-
Chương 5
Tưởng Nhị thúc đi rất nhanh, bước chân sinh gió, Tưởng Nhị thẩm đi theo bên cạnh hắn, Mộc Phỉ và Tưởng Vũ đi cùng nhau, giữ một khoảng cách với bọn họ, mà Viêm Dục đi cuối cùng, thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn xung quanh một chút, đôi mắt xinh đẹp mà sáng rực đều toàn là vẻ mờ mịt và mê hoặc.
"Vũ ca ca, huynh nói với muội một chút về chợ phiên là thế nào vậy? Muội vẫn cho rằng xung quanh thôn Tương Sơn đều không có thôn xóm, là một thế ngoại đào nguyên đấy." Mộc Phỉ nói chuyện, xấu hổ le lưỡi, chớp mắt to trong sáng, tò mò nhìn chằm chằm Tưởng Vũ.
"Ha ha, nơi này của chúng ta giống như thôn bình thường, nhìn như ở đáy bực, kì thực đường nhỏ đều quanh co đi lên, chợ trong thôn cũng coi như là ngoài rìa Tương Sơn, cũng không phải ở trên núi, nói cách khác, chỉ có thôn Tương Sơn chúng ta đối diện đáy Tương Sơn thôi. Muội quên rồi sao, khi còn bé huynh còn lén dẫn muội đi mua người giấy nhỏ, lúc đó muội còn nói không phải đi đường núi chính là dễ dàng."
Tưởng Vũ nhìn bộ dạng đáng yêu của Mộc Phỉ, nhớ tới chuyện lúc nhỏ, đôi má hiện lên một tầng đỏ ửng.
Mộc Phỉ ngẩn người, rất nhanh phản ứng kịp, cười hắc hắc nói sang chuyện khác: "Lúc đó không phải muội còn nhỏ sao, nhớ không rõ lắm, không phải huynh nói ngày mai có phân biệt các loại châu báu à, trước kia nương kể cho ta rất nhiều kỳ trân dị bảo, không chừng ta cũng có thể đưa ra mấy cái để đổi chút tiền đấy, Vũ ca ca dẫn muội theo cùng đi mà."
Nghe giọng nói mềm mại ngọt ngấy của Mộc Phỉ, trái tim Tưởng Vũ hơi lâng lâng, hắn không để ý chuyện Mộc Phỉ có thể phân biệt châu báu, nhưng hiện tại nàng ấy một thân một mình, nguyện ý đi giải sầu cũng tốt. Nên gật đầu liên tục dặn dò Mộc Phỉ: "Có thể thì có thể, chỉ là muội không thể chạy loạn, phải đi theo bên cạnh huynh."
"Dĩ nhiên dĩ nhiên, muội nhất định một tấc cũng không rời Vũ ca ca." Mộc Phỉ giơ cánh tay nhỏ lên, trịnh trọng đảm bảo.
"Vậy được rồi, ngày mai huynh tới đón muội. Sau khi trở về phải tới chỗ Tưởng Thợ mộc giao bạc, an táng cho dì Tưởng thật tốt." Nghĩ đến dì Tưởng qua đời, Tưởng Vũ quay đầu nhìn Viêm Dục luôn bảo trì một khoảng cách với bọn họ, kéo cánh tay Mộc Phỉ, cực kì nghiêm túc hỏi: "Mộc Phỉ, muội nói thật cho huynh, hắn thật sự là cha muội sao?"
Tưởng Vũ yên lặng quan sát Viêm Dục một lúc lâu, không nói đến khuôn mặt khiến mình ghen tị, ánh sáng tùy ý tiêu sái chuyển động xung quanh Viêm Dục mang theo một loại quý khí bức người, đó là hơi thở phát ra từ bên trong, hắn lớn như vậy nhưng chưa bao giờ nhìn thấy qua nhân vật như vậy, cái loại hơi thở áp đảo thế nhân mà hắn chỉ có thể nhìn lên.
Tóm lại, từ góc độ đứa trẻ, Tưởng Vũ cực kỳ không thích hắn.
Làm cha, ném vợ con ở thôn Tương Sơn mười năm không hề hỏi thăm, loại hành vi này của hắn, đổi lại là mình chắc chắn sẽ không nhận hắn.
Viêm Dục nhướng mí mắt, tên mao đầu tiểu tử này cách nữ nhi của hắn gần như vậy còn chưa tính, nhưng nhìn ánh mắt của hắn, sao lại khiến hắn vui vẻ không nổi vậy.
Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của hắn căng chặt, thoạt nhìn thật nghiêm túc, nhịn không được khóe môi nâng lên nụ cười: “Vũ ca ca, huynh thật đáng yêu, hắn không phải là cha muội, chẳng lẽ là cha huynh sao? Ha ha ha~” Ở trong mắt nàng, mười ba tuổi chính là một đứa trẻ, ở hiện đại vừa lên sơ trung (cấp 2), một đứa bé làm ra vẻ từng trải xụ mặt nghiêm chỉnh hỏi nàng một vấn đề, nàng có thể không buồn cười sao?
Tưởng Vũ nhịn không được gãi gãi đầu, nghe tiếng cười vui vẻ của Mộc Phỉ, tiếng cười kia thanh thúy giống như chuông bạc, được cơn gió khẽ thổi đến khắp khe núi, bởi vì bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của Mộc Phỉ đỏ bừng lên, giống như một quả táo đỏ, tản ra rực rỡ mê người, tức thì nhìn có chút ngây dại.
Giữa tiếng cười khoan khoái lộ ra sự hồn nhiên, dẫn tới Tưởng Nhị thẩm ở phía trước quay đầu nhìn lại, nàng thở dài lắc đầu, nói với Tưởng Nhị thúc: "Ai, nói cho cùng cũng chỉ là một đứa bé, lúc này vậy mà cũng có thể cười ra tiếng."
"Tối thiểu so với khóc lóc sướt mướt vẫn tốt hơn, nhìn bộ dạng của đứa nhỏ này, hẳn là đứng lên từ trong đả kích, cũng là người kiên cường, cảm thấy không giống nhân vật bình thường, chúng ta có thể giúp được gì thì giúp." Tưởng Nhị thúc an ủi Tưởng Nhị thẩm, hiểu được trong lòng nàng là đang nghĩ tới cuộc sống sau này của Mộc Phỉ, suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: "Không chừng nàng sẽ lên như diều gặp gió, nhìn thấy người nọ không, mặc kệ có phải là cha ruột của nàng hay không, ngược lại ánh mắt nhìn nàng thật sự chân thành, chưa nói mấy câu đã khiến người ta có cảm giác đó chính là người trong Kinh thành. Nếu hắn dẫn theo Mộc Phỉ cùng tới Kinh thành sinh sống, chúng ta có muốn quan tâm cũng không được nữa."
"Này cũng đúng." Tưởng Nhị thẩm vừa nghĩ như thế, tích tụ trong lòng vơi bớt.
Rất nhanh tới nhà Mộc Phỉ, Tưởng Nhị thúc nhìn căn phòng cũ nát, cau mày đặt chiếc chiếu quấn tiểu cô nương xuống phía dưới lều cỏ bên cạnh phòng, vốn hắn cũng định vào nhà đưa Tưởng thị ra ngoài giúp Mộc Phỉ, lại bị Tưởng Nhị thẩm kéo cánh tay ngăn cản. Hắn tiếp xúc với ánh mắt đầy thâm ý của Tưởng Nhị thẩm, lại nhìn nhìn Viêm Dục ở sau lưng bọn họ thì hiểu được.
"Mộc Phỉ này, buổi tối con ăn cơm thế nào? Nếu không đến nhà Tưởng Nhị thẩm dùng cơm nhé?"
Tưởng Nhị thẩm đến bên cạnh Mộc Phỉ, sờ đầu nhỏ của nàng, ánh mắt xuyên qua cánh cửa bị đụng hỏng nhìn xung quanh. Chỉ thấy Viêm Dục đi tới cạnh giường gỗ, khom lưng ôm lấy Tưởng thị đi tới bên này, vội vàng thu hồi tầm mắt, rơi vào trên mặt Mộc Phỉ.
Mộc Phỉ cười cong mắt, liên tục xua tay với Tưởng Nhị thẩm: "Không cần đâu Nhị thẩm, phụ thân sẽ chăm sóc con thật tốt, thẩm và Nhị thúc nên về nhà thôi, Hòa Tử cũng đã đói bụng rồi."
Hòa Tử là cháu trai của Tưởng Nhị thẩm, năm nay sáu tuổi.
Tưởng Nhị thẩm nghe Mộc Phỉ nhắc tới Tưởng Hòa, trong lòng cũng có chút lo lắng, hôm nay con dâu đi lên chợ đổi gạo, trong nhà chỉ còn đứa cháu trai nhỏ tuổi và đứa con trai không biết nấu ăn, nếu không trở về, không chừng thật đói muốn chết rồi.
"Vậy chúng ta đi trước." Tưởng Nhị thẩm thấy Viêm Dục dưới sự giúp đỡ của Tưởng Nhị thúc, đặt Tưởng thị đã được cuốn chiếu đặt vào lều cỏ thì tạm biệt Mộc Phỉ, lôi kéo Tưởng Vũ còn muốn ở lại nhà của Mộc Phỉ không đi, cùng với Tưởng Nhị thúc đi vào trong thôn.
Đang trong mùa thu, gió lạnh hiu hiu, lúc này ánh nắng chiều tà chiếu rọi nửa bầu trời, hai cổ thi thể đặt phía dưới lều cỏ cũng không đến mức hư hối, ngày mai đi chợ phân biệt châu báu đổi được ngân lượng, đến chỗ Tưởng Thợ mộc mua quan tài hạ táng là được. Mộc Phỉ ngồi xổm xuống lán cỏ, kéo chiếu ra một chút kiểm tra tử trạng của hai người.
Môi Tưởng thị tím đen, xác nhận kết quả độc từ miệng đi vào, cổ tiểu cô nương tỏa ra một chút khí đen, đây là độc vật bên ngoài nhập vào người, ăn mòn lục phủ ngũ tạng gây ra, chỉ dùng ánh mắt phân tích rõ, hai người không cùng trúng một loại độc. Mộc Phỉ tùy ý nhổ hai cọng cỏ, dùng lá cây thấm máu độc của hai người, muốn phân biệt hai người trúng loại độc gì.
Viêm Dục đột nhiên khom người đoạt lấy lá cây trong tay Mộc Phỉ, trong lúc Mộc Phỉ chưa kịp phản ứng trực tiếp vứt vào trong vũng bùn, trên mặt âm tình bất định, hắn đón nhận ánh mắt của Mộc Phỉ, uất ức bĩu môi, nhỏ giọng giải thích: "Không thể động, nguy hiểm."
"Vũ ca ca, huynh nói với muội một chút về chợ phiên là thế nào vậy? Muội vẫn cho rằng xung quanh thôn Tương Sơn đều không có thôn xóm, là một thế ngoại đào nguyên đấy." Mộc Phỉ nói chuyện, xấu hổ le lưỡi, chớp mắt to trong sáng, tò mò nhìn chằm chằm Tưởng Vũ.
"Ha ha, nơi này của chúng ta giống như thôn bình thường, nhìn như ở đáy bực, kì thực đường nhỏ đều quanh co đi lên, chợ trong thôn cũng coi như là ngoài rìa Tương Sơn, cũng không phải ở trên núi, nói cách khác, chỉ có thôn Tương Sơn chúng ta đối diện đáy Tương Sơn thôi. Muội quên rồi sao, khi còn bé huynh còn lén dẫn muội đi mua người giấy nhỏ, lúc đó muội còn nói không phải đi đường núi chính là dễ dàng."
Tưởng Vũ nhìn bộ dạng đáng yêu của Mộc Phỉ, nhớ tới chuyện lúc nhỏ, đôi má hiện lên một tầng đỏ ửng.
Mộc Phỉ ngẩn người, rất nhanh phản ứng kịp, cười hắc hắc nói sang chuyện khác: "Lúc đó không phải muội còn nhỏ sao, nhớ không rõ lắm, không phải huynh nói ngày mai có phân biệt các loại châu báu à, trước kia nương kể cho ta rất nhiều kỳ trân dị bảo, không chừng ta cũng có thể đưa ra mấy cái để đổi chút tiền đấy, Vũ ca ca dẫn muội theo cùng đi mà."
Nghe giọng nói mềm mại ngọt ngấy của Mộc Phỉ, trái tim Tưởng Vũ hơi lâng lâng, hắn không để ý chuyện Mộc Phỉ có thể phân biệt châu báu, nhưng hiện tại nàng ấy một thân một mình, nguyện ý đi giải sầu cũng tốt. Nên gật đầu liên tục dặn dò Mộc Phỉ: "Có thể thì có thể, chỉ là muội không thể chạy loạn, phải đi theo bên cạnh huynh."
"Dĩ nhiên dĩ nhiên, muội nhất định một tấc cũng không rời Vũ ca ca." Mộc Phỉ giơ cánh tay nhỏ lên, trịnh trọng đảm bảo.
"Vậy được rồi, ngày mai huynh tới đón muội. Sau khi trở về phải tới chỗ Tưởng Thợ mộc giao bạc, an táng cho dì Tưởng thật tốt." Nghĩ đến dì Tưởng qua đời, Tưởng Vũ quay đầu nhìn Viêm Dục luôn bảo trì một khoảng cách với bọn họ, kéo cánh tay Mộc Phỉ, cực kì nghiêm túc hỏi: "Mộc Phỉ, muội nói thật cho huynh, hắn thật sự là cha muội sao?"
Tưởng Vũ yên lặng quan sát Viêm Dục một lúc lâu, không nói đến khuôn mặt khiến mình ghen tị, ánh sáng tùy ý tiêu sái chuyển động xung quanh Viêm Dục mang theo một loại quý khí bức người, đó là hơi thở phát ra từ bên trong, hắn lớn như vậy nhưng chưa bao giờ nhìn thấy qua nhân vật như vậy, cái loại hơi thở áp đảo thế nhân mà hắn chỉ có thể nhìn lên.
Tóm lại, từ góc độ đứa trẻ, Tưởng Vũ cực kỳ không thích hắn.
Làm cha, ném vợ con ở thôn Tương Sơn mười năm không hề hỏi thăm, loại hành vi này của hắn, đổi lại là mình chắc chắn sẽ không nhận hắn.
Viêm Dục nhướng mí mắt, tên mao đầu tiểu tử này cách nữ nhi của hắn gần như vậy còn chưa tính, nhưng nhìn ánh mắt của hắn, sao lại khiến hắn vui vẻ không nổi vậy.
Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của hắn căng chặt, thoạt nhìn thật nghiêm túc, nhịn không được khóe môi nâng lên nụ cười: “Vũ ca ca, huynh thật đáng yêu, hắn không phải là cha muội, chẳng lẽ là cha huynh sao? Ha ha ha~” Ở trong mắt nàng, mười ba tuổi chính là một đứa trẻ, ở hiện đại vừa lên sơ trung (cấp 2), một đứa bé làm ra vẻ từng trải xụ mặt nghiêm chỉnh hỏi nàng một vấn đề, nàng có thể không buồn cười sao?
Tưởng Vũ nhịn không được gãi gãi đầu, nghe tiếng cười vui vẻ của Mộc Phỉ, tiếng cười kia thanh thúy giống như chuông bạc, được cơn gió khẽ thổi đến khắp khe núi, bởi vì bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của Mộc Phỉ đỏ bừng lên, giống như một quả táo đỏ, tản ra rực rỡ mê người, tức thì nhìn có chút ngây dại.
Giữa tiếng cười khoan khoái lộ ra sự hồn nhiên, dẫn tới Tưởng Nhị thẩm ở phía trước quay đầu nhìn lại, nàng thở dài lắc đầu, nói với Tưởng Nhị thúc: "Ai, nói cho cùng cũng chỉ là một đứa bé, lúc này vậy mà cũng có thể cười ra tiếng."
"Tối thiểu so với khóc lóc sướt mướt vẫn tốt hơn, nhìn bộ dạng của đứa nhỏ này, hẳn là đứng lên từ trong đả kích, cũng là người kiên cường, cảm thấy không giống nhân vật bình thường, chúng ta có thể giúp được gì thì giúp." Tưởng Nhị thúc an ủi Tưởng Nhị thẩm, hiểu được trong lòng nàng là đang nghĩ tới cuộc sống sau này của Mộc Phỉ, suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: "Không chừng nàng sẽ lên như diều gặp gió, nhìn thấy người nọ không, mặc kệ có phải là cha ruột của nàng hay không, ngược lại ánh mắt nhìn nàng thật sự chân thành, chưa nói mấy câu đã khiến người ta có cảm giác đó chính là người trong Kinh thành. Nếu hắn dẫn theo Mộc Phỉ cùng tới Kinh thành sinh sống, chúng ta có muốn quan tâm cũng không được nữa."
"Này cũng đúng." Tưởng Nhị thẩm vừa nghĩ như thế, tích tụ trong lòng vơi bớt.
Rất nhanh tới nhà Mộc Phỉ, Tưởng Nhị thúc nhìn căn phòng cũ nát, cau mày đặt chiếc chiếu quấn tiểu cô nương xuống phía dưới lều cỏ bên cạnh phòng, vốn hắn cũng định vào nhà đưa Tưởng thị ra ngoài giúp Mộc Phỉ, lại bị Tưởng Nhị thẩm kéo cánh tay ngăn cản. Hắn tiếp xúc với ánh mắt đầy thâm ý của Tưởng Nhị thẩm, lại nhìn nhìn Viêm Dục ở sau lưng bọn họ thì hiểu được.
"Mộc Phỉ này, buổi tối con ăn cơm thế nào? Nếu không đến nhà Tưởng Nhị thẩm dùng cơm nhé?"
Tưởng Nhị thẩm đến bên cạnh Mộc Phỉ, sờ đầu nhỏ của nàng, ánh mắt xuyên qua cánh cửa bị đụng hỏng nhìn xung quanh. Chỉ thấy Viêm Dục đi tới cạnh giường gỗ, khom lưng ôm lấy Tưởng thị đi tới bên này, vội vàng thu hồi tầm mắt, rơi vào trên mặt Mộc Phỉ.
Mộc Phỉ cười cong mắt, liên tục xua tay với Tưởng Nhị thẩm: "Không cần đâu Nhị thẩm, phụ thân sẽ chăm sóc con thật tốt, thẩm và Nhị thúc nên về nhà thôi, Hòa Tử cũng đã đói bụng rồi."
Hòa Tử là cháu trai của Tưởng Nhị thẩm, năm nay sáu tuổi.
Tưởng Nhị thẩm nghe Mộc Phỉ nhắc tới Tưởng Hòa, trong lòng cũng có chút lo lắng, hôm nay con dâu đi lên chợ đổi gạo, trong nhà chỉ còn đứa cháu trai nhỏ tuổi và đứa con trai không biết nấu ăn, nếu không trở về, không chừng thật đói muốn chết rồi.
"Vậy chúng ta đi trước." Tưởng Nhị thẩm thấy Viêm Dục dưới sự giúp đỡ của Tưởng Nhị thúc, đặt Tưởng thị đã được cuốn chiếu đặt vào lều cỏ thì tạm biệt Mộc Phỉ, lôi kéo Tưởng Vũ còn muốn ở lại nhà của Mộc Phỉ không đi, cùng với Tưởng Nhị thúc đi vào trong thôn.
Đang trong mùa thu, gió lạnh hiu hiu, lúc này ánh nắng chiều tà chiếu rọi nửa bầu trời, hai cổ thi thể đặt phía dưới lều cỏ cũng không đến mức hư hối, ngày mai đi chợ phân biệt châu báu đổi được ngân lượng, đến chỗ Tưởng Thợ mộc mua quan tài hạ táng là được. Mộc Phỉ ngồi xổm xuống lán cỏ, kéo chiếu ra một chút kiểm tra tử trạng của hai người.
Môi Tưởng thị tím đen, xác nhận kết quả độc từ miệng đi vào, cổ tiểu cô nương tỏa ra một chút khí đen, đây là độc vật bên ngoài nhập vào người, ăn mòn lục phủ ngũ tạng gây ra, chỉ dùng ánh mắt phân tích rõ, hai người không cùng trúng một loại độc. Mộc Phỉ tùy ý nhổ hai cọng cỏ, dùng lá cây thấm máu độc của hai người, muốn phân biệt hai người trúng loại độc gì.
Viêm Dục đột nhiên khom người đoạt lấy lá cây trong tay Mộc Phỉ, trong lúc Mộc Phỉ chưa kịp phản ứng trực tiếp vứt vào trong vũng bùn, trên mặt âm tình bất định, hắn đón nhận ánh mắt của Mộc Phỉ, uất ức bĩu môi, nhỏ giọng giải thích: "Không thể động, nguy hiểm."
Bình luận facebook