• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New SỦNG VỢ LÊN TRỜI (4 Viewers)

  • Chương 387

CHƯƠNG 387: TỰ MÌNH ĐƠN PHƯƠNG


Buổi tối ở thành phố Bắc Ninh, lại là đầu mùa đông nên hơi lạnh.


Hứa Tâm Tĩnh đi theo Thẩm Tử Dục đến sân thượng lầu ba.


Cô ta mặc ít đồ, trong nhà ấm áp đi ra ngoài lạnh lẽo, nhiệt độ thay đổi làm cho cô ta hắt hơi một cái.


Thẩm Tử Dục nghe vậy thì quay đầu lại thấy cô ta co rúm lại, nhìn có vẻ rất lạnh.


Anh ta lại thấy cô ta mặc ít đồ nên không nói hai lời cởi áo khoác ra, đi tới khoác lên người cô ta.


Anh ta bỗng dịu dàng làm cho Hứa Tâm Tĩnh vừa mừng vừa lo, đôi mắt lấp lánh nhìn anh ta, trong mắt nổi lên một tầng nước.


Cô ta cảm động.


Thẩm Tử Dục thấy vậy thì sợ cô ta hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: “Anh sợ em cảm lạnh, ông nội lại lo lắng cho em.”


Lời này giống như một chậu nước lạnh dội vào lòng cô ta, rất lạnh rất lạnh, cô ta miễn cưỡng cong môi: “Thật sao?”


Thì ra không phải anh ta dịu dàng với mình, cũng không phải quan tâm mình, bởi vì sợ Ông nội Thẩm lo lắng nên mới làm như vậy.


Không bằng cứ để cô ta chịu lạnh đến vui vẻ.


Tuy rằng cô ta nghĩ như vậy nhưng hai tay vẫn nắm chặt áo khoác của anh ta, trên đó còn có nhiệt độ và hương vị mát lạnh của cô ta.


Giống như anh ta đang ôm cô ta vậy.


Sao cô ta chịu cởi áo khoác này ra chứ?


Không phải dịu dàng cũng không phải quan tâm thì sao?


Cô ta không quan tâm.


Thẩm Tử Dục đi tới, hai tay chống lên lan can ngửa đầu nhìn bầu trời đen như mực, vào mùa đông, ngôi sao cũng lạnh nên trốn đi hết rồi.


Anh ta mím môi, ánh mắt sâu thẳm.


Hứa Tâm Tĩnh chậm rãi đi đến bên cạnh anh ta, ánh mắt nhìn phía trước.


Biệt thự nhà họ Thẩm nằm giữa sườn núi, từ chỗ này nhìn ra xa thì có thể thấy ánh đèn lấp lánh trong thành phố phồn hoa, có thể tưởng tượng hiện tại trong thành phố náo nhiệt thế nào.


Sự yên lặng lan ra khắp xung quanh, ngoại trừ tiếng gió bên tai thì không còn gì cả.


Một lúc sau Hứa Tâm Tĩnh mới mở miệng phá vỡ sự yên lặng: “Anh ba, anh muốn nói gì?”


Thẩm Tử Dục im lặng một lát, mới chậm rãi mở miệng: “Hôm nay em nói những lời đó là thật lòng sao?”


Thì ra anh ta muốn hỏi chuyện này.


Đáy lòng Hứa Tâm Tình có chút mất mát, cô ta trở về nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta muốn tâm sự với mình, lại không nghĩ rằng vẫn không thoát khỏi hôn ước của bọn họ.


Cô ta hít thật sâu: “Đương nhiên là thật lòng.”


“Vậy thái độ của ông nội thế nào?” Hôm nay trước khi anh ta rời đi, cô ta nói mình sẽ khuyên ông nội, hiện tại anh ta muốn biết kết quả thế nào.


Ông nội vẫn phản đối hay là đồng ý?


“Anh ba, anh không hiểu tính cách của ông nội hay sao, anh cảm thấy ông ấy có thái độ gì?” Hứa Tâm Tĩnh nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn sườn mặt của anh ta.


Thẩm Tử Dục quay đầu liếc cô ta một cái: “Ông ấy vẫn không đồng ý đúng không?”


Hứa Tâm Tĩnh cười khẽ: “Ông nội cảm thấy nếu hủy hôn ước của chúng ta thì có lỗi với ông nội của em, sau khi chết ông ấy không có mặt mũi đi gặp ông nội của em.”


Thẩm Tử Dục nhíu mày: “Ông nội đúng là cố chấp.”


Hứa Tâm Tĩnh nhìn anh ta một cái, hai tay đặt lên lan can nhìn phía trước, cô ta nhẹ nhàng nói: “Anh ba, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi đó ba mẹ em vừa mất, em lập tức mất đi hai người thân nhất, cho dù em còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết sau này mình là trẻ mồ côi, không có ba mẹ yêu thương. Lúc em cho rằng trời sập xuống thì ông nội Thẩm xuất hiện, ông ấy đưa em về nhà họ Thẩm, em thấy một nam sinh cao gầy.”


Cô ta nói đến đây thì dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Tử Dục, trong mắt không hề che giấu sự say đắm: “Anh ấy cười với em, cười rất dịu dàng, anh ấy nói ‘Chào mừng em gái, em có thể gọi anh là anh ba, sau này anh sẽ bảo vệ em’, từ lúc đó anh ấy đã tiến vào trái tim em, nhiều năm như vậy, em vẫn luôn cất giấu ở trong lòng. Em yêu anh ấy, em thật sự rất yêu rất yêu anh ấy.”


Cô ta bỗng tỏ tình khiến Thẩm Tử Dục khiếp sợ không thôi, anh ta quay đầu, đối diện với ánh mắt đầy tình cảm của cô ta thì anh ta lập tức không tự nhiên xoay đầu đi.


Anh ta không phát hiện hành động của mình làm cho cô ta hiện lên sự tổn thương trong mắt.


Cô ta cười chua xót: “Đáng tiếc anh ấy không yêu em, anh ấy yêu người khác.”


Cô ta vừa nói xong thì không khí lại rơi vào im lặng.


“Anh xin lỗi, Tâm Tĩnh.” Một lúc lâu, Thẩm Tử Dục mở miệng nói, trong giọng nói tràn ngập sự áy náy.


Anh xin lỗi?


Cô ta không cần một câu xin lỗi của anh ta mà là anh ta có thể yêu mình.


Hứa Tâm Tĩnh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt giả vờ không hề quan tâm nói: “Anh ba, anh không cần xin lỗi, em tự mình đơn phương, anh không có lỗi gì.”


Cô ta cười cười, nói tiếp: “Anh ba, anh không cần cảm thấy gánh nặng, nếu hiện tại em có thể nói ra thì chứng tỏ em đã buông xuống, em sẽ giúp anh khuyên nhủ ông nội Thẩm đến khi đồng ý yêu cầu của em mới thôi.”


Thẩm Tử Dục nhìn cô ta ra vẻ kiên cường, còn thật lòng muốn giúp anh ta, trái tim không khỏi mềm nhũn, đưa tay sờ đầu cô ta, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em, Tâm Tĩnh. Nếu em có cần gì thì anh có thể giúp em thực hiện trong phạm vi của mình.”


Em muốn anh cưới em, yêu em. Hứa Tâm Tĩnh nói thầm ở trong lòng, nhưng yêu cầu này không nằm trong phạm vi của anh ta.


Vì thế cô ta im lặng một lát, sau đó nói: “Vậy anh… Dành thời gian mời em ăn cơm đi.”


“Chỉ đơn giản như vậy?” Thẩm Tử Dục kinh ngạc nhướng mày.


Hứa Tâm Tĩnh hơi mỉm cười: “Vậy anh thường xuyên mời em ăn cơm, chỉ có hai chúng ta, không được mang theo người khác.”


Thẩm Tử Dục không chút do dự gật đầu đồng ý cô ta: “Được, em quyết định là được.”


Hứa Tâm Tĩnh cười càng sâu, chỉ cần anh ta đồng ý thì tốt, sau này bọn họ có thể đơn độc ở chung, anh ta sẽ chậm rãi phát hiện cô ta tốt thế nào.


“Anh ba, nếu anh không yêu em thì em cũng không yêu anh. Cho nên anh không thể hạnh phúc một mình, cũng phải giới thiệu bạn trai cho em.”


Hứa Tâm Tĩnh nghiêng đầu, nghịch ngợm nhướng mày.


“Không thành vấn đề.” Thẩm Tử Dục sảng khoái đồng ý: “Vậy em muốn điều kiện gì.”


“Ừm…” Hứa Tâm Tĩnh nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó cười nói: “Ưu tú giống như anh ba.”


“Ưu tú giống như anh?” Thẩm Tử Dục hơi kinh ngạc nhướng mày, sau đó dùng giọng điệu tiếc nuối nói: “Vậy thì không có, ai bảo anh ưu tú như thế chứ?”


Hứa Tâm Tĩnh cười lên tiếng: “Anh ba, anh vẫn tự luyến giống như trước đây.”


“Không có cách nào khác, người ưu tú như vậy mà không tự luyến thì sẽ uổng công hai chữ ưu tú.”


Hứa Tâm Tĩnh nghe anh ta nói rất đương nhiên thì cười càng vui vẻ.


Bức tường ngăn cách hai người bỗng biến mất, giống như quay về lúc còn nhỏ, anh ta vẫn là anh ba yêu thương cô ta, cô ta vẫn là em gái yêu thầm anh ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom