• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New SỦNG VỢ LÊN TRỜI (3 Viewers)

  • Chương 390

CHƯƠNG 390: RƠI XUỐNG LẦU


Thế nào gọi là không còn đường lui?


Triệu Uyển Nhan không biết, hiện tại trong lòng bà ta không muốn cho Đường Ngọc Sở được như ý, bà ta không muốn buông tha cho Đường Ngọc Sở.


Bà ta không nghe con gái khuyên ngăn, một tay cầm dao đặt trên cổ Đường Ngọc Sở, một tay kéo Đường Ngọc Sở đi ra phòng bệnh.


Cố Ngọc Lam thấy vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch, nhanh chóng đuổi theo, cô ta đưa tay muốn giữ Đường Ngọc Sở thì nghe Triệu Uyển Nhan quát lớn: “Đừng đi theo! Tránh ra cho mẹ!”


Bàn tay của Cố Ngọc Lam dừng lại trên không trung, trơ mắt nhìn mẹ mình kéo Đường Ngọc Sở vào thang máy.


Cô ta đuổi theo, cửa thang máy đóng lại ở trước mặt cô ta, đi lên tầng trên.


So với Cố Ngọc Lam hoảng loạn thì Đường Ngọc Sở bị dao kề trên cổ lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn Triệu Uyển Nhan nhấn số tầng cao nhất, đuôi lông mày khẽ nhíu lại, sau đó cụp mắt nhìn bàn tay cầm dao củaTriệu Uyển Nhan, chỉ cần khuỷu tay của cô đập ra phía sau thì sẽ thoát khỏi Triệu Uyển Nhan, nhưng con dao không có mắt, không biết được có chọc giận Triệu Uyển Nhan, sau đó đâm một dao vào cô hay không.


Vì sự an toàn của mình nên Đường Ngọc Sở không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên: “Triệu Uyển Nhan, bà làm như vậy cũng chỉ làm cho Cố Ngọc Lam lo lắng, chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không? Cần gì phải như vậy chứ?”


“Từ từ nói chuyện?” Triệu Uyển Nhan cười nhạo: “Cô rõ ràng muốn đẩy tôi vào chỗ chết, hiện tại cô mới muốn từ từ nói chuyện sao, trễ rồi, không kịp nữa đâu!”


“Ting!” một tiếng, thang máy đã đến tầng cao nhất.


Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là cầu thang đi lên tầng cao nhất.


Triệu Uyển Nhan đẩy Đường Ngọc Sở ra thang máy, lại đẩy cô đi lên cầu thang.


Cửa sân thượng không có khóa, Triệu Uyển Nhan đưa tay mở ra, gió lạnh lập tức đập vào mặt.


Đường Ngọc Sở không nhịn được rùng mình một cái, cô hơi nghiêng đầu liếc Triệu Uyển Nhan ở phía sau, lại lặng lẽ nhìn xung quanh không một bóng người, trong lòng thầm suy nghĩ nếu cô và Triệu Uyển Nhan đánh nhau thì có thể nắm chắc được bao nhiêu phần.


Triệu Uyển Nhan đẩy cô đi đến lan can sân thượng, sau đó dừng lại.


Đây là khu phòng bệnh của bệnh viện, có bảy tầng, từ nơi này nhìn xuống thì có thể thấy rất rõ tình hình ở phía dưới.


Đường Ngọc Sở hơi nhíu mày, không lẽ Triệu Uyển Nhan đưa cô đến đây là muốn đẩy cô xuống sao?


Cô còn không kịp suy nghĩ ý đồ của Triệu Uyển Nhan thì nghe thấy giọng nói u ám của Triệu Uyển Nhan âm vang lên bên tai: “Đường Ngọc Sở, cô nói xem nhảy từ đây xuống có chết hay không?”


Đường Ngọc Sở nghe vậy thì trong lòng run lên, trời ơi, Triệu Uyển Nhan thật sự điên rồi sao??!!


“Triệu Uyển Nhan, bà đừng kích động!” Đường Ngọc Sở vẫn là rất bình tĩnh giương giọng khuyên nhủ.


Nhưng Triệu Uyển Nhan không nghe cô nói, lo tự nói chuyện: “Nơi này cao như vậy, nhảy xuống chắc chắn sẽ chết. Nếu tôi không trốn được sự trừng trị của pháp luật thì tôi cũng không sợ mình mang thêm một tội danh. Chỉ cần cô chết thì đứa con gái đáng thương Ngọc Lam của tôi sẽ có thể thuận buồm xuôi gió, không cần lo lắng có người nhắm vào nó.”


Đường Ngọc Sở nghe vậy thì thần kinh lập tức căng chặt, bởi vì cô biết tính của Triệu Uyển Nhan thật sự có thể sẽ làm như vậy, cô không thể ngồi chờ chết, cho dù có bao nhiêu phần thắng cũng chỉ là suy đoán, khi nào làm mới biết có được hay không.


Vì thế con ngươi của cô xoay một vòng, hơi nghiêng đầu, ra vẻ sợ hãi kêu to: “Cố Ngọc Lam, cô mau cứu tôi! Mẹ cô muốn đẩy tôi xuống lầu!”


Triệu Uyển Nhan vừa nghe cô kêu to thì tưởng Cố Ngọc Lam cũng đi lên nên vội vàng quay đầu.


Mà Đường Ngọc Sở nhân cơ hội này lập tức nắm lấy cổ tay của bà ta, cô dùng hết sức lực thì nghe Triệu Uyển Nhan đau đớn kêu lên, “Choang” một tiếng, dao gọt trái cây rơi xuống đất.


Đường Ngọc Sở cũng không buông tay ra, mà là cong cánh tay, khuỷu tay dùng sức thụt về phía sau, Triệu Uyển Nhan lại kêu lên một tiếng, cả người lảo đảo vài bước. Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one


Đường Ngọc Sở phủi tay, vẻ mặt khinh thường nhìn Triệu Uyển Nhan đau đớn đến nhăn nhó: “Triệu Uyển Nhan, bà thật cho rằng bà có thể đụng đến một sợi tóc của tôi sao? Tôi chỉ diễn kịch với bà mà thôi.”


Triệu Uyển Nhan dùng sức mở to mắt oán hận nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói ba chữ: “Đường Ngọc Sở!”


Đường Ngọc Sở hơi mỉm cười: “Tôi ở đây, bà muốn nói gì thì nói đi, đừng lãng phí thời gian của nhau.”


Triệu Uyển Nhan liếc mắt nhìn con dao nhỏ bên chân Đường Ngọc Sở, đáy mắt nhanh chóng lóe lên sát ý, bà ta chạy tới đẩy Đường Ngọc Sở.


Đường Ngọc Sở không chú ý nên trở tay không kịp, phần lưng đụng vào lan can bằng xi măng, đau đến mức cô phải nhe răng trợn mắt.


Cô còn chưa kịp phản ứng thì thấy Triệu Uyển Nhan cầm dao nhỏ nhào về phía mình, cô sợ tới mức mở to mắt, nhanh chóng né qua bên cạnh.


Triệu Uyển Nhan thấy cô né thì lại nhào tới, lần này Đường Ngọc Sở đưa tay nắm lấy cổ tay của bà ta, dùng sức chặn co dao nhỏ sắp đâm vào mình.


Nhưng sức lực của Triệu Uyển Nhan không nhỏ, Đường Ngọc Sở thấy mũi dao cách mình ngày càng gần thì đáy mắt lóe lên sự tàn nhẫn, nhấc chân đá vào bụng bà ta.


Triệu Uyển Nhan kêu lên một tiếng, buông lỏng tay cầm dao, cả người ngã xuống mặt đất.


Đường Ngọc Sở không muốn bà ta lại cầm dao nhỏ nên nhặt dao nhỏ lên, sau đó dùng sức ném ra xa.


Triệu Uyển Nhan quỳ xuống mặt đất, một lúc sau không có động tĩnh.


Đường Ngọc Sở nhíu mày, cô đá cũng không quá mạnh, không đến mức không đứng dậy nổi.


Mà đúng lúc này Cố Ngọc Lam cũng đi tới sân thượng, cô ta nhìn mẹ mình quỳ xuống mặt đất, mà Đường Ngọc Sở không sao đứng bên cạnh thì chạy nhanh tới bên cạnh mẹ mình, đưa tay đẩy cô qua một bên, giọng đầy lo lắng: “Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ, mẹ nói chuyện đi!”


Sau đó cô ta ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn Đường Ngọc Sở: “Đường Ngọc Sở, cô đã làm gì mẹ tôi?”


Đường Ngọc Sở nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Cô đỡ bà ta dậy đi, chờ cảnh sát tới xử lý.”


Cô nói xong thì xoay người đi ra, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với mẹ con bọn họ, vì thế cô đi qua bên cạnh gọi điện thoại cho Hình Sơn, nói anh ta dẫn người đi lên sân thượng, bên kia Hình Sơn nghe thấy sân thượng thì nghi ngờ hỏi: “Sao tự nhiên lại lên sân thượng chứ?”


Đường Ngọc Sở cười: “Một lời không nói rõ được, anh mau dẫn người lên đây đi.”


Hai người còn chưa nói xong thì nghe thấy Cố Ngọc Lam lớn tiếng gọi.


“Mẹ!”


Đường Ngọc Sở quay đầu lại thì thấy Triệu Uyển Nhan xông tới về phía mình, phía trước cô là lan can cao đến eo, nếu Triệu Uyển Nhan đẩy cô một cái thì thật sự sẽ rơi xuống kia.


Cô lập tức né qua một bên.


Bên kia Hình Sơn cũng nghe thấy tiếng kêu nên vội vàng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”


Nhưng trả lời anh ta là sự yên lặng và tiếng kêu thảm thiết: “Mẹ!”


Triệu Uyển Nhan nhào về phía Đường Ngọc Sở, nhưng Đường Ngọc Sở né qua một bên, bà ta không kịp dừng lại nên đụng phải lan can, trọng tâm không vững, đầu nặng chân nhẹ, lập tức rơi xuống phía dưới.


Chuyện đột nhiên xảy ra làm cho Đường Ngọc Sở mở to mắt, bản năng đưa tay muốn kéo bà ta lại nhưng đã không kịp, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Uyển Nhan rơi xuống dưới vỡ nát như búp bê.





Tôi tên Trần Cẩn Phong, là một cử nhân đại học xui xẻo.


Vừa tốt nghiệp đại học, không tìm thấy công việc cũng thôi đi, ba ở nhà còn gặp tai nạn bị xe tông, tài xế gây tai nạn không có tiền, mặc dù đã bị giam, nhưng ba tôi bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, cần gấp tiền chữa trị.


Tôi ra ngoài mượn tiền cả ngày, nhưng đáng tiếc không mượn được đồng nào.


Quay về nhà trọ, tôi ngồi phịch xuống sofa, vô cùng đau đầu.


Nhưng chính vào lúc này, tôi nghe thấy tiếng ‘ư ư a a’ từ phòng ngủ phía đông truyền tới.


Phòng ngủ phía đông là của Diêu Mộc Thanh, cô ta là khách trọ nữ cùng thuê với tôi, tự xưng là kế toán công ty nào đó, nhưng giờ này mới bốn giờ chiều, cô ta nên đi làm mới phải.


Lặng lẽ kê ghế, tôi đứng trên ghế, xuyên qua khe hở phía trên cửa nhìn vào phòng Diêu Mộc Thanh.


Trong phòng, Diêu Mộc Thanh đang quỳ trên giường đối diện tôi, sắc mặt tràn đầy thống khổ, mà trên người cô ta không còn mảnh vải, hoàn toàn lộ ra thân hình căng đầy, bóng mướt của cô ta. Mà sau lưng Diêu Mộc Thanh là một người đàn ông, bụng phệ, bây giờ đang quỳ sau thân thể mềm mại của cô ta, hung hăng chuyển động cơ thể.


Tôi rất kinh ngạc, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là trong phòng còn có bóng dáng của một người đàn ông khác, đó là một tên đầu trọc. Sau khi ông già làm xong chuyện, tên đầu trọc nằm sấp lên, mà Diêu Mộc Thanh lại không cự tuyệt!!!


Diêu Mộc Thanh rất đẹp, vóc dáng cũng rất quyến rũ, tiếng kêu đó như tiếng gọi của tự nhiên, làm tôi miệng khô lưỡi đắng.


Nhưng tôi vẫn không thể tin, cô ta tự xưng làm quản lý, lại sẽ làm chuyện đó với cùng lúc hai người đàn ông!


Cho tới lúc tên đầu trọc cũng làm xong việc, ông ta vứt một cọc tiền lên mặt Diêu Mộc Thanh, tôi mới ý thức được rằng công việc thực sự của cô ta là gì.


Vội vàng dẹp ghế rón rén tay chân rời đi, tôi núp vào phòng ngủ cách vách, nhẹ nhàng đóng cửa lại.


Cho tới lúc nghe thấy hai người đã rời đi, Diêu Mộc Thanh vào nhà vệ sinh tắm rửa, tôi mới dám quay về phòng khách, giả bộ như không biết gì.


Diêu Mộc Thanh tắm xong bước ra, nhìn tôi một cái: “Không cần giả bộ, tôi vừa nãy nhìn thấy cậu qua khe cửa rồi.”


Lời của cô ta làm tôi rất ngượng ngùng.


Nhưng Diêu Mộc Thanh không nói gì nữa, uống cốc nước, vuốt ve mái tóc ẩm ướt của cô ta, hỏi: “Ba cậu sao rồi, mượn được tiền chưa?”


Tôi lắc đầu, nói đại khái tình huống cho cô ta biết.


Diêu Mộc Thanh im lặng một lúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.


“Tôi có một cách, mặc dù hơi… nhưng tốt xấu gì cũng là một cách.”


Sau đó cô ta nói cho tôi biết, có thể giới thiệu bà chủ của cô ta cho tôi, tôi đi mượn tiền bà chủ cô ta, sau đó dùng thân thể để trả nợ. Nói trắng ra cũng chính là đi làm thiếu gia (trai bao)


Ngửi mùi thơm trên người Diêu Mộc Thanh, nhìn thân thể như ẩn như hiện của cô ta qua lớp váy ngủ mỏng manh, làm tôi không nhịn được có chút miệng đắng lưỡi khô.


“Nhưng tôi chưa từng làm chuyện đó, chưa lần nào, người ta cần kỹ thuật, tôi không biết, tôi không biết tư thế nào cả…”


Nói rồi, tôi cũng ngại ngùng nói tiếp, còn có thể cảm thấy được mặt mình nóng bừng.


Diêu Mộc Thanh lại vô cùng kinh ngạc: “Cậu còn là trai tân à? Trai tân càng đáng giá, căn bản không cần kỹ thuật, sớm biết cậu là trai tân, tôi đã ăn sạch rồi!”


Lời của Diêu Mộc Thanh làm mặt tôi càng đỏ hơn, trong lòng băn khoăn bất an, không biết như thế nào mới tốt.


Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của bệnh viện, bác sĩ nói với tôi, kêu tôi nhanh chóng đóng tiền, nếu không hai chân của ba già không chỉ không giữ được, mà tính mạng cũng sẽ có nguy hiểm.


Cuộc điện thoại này, làm lòng tôi kiên định, cho nên tôi đồng ý với Diêu Mộc Thanh, xin cô ta giúp tôi liên lạc với bà chủ cô ta.


Rất nhanh, bà chủ của Diêu Mộc Thanh – Trương Ngọc Dung đã tới, cô ta là cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa trang điểm cũng rất kiều diễm.


Cô ta đánh giá tôi một phen, sau đó cố ý ưỡn bầu ngực căng tràn, trực tiếp khiến tôi nhìn đỏ mặt tía tai, bên dưới còn không nhịn được có phản ứng.


“Thật sự là trai tân, điều kiện cũng không tệ, chị Trương thu cậu rồi.”


Sau đó, Trương Ngọc Dung lấy điện thoại ra khỏi túi, gọi liên tục vài cuộc điện thoại, mở miệng ông chủ này ngậm miệng ông chủ nọ.


Gọi một lúc, Trương Ngọc Dung bèn nhét điện thoại vào lại trong túi, phân phó tôi đi với cô ta.


Xuống lầu, lên xe của Trương Ngọc Dung, sau đó cô ta kéo tôi đi, cũng không biết muốn đi đâu.


Trên đường, cô ta cho tôi hai viên thuốc, nói là lát nữa uống trước khi hầu hạ khách quý.


Tôi không biết thuốc đó là gì, nhưng chữ tiếng Anh bên trên tôi biết, Viagar, cũng chính là thuốc trợ lực.


Nhìn hai viên thuốc này, tôi trầm tư, sau đó có thể phải gặp phải một bà già yêu cầu mạnh, nhưng vì tiền, tôi chịu.


Không lâu sau, Trương Ngọc Dung bèn kéo tôi tới một căn phòng trong khách sạn năm sao, cô ta kêu tôi đợi một chút.


Tôi thành thực đợi, trong lòng rất băn khoăn.


Rất nhanh, Trương Ngọc Dung đã dẫn khách quý tới, phân phó tôi chiêu đãi thật tôi, cô ta bèn rời khỏi phòng.


Khách quý được dẫn vào quần áo rất xa hoa, mái tóc dài đỏ rượu, còn đeo kính râm to che nửa khuôn mặt. Lúc cô ta lấy kính râm xuống, trong lòng tôi không nhịn được run rẩy, cô ta rất xinh đẹp, thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến tim tôi đập tăng tốc thình thịch thình thịch, tôi chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ cô ta, cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi mà thôi.


Giao lần đầu tiên cho người phụ nữ đẹp như vậy, hơn nữa còn có thể kiếm tiền, tôi biết đủ rồi, không thua thiệt, tôi bằng lòng!


Tay cô ta cầm kính râm, đôi môi chúm chím xinh đẹp ngậm gọng kính, đánh giá trên dưới tôi một lúc, sau đó kêu tôi bắt đầu.


“Bắt đầu cái gì?”


Tôi ngây ra, tôi căn bản không biết cô ta kêu tôi bắt đầu cái gì.


Sau đó cô ta liền cười, nhả gọng kính ra, nói: “Cậu cởi hết quần áo.”


Tôi lúc này mới sực tỉnh, ngây ngốc cởi quần áo. Nhưng trong quá trình cởi, không cẩn thận làm rơi hai viên thuốc Trương Ngọc Dung đưa.


“Trương Ngọc Dung kêu tôi trước khi hầu hạ cô thì uống hai viên thuốc này, tôi quên mất…”


Tôi rất xấu hổ, tôi muốn tìm nước mau chóng uống thuốc, nhưng cô ta căn bản không cho tôi cơ hội, trực tiếp dùng giày cao gót dẫm nát hai viên thuốc, sau đó cười vứt cho tôi bộ quần áo, kêu tôi mặc lên.


Đó là quần áo da, liền thân, mặc rất khó chịu, chỉ có hai tay và phần dưới lộ ra ngoài.


Tôi vừa mặc lên, sau đó cô ta đi tới phía sau tôi.


Lập tức, tôi đã cảm thấy có giày cao gót dừng trên sống lưng tôi, đồng thời những sợi dây trói buộc trên đồ da đã bị kéo chặt, trói tôi như cái bánh ú.


Theo tiếng ‘cạch cạch’ của giày cao gót tiếp xúc với mặt đất, cô ta ngồi trên giường bên cạnh, cởi đôi giày cao gót bạc, lộ ra chân nhỏ nhắn bao trong đôi vớ đen mỏng.


Tôi thề, trước giờ tôi chưa từng thấy đôi chân đẹp như vậy, đôi chân này còn trắng hơn, đẹp hơn mặt của rất nhiều cô gái.


Trắng nõn, mịn màng, hơn nữa móng chân còn sơn đỏ, nhìn rất gợi cảm.


Xuyên qua đôi vớ đen mỏng, tôi còn có thể nhìn thấy đôi chân đó không có chút da chết nào, vô cùng sạch sẽ, vô cùng mềm mại, thật sự rất đẹp.


Lúc tôi đang đắm chìm vào đôi chân xinh đẹp của cô ta, cô ta đột nhiên mở miệng nói với tôi, giọng nói rất dễ nghe, giống như thanh âm của tự nhiên, nhưng ý trong lời nói lại khiến tôi vô cùng kinh ngạc.


“Cậu bò tới, dùng lưỡi liếm chân tôi.”


Bạn đang đọc Chương 1 bộ truyện đầy sắc thái lãng mãn nóng bỏng Đêm Ấy Tôi Rơi Vào
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom