Mấy vị tướng sĩ rất chột dạ, bọn họ không dám nhìn vào mắt Ban Họa, từng Đại lão gia, đứng trước mặt Ban Họa giống như chim cút làm chuyện xấu.
Ban Họa mang giầy da nhỏ, nhuyễn giáp gai bạc, một đầu tóc xanh dùng ngọc quan hoa lệ buộc lên, tư thế hiên ngang, khí thế bức người, nếu có nữ tử không biết giới tính của nàng nhìn thấy, nói không chừng vừa gặp đã cảm mến, khó mà quên.
Lạch cạch lạch cạch.
Ban Họa vịn bội kiếm bên hông, đi đến trước mặt mấy tướng lĩnh này, đi xung quanh họ một vòng: " Đêm hôm khuya khoắt, mấy đại lão gia các ngươi không ngủ, chạy tới đây nói xấu gì đấy?"
Tiểu tướng ngân giáp tuổi vẫn còn trẻ, có chút không giữ được bình tĩnh: "Quận Chúa, chúng ta chỉ bất bình vì bách tính mà thôi."
“À, thì ra là thế. " Ban Họa một mặt gật đầu, sau đó hít mũi một cái: "Các ngươi đang nướng gì vậy?"
"Vâng... Là thứ rẻ tiền từ tiểu quốc ngoại cảnh truyền vào, dễ trồng, nhưng ăn nó vào, rất dễ xảy ra chuyện bất nhã, cho nên trồng cũng không nhiều. " Tiểu tướng ngân giáp lấy một thứ tròn vo đen thui từ đống lửa ra: "Nhưng ngẫu nhiên ăn một lần cũng không tệ lắm."
"Có phải cha ông ngươi từng có người làm sổ sách cho tổ phụ ta không?" Ban Họa cảm thấy tiểu Tướng quân này có chút quen mắt, rất giống tướng sĩ nào đó dưới trướng tổ phụ.
"Bẩm Quận Chúa, tổ phụ mạt tướng từng có may mắn làm quan tiên phong dưới trướng Đại nguyên soái." Nhắc đến tổ phụ Ban Họa, hai mắt tiểu tướng trở nên phát sáng: "Không nghĩ tới Quận Chúa ngài còn nhớ?"
"Lúc ta còn nhỏ, tổ phụ của ngươi từng đến bỉ phủ làm khách. " Ban Họa nhớ kỹ đó là một lão đầu tử rất sôi nổi, còn cho nàng rất nhiều đồ chơi nhỏ mà phương nam mới có: "Tổ phụ nói, đó là một vị Tướng quân đáng gờm."
Vài câu khích lệ khiến trong lòng tiểu tướng ngân giáp như uống mật, hắn nhịn không được lồng ngực thẳng tắp, nhiệt huyết sôi trào hiện tại có thể ra trận giết địch.
"Nhưng bây giờ đang ở quân doanh, các vị Tướng Quân không cần gọi phong hào của ta, gọi ta là Ban Tướng Quân là được. " Ban Họa ngồi xổm người xuống, đưa tay lột thứ đang toả ra vị ngọt, kết quả nó quá nóng, nàng nhịn không được liên tục vung tay: "Mặc dù ta không sánh bằng tổ phụ, nhưng quy củ trong quân cũng biết, mong các vị đừng vì ta là nữ tử, liền có thành kiến."
Mấy vị Tướng Quân nhìn nàng duỗi ra ngón tay trắng nõn đâm khoai lang, tò mò như trẻ nhỏ, điều này khiến bọn họ thực sự gọi không ra hai chữ "Tướng Quân".
Nhưng cũng vì có lời này, vốn đang khẩn trương vì nói xấu triều đình, lại dần dần trầm tĩnh lại.
"Ban Tướng Quân. " Bởi vì Ban Họa mang theo vầng sáng của đời sau danh tướng, cho nên tiểu tướng ngân giáp vô cùng sùng bái tổ phụ Ban Họa cực kỳ tự nhiên xưng Ban Họa là quân: "Hành động và lời nói vừa rồi của mạt tướng không đúng, không liên quan đến mấy Tướng quân khác."
"Ngươi nói không sai. " Ban Họa nếm thử một chút khoai lang mềm nhũn, hương vị rất ngọt, là một thứ không tệ: "Ai cam lòng ra tay với chính đồng bào của mình chứ?"
Các tướng lĩnh không nghĩ tới Ban Họa lại nói ra những lời này, bọn họ kinh ngạc nhìn Ban Họa, thật lâu tướng lĩnh nhiều tuổi nhất mới nói: "Quận Chúa nói quá lời, chúng ta chỉ phàn nàn ra miệng vài câu, tuyệt đối không dám có ý mưu phản."
Ông lo lắng Ban Họa cố ý nói như vậy, để dụ lời thật lòng từ bọn họ.
"Các ngươi muốn nói gì đều không sao cả, dù sao kẻ đó cũng đang ngồi ở trên. " Ban Họa buông khoai lang xuống, lau miệng: "Từ nhỏ ta và hắn đã không hợp nhau, thù hận của chúng ta, ba ngày ba đêm nói không hết, các ngươi muốn chửi thì chửi, nghe các ngươi mắng chửi người, ta cũng có thể hả giận."
Nghe nói như thế, ánh mắt các tướng lĩnh nhìn Ban Họa mang thêm vài phần đồng tình.
Người nhà ở Kinh Thành bị bắt làm con tin, phong quang vài chục năm, một khi bị lột tước vị, cũng khó trách thích bọn họ mắng chửi đương kim.
"Ta đã sớm muốn mắng rồi. " Tiểu tướng ngân giáp mắng: " Bệ hạ vừa đăng cơ, liền không kịp chờ đợi trầm mê hưởng lạc, thiên tai liên tục gần hai năm, bách tính không có chỗ ở cố định, người chết đói khắp nơi trên đất, hắn ta và những kẻ nịnh thần trong triều hưởng thụ xa hoa lãng phí, bách
Bình luận facebook