Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Đào Sindy
Biến thành người khác nói lời này ai cũng không nhiều nghĩ, không phải chỉ là hai người Đế phi không thống nhất ý kiến tạm thời nên quyết định đánh cược sao? Bởi vì nói câu kia là Bùi Càn, căn cứ kinh nghiệm trước đây, ai cũng không tin chuyện nào đơn giản như vậy.
Phùng Tiểu Liên: "Sao ta cứ cảm giác hắn giả bộ như vậy chỉ muốn lừa gạt Niệm Niệm, hắn muốn nghiêng mình lên ngựa rồi?"
Tây Thi: "Thực không dám giấu giếm, ta cũng cảm thấy như vậy."
Bao Tự: "Ta +1."
Trần Viên Viên: "Ta +2."
Lữ Trĩ: "Mặc dù chúng ta đều cảm thấy Tứ Hoàng tử Hồ quốc thật ngu, lấy tính tình Bùi Càn, suy nghĩ nhiều là không trách. Theo bản cung thấy hắn thật muốn khảo nghiệm Hồ quốc, nếu người này không bị lừa, trước đó vẫn đang giả vờ, nếu người bị lừa, mặc dù đánh cược thua với Niệm Niệm, chí ít hắn thắng ngựa."
Đát Kỷ: "Tranh thần giữ cửa kia, rút cuộc đang tẩy trắng cho cẩu Hoàng đế hay bôi đen hắn thế?" d$đ~l)q*đ
Triệu Hợp Đức: "Hẳn là bôi đen, nghe xong cảm giác càng bị lừa hơn."
Vương Chính Quân: "Gặp phải một người như thế... Chủ group thật sự là nghiệp chướng."
Dương Ngọc Hoàn: "Bùi Càn gặp Niệm Niệm không nghiệp chướng sao? Nhìn thêm một hồi cảm giác hai người bọn họ rất xứng, giống như bây giờ ở cùng nhau tránh gây tổn hại những người khác thì quá tốt rồi."
Đông Ca: "Hoàn Hoàn vẫn chưa bi cấm chat... Xem ra nàng không mở khung chat rồi, mọi người phân tích nhiều thêm nữa cũng uổng công."
Phan Ngọc Nhi: "Xem thì cứ xem đi, quan tâm gì chứ, có thể khiến nữ nhân chủ group của chúng ta chịu thiệt thòi sao?"
...
Lúc các nàng lẩm bẩm những điều này, Phùng Niệm đáp lại đánh cược: "Hoàng Thượng muốn đánh cược cùng thần thiếp, dù sao cũng phải lấy ra chút thành ý."
Bùi Càn hỏi nàng muốn gì.
Phùng Niệm sờ lên bụng: "Chờ nữ nhi của chúng ta sinh ra, người để nó tùy ý học thứ nó muốn học, làm chuyện nó muốn làm, sống cuộc sống mà nó muốn... Người đồng ý không?"
Bùi Càn có chút kinh ngạc, sau khi kinh ngạc còn có bất mãn, y nói: "Mặc dù còn chưa biết nàng mang nam hay nữ, bất kể là gì, đương nhiên trẫm sẽ làm mọi điều tốt nhất cho nó. Ái phi lấy cái này ra cược, chẳng lẽ không tin tưởng trẫm?"
"Ai biết? Nếu người thấy là nữ nhi lại trở mặt với thần thiếp thì sao?"
"Trẫm không biết."
"Người nói có đồng ý không đã." Phùng Niệm đang tỏ thái độ, ngươi đồng ý thì ta thử, không thì dẹp đi, tự bản thân ngươi tính toán.
Nàng đã bày ra thái độ rồi, Bùi Càn còn có thể từ chối ư?
Đế phi đạt thành nhất trí, lấy chuyện này làm tiền đặt cược, Bùi Càn lại chửi rủa từ trên xuống dưới nhà họ Phùng trong lòng. Người ta là tiên trên trời tạm gửi nữ nhi xuống cho ngươi, ngươi không xem nàng là bảo bối thì cũng đừng chà đạp nàng! Quý phi tiến cung hai năm mà lòng phòng bị với người khác còn nặng như thế, không phải do bị Phùng gia tổn thương sao?
Kể một ngàn nói một vạn.
Trẫm sẽ không sai, Quý phi cũng đúng, sai là ai? Là lão Phùng gia. d%đ+l>q%đ
Phùng Khánh Dư cưới kế mẫu độc phụ, bản thân ông ta cũng không phải thứ gì tốt.
Mắng xong cảm giác dễ chịu một chút, Bùi Càn an tâm chờ xem kịch.
Ngày kế tiếp, Phùng Niệm và Bảo Âm Công chúa gặp mặt ngay tại Trường Hi cung. Bảo Âm hỏi nàng hai ngày này thế nào? Bảo Bảo có quậy người không?
Phùng Niệm đẩy món điểm tâm mới đến trước mặt Bảo Âm, cười nói: "Ta vẫn ổn, chỉ là mấy ngày nay Hoàng Thượng bận bịu nhiều việc tâm không tĩnh, nói muốn nghe ta vịnh xướng kinh văn, ta vội vàng luyện giọng đây."
Bảo Âm nghe lời này, hai mắt tỏa sáng: "Ta nghe nói, nương nương có giọng hát tuyệt vời! Ta muốn nghe người hát hai câu."
"Chỉ muốn thu hoạch không muốn nỗ lực là không thể được."
"Vậy ta xướng đoạn mục ca* cho nương nương có được hay không?" Bảo Âm nói xong cũng cất tiếng hát lên, bởi vì mục ca là bài hát ở trên thảo nguyên mênh mông, nghe bao la xa xăm, giọng hát kia không chú ý liền truyền ra ngoài. Nếu là người khác cất tiếng hát thì vẫn còn chút ngại ngùng, nàng ta lại không, người trong thảo nguyên yêu ca hát cũng thích khiêu vũ, nàng ta biểu hiện vô cùng ung dung.
*bài ca chăn cừu.
Mặc dù một câu nghe cũng không hiểu, nghe bài hát này cảm giác trời cao đất rộng, giống như không khí mát mẻ ra.
Vì để đáp lại nàng ta, Phùng Niệm mở giọng nói bậc nhất thiên hạ ngâm nga một đoạn điệu hát dân gian Giang Nam.
Bảo Âm chưa từng tới phía nam, nàng ta nhắm mắt lại nghe xong, trong đầu phác hoạ ra một bức tranh vùng sông nước Giang Nam tươi mát uyển chuyển hàm xúc. Giống như mình đang ở ngày mưa tí tách cầm cây dù chèo thuyền du ngoạn trên hồ, chóp mũi có thể ngửi được hơi nước, đó là một loại thể nghiệm người trong thảo nguyên chưa từng có, dù là Phùng Niệm đã dừng ngâm nga, nàng ta còn chưa thoát khỏi lời ca, nhắm mắt trở về chỗ một hồi lâu.
Ngày đó, ngay tại Trường Hi trong cung, Bảo Âm thổi cho Phùng Niệm tám trăm chữ không chỉ mỗi rắm cầu vồng. Nói nàng không phải tùy ý ngâm nga, đây là tiên nhạc Thiên Cung mới có! So sánh với nhau, đoạn mình hát ban nãy cứ như lừa hí.
"Sao ngươi
Editor: Đào Sindy
Biến thành người khác nói lời này ai cũng không nhiều nghĩ, không phải chỉ là hai người Đế phi không thống nhất ý kiến tạm thời nên quyết định đánh cược sao? Bởi vì nói câu kia là Bùi Càn, căn cứ kinh nghiệm trước đây, ai cũng không tin chuyện nào đơn giản như vậy.
Phùng Tiểu Liên: "Sao ta cứ cảm giác hắn giả bộ như vậy chỉ muốn lừa gạt Niệm Niệm, hắn muốn nghiêng mình lên ngựa rồi?"
Tây Thi: "Thực không dám giấu giếm, ta cũng cảm thấy như vậy."
Bao Tự: "Ta +1."
Trần Viên Viên: "Ta +2."
Lữ Trĩ: "Mặc dù chúng ta đều cảm thấy Tứ Hoàng tử Hồ quốc thật ngu, lấy tính tình Bùi Càn, suy nghĩ nhiều là không trách. Theo bản cung thấy hắn thật muốn khảo nghiệm Hồ quốc, nếu người này không bị lừa, trước đó vẫn đang giả vờ, nếu người bị lừa, mặc dù đánh cược thua với Niệm Niệm, chí ít hắn thắng ngựa."
Đát Kỷ: "Tranh thần giữ cửa kia, rút cuộc đang tẩy trắng cho cẩu Hoàng đế hay bôi đen hắn thế?" d$đ~l)q*đ
Triệu Hợp Đức: "Hẳn là bôi đen, nghe xong cảm giác càng bị lừa hơn."
Vương Chính Quân: "Gặp phải một người như thế... Chủ group thật sự là nghiệp chướng."
Dương Ngọc Hoàn: "Bùi Càn gặp Niệm Niệm không nghiệp chướng sao? Nhìn thêm một hồi cảm giác hai người bọn họ rất xứng, giống như bây giờ ở cùng nhau tránh gây tổn hại những người khác thì quá tốt rồi."
Đông Ca: "Hoàn Hoàn vẫn chưa bi cấm chat... Xem ra nàng không mở khung chat rồi, mọi người phân tích nhiều thêm nữa cũng uổng công."
Phan Ngọc Nhi: "Xem thì cứ xem đi, quan tâm gì chứ, có thể khiến nữ nhân chủ group của chúng ta chịu thiệt thòi sao?"
...
Lúc các nàng lẩm bẩm những điều này, Phùng Niệm đáp lại đánh cược: "Hoàng Thượng muốn đánh cược cùng thần thiếp, dù sao cũng phải lấy ra chút thành ý."
Bùi Càn hỏi nàng muốn gì.
Phùng Niệm sờ lên bụng: "Chờ nữ nhi của chúng ta sinh ra, người để nó tùy ý học thứ nó muốn học, làm chuyện nó muốn làm, sống cuộc sống mà nó muốn... Người đồng ý không?"
Bùi Càn có chút kinh ngạc, sau khi kinh ngạc còn có bất mãn, y nói: "Mặc dù còn chưa biết nàng mang nam hay nữ, bất kể là gì, đương nhiên trẫm sẽ làm mọi điều tốt nhất cho nó. Ái phi lấy cái này ra cược, chẳng lẽ không tin tưởng trẫm?"
"Ai biết? Nếu người thấy là nữ nhi lại trở mặt với thần thiếp thì sao?"
"Trẫm không biết."
"Người nói có đồng ý không đã." Phùng Niệm đang tỏ thái độ, ngươi đồng ý thì ta thử, không thì dẹp đi, tự bản thân ngươi tính toán.
Nàng đã bày ra thái độ rồi, Bùi Càn còn có thể từ chối ư?
Đế phi đạt thành nhất trí, lấy chuyện này làm tiền đặt cược, Bùi Càn lại chửi rủa từ trên xuống dưới nhà họ Phùng trong lòng. Người ta là tiên trên trời tạm gửi nữ nhi xuống cho ngươi, ngươi không xem nàng là bảo bối thì cũng đừng chà đạp nàng! Quý phi tiến cung hai năm mà lòng phòng bị với người khác còn nặng như thế, không phải do bị Phùng gia tổn thương sao?
Kể một ngàn nói một vạn.
Trẫm sẽ không sai, Quý phi cũng đúng, sai là ai? Là lão Phùng gia. d%đ+l>q%đ
Phùng Khánh Dư cưới kế mẫu độc phụ, bản thân ông ta cũng không phải thứ gì tốt.
Mắng xong cảm giác dễ chịu một chút, Bùi Càn an tâm chờ xem kịch.
Ngày kế tiếp, Phùng Niệm và Bảo Âm Công chúa gặp mặt ngay tại Trường Hi cung. Bảo Âm hỏi nàng hai ngày này thế nào? Bảo Bảo có quậy người không?
Phùng Niệm đẩy món điểm tâm mới đến trước mặt Bảo Âm, cười nói: "Ta vẫn ổn, chỉ là mấy ngày nay Hoàng Thượng bận bịu nhiều việc tâm không tĩnh, nói muốn nghe ta vịnh xướng kinh văn, ta vội vàng luyện giọng đây."
Bảo Âm nghe lời này, hai mắt tỏa sáng: "Ta nghe nói, nương nương có giọng hát tuyệt vời! Ta muốn nghe người hát hai câu."
"Chỉ muốn thu hoạch không muốn nỗ lực là không thể được."
"Vậy ta xướng đoạn mục ca* cho nương nương có được hay không?" Bảo Âm nói xong cũng cất tiếng hát lên, bởi vì mục ca là bài hát ở trên thảo nguyên mênh mông, nghe bao la xa xăm, giọng hát kia không chú ý liền truyền ra ngoài. Nếu là người khác cất tiếng hát thì vẫn còn chút ngại ngùng, nàng ta lại không, người trong thảo nguyên yêu ca hát cũng thích khiêu vũ, nàng ta biểu hiện vô cùng ung dung.
*bài ca chăn cừu.
Mặc dù một câu nghe cũng không hiểu, nghe bài hát này cảm giác trời cao đất rộng, giống như không khí mát mẻ ra.
Vì để đáp lại nàng ta, Phùng Niệm mở giọng nói bậc nhất thiên hạ ngâm nga một đoạn điệu hát dân gian Giang Nam.
Bảo Âm chưa từng tới phía nam, nàng ta nhắm mắt lại nghe xong, trong đầu phác hoạ ra một bức tranh vùng sông nước Giang Nam tươi mát uyển chuyển hàm xúc. Giống như mình đang ở ngày mưa tí tách cầm cây dù chèo thuyền du ngoạn trên hồ, chóp mũi có thể ngửi được hơi nước, đó là một loại thể nghiệm người trong thảo nguyên chưa từng có, dù là Phùng Niệm đã dừng ngâm nga, nàng ta còn chưa thoát khỏi lời ca, nhắm mắt trở về chỗ một hồi lâu.
Ngày đó, ngay tại Trường Hi trong cung, Bảo Âm thổi cho Phùng Niệm tám trăm chữ không chỉ mỗi rắm cầu vồng. Nói nàng không phải tùy ý ngâm nga, đây là tiên nhạc Thiên Cung mới có! So sánh với nhau, đoạn mình hát ban nãy cứ như lừa hí.
"Sao ngươi
Bình luận facebook