Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Editor: Đào Sindy
Đêm nay toàn hậu cung đều ngủ không ngon, đương nhiên Phùng Niệm cũng ngủ không ngon, Hoàng Thượng đã ngoài ba mươi, nhưng tinh lực lại tràn đầy như lúc còn trẻ, quấn lấy nàng náo loạn đến nửa đêm, khiến cung nhân bên ngoài nghe đến xấu hổ hoảng sợ. Thật vất vả bên trong không còn tiếng động, như thường ngày Hoàng Thượng sẽ tiếng gọi Lý Trung Thuận, Tổng quản thái giám sẽ biết Hoàng Thượng gọi lấy nước rửa người, còn sẽ sắp xếp người đưa tiểu chủ vừa được thị tẩm trở về.
Hôm nay lại không nghe thấy Hoàng Thượng gọi hắn.
Con nuôi của hắn ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Cha nuôi người xem, liễn này còn cần hay không?"
Lý Trung Thuận đi vài bước, mới nói: "Bình thường ta dạy ngươi thế nào? Hầu hạ ở ngự tiền cần có bí quyết, ngươi phải biết, mọi thứ phải nhìn sắc mặt Hoàng Thượng."
Thấy đầu óc con nuôi còn chậm chạp, Lý Trung Thuận lại nói: "Hoàng Thượng không phân phó thì không có chuyện của ngươi, chớ quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi."
Con nuôi nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ Phùng Mỹ nhân thật muốn bay cao ngất. Sủng phi trước kia trong cung, đều từng bước bày mưu tính toán tường tận dần dần chiếm được niềm vui của Hoàng Thượng, đi thuận lợi như thế thật chưa từng có.
Bên cạnh có người nằm, còn cầm tay quấn quanh bản thân, Phùng Niệm ngủ không ngon.
Ngược lại Hoàng Thượng khó khi an giấc, bởi vì phải suy nghĩ nhiều chuyện, bình thường y ngủ rất cạn, có khi suốt đêm đều mơ màng. Đêm nay khó được, nắm cả vòng eo trơn mượt của Phùng Mỹ nhân, ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt, Hoàng Thượng rất nhanh đã ngủ say, cả đêm không đi tiểu tiện, đến giờ tỉnh lại cũng không nhớ đã mơ gì.
Y lên triều lúc Phùng Niệm còn ngủ trên giường. Vì đêm qua ngủ ngon, tâm tình Hoàng Thượng rất tốt, nên không gọi nàng dậy, mặc chỉnh tề liền ra tẩm điện.
Lại qua nửa canh giờ, Phùng Niệm mới tỉnh, mở mắt ra giật mình không đúng, đập vào mắt là một vùng vàng sáng, đây. . . Không phải nàng còn ngủ trên giường chứ? ? ?
Phùng Niệm lén vươn tay, sờ sang bên cạnh.
Trống không.
Không có ai.
Trong phòng có cung nhân chờ, thấy cái màn suýt nữa bị kéo căng ra đành nén cười.
"Tiểu chủ đã tỉnh? Cần nước nóng không?"
Không hầu hạ Hoàng Thượng dậy coi như xong, còn tắm rửa trong cung y ư? Không thích hợp. Phùng Niệm chào hỏi cung nữ gọi mang y phục đến, mặc xong ngồi liễn trở về Trường Hi cung.
Vừa trở về, đã nghe Trần ma ma nói về tình hình trong cung.
Hoàng hậu nương nương đã mất mấy năm, thay mặt giữ Phượng ấn quản lý hậu cung chính là Tô Quý phi, Quý phi nương nương rất được sủng ái, tính tình tất nhiên không nhỏ. Lúc trước có một số kẻ, cho là mình được sủng ái liền bay lên, kết quả thì sao? Các nàng đều không có kết cục tốt, toàn bị Quý phi xử lí.
Tính tình Quý phi nương nương lớn, nhưng không ngốc, bình thường nàng ta không có mặt thì Hoàng Thượng rất vui vẻ ra tay, trừ phi ngươi có thể được sủng ái vĩnh viễn, chỉ cần Hoàng Thượng đổi ý, thì chính là thời điểm ngươi bị thanh toán.
"Lời này ma ma nói ra đã muộn. Hôm qua ta được Hoàng Thượng sắc phong Mỹ nhân, màn đêm buông xuống thì được sủng, còn ngủ lại tẩm cung, chỉ sợ đã lọt vào mắt Quý phi."
Trần ma ma không biết nên nói tiếp làm sao, Phùng Niệm lại nói: "Biết ngươi có ý tốt, nhưng có một số người không phải ta nói không muốn đắc tội thì có thể ở chung được, trong cung thế nào hẳn Trần ma ma rõ ràng hơn ta, Hoàng thượng sủng ái nhiều như vậy, ai nhiều thì người khác sẽ ít, muốn sống tốt không tránh khỏi tranh đấu, nếu đã tiến cung thì không thể nào tránh khỏi."
Trừ phi ngươi không có điểm nào để được sủng, khiến người khác nghĩ người này không thể dậy nổi, phàm là lọt vào mắt Hoàng thượng, ai mà không bị biến thành bia ngắm?
Bây giờ hậu cung vô chủ, Thái Tử chưa lập, đám nương nương có thể yên tĩnh được sao? Ai không muốn đánh ngã kẻ khác để thượng vị?
Phùng Niệm ngâm nước nóng suy nghĩ vòng vòng, chợt nhớ tối hôm qua vào tẩm cung Hoàng Thượng thì nàng chợt tắt trực tiếp, bây giờ ngâm nước nóng nên nàng chưa vội mở, chợt mở group chat ra xem.
Chưa đọc tin tức đã 99+, nàng nhìn một chút, cũng không biết là do ai, toàn bộ group chat rất “dơ”. Các nàng tính toán không dừng về công phu trên giường của Hoàng thượng, còn dự đoán tình hình chiến đấu đêm qua.
Phùng Niệm: "Các tỷ..."
Tây Thi: "Chúng ta đang quan tâm muội nha, nói một chút về tối hôm qua đi nào! Náo loạn bao lâu? Cẩu Hoàng đế hầu hạ muội có tốt không?"
Phùng Niệm: "..."
Bao Tự: "Tuổi của hắn lớn hơn Niệm Niệm của chúng ta bao nhiêu, nếu ngay cả công phu trên giường hắn còn không có, thì còn cần hắn làm gì?"
Lữ Trĩ: "Nghe hai người nói hay là nghe chủ group nói? Chủ group muội nói xem, tối hôm qua sau khi truyền lời thì cẩu Hoàng đế dụ muội đến thế nào? Hắn ăn muội mấy lần? Sáng sớm lộ ra vẻ mặt gì?"
Phùng Niệm: "Không có vẻ mặt nào cả, ta tỉnh lại Hoàng Thượng đã thượng triều rồi, ta không chờ trong tẩm cung hắn, ngựa không dừng vó trở về Trường Hi cung, vừa rồi gọi nước nóng ngâm mình."
Phùng Niệm: "Vừa rồi ma ma hầu hạ ta bỗng nhiên nói đến bố cục hậu cung, đặc biệt nhắc về Tô Quý phi, hôm qua ta đã nhận sủng, có phải nên đi thỉnh an Quý phi?"
Lữ Trĩ: "Bản cung nhớ muội nói Hoàng hậu đã qua đời, Tô Quý phi này hẳn là người đại diện trong cung? Nếu ta là nàng ta thì muội phải đi, tốt nhất nhanh chóng đi đi."
Bao Tự: "Cẩu Hoàng đế cũng không nói miễn cho muội đi? Cũng không nói đi cùng muội cho muội có chỗ dựa?"
Lữ Trĩ: "Tên Hoàng đế nào mà chẳng lưu tình khắp chốn? Hắn chỉ thèm chủ group thôi, sẽ không vì niềm vui mới mà đánh mặt người cũ, nếu thật sự làm như vậy thì trong cung không loạn lên à?"
Lữ Trĩ: "Đừng đề cập đến Đại vương nhà muội, đây không chung đường với Đại vương muội."
Bao Tự tức giận, lại phải thừa nhận Phùng Niệm và tên kia không giác ngộ cao bằng Đại vương của nàng.
Khó khi Lữ Trĩ kiểm soát được hiện trường, nàng nắm bắt rồi bắt đầu truyền thụ. Lúc Lữ Trĩ thành thân mới hai mươi tuổi, lúc ấy Lưu Bang ba mươi lăm chỉ là một đình trưởng. Vì cưới được nàng đã phí không ít tâm tư cũng như không ít lời hay, trước khi trượng phu xưng đế, Lữ Trĩ phải chịu khổ nhiều, mặc cho ai thấy nàng đều xưng tụng là hiền thê khó có được, Lưu Bang có thể lấy được nàng là tổ tông tích phúc, kết quả thì sao? Cũng không thấy hắn đau lòng vì mình bao nhiêu, chỉ thấy vừa dỗ ngọt mình, vừa nuôi đám oanh yến trong hậu cung, còn để tiểu tiện nhân đuổi nàng...
Lữ Trĩ nói cho tiểu cô nương chủ group, chuyện giường tre nghe tùy tiện một chút thì chẳng sao, đừng coi là thật, thân thể có thể cho nhưng tim đừng loạn. Yêu ai cũng tốt, nhưng giao chân tình cho Hoàng Đế chỉ có khổ không có ngọt.
Lời này khiến hai thành viên khác trong nhóm bình tĩnh lại.
Tây Thi: "Thật muốn biết muội đã trải qua cái gì."
Bao Tự: " Đại vương nhà muội làm chuyện có lỗi với muội hả?"
Trình độ lịch sử trước kia của Phùng Niệm, đoạn kia của Lưu Bang và Lữ Trĩ nàng rất rõ ràng, có kinh nghiệm như thế, khó trách không tin vào nam nhân. Nàng trả lời lại trong nhóm rằng đã biết. Đúng lúc cũng không tạo ra nhiều bọt, nàng đứng lên lau khô nước trên người, thay y phục, dự định đi đến cung Tô Quý phi.
*
Tô Quý phi cũng là người cũ trong tiềm để của Hoàng thượng, phụ thân nàng ta là Hữu Tướng đương triều, quyền thế uy vọng đều có, được nhà mẹ đẻ tương trợ, Tô Quý phi ở trong cung như cá gặp nước.
Mấy năm trước Hoàng hậu vẫn còn, còn cân sức ngang tài với nàng ta, Hoàng hậu ra đi, nhà Quý phi càng độc quyền.
Lúc Phùng Niệm đi qua, đúng lúc Tô Quý phi nói chuyện với Mẫn phi về vụ hôm qua.
Có cung nhân cúi thấp đầu vào trong điện thông báo: "Phùng Mỹ nhân tới, nương nương gặp nàng không?"
Tô Quý phi sớm muốn gặp Phùng Mỹ nhân mê hoặc Hoàng Thượng đến rối loạn quy củ là nhân vật nào, liền nhấc tay trái, phân phó nói: "Cho nàng ta vào."
Phùng Niệm dưới sự cổ vũ của mọi người trong group, tháo hết kỹ năng đi vào Chiêu Dương cung.
Nàng dọc theo ánh sáng đi tới dáng người rất động lòng người, đợi thấy rõ hình dạng, Tô Quý phi không khỏi nhíu mày.
Đây chính là tân Phùng Mỹ nhân chiếm được niềm vui của Hoàng thượng?
Tô Quý phi dò xét trên dưới, không nhìn ra Hoàng Thượng mê nàng ở đâu.
Phùng Niệm không phải dạng tuyệt sắc mỹ nữ khiến người ta nhìn thấy sẽ giật nãy mình, nàng đẹp kiểu phải nén lại nhìn lần hai, thật sự thì so sánh trong cung không được top 3. Nếu không phải chuyện xảy ra dưới mí mắt, Tô Quý phi định không tin nàng có năng lực như vậy.
Lúc Phùng Niệm tiến vào Tô Quý phi nhìn nàng chằm chằm, lúc nàng thỉnh an Tô Quý phi vẫn còn nhìn, qua một lát mới nói.
"Bản cung nghe nói, Hoàng Thượng để ý muội, chờ không kịp sắc phong Mỹ nhân... Đây là phúc khí của muội, sau này hầu hạ cho tốt, đừng quên học hết quy củ. Trong cung không giống chỗ khác, nên chú trọng thì vẫn chú trọng." Ánh mắt Tô Quý phi rơi vào trên người Phùng Niệm, nói vài câu, ngược lại không có ý làm khó dễ, xấp xỉ đuổi người đi.
Mẫn phi còn buồn bực, làm sao Quý phi lại đổi tính?
Chỉ nghe thấy Tô Quý phi ngồi bên cạnh nói: "Phùng Mỹ nhân không giống như bản cung nghĩ, muội nói cẩn thận một chút tình huống hôm qua như thế nào."
"Hôm qua nàng vừa mới vào Nhu Phúc cung, vừa thỉnh an ta xong, Hoàng Thượng chợt đến. Hoàng Thượng nhìn thấy nàng thì giật nãy mình, hỏi nàng họ gì tên gì còn khen tên nàng hay, thế là khen từ đầu đến chân, nói muốn Phong Mỹ nhân, ban thưởng ở trắc điện Trường Hi cung... Khiến cho tối hôm qua thần thiếp ngủ không ngon, suy nghĩ xem Hoàng Thượng thích nàng ở đâu, không phải ngán sơn hào hải vị rồi, nên ăn cháo loãng cải muối đổi vị?"
Tô Quý phi cảm thấy không đáng tin cậy: "Muội nhớ lại Tĩnh tần xem, nàng ta là tú nữ kì trước được sủng hạnh đầu tiên trong kì đó. Nàng cũng ngẫu nhiên nhìn thấy Hoàng Thượng, lúc ấy Hoàng Thượng nói người không tệ, vẫn chờ đến tuyển chọn mới cho phân vị... Nhẫn nại của Hoàng Thượng từ trước đến giờ rất tốt, sao chỉ mấy ngày cũng chờ không nổi, phá hư quy củ tại chỗ chứ?"
Mẫn phi: "Nhưng Hoàng Thượng sớm đã sắc phong nàng, đây là chuyện đã xảy ra."
Tô Quý phi lười nhiều lời với kẻ ngu, nàng ta để Mẫn phi trở về Nhu Phúc cung, dự định án binh bất động trước, nhìn kỹ hẵn nói. Trong lòng Tô quý phi, Hoàng thượng là nam nhân anh minh thần võ, y sẽ không tùy tiện phá hư quy củ, làm như vậy chỉ sợ có thâm ý khác.
Nghĩ tới đây, Tô Quý phi âm thầm gật đầu.
Không sai!
Bất kể nhìn thế nào thì Phùng Mỹ nhân đều không đáng tiền, nàng dựa vào hiểu biết sâu rộng nào khiến Hoàng Thượng vừa gặp đã cảm mến?
Đằng sau nhất định có cách nói khác, vẫn không nên manh động.
Đánh chết Tô Quý phi cũng không nghĩ ra, Hoàng Thượng làm như vậy không phải có thâm ý khác, mà là bất hạnh gặp phải đả kích trí mạng não tàn thôi. Sau đó tự y cũng cảm thấy buồn bực, đã đến từng này tuổi mà còn manh động như thời “trẻ trâu” được? Nhưng ý chỉ đã hạ, cũng không thể rút về, còn có thể làm sao? Hưởng thụ cho đã chứ sao.
Quả thực tối qua Hoàng Thượng thật tận hứng, thậm chí cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, định lại triệu nàng hai ngày.
Lại nói về Phùng Niệm, nàng chuẩn bị tâm lí bị gây khó dễ, kết quả Tô Quý phi hoàn toàn không có ý muốn phát tác, từ Chiêu Dương cung đi ra nàng còn buồn bực, nói thầm trong group là Tô Quý phi vẫn thản nhiên rộng lượng.
Lữ Trĩ: "Nàng ta không phải thản nhiên rộng lượng."
Phùng Niệm: "Lữ tỷ tỷ, tỷ nói sao!"
Lữ Trĩ: "Đại khái là người thông minh thích suy nghĩ nhiều, sau đó tự mình hù mình rồi. Nàng nghĩ muội là hồ ly tinh như Đát Kỷ, kết quả muội lại khác so với suy nghĩ ngày đêm của nàng ta, ngược lại khiến nàng ta cảm thấy đằng sau còn có chỗ kỳ lạ, không dám tùy tiện phát tác."
Lữ Trĩ còn thuận tiện khen nàng, nói triệt tiêu những kỹ năng linh tinh kia là đúng, hù dọa Quý phi, dù chỉ là kéo dài một ít thời gian, cũng có thể thoải mái không ít.
Phùng Niệm: "... Ta cảm thấy tỷ đang mắng ta."
Tây Thi: "Phụt."
Lữ Trĩ: "... Không giống hồ ly tinh kia không phải rất tốt sao? Giống nàng ta thì lại thành họa quốc yêu cơ."
Từ sau khi vào group, Lữ Trĩ đều đang lật xe, ngày hôm nay thật vất vả khống chế được cục diện thành công, lại nghe thấy tiếng đinh đong. Mấy ngày nay hệ thống yên lặng như chết chợt có tiếng nhắc nhở online ——
<< Đát Kỷ gia nhập group chat >>
Đêm nay toàn hậu cung đều ngủ không ngon, đương nhiên Phùng Niệm cũng ngủ không ngon, Hoàng Thượng đã ngoài ba mươi, nhưng tinh lực lại tràn đầy như lúc còn trẻ, quấn lấy nàng náo loạn đến nửa đêm, khiến cung nhân bên ngoài nghe đến xấu hổ hoảng sợ. Thật vất vả bên trong không còn tiếng động, như thường ngày Hoàng Thượng sẽ tiếng gọi Lý Trung Thuận, Tổng quản thái giám sẽ biết Hoàng Thượng gọi lấy nước rửa người, còn sẽ sắp xếp người đưa tiểu chủ vừa được thị tẩm trở về.
Hôm nay lại không nghe thấy Hoàng Thượng gọi hắn.
Con nuôi của hắn ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Cha nuôi người xem, liễn này còn cần hay không?"
Lý Trung Thuận đi vài bước, mới nói: "Bình thường ta dạy ngươi thế nào? Hầu hạ ở ngự tiền cần có bí quyết, ngươi phải biết, mọi thứ phải nhìn sắc mặt Hoàng Thượng."
Thấy đầu óc con nuôi còn chậm chạp, Lý Trung Thuận lại nói: "Hoàng Thượng không phân phó thì không có chuyện của ngươi, chớ quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi."
Con nuôi nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ Phùng Mỹ nhân thật muốn bay cao ngất. Sủng phi trước kia trong cung, đều từng bước bày mưu tính toán tường tận dần dần chiếm được niềm vui của Hoàng Thượng, đi thuận lợi như thế thật chưa từng có.
Bên cạnh có người nằm, còn cầm tay quấn quanh bản thân, Phùng Niệm ngủ không ngon.
Ngược lại Hoàng Thượng khó khi an giấc, bởi vì phải suy nghĩ nhiều chuyện, bình thường y ngủ rất cạn, có khi suốt đêm đều mơ màng. Đêm nay khó được, nắm cả vòng eo trơn mượt của Phùng Mỹ nhân, ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt, Hoàng Thượng rất nhanh đã ngủ say, cả đêm không đi tiểu tiện, đến giờ tỉnh lại cũng không nhớ đã mơ gì.
Y lên triều lúc Phùng Niệm còn ngủ trên giường. Vì đêm qua ngủ ngon, tâm tình Hoàng Thượng rất tốt, nên không gọi nàng dậy, mặc chỉnh tề liền ra tẩm điện.
Lại qua nửa canh giờ, Phùng Niệm mới tỉnh, mở mắt ra giật mình không đúng, đập vào mắt là một vùng vàng sáng, đây. . . Không phải nàng còn ngủ trên giường chứ? ? ?
Phùng Niệm lén vươn tay, sờ sang bên cạnh.
Trống không.
Không có ai.
Trong phòng có cung nhân chờ, thấy cái màn suýt nữa bị kéo căng ra đành nén cười.
"Tiểu chủ đã tỉnh? Cần nước nóng không?"
Không hầu hạ Hoàng Thượng dậy coi như xong, còn tắm rửa trong cung y ư? Không thích hợp. Phùng Niệm chào hỏi cung nữ gọi mang y phục đến, mặc xong ngồi liễn trở về Trường Hi cung.
Vừa trở về, đã nghe Trần ma ma nói về tình hình trong cung.
Hoàng hậu nương nương đã mất mấy năm, thay mặt giữ Phượng ấn quản lý hậu cung chính là Tô Quý phi, Quý phi nương nương rất được sủng ái, tính tình tất nhiên không nhỏ. Lúc trước có một số kẻ, cho là mình được sủng ái liền bay lên, kết quả thì sao? Các nàng đều không có kết cục tốt, toàn bị Quý phi xử lí.
Tính tình Quý phi nương nương lớn, nhưng không ngốc, bình thường nàng ta không có mặt thì Hoàng Thượng rất vui vẻ ra tay, trừ phi ngươi có thể được sủng ái vĩnh viễn, chỉ cần Hoàng Thượng đổi ý, thì chính là thời điểm ngươi bị thanh toán.
"Lời này ma ma nói ra đã muộn. Hôm qua ta được Hoàng Thượng sắc phong Mỹ nhân, màn đêm buông xuống thì được sủng, còn ngủ lại tẩm cung, chỉ sợ đã lọt vào mắt Quý phi."
Trần ma ma không biết nên nói tiếp làm sao, Phùng Niệm lại nói: "Biết ngươi có ý tốt, nhưng có một số người không phải ta nói không muốn đắc tội thì có thể ở chung được, trong cung thế nào hẳn Trần ma ma rõ ràng hơn ta, Hoàng thượng sủng ái nhiều như vậy, ai nhiều thì người khác sẽ ít, muốn sống tốt không tránh khỏi tranh đấu, nếu đã tiến cung thì không thể nào tránh khỏi."
Trừ phi ngươi không có điểm nào để được sủng, khiến người khác nghĩ người này không thể dậy nổi, phàm là lọt vào mắt Hoàng thượng, ai mà không bị biến thành bia ngắm?
Bây giờ hậu cung vô chủ, Thái Tử chưa lập, đám nương nương có thể yên tĩnh được sao? Ai không muốn đánh ngã kẻ khác để thượng vị?
Phùng Niệm ngâm nước nóng suy nghĩ vòng vòng, chợt nhớ tối hôm qua vào tẩm cung Hoàng Thượng thì nàng chợt tắt trực tiếp, bây giờ ngâm nước nóng nên nàng chưa vội mở, chợt mở group chat ra xem.
Chưa đọc tin tức đã 99+, nàng nhìn một chút, cũng không biết là do ai, toàn bộ group chat rất “dơ”. Các nàng tính toán không dừng về công phu trên giường của Hoàng thượng, còn dự đoán tình hình chiến đấu đêm qua.
Phùng Niệm: "Các tỷ..."
Tây Thi: "Chúng ta đang quan tâm muội nha, nói một chút về tối hôm qua đi nào! Náo loạn bao lâu? Cẩu Hoàng đế hầu hạ muội có tốt không?"
Phùng Niệm: "..."
Bao Tự: "Tuổi của hắn lớn hơn Niệm Niệm của chúng ta bao nhiêu, nếu ngay cả công phu trên giường hắn còn không có, thì còn cần hắn làm gì?"
Lữ Trĩ: "Nghe hai người nói hay là nghe chủ group nói? Chủ group muội nói xem, tối hôm qua sau khi truyền lời thì cẩu Hoàng đế dụ muội đến thế nào? Hắn ăn muội mấy lần? Sáng sớm lộ ra vẻ mặt gì?"
Phùng Niệm: "Không có vẻ mặt nào cả, ta tỉnh lại Hoàng Thượng đã thượng triều rồi, ta không chờ trong tẩm cung hắn, ngựa không dừng vó trở về Trường Hi cung, vừa rồi gọi nước nóng ngâm mình."
Phùng Niệm: "Vừa rồi ma ma hầu hạ ta bỗng nhiên nói đến bố cục hậu cung, đặc biệt nhắc về Tô Quý phi, hôm qua ta đã nhận sủng, có phải nên đi thỉnh an Quý phi?"
Lữ Trĩ: "Bản cung nhớ muội nói Hoàng hậu đã qua đời, Tô Quý phi này hẳn là người đại diện trong cung? Nếu ta là nàng ta thì muội phải đi, tốt nhất nhanh chóng đi đi."
Bao Tự: "Cẩu Hoàng đế cũng không nói miễn cho muội đi? Cũng không nói đi cùng muội cho muội có chỗ dựa?"
Lữ Trĩ: "Tên Hoàng đế nào mà chẳng lưu tình khắp chốn? Hắn chỉ thèm chủ group thôi, sẽ không vì niềm vui mới mà đánh mặt người cũ, nếu thật sự làm như vậy thì trong cung không loạn lên à?"
Lữ Trĩ: "Đừng đề cập đến Đại vương nhà muội, đây không chung đường với Đại vương muội."
Bao Tự tức giận, lại phải thừa nhận Phùng Niệm và tên kia không giác ngộ cao bằng Đại vương của nàng.
Khó khi Lữ Trĩ kiểm soát được hiện trường, nàng nắm bắt rồi bắt đầu truyền thụ. Lúc Lữ Trĩ thành thân mới hai mươi tuổi, lúc ấy Lưu Bang ba mươi lăm chỉ là một đình trưởng. Vì cưới được nàng đã phí không ít tâm tư cũng như không ít lời hay, trước khi trượng phu xưng đế, Lữ Trĩ phải chịu khổ nhiều, mặc cho ai thấy nàng đều xưng tụng là hiền thê khó có được, Lưu Bang có thể lấy được nàng là tổ tông tích phúc, kết quả thì sao? Cũng không thấy hắn đau lòng vì mình bao nhiêu, chỉ thấy vừa dỗ ngọt mình, vừa nuôi đám oanh yến trong hậu cung, còn để tiểu tiện nhân đuổi nàng...
Lữ Trĩ nói cho tiểu cô nương chủ group, chuyện giường tre nghe tùy tiện một chút thì chẳng sao, đừng coi là thật, thân thể có thể cho nhưng tim đừng loạn. Yêu ai cũng tốt, nhưng giao chân tình cho Hoàng Đế chỉ có khổ không có ngọt.
Lời này khiến hai thành viên khác trong nhóm bình tĩnh lại.
Tây Thi: "Thật muốn biết muội đã trải qua cái gì."
Bao Tự: " Đại vương nhà muội làm chuyện có lỗi với muội hả?"
Trình độ lịch sử trước kia của Phùng Niệm, đoạn kia của Lưu Bang và Lữ Trĩ nàng rất rõ ràng, có kinh nghiệm như thế, khó trách không tin vào nam nhân. Nàng trả lời lại trong nhóm rằng đã biết. Đúng lúc cũng không tạo ra nhiều bọt, nàng đứng lên lau khô nước trên người, thay y phục, dự định đi đến cung Tô Quý phi.
*
Tô Quý phi cũng là người cũ trong tiềm để của Hoàng thượng, phụ thân nàng ta là Hữu Tướng đương triều, quyền thế uy vọng đều có, được nhà mẹ đẻ tương trợ, Tô Quý phi ở trong cung như cá gặp nước.
Mấy năm trước Hoàng hậu vẫn còn, còn cân sức ngang tài với nàng ta, Hoàng hậu ra đi, nhà Quý phi càng độc quyền.
Lúc Phùng Niệm đi qua, đúng lúc Tô Quý phi nói chuyện với Mẫn phi về vụ hôm qua.
Có cung nhân cúi thấp đầu vào trong điện thông báo: "Phùng Mỹ nhân tới, nương nương gặp nàng không?"
Tô Quý phi sớm muốn gặp Phùng Mỹ nhân mê hoặc Hoàng Thượng đến rối loạn quy củ là nhân vật nào, liền nhấc tay trái, phân phó nói: "Cho nàng ta vào."
Phùng Niệm dưới sự cổ vũ của mọi người trong group, tháo hết kỹ năng đi vào Chiêu Dương cung.
Nàng dọc theo ánh sáng đi tới dáng người rất động lòng người, đợi thấy rõ hình dạng, Tô Quý phi không khỏi nhíu mày.
Đây chính là tân Phùng Mỹ nhân chiếm được niềm vui của Hoàng thượng?
Tô Quý phi dò xét trên dưới, không nhìn ra Hoàng Thượng mê nàng ở đâu.
Phùng Niệm không phải dạng tuyệt sắc mỹ nữ khiến người ta nhìn thấy sẽ giật nãy mình, nàng đẹp kiểu phải nén lại nhìn lần hai, thật sự thì so sánh trong cung không được top 3. Nếu không phải chuyện xảy ra dưới mí mắt, Tô Quý phi định không tin nàng có năng lực như vậy.
Lúc Phùng Niệm tiến vào Tô Quý phi nhìn nàng chằm chằm, lúc nàng thỉnh an Tô Quý phi vẫn còn nhìn, qua một lát mới nói.
"Bản cung nghe nói, Hoàng Thượng để ý muội, chờ không kịp sắc phong Mỹ nhân... Đây là phúc khí của muội, sau này hầu hạ cho tốt, đừng quên học hết quy củ. Trong cung không giống chỗ khác, nên chú trọng thì vẫn chú trọng." Ánh mắt Tô Quý phi rơi vào trên người Phùng Niệm, nói vài câu, ngược lại không có ý làm khó dễ, xấp xỉ đuổi người đi.
Mẫn phi còn buồn bực, làm sao Quý phi lại đổi tính?
Chỉ nghe thấy Tô Quý phi ngồi bên cạnh nói: "Phùng Mỹ nhân không giống như bản cung nghĩ, muội nói cẩn thận một chút tình huống hôm qua như thế nào."
"Hôm qua nàng vừa mới vào Nhu Phúc cung, vừa thỉnh an ta xong, Hoàng Thượng chợt đến. Hoàng Thượng nhìn thấy nàng thì giật nãy mình, hỏi nàng họ gì tên gì còn khen tên nàng hay, thế là khen từ đầu đến chân, nói muốn Phong Mỹ nhân, ban thưởng ở trắc điện Trường Hi cung... Khiến cho tối hôm qua thần thiếp ngủ không ngon, suy nghĩ xem Hoàng Thượng thích nàng ở đâu, không phải ngán sơn hào hải vị rồi, nên ăn cháo loãng cải muối đổi vị?"
Tô Quý phi cảm thấy không đáng tin cậy: "Muội nhớ lại Tĩnh tần xem, nàng ta là tú nữ kì trước được sủng hạnh đầu tiên trong kì đó. Nàng cũng ngẫu nhiên nhìn thấy Hoàng Thượng, lúc ấy Hoàng Thượng nói người không tệ, vẫn chờ đến tuyển chọn mới cho phân vị... Nhẫn nại của Hoàng Thượng từ trước đến giờ rất tốt, sao chỉ mấy ngày cũng chờ không nổi, phá hư quy củ tại chỗ chứ?"
Mẫn phi: "Nhưng Hoàng Thượng sớm đã sắc phong nàng, đây là chuyện đã xảy ra."
Tô Quý phi lười nhiều lời với kẻ ngu, nàng ta để Mẫn phi trở về Nhu Phúc cung, dự định án binh bất động trước, nhìn kỹ hẵn nói. Trong lòng Tô quý phi, Hoàng thượng là nam nhân anh minh thần võ, y sẽ không tùy tiện phá hư quy củ, làm như vậy chỉ sợ có thâm ý khác.
Nghĩ tới đây, Tô Quý phi âm thầm gật đầu.
Không sai!
Bất kể nhìn thế nào thì Phùng Mỹ nhân đều không đáng tiền, nàng dựa vào hiểu biết sâu rộng nào khiến Hoàng Thượng vừa gặp đã cảm mến?
Đằng sau nhất định có cách nói khác, vẫn không nên manh động.
Đánh chết Tô Quý phi cũng không nghĩ ra, Hoàng Thượng làm như vậy không phải có thâm ý khác, mà là bất hạnh gặp phải đả kích trí mạng não tàn thôi. Sau đó tự y cũng cảm thấy buồn bực, đã đến từng này tuổi mà còn manh động như thời “trẻ trâu” được? Nhưng ý chỉ đã hạ, cũng không thể rút về, còn có thể làm sao? Hưởng thụ cho đã chứ sao.
Quả thực tối qua Hoàng Thượng thật tận hứng, thậm chí cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, định lại triệu nàng hai ngày.
Lại nói về Phùng Niệm, nàng chuẩn bị tâm lí bị gây khó dễ, kết quả Tô Quý phi hoàn toàn không có ý muốn phát tác, từ Chiêu Dương cung đi ra nàng còn buồn bực, nói thầm trong group là Tô Quý phi vẫn thản nhiên rộng lượng.
Lữ Trĩ: "Nàng ta không phải thản nhiên rộng lượng."
Phùng Niệm: "Lữ tỷ tỷ, tỷ nói sao!"
Lữ Trĩ: "Đại khái là người thông minh thích suy nghĩ nhiều, sau đó tự mình hù mình rồi. Nàng nghĩ muội là hồ ly tinh như Đát Kỷ, kết quả muội lại khác so với suy nghĩ ngày đêm của nàng ta, ngược lại khiến nàng ta cảm thấy đằng sau còn có chỗ kỳ lạ, không dám tùy tiện phát tác."
Lữ Trĩ còn thuận tiện khen nàng, nói triệt tiêu những kỹ năng linh tinh kia là đúng, hù dọa Quý phi, dù chỉ là kéo dài một ít thời gian, cũng có thể thoải mái không ít.
Phùng Niệm: "... Ta cảm thấy tỷ đang mắng ta."
Tây Thi: "Phụt."
Lữ Trĩ: "... Không giống hồ ly tinh kia không phải rất tốt sao? Giống nàng ta thì lại thành họa quốc yêu cơ."
Từ sau khi vào group, Lữ Trĩ đều đang lật xe, ngày hôm nay thật vất vả khống chế được cục diện thành công, lại nghe thấy tiếng đinh đong. Mấy ngày nay hệ thống yên lặng như chết chợt có tiếng nhắc nhở online ——
<< Đát Kỷ gia nhập group chat >>
Bình luận facebook