Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Hôm đó, Bùi Càn lại đến Trường Hi cung. Y nhớ lại chuyện xử lí Bùi Trạch liền tức giận, mắng thái giám cả phòng chưa đủ xả giận, quyết định tìm một vị liên quan khác.
Phùng Niệm vừa tán gẫu chuyện tám nỗi khổ nhân sinh cùng các mỹ nhân trong group, một trong số đó là cầu không được, Bùi Trạch đối với nàng chính là cầu không được.
Mặc dù người buông tay trước là hắn ta, nhưng cảnh ngộ về sau thay đổi thân phận của hai người. Phùng Niệm hèn mọn lại tám mặt phong quang lên làm Quý phi, còn là tâm can bảo bối của Hoàng Thượng, đồng thời có nhiều mỹ danh truyền thế, trở thành người mà hắn ta không thể với cao nổi... Nhớ lại trước đây cả trái tim của người này đều đặt trên người mình, bây giờ hắn ta muốn chạm cũng không chạm đến, chỉ có thể nhung nhớ trong mơ, Bùi Trạch có thể không khó chịu sao?
Phùng Niệm quá tốt, Phùng Hi muội muội nàng so sánh mọi mặt đều không bằng.
Trước kia trông nàng ta cũng là quý nữ danh môn, sau khi Khang Vương ngã xuống, nàng ta liền lộ ra bộ mặt đáng ghét... Lúc ấy, Phùng gia suy nghĩ rất nhiều biện pháp để giải trừ hôn ước, có điều chưa thành công thì nhà họ cũng xảy ra chuyện, thậm chí kết cục còn thảm hại hơn. Đến nước này, Phùng Hi lại không đề cập tới chuyện từ hôn nữa, thậm chí gần đây tích cực chủ động muốn sớm gả tới.
Tên Bùi Trạch này, bản tính hèn hạ. Ngươi tự đưa đến cửa, hắn ta sẽ không quý trọng; ngươi quay người muốn đi, hắn ta mới không nỡ.
Sợ là lúc ngươi đối xử tốt với hắn ta, hắn ta đều không nhìn thấy. Bây giờ, Phùng Niệm rất may mắn, nàng cảm thấy coi như Bùi Càn là chó, cũng tốt hơn nhiều so với Bùi Trạch.
Có đôi khi không thể nói lời quá vẹn toàn.
Nàng vừa nói xong thì Bùi Càn tới, vẻ mặt không dịu dàng như bình thường, mặt y đen kịt.
Phùng Niệm đi ra đón, hỏi y thế nào?
Y rũ mắt xuống nhìn chằm chằm Phùng Niệm một hồi lâu, mới nói: "Trẫm nghe nói một chuyện."
Phát hiện sắc mặt Hoàng Thượng không đúng, người hầu trong phòng liền lui ra. Phùng Niệm không e dè, há mồm hỏi y chuyện gì, lại nói: "Hoàng Thượng tự mình đến nói trước mặt thần thiếp, là chuyện có liên quan đến thần thiếp sao?"
Bùi Càn mặt không biểu cảm đi trên trước giường mỹ nhân, ngồi xuống. Y khoanh hai tay, thỉnh thoảng lại lườm Phùng Niệm một cái, nói: "Trẫm nghe nói Bùi Trạch không biết từ đâu tìm được nữ nhân giống ái phi đến mấy phần về nuôi, việc này nàng thấy thế nào?"
Nhìn dáng vẻ của y còn tưởng là trời sập, hóa ra là nghe nói chuyện này.
"Hoàng Thượng bận tối mày tối mặt, còn có thời gian theo dõi Bùi Trạch ư?"
"Không theo dõi hắn, có thể biết súc sinh kia vẫn nhớ thương nàng sao? Đừng giả bộ qua mặt trẫm, trẫm hỏi nàng đấy."
Lúc bình thường, Phùng Niệm sẽ theo ngồi lên giường mỹ nhân, thân thiết cọ xát tựa vào y. Thấy tên chó chết này không hiểu rõ chuyện chạy tới tức giận, nàng không hơi đâu cầm mặt nóng dán mông lạnh, quay người lại ngồi vào phía khác, cách xa Bùi Càn một trượng.
Phùng Niệm dùng khuỷu tay trái chống lên thành ghế, ngón tay vuốt ve vành tai mình, ánh mắt khinh thường: "Giống thần thiếp chính là mỹ nhân, không bị người khác dạy dỗ tốt đưa vào trong cung, lại đưa vào phòng hắn? Lời này nói ra người cũng tin à? Còn nổi giận lôi đình chạy đến Trường Hi cung hỏi tội ta!"
"Chuyện này quan trọng hơn ư? Quan trọng chính là hắn thèm muốn nàng, hắn tìm bóng dáng của nàng trên thân thể người khác, nàng hiểu không?"
"Ta không hiểu!"
Quả thực Bùi Càn không thể tin nổi, Quý phi còn hùng hồn hơn y.
Thấy y như vậy, Phùng Niệm lại nói: "Coi như hắn thực sự nhớ thương ta thì sao? Ta xinh đẹp như vậy, ai mà không thích? Không thích có mà bị mù."
... ...???
Suýt nữa Bùi Càn bị nàng dạy dỗ, nghĩ lại không đúng! Y lại vênh mặt lên: "Quý phi, đừng nói nàng còn tình cũ với hắn..."
Còn chưa dứt lời, bánh quế ở phía đối diện bay tới nện trên đầu y. Phùng Niệm ném đi ít nhất ba miếng, ngại bánh ngọt mềm dính lại một tay cầm quả hồng không giòn bên cạnh. Lần này, Bùi Càn ngồi không yên: "Nàng làm càn!"
Nói xong, quả hồng kia bay sượt qua tai y.
"Thường ngày trẫm quá sủng nàng rồi!"
Phùng Niệm nghe xong lời này, mở ra Tây Tử ôm ngực, một giây liền thay đổi biểu cảm. Xem ra nàng thực sự khó chịu, hai mắt đỏ lên còn lộ ra ánh nhìn kiên cường không chịu thua, trừng mắt với Hoàng đế cách đó vài bước.
Bùi Càn vừa định chấn phu cương*, thấy nàng như vậy, trong lòng trống rỗng.
*sự cứng rắn của người chồng.
"...Trẫm hỏi nàng đàng hoàng, nàng có miệng không đáp còn khóc lóc om sòm. Nàng nghĩ mình đúng ư?"
"Còn người thì đúng à? Người có phải người hay không? Ta tiến cung hơn một năm, làm những gì cho người, người không nhìn thấy sao? Hôm nay không đề cập tới thì ta đã quên Bùi Trạch là ai, chuyện trải qua bao lâu lúc trước còn lật ra mà nói, người phiền muốn chết! Coi như hắn nhớ thương ta, đó là chuyện của hắn, ta cấm được hắn hả? Trong lòng ta, trong mắt ta đều chỉ có người còn chưa đủ, người khác suy nghĩ mấy chuyện lung tung còn bắt ta chịu trách nhiệm? Người muốn ta chịu trách nhiệm thế nào? Đập đầu chết trong cung sao?"
Mắng đến nước này, nàng còn loạng choạng, tựa như đứng không vững, lại ngồi xuống. Dù ngồi xuống, hai mắt nàng còn hung hăng trừng Bùi Càn, rất giống muốn ăn tươi nuốt sống y.
Vừa rồi thật vất vả lui ra ba thước tám, bị Phùng Niệm trừng một cái như thế, y cảm giác mình hơi chột dạ, không dám thở ra.
"Nàng không thể nói đàng hoàng chút sao..."
"Nói đàng hoàng người nghe không vào!"
"Trẫm biết không ít người nhớ thương nàng. Người khác lén nghĩ lại, chỉ cần đừng để trẫm phát hiện ra, trẫm cũng sẽ không để ý. Duy chỉ có Bùi Trạch này, hắn và nàng là thanh mai trúc mã qua lại nhiều năm như vậy, nàng thấy hắn dáng dấp không tệ, học vấn cũng được thông qua, so với trẫm... trẻ tuổi hơn nhiều so với trẫm, trẫm không chấp nhận được hắn thì sao?"
Các đại mỹ nhân trong group bội phục.
Mặc dù lời nói vừa rồi quả thực khiến người khác tức giận, lúc này y hạ mình, người không thể trút giận được.
Không chỉ Lữ Trĩ không nhận được quá nhiều yêu thương từ trượng phu, mà cả Dương Ngọc Hoàn và Trần Viên Viên đều nghe đến nóng vành tai.
Trần Viên Viên: "Bùi Càn này quả nhiên rất được! Biểu lộ chân tình đơn giản này được max điểm! Tự nhiên thật!"
Dương Ngọc Hoàn: "Nếu Tam Lang giống hắn, tỷ cũng sẽ không trở thành kẻ cãi nhau xong liền về nhà ngoại."
Đát Kỷ: "Chỉ tiếc, hắn hết lần này tới lần khác gặp nữ cặn bã là chủ group của chúng ta. Muội thấy hắn vừa hối hận vừa chột dạ, còn đau lòng nữa, chủ group phản ứng lớn chút nữa thì sẽ mời Thái y, nhưng mà tất cả đều chỉ là diễn."
Tây Thi: "Cũng không hẳn tất cả chỉ là diễn, còn có di chứng kỹ năng. Niệm Niệm vừa mở Tây Tử ôm ngực, hì hì."
Triệu Phi Yến: "Tóm lại, chúng ta nên chúc mừng hắn, hắn lại trốn được một kiếp."
...
Trong group không ngừng tám chuyện, Phùng Niệm không thấy, nàng hiểu làm quá lên thì... không tốt, quyết định thấy chuyển biến tốt thì dừng, thế là không được tự nhiên nói: "Hoàng Thượng lại ăn dấm với hắn, có trời mới biết thần thiếp sắp quên dáng dấp hắn ra sao rồi. Ta à, là một nữ nhân tham quyền mộ quý, chỉ nghĩ tới cuộc sống an nhàn. Trước kia hắn còn là Thế tử Khang Vương vẫn kém so với Hoàng Thượng, bây giờ càng không so sánh được. Còn người nói hắn có ngoại hình đẹp, người cũng đẹp mà; hắn có chút học thức, có thể hơn Hoàng Thượng văn thao võ lược ư? Hắn tuổi trẻ... lông còn chưa đủ dài làm sao so năng lực với người? Mười mấy tuổi vẫn là hài tử miệng còn hôi sữa, nào có người đầy sức quyến rũ giống người?"
Vừa rồi Bùi Càn bị làm cho tức chết, trong đầu nghĩ thầm hôm nay phải dạy dỗ nàng thật tốt, không biết trời cao đất rộng là gì!
Lúc này, y đã quên những thứ kia, được Phùng Niệm tâng bốc, cả người như bay lên mây. Trong lòng mỹ mãn, hận nàng không khen thêm vài câu nữa.
Đoạn đằng trước là giấu lương tâm mà nói, mắt thấy tâng bốc người đến nước này, Phùng Niệm không tiếp tục nữa. Nàng quay trở về chuyện xử lý Bùi Trạch, chẳng hề để ý nói: "Nếu Hoàng Thượng thật sự chú ý như vậy, thiếp có kế này, chẳng bằng người tìm mấy người võ công tốt, trùm bao tải lên đánh cho hắn một trận."
Trong group, Đát Kỷ tỷ tỷ tức giận mười ngày nửa tháng suýt nữa chảy nước mắt cảm động, nhìn thấy vừa nãy số cống hiến thêm hai mươi điểm, nàng không tiếc thổi một đống lớn rắm cầu vồng cho chủ group.
Bên ngoài group, Bùi Càn lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng, mặc dù trẫm không tìm ra lí do chặt đầu hắn, nhưng có thể đánh hắn một trận! Ái phi có thể nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, có thể thấy được trong lòng thật sự có trẫm!"
Bùi Càn vô cùng cảm động, quay người liền dặn dò, bảo Lý Trung Thuận đi tìm mấy người thân thủ tốt, thấy Bùi Trạch đi đến ngõ tối liền trùm bao tải lên đầu hắn ta, đánh một trận thật đau.
Lý Trung Thuận: ...
Thấy hắn nửa nhảy không phản ứng, lão đại Bùi Càn không vui: "Trẫm nói ngươi nghe thấy không?"
"Nghe thì nghe rồi, Hoàng Thượng thật sự không lo lắng chút nào sao? Sai thị vệ trong cung làm chuyện kiểu này, đây cũng quá... để người ta biết thì đám thị vệ làm gì còn mặt mũi làm người nữa?"
"Ai bảo các ngươi mặc đồ thị vệ đi? Lấy đồ bình thường, đeo khăn che mặt lên."
"Nếu người kia hắn không ra khỏi cửa thì sao? Sau khi bị giáng thành thứ dân, cả nhà kia rất ít ra ngoài."
"Sắp xếp người lừa hắn đi ra! Cái này còn muốn trẫm dạy ngươi?"
Nói đến nước này, Lý Trung Thuận thực sự không có biện pháp khác, đành phải lĩnh mệnh mà đi. Kết quả? Hắn vẫn chưa đi xa lại bị gọi lại. Trong lòng tràn đầy suy nghĩ rằng Hoàng Thượng nghĩ thông suốt chuẩn bị bỏ đi ý tưởng ngu xuẩn trùm bao tải đánh người ta, vừa quay đầu lại, y nói cái gì?
Y nói: "Đánh chỗ quan trọng, chỉ cần không gây ra nội thương tàn tật là được."
...
Vì lí do an toàn, Lý Trung Thuận chọn ba tên thị vệ nhất lưu có nhãn lực và sức lực tốt nhất ra, bí mật giao nhiệm vụ này.
Ban đầu, nghe nói Hoàng Thượng có nhiệm vụ bí mật muốn bọn họ làm, trong lòng ba người đều hơi kích động. Nghe nói là sai bọn họ trước tiên tìm cách lừa Thế tử Khang Vương Bùi Trạch đến ngõ tối, sau đó trùm bao tải lên ra sức đánh, ba người đều lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, đều có một suy nghĩ: Ta đang nằm mơ phải không?
"Đại tổng quản, người vừa nói gì? Có thể lặp lại một lần nữa không?"
"Bùi Trạch làm chuyện khiến Hoàng Thượng phẫn nộ, Hoàng Thượng không tiện trực tiếp trừng phạt, muốn các người tìm cách lừa người ra rồi trùm bao tải lên ra sức đánh một chút. Trước đó hãy thay y phục, che mặt lại, đừng để người ta tố cáo lên nha môn rồi gọi tạp gia tìm cách cứu các ngươi."
"Trùm bao tải này thật sự là do Hoàng Thượng giao làm...? Thật ư?"
"Không tin ngươi hỏi Hoàng Thượng đi."
Tuy nhìn không hiểu lắm, nhưng vẻ mặt như thật, ba người tiếp nhận nhiệm vụ bí mật này, sau khi thương lượng, hành động.
Ngày hôm sau, Bùi Trạch bị đánh thành đầu heo ở ngõ nhỏ không xa nhà.
Nhi tử tuấn tú bị người ta đánh thành bộ dạng này, Bùi Hoảng sao có thể không tức giận, Dương thị sao không đau lòng?
"Người ta đánh tới cửa nhà rồi, chúng ta còn phải nhịn ư? Đây không phải chuyện cười cho thiên hạ sao?"
"Nàng đừng vội, trước tiên hỏi Trạch Nhi một chút, gần đây kết oán với ai, ai vô duyên vô cớ ra tay thế này? Chuyện xưa đều nói đánh người không đánh mặt, bọn họ chỉ đánh mặt, rõ ràng là làm cho hả giận mới tới."
Dương thị nghe xong lời này liền nhảy dựng lên: "Nào chỉ nhằm mặt mà đánh, trên người nhiều vết thương như vậy, ông không nhìn thấy à?"
"Ta thấy, có thể đánh hắn một thân đầy vết thương, nhìn thê thảm đến vậy nhưng không đến mức lấy mạng, ra tay phải là người luyện võ, còn là kẻ lão luyện."
"Người nói những lời này có ích gì? Người không thương nhi tử thì lòng ta đau, ta đây liền lên nha môn báo quan. Dù chúng ta không phải quý nhân, nhưng vô duyên vô cớ bị tội thế này, nha môn có thể mặc kệ ư?"
Dương thị lập tức phái người đi báo quan, lại bảo người nhà mẹ đẻ của nàng tung lời hỗ trợ tạo áp lực, buộc nha môn bắt được kẻ xấu động thủ với nhi tử mình.
Ba người xấu đã tháo khăn che mặt đổi lại đồ thị vệ nghênh ngang hồi cung phục mệnh.
Chân trước nói cho đại tổng quản nhiệm vụ hoàn thành rất khá, chân sau liền nghe nói bên ngoài gióng trống khua chiêng truy nã hung thủ.
Hôm đó, Bùi Càn lại đến Trường Hi cung. Y nhớ lại chuyện xử lí Bùi Trạch liền tức giận, mắng thái giám cả phòng chưa đủ xả giận, quyết định tìm một vị liên quan khác.
Phùng Niệm vừa tán gẫu chuyện tám nỗi khổ nhân sinh cùng các mỹ nhân trong group, một trong số đó là cầu không được, Bùi Trạch đối với nàng chính là cầu không được.
Mặc dù người buông tay trước là hắn ta, nhưng cảnh ngộ về sau thay đổi thân phận của hai người. Phùng Niệm hèn mọn lại tám mặt phong quang lên làm Quý phi, còn là tâm can bảo bối của Hoàng Thượng, đồng thời có nhiều mỹ danh truyền thế, trở thành người mà hắn ta không thể với cao nổi... Nhớ lại trước đây cả trái tim của người này đều đặt trên người mình, bây giờ hắn ta muốn chạm cũng không chạm đến, chỉ có thể nhung nhớ trong mơ, Bùi Trạch có thể không khó chịu sao?
Phùng Niệm quá tốt, Phùng Hi muội muội nàng so sánh mọi mặt đều không bằng.
Trước kia trông nàng ta cũng là quý nữ danh môn, sau khi Khang Vương ngã xuống, nàng ta liền lộ ra bộ mặt đáng ghét... Lúc ấy, Phùng gia suy nghĩ rất nhiều biện pháp để giải trừ hôn ước, có điều chưa thành công thì nhà họ cũng xảy ra chuyện, thậm chí kết cục còn thảm hại hơn. Đến nước này, Phùng Hi lại không đề cập tới chuyện từ hôn nữa, thậm chí gần đây tích cực chủ động muốn sớm gả tới.
Tên Bùi Trạch này, bản tính hèn hạ. Ngươi tự đưa đến cửa, hắn ta sẽ không quý trọng; ngươi quay người muốn đi, hắn ta mới không nỡ.
Sợ là lúc ngươi đối xử tốt với hắn ta, hắn ta đều không nhìn thấy. Bây giờ, Phùng Niệm rất may mắn, nàng cảm thấy coi như Bùi Càn là chó, cũng tốt hơn nhiều so với Bùi Trạch.
Có đôi khi không thể nói lời quá vẹn toàn.
Nàng vừa nói xong thì Bùi Càn tới, vẻ mặt không dịu dàng như bình thường, mặt y đen kịt.
Phùng Niệm đi ra đón, hỏi y thế nào?
Y rũ mắt xuống nhìn chằm chằm Phùng Niệm một hồi lâu, mới nói: "Trẫm nghe nói một chuyện."
Phát hiện sắc mặt Hoàng Thượng không đúng, người hầu trong phòng liền lui ra. Phùng Niệm không e dè, há mồm hỏi y chuyện gì, lại nói: "Hoàng Thượng tự mình đến nói trước mặt thần thiếp, là chuyện có liên quan đến thần thiếp sao?"
Bùi Càn mặt không biểu cảm đi trên trước giường mỹ nhân, ngồi xuống. Y khoanh hai tay, thỉnh thoảng lại lườm Phùng Niệm một cái, nói: "Trẫm nghe nói Bùi Trạch không biết từ đâu tìm được nữ nhân giống ái phi đến mấy phần về nuôi, việc này nàng thấy thế nào?"
Nhìn dáng vẻ của y còn tưởng là trời sập, hóa ra là nghe nói chuyện này.
"Hoàng Thượng bận tối mày tối mặt, còn có thời gian theo dõi Bùi Trạch ư?"
"Không theo dõi hắn, có thể biết súc sinh kia vẫn nhớ thương nàng sao? Đừng giả bộ qua mặt trẫm, trẫm hỏi nàng đấy."
Lúc bình thường, Phùng Niệm sẽ theo ngồi lên giường mỹ nhân, thân thiết cọ xát tựa vào y. Thấy tên chó chết này không hiểu rõ chuyện chạy tới tức giận, nàng không hơi đâu cầm mặt nóng dán mông lạnh, quay người lại ngồi vào phía khác, cách xa Bùi Càn một trượng.
Phùng Niệm dùng khuỷu tay trái chống lên thành ghế, ngón tay vuốt ve vành tai mình, ánh mắt khinh thường: "Giống thần thiếp chính là mỹ nhân, không bị người khác dạy dỗ tốt đưa vào trong cung, lại đưa vào phòng hắn? Lời này nói ra người cũng tin à? Còn nổi giận lôi đình chạy đến Trường Hi cung hỏi tội ta!"
"Chuyện này quan trọng hơn ư? Quan trọng chính là hắn thèm muốn nàng, hắn tìm bóng dáng của nàng trên thân thể người khác, nàng hiểu không?"
"Ta không hiểu!"
Quả thực Bùi Càn không thể tin nổi, Quý phi còn hùng hồn hơn y.
Thấy y như vậy, Phùng Niệm lại nói: "Coi như hắn thực sự nhớ thương ta thì sao? Ta xinh đẹp như vậy, ai mà không thích? Không thích có mà bị mù."
... ...???
Suýt nữa Bùi Càn bị nàng dạy dỗ, nghĩ lại không đúng! Y lại vênh mặt lên: "Quý phi, đừng nói nàng còn tình cũ với hắn..."
Còn chưa dứt lời, bánh quế ở phía đối diện bay tới nện trên đầu y. Phùng Niệm ném đi ít nhất ba miếng, ngại bánh ngọt mềm dính lại một tay cầm quả hồng không giòn bên cạnh. Lần này, Bùi Càn ngồi không yên: "Nàng làm càn!"
Nói xong, quả hồng kia bay sượt qua tai y.
"Thường ngày trẫm quá sủng nàng rồi!"
Phùng Niệm nghe xong lời này, mở ra Tây Tử ôm ngực, một giây liền thay đổi biểu cảm. Xem ra nàng thực sự khó chịu, hai mắt đỏ lên còn lộ ra ánh nhìn kiên cường không chịu thua, trừng mắt với Hoàng đế cách đó vài bước.
Bùi Càn vừa định chấn phu cương*, thấy nàng như vậy, trong lòng trống rỗng.
*sự cứng rắn của người chồng.
"...Trẫm hỏi nàng đàng hoàng, nàng có miệng không đáp còn khóc lóc om sòm. Nàng nghĩ mình đúng ư?"
"Còn người thì đúng à? Người có phải người hay không? Ta tiến cung hơn một năm, làm những gì cho người, người không nhìn thấy sao? Hôm nay không đề cập tới thì ta đã quên Bùi Trạch là ai, chuyện trải qua bao lâu lúc trước còn lật ra mà nói, người phiền muốn chết! Coi như hắn nhớ thương ta, đó là chuyện của hắn, ta cấm được hắn hả? Trong lòng ta, trong mắt ta đều chỉ có người còn chưa đủ, người khác suy nghĩ mấy chuyện lung tung còn bắt ta chịu trách nhiệm? Người muốn ta chịu trách nhiệm thế nào? Đập đầu chết trong cung sao?"
Mắng đến nước này, nàng còn loạng choạng, tựa như đứng không vững, lại ngồi xuống. Dù ngồi xuống, hai mắt nàng còn hung hăng trừng Bùi Càn, rất giống muốn ăn tươi nuốt sống y.
Vừa rồi thật vất vả lui ra ba thước tám, bị Phùng Niệm trừng một cái như thế, y cảm giác mình hơi chột dạ, không dám thở ra.
"Nàng không thể nói đàng hoàng chút sao..."
"Nói đàng hoàng người nghe không vào!"
"Trẫm biết không ít người nhớ thương nàng. Người khác lén nghĩ lại, chỉ cần đừng để trẫm phát hiện ra, trẫm cũng sẽ không để ý. Duy chỉ có Bùi Trạch này, hắn và nàng là thanh mai trúc mã qua lại nhiều năm như vậy, nàng thấy hắn dáng dấp không tệ, học vấn cũng được thông qua, so với trẫm... trẻ tuổi hơn nhiều so với trẫm, trẫm không chấp nhận được hắn thì sao?"
Các đại mỹ nhân trong group bội phục.
Mặc dù lời nói vừa rồi quả thực khiến người khác tức giận, lúc này y hạ mình, người không thể trút giận được.
Không chỉ Lữ Trĩ không nhận được quá nhiều yêu thương từ trượng phu, mà cả Dương Ngọc Hoàn và Trần Viên Viên đều nghe đến nóng vành tai.
Trần Viên Viên: "Bùi Càn này quả nhiên rất được! Biểu lộ chân tình đơn giản này được max điểm! Tự nhiên thật!"
Dương Ngọc Hoàn: "Nếu Tam Lang giống hắn, tỷ cũng sẽ không trở thành kẻ cãi nhau xong liền về nhà ngoại."
Đát Kỷ: "Chỉ tiếc, hắn hết lần này tới lần khác gặp nữ cặn bã là chủ group của chúng ta. Muội thấy hắn vừa hối hận vừa chột dạ, còn đau lòng nữa, chủ group phản ứng lớn chút nữa thì sẽ mời Thái y, nhưng mà tất cả đều chỉ là diễn."
Tây Thi: "Cũng không hẳn tất cả chỉ là diễn, còn có di chứng kỹ năng. Niệm Niệm vừa mở Tây Tử ôm ngực, hì hì."
Triệu Phi Yến: "Tóm lại, chúng ta nên chúc mừng hắn, hắn lại trốn được một kiếp."
...
Trong group không ngừng tám chuyện, Phùng Niệm không thấy, nàng hiểu làm quá lên thì... không tốt, quyết định thấy chuyển biến tốt thì dừng, thế là không được tự nhiên nói: "Hoàng Thượng lại ăn dấm với hắn, có trời mới biết thần thiếp sắp quên dáng dấp hắn ra sao rồi. Ta à, là một nữ nhân tham quyền mộ quý, chỉ nghĩ tới cuộc sống an nhàn. Trước kia hắn còn là Thế tử Khang Vương vẫn kém so với Hoàng Thượng, bây giờ càng không so sánh được. Còn người nói hắn có ngoại hình đẹp, người cũng đẹp mà; hắn có chút học thức, có thể hơn Hoàng Thượng văn thao võ lược ư? Hắn tuổi trẻ... lông còn chưa đủ dài làm sao so năng lực với người? Mười mấy tuổi vẫn là hài tử miệng còn hôi sữa, nào có người đầy sức quyến rũ giống người?"
Vừa rồi Bùi Càn bị làm cho tức chết, trong đầu nghĩ thầm hôm nay phải dạy dỗ nàng thật tốt, không biết trời cao đất rộng là gì!
Lúc này, y đã quên những thứ kia, được Phùng Niệm tâng bốc, cả người như bay lên mây. Trong lòng mỹ mãn, hận nàng không khen thêm vài câu nữa.
Đoạn đằng trước là giấu lương tâm mà nói, mắt thấy tâng bốc người đến nước này, Phùng Niệm không tiếp tục nữa. Nàng quay trở về chuyện xử lý Bùi Trạch, chẳng hề để ý nói: "Nếu Hoàng Thượng thật sự chú ý như vậy, thiếp có kế này, chẳng bằng người tìm mấy người võ công tốt, trùm bao tải lên đánh cho hắn một trận."
Trong group, Đát Kỷ tỷ tỷ tức giận mười ngày nửa tháng suýt nữa chảy nước mắt cảm động, nhìn thấy vừa nãy số cống hiến thêm hai mươi điểm, nàng không tiếc thổi một đống lớn rắm cầu vồng cho chủ group.
Bên ngoài group, Bùi Càn lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng, mặc dù trẫm không tìm ra lí do chặt đầu hắn, nhưng có thể đánh hắn một trận! Ái phi có thể nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, có thể thấy được trong lòng thật sự có trẫm!"
Bùi Càn vô cùng cảm động, quay người liền dặn dò, bảo Lý Trung Thuận đi tìm mấy người thân thủ tốt, thấy Bùi Trạch đi đến ngõ tối liền trùm bao tải lên đầu hắn ta, đánh một trận thật đau.
Lý Trung Thuận: ...
Thấy hắn nửa nhảy không phản ứng, lão đại Bùi Càn không vui: "Trẫm nói ngươi nghe thấy không?"
"Nghe thì nghe rồi, Hoàng Thượng thật sự không lo lắng chút nào sao? Sai thị vệ trong cung làm chuyện kiểu này, đây cũng quá... để người ta biết thì đám thị vệ làm gì còn mặt mũi làm người nữa?"
"Ai bảo các ngươi mặc đồ thị vệ đi? Lấy đồ bình thường, đeo khăn che mặt lên."
"Nếu người kia hắn không ra khỏi cửa thì sao? Sau khi bị giáng thành thứ dân, cả nhà kia rất ít ra ngoài."
"Sắp xếp người lừa hắn đi ra! Cái này còn muốn trẫm dạy ngươi?"
Nói đến nước này, Lý Trung Thuận thực sự không có biện pháp khác, đành phải lĩnh mệnh mà đi. Kết quả? Hắn vẫn chưa đi xa lại bị gọi lại. Trong lòng tràn đầy suy nghĩ rằng Hoàng Thượng nghĩ thông suốt chuẩn bị bỏ đi ý tưởng ngu xuẩn trùm bao tải đánh người ta, vừa quay đầu lại, y nói cái gì?
Y nói: "Đánh chỗ quan trọng, chỉ cần không gây ra nội thương tàn tật là được."
...
Vì lí do an toàn, Lý Trung Thuận chọn ba tên thị vệ nhất lưu có nhãn lực và sức lực tốt nhất ra, bí mật giao nhiệm vụ này.
Ban đầu, nghe nói Hoàng Thượng có nhiệm vụ bí mật muốn bọn họ làm, trong lòng ba người đều hơi kích động. Nghe nói là sai bọn họ trước tiên tìm cách lừa Thế tử Khang Vương Bùi Trạch đến ngõ tối, sau đó trùm bao tải lên ra sức đánh, ba người đều lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, đều có một suy nghĩ: Ta đang nằm mơ phải không?
"Đại tổng quản, người vừa nói gì? Có thể lặp lại một lần nữa không?"
"Bùi Trạch làm chuyện khiến Hoàng Thượng phẫn nộ, Hoàng Thượng không tiện trực tiếp trừng phạt, muốn các người tìm cách lừa người ra rồi trùm bao tải lên ra sức đánh một chút. Trước đó hãy thay y phục, che mặt lại, đừng để người ta tố cáo lên nha môn rồi gọi tạp gia tìm cách cứu các ngươi."
"Trùm bao tải này thật sự là do Hoàng Thượng giao làm...? Thật ư?"
"Không tin ngươi hỏi Hoàng Thượng đi."
Tuy nhìn không hiểu lắm, nhưng vẻ mặt như thật, ba người tiếp nhận nhiệm vụ bí mật này, sau khi thương lượng, hành động.
Ngày hôm sau, Bùi Trạch bị đánh thành đầu heo ở ngõ nhỏ không xa nhà.
Nhi tử tuấn tú bị người ta đánh thành bộ dạng này, Bùi Hoảng sao có thể không tức giận, Dương thị sao không đau lòng?
"Người ta đánh tới cửa nhà rồi, chúng ta còn phải nhịn ư? Đây không phải chuyện cười cho thiên hạ sao?"
"Nàng đừng vội, trước tiên hỏi Trạch Nhi một chút, gần đây kết oán với ai, ai vô duyên vô cớ ra tay thế này? Chuyện xưa đều nói đánh người không đánh mặt, bọn họ chỉ đánh mặt, rõ ràng là làm cho hả giận mới tới."
Dương thị nghe xong lời này liền nhảy dựng lên: "Nào chỉ nhằm mặt mà đánh, trên người nhiều vết thương như vậy, ông không nhìn thấy à?"
"Ta thấy, có thể đánh hắn một thân đầy vết thương, nhìn thê thảm đến vậy nhưng không đến mức lấy mạng, ra tay phải là người luyện võ, còn là kẻ lão luyện."
"Người nói những lời này có ích gì? Người không thương nhi tử thì lòng ta đau, ta đây liền lên nha môn báo quan. Dù chúng ta không phải quý nhân, nhưng vô duyên vô cớ bị tội thế này, nha môn có thể mặc kệ ư?"
Dương thị lập tức phái người đi báo quan, lại bảo người nhà mẹ đẻ của nàng tung lời hỗ trợ tạo áp lực, buộc nha môn bắt được kẻ xấu động thủ với nhi tử mình.
Ba người xấu đã tháo khăn che mặt đổi lại đồ thị vệ nghênh ngang hồi cung phục mệnh.
Chân trước nói cho đại tổng quản nhiệm vụ hoàn thành rất khá, chân sau liền nghe nói bên ngoài gióng trống khua chiêng truy nã hung thủ.
Bình luận facebook