• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (36 Viewers)

  • Chương 966-970

Chương 966:





Ngay khi Frake nói ra mấy chữ này, không khí xung quanh liền trở nên ngột ngạt.



Một số người ở đây đều biết thân phận của Masew, dù sao thì đại đa số người ở đây đều có chung 1 vòng kết nối. Nhưng Frake thì lại không phải trong vòng kết nối này, hắn chỉ dựa theo kỹ năng nếm rượu của mình rồi kết nối với Louise, sau đó lại nhớ thương cháu gái của Louise mà thôi.



Nếu như Frake biết, người này chính là đại nhân vật của Cộng Tế Hội, cũng giống như Angi, chỉ cần nói 1 câu liền có thể mang cô gái đi xuống, thì có lẽ Frake cũng không dám đi lên.



"Ngươi chắc là ngươi muốn lên nếm thử ly rượu này chứ?" Masew lạnh lùng nhìn chằm chằm Frake.



Frake bị nhìn tê cả da đầu, cố gắng gượng cười "Ta cảm thấy Louise đã tổ chức vũ hội này, thì tất cả đều có cơ hội nếm thử rượu, phải không?"



"Ngươi có thể thử xem!" Masew lạnh lùng nói.



Frake cười cười, bưng lên cầm ly rượu, tinh tế nếm thử 1 chút, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng.



Những người ở đây như nín thở lại, muốn thăm dò kết quả 1 chút.



"Cái này. . . Đây là loại rượu hảo hạng của Việt Nam – Chuốt hột, hẳn là rượu được chôn dưới đất hơn 50 năm. . ." Frake cố gắng kìm nén sự bối rối trong lòng, gượng cười nói một câu.



Hơn năm mươi năm!



Vừa dứt lời, những người xung quanh đều có chút ngạc nhiên, không ngờ bà Louise thực sự lại lấy ra loại rượu vang đỏ hơn năm mươi năm tuổi.



Mọi người cũng biết Louise có chút năng lực, nhưng không ngờ năng lực của Louise lại mạnh như vậy.



"Ngươi chắc chắn là ngươi nói đúng chứ?" sắc mặt Masew vẫn bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Frake.



Frake sững người, cảm thấy có chút lạnh sống lưng, nhưng lại mất mặt trước cháu gái của Louise.



"Ta chắc chắn. . . Những gì ta nói là đúng! Hơn nữa, ta còn cam đoan là không ai hiểu rõ loại rượu này hơn ta . ." Frake tự tin nói.



"Chưa hẳn!"



Lúc này, một tiếng cười chế nhạo vang lên.



Đám người nhìn qua thì thấy trong góc đã có 1 người đứng lên.



Đường Ân đứng ở đằng xa, trên mặt mang theo mặt nạ, chậm rãi đi về phía sân khấu "Trong khay này có 3 ly rượu, vậy thì có nghĩa là sẽ có 3 người được phép nếm thử, phải không?"



Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh này, nhất thời không biết nên nói cái gì.



"Không sai!" Louise nói ra, trong lòng lập tức cảm thấy vui vẻ. Cô thực sự muốn khuấy đục chỗ này, nếu không thì cũng sẽ không để Frake đi lên.



Louise không thể trêu vào Masew, nhưng mà có thể để Frake đi nhóm lửa lửa giận, chỉ cần Masew nổi giận, như vậy thì Frake rất có thể sẽ chết trong tay Masew.



Đến lúc đó, cháu gái của mình cũng có thể an toàn trở về được.



Lúc này, nhìn thấy có người khác đi lên, tâm trạng của cô liền thoải mái hơn 1 chút, để Masew giết Frake, Louise có lẽ còn có chút đáng tiếc, nhưng nếu giết 1 người lạ mặt, thì Louise sẽ không cảm thấy chút đáng tiếc nào.



"Nếu như vậy thì ta lên nếm thử 1 chút. . ." Đường Ân đi thẳng lên sân khấu, tao nhã nâng ly rượu lên rồi lắc nhẹ 1 cái.



"Nếu ngươi còn muốn sống thì cút khỏi đây cho ta. . ." Masew thấy có người nữa đi lên, sắc mặt liền trầm xuống.



Frake nhìn thấy Đường Ân, lửa giận trong lòng cũng bũng lên "Ngươi còn dám đi lên!"



Đường Ân lắc lắc chén rượu, nghiêng đầu nhìn Frake, sau đó ngửa đầu uống hết ly rượu đỏ này.



Đám người ở chỗ này liền sững sờ, dù sao thì ai cũng biết, rượu vang không phải là uống như thế này. Rượu vang phải nếm thử từng chút 1 mới cảm nhận được vị ngon của nó.



"Xem ra người này, còn không bằng Frake. . ."



"Đúng là thằng ngu!"



"Ai dám khẳng định là được chứ? Nếu hắn ta có thể nếm ra được, ta sẽ lộn ngược ăn cức của mình luôn! Không phải là hắn tới đây để gian lận chứ?"



Đám người rối rít gật đầu, có vẻ tán thành câu nói này. Đường Ân đang lộ ra cách uống rượu không đúng, cách uống rượu này chỉ đơn giản là không tôn trọng nó mà thôi.



" Đây đúng là Chuối hột rồi!" Đường Ân mỉm cười.



"Hừ! Nói theo ta thì có gì thú vị?" Frake cười lạnh một tiếng.



Đường Ân nhún vai, "Nếu như ta đoán không sai, chai rượu này được sản xuất ở Việt Nam năm 1945, tất cả chỉ có 2,091 chai, cũng là loại rượu duy nhất mà ngài Michelin nếm thử rồi đánh giá 7 sao. . ."



Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ, nhao nhao đem ánh mắt nhìn về phía khay rượu trên sân khấu.



Đây có phải là Chuối hột không nhỉ?



Thoáng một cái, rất nhiều người đã đứng lên.



"Tiểu tử, ngươi đang nằm mở phải không?" Frake lập tức giận dữ, cảm thấy trên mặt không còn chút sáng nào. Hắn đã nói ra tên rượu, nói được thời gian ủ nhưng lại không chi tiết đến như vậy .



Nếu tên này nói đúng, không phải là hắn có thể đưa cô gái phía sau đi được hay sao?



"Không sai, đây chính là Chuốt hột!" Louise lộ ra một tia kinh ngạc, nhẹ nhàng gật đầu.



Louise vừa nói xong, trong lòng đám người xung quanh liền chấn kinh, bởi vì những ai chưa biết về rượu thì cũng đã nghe qua cái tên này. Nhất là nó chỉ có 2,091 chai trên thế giới, càng làm cho mọi người thèm thuồng.



"Không được, hắn không được chấp nhận!" Frake đột nhiên kêu lên, một tay chỉ vào Đường Ân rồi nói với Louise: "Phu nhân, hắn chính là người đã tranh chấp với ta ngoài cửa, cho người đánh gãy chân hắn rồi ném ra ngoài đi!"



Tiếng nói vừa dứt, không ít người đều sửng sốt, không nghĩ tới Frake lại nói ra những lời như vậy.



Đường Ân không thèm nhìn Frake chút nào, mà là nhìn Masew đầy ẩn ý "Ta đã nói chi tiết hơn, có phải là ta được đưa cô gái này đi rồi không?"



Người ở chỗ này đều sửng sốt một chút, không ngờ là còn có 1 người dám đứng trước mặt Masew rồi nói ra những lời như vậy.



"Hôm nay ta cảm thấy thật khó chịu!" Masew trầm mặt xuống, trên mặt mang theo vẻ tức giận.



"Phu nhân, nhanh cho người tới!" Frake hét lên như chó điên, rồi quát vào những nhân viên kế bên.



Đám nhân viên này đều nhìn về phía Louise, giống như đang chờ lệnh vậy. Nếu như phu nhân của họ mở miệng, họ sẽ ngay lập tức đi lên đè Đường Ân xuống đất.



"Người đâu, tới đi . ." sắc mặt Louise vẫn bình tĩnh, hít sâu một hơi nói: "Đem 2 người này bắt lại hết cho ta, để cho Masew tiên sinh hả giận!"



Tiếng nói vừa dứt, Frake lập tức ngây người.



Bắt lại cả 2 người cho Masew tiên sinh hả giận sao?






Chương 967:





Frake lúc này mới phản ứng lại, lập tức ngẩn người!



Masew tiên sinh rất tức giận, mà Louise lại cho người bắt hắn để lấy lòng Masew, cái này nói rõ Louise đã tức giận hắn rồi.



"Phu nhân!" Frake nghĩ đến đây, vội vàng quay đầu, phù phù một tiếng liền quỳ trên đất "Phu nhân, không phải là lúc nãy. . ."



"Ngươi câm miệng cho ta!" sắc mặt Louise hết sức khó coi, một tay chỉ vào Frake, "Ngươi được phép nói chuyện hay sao?Nếu đã tới đây thì phải tuân thủ theo quy tắc ở nơi đây, Masew tiên sinh là ngươi mà ngươi có thể đắc tội được hay sao?"



Frake nghe được điều này, cảm giác cả đầu đều ong ong lên.



Masew tiên sinh là người mà hắn không thể đắc tội được sao?



Không phải!



Masew nghe được mấy câu này, trên mặt liền lộ ra vẻ đắc ý sau đó hung dữ quay đầu nhìn về phía Đường Ân, "Hắn đã quỳ xuống rồi, không phải là ngươi cũng nên quỳ xuông sao?"



"Để ta quỳ xuống à?" Đường Ân cong khoé miệng lên rồi nói "Chắc là không được!"



"Lớn mật! Có biết bố mày là ai không?" Masew giận dữ, vốn nghĩ là Frake đều quỳ xuống thì Đường Ân tất nhiên cũng phải quỳ xuống, không ngờ Đường Ân lại dám nói như vậy.



"Hình như là biết!" Đường Ân cười cười, rút lui hai bước, "Masew tiên sinh phải không? người thừa kế gia tộc Masew, giám đốc tập đoàn Wotianlin, giám đốc điều hành tập đoàn Alris, thành viên Cộng Tế Hội. . ."



"Làm sao ngươi biết?" Masew nghe nói như thế, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại. Bởi vì hắn phát hiện thanh niên trước mặt này, lại hiểu rõ hắn hơn tất cả những người ở đây.



Frake ở bên cạnh nghe được những địa vị lớn như thế, lập tức sự hãi rồi ngây người nhìn Masew. Nhất là câu nói cuối cùng của Đường Ân, nói Masew là thành viên của Cộng Tế Hội.



"Người đâu, đem hắn bắt lại cho ta!" Masew rống lớn một tiếng, bên trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, lúc này hắn đã đề phòng rồi lui lại sau 1 xíu.



"Không cần phải sự, cũng không cần khẩn trương! Ta biết lai lịch của ngươi cũng không có gì là lạ!" Đường Ân mỉm cười, giơ cái ly rượu trống trong tay lên "Ta chỉ là tới đây hỏi thăm 1 chút thôi, George hiện nay đang ở chỗ nào. . ."



"George. . ." Masew nghe được cái tên này, sắc mặt lập tức đại biến, "Ngươi. . . Ta biết ngươi, ngươi là Đường Ân!"



Lúc này, đám nhân viên đã lao đến.



Đường Ân nhìn đám nhân viên này, lông mày hơi nhăn một chút rồi đạp 1 ra ngoài 1 cái.



Rắc rắc rắ. . .



Toàn chỗ này liền vang lên tiếng xương gãy.



Đường Ân?



Ai là Đường Ân?



Người ở nơi này không biết đến Đường Ân, cũng chưa từng nghe đến cái tên này.



Nhưng ở trong góc của vũ hội, Angi run lên rồi lập tức bỏ chạy.



Đường Ân bóp bể ly rượu trong tay, lấy 1 mảnh thuỷ tinh rồi ném về phía Angi đang bỏ chạy.



"A. . ."



Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn một màn này, nhìn Angi ngã vào bãi cỏ, toàn thân run lên bần bật.



Masew sợ hãi, hắn không chỉ biết Đường Ân, hơn nữa còn trơ mắt nhìn Đường Ân giết rất nhiều người của Cộng Tế Hội.



"Còn cần ta quỳ xuống sao?" Đường Ân đi đến bên người Masew, trên mặt vẫn đang đeo mặt nạ.



"Không. . ." Masew nghe đến đó, phù phù một tiếng quỳ xuống. Hắn làm sao dám để Đường Ân quỳ xuống chứ? Hắn lúc này thực sự hối hận, hối hận không thể nuốt lại những lời mình vừa nói rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này "Đường Ân, địa vị của ta ở Cộng Tế Hội cũng không cao, chuyện mà ngươi muốn biết, ta cũng không biết được!"



"Ồ?" ánh mắt Đường Ân tràn đầy lạnh lẽo, "Nói như vậy, ngươi có thể chết được rồi. . . Dù sao thì cũng còn 1 người sống ở đây, ta có thể dò hỏi từ hắn!"



"Đừng! Đừng!" Masew giật nảy cả mình, vội vàng tiến lên hai bước "Ta biết, ta biết. . . Ta nghe nói George đi Châu Phi, đi tới phòng thí nghiệm của chúng ta!"



"Phòng thí nghiệm ở đâu?" Đường Ân nhếch miệng.



"Ở. . ." Masew lập tức lộ vẻ do dự.



Đường Ân nâng lên cổ tay của mình rồi vỗ vào đầu của Masew một cái.



Bụp. . .



Thanh âm nhỏ nhỏ nhưng lại vang vọng trong tai của đám người xung quanh. Bọn hắn nhìn thấy Đường Ân vỗ vào đầu Masew 1 cái, đầu của Masew lập tức nổ tung.



"Phòng thí nghiệm ở đâu. . ." Đường Ân tiến lên một bước, nâng cổ tay của mình lên, ánh mắt lại nhìn về phía Angi.



"Ở quận 13! Ở quận 13!" Angi lớn tiếng nói.



Đường Ân đã đến trước người Angi, 1 chân lập tức dẫm trên đầu của hắn.



Angi trợn mắt, ánh mắt mờ mịt dần rồi biến mất.



Xung quanh im lặng như tờ, ánh mắt đều nhìn về phía Đường Ân.



Đường Ân nhún vai, thở dài, "Thực ra ta cũng không muốn làm ra chuyện này, ta chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh rồi hỏi 2 người họ thôi! Nhưng các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, ta bị người tên là chuyên gia Frake này lôi ra, hắn muốn tìm ta gây phiền phức thì ta chỉ đành phải động thủ trước mà thôi. . ."



Những người có mặt đều bị sốc, ánh mắt lại nhìn về phía Frake, tất cả ánh mắt đều mang theo sự tức giận. Nếu như Frake không tìm Đường Ân gây phiền phức, vậy thì Đường Ân sẽ im lặng tìm Masew cùng Angi trong đám người này. Sau đó cho dù Đường Ân có làm gì 2 người họ thì cũng sẽ không liên quan tới bọn hắn.



Hiện tại thì không còn giống nữa!



"Hiện tại, các ngươi nên phối hợp với ta 1 chút, ta cũng không thích giết người cho lắm!" Đường Ân mỉm cười.



"Ngươi. . . Nghĩ muốn thế nào?" sắc mặt Louise trắng bệch.



"Ta cần các ngươi ở lại nơi này. . ." Đường Ân nhún nhún vai, ánh mắt nhìn xung quanh " Tất cả đem thiết bị liên lạc của mình giao ra rồi ngồi lại 1 chỗ!"



"Ngươi dựa vào cái gì chứ?" Frake đột nhiên kêu to một tiếng, hắn cảm thấy mình có thể quỳ trước người của Cộng Tế Hội, nhưng Đường Ân thì nhất định không quỳ.



Xoát. . .



Một mảnh thuỷ tinh trắng xoá bay ra rồi cắt vào cổ của Frake.



Frake mở to hai mắt, trong miệng phát ra tiếng ực ực rồi cả người bổ nhào xuống dưới đất.



"Ta cảm thấy là các ngươi nên nghe lời 1 chút, nếu không, có thể các ngươi sẽ bị đối xử rất bất công. . ." Đường Ân mỉm cười, giờ khắc này như là 1 ác ma đeo mặt nạ vậy, ánh mắt của anh lập tức chuyển hướng về cháu gái của Louise "Ngươi tên là gì?"






Chương 968:





"Jody. . ."



Cháu gái của Louise có chút sợ hãi, lập tức lùi lại 1 bước, trong ánh mắt đầy sự dè chừng.



"Ừm. . ." Đường Ân mỉm cười, gật đầu, "Ngươi gom hết thiết bị liên lạc đi, sau đó tập hợp toàn bộ những người này vào đại sảnh, ta không hi vọng có bất cứ ai gửi tin tức gì ra ngoài!"



"Được. . . Được rồi!" Jody tái mặt vì sợ hãi, run rẩy bước ra khỏi sân khấu và bắt đầu thu thập thiết bị liên lạc của mọi người.



Đường Ân nhìn qua đám người ở đây, đám người này có thể nhìn được sát ý hiện lên trong mắt của Đường Ân. Chỉ cần có ai đó hơi chần chừ, thì Đường Ân sẽ lập tức nhìn người đó.



"Gọi điện thoại cho chị của cô đi, nói cô ấy tới đây trông coi đám người này. . ." Đường Ân nhún vai rồi nói với Âu Dương Tương.



Âu Dương Tương đã sớm quen với cảnh tượng này, cô lập tức gọi cho Âu Dương Ngạn. Cô hiểu rõ ràng ý của Đường Ân, anh ta không muốn giết những người này, anh ta chỉ muốn nhanh chóng đi đến Châu Phi mà thôi.



Những người này không thể đi ra ngoài, cũng không thể tiết lộ bất kỳ tin tức gì, nếu không thì bọn hắn sẽ tự gành chịu lấy hậu quả.



Khi hàng trăm người tụ tập trong đại sảnh, sắc mặt đám người này lập tức trở nên khó coi.



Đường Ân đứng trên ban công lầu 2, nhìn đám người phía dưới, ánh mắt không có chút thay đổi nào.



"Tất cả đều đã được thu thập hết. . ." Jody cẩn thận đặt tất cả thiết bị liên lạc sau lưng Đường Ân.



Đường Ân nhẹ nhàng gật đầu, "Nếu có ai đó liên lạc, ngươi hãy bắt máy và nói, đêm nay, những người này sẽ ngủ lại ở trang viên!"



"Được, được!" Jody vội vàng gật đầu.



Đường Ân cười một tiếng, không để ý tới những người này nữa, anh giơ tay lên xem thời gian.



Đèn xe sáng rực bên ngoài trang viên, hơn chục chiếc xe nối tiếp nhau chạy vào.



Âu Dương Ngạn mang theo mấy chục người, sau đó đẩy cửa đại sảnh rồi đi vào, trong lòng liền giật mình .



Louise này cũng được xem là người có chút thân phận ở New York, cô không nghĩ tới Đường Ân lại đem cả đám người này nhốt lại như nuôi heo vậy, tất cả đều bị giam ở đại sảnh.



"Nơi này giao lại cho cô, trước khi tôi đi tới quận 13, thì những người này sẽ không được phép rời khỏi đây. . ." Đường Ân nhẹ giọng nói 1 câu, sau đó quay người đi ra ngoài cửa, "Nếu như có ai dám làm loạn, lập tức giết ngay tại chỗ. . . Cho dù giết hết tất cả những người ở nơi này, Đường gia vẫn có thể gánh nổi trách nhiệm được!"



Sau khi câu nói này buông xuống, sắc mặt của đám người trong đại sảnh đều thay đổi, cả đám lập tức cúi đầu xuống, nhịp tim cũng trở nên dồn dập lên.



Giết hết tất cả mọi người, Đường gia vẫn có thể gánh nổi trách nhiệm!



Câu nói này, có phải là quá bá đạo rồi không?



"Đường gia. . ." sắc mặt Louise trở nên không tốt, sau khi suy nghĩ một chút, vẫn là thở dài 1 tiếng, không có ý định mở miệng nói ra gì nữa.



"Dì à, Đường gia là ai thế?" Jody ở một bên nhỏ giọng dò hỏi.



"Là Đường gia mà đã làm tổn thất cả hạm đội của Cộng Tế Hội!" Louise nhẹ nói, khoé miệng dần nhếch lên, cảm giác như mình vừa sống sót sau 1 tai nạn vậy.



"Là Đường gia đó sao?" Jody giật nảy mình, bên trong cặp mắt xanh biếc kia có chút kinh hãi đang lóe lên.



Đám người ở đây liền trầm mặc lại, bởi vì bọn họ nghe được Đường Ân nói, cũng nghe được những lời của Louise nói ra. Nếu bọn hắn giờ này vẫn còn sống, chính là trong cái rủi có cái may, cho nên bọn họ không dám mở miệng nói gì.



Đường Ân rời trang viên rồi lên xe của Âu Dương Đan, sau đó chạy thẳng tới máy bay



Khi tới sân bay thì cũng đã gần nửa đêm.



Đông Phương Yên đã tới nơi này, hơn nữa còn đang ở sân bay chờ Đường Ân.



"Máy bay đã chuẩn bị kỹ càng. . ." Âu Dương Đan dẫn 2 người đi vào cửa, sau đó nhìn Đường Ân, "Đường thiếu, khi nào anh sẽ lại tới đây?"



"Nếu như mọi chuyện thuận lợi, 3 ngày sau ta sẽ trở lại!" Đường Ân mở miệng, quay người mang theo Đông Phương Yên đi vào trong.



Trong lòng Âu Dương Đan liền vui lên, nhìn bóng lưng Đường Ân rời đi, dường như đang im lặng cầu nguyện gì đó.



Sau khi Đường Ân cùng Đông Phương Yên lên máy bay, một chiếc xe màu đen từ bên ngoài Louise liền khởi động rồi nhanh chóng rời đi .



Nửa giờ sau, chiếc xe này dừng trước một biệt thự ở ngoại thành.



Hai người đàn ông mặc vest bước xuống xe, rồi bước nhanh vào biệt thự.



Trong phòng khách của biệt thự, Đường Vệ đang ngồi bắt chéo chân rồi xem tư liệu trên tay.



Sau khi 2 tên đó đi vào liền lập tức nói nhỏ "Anh Vệ, hình như chúng tôi đã phát hiện ra vấn đề gì đó!"



"Hả? Vấn đề gì?" Đường Vệ ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn hai người này.



"Cả tối nay chúng tôi theo dõi Đường Ân, không ngờ rằng Đường Ân lại đi tham gia vũ hội trong trang viên Louise. . . Âu Dương Ngạn của Âu Dương gia cũng đã mang theo người tới trang viên Louise sau khi vũ hội đã bắt đầu được nửa tiếng! Chúng tôi nghĩ là trang viên Louise đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng không biết chính xác là chuyện gì. . ."



"Thật sao?" Đường Vệ bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt có chút lấp lóe, "Các ngươi chắc chắn chứ?"



"Hoàn toàn chắc chắn!"



"Các ngươi có danh sách của những người tham gia không?" Đường Vệ vội vàng dò hỏi.



"Có! Ở đây!"



Tiếng nói vừa dứt, một người trong đó liền đưa danh sách cho Đường Vệ.



Đường Vệ nhìn lướt qua, khoé miệng liền cong lên, bởi vì hắn phát hiện, danh sách này dường như có vấn đề.



Trên danh sách này, vậy mà có 2 người là thành viên của Cộng Tế Hội!



Ân oán giữa Đường Ân cùng Cộng Tế Hội, Đường Vệ cũng biết rõ. Sở dĩ Cộng Tế Hội đánh nhau với Đường Ân là do 1 tay Đường Trăn Thanh sắp đặt.



Đối với 2 thành viên của Cộng Tế Hội này, Đường Vệ đương nhiên là quen biết.



"Mang theo người, cùng ta đi 1 chuyến!" Đường Vệ lập tức hạ quyết tâm, hắn cảm thấy đây là một cái cơ hội, một cơ hội có thể làm loạn dự định của Đường Ân. Nếu như cơ hội này được vận dụng thoả đáng, có khi còn có thể tạo thành thương tổn lớn cho Đường Ân.



Mấy người vội vàng đi ra khỏi biệt thự rồi gọi thêm mấy chục người nữa, sau đó tới trang viên của Louise.



Trên xe, Đường Vệ suy nghĩ 1 lúc, sau đó vẫn quyết định lấy điện thoại di động ra, rồi bấm 1 dãy số bí mật nào đó.



"Hadley phải không? Ta là Đường Vệ. . ." Đường Vệ cười cười nói "Trên tay của ta có 1 tin tức, không biết ngươi có hứng thú không?"



"Tin tức gì?" Hadley sốt ruột hỏi.



"Tin tức liên quan tới việc Đường Ân đi vào nước Mỹ. . ." Đường Vệ nở nụ cười, nụ cười trông rất có duyên.






Chương 969:





"Ngươi nói cái gì? Đường Ân đến nước Mỹ sao?" Hadley hét lên "Hắn đến khi nào? Bây giờ đang ở đâu?"



Đường Vệ cười cười, "Hiện tại đang ở New York. . ."



"Ở New York!" tim Hadley đập rộn lên, "Làm sao ngươi biết?"



"Ta đã đặc biệt điều tra. . . Hơn nữa, lúc nãy còn có người nói với ta, Đường Ân tham gia vũ hội của Louise! Ta xem qua danh sách thì thấy trên đó có 2 thành viên của Cộng Tế Hội, một là Masew, một người khác là Angi. . ." Đường Vệ chậm rãi nói "Nếu như ta đoán không sai, thì Đường Ân đi tới đây là để hạ thủ 2 người này!"



Hadley trầm mặc một lúc, trong điện thoại cũng không vang lên âm thanh gì.



"Ta bây giờ muốn đi xem 1 chút, cũng muốn nói cho ngươi biết, Cộng Tế Hội các ngươi nếu muốn nhân dịp này xuống tay với Đường Ân thì nhanh lên 1 chút!" Đường Vệ nói xong, lập tức cúp điện thoại.



Sắc mặt Hadley lập tứ trở nên khó coi, ngay khi Đường Vệ cúp máy, hắn liền bấm số nội bộ của Cộng Tế Hội.



Mặc dù đã là nửa đêm, nhưng khi đám người của Cộng Tế Hội nghe được tin tức về Đường Ân, cả đám lập tức trở nên kinh hãi.



Đường Ân đi vào nước Mỹ, hơn nữa còn nhắm vào Cộng Tế Hội, tin tức từ Đường Vệ nói ra liền nhanh chóng lan khắp các thành viên của Cộng Tế Hội. Cái này cũng có nghĩa là Đường Ân đã rất cố gắng che dấu tin tức của mình nhưng bây giờ lại biến thành 1 trò cười lớn.



Sau khi đội xe của Đường Vệ đến gần trang viên Louise, Đường Vệ chủ động để xe ngừng lại.



Trong trang viên vẫn có đèn chiếu ra phía ngoài, nhưng lối vào trang viên đã được thay bằng hai người của Âu Dương gia.



"Đừng quấy rầy bọn họ, đêm nay chúng ta ở đây để xem kịch hay mà thôi!" Đường Vệ mỉm cười, cảm thấy được ý tưởng của mình thực sự rất hay.



Đám người lần lượt gật đầu, bọn họ cũng hiểu ý của Đường Vệ.



Hơn 20 phút sau, từ phía xa đã lấp loé rất nhiều ánh đèn xe.



Độ sáng từ những chiếc xe này vượt qua những xe ô tô thông thường khác, mà Đường Vệ nhìn qua cử xe, dười ánh đèn sáng loá, hắn ta có thể thấy được 1 khẩu đại bác to đùng.



Cộng Tế Hội rốt cuộc cũng đã bắt đầu hành động rồi sao?



Đường Vệ ngồi ở trong xe, nhếch miệng lên cười lạnh, dường như tất cả chuyện này không liên quan gì tới hắn vậy.



Sau khi những chiếc xe đó nhanh chóng chạy qua, Đường Vệ liền nhẩm tính những con số trong đầu, cho đến khi nghe được 1 tiếng nổ lớn truyền đến.



Cánh cửa của trang viên Louise liền bị nổ tan.



Hai tên canh giữ ở cổng ngay lập tức bị bắn chết, thi thể gục xuống cổng, máu chảy ra không ngừng.



Lúc này, trong đại sảnh của Louise, vô số ánh mắt nhìn qua cửa sổ rồi nhìn về phía cổng của trang viên.



"Chuyện gì xảy ra thế?"



"Chuyện gì thế? Có người vào sao?"



Đoàng đoàng đoàng. . .



Trong nháy mắt này, bên ngoài trang viên liền vang lên tiếng đại bác.



"A. . ."



Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, trog đại sảnh lập tức trở nên hỗn loạn, không ít người bắt đầu chạy loạn xạ rồi hét lên.



"Chuyện gì xảy ra thế?" sắc mặt Âu Dương Ngạn đại biến, cả người sững sờ nhìn cảnh này. Mặc dù trên thường trường, Âu Dương Ngạn có Bùi Hạc hỗ trợ, gần đây cũng thuận buồm xuôi gió. Nhưng khi đối mặt với tình huống bất ngờ nà, Âu Dương Ngạn vẫn không khỏi bối rối lên.



"Chị!" Âu Dương Tương kêu to một tiếng.



Âu Dương Ngạn lúc này mới hồi phục tinh thần lại, quay người qua thì đã nhìn thấy Âu Dương Tương ngã trên mặt đất.



"Đi mau!" Âu Dương Ngạn lập tức phản ứng lại, kéo em gái của mình lên rồi chạy vào sâu trong trang viên.



"Chuyện gì xảy ra thế này? Làm sao lại có người tập kích nơi này chứ?" sắc mặt Louise cũng thay đổi, cô ta nhìn thấy vô số đạn được bắn ra, nhìn thấy người này người kia liên tiếp ngã xuống, cũng nhìn thấy máu tươi đang chảy ra trên sàn nhà.



"Dì. . ." Jody tiến lên, kéo Louise lại "Đi mau!"



Bùm. . .



Lúc này, một chiếc xe bọc thép to lớn đã lao vào đại sảnh của trang viên. Tay súng máy phía trên như một cỗ máy lạnh lùng, lập tức xoay tròn rồi bắn những người đang ở trong đại sảnh.



"Đi! Đi mau!" Louise cũng sợ hãi, không ngờ là mọi chuyện lại thành ra thế này "Nhanh đi đi vào phía sau, nhanh lên. . ."



Đoàng đoàng đoàng. . .



Lúc này, đạn trút xuống như mưa, thân thể Louise run lên bần bật, bên hông bị bắn thủng 1 lỗ lớn, ruột cũng đã chảy ra ngoài.



"Dì. . ."



Trong nháy mắt này, Jody lập tức ngây người, trong đầu trống rỗng, không biết phải làm gì bây giờ.



"Đi mau!" Louise dùng hết sức mình đẩy Jody ra, có chút thở hồng hộc nói, "Đi mau, đi vào phía sau trang viên, sau đó có nơi ẩn nấp. . ."



"Dì!" Jody khóc rống lên.



"Đi nhanh!" Louise đẩy cháu của mình đi, cơ thể đã ngã trên mặt đất.



Đoàng đoàng đoàng. . .



Lúc này, vô số viên đan bắn ra rồi nổ tung dưới chân của Jody, Jody sợ hãi hét lên.



Những viên đạn này lập tức bắn vào Louise, đem cô ta biến thành 1 bãi thịt nhão.



Trong nháy mắt này, Jody liền hoảng sợ, nước mắt không ngừng chảy xuống nhưng cũng vội vàng đứng lên rồi chạy về phía sau trang viên.



Trong trang viên có tầng hầm, nơi đó có thể chặn được công kích, chỉ cần đến được nơi đó thì cô sẽ được an toàn.



Lúc này, Âu Dương Tương cùng Âu Dương Ngạn từ lầu hai lảo đảo vọt xuống, đạn gào thét bay qua tai 2 người, khiến cho 2 người lập tức hoảng sợ rồi ngồi xuống run rẩy.



Jody thấy cảnh này liền kéo Âu Dương Tương lên "Nhanh đi cùng ta!"



Âu Dương Tương nhận ra Jody, tiện tay lôi kéo Âu Dương Ngạn rồi đi thẳng ra cửa sau của đại sảnh. Hai chị em của Âu Dương gia đi theo Jody, sau đó chạy thẳng tới tầng hầm.



Jody cũng không hiểu sao mình lại mang theo 2 người này đi tới tầng hầm.



Vấn đề mà trang viên gặp tối nay, ít ra thì cũng có liên quan tới 2 người này, nhưng Jody lại không hề trách cứ, cô cảm thấy là vấn đề này xuất phát từ trang viên của dì mình.



Ba người đi thẳng vào tầng hầm phía sau, Jody vội vàng kéo cửa ra rồi đi vào đó.



Bùm. . .



Ngay khi 3 người vừa vào, toàn bộ trang viên đã không chịu nổi sức công phá của đại bác, trang viên này lập tức đổ xuống ầm ầm.



Trang viên của Louise, trong vòng một đêm liền biến thành phế tích.



Lúc này, Đường Vệ ở phía xa nhìn một màn này, khoé miệng liền nhếch lên "Đường Ân hẳn là chết ở trong đó rồi phải không?"






Chương 970:





Người xung quanh nhìn Đường Vệ đang lẩm bẩm, cả đám đều thức thời ngậm miệng lại.



"Quay đầu, đi tới Âu Dương gia!" Đường Vệ cong miệng lên.



"Đi Âu Dương gia sao?"



Rất nhiều người có chút không hiểu, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lúc này của Đường Vệ, cả đám liền ngậm miệng làm theo.



Xe quay đầu rồi đi về phía trang viên của Âu Dương gia.



Lúc này, trang viên Louise đã triệt để biến thành một vùng phế tích.



3 cô gái đang ở trong tầng hầm, nghe phía ngoài truyền đến tiếng nổ vang, sắc mặt của cả 3 liền lập tức tát nhợt.



Tâm trạng của Jody bây giờ đang rất không tốt, nhất là khi thấy dì của mình chết trước mặt, cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Cảnh tượng người thân chết thảm trước mặt mình, không phải ai cũng có thể chịu đựng được.



"Nơi này có điện thoại. . ." Âu Dương Tương vội vàng gọi một tiếng.



Âu Dương Ngạn nhanh chóng đi tới, vội vàng sờ vào điện thoại rồi gọi cho Đường Ân. Cô cho rằng chuyện này mình làm không thể chê vào đâu được, nhưng không ngờ là mọi chuyện lại xảy ra thế này.



Chuyện xảy ra thế này, e là George ở quận 13 sẽ ngay lập tức phát hiện ra vấn đề. Đến lúc đó, Đường Ân có thể thành công hay không thì cũng khó nói.



Tút tút tút. . .



Chuông điện thoại vang lên 1 lúc, bên trong liền truyền đến giọng của Đường Ân.



"Đường thiếu!" Âu Dương Ngạn áp chế tâm tình của mình, trầm giọng nói: "Nhiệm vụ thất bại, trang viên Louise bị người khác nổ tung rồi!"



"Các cô thế nào rồi? Có bị thương không?" Đường Ân vội vàng dò hỏi.



"Không có!" Âu Dương Ngạn nói xong, đáy lòng liền cảm thấy có chút ấm áp "Tôi cũng không biết tin tức làm sao lại lọt ra ngoài. . . tôi thật có lỗi với anh!"



"Các cô không bị thương là được rồi! Tôi sẽ quay về ngay!" Đường Ân nói.



"Không. . . Không cần!" Âu Dương Ngạn vội vàng cự tuyệt, nói tiếp: "Đường thiếu, tôi cùng với em gái, còn có cháu gái của Louise nữa, cả 3 chúng tôi đã trốn vào trong tầng hầm, nơi này đã được chuẩn bị sẵn từ trước nên có thể ẩn núp trong này khoảng 1 tháng…Anh đi quận 13 trước đi, giải quyết xong chuyện ở đó thì trở về sau cũng được!"



Đường Ân suy nghĩ 1 chút, cảm thấy chuyện này cũng có thể. Hiện tại George chắc là đã nhận được tin tức, có khi đang nhanh chóng chạy khỏi quận 13, nếu như Đường Ân quay về Mỹ lúc này, sau đó mới đi quận 13 thì sợ là sẽ không thể nào tim ra George được.



"Chuyện này cũng tốt, nhưng các cô phải nhớ, nhất định phải trốn thật kỹ ở trong đó. Tôi cần khoảng 1 tuần, 1 tuần sau tôi sẽ qua đó để đón các cô!" Đường Ân nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.



"Thế nào rồi?" Đông Phương Yên chần chờ nhìn Đường Ân.



Đường Ân cười khổ một tiếng, đem chuyện này nói lại 1 lần rồi sau đó gọi cho Âu Dương Đan.



Âu Dương Đan vừa mới rời sân bay rồi trở lại trang viên của Âu Dương gia.



"Mang theo Dư Thiến cùng Sơn Tuyết Trì, lập tức tiến đến Đường Đảo!" Đường Ân nói 1 câu đơn giản.



Âu Dương Đan chấn kinh, vội vàng gật đầu, "Được, tôi sẽ lập tức đi ngay!"



Đường Ân cúp điện thoại, xoa xoa lông mày của mình. Nếu trang viên Louise xảy ra vấn đề, như vậy thì Âu Dương gia nhất định sẽ bị bại lộ, nếu Âu Dương Đan cùng Dư Thiến còn tiếp tục ở lại trong Âu Dương gia, nhất định sẽ gặp chuyện.



Đem Âu Dương Đan, Sơn Tuyết Trì cùng Dư Thiến thu xếp đi, chuyện này đối với Đường Ân, chính là chuyện vô cùng cấp bách. Chỉ là Đường Ân nghĩ không rõ lắm, tại sao tin tức lại bị lộ ra ngoài được.



Buông cánh tay xuống, trong đầu Đường Ân lập tức hiện lên bóng dáng của 1 người.



Đinh Việt!



Lúc ấy mình cùng Âu Dương Tương đi nêm thử rượu, người duy nhất mà anh gặp chính là Đinh Việt, nếu chuyện này bại lộ ra, thì nhất định là từ Đinh Việt!



Đường Ân lúc này vẫn chưa chắc chắn, nhưng không có nghĩa là anh không hành động.



Lại lấy điện thoại di động ra, Đường Ân liền gọi cho Hàn Thất Lục "Thượng Hải có ngườ gọi là Đinh Việt đã làm bại lộ hành tung của tôi, cô cho người tìm hiểu xem, hắn bây giờ đang ở đâu, sau đó nói Vương Cẩn đi tìm hiểu 1 chút! Nếu như hắn đã trở lại Thượng Hải, tốt nhất là hỏi 1 chút thông tin hữu ích từ miệng của hắn!"



"Được!" Hàn Thất Lục vui vẻ đồng ý.



Đường Ân cúp điện thoại, gõ gõ tay vịn, cảm thấy mọi chuyện đều ổn thì mới nhắm mắt lại. Bất kể thế nào, tin tức mình đi vào nước Mỹ cũng đã bị bại lộ!



Nếu vậy, nhất định phải nhanh chóng hành động. Nếu không, khi tới được quận 13 thì George đã rời đi từ lúc nào rồi.



Máy bay đang bay vút ở trên trời, nhưng cũng không ngăn lại được lo lắng trong lòng của Đường Ân. Anh nhất định phải tìm ra được George trong vòng 1 tháng này, thuận tiện đem chuyện của tên này giải quyết hết. Nếu không, 1 tháng sau tử chiến cùng Triệu Du, anh không dám khẳng định là mình sẽ không bị phân tâm.



Sáng sớm ngày hôm sau, máy bay của Đường Ân chậm rãi đáp xuống sân bay quận 13.



Đường Ân mang theo Đông Phương Yên, nhanh chóng xuống máy bay rồi đi ra phía ngoài sân bay.



Ngoài sân bay, 1 đội xe đã được bố trí.



Đường Ân lên xe liền nhìn thấy Vu Sơn Bình.



Vu Sơn Bình đã đến đây trước Đường Ân một bước, hắn tới đây để giúp Đường Ân nhanh chóng nắm giữ tin tức nơi này.



"Căn cứ theo tin tức từ Sơn Tuyết Trì truyền đến, quận 13 có 2 địa điểm rất đáng ngờ! Trong đó, 1 địa điểm là do 1 thương nhân của Mỹ thuê lại, nghe nói là dùng để khai thác quặng mỏ, 1 nơi khác là của 1 nhà sinh vật học Tây Âu, hắn ta thuê để ngiên cứu gen động vật. . ." Vu Sơn Bình đem tài liệu trên tay mở ra, sau đó nhìn Đường Ân, "Tôi đã cử người đi kiểm tra 1 chút rồi, nhưng nhanh nhất cũng cần 2 ngày!"



"Đi đến phòng thí nghiệm kia đi. . ." Đường Ân híp mắt, ngay lập tức phân biệt ra.



Những gì George đã làm là chỉ sử dụng một số loại thuốc đặc biệt để thay đổi gen của con người. Chuyện này đối với Đường Ân, trên cơ bản là không có gì khó.



"Được, tôi sẽ lập tức thu xếp đội xe đi qua!" Vu Sơn Bình biết Đường Ân sốt ruột, dứt khoát không dài dòng, lập tức nói đội xe chuyển phương hướng.



Đường Ân ngồi ở trong xe, nhìn qua ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần híp lại.



Hội trưởng của Cộng Tế Hội này, Đường Ân nhất định phải tìm ra được, Nếu không, Đường Ân thực sự sẽ cảm thấy như có gai sau lưng. Lần trước cùng Đông Phương Yên rời châu phi, Đường Ân liền gặp được đám người thí nghiệm của George.



Đường Ân hoàn toàn hiểu rõ, thực lực của đám người đó đã được tăng lên. Nếu như còn để cho George có thời gian, Đường Ân cũng không biết là George sẽ nghiên cứu ra quái vật như thế nào nữa.



Tốc độ của đội không chậm, nhưng tâm trạng Đường Ân vẫn lo lắng.



Vu Sơn Bình cũng có 1 chút năng lực quả nhiên đã để cho đội xe chạy suốt trên đường cao tốc, đến gần xế chiều thì cũng đã đến gần được phòng thí nghiệm kia.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom