• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (90 Viewers)

  • Chương 996-1005

Chương 996:





Sắc mặt Triệu Du đại biến, giơ bàn tay lên cản một chút, nhưng lại cảm thấy trên tay truyền đến 1 cơn đau nhói.



Cảm giác đau đớn này giống như bị kim châm vậy, máu cũng lập tức chảy ra. Thường ngày bà ta đều bế quan ở Vương Ốc Sơn, bà không biết nhiều về thế giới lắm, khi Đường Kiến Quốc cầm khẩu súng laze lên thì bà chỉ nghĩ đây là 1 loại súng ống bình thường, cho nên không thèm để ý đến. Ngay bị bàn tay bị thương thì sắc mặt của bà mới hiện lên 1 chút kinh hãi.



Một phát liền bị thương, Đường Kiến Quốc cười ha ha.



"Chết đi!"



Triệu Du nâng bàn tay bị thương lên rồi tung 1 chưởng đánh tới Đường Kiến Quốc.



Chưởng lực nổi lên, vô số kình phong cũng từ 2 bên đánh tới, Đường Kiến Quốc đứng ở trước kình phong rồi bắn ra 1 phát, tuy nhiên cơ thể của anh bị đánh bay nên không nhắm chuẩn được.



Tia sáng từ súng Laze bắn qua vai của Triệu Du, lập tức nổ tung 1 mảng vai của bà.



Một chút vết thương này đối với Triệu Du thì không là gì cả, cho dù cả bả vai bị đánh nát thì bà cũng chưa chắc là sẽ để ý đến.



Triệu Du rơi xuống, Đường Kiến Quốc cắn răng rút ra 1 cái súng ngắn khác, giơ cổ tay lên rồi bắn về phía Triệu Du một cái.



Cái này cũng là súng Laze, nhưng mà khi anh vừa giơ tay lên thì liền bị Triệu Du bắt lại, chỉ nghe được tiếng rắc rắc phát ra, cánh tay của Đường Kiến Quốc lập tức bị bóp gãy.



Sắc mặt Đường Kiến Quốc đại biến, trên trán cũng chảy ra mồ hôi, anh còn chưa đứng lên thì đã cảm nhận được khí lực của Triệu Du đánh tới, sau đó cả cơ thể bay ngược ra ngoài.



Bụp. . .



Một tiếng động lớn vang lên, vang xa ra hàng trăm mét.



Đường Kiến Quốc dựa người vào trên cây đại thụ, cơ thể đã mất hết sức lực, loại thực lực cường đại này không thể nào chống lại được. Khi Triệu Du bày ra thực lực của mình, điều mà Đường Kiến Quốc có thể làm được cũng chỉ là chịu đựng bị đánh mà thôi.



"Nếu Đường gia các ngươi muốn chết, vậy thì ta sẽ diệt sạch toàn bộ Đường gia!" Triệu Du lạnh lùng nói, như thể bên trong cơ thể nhỏ nhắn đó là 1 con quỷ khổng lồ vậy.Ngay khi nói xong, bà ta đưa tay ra chụp tới Đường Kiến Quốc.



Đường Kiến Quốc ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, khi Triệu Du nhào tới, anh liền lôi ra 1 quả lựu đạn trong tay rồi tháo chốt ngay lập tức.



Cơ thể Triệu Du loé lên rồi vội vàng rút lui, mà Đường Kiến Quốc nhân lúc bà ta đang phi thân liền ném quả lựu đạn ra ngoài. Anh lắc lư đứng dậy rồi nhìn về phía Chu Ninh, sau đó quay người lao thẳng về phía bờ sông.



Nơi này đã nằm trong phạm vi của vụ nổ, nhưng như thế vẫn chưa đủ, nhất định phải đem Triệu Du dẫn dụ đến chỗ trung tâm, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất.



Đây là kết quả thu được sau vô số tính toán trước đó. Nếu như không thể giết chết Triệu Du trong 1 lần, ngược lại là để cho Triệu Du may mắn thoát được, vậy thì bà ta sẽ diệt cả nhà Đường gia thật!



Bùm. . .



Sau lưng truyền đến tiếng nổ lớn, lựu đạn đã nổ còn Triệu Du thì lại tiếp tục xông tới.



Lần này, động tác của Triệu Du càng hung hiểm hơn, cơ thể cũng tăng tốc, chỉ trong nháy mắt đã đến sau lưng Đường Kiến Quốc rồi sau đó túm lấy cổ của Đường Kiến Quốc.



Đường Kiến Quốc cảm thấy trên cổ truyền đến cơn đau kịch liệt, đáy lòng chùng xuống, biết mình có thể sẽ xong đời! Thật ra, anh và Chu Ninh chuẩn bị nhiều hơn thế này, nhưng mà thực lực của Triệu Du quá mạnh, đồ vật mà 2 người chuẩn bị còn chưa lấy ra được, thì đã bị Triệu Du đánh gục, thủ đoạn chuẩn bị phía sau đã không còn dùng tới được nữa.



Trong kế hoạch của 2 người, súng điện, Laze, thậm chí là chất độc trên lá cây và thuốc nổ quanh người, đáng tiếc là, những thứ này đã mất đi tác dụng.



Khi Triệu Du thể hiện ra thực lực cường đại, mọi âm mưu, thủ đoạn đều biến thành vô nghĩa.



"Các ngươi muốn chết như thế, vậy thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!" Triệu Du rống giận, tóc trắng bay lên, cổ tay cũng đã dùng sức nhiều hơn.



"Triệu gia lão cẩu!"



Lúc này, Miêu Bách ở bên kia sông đột nhiên hét lên một tiếng, cười nói: "Ngươi biết Triệu gia của ngươi còn lại bao nhiêu người sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, ngay cả tên khốn Triệu Thanh cũng đã chết ở trong tay của thiếu gia chúng ta, ngươi cho rằng Triệu của bây giờ còn có ai nữa? ”



Triệu Du bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng nhìn vào Miêu Bách đang ở bên kia bờ sông.



"Ha ha ha. . . Thế gia ngàn năm à? Hày là thế gia trăm năm? Cho dù là gì thì ở trong mắt ta, nó cũng chỉ là trò cười mà thôi. . ." Miêu Bách cười lớn, trên mặt mang theo vẻ bất cần " Đường gia chỉ cần phát triển ngắn ngủi trong 30 năm thôi mà đã tiêu diệt được cả nhà Triệu gia rồi, ngay cả con chó cũng không lưu lại cho ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ nói các ngươi là là danh môn thế gia sao? Các ngươi phát triển mấy trăm năm nay, đều biến thành chó hết rồi sao? Ngay cả 1 kích như thế cũng dễ dàng bị tiêu diệt à?"



"Muốn chết!" Triệu Du gào lên, bóp chạy tay hơn 1 cái, chỉ nghe được cổ của Đường Kiến Quốc phát ra 1 tiêc rắc rắc nhỏ.



Giờ khắc này, lửa giận của Triệu Du cũng không phải là nhắm vào Đường Kiến Quốc nữa, mà là đã chuyển qua Miêu Bách. Là người của Triệu gia, cô luôn luôn tự hào về điều đó, không nghĩ tới, có người lại dám ở dưới chân núi Vương Ốc Sơn nhục mạ Triệu gia.



"Ta muốn chết à? Dù ta có chết thì cũng thế nào chứ, Triệu gia các ngươi cuối cũng vẫn là bị Đường gia tiêu diệt! Các ngươi còn có người sao? Còn có hậu duệ sao? Hôm nay ngươi giết gia chủ của ta, hôm sau ta sẽ mang theo người đi đào mộ tổ của Triệu gia lên, cho bọn hắn phơi thây nơi hoang dã, không còn chút trang nghiêm nào nữa. . ." Miêu Bách cười ha ha, giơ cánh tay lên "Nhìn xem, đây là cái gì?"



Tiếng nói vừa dứt, một cái bao lớn đã xuất hiện trong tay của Miêu Bách. Khi cổ tay của Miêu Bách lắc lắc, thì âm thanh lạch cạch liền vang lên, sau đó 1 loạt xương người rơi xuống trên mặt đất.



"Cái này giống như là xương của Triệu Khánh. . ." Miêu Bách cười lớn.



"Ta muốn giết ngươi. . ." Triệu Du triệt để điên lên, bởi vì bà biết người tên Triệu Khánh này là ai, đây chính là em trai của Triệu Du. Bà không ngờ là Triệu gia lại thê thẩm đến mức này, ngay cả hài cốt của thân nhân bình cũng bị người ta đào ra.



Một chưởng vỗ tới trên lưng của Đường Kiến Quốc, Triệu Du quay người lao về phía Miêu Bách đang ở bên kia sông. Về phần Đường Kiến Quốc có chết hay không, bà cũng không quan tâm nữa, mục tiêu của bà bây giờ là Miêu Bách, bà chỉ muốn giết người này ngay lập tức.



Bùm. . .



Triệu Du lao nhanh tới mức lưu lại 1 dư ảnh ở trên bờ, cả người đã lao tới giữa sông.



Miêu Bách nhìn Triệu Du lao đến, cười ha ha.



"Nổ cho ta!"



Tiếng nói vừa dứt, tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên, toàn bộ mặt sông hoàn toàn sôi trào, mặt sông đang yên tĩnh liền cuốn lên mấy cột nước cao hơn 10 mét, nhưng mà tiếng nổ vẫn còn tiếp tục, như muốn nổ cả khúc sông này vậy.






Chương 997:





Miêu Bách không có ý định tới đây để liều chết với Triệu Du. Ông biết thực lực của mình còn không bằng Chu Ninh và Đường Kiến Quốc, hơn nữa trước đó còn bị thương nặng, mới được hồi phục gần đây thôi. Sở dĩ ông tới đây là vì để trêu chọc Triệu Du vào lúc nguy cấp nhất. Về phần bộ hài cốt, thì đó không phải là hài cốt của Triệu gia, mà chỉ là 1 bộ hài cốt lấy ra từ trong phòng thí nghiệm mà thôi.



Chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là ông đã chọc giận được Triệu Du, sau đó dẫn dụ Triệu Du tới giữa sông rồi cho nổ lượng thuốc nỗ đã được chôn sẵn ở dưới đó.



Âm thanh đùng đùng vang khắp cả đất trời, người không biết sẽ nghĩ đó là tiếng sấm từ trên trời rơi xuống, vang lên lặp đi lặp lại.



Thân ảnh của Triệu Du đã bị sóng nước đánh chìm từ lâu.



Miêu Bách nhìn cảnh này rồi phá lên cười haha, ông không biết Chu Ninh bây giờ thế nào, cũng không biết Đường Kiến Quốc thế nào, đoán chừng là 2 người này cho dù không chết thì cũng đang hấp hối.



Khi những làn sóng khí dữ dội quét ra, cơ thể Miêu Bách lập tức bị đập bay ra ngoài, từ xa đứng nhìn làn sóng nước, trong mắt của ông hiện lên ý cười, nhưng ý cười này lại ẩn chứa sự buồn bã.



Khi tất cả các cột sóng nước hạ xuống, trên mặt nước liền phát ra tiếng ọc ọc, có lẽ đây là những phản ứng do vụ nổ gây ra, vụ nổ chắc là đã tàn phá cả đoạn sông này.



Miêu Bách đứng dậy, vội vàng nhìn qua bên kia bờ sông để tìm kiếm thân ảnh của Đường Kiến Quốc, nhưng ông không ngờ là không tìm thấy được cậu ta, hơn nữa ông còn nhìn thấy mặt nước đang xuất hiện từng đợt gợn sóng.



Mặt nước đùn lên như có thứ gì đó đang muốn ngoi lên khỏi mặt nước vậy.



Trong nháy mắt này, thần kinh của Miêu Bách đều căng lên, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào giữa sông.



Ọc ọc. . .



Đầu tiên là 2-3 bọt nước hiện lên, sau đó là những cây xúc tu dàn dần lộ ra trên mặt nước. Những cây xúc tu này nhìn rất kinh khủng, một số đã bị vỡ miệng, 1 số thì vẫn còn dính đầy bọt nước, thậm chí có một số đã bị cắt rời ra nhưng vẫn đập đập trên mặt nước.



"Không có khả năng!" sắc mặt Miêu Bách trong lúc đó đại biến, đôi mắt toát ra vẻ hoảng sợ, ngay khi Lôi Thú chui hoàn toàn ra khỏi mặt nước, Miêu Bách cảm thấy da đầu mình tê lên.



Cơ thể của Triệu Du đang được bao lấy bởi con Lôi Thú này, chỉ có đầu là lộ ra bên ngoài. Trên người Lôi Thú toàn là máu tươi, như thể nó vừa mới trải qua ngày tận thế vậy, nhưng mà Triệu Du lúc này lại không bị thương gì nhiều, sắc mặt trầm xuống.



"Làm sao có thể. . ." Miêu Bách nghiến răng, nhìn vẻ mặt u ám của Triệu Du rồi đột nhiên phá lên cười ha ha. Giờ khắc này, ông cũng không biết phải giải thích tâm tình của mình thế nào nữa.



Có buồn, có vui, buồn chính là Triệu Du chưa chết, xem ra chỉ có thể để cho Đường Ân giải quyết. Vui chính là cuối cùng ông cũng đã theo gót của Chu Ninh cùng Đường Kiến Quốc được.



Ba người cùng nhau rời khỏi Đường Đảo, ba người cùng chết sao?



"Chết đi. . ." Triệu Du ngửa mặt lên trời gào lên 1 tiếng, trên mặt nước liền nổ tung từng cột sóng cao, cơ thể của Triệu Du thoát ra khỏi Lôi Thú rồi lập tức xông tới trước mặt Miêu Bách, su đó tung ra 1 chưởng.



Nếu 1 chưởng này đánh trúng vào người, thì cho dù cơ thể Miêu Bách có là xương sắt thì cũng sẽ chết ở đây.



Ông. . .



Lúc này, một âm thanh run rẩy dường như vang lên từ phía chân trời, sau đó liền nhìn thấy một đạo hàn mang từ trên trời giáng xuống.



"Muốn chết!"



Triệu Du giơ tay lên rồi vỗ tới đạo hàn mang kia. Mặc dù lúc này Miêu Bách không bị Triệu Du hạ thủ, nhưng mà kình khí quanh người Triệu Du vẫn đem ông ta cuốn bay ra ngoài.



Miêu Bách bị trọng thương vừa mới hồi phục, làm sao ông có sức để chống lại điều này được nữa chứ? Cơ thể của ông bay theo 1 vòng cung giữa trời rồi sau đó rơi xuống đất, sống chết lúc này cũng không rõ nữa.



Triệu Du phóng lên trời rồi đưa tay lướt về phía hàn mang đó.



"Nho nhỏ Đông Phương gia mà cũng dám khoe khoang trước mặt ta sao?"



Tiếng nói vừa dứt, chưởng phong của Triệu Du tiếp xúc hàn mang, hàn mang nay như gặp phải phản kháng, phát ra âm thanh vù vù rồi bay thẳng về phía sai.



Đông Phương Thịnh cầm kiếm trên tay, mặc một bộ đồ trắng, trên đầu còn quấn khăn tang, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Du, "Triệu Du, thù giết cha, Đông Phương Thịnh này tới bây giờ vẫn chưa quên! Hôm nay tới đây chính là muốn cắt đầu của ngươi xuống. . ."



"Muốn chết!" Triệu Du điên lên, bà làm lão tổ Triệu gia bao năm, có lúc nào gặp qua chuyện thế này chứ? Đầu tiên là một đám đạo chích Đường gia ở đây mai phục bà, sau đó là người của Đông Phương thế gia lại ra tay muốn giết bà, với lòng tự tôn với kiêu ngạo của bà thì làm sao có thể chịu đựng được chuyện này chứ?



Tiếng nói vừa dứt, Triệu Du liền xông tới rồi tung 1 chưởng đánh về phía Đông Phương Thịnh.



Trường kiếm của Đông Phương Thịnh rung lên, cơ thể cũng đã xông về phía trước. Kiếm khí trong tay quét ra rồi lao về phía Triệu Du.



Sóng khí quét qua xung quanh khu vực này khoảng 3 mét, mà Triệu Du lúc này vẫn còn đang lấy đà, sau khi vỗ ra 1 chưởng thì liền có tiếng sấm nhỏ nhỏ vang lên.



Đông Phương Thịnh đâm ra 1 kiếm, trường kiếm ngay lập tức chấn động, cơ thể không lui ngược về sau mà anh trở tay rồi lại đâm ra 1 kiếm khác.



Tốc độ nhanh đến đáng kinh ngạc.



Trong bát đại thế gia của Cửu Long Tuyết Sơn, mỗi người đều có kỹ năng riêng của mình, mà kỹ năng của Đông Phương thế gia chính là kiếm pháp. Võ học gia truyền của Đông Phương thế gia cũng có quan hệ rất lớn tới kiếm thuật.



Đông Phương Thịnh từ nhỏ đã luyện kiếm, đến bây giờ đã hơn 40 năm rồi, kiếm pháp có thể nói là siêu việt, đến mức có 1 không hai trong thiên hạ. Nhưng khi đối mặt với Triệu Du, Đông Phương Thịnh múa kiếm nhanh hay đẹp đến thế nào thì cũng không làm tổn thương Triệu Du được.



Đây chính là chênh lệch của cảnh giới!



Một người là cao thủ Nhập Thánh, một người thì ngay cả Hoá Thần cũng chưa tới, hai người này đánh nhau thế nào được chứ?



Mặc dù kiếm pháp của Đông Phương Thịnh rất tốt, nhưng lại không thể sánh được với thực lực của Triệu Du. Cơ thể nhỏ nhắn của Triệu Du đã rơi xuống trước người anh, sau đó tung 1 chưởng vào lồng ngực.



Lồng ngực Đông Phương Thịnh lộn nhào lên, cơ thể lập tức lui về phía sau nhưng trường kiếm tay vẫn không chịu buông xuống.



Triệu Du đưa 1 tay ra ngoài bắt lấy trường kiếm này, Đông Phương Thịnh vội vàng muốn rút lui ra sau nhưng đã quá muộn.



Bàn tay của Triệu Du lại 1 lần nữa in lên ngực của Đông Phương Thịnh.



Đông Phương Thịnh phun ra 1 ngụm máu tươi, cơ thể bay ra ngoài rồi trực tiếp rơi xuống dưới sông.



Giờ khắc này, Triệu Du giống như thần tiên hạ phàm vậy, bà đuổi theo thân ảnh của Đông Phương Thịnh rồi rơi xuống bên cạnh. Bàn tay vỗ xuống, nước 2 bên bờ sông bắn cao lên trời.



Bùm. . .



Dưới mặt nước, Đông Phương Thịnh cắn răng đâm ra 1 kiếm, kiếm khí xuất hiện đúng lúc bàn tay của Triệu Du đập xuống nên đã bị tiêu tan.



Thực lực của Đông Phương Thịnh không bằng Triệu Du, cho nên cơ thể lại bị đánh sâu vào dòng nước, thất khiếu đã chảy ra máu tươi.








Chương 998:





Đây chính là do thực lực chênh lệch!



Một cái là Kết Đan cảnh giới, một cái lại là Nhập Thánh thiên nhân.



Cái này vốn không phải là 1 cuộc chiến ngang cơ, và nó cũng không phải là 1 trận khiêu chiến có lợi.



Nước sông cuồn cuộn chảy về phía hai bên, Đông Phương Thịnh vọt ra khỏi mặt nước rồi đâm 1 kiếm thẳng vào Triệu Du.



Lúc này, tuy trên người Đông Phương Thịnh đều là máu tươi, nhưng khí thế của anh ta vẫn không giảm 1 chút nào, vẫn y nguyên như cũ.



Là 1 kiếm khách, thanh kiếm 3 thước trong tay chính là niềm tin, cho dù biết rõ không địch lại, nhưng Đông Phương Thịnh vẫn lựa chọn mạnh mẽ chống lại.



Khi thanh trường kiếm lắc lư, một âm thanh ngâm nga run rẩy phát ra từ thanh kiếm, còn Triệu Du lại giơ tay lên rồi tung ra 1 chưởng.



Bùm. . .



Đông Phương Thịnh vừa mới vọt lên lại lần nữa bị đánh bay xuống. Cơ thể đập vào mặt sông, nước xung quanh bị cuốn theo rồi xô về 2 bên.



"Bát đại thế gia sớm đã xuống dốc, đừng nói là giết phụ thân của ngươi, cho dù là tiêu diệt tất cả bát đại thế gia, thì các ngươi cũng phải ngoan ngoãn lại cho ta!"



Triệu Du nói ra lời này, nó bá đạo đến cỡ nào chứ?.



Đừng nói là giết Đông Phương Nhân, cho dù là tàn sát cả Cửu Long Tuyết Sơn, vẫn phải ngoan ngoãn chịu đựng sao?



Đông Phương Thịnh không nói gì, cơ thể từ trong nước lại vọt ra 1 lần nữa.



Lần này tóc tai bù xù, cả người ướt sũng, cặp mắt đã chảy ra máu tươi kia nhìn chằm chằm vào Triệu Du.



"Triệu gia độc đoán đã nhiều năm, cũng đã đến lúc dập tắt uy danh rồi. . ."



Tiếng nói vừa dứt, trường kiếm chấn động, Đông Phương Thịnh đột nhiên đâm kiếm về phía Triệu Du.



"Dập tắt uy danh sao? Cho dù muốn dập tắt uy danh thì người đó cũng không phải là ngươi. . ." Triệu Du gào lên, bàn tay 1 lần nữa vỗ xuống rồi tung ra 1 chưởng mạnh mẽ.



Bùm. . .



Đông Phương Thịnh lại lần nữa rơi vào nước, cả người từ trên xuống dưới đều phát ra tiếng rắc rắc.



Thanh âm này chính là tiếng của xương cốt toàn thân bị đứt gãy.



Hai mắt của Đông Phương Thịnh đã bắt đầu mơ hồ, anh biết là nếu tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ chết trên tay Triệu Du thôi. Nhưng mà anh không còn biện pháp nào nữa, những việc có thể làm bây giờ là tận lực trì hoãn thời gian mà thôi!



Không sai, từ khi bắt đầu tới đây, Đông Phương Thịnh vẫn luôn đang trì hoãn thời gian.



Trì hoãn cho tới khi Đường Ân cùng Đông Phương Yên trở về!



Khi Đường gia chuẩn bị động thủ vớiTriệu Du, thật ra là có rất nhiều người nghe phong phanh chuyện này, nhưng mà dưới sức ép của Chu Ninh, những người đó lại không dám nói cho Đường Ân biết.



Đông Phương Thịnh thì không giống!



Sau khi xử lý xong tang lễ cho Đông Phương Nhân, anh luôn chú ý tới tin tức ở dưới núi, dù sao thì anh cũng biết Đường Ân sắp tử chiến với Triệu Du, cho nên anh luôn chú ý tới tin tức của Đường gia.



Khi biết được vợ chồng Đường gia muốn đi tính sổ với Triệu Du, trong tiềm thức của Đông Phương Thịnh liền cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề này, cho nên anh đã ngay lập tức thông báo với Đông Phương Yên, cũng ngay lập tức đi tới Vương Ốc Sơn.



Chỉ là Đông Phương Thịnh không ngờ rằng, khi mình đuổi tới thì đã xảy ra chuyện lớn, người của Đường gia đã hạ thủ vớiTriệu Du. Đông Phương Thịnh không có cách nào, chỉ có thể chờ đợi tới thời điểm mấu chốt này để ra tay, Đông Phương Thịnh cũng không biết mình có thể kiên trì được bao lâu nữa.



Lúc này, trên một lộ trình nội địa nào đó, một chiếc máy bay phản lực tư nhân đang tăng hết tốc lực của mình.



Đường Ân ngồi trên máy bay, nhịp tim đập thình thịch. Anh thực sự có thể tưởng tượng ra được, mẹ của mình có thể làm ra những chuyện gì. Nếu như ba của mình không ngăn lại, thì mẹ của mình đâm thủng cả trời thì cũng không có chuyện gì lạ.



Đông Phương Yên ở bên cạnh đã cảm nhận được tâm tình không ổn của Đường Ân, cô liền đưa tay ra rồi đặt lên tay của Đường Ân, trên mặt biểu lộ sự an ủi.



Trong lòng Đường Ân liền cảm thấy có chút ấm áp, anh cầm lại tay của Đông Phương Yên, nội tâm thoáng bình tĩnh hơn một chút. Nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện của Chu Ninh xảy ra ở trên Vương Ốc Sơn, Đường Ân không khỏi nhíu mày lại.



"Thiếu gia, vẫn còn chưa liên lạc được. . ." Một tiếp viên hàng không đi tới, có chút áy náy nhìn Đường Ân.



"Viên Chi Am thì sao? Đã liên hệ với Viên Chi Am chưa?" Đường Ân ngẩng đầu, nhìn qua cô tiếp viên hàng không này.



"Vẫn không được! Điện thoại của Viên tiểu thư, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa kết nối được!"



Đường Ân có chút thất vọng, nhẹ nhàng gật đầu, nội tâm lo lắng đến mức khó nói ra được.



Sau mười mấy phút, nữ tiếp viên hàng không vừa rồi quay lại, sắc mặt không được tốt lắm "Thiếu gia, điện thoại. . ."



"Liên hệ được rồi sao? Điện thoại của ai?" Sắc mặt Đường Ân vui mừng.



Sắc mặt của nữ tiếp viên hàng không không được tốt lắm , hơi do dự một chút, mới nhẹ nói: "Là. . . là. . . là của một người tự xưng là Hoàng Đình, anh ấy nói tìm thiếu gia có chuyện quan trọng!"



"Hoàng Đình?" Đường Ân sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới Hoàng Đình là ai. Nhưng mà anh vẫn không biết được, vị thư ký của Vương Lão này lại liên hệ với mình vào lúc này làm gì.



"Đúng vậy, anh ta nói anh ta là Hoàng Đình, tìm ngài có việc gấp!"



"Bắt máy đi!" Đường Ân khoát tay.



"Vâng!"



Sau một lát, điện thoại của Hoàng Đình đã được bắt máy.



"Đường Ân, tôi là anh Hoàng đây. . . Lần trước cậu đã nói với Vương Lão về việc có người đang nghiên cứu gen để làm thí nghiệm phải không?" Hoàng Đình không dài dòng, hỏi thẳng.



"Đúng thế! Chuyện này có liên quan tới Cộng Tế Hội ở Mỹ!" Đường Ân sửng sốt một chút rồi vội vàng gật đầu "Có phát hiện gì sao?"



"Ừm, có phát hiện!" Hoàng Đình trầm giọng lại.



Đường Ân nhíu nhíu mày, trong khoảng thời gian này anh vẫn đang tìm kiếm George, nhưng vẫn chưa có tin tức gì, không nghĩ tới, khi máy bay trở về trong nước lại nghe được tin tức của George.



"Trên cao nguyên ở Tây Bắc, chúng tôi đã phát hiện ra 1 số lượng lớn người thí nghiệm. . . Tình huống phía trước vẫn chưa rõ ràng, nhưng tôi có thể gửi video cho cậu, cậu xem 1 chút đi!" Hoàng Đình nói một câu, trực tiếp cúp điện thoại.



Sắc mặt Đường Ân hơi đổi một chút, anh không ngờ là không chỉ phát hiện 1 cái, mà là phát hiện 1 nhóm lớn.



George đang muốn làm gì chứ?



Ting ting. . .



Điện thoại trong tay Đường Ân rung lên, 1 đoạn video đã được gửi tới.



Đường Ân vội vàng nhấn mở video, xem 1 chút, đáy lòng liền lập tức trầm xuống.



Trong video, tiếng gầm thét không ngừng vang lên, sau đó là 1 nhóm lớn người thí nghiệm nhanh chóng chạy qua ở trên video. Mười mấy người chiến sĩ ngăn cản trước đám người thí nghiệm này, nhát mắt bị xé banh xác.



Tiếng súng đoàng đoàng cũng phát ra rồi bắn vào đám người thí nghiệm này. Điều ngoài sức tưởng tượng là những viên đạn này hoàn toàn không thể xuyên qua cơ thể của người thí nghiệm mà chỉ để lại hàng loạt vết sẹo trên da thịt mà thôi.



Video chỉ ngắn ngủi mười mấy giây, nhưng sắc mặt của Đường Ân bây giờ lại trông hết sức khó coi! Anh có thể chắc chắn rằng, đây chính là đám thí nghiệm của George, chỉ là anh không biết được, sao đám người này lại có thể xuất hiện ở đây!



"Chuyện gì xảy ra thế?" Đông Phương Yên nhìn thoáng qua Đường Ân.



Sắc mặt Đường Ân nặng nề, nhẹ nói: "George đang tính toán anh, hơn nữa còn tính toán thành công rồi!"



"Cái gì? Hắn tính toán cái gì chứ?" Đông Phương Yên ngẩng đầu, có chút không hiểu nhìn Đường Ân.



Chương 999:





Đường Ân thoáng trầm mặc, sau đó mở miệng nói ra: "Tranh đấu của Đường gia và Triệu gia đã hạ màn, hơn nữa Đường gia cũng hoàn toàn chiếm được nhiều lợi ích trong cuộc tranh đấu này! Nhưng mà căn cơ trong nước của Đường gia vẫn chưa ổn định, vẫn chưa lôi kéo được hết mọi người đi theo Đường gia! George hiện tại làm ra chuyện như vậy chính là đang nhắm vào Đường gia, nói cho đám người trong nước là bọn hắn tới đây vì Đường gia. . . Nếu như vậy, rất nhiều người trong nước sẽ oán hận Đường gia!"



Đông Phương Yên sửng sốt, trầm mặc không nói lời nào. Những âm mưu quỷ kế này, Đông Phương Yên không muốn suy nghĩ tới, cô đã lớn lên trong núi từ nhỏ, cả ngày chỉ biết luyện kiếm, không có nhiều thời gian rảnh để quan tâm mấy chuyện khác. Sau khi Đường Ân giải thích 1 chút, cô đã hiểu ra được tầm quan trọng của vấn đè này.



"Quan trọng nhất là thời điểm mà George chọn để động thủ. . ." Đường Ân híp mắt, nắm chặt nắm đấm của mình.



Nếu như là ngày thường, Đường Ân có thể đến hỗ trợ. Tuy không thể lật ngược được tình thế nhưng cũng có thể chính diện phản kháng, điều này cũng muốn thông báo cho cả thế giới biết rằng, chuyện mà Đường gia gây ra thì Đường gia nhất định sẽ không bỏ mặc. Nhưng mà bây giờ Chu Ninh cùng Đường Kiến Quốc đều đang ở Vương Ốc Sơn, họ đang tử chiến với Triệu Du, Đường Ân lại làm sao có thể nghĩ tới chuyện khác được chứ?



"Đường huynh đệ, tôi biết cậu đang gặp phiền phức. . . Nhưng tôi cũng muốn hỏi cậu 1 chút, cậu có thể giúp 1 tay được không?" Giọng của Hoàng Đình lại vang lên trong điện thoại.



"Không có vấn đề!" Đường Ân đáp ứng, hít sâu một hơi nói: "Hoàng ca, anh cũng biết tình hình hiện tại rồi, nếu tôi chạy tới đó thì ba mẹ tôi ở trên Vương Ốc Sơn có khả năng sẽ gặp chuyện không tốt!"



"Điểm này tôi biết rõ, Vương Lão cũng cho cậu 1 chút thời gian!" Hoàng Đình nói, giọng nói mang theo ý dò hỏi: "Nửa ngày, cậu có thể tới kịp hay không?"



Đường Ân trầm mặc, nếu quả thật chỉ có nửa ngày thì khó mà nói được là mình có thể đuổi tới đó được hay không. Bây giờ anh nhất định phải tới Vương Ốc Sơn, cho dù trời có sập xuống thì anh cũng phải đến đó. Xét về mặt thời gian, anh sẽ hạ cánh sau nửa tiếng nữa, lúc đó sẽ đánh nhau với Triệu Du, chỉ sợ trong 1 khoảng thời gian ngắn thì khó mà phân ra thắng bại được.



"Tôi sẽ cố gắng!"



"Tốt!" Hoàng Đình gật đầu, cúp điện thoại.



Đường Ân cất điện thoại vào, nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy buồn phiền.



Nếu George đã hạ chiến thư, Đường Ân cũng sẽ không e sợ chiến đấu, chỉ là Đường Ân không biết, sau khi mình tử chiến với Triệu Du xong thì anh có còn sống nữa hay không.



"Đợi lát nữa, e đi Tây Bắc trước đi. . ." Đường Ân mở mắt, có chút chần chờ nói.



"Em không đi, e sẽ đi chung 1 chỗ với anh!" Đông Phương Yên không cần suy nghĩ gì, trực tiếp cự tuyệt.



Đường Ân biết Đông Phương Yên đang lo lắng cho mình, sợ anh sẽ chết ở dưới chân núi Vương Ốc Sơn sau khi đánh nhau với Triệu Du. Nếu đúng như vậy, Đông Phương Yên làm sao còn có tâm tư để đi Tây Bắc chứ?



"Ừm!" Đường Ân gật đầu, trong trong lòng có chút ấm áp.



Lúc này, con sông dưới chân núi Vương Ốc Sơn đang sôi trào mãnh liệt.



Trường kiếm trong tay Đông Phương Thịnh đã bị gãy mất, cả người trông vô cùng chật vật, nhưng cho dù là thế, anh ta vẫn cầm kiếm trong tay rồi lao ra khỏi mặt nước.



Mặc dù giờ khắc này, Đông Phương Thịnh di chuyển có chút lảo đảo, nhưng trong ánh mắt kia vẫn hừng hực khí thế



"Mới đạt tới được trình độ này, mà ngươi cho rằng ngươi có thể lật trời được hay sao?" Triệu Du híp mắt, hừ lạnh một tiếng, nâng cổ tay lên rồi vỗ xuống 1 cái.



Đông Phương Thịnh chằng chịt vết thương, tóc tai bù xù, không còn phong thái nho nhã lúc trước nữa. Cả người không chịu nổi lực đạo của Triệu Du, thân thể chìm vào đáy sông, muốn xoay người để lao ra ngoài nhưng cả người đã hoàn toàn mất đi chút sức lực cuối cùng.



Cho dù là vậy, trong tay Đông Phương Thịnh vẫn còn cầm chặt thanh kiếm gãy như cũ, không chịu buông ra.



Triệu Du đứng trên bờ sông, nhìn mặt nước dần dần phẳng lặng lại, thân ảnh Đông Phương Thịnh nổi lên, nhưng sắc mặt lạnh lẽo của bà vẫn chưa tiêu tan tí nào



Thân là lão tổ Triệu gia, bà đã cố gắng ngăn chặn lửa giận của mình sau khi Triệu gia bị huỷ diệt, vốn đã ngăn chặn lửa giận của mình. Ai biết rằng những người này lại dám tới cửa khiêu khích chứ? Đây là điều mà Triệu Du không thể chịu đựng được.



Nếu là ngày trước, Triệu Du đã sớm giết bọn hắn rồi. Dù sao thì mấy người này đã chọc tức bà hết lần này tới lần khác, bà làm sao có thể bỏ qua được chứ?



Vừa nghĩ đến đây, Triệu Du đi từng bước vào con sông lớn. Tiện tay nắm lấy cơ thể của Đông Phương Thịnh, cả người ngập vào trong nước.



"Mặc Triệu gia đã sụp đổ, nhưng Triệu Du ta vẫn còn đứng vững. . ." Triệu Du giơ cổ tay lên, trong mắt hiện lên vẻ ủ rũ.



" Triệu Du ngươi vẫn còn đứng vững, đó là do Triệu Du ngươi còn chưa chiến đấu với ta. . ."



Thanh âm nhàn nhạt từ xa truyền đến, hai thân ảnh đã phi thân xuống.



Đường Ân nhìn chằm chằm Triệu Du, trong mắt không có quá nhiều thay đổi, mà Đông Phương Yên nhìn thấy Đông Phương Thịnh, sắc mặt lập tức đại biến, cô nhìn chằm chằm Triệu Du, tâm tình vô cùng phức tạp.



"Nếu ngươi đã đến, vậy thì lưu lại nơi này cùng mấy người kia đi!" ánh mắt Triệu Du chuyển hướng sang Đường Ân, âm trầm nói: "Sau khi ngươi chết, ta có thể bỏ qua cho những người đó!"



"Triệu Du!" Đường Ân nhìn chằm chằm Triệu Du, sắc mặt có chút nặng nề "Lần này ba mẹ của ta đến làm phiền ngươi, lúc đó ta không biết được, nếu biết thì ta đã ngăn chặn họ lại rồi!"



"Ngươi không biết được sao?" Triệu Du cau mày, sắc mặt trầm xuống, "Đây không phải là kế hoạch của Đường gia các ngươi sao? Đầu tiên là cho người tới làm ta bị thương, sau đó là tới tử chiến với ta, phải không?"



Đường Ân hít sâu một hơi, " Đường Ân ta cho dù không địch lại ngươi, thì nhất định cũng không làm ra loại chuyện như thế! Người đang nằm trên mặt đất là ba mẹ của ta, cho dù ta có bất hiếu như thế nào đi nữa, thì cũng làm sao có thể để ba mẹ ta đi vào chỗ nguy hiểm được chứ? Chuyện lần này ta không hề biết rõ, cũng không có ai nói cho ta biêt! Ta tới đây, cũng không phải là muốn tử chiến với ngươi lúc này, mà là muốn mang ba mẹ của ta đi, sau đó đi giải quyết chuyện phiền phức khác trướ! Nếu như ngươi đồng ý, 3 ngày sau ta sẽ đến đỉnh Vương Ốc Sơn rồi tử chiến với ngươi!"



"Ba ngày sau?" Triệu Du híp mắt.



"Đúng thế! 3 ngày này, ngươi cũng có thể có thời gian để dưỡng thương, Đường Ân ta cũng không muốn lợi dụng lúc ngươi đang gặp khó khăn để tử chiên!" Đường Ân lạnh lùng nói.



"Ha ha ha. . ." Triệu Du nghe được những gì Đường Ân nói, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên phá lên cười ha ha "Ngươi không muốn lợi dụng lúc ta gặp khó khăn sao? Ngươi cảm thấy là cái đám tạp nham này có thể làm tổn thương ta được à? Ngươi cảm thấy ta đang bị trọng thương à? Bọn hắn đã khiêu khích trước mặt của ta thì nhất định phải nhận lấy trừng phạt, ngươi muốn yên lặng đem bọn hắn mang đi, Đường Ân ngươi dựa vào cái gì chứ?"






Chương 1000:





Đường Ân nghe những lời này, sắc mặt lập tức chìm xuống.



"Có phải ngươi cảm thấy là người của Triệu gia dễ bị ức hiếp hay không? Có phải là cảm thấy Triệu Du ta cũng dễ bị ức hiếp hay không? Tuỳ tiện mang 1 ít tôm cá đến đây để đánh nhau với ta sao? Sau đó còn thong dong mang bọn họ rời đi hả?" Triệu Du tức giận chất vấn.



"Chuyện này ta có thể xin lỗi ngươi, cũng có thể cúi đầu trước ngươi!" Đường Ân hít sâu một hơi, không kiêu ngạo không tự ti nhìn Triệu Du, "Nhưng bây giờ, phía Tây Bắc trong nước đang xuất hiện vấn đề, một trong những đối thủ của ta sắp gây ra chuyện lớn, hi vọng ngươi cho ta 3 ngày để ta xử lý chuyện này trước. . ."



"Cho ngươi 3 ngày sao? Ngươi là cái thá gì chứ?" Triệu Du cau mày lại, bên trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích, "Ta mặc kệ ngươi có kẻ thù nào, hôm nay đến đây rồi thì đừng hòng rời khỏi đây. . ."



Tiếng nói vừa dứt, Triệu Du liền tung ra 1 chưởng.



Đường Ân ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi, vội vàng lui về phía sau "Triệu Du! Bí ẩn thế gia các ngươi đã tồn tại mấy trăm năm qua, đều sống dựa tài lực và nguồn lực ở trong nước, hiện nay trong nước đang có sóng gió nhưng ngươi không cần đi xử lý, chỉ cần ngươi tạm thời buông bỏ ân oán 1 chút, sao ngươi lại không chịu chứ?"



"Muốn chết!" Triệu Du căn bản cũng không nghe Đường Ân nói, một bàn tay lập tức chụp về phía đầu Đường Ân.



Kình phong hiện lên từ trên tay Triệu Du, khiến cho tóc tai Đường Ân bù xù cả lên.



"Cứu người trước đi!"



Đường Ân cắn răng một cái, quay người rồi tung chưởng về phía Triệu Du, hai cánh tay khẽ rung lên, nội lực trong người bộc phát ra, trực tiếp đánh về phía Triệu Du.



Nếu như nói hết lời rồi mà Triệu Du vẫn không nghe, thì Đường Ân cũng sẽ không chịu yếu thế nữa.



Nếu trước sau gì cũng tử chiến 1 lần, Đường Ân còn sợ cách đếu gì nữa chứ?



Khi nội lực bộc phát ra 2 tay, Đường Ân tiến lên rồi tung chưởng về phía Triệu Du. Khoảng thời gian tu luyện ở Châu Phi, thực lực của Đường Ân có thể nói là đã tăng lên mạnh mẽ, không còn yếu thế như trước nữa.



Hai người vừa mới giao thủ liền nhanh chóng tách ra, thân ảnh Triệu Du cấp tốc rút lui, trong nội tâm dâng lên 1 chút gợn sóng. Bà cùng Đường Ân mới tách nhau ra được bao lâu chứ? Khi đánh nhau với Đường Ân lần trước, thực lực của Đường Ân còn không bằng bà, bây giờ vừa mới so chiêu với Đường Ân, liền cảm thấy thực lực của Đường Ân tuy không bằng mình, nhưng cũng không còn cách bao nhiêu nữa.



Triệu Du đã tu luyện bao nhiêu năm chứ?



Từ khi bắt đầu tu luyện tới bây giờ cũng đã hơn 100 năm, mãi sau này mới tu luyện tới Nhập Thánh rồi có thực lực như hiện tại. Mà Đường Ân mới tu luyện được bao lâu chứ?



Dựa theo những tin tức từ Triệu gia, từ khi Đường Ân bắt đầu tu luyện tới giờ cũng chỉ mới ngắn ngủi 2 năm mà thôi.



2 năm mà đã có thực lực như thế này rồi sao?



Triệu Du có chút phẫn nộ, nhưng trong lòng lại thấy kinh hãi nhiều hơn.



Lúc này, Đường Ân vọt lên, 2 tay bạo phát nguyên khí rồi đánh tới Triệu Du.



Triệu Du lấy lại tinh thần, vội vàng đánh trả lại, 2 tay ấn xuống dưới, kình khí từ 2 bên cơ thể tràn ra, chưởng lực trên 2 tay lại vô cùng uy mãnh, phá ra tiếng vang ầm ầm.



Bùm. . .



Giờ khắc này, cả người đều cảm thấy khó chịu, Đường Ân bay ra ngoài, cơ thể lướt trên mặt sông tạo thên 1 làn sóng dài, mà Triệu Du cũng bay ra rồi sau đó đứng ở giữa mặt sông.



Cơ thể nhỏ nhắn xinh xinh nhưng lại ẩn chứa sức mạnh huỷ diệt thiên địa.



Đông Phương Yên lúc này không còn thời gian để quan tâm nhiều, nhanh chóng cõng Đông Phương Thịnh lên lưng rồi rời xa khỏi nơi này. Điều cô phải làm bây giờ là nhanh chóng đem những người bị thương này đi khỏi đây càng sớm càng tốt, tránh việc bị cuốn vào cuộc giao tranh của Đường Ân và Triệu Du.



"Ngươi đã vượt qua dự định của ta rất nhiều!" Triệu Du trầm mặt "Chẳng qua là cuối cùng ngươi cũng phải chết, ngươi sẽ chôn cùng với người của Triệu gia!"



"Vậy thì đến đi!" Đường Ân không nói gì, kéo dài khoảng cách ra.



Bùm. . .



Hai người vừa mới tụ thế xong liền trực tiếp lao vào nhau, Đường Ân hành động nhanh chóng, anh biết mình phải nắm chặt thời gian để xử lý trận chiến này.



Nếu xử lý không khéo léo, cho dù anh có thắng được thì chuyện ở Tây Bắc cũng sẽ trở nên rối ren.



Khi 2 người vừa mới xuất thủ, Đường Ân đã đem khí thế trên người dâng lên đến cực điểm, khiến Triệu Du cảm thấy choáng váng.



Bùm. . .



Chưởng lực của 2 người chạm nhau 1 cái, sau đó mỗi người tự lui ra ngoài, cắn răng dùng mũi chân đứng trên mặt nước, Đường Ân tung người 1 cái rồi chụp tới cổ của Triệu Du. Đây chính là điểm yếu của tất cả mọi người, nếu có thể thành công thì Triệu Du nhất định sẽ bị khống chế.



Triệu Du làm sao có thể để chuyện này xảy ra chứ? Ngay khi Đường Ân tiến đến, một tay liền chụp vào tay của Đường Ân, 2 người đột nhiên dùng sức, không khí xung quanh nổ tung vang lên tiếng ầm ầm.



Đường Ân không thành công, còn Triệu Du thì cong tay lại rồi dùng cùi chỏ đánh thẳng vào yết hầu của Đường Ân, Đường Ân quay ra tránh đòn rồi sau đó tung đầu gối lên



Triệu Du thấy cảnh này, nguyên khí trên người lập tức bùng nổ, cả cơ thể chấn động 1 cái rồi sau đó tung 1 chưởng mạnh mẽ vào ngực của Đường Ân.



Đường Ân lúc này không những không né tránh mà còn tung ra 1 chưởng đánh tới trán của Triệu Du.



Bụp. . .



Hai người đều không dừng tay, cho nên ai cũng đã đánh trúng được đối phương.



Đường Ân rút lui ra ngoài, trong lồng ngực lăn lộn cả lên, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, còn Triệu Du lúc này cũng bay rớt ra ngoài, đầu thì đã ngửa về phía sau, trong đầu vang liên tiếng ong ong, thậm chí là mất đi cả tri giác trong 1 lúc.



Đây chính là thực lực của cao thủ Nhập Thánh!



Triệu Du là Nhập Thánh, Đường Ân cũng là Nhập Thánh!



Cuộc chiến này không giống như cuộc chiến với Đông Phương Thịnh lúc nãy, mọi quyền chủ động đều ở trên tay Triệu Du, mà khi đánh nhau với Đường Ân, quyền chủ động thế mà lại rơi vào tay của Đường Ân.



Cả 2 đều khó chịu nhưng không ai có ý định dừng tay.



Đây là 1 trận tử chiến, cũng là lần phát tiết tức giận cuối cùng của Triệu Du.



"Chết đi cho ta!"



Triệu Du hưởng thẳng lên trời rống to, mái tóc trắng sau đầu tung bay lên, nhìn bà lúc này chẳng khác gì 1 ma nữ. Vừa rồi ăn trọn 1 chưởng của Đường Ân, trên trán đã chảy ra máu tươi, bộ dáng lúc này càng thêm đáng sợ.



Đường Ân cũng không nương tay, lúc này liền tiến lên trước, kình phong quanh người lưu chuyển như 1 đường hầm gió không đáy vậy.



Trong chớp nhoáng này, vô số nguyên khí được bộc phát ra, cả 2 chuẩn bị sẵn sàng tư thế rồi nhắm vào điểm yếu cùng tử huyệt của đối phương.



Bùm. . .



Đường Ân tung 1 đấm vào trán của Triệu Du, mà Triệu Du thì vẫn tung 1 chưởng vào ngực của Đường Ân, nhưng mà ngay khi hai tay của bà in lên ngực của Đường Ân, cơ thể của bà liền khẽ di chuyển, tránh được 1 đòn chí mạng của Đường Ân.



"Để ta xem lần này ngươi có chết không!" Triệu Du cười lớn, tóc trắng bay lên.



1 đấm này của Đường Ân không đánh được vào trán của Triệu Du, mà là trượt xuống, sau đó đánh vào bả vai của Triệu Du.



Rắc rắc. . .



Lúc này, xương bả vai của Triệu Du bị gãy, mà xương sườn của Đường Ân cũng bị đánh gãy mất 3 cái, cả 2 đều bị thương nặng.






Chương 1001:





Cuộc chiến này, cả 2 người đều không lưu thủ chút nào, ai cũng dùng hết sức của mình.



Đường Ân đang sốt ruột đi tới Tây Bắc, xem xét tình hình ở Tây Bắc một chút, còn nội tâm của Triệu Du thì cuồng loạn không thôi. Sở dĩ bà không đáp ứng Đường Ân chuyện 3 ngày sau tử chiến, là vì bà phát hiện ra trong cơ thể Đường Ân có thứ gì đó không bình thường.



Thứ này nói đến rất huyền diệu , người bình thường rất khó mà phát hiện ra được, nhưng mà Triệu Du đã ở cánh giới Nhập Thánh lâu như vậy, trong 1 lúc liền phát hiện ra được vấn đề của Đường Ân.



Đây là Thiên nhân hợp nhất!



Triệu Du không biết Đường Ân trong khoảng thời gian này đã trải qua chuyện gì, mới có thể làm cho thực lực tăng lên nhiều như vậy, hơn nữa còn đạt tới Thiên nhân hợp nhất. Cho nênTriệu Du không dám khinh thường.



Nghe nói đạt tới Thiên nhân hợp thì thực lực sẽ tăng lên theo từng ngày, ba ngày sau, cho dù thương thế của mình có thể khôi phục lại được, nhưng thực lực của Đường Ân e là càng thêm khủng bố hơn.



Lần va chạm này, cả 2 đều không có chỗ tốt gì, Triệu Du bị đánh gãy mất 1 bả vai, 1 cánh tay xem như bị vô dụng, mà Đường Ân cũng bị gãy 3 cái xương ngực, cơ thể nhanh chóng rút lui ra ngoài.



Nước sông dâng trào, cuốn lên từng lớp bọt nước.



Đường Ân nhanh chóng lui về phía bờ sông, hai tay bỗng nhiên ép xuống rồi bộc phát ra 1 khí tức mạnh mẽ. Cỗ khí tức này nhanh chóng quét ra xung quanh rồi quét tới Triệu Du.



Cùng lúc đó, Đường Ân cũng nhanh chóng rút lui, anh biết chút thủ đoạn ấy không thể nào ngăn Triệu Du lại được, anh chỉ muốn nhanh chóng đi ra khỏi con sông này, để không ảnh hưởng tới việc Đông Phương Yên cứu người.



Lúc này, Kỷ Du Du cũng vội vã dẫn một đám người chạy tới, nhìn thấy Đường Ân ở phía xa xa, nước mắt liền hiện ra bên trong khoé mắt.



"Đi lên cứu người!"



"Được!"



Viên Chi Am gật đầu, nhanh chóng khoát tay với đám người phía sau, khi Chu Ninh động thủ thì 2 cô đã phát hiện ra được tình hình ở bên này rồi. Vốn dĩ là Kỷ Du Du muốn tới, nhưng lại bị Viên Chi Am ngăn lại. Hi vọng duy nhất của Viên Chi Am bây giờ đều năm ở trên người Kỷ Du Du, cho dù trời có đổ sập xuống thì cô cũng ở bên cạnh để bảo vệ Kỷ Du Du.



Hơn mười người tiến lên rồi mang theo Miêu Bách cùng Đường Kiến Quốc đưa đi.



Lúc này, Đường Ân đã rút lui đến chân núi Vương Ốc Sơn, khóe miệng tràn ra máu tươi, 1 tay giơ lên cao.



"Đường Ân, chết đi. . ." Triệu Du bị đánh gãy bả vai, lúc này giống như điên dại, khi cả người phi thân xuống thì gào lên 1 tiếng đầy giận giữ.



Hai người lại tung chưởng vào nhau, Đường Ân tung ra 1 chưởng, mà sau khi Triệu Du tiếp nhận chưởng này thì cũng không lui ra ngoài, 2 mắt tràn đầy tơ máu rồi lập tức tung chương về phía ngực của Đường Ân.



Đường Ân nhún vai rồi nghiêng người vọt tớt Triệu Du.



Cơ thể Triệu Du tương đối nhỏ gầy, cho nên khi chiến đấu xáp lá cà này thì bà hoàn toàn không có lợi chút nào. Nhưng mà trong lòng Triệu Du lại quyết tâm muốn làm như thế. Bởi vì bà phát hiện ra Thiên nhân hợp nhất trên người Đường Ân càng ngày càng ổn định.



Nếu như 2 người so đấu nội lực cùng nguyên khí, thì bà có thể không phải là đối thủ của Đường Ân. Cho dù là đối thủ thì khi cả 2 cạn kiệt nguyên khí, nguyên khí của Đường Ân sẽ khôi phục nhanh hơn bà. Việc bà muốn làm bây giờ là lấy thương đổi thương, sau đó dựa vào kinh nghiệm võ học bao năm của mình để giết chết Đường Ân ở chỗ này.



Bụp. . .



Triệu Du tung chưởng đánh vào ngực Đường Ân, còn Đường Ân lại xoay bả vai ra, đâm cho Triệu Du lảo đảo rui ra sau 4-5 bước.



Đường Ân cũng không thoải mái gì, lúc nãy đã đứt 3 cái xương sườn, bây giờ lại đứt thêm 1 cây nữa. Trong lồng ngực lập tức lộn nhào lên, sắc mặt không khỏi co lại.



Triệu Du đứng vững cơ thể, 1 cánh tay không thể sử dụng được nữa, nhưng vẫn cố nén cơn đau ròi dùng tay còn lại túm lấy Đường Ân.



Cơ thể của Đường Ân cũng loé lên rồi sau đó chụp vào tay của Triệu Du, mà Triệu Du lại giơ chân lên rồi nhanh chóng dẫm xuống ngực của Đường Ân.



Trong khoảnh khắc này, Đường Ân cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Loại cảm giác này như có gai ở sau lưng, khiến anh vội vàng lui về sau 1 bước. Bởi vì xương ngực lúc nãy đã bị gãy, nếu bây giờ còn bị Triệu Du dẫm xuống 1 cái như vậy, e là cả lồng ngực đều sẽ bị Triệu Du dẫm nát mất.



Triệu Du thấy Đường Ân rút lui, cơ thể rơi xuống rồi cũng cảnh giác lên.



Đường Ân lùi lại một bước, mặt khác, anh tập hợp lại sức mạnh to lớn trong tay, xen lẫn vô số kình phong rồi tung chưởng đánh vào 1 cánh tay khác của Triệu Du.



Triệu Du đã bị đánh gãy mất 1 bên tay, nếu cánh tay này cũng vô dụng thì sẽ không chiến đấu tiếp được nữa.



Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Triệu Du liền phản ứng lại, bà xoay người của mình sang 1 bên rồi không chút do dự, đem cánh tay bị thương của mình về phía chưởng lực của Đường Ân.



Cái này là đang dùng tổn thương của mình để đổi lấy việc tiếp tục chiến đấu.



Đường Ân không chút suy nghĩ, lập tức nện 1 quyền trên bả vai của Triệu Du, chỉ nghe được rắc 1 tiếng, toàn bộ bả vai liền bị biến dạng.



Triệu Du cắn răng, chịu đựng cơn đau dữ dội rồi quay ngừi lại, cánh tay còn lành lặn lập tức hội tụ sức mạnh, sau đó tung 1 quyền về phía ngực của Đường Ân.



Đường Ân lúc này cũng phản ứng lại ngay lập tức, anh giơ đầu gối lên, 1 tay túm vào đầu của Triệu Du rồi đập xuống đầu gối của mình.



Khi nắm đấm của Triệu Du rơi xuống ngực của mình, Đường Ân liền cảm thấy khó thở, nhất là nắm đấm này giống như 1 cái máy xay thịt, lập tức cắm sâu vào ngực của Đường Ân.



Đường Ân cắn răng, hốc mắt có chút đỏ lên, đầu gối nhanh chóng nện vào trán của Triệu Du.



Đến tình trạng này, 2 người không còn khí khái cao thủ Nhập Thánh nữa, mà giống như 2 nông dân đấm nhau vậy. Chỉ là khi 2 người động thủ thì chưởng lực tăng thêm 1 chút nguyên khí, khiến cho thương tổn gây ra cũng lớn hơn.



Đầu của Triệu Du bị nện vào trên đầu gối của Đường Ân, trong đầu liền cảm thấy ông ông 1 tiếng, tóc tai bù xù rút lui về sau nhưng trên mặt vẫn còn nhe răng cười "Đường Ân, có thể đánh cho ta đến được tình trạng này, ngươi cũng đã đủ tự hào rồi! Nhưng mà như thế vẫn còn chưa đủ! Ngươi cho rằng, mình dựa vào những thứ này thì có thể giết được ta sao? Ngươi quá coi thường Triệu Du ta, cũng quá coi thường Triệu gia của ta rồi!"



Đường Ân nhịn xuống tức giận, tiến lên một bước, sau đó đấm 1 đấm vào mặt của Triệu Du. Chỉ là cơn đau ở lồng ngực khiến cho bộ dáng của anh lúc này liền thay đổi, gần như lảo đảo đi về phía trước vài bước, nắm đấm cũng không theo ý của mình được.



Triệu Du giơ tay lên bắt lấy cánh tay Đường Ân, đáng tiếc là bà bị Đường Ân đánh vào đầu, cả người có chút choáng váng, vậy và không bắt được tay của Đường Ân.



Bụp. . .



Một đấm mạnh mẽ đấm vào mặt Triệu Du.



"Ngươi muốn chết. . ." Triệu Du hơi lùi lại, cả người như phát điên lên.






Chương 1002:





Cơn đau trên mặt khiến Triệu Du không thể chịu đựng được nữa, dù sao thì đây cũng là 1 đấm do Đường Ân tung ra, lực đạo khó mà có thể tưởng tượng được.



Nắm đấm rơi vào trên mặt, Triệu Du lập tức bay ra ngoài, hai cái răng hàm dường như bị đánh gãy, sau đó phun ra 1 ngụm máu tươi.



Đường Ân không dừng lại, trong nháy mắt liền vọt tới trước người Triệu Du, nhưng mà lúc này anh đột nhiên cảnh giác lại, chỉ thấy Triệu Du giơ chân lên đá vào cằm của Đường Ân.



Đường Ân chuyển động tác, xoay tay rồi chụp lấy bắp chân của Triệu Du, 2 người lại tiếp tục đánh nhau.



Âm thanh đùng đùng thỉnh thoảng lại vang lên, như thể tiếng sấm đang bị bóp nghẹt vật.



Kỷ Du Du đứng cầu nguyện ở đưới núi rồi nhìn về phía phát ra tiếng vang. Cô biết ở chỗ đó có hình bóng của người cô muốn nhìn thấy, cũng chính là trụ cột của cả đời cô.



Đối với 1 cuộc chiến thế này, Kỷ Du Du liền cảm thấy có chút bất lực, có chút bi thương, cô cảm thấy sau khi mình đi theo Đường Ân, cô liền trở thành 1 bộ quần áo, trở thành 1 gánh nặng cho Đường Ân.



Không giúp gì được cho Đường Ân, hơn nữa còn gây ra phiền toái rồi để Đường Ân đi xử lý.



Giờ khắc này, tất cả bi thương đều hóa thành cảm giác bất lực, khiến cho khoé mắt của Kỷ Du Du chảy ra hai hàng nước mắt.



Lúc này, Viên Chi Am đang mang theo Miêu Bách trở về, nhìn thấy bộ dáng của Kỷ Du Du, trong lòng liền cảm thấy khó chịu. Bộ dáng bây giờ của Kỷ Du Du trông có khác gì cô không chứ?



Khi Đường Ân còn ở Giang Thành, Viên Chi Am đã từng có thể giúp đỡ được Đường Ân 1 tay, nhưng lúc này Viên Chi Am lại chỉ biết ở ngoài đứng nhìn mà thôi.



Lúc này, Đông Phương Yên cũng đã cõng Chu Ninh trở về, vội vàng đưa lên xe cứu thương.



Viên Chi Am không dám lơ là, nhanh chóng đem Miêu Bách đưa lên xe cứu thương, sau đó chạy tới phía bệnh viện ở xa xa. Miêu Bách bị thương rất nặng, nhưng cũng không phải là không cứu được. Còn Chu Ninh thì bị thương nặng hơn 1 chút, có lẽ phải cần 1 khoảng thời gian dài chữa trị, Đường Kiến Quốc tương đối ổn hơn, nhưng cũng không ổn hơn là bao nhiêu.



Trong 4 người, Đông Phương Thịnh bị thương nặng nhất, bộ ngực lúc này đã bị lún xuống dưới, nếu như Đông Phương Yên không vất vả chữa trị, có lẽ giờ này anh ta đã đi tới tây thiên rồi!



"Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!"



Sau khi xong xuôi mọi việc, Viên Chi Am đi đến bên người Kỷ Du Du, nhẹ giọng an ủi: "Đã qua nhiều sóng gió rồi, tôi tin rằng Đường Ân lần này cũng sẽ vượt qua được. . ."



"Ừm!" Kỷ Du Du nhẹ nhàng gật đầu, nhưng nước mắt vẫn còn chảy xuống.



Lúc này, không chỉ có Kỷ Du Du đang lo lắng, cơ hồ là tất cả những người liên quan tới Đường Ân đều đang lo lắng cho tình hình ở trên Vương Ốc Sơn.



Khi Đường Ân đánh nhau với Triệu Du được 1 lúc thì tin tức đã nhanh chóng bị truyền ra ngoài.



Vương Lão ở Bắc Kinh xem hình ảnh truyền về từ video, sắc mặt lập tức trầm xuống.



Hoàng Đình đứng ở bên bàn làm việc, hơi cúi đầu, không dám nói gì.



"Đường Ân có bao nhiêu phần thắng?"



"Không thể biết được!" Hoàng Đình lắc đầu, đối với vấn đề này, anh ta thực sự không biết gì được.



"Cho người chuẩn bị đi!" Vương Lão đứng lên, thở dài rồi lắc đầu "Mặc kệ thắng bại như thế nào, hôm nay Triệu Du nhất định phải chết!"



"Vâng!" Hoàng Đình nhẹ gật đầu, quay người đi ra ngoài.



Vương Lão đứng lên, thong thả đi đến phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn qua cảnh sắc của Bắc Kinh ở bên ngoài, nhịn không được thở dài 1 tiếng.



Mặc kệ kết quả như thế nào, Triệu Du nhất định phải chết, đây là điều mà Vương Lão đã hạ quyết tâm trong khoảng thời gian này. Nếu như là trước đây, Vương Lão có lẽ sẽ không tuyệt tình như thế, nhưng Triệu Du bây giờ chỉ còn 1 mình, không vướng víu ai, chuyện này khiến Vương Lão cảm thấy có chút bất an.



Nói trắng ra, Triệu Du hiện tại đã là chân trần, không còn điều gì khiến bà ta sợ hãi nữa. Một người không còn sợ hãi gì nữa thì không ai có thể đảm bảo được rằng, người đó sẽ làm ra loại chuyện gì.



Trước kia còn có Triệu gia để kiềm chế, con cháu của Triệu gia ít ra thì cũng có vài trăm người. Nếu Triệu Du nóng nảy làm ra chuyện gì đó, vậy thì Vương Lão vẫn có đủ thực lực khiến cho Triệu Du sợ ném chuột vỡ bình.



Hiện tại đã thay đổi, tình hình cũng đã khác biệt với trước đó!



Đường Ân khác biệt!



Đường Ân ở trên đời này vẫn còn lo lắng cho rất nhiều thứ, chuyện này đối với Vương Lão là 1 chuyện tốt. Một khi còn có lo lắng thì sẽ dễ dàng bị áp chế, không đến mức sẽ trở thành 1 kẻ ác ma.



Bạch bạch bạch. . .



Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hoàng Đình vừa ra ngoài đã trở lại.



"Sao rồi?" Vương Lão nhìn dáng vẻ của Hoàng Đình, cảm thấy có chút không ổn, lập tức cau mày dò hỏi.



"Chuyện ở Tây Bắc, hình như còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của chúng ta”



"Đến bước nào rồi?" Vương Lão kinh hãi dò hỏi.



"Đã phá vỡ 3 tuyến phòng thủ của chúng ta, xông tới Vụ Thành rồi. . ." Hoàng Đình cúi đầu hồi đáp.



"Cái gì?" sắc mặt Vương Lão đại biến, "Không ai có thể ngăn cản sao?"



"Hoả lực chi viện đầy đủ, nhưng muốn ngăn cản thì cũng không dễ dàng gì!" Hoàng Đình hồi đáp.



Sắc mặt Vương Lão bình tĩnh lại, cất bước đi đi lại lại trong phòng. Nếu quả thật là như vậy, e là Vụ Thành sẽ gặp chuyện nguy hiểm!



Hoàng Đình nhìn ra được sự ngưng trọng trong mắt Vương Lão, có chút chần chờ nói: "Quan trọng nhất là George đã tung tin ra ngoài, nói rằng hắn tới đây là để tìm Đường gia tính sổ! Sóng gió trong nước hiện tại đang rất không tốt, có nhiều người đang ngo ngoe muốn động thủ với Đường gia. . ."



"Có tìm ra được vị trí của George không?" Vương Lão cau mày dò hỏi.



"Đến bây giờ vẫn chưa tìm được!" Hoàng Đình trầm giọng nói.



Vương Lão cắn răng, "Tăng thêm người, một khi phát hiện ra thì lập tức báo cho quân bộ binh!"



"Vâng!" Hoàng Đình gật đầu, quay người rời đi.



Vương Lão vẫn bình tĩnh, nắm chặt nắm đấm của mình, ông không ngờ là cái tên George này lại điên cuồng như thế, ban ngày ban mặt mà dám mang người khác tiến vào trong nước.



Chuyện này đã chạm tới ranh giới cuối cùng của 1 số người, cho nên đây là điều không thể tha thứ được.



Lúc này, trong biệt thự của Dương Hồng Lâm, Dương Đan Ni ôm Đường Đông Phương trong ngực rồi thong thả đi tới đi lui trong phòng.



Chuyện Đường Ân đang đánh nhau, Dương gia cũng đã nhận được tin tức.



Dương Hồng Lâm đem mình nhốt ở phòng làm việc, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài, mà Dương Đan Ni chỉ có thể ôm đứa bé, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn vào trong phòng.



"Chị đừng có đi đi lại lại thế, đầu em choáng váng hết cả rồi!" Sầm Hạ có chút không vui, mở miệng ra nói.



"Em thì biết cái gì chứ?" Dương Đan Ni phản bác một câu, "Một đứa trẻ như em thì sao có thể hiểu được chuyện của người lớn chứ? Em biết Đường Ân đang đánh nhau với ai không? Là Triệu Du đấy! Vạn nhất có cái gì sơ xuất, đến lúc đó làm sao bây giờ?"



"Em đương nhiên biết đó là Triệu Du!" Sầm Hạ mím môi, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, trong mắt to đã chứa đầy nước mắt, "Triệu Du thì thế nào chứ? Triệu Du cũng không phải là người sao? Em tin vào anh Đường Ân, anh ấy nhất định có thể đánh bại Triệu Du. . ."








Chương 1003:





Tiếng nói vừa dứt, Sầm Hạ quay đầu qua 1 bên, nước mắt từ từ chảy xuống.



Trong lòng Dương Đan Ni cũng không dễ chịu, ôm đứa bé trong phòng đi đi lại lại, Đường Đông Phương dường như cảm nhận được tâm tình của Sầm Hạ, khóc oa oa 1 tiếng.



Hai đứa trẻ cùng khóc, khiến cho Dương Đan Ni cũng méo miệng.



Dương Đan Ni vẫn còn trẻ con, thấy 2 đứa trẻ khóc như thế thì làm sao có thể chịu đựng được chứ?



Ba người này khóc rống lên, đám người hầu ở phía xa cẩn thận lui ra ngoài, không ai dám lên an ủi.



Cùng lúc đó, ở trong Mạnh gia Zürich Thụy Sĩ, sắc mặt Mạnh Quán trở nên dị thường khó coi.



Tình hình chiến đấu của Đường Ân với Triệu Du đã thông qua thiết bị liên lạc rồi truyền đến trên điện thoại của Mạnh Quán.



Mạnh Quán ngồi trong góc, dùng cánh tay ôm hai chân, trong tay cầm điện thoại di động của mình. Trên màn hình điện thoại là tin nhắn của đám thuộc hạ gửi đến, thỉnh thoảng có xen lẫn 1 vài video.



Mặc dù đám thuộc hạ này vẫn không thể chắc chắn về tình hình hiện tại, nhưng những tin nhắn đó vẫn khiến Mạnh Quán khó tránh khỏi lo lắng trong lòng.



Mạnh Đông Thành ngồi ở phía xa nhìn Mạnh Quán đang ủ rũ ở trong góc, nhẹ nhàng thở dài, đem Mạnh Tư Ân ôm vào lòng, rồi nói với con trai của mình: "Cho dù kết quả thế nào, quan hệ của Mạnh gia chúng ta và Đường gia vẫn sẽ không thay đổi!"



"Đương nhiên lúc này không thể thay đổi rồi!" Mạnh Thuý Bình ở một bên hừ lạnh, sau đó lạnh lùng nói ra: "Nếu Đường Ân chết, Đường gia còn có người nối dõi sao? Theo ý con thì Đường Ân chết cũng tốt, Mạnh Tư Ân của chúng ta sau này sẽ tiếp nhận Đường gia, đến lúc đó thì thực lực của Mạnh gia sẽ còn tăng vọt!"



"Đó cũng là do cháu gái của tôi tiếp nhận, có liên quan gì tới cô chứ?" Vương Nghệ Linh lạnh lùng nhìn Mạnh Thuý Bình.



"Im ngay!" Mạnh Đông Thành lạnh lùng quát lớn một tiếng, quay đầu trừng mắt nhìn Mạnh Thuý Bình, "Sau này nói ít 1 chút! Đứa bé đang lớn lên từng ngày, nó rất nhạy cảm với chuyện của thế giới, ngươi lại dám ở trước mặt nó rồi mong chờ ba nó chết, ngươi nghĩ rằng sau này nó sẽ bỏ qua cho ngươi à?"



Sắc mặt Mạnh Thuý Bình thay đổi, 1 lúc lâu sau mới trở về như cũ.



"Nếu lần sau ta còn nghe được những lời như thế, ngươi biết hậu quả thế nào rồi đấy!" Mạnh Đông Thành hừ lạnh một tiếng.



Sắc mặt Mạnh Thuý Bình trở nên không tốt, cô biết Mạnh Đông Thành không phải đang gạt cô, mà là đang vô cùng khuyên nhủ cô về vấn đề này.



Vương Nghệ Linh dương dương đắc ý, quay đầu nhìn về phía cháu gái của mình, trong nội tâm cảm thấy có chút đau lòng. Cô đương nhiên biết tính tình cùng tâm tư của con gái mình. Nếu Đường Ân thực sự xảy ra chuyện gì đó thì con gái mình nhất định cũng sẽ có vấn đề. Đến lúc đó, cho dù không nghĩ quẩn thì sống cũng không bằng chết.



Không khí trong Mạnh gia luôn lo lắng cho con cái của mình, điều này khác hoàn toàn với Vu gia.



Vu gia cũng nhận được tin tức sau khi Đường Ân đánh nhau với Triệu Du, chỉ bất quá, bọn hắn không có người ở trên Vương Ốc Sơn, cho nên tin tức đạt được tương đối mơ hồ. Chỉ biết là 2 bên đánh nhau chứ tình hình cụ thể thì Vu gia lại hoàn toàn không biết gì.



Bầu không khí trong Vu gia lúc này cũng ngưng trọng lên, chỉ là tâm tư của đa số người trong này không đặt vào sự an toàn của Đường Ân.



Nhất là Lý Sương, từ đầu đến cuối đều treo nụ cười trên mặt.



"Chuyện này, Đường Ân gặp chuyện gì, anh nói có phải là con gái của mình sẽ gánh vác gánh nặng của Đường gia hay không?" Lý Sương mỉm cười, trong lòng không khỏi có chút đắc ý "Đường gia lớn như vậy, nếu không có người tin tưởng để giúp đỡ xử lý, thì theo tính tình của Du Du, e là sẽ không xử lý được! Nếu đúng là như vậy, Vu gia chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. . ."



"Cô đang nghĩ tới chuyện Đường Ân chết đi, sau đó đi chia miếng bánh gato Đường gia hay sao?" Vu Đan lập tức hiểu được tâm tư của Lý Sương.



"Vu Đan, cô đang nói cái gì thế?" Lý Sương giận tím mặt, bỗng nhiên đứng lên, "Tôi nghĩ là cô không chịu nổi nữa rồi phải không? Tôi chẳng qua là đem tầm mắt của mình phóng xa 1 chút, chứ làm sao thiển cận như cô hả?"



"Ôi dồi ôi, thiển cận, nếu nói về thiển cận, ở Bắc Kinh này có ai so được với cô chứ?" Vu Đan hừ lạnh, khóe miệng mang theo lãnh ý, "Tôi nói cho cô biết, cho dù Đường Ân có xảy ra vấn đề gì, thì cũng không đến lượt của cô đi quản! Cô không thấy khoảng thời gian này Chu Ninh mang theo Du Du đi khắp nơi, bên người còn có Viên Chi Am à? Người ta vì cái gì mà mang theo Viên Chi Am? Còn không phải là để đề phòng cô sao?"



"Vu Đan, tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy! đề phòng tôi là có ý gì hả? Tôi nói cho cô biết, Du Du là con gái của tôi, nếu đến lúc đó mà con ta không đảm đương nổi gánh nặng của Đường gia, thì ta sẽ đi giúp con ta gánh vác, điều này có gì là sai sao?" Lý Sương giận dữ nói.



"Có liên quan gì tới cô không? Có gánh vác được hay không thì đó cũng là chuyện của Đường gia!" Vu Đan chế giễu lại.



"Đủ rồi!" Vu Chính không chịu nổi nữa, lạnh lùng trừng mắt nhìn 2 người này, "Chuyện của Đường Ân không liên quan gì tới chúng ta, trước mắt cứ làm tốt sự tình của Vu gia đi, đừng có mà đem tâm tư đặt ở trên người người khác!"



"Vu Chính, anh có ý gì thế? Chẳng lẽ đến lúc đó con của tôi bị liên luỵ, tôi không được phép quan tâm sao?" Lý Sương giận dữ.



Vu Chính đứng lên, quay người đi ra ngoài, ông biết thương trường lật mặt như bánh tráng, nhưng mà ông không thể làm như Lý Sương được. Vừa mới lừa gạt con gái mình xong, sau đó lại đi cầu xin người ta, hiện tại thấy người ta gặp nạn liền có suy nghĩ leo lên 1 lần nữa.



Loại chuyện này nói ra, Vu Chính cảm thấy như bị ai đó đâm thẳng vào cột sống vậy!



Nếu Kỷ Du Du không phải là con của mình thì tốt hơn, hết lần này tới lần khác, Lý Sương luôn luôn mở miệng đều nói ra Kỷ Du Du là con của mình như là sợ người khác không biết vậy, cô ta còn đang muốn lợi dụng con gái của mình nữa.



Vu Đan nhìn Vu Chính đứng dậy, cô cũng đứng lên rồi đi ra ngoài cửa.



Lý Sương nhìn hai người rời đi, hừ lạnh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhịn không được lấy điện thoại di động ra sau đó lặng lẽ dò hỏi: "Hội trưởng, tin tức có chính xác không? Ngươi chắc chắn là Đường Ân lần này sẽ chết trên Vương Ốc Sơn chứ?"



...



...



Lúc này, ở trên Vương Ốc Sơn đang là thời điểm kịch chiến.



Đường Ân cùng Triệu Du đều đánh nhau thật tình, không tới nửa tiếng, cả 2 người liền bị trọng thương.



Đường Ân đã bị gãy không biết bao nhiêu cây xương sườn, mà Triệu Du thì đứt hẳn 1 cánh tay, trên trán chảy máu xuống, cả người nhìn như 1 con quỷ vậy.



Gió trên Vương Ốc Sơn thổi qua, thổi cho cơ thể 2 người cũng dường như đang lắc lư lên.



"Ép bức được ta đến mức này, Đường Ân ngươi cũng đã đủ tự hào rồi. . ." Triệu Du hít sâu một hơi, ánh mắt âm trầm chìm nhìn chằm chằm Đường Ân, "Đến lúc kết thúc rồi!"



"Không sai, đến lúc kết thúc rồi!" Đường Ân cắn răng, hình ảnh trước mắt trở nên có chút mơ hồ.



Mọi chuyện đã đến mức này, vậy thì chỉ có thể xác định được 1 người xuống núi. Vô luận là anh hay là Triệu Du thì cả 2 cũng đã rõ điều này.



"Nếu không phải kẻ địch, ta thực sự rất muốn có 1 hậu nhân như ngươi. . . Đáng tiếc!" Triệu Du lắc đầu, lảo đảo tiến lên 1 bước sau đó giơ cánh tay của mình lên.






Chương 1004:





"Đáng tiếc?" Khoé miệng Đường Ân cũng chảy ra máu tươi, cũng cười lớn rồi nâng lên cánh tay của mình, "Từ trong miệng của Triệu Du ngươi nghe được 2 từ đáng tiếc này, thực không dễ dàng gì! Chẳng qua là ngươi đã sống nhiều năm như vậy rồi, lúc này lại chết đi, ta cũng cảm thấy đáng tiếc. . ."



"Ai chết còn chưa biết. . ." Cánh tay Triệu Du đột ngột chụp về phía Đường Ân.



Đường Ân giơ 1 tay lên chặn lại, 1 tay khác thì bóp lấy cổ Triệu Du. Từ khi 2 người chiến đấu tới giờ, Đường Ân luôn chú ý đến cánh tay của Triệu Du. Hiện tại thì có thể nói là Đường Ân vẫn còn đầy đủ nguyên vẹn, nhưng Triệu Du thì không như thế.



Dù sao thì 1 cánh tay kia cũng đã bị Đường Ân cắn răng đánh nát!



Khi cánh tay Đường Ân bóp lấy cổ của Triệu Du, sắc mặt của Triệu Du đột nhiên thay đổi.



"Chết đi!"



Đường Ân gầm lên 1 tiếng, sắc mặt tràn đầy dữ tợn, hai người tới giờ này đều như người gần chết, thêm 1 cánh tay tự nhiên là thêm được chỗ tốt.



"Đường Ân. . ." Sắc mặt Triệu Du đỏ lên, nhìn chằm chằm Đường Ân rồi cười to, "Ngươi cảm thấy là như thế này thì có thể giết ta sao?"



Đường Ân cảm thấy có chút không ổn, vừa định ngã lui ra sau thì đã muộn, từng đầu xúc tu từ dưới đất chui lên rồi quấn lên cổ tay của Đường Ân.



Lôi Thú vẫn chưa chết!



Đường Ân trước khi tới đây đã chuẩn bị đầy đủ cho Lôi Thú, nhưng khi máy bay hạ cánh xuống thì nhận được tin tức ngoài ý muốn là Lôi Thú đã chết trong vụ nổ kia.



Đường Ân lúc đó đã buông lỏng tinh thần, không ngờ là bây giờ Lôi Thú lại xuất hiện.



Đầu xúc tu trắng nõn nhanh như chớp quấn lấy cổ tay Đường Ân, sau đó là cuốn tới cả người Đường Ân.



Đường Ân vốn dĩ đang bóp cổ Triệu Du, nhưng lại bị Lôi Thú đột nhiên tấn công, anh giật nảy cả mình, trong miệng phun ra 1 ngụm máu tươi. Anh có thể nhìn ra được, con Lôi Thú này đang xảy ra vấn đề, không những tốc độ không còn nhanh như trước, mà trên xúc tu còn để lại rất nhiều vết sẹo.



Lôi Thú này mặc dù không chết, nhưng nó vẫn bị trọng thương. Cho dù nó bị trọng thương, không còn hung ác như lúc đầu, nhưng đến tình trạng này thì chỉ cần nó động thủ nhẹ 1 chút thôi, Đường Ân cũng không thể nào tiếp nhận được.



"Ha ha ha. . . Ta nói rồi, ai chết còn chưa biết!" Triệu Du ngửa cổ lên trười cười ha ha, sau đó giơ tay rồi đánh tới trước ngực Đường Ân.



Đường Ân buông cổ tay đang túm cổ bà ta ra để ngăn lại, nhưng động tác lại chậm 1 chút, cuối cùng cánh tay cảu Triệu Du vẫn mạnh mẽ in lên ngực của Đường Ân.



Đường Ân ặc 1 tiếng, phun ra 1 ngụm máu tươi, trong đó còn xen lẫn cả nội tạng vỡ vụn, cả người choáng váng lui lại về sau.



"Chết đi!"



Triệu Du phi thân 1 cái rồi giơ cổ tay lên cao, mà xúc tu lúc này cũng càng ngày càng nhiều, đám xúc tu này quấn quanh tứ chi của Đường Ân, giống như ngũ mã phanh thây vậy.



"Đường Ân!"



Lúc này, từ phía xa truyền đến 1 tiếng gầm giận giữ, Đông Phương Yên vung kiếm quét tới.



"Tiểu tiện nhân, ta giết hắn trước, sau đó sẽ giết ngươi, để 2 người các ngươi bầu bạn dưới suối vàng!" Triệu Du rống to một tiếng, căn bản không thèm để ý Đông Phương Yên mà là tung 1 chưởng đánh vào bụng của Đường Ân.



Đường Ân cảm giác trời đất quay cuồng, trong lông ngực loạn cả lên, cả người đã bay ngược ra ngoài.



"Đường Ân!" Đông Phương Yên đỏ hết mắt, kiếm quang quét tới rồi đâm xuyên vào vào bả vai của Triệu Du.



Triệu Du quay qua 1 chút, sau đó nắm lấy thân kiếm của Đông Phương Yên, ánh mắt âm trầm nói: "Tiểu tiện nhân, lúc trước không nhìn ra được ngươi sẽ phản nghịch, nếu lúc đó biết được thì ngươi còn có thể sống được đến bây giờ sao? Nếu ngươi đã chán sống như vậy, thế thì cùng Đường Ân đi xuống hoàng tuyền đi!"



Tiếng nói vừa dứt, Triệu Du liền tung ra 1 chưởng.



Hốc mắt Đông Phương Yên tràn đầy nước mắt, cô cắn răng rút ra trường kiếm, sau đó thì kiếm quang lại loé lên.



Triệu Du không dám khinh thường, nếu như trước mắt là Đông Phương Thịnh, có lẽ bà sẽ không để vào mắt. Nhưng mà người trước mắt là Đông Phương Yên, trời sinh thể chất đặc thù, hơn nữa còn có thực lực Nhập Thánh, Triệu Du cũng cần phải cẩn thận đi đối phó.



Kiếm quang lóe lên, Triệu Du lui lại một bước, cơ thể có chút lảo đảo, mà đám xúc tu lúc này lại buông Đường Ân ra, sau đó cuốn tới phía Đông Phương Yên.



Đường Ân đã ngã xuống đất không dậy nổi, sống chết còn chưa biết thế nào, cho nên mấy cái xúc tu này lập tức chuyển mục tiêu của mình.



Đông Phương Yên thấy đám xúc tu này tiến đến, trường kiếm trong tay quét qua 1 cái rồi chặt đứt 3 cái xúc tu. Mà đúng lúc này thì Triệu Du cũng đã xông tới!



Phía sau núi Vương Ốc Sơn mấy chục năm, Triệu Du và mấy cái xúc tu này đã sớm hiểu được suy nghĩ của nhau, lúc này cả 2 động thủ với Đông Phương Yên, đương nhiên là muốn giết chết trong 1 đòn.



Bùm. . .



Một tiếng vang thật lớn truyền ra, Đông Phương Yên giơ kiếm đỡ được 1 chưởng của Triệu Du, nhưng mà lực đạo của Triệu Du quá lớn, cho nên cơ thể của cô liền lui về sau 2-3 bước.



Nếu như không phải là đã đánh nhau với Đường Ân, thì Triệu Du có thể dùng 1 chiêu đánh trọng thương được Đông Phương Yên.



Kình khí bộc phát ra xung quanh, mà mấy cái xúc tu lúc nãy đã xông tới rồi quấn dưới chân Đông Phương Yên.



Đông Phương Yên nhanh chóng tránh thoát được, đâm thẳng 1 kiếm trực diện về phía Triệu Du. Hai người mặc dù đã bước vào Nhập Thánh, nhưng mà giữa Nhập Thánh cũng có sự chênh lệch với nhau rất lớn.



Đường Ân Nhập Thánh còn kém Triệu Du 1 chút, vậy thì Đông Phương Yên Nhập Thánh còn kém hơn rất nhiều so với Triệu Du.



Một chiêu không trọng thương được, Triệu Du lần nữa tiến lên, tránh thoát kiếm mang của Đông Phương Yên rồi dùng 2 tay ép xuống.



Bùm. . .



Kình khí xung quanh nổ tung, vang vọng cả khắp ngọn núi.



Đông Phương Yên lui lại mấy bước, trong lồng ngực lăn lộn lên nhưng cô lập tức quay kiếm 1 phát sau đó bức lui được Triệu Du. Nhưng lúc này đám xúc tu kia lại vọt tới, khiến cho Đông Phương Yên không thể lui lại được.



Nếu không phải là đám người Chu Ninh đã đánh trọng thương Lôi Thú, thì lúc này Đông Phương Yên làm sao có thể ngăn cản được chứ?



Bốn năm cái xúc tu xông tới rồi dây dưa với Đông Phương Yên, Đông Phương Yên lập tức quay người rồi chém ra 1 nhát. Sau khi 1 nhát kiếm này được chém ra, 3 cái xúc tu liền bị chặt đứt, bên trong chảy ra chất nhầy nhầy.



Trường kiếm Đông Phương Yên đã rũ xuống, giống như là không còn sức nâng lên nữa vậy.



Trong nháy mắt này, Triệu Du dùng chút khí lực còn lại của mình, nhanh chóng xông tới rồi tung 1 chưởng vào trán của Đông Phương Yên.



"Tiểu tiện nhân, để ta xem ngươi sẽ chết như thế nào. . ."



Đông Phương Yên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy kiên định. Bây giờ Chu Ninh Chu Ninh cùng Đường Kiến Quốc đang bị trọng thương, ngay cả ba của mình cũng đang hấp hối, còn Đường Ân thì không rõ sống chết thế nào.



Trong hoàn cảnh này, Đông Phương Yên lựa chọn 1 con đường vô cùng nguy hiểm.



"Chết đi!"



Triệu Du rống lên 1 tiếng, khi tới gần Đông Phương Yên thì lòng bà lập tức nhảy dựng lên. Bà cảm thấy ánh mắt của Đông Phương Yên dường như cực kỳ đáng sợ.



Loại ánh mắt này là loại ánh mắt đang nhìn vào chỗ chết, khiến cho tóc tai của Triệu Du lúc này dựng ngược hết cả lên.








Chương 1005:





Trong nháy mắt này, trường kiếm của Đông Phương Yên đang ủ rũ đột nhiên dựng lên.



Sắc mặt Triệu Du đại biến, vội vàng đem cánh tay chặn lại rồi vẫn tung ra 1 chưởng, mà Đông Phương Yên thì cau mày lên, lách người qua 1 bên để tránh koir bàn tay của Triệu Du.



Sắc mặt Triệu Du thay đổi , dựa theo những gì bà phỏng đoán, Đông Phương Yên căn bản cũng không thể tránh thoát được đòn này, nhưng mà kết quả thì lại khác!



Cánh tay cụt!



Giờ phút này, Triệu Du mới rõ ràng, chưởng lực của mình đã đáy vào cánh tay cụt của Đông Phương Yên. Đây vốn là nhược điểm của Đông Phương Yên nhưng lúc này lại được cô ấy lợi dụng để chống lại Triệu Du.



Chưởng lực thất bại, kiếm của Đông Phương Yên chếch lên rồi đâm thẳng vào bụng dưới của Triệu Du.



Cùng lúc đó, Triệu Du cầm chặt thanh kiếm lại, sắc mặt hiện lên giận giữ.



"Ngươi muốn chết!"



Đông Phương Yên nhếch môi, muốn rút lui về phía sau nhưng đã không còn chỗ trống nữa.



Bùm. . .



Triệu Du tung ra 1 chưởng rồi đánh thẳng vào ngực của Đông Phương Yên, khiến cho Đông Phương Yên bay ngược ra ngoài.



Lưỡng bại câu thương!



Khi Đông Phương Yên nhếch kiếm lên thì đã biết là sẽ có kết quả này, nhưng mà Đông Phương Yên vẫn không do dự chọn cách này.



"Ngươi phải chết!"



Triệu Du ôm chặt bụng của mình, bước lên trước từng bước, tóc trắng bay lên trông giống như 1 đầu ma nữ vậy.



Đông Phương Yên dựa vào 1 gốc cây, bên trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, thực lực của cô còn kém rất nhiều so với Triệu Du, cho dù Triệu Du bị trọng thương đến mức độ này, nhưng cô vẫn không phải là đối thủ của Triệu Du. Chỉ là cô không còn lựa chọn nào khác, điều mà cô có thể làm bây giờ là chống chọi với nguy hiểm rồi lôi kéo Triệu Du đi vào tử địa.



Hiện tại xem ra, hình như kết quả cũng không được tốt.



1 thanh âm nhỏ nhỏ vang lên trong rừng, 3 đầu xúc tu còn sót lại của Lôi Thú đã quấn chặt lấy cơ thể của Đông Phương Yên.



"Tiểu tiện nhân. . . Khi ngươi phản bội ta, lúc đó ta nể tình ẩn nấp thế gia mới không diệt toàn bộ Đông Phương thế gia của ngươi, hôm nay ngươi lại tự mình tìm tới cửa. . . Hôm nay không giết ngươi, Triệu Du ta còn có mặt mũi nào đặt chân trên thiên hạ này nữa chứ?" Triệu Du trầm mặt, trên bụng còn bị trường kiếm cắm vào, bước từng bước nhỏ đi tới trước người Đông Phương Yên.



Đông Phương Yên nhếch môi dưới, cánh tay đã bị xúc tu quấn lại, không thể nhúc nhích được tí nào nữa.



"Ha ha ha. . ." Triệu Du ngửa mặt lên trời cười to, "Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, nếu ngươi lựa chọn phản bội, vậy thì phải gánh chịu hậu quả! Yên tâm, Đường Ân chết rồi, không có ai giúp ngươi được nữa! Sau khi ngươi chết, người kế tiếp là đám người của Đường gia, sau đó chính là Đông Phương gia. . . Đều phải chết! Đều phải chết! Các ngươi đừng hòng có ai sống được!"



Tiếng nói vừa dứt, Triệu Du tung 1 chưởng đánh vào trán Đông Phương Yên.



Lúc này, trong rừng đột nhiên thổi lên một cơn gió lớn. Trong cơn gió lớn này còn xen lẫn âm thanh nhỏ nhỏ. Thanh âm này như tiếng trái tim đang đập, phát ra tiêng thình thịch vậy.



Bàn tay của Triệu Du lập tức dừng lại, nhìn sang phương hướng của Đường Ân, con ngươi trong con mắt bỗng nhiên co rụt lại.



Cuồng phong trong rừng dần dần biến thành 1 cái vòi rồng, vòi rồng này phảng phất như che kín cả bầu trời. Cành lá bên trong núi cũng bị cuốn vào, mây trên trời cũng bị cuốn theo lại .



Trung tâm của vòi rồi chính là người đang không dậy nổi, Đường Ân, mà tiếng đập thình thịch kia dường như là đang phát ra từ trên người Đường Ân!



"Làm sao có thể?" sắc mặt Triệu Du hoàn toàn thay đổi, "Cái này sao có thể chứ?"



Tiếng nói vừa dứt, vòi rồng kia đã tới gần, khiến cho 2 mắt của Triệu Du không thể mở ra nổi. Đến bây giờ, bà mới cảm nhận được, vòi rồng này không phải là kình phong, mà là thiên địa nguyên khí.



Ầm ầm. . .



Một tiếng vang thật lớn, sau đó là vô số hoa lá cỏ cây bị cuốn lại.



Toàn bộ Vương Ốc Sơn lập tức trở nên bắt đầu cuồng bạo, giống như trung tâm của một cơn bão, nuốt chửng mọi thứ xung quanh nó.



Trong thành phố nhỏ dưới núi Vương Ốc Sơn, Kỷ Du Du nhìn về phía vòi rồng này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Cô có một dự cảm rất xấu, dự cảm này giống như một thứ tình cảm nào đó, đang bào mòn trái tim trong sáng của cô từng chút một vậy.



"Nhanh. . . Cho người lên núi xem một chút!"



Kỷ Du Du nước mắt lưng tròng, vội vàng chạy xuống dưới lầu, không không biết có chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy vòi rồng kia, lo lắng trong lòng của cô càng trở nên mãnh liệt.



"Du Du!"



Viên Chi Am kéo Kỷ Du Du lại, "Không được, cô không thể tới đó được! Hiện tại quá nguy hiểm, không ai biết trên núi đã xảy ra chuyện gì cả!"



"Tôi muốn đi!" Kỷ Du Du chảy xuôi nước mắt, nhìn sang gương mặt đầy lo lắng của Viên Chi Am "Chi Am, nhanh cho người lên đó xem 1 chút!"



"Vòi rồng lớn như thế, đoán chừng sẽ không có ai dám đi lên!" Viên Chi Am trầm mặt nói.



"Tôi đi!" Kỷ Du Du ủy khuất lau sạch nước mắt, quay người về phía Vương Ốc Sơn, "Không có ai đi thì tôi sẽ đi! Đường Ân đang ở trên núi, tôi nhất định phải tới đó. . ."



"Du Du. . ." Viên Chi Am gọi một tiếng, cả người có chút hoảng hốt đứng tại chỗ. Kỷ Du Du muốn đi, Viên Chi Am sao lại không muốn đi chứ? Nhưng mà chuyện Chu Ninh đã bàn giao cho cô trước đó, cô không có lựa chọn khác mà thôi!



Thân phận của Kỷ Du Du bây giờ rất đặc thù, nếu xảy ra chuyện gì đó thì không ai có thể gánh chịu đuọc. Đường gia không thể gánh chịu, Đường Ân cũng không cách nào gánh chịu được, Viên Chi Am lại càng không thể.



Nhìn bóng dáng gầy gò ở đằng xa, đang loạng choạng đi về phía ngọn núi,, Viên Chi Am nhắm mắt lại, khi cô mở mắt ra thì cũng bước tới đuổi theo Kỷ Du Du.



Muốn lên núi, vậy thì cùng đi!



Hai người nhanh chóng đi lên núi, nhưng sau lưng lại là đám người của Đường gia.



Biến hoá bên trên Vương Ốc Sơn, ngay lập tức truyền ra ngoài, vô số người nghe được tin tức này liền trở nên ngưng trọng.



Loại thiên địa dị tượng này khiến cho bọn họ cũng trở nên khó hiểu. Bọn hắn đang chờ đợi kết quả cuối cùng chứ không phải là cái vòi rồng to đùng này.



Trong lúc nhất thời, vô số điện thoại vang lên, vô số người đang tìm người hỏi thăm, ai cũng muốn biết trên núi xảy ra chuyện gì, bọn họ đều muốn biết Đường Ân và Triệu Du, ai là người thắng cuộc.



Chuyện này không chỉ liên quan đến vận mệnh của Đường gia, mà còn liên quan đến vận mệnh của rất nhiều người.



"Sợ là chết rồi cũng nên?"



Vu gia Bắc Kinh, Lý Sương cúp điện thoại, sắc mặt trở nên hết sức phức tạp. Nói không có sóng gió gì thì không đúng, mà sóng gió càng lớn thì Lý Sương lại càng thèm muốn Đường gia.



"Vu Chính! Vu Chính!"



Lúc này, Lý Sương không suy nghĩ nhiều nữa, lập tức đi xuống lầu rồi hét lên: "Nhanh lên, Đường Ân đã chết rồi. . ."


Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom