Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Xóa Sổ
- Đáng hận, mau thả mọi người trong làng ra!
Hồi Trí nhìn bốn thân ảnh quen thuộc trước mắt, bốn kẻ này không ai khác chính là đám người đến tấn công hắn và Hồ Điệp Y ba ngày trước
Lúc này, trong mắt Hồ Điệp Y, Hồi Trí căn bản không còn là tiểu đệ Hồi Trí của ngày xưa nữa, hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng can đảm, một người thực sự đàn ông
- Hơ Hơ, sợ quá sợ quá. Phải đá ngươi một cái cho đỡ sợ
Lão Tứ cười chế giễu. Nhìn tên hề Hồi Trí múa may quay cuồng trước mắt thật sự buồn cười
- Hôm trước ta sơ ý mới để ngươi đả thương, hiện tại không có chuyện đó đâu!
Hồi Trí nhìn chằm chằm vào tên lão đại, trong lòng hắn hiện tại vô cùng giận dữ, những hắn vẫn cảm thấy lo lắng vì người trước mắt
- A!
Bỗng tên lão nhị đứng đó chợt biến mất
Khi hắn xuất hiện trở lại, ánh mắt Hồi Trí co rút lại
Hồ Điệp Y trong chớp mắt đã nằm trong tay tên này, không ngờ tốc độ của hắn lại nhanh đến mức ấy, trong chớp mắt nàng không thể phản kháng mà bị cấm chế
Cấm chế, chính là thủ đoạn mà Đấu Sĩ có thể dùng để không chế kẻ địch, sử dụng Nguyên Lực của bản thân để xâm nhập vào kinh mạch phong bế hành động của người bị cấm chế, như việc này chỉ áp dụng cho người yếu hơn mình, nếu cấm chế một người mạnh mẽ hơn sẽ bị người đó mạnh mẽ phá cấm chế.
Người dính cấm chế, không thể nhúc nhích chút nào, đến cả vận chuyển Nguyên Lực cũng không thể.
Hồ Điệp Y lúc này chỉ có thể động đậy đôi mắt, nàng nhìn Hồi Trí đứng đó, ánh mắt lo lắng, khóe mắt xuất hiện một tầng hơi nước.
- Đây! Tỷ tỷ của ngươi đây! Cứu nàng đi ta xem nào.
Lão Tam giương ánh mắt thách thức nhìn Hồi Trí
Hồi Trí nghiến răng, kẻ nào động đến tỷ tỷ, chính là động đến nghịch lân của hắn. Dù cho người đó có mạnh mẽ đến đâu đi nữa.
Chạy thật nhanh, đấm thật mạnh
Hồi Trí đã sẵn sàng chết, hắn không sợ gì nữa, nhìn về Hồ Điệp Y, Hồi Trí nói
Tỷ tỷ, nếu có kiếp sau, tỷ vẫn là tỷ tỷ của ta nhé
Nói xong, hắn lao thẳng vào tên lão tam.
- Không…!
Hồ Điệp Y muốn gào lên, nhưng không được, nàng đã bị cấm chế không thể nhúc nhích.
- Lão Tam, lui ra!
Lão đại vội quát lớn, hắn hiểu rõ phòng thủ Ngũ Tú đối với kẻ này là vô dụng, lão tam sẽ bị tiểu tử này đấm một cú như hắn hôm trước
Lão Tam, lão Nhị, lão Tứ lập tức lui ra xa, lão Đại nhanh chóng lao đến bồi cho Hồi Trí một cú đá vào hông
Bốp!
Va chạm không sinh ra chút Nguyên Lực nào, chỉ như vậy nhưng cú đá của lão Đại lại bị cản lại.
Thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Hồi Trí vẫn hơi non, hắn lập tức bị lão đại đấm cho một cú vào mặt.
Hồi Trí như con diều đứt dây bắn thẳng ra phía sau
Tên lão Đại nhìn Hồi Trí đang bị đấm văng ra phía sau, hắn không khỏi có cái nhìn khác về Hồi Trí. Chân hắn bây giờ vẫn nhói đau vì va chạm với cú đấm kia, cú đá đó hắn đã dùng chín thành thực lực, tương đương với Lục Tú Ngũ Trọng Đấu Sĩ.
Vậy mà cú đấm của Hồi Trí lại khiến hắn nhói đau.
Hồi Trí khẽ vuốt ve xoa xoa khuôn mặt đau đớn của mình, lau đi vệt máu trên môi, hắn lại lần nữa lao đến chỗ lão Đại
- Vẫn chưa chết cơ à?
Chạy đến tên lão đại, Hồi Trí lần này không đấm nữa, hắn làm động tác giả nhưng thật ra muốn đá cho tên đó một cái vào giữa hai chân
Bốp!
Hồi Trí lại lần nữa bị đánh văng ra ngoài
Rồi hắn lại gượng dậy
Rồi lại bị đánh bay
Cứ như vậy, đây đã là lần thứ hai mươi Hồi Trí bị đá bay ra ngoài, nhưng hắn vẫn gượng dậy, nhích từng bước chậm rãi, hiện tại hắn còn không có sức để chạy, chỉ có thể lững thững mà đi
Người dân thôn Bắc Lay đã sớm đỏ hoe ánh mắt, nhìn thiếu niên chất phác một năm nay mới đến của thôn, hiện tại đang không tiếc mạng sống để cứu Hồ Điệp Y, để cứu cả làng.
Hồ Điệp Y nhìn Hồi Trí bị đánh đến đi không được, hắn đang lết từng bước với hi vọng có thể đánh tên lão đại kia một cái
Con tim Hồ Điệp Y thắt lại, nhìn chàng trai đang vì mình không tiếc cái chết mà gắng gượng lết từng bước để đến cứu nàng.
Nước mắt Hồ Điệp Y mơ hồ, cảnh vật đã nhòe đi rất nhiều, lòng nàng như muốn gào thét
- Đi…Mau đi đi, đừng lo cho ta. Nếu không ngươi sẽ chết mất
…
Hồi Trí đã là lần thứ năm mươi bị đánh ngã, hắn bây giờ đến một chút sức lực cũng không còn. Chỉ có thể nhìn tên lão đại trước mắt với ánh mắt căm tức
- Khốn kiếp, đứng dậy đi, đứng dậy cứu tỷ tỷ đi
Hồi Trí không ngờ lại một lần nữa đứng dậy, hắn run rẩy nhích từng bước nói
- Th..thả…Thả tỷ tỷ ta ra
Tên lão đại nhướng mày, hắn nhìn thiếu niên bị đánh thành cái dạng gì rồi nhưng vẫn lết đến muốn tấn công hắn
- Lỳ lợm
Lão đại bực bội, hắn không muốn phí thời gian với tên tiểu tử này thêm một chút nào nữa
- Chết đi!
Tu vi Lục Tú Bát Trọng tuôn ra dữ dội, Hồ Điệp Y và toàn bộ dân làng thôn Bắc Lay sợ hãi nhìn về phía Hồi Trí, trong lòng lo lắng và tiếc nuối cho thiếu niên dễ thương kia.
- Không! Dừng lại đi!
Trương Bá Bá lúc này quát to, hắn cố hết sức vùng vẫy mãnh liệt, muốn thoát ra khỏi sợi xích đang trói buộc mình
- Câm miệng lại
Lão Tam cầm cây roi mây quất thêm một cái vào lưng hắn, sau đó thả Trương Bá Bá xuống bể nước ớt pha muối.
Hồ Điệp Y lại khóc, nàng biết tên lão Đại này đã dùng toàn lực, hiện tại tính mạng của Hồi Trí đã xem như khó bảo toàn
Hồi Trí vẫn nhích từng bước đến chỗ Hồ Điệp Y, bỗng trước mặt hắn xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này nhanh như chớp tung ra một chưởng vào ngực Hồi Trí
- Mộc Cường Quyền!
Ầm!
Thanh âm khủng khiếp vang lên, Hồi Trí ánh mắt trợn tròn, miệng phun ra một búng máu tươi thật lớn, nhuộm đỏ cả mặt đất trước mặt hắn.
Hồi Trí đổ sầm ra đất bất tỉnh, hắn chịu một đấm mang theo lực lượng của Đấu Sĩ Lục Tú Bát Trọng thẳng vào bụng như vậy, dù cho thể chất được Vũ Lôi Phong tu luyện mạnh mẽ thế nào đi nữa cũng không thể bù đắp được khoảng trống này
- Thế mà vẫn chưa chết, từ xưa đến nay chưa từng có ai da dày thịt béo đến mức này.
Lão Đại cũng phải khâm phục sức chịu đựng của Hồi Trí, hắn lôi thân thể thê thảm đầy vết thương của Hồi Trí ném về phía Hồ Điệp Y. Nhìn Hồi Trí nằm im bất động, hơi thở mong manh, Hồ Điệp Y lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Nhưng nàng vô lực, chỉ có thể bi thương
- Vốn định để nàng phục vụ bọn ta xong sẽ tha cho các ngươi, nhưng vì tiểu tử này đáng thương nên phải trả giá. Hắn phải chết, còn người sẽ trở thành nô lệ của bổn đại gia
Lão đại nhìn Hồ Điệp Y, nâng cằm nàng kẽ vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ kia
…
- Ta đang ở đâu? Ta chết rồi sao?
- Tỷ tỷ, tỷ sao rồi?
Xung quanh tiềm thức của Hồi Trí, một mảnh đen tối hỗn độn, hắn không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì xung quanh
- Ta còn chưa giúp tỷ tỷ đạt được ước mơ, ta không thể chết đi như vậy được
Rồi trong tiềm thức, Hồi Trí tưởng tượng ra cảnh tỷ tỷ đang bị bốn tên kia xâm hại
- KHÔNG!
Hồi Trí chợt sực tình, hắn đang bị ném ở một góc sân, nhìn tỷ tỷ đang nhắm mắt vô lực, tên lão đại đang từ từ áp bờ môi của hắn lên môi của Hồ Điệp Y.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy lòng mình đau nhói, nhìn thấy tỷ tỷ sắp sửa bị bọn chúng làm vấy bẩn, trong lòng hắn nổi lên khát khao sức mạnh mãnh liệt
- Chết tiệt, giá như mình có sức mạnh, giá như mình có thực lực mạnh mẽ như bao Đấu Sĩ khác, đằng này….mình chỉ là một tên phế vật vai u thịt bắp
Hắn khóc, khóc vì căm hận, khóc vì vô lực, nhìn người dân thôn Bắc Lay ngã xuống, nhìn tỷ tỷ sắp bị vấy bẩn. Hồi Trí vô lực nhắm mắt lại, hắn không muốn nhìn thấy tràng cảnh đau thương như vậy một chút nào nữa
- Tỷ tỷ…đệ xin lỗi…
Bỗng nhiên…Hồi Trí cảm thấy cơ thể mình lâng lâng, cảm giác như muốn hư thoát.
- Thế nào? Ngươi cảm thấy bất lực đúng không?
Trong đầu Hồi Trí, bỗng vang lên một âm thanh nữ tử
- Ai?
Giọng nói lại đều đều vang lên
- Cảm giác không có chút lực nào để bảo vệ người mình yêu quý, thật sự rất khó chịu nhỉ?
Hồi Trí thực sự hoảng hốt
- Ngươi là ai?
Giọng nói lại vang lên
- Ta là ai ư? Ta luôn ở bên trong ngươi
Hồi Trí vội vàng nói
- Không cần biết ngươi là ai, ngươi mau giúp ta cứu tỷ tỷ, cầu xin ngươi
Tiểu Na nói
- Ta không có cách nào giúp ngươi cứu tỷ tỷ ngươi cả, nhưng có một người có thể cứu nàng
Hồi Trí vội vàng nói
- Ai, là ai? Mau kêu hắn đến nhanh lên, tỷ tỷ ta sắp bị chúng làm vấy bẩn rồi
Tiểu Na lại nói tiếp
- Kêu thì có thể kêu được đấy, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện
Hồi Trí vội vàng đến phát hoảng
- Nhanh lên, nói đi
Tiểu Na nghiêm giọng nói
- Ngươi muốn cứu tỷ tỷ, thì ngươi phải chấp nhận việc mình bị xóa khỏi thế gian này
- Ngươi phải chấp nhận việc không bao giờ được gặp lại tỷ tỷ của mình nữa
Hồi Trí không chút chần chừ, hắn mở mắt ra, ghi nhớ gương mặt tỷ tỷ mình lần cuối, nhìn tỷ tỷ đang bị tên đầu lĩnh vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ kia
- Tỷ tỷ…tạm biệt. Ta yêu tỷ, sau này. Hy vọng tỷ sẽ trở thành Y Sư đệ nhất Thiên Hạ, tỷ hãy cố gắng hoàn thành ước mơ của hai ta
Để lại những lời cuối cùng mà đến khi hắn bị xóa đi cũng không thể nghe được nữa, Hồi Trí nói với người bí ẩn trong đầu mình
- Ta đã sẵn sàng, mau cứu tỷ ấy đi!
Tiểu Na mỉm cười nói
- Được! Khởi Tạo KOF! Hồi Trí, ngươi sẽ bị xóa khỏi thế giới này. Và… Chào mừng kẻ trở lại!
…
Hết chương 84…
Hồi Trí nhìn bốn thân ảnh quen thuộc trước mắt, bốn kẻ này không ai khác chính là đám người đến tấn công hắn và Hồ Điệp Y ba ngày trước
Lúc này, trong mắt Hồ Điệp Y, Hồi Trí căn bản không còn là tiểu đệ Hồi Trí của ngày xưa nữa, hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng can đảm, một người thực sự đàn ông
- Hơ Hơ, sợ quá sợ quá. Phải đá ngươi một cái cho đỡ sợ
Lão Tứ cười chế giễu. Nhìn tên hề Hồi Trí múa may quay cuồng trước mắt thật sự buồn cười
- Hôm trước ta sơ ý mới để ngươi đả thương, hiện tại không có chuyện đó đâu!
Hồi Trí nhìn chằm chằm vào tên lão đại, trong lòng hắn hiện tại vô cùng giận dữ, những hắn vẫn cảm thấy lo lắng vì người trước mắt
- A!
Bỗng tên lão nhị đứng đó chợt biến mất
Khi hắn xuất hiện trở lại, ánh mắt Hồi Trí co rút lại
Hồ Điệp Y trong chớp mắt đã nằm trong tay tên này, không ngờ tốc độ của hắn lại nhanh đến mức ấy, trong chớp mắt nàng không thể phản kháng mà bị cấm chế
Cấm chế, chính là thủ đoạn mà Đấu Sĩ có thể dùng để không chế kẻ địch, sử dụng Nguyên Lực của bản thân để xâm nhập vào kinh mạch phong bế hành động của người bị cấm chế, như việc này chỉ áp dụng cho người yếu hơn mình, nếu cấm chế một người mạnh mẽ hơn sẽ bị người đó mạnh mẽ phá cấm chế.
Người dính cấm chế, không thể nhúc nhích chút nào, đến cả vận chuyển Nguyên Lực cũng không thể.
Hồ Điệp Y lúc này chỉ có thể động đậy đôi mắt, nàng nhìn Hồi Trí đứng đó, ánh mắt lo lắng, khóe mắt xuất hiện một tầng hơi nước.
- Đây! Tỷ tỷ của ngươi đây! Cứu nàng đi ta xem nào.
Lão Tam giương ánh mắt thách thức nhìn Hồi Trí
Hồi Trí nghiến răng, kẻ nào động đến tỷ tỷ, chính là động đến nghịch lân của hắn. Dù cho người đó có mạnh mẽ đến đâu đi nữa.
Chạy thật nhanh, đấm thật mạnh
Hồi Trí đã sẵn sàng chết, hắn không sợ gì nữa, nhìn về Hồ Điệp Y, Hồi Trí nói
Tỷ tỷ, nếu có kiếp sau, tỷ vẫn là tỷ tỷ của ta nhé
Nói xong, hắn lao thẳng vào tên lão tam.
- Không…!
Hồ Điệp Y muốn gào lên, nhưng không được, nàng đã bị cấm chế không thể nhúc nhích.
- Lão Tam, lui ra!
Lão đại vội quát lớn, hắn hiểu rõ phòng thủ Ngũ Tú đối với kẻ này là vô dụng, lão tam sẽ bị tiểu tử này đấm một cú như hắn hôm trước
Lão Tam, lão Nhị, lão Tứ lập tức lui ra xa, lão Đại nhanh chóng lao đến bồi cho Hồi Trí một cú đá vào hông
Bốp!
Va chạm không sinh ra chút Nguyên Lực nào, chỉ như vậy nhưng cú đá của lão Đại lại bị cản lại.
Thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Hồi Trí vẫn hơi non, hắn lập tức bị lão đại đấm cho một cú vào mặt.
Hồi Trí như con diều đứt dây bắn thẳng ra phía sau
Tên lão Đại nhìn Hồi Trí đang bị đấm văng ra phía sau, hắn không khỏi có cái nhìn khác về Hồi Trí. Chân hắn bây giờ vẫn nhói đau vì va chạm với cú đấm kia, cú đá đó hắn đã dùng chín thành thực lực, tương đương với Lục Tú Ngũ Trọng Đấu Sĩ.
Vậy mà cú đấm của Hồi Trí lại khiến hắn nhói đau.
Hồi Trí khẽ vuốt ve xoa xoa khuôn mặt đau đớn của mình, lau đi vệt máu trên môi, hắn lại lần nữa lao đến chỗ lão Đại
- Vẫn chưa chết cơ à?
Chạy đến tên lão đại, Hồi Trí lần này không đấm nữa, hắn làm động tác giả nhưng thật ra muốn đá cho tên đó một cái vào giữa hai chân
Bốp!
Hồi Trí lại lần nữa bị đánh văng ra ngoài
Rồi hắn lại gượng dậy
Rồi lại bị đánh bay
Cứ như vậy, đây đã là lần thứ hai mươi Hồi Trí bị đá bay ra ngoài, nhưng hắn vẫn gượng dậy, nhích từng bước chậm rãi, hiện tại hắn còn không có sức để chạy, chỉ có thể lững thững mà đi
Người dân thôn Bắc Lay đã sớm đỏ hoe ánh mắt, nhìn thiếu niên chất phác một năm nay mới đến của thôn, hiện tại đang không tiếc mạng sống để cứu Hồ Điệp Y, để cứu cả làng.
Hồ Điệp Y nhìn Hồi Trí bị đánh đến đi không được, hắn đang lết từng bước với hi vọng có thể đánh tên lão đại kia một cái
Con tim Hồ Điệp Y thắt lại, nhìn chàng trai đang vì mình không tiếc cái chết mà gắng gượng lết từng bước để đến cứu nàng.
Nước mắt Hồ Điệp Y mơ hồ, cảnh vật đã nhòe đi rất nhiều, lòng nàng như muốn gào thét
- Đi…Mau đi đi, đừng lo cho ta. Nếu không ngươi sẽ chết mất
…
Hồi Trí đã là lần thứ năm mươi bị đánh ngã, hắn bây giờ đến một chút sức lực cũng không còn. Chỉ có thể nhìn tên lão đại trước mắt với ánh mắt căm tức
- Khốn kiếp, đứng dậy đi, đứng dậy cứu tỷ tỷ đi
Hồi Trí không ngờ lại một lần nữa đứng dậy, hắn run rẩy nhích từng bước nói
- Th..thả…Thả tỷ tỷ ta ra
Tên lão đại nhướng mày, hắn nhìn thiếu niên bị đánh thành cái dạng gì rồi nhưng vẫn lết đến muốn tấn công hắn
- Lỳ lợm
Lão đại bực bội, hắn không muốn phí thời gian với tên tiểu tử này thêm một chút nào nữa
- Chết đi!
Tu vi Lục Tú Bát Trọng tuôn ra dữ dội, Hồ Điệp Y và toàn bộ dân làng thôn Bắc Lay sợ hãi nhìn về phía Hồi Trí, trong lòng lo lắng và tiếc nuối cho thiếu niên dễ thương kia.
- Không! Dừng lại đi!
Trương Bá Bá lúc này quát to, hắn cố hết sức vùng vẫy mãnh liệt, muốn thoát ra khỏi sợi xích đang trói buộc mình
- Câm miệng lại
Lão Tam cầm cây roi mây quất thêm một cái vào lưng hắn, sau đó thả Trương Bá Bá xuống bể nước ớt pha muối.
Hồ Điệp Y lại khóc, nàng biết tên lão Đại này đã dùng toàn lực, hiện tại tính mạng của Hồi Trí đã xem như khó bảo toàn
Hồi Trí vẫn nhích từng bước đến chỗ Hồ Điệp Y, bỗng trước mặt hắn xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này nhanh như chớp tung ra một chưởng vào ngực Hồi Trí
- Mộc Cường Quyền!
Ầm!
Thanh âm khủng khiếp vang lên, Hồi Trí ánh mắt trợn tròn, miệng phun ra một búng máu tươi thật lớn, nhuộm đỏ cả mặt đất trước mặt hắn.
Hồi Trí đổ sầm ra đất bất tỉnh, hắn chịu một đấm mang theo lực lượng của Đấu Sĩ Lục Tú Bát Trọng thẳng vào bụng như vậy, dù cho thể chất được Vũ Lôi Phong tu luyện mạnh mẽ thế nào đi nữa cũng không thể bù đắp được khoảng trống này
- Thế mà vẫn chưa chết, từ xưa đến nay chưa từng có ai da dày thịt béo đến mức này.
Lão Đại cũng phải khâm phục sức chịu đựng của Hồi Trí, hắn lôi thân thể thê thảm đầy vết thương của Hồi Trí ném về phía Hồ Điệp Y. Nhìn Hồi Trí nằm im bất động, hơi thở mong manh, Hồ Điệp Y lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Nhưng nàng vô lực, chỉ có thể bi thương
- Vốn định để nàng phục vụ bọn ta xong sẽ tha cho các ngươi, nhưng vì tiểu tử này đáng thương nên phải trả giá. Hắn phải chết, còn người sẽ trở thành nô lệ của bổn đại gia
Lão đại nhìn Hồ Điệp Y, nâng cằm nàng kẽ vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ kia
…
- Ta đang ở đâu? Ta chết rồi sao?
- Tỷ tỷ, tỷ sao rồi?
Xung quanh tiềm thức của Hồi Trí, một mảnh đen tối hỗn độn, hắn không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì xung quanh
- Ta còn chưa giúp tỷ tỷ đạt được ước mơ, ta không thể chết đi như vậy được
Rồi trong tiềm thức, Hồi Trí tưởng tượng ra cảnh tỷ tỷ đang bị bốn tên kia xâm hại
- KHÔNG!
Hồi Trí chợt sực tình, hắn đang bị ném ở một góc sân, nhìn tỷ tỷ đang nhắm mắt vô lực, tên lão đại đang từ từ áp bờ môi của hắn lên môi của Hồ Điệp Y.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy lòng mình đau nhói, nhìn thấy tỷ tỷ sắp sửa bị bọn chúng làm vấy bẩn, trong lòng hắn nổi lên khát khao sức mạnh mãnh liệt
- Chết tiệt, giá như mình có sức mạnh, giá như mình có thực lực mạnh mẽ như bao Đấu Sĩ khác, đằng này….mình chỉ là một tên phế vật vai u thịt bắp
Hắn khóc, khóc vì căm hận, khóc vì vô lực, nhìn người dân thôn Bắc Lay ngã xuống, nhìn tỷ tỷ sắp bị vấy bẩn. Hồi Trí vô lực nhắm mắt lại, hắn không muốn nhìn thấy tràng cảnh đau thương như vậy một chút nào nữa
- Tỷ tỷ…đệ xin lỗi…
Bỗng nhiên…Hồi Trí cảm thấy cơ thể mình lâng lâng, cảm giác như muốn hư thoát.
- Thế nào? Ngươi cảm thấy bất lực đúng không?
Trong đầu Hồi Trí, bỗng vang lên một âm thanh nữ tử
- Ai?
Giọng nói lại đều đều vang lên
- Cảm giác không có chút lực nào để bảo vệ người mình yêu quý, thật sự rất khó chịu nhỉ?
Hồi Trí thực sự hoảng hốt
- Ngươi là ai?
Giọng nói lại vang lên
- Ta là ai ư? Ta luôn ở bên trong ngươi
Hồi Trí vội vàng nói
- Không cần biết ngươi là ai, ngươi mau giúp ta cứu tỷ tỷ, cầu xin ngươi
Tiểu Na nói
- Ta không có cách nào giúp ngươi cứu tỷ tỷ ngươi cả, nhưng có một người có thể cứu nàng
Hồi Trí vội vàng nói
- Ai, là ai? Mau kêu hắn đến nhanh lên, tỷ tỷ ta sắp bị chúng làm vấy bẩn rồi
Tiểu Na lại nói tiếp
- Kêu thì có thể kêu được đấy, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện
Hồi Trí vội vàng đến phát hoảng
- Nhanh lên, nói đi
Tiểu Na nghiêm giọng nói
- Ngươi muốn cứu tỷ tỷ, thì ngươi phải chấp nhận việc mình bị xóa khỏi thế gian này
- Ngươi phải chấp nhận việc không bao giờ được gặp lại tỷ tỷ của mình nữa
Hồi Trí không chút chần chừ, hắn mở mắt ra, ghi nhớ gương mặt tỷ tỷ mình lần cuối, nhìn tỷ tỷ đang bị tên đầu lĩnh vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ kia
- Tỷ tỷ…tạm biệt. Ta yêu tỷ, sau này. Hy vọng tỷ sẽ trở thành Y Sư đệ nhất Thiên Hạ, tỷ hãy cố gắng hoàn thành ước mơ của hai ta
Để lại những lời cuối cùng mà đến khi hắn bị xóa đi cũng không thể nghe được nữa, Hồi Trí nói với người bí ẩn trong đầu mình
- Ta đã sẵn sàng, mau cứu tỷ ấy đi!
Tiểu Na mỉm cười nói
- Được! Khởi Tạo KOF! Hồi Trí, ngươi sẽ bị xóa khỏi thế giới này. Và… Chào mừng kẻ trở lại!
…
Hết chương 84…
Bình luận facebook