-
Chương 53
Chương 54
Tầm Tầm đọc được tiếng lòng của Mạc Mặc,
nó giãy mạnh trong lòng cô, lớn tiếng nói: “Không được bỏ Tầm Tầm! Không được bỏ Tầm Tầm! Tầm Tầm muốn ở với phụ thân cơ!”.
Mạc Mặc vỗ vỗ mông nó: “Đừng làm ồn nữa!”.
Quý Tử Hiên vẫn cười: “Ta rất muốn gặp phụ thân của đứa trẻ này, kẻ đó có phong thái như thế nào mà có thể khiến nó yêu quý như vậy”.
Mạc Mặc nhếch mép gượng cười. Bỗng nghe thấy một tiếng thét kinh hãi từ xa vọng tới: “Mạc Mặc!”, Nhược Nhất từ trên núi đi xuống.
Quý Tử Hiên cười nói: “Ồ, xem ra lần trước Mạc cô nương tới Tầm Thường cung làm khách đã giấu giếm ta rất nhiều chuyện”.
Mạc Mặc an ủi Tầm Tầm xong, đột nhiên nói với Quý Tử Hiên: “Vậy vì sao Quý cung chủ không mời ta tới Tầm Thường cung làm khách thêm lần nữa, lần này ta nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện với ngươi”.
Quý Tử Hiên càng cười tươi: “Phụ thân của đứa trẻ cũng đi cùng chứ?”.
“Quý cung chủ nên biết rõ mới phải, đây là chuyện giữa hai chúng ta”.
“Mạc Mặc!”. Nhược Nhất chạy tới bên cạnh Mạc Mặc, kéo cô ấy, thấp giọng hỏi: “Cô làm gì đó?”.
Mạc Mặc không đáp lời Nhược Nhất, ném Tầm Tầm về phía Quý Tử Hiên, nói: “Đỡ lấy”. Nhược Nhất rùng mình, Quý Tử Hiên không nhìn thấy! Hắn không nhìn thấy!
Cho dù Quý Tử Hiên không nhìn thấy, nhưng với tu vi của hắn, một người bị ném về phía hắn như vậy, hắn vẫn có thể phân biệt phương hướng chính xác. Cơ thể hắn vụt qua, trong nháy mắt Tầm Tầm liền rơi vào trong vòng tay hắn.
Huyệt Thái Dương của hắn bất giác giật giật: “Thường ngày cô đối xử với nó như vậy sao?”.
“Thằng bé là con ta, đương nhiên ta thích thế nào thì làm thế ấy. Phiền Quý cung chủ đợi ở đây một lát, ta còn có chuyện muốn nói với Nhược Nhất”. Nói rồi Mạc Mặc không thèm quan tâm tới sắc mặt xám đen của Quý Tử Hiên, kéo Nhược Nhất ra xa.
Quý Tử Hiên xoa đầu Tầm Tầm, thằng bé có mái tóc mềm mại rất giống hắn: “Mẫu thân của cháu thật vô tình”.
Tầm Tầm nghiêng đầu nghĩ một lúc: “Mẫu thân còn đỡ, phụ thân mới vô tình”.
“Ồ?”. Nụ cười bên môi Quý Tử Hiên cứng đờ, “Ta rất tò mò về phụ thân cháu”.
Sau khi bụi cây đã che khuất hình bóng của Quý Tử Hiên, Mạc Mặc mới kéo Nhược Nhất dừng lại. Nhược Nhất vội nói: “Cô đến Tầm Thường cung làm cái gì chứ! Nếu Quý Tử Hiên muốn hại Tầm Tầm…”.
Mạc Mặc lắc đầu, nói như nghĩ ngợi điều gì đó: “Tôi thấy bộ dạng của hắn không giống như sẽ giết Tầm Tầm. Có lẽ là trước đây chúng ta đã nghĩ hắn quá tàn nhẫn”. Nhược Nhất nhớ tới bộ dạng của Quý Tử Hiên khi hắn vội vàng đỡ Tầm Tầm lúc nãy, cô im lặng. Mạc Mặc hỏi: “Chuyện của Thương Tiêu thế nào?”.
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Nhược Nhất u ám: “Chàng đã thật sự nhập ma, bị giam trên một hòn đảo ngoài biển”.
Mạc Mặc cau mày: “Cô định làm thế nào?”.
“Đi tìm chàng”. Lòng bàn tay của Nhược Nhất khẽ nắm lại, ánh mắt kiên định.
Mạc Mặc nghĩ một lúc: “Nếu đã vậy, chúng ta hãy chia nhau hành sự, cô đi tìm Thương Tiêu, tôi đưa Tầm Tầm tới Tầm Thường cung. Nếu Quý Tử Hiên muốn hại Tầm Tầm, tôi sẽ liều mạng đưa Tầm Tầm ra ngoài. Nếu hắn đối xử tốt với Tầm Tầm… vậy thì tôi có thể an tâm quay trở về”.
“Quay trở về?”. Nhược Nhất giật nảy mình.
Mạc Mặc vén tay áo lên, xòe lòng bàn tay ra: “Không quay về thì tôi sẽ vĩnh viễn ở lại đây”.
Nhược Nhất sững sờ nhìn vết màu xanh ở khắp lòng bàn tay Mạc Mặc, giống như một con rắn độc uốn lượn lên cổ tay cô ấy, men theo cánh tay bò lên trên. Nhược Nhất tròn mắt nhìn: “Chuyện này… chuyện này là thế nào?”.
“Linh lực bài trừ lẫn nhau”, Mạc Mặc nói rất khẽ, “Đây không phải thế giới của tôi, không chứa nổi tôi”.
Nhược Nhất chỉ thấy cổ họng mình khô rát: “Chẳng phải cô nói, cô có kết giới có thể bảo vệ mình sao… Chuyện này bắt đầu từ lúc nào vậy?”.
“Tôi không phải thần, không thể thay đổi được vòng quay của số phận. Kết giới ư, giữa trời đất mênh mông này, kết giới của tôi chẳng là gì”.
Nhược Nhất tức giận: “Vì sao cô không nói sớm! Cô lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ! Sinh Tầm Tầm xong, dưỡng thương xong, cô có thể quay trở về, đâu phải cô không quay về được…”.
“Tôi không nỡ. Nghĩ tới Đồ hại cha vừa chào đời đã không có cha, tôi không thể để nó không có mẹ. Hơn nữa, nếu tôi quay trở về… Nhược Nhất, cô ở trái đất hai năm thì bên này chớp mắt đã là hai trăm năm. Nếu tôi quay trở về, vết thương của tôi cũng phải mất ba đến năm năm mới khỏi được. Nếu tôi cáo biệt cô, thì sẽ là năm trăm năm sau chúng ta mới gặp lại. Đến lúc ấy cô có còn nhớ tôi không? Cho dù cô nhớ, nhưng Tầm Tầm chắc chắn sẽ không biết tôi là ai. Bây giờ Đồ hại cha đã nhận ra tôi, nó cũng có cha rồi, vừa đúng như tâm ý ban đầu của tôi muốn chơi cha nó một vố, lại không cần tôi lo lắng nó sẽ sống không tốt. Ha, cô thấy đấy, Quý Tử Hiên dù gì cũng là thủ lĩnh tiên tộc, dưới trướng hắn có hàng ngàn hàng vạn đệ tử,, hắn nhất định có thể dạy bảo được Tầm Tầm”.
Nhược Nhất im lặng nhìn Mạc Mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Nếu cô đã quyết định rồi, tôi còn có thể nói gì được nữa. Mạc Mặc, cho dù năm trăm năm sau gặp lại, tôi cũng vẫn sẽ nhớ cô”.
Mạc Mặc nhếch mép cười, vỗ vai Nhược Nhất nói: “Chỉ cần lần này cô không cùng tên Thương Tiêu đó đồng quy vu tận, năm trăm năm sau, tôi cũng vẫn nhớ cô”.
Nhược Nhất bước lên, ôm chặt Mạc Mặc: “Phù thủy thối, bảo trọng nhé”.
“Nha đầu đáng chết, cô cũng vậy nhé”.
“Nếu cô quay về nhớ phải trông nom Tiểu Hắc Ốc Bên Bờ Hồ Đại Minh của tôi thật tốt. Đừng để kẻ trộm đột nhập đấy”.
“Ha”. Mạc Mặc cười, rồi lại nghiêm mặt nói với Nhược Nhất: “Cô là người thiếu quyết đoán, nếu việc gì nên quyết đoán mà cô lại do dự thì cô sẽ gặp rắc rối đấy. Nhược Nhất, cô hãy nhớ, cô càng muốn có mọi thứ thì càng chẳng thể giữ được. Hãy suy nghĩ thật kỹ thứ gì là quan trọng nhất rồi liều mạng giữ lấy nó”.
“Mạc Mặc, cô đã biết cái gì mới là quan trọng nhất với mình rồi sao?”.
Mạc Mặc sững người, lắc đầu cười nói: “Nhan Nhược Nhất, không thể không nói cũng có lúc cô nhạy bén ra trò. Quả nhiên nói bao giờ cũng dễ. Thứ quan trọng nhất với tôi…”. Cô ấy nhìn người cách mấy bụi cây. “Có lẽ là tự do, có lẽ là Tầm Tầm… hoặc có lẽ là thứ khác”.
“Dù sao thì thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng!”. Mạc Mặc mỉm cười sảng khoái, vỗ vai Nhược Nhất. “Cuối cùng chị đây tặng cô một câu, khi làm chuyện đó cô phải đeo bao cao su, nếu không, tới khi ‘trúng giải’ rồi, món quà ấy thật sự là mối họa to lớn!”. Mạc Mặc vẫy tay, bước đi phóng khoáng.
Khi Nhược Nhất nhìn thấy Quý Tử Hiên đưa Mạc Mặc và Tầm Tầm bay lên, cô nghĩ, cái gì mà thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, đó chẳng phải đều là đưa ra lựa chọn trước sự ép buộc của cuộc đời hay sao… Mạc Mặc, thì ra cách thuận theo tự nhiên của cô là chấp nhận vận mệnh hay sao…
Còn vận mệnh chính là chuyện đã chắc như đinh đóng cột mà chúng ta không thể thay đổi dù chỉ một chút sao?…
***
Thứ Tử Đàn đưa cho Nhược Nhất là một tấm bản đồ hàng hải chi tiết.
Tuy Nhược Nhất không hiểu, nhưng Huân Trì có thể giảng giải rõ ràng, chi tiết về tất cả những thứ được đánh dấu trên bản đồ, khiến Nhược Nhất nghe mà cảm khái vô cùng: “Huân Trì, có thật là ngươi chỉ sống trong Không Tang sơn không?”.
Hắn cười như mây bay gió thoảng: “Ta vốn không có việc gì làm nên thích đọc sách, linh vật trong núi đã đem về cho ta rất nhiều loại sách. Sách về hàng hải, tuy ta không hứng thú lắm những cũng có đọc qua”.
Nhược Nhất gật đầu, tưởng cách đọc qua của hắn chỉ là tìm hiểu đôi chút. Nhưng đến khi thật sự ra biển, Nhược Nhất mới biết, từ “đọc qua” mà Huân Trì nói quả thực là khiêm tốn vô cùng!
Một con thuyền lớn có thể đi ra biển, Huân Trì mượn linh lực đẩy nó đi. Hắn thông thạo cách làm thế nào để căng buồm, làm thế nào để điều khiển gió, chỗ nào có dòng chảy ngược, chỗ nào có đá ngầm, giống hệt như một lão thuyền phu sống cả đời trên biển.
Nhược Nhất càng cảm thấy Huân Trì cao thâm khó dò. Huân Trì chỉ đáp lại bằng nụ cười ôn hòa: “Chẳng qua là do ta sống lâu hơn cô nương một chút mà thôi”.
Sống từ thời đại thần diệt đến bây giờ, có lẽ là rất rất rất lâu rồi. Nhờ vào cái sự “sống lâu hơn một chút” của Huân Trì, nên cuộc sống trên biển của Nhược Nhất cũng coi như thuận lợi. Huân Trì không bao giờ hỏi Mạc Mặc và Tầm Tầm đã đi đâu, giống như Nhược Nhất cũng không hỏi hôm ấy hắn đã nói những gì với Tử Đàn sau khi cô đi. Đối với Huân Trì, hắn có thể đoán được hướng đi của mẹ con Mạc Mặc. Còn đối với Nhược Nhất, đã là bạn bè thì phải tuyệt đối tin tưởng nhau.
Trăng trên biển lúc nào cũng sáng hơn khi ở đất liền. Nhược Nhất thường xuyên bị hoa mắt. Hằng đêm, cứ ngủ đến một giờ nhất định là cô lại bị ánh sáng của song nguyệt đánh thức. Nhìn hai đường tròn ngày một gần nhau, cảm giác trong lòng cô khó có thể diễn tả thành lời.
Có kịp không? Nhất định phải tới kịp. Bỏ lỡ nhiều lần như vậy rồi, lần này cô nhất định phải chúc mừng sinh thần Thương Tiêu, sinh thần mà cô chọn cho hắn.
Một buổi sáng sớm, Nhược Nhất lơ mơ ngủ, bỗng thấy có người lay mình dậy, có chút vội vã. Nhược Nhất mở mắt nhìn thấy Huân Trì hơi cau mày, hắn kéo cô xuống giường, đưa cô ra ngoài. Khoảnh khắc bước lên sàn thuyền, Nhược Nhất hơi sững sờ: “Đó là cái gì thế?”.
Một cơn gió lốc đang không ngừng xoay tròn một chỗ, nước biển bị gió lốc cuốn lên bắn thẳng lên trời. Nhìn từ xa, cảnh tượng ấy vô cùng hùng vĩ, khiến lòng người hoang mang run sợ.
Huân Trì mở tấm bản đồ trên tay, chỉ cho Nhược Nhất xem: “Chỗ đó là hòn đảo mà Thương Tiêu bị giam”.
Nhược Nhất ngây người: “Cái gì cơ?”. Thì ra gió lốc cố định một chỗ là bởi vì nó xoay tròn quanh hòn đảo ấy. Nhìn thế trận này, với sức gió này thì có lẽ bất cứ con thuyền nào lại gần cũng chỉ có kết cục bị quật cho tan tành.
Nhược Nhất khàn giọng, nhớ tới lời Tử Đàn đã nói: “Kẻ ở ngôi cao phải quyết đoán trong việc giết phạt, không được mềm lòng”. Nhược Nhất lẩm nhẩm như không thể tin nổi: “Không được mềm lòng là phải đối xử tuyệt tình với Thương Tiêu như vậy sao? Mãi mãi giam chàng ở hòn đảo này… thật sự muốn mãi mãi giam chàng ở hòn đảo này sao?”.
Huân Trì lại cau mày nói: “Thế trận này chư chắc đã là do Tử Đàn làm. Một là, người thi triển thuật này chắc chắn sẽ hao tổn rất nhiều yêu lực, nhưng chúng ta gặp Tử Đàn trên U Đô, hơi thở của nàng ấy bình ổn, yêu lực dồi dào, không hề giống bộ dạng một người vừa thi triển phép thuật này; Hai là, nhìn kỹ gió lốc này mà xem, giống như là gió cuốn từ trong ra ngoài. Có lẽ là do chính người ở trên đảo thi triển phép thuật”. Huân Trì thở dài, “Đây có lẽ là thuật Thương Tiêu tự thi triển ình. Ngăn ma khí bên ngoài xâm nhập, cản ma khí bên trong thoát ra, cũng là để phòng khi bản thân nhập ma quay về Cửu Châu… Đến bây giờ, ta thật sự cảm thấy Thương Tiêu không hổ là bá vương của Cửu Châu”.
Nhược Nhất chỉ muốn mắng Huân Trì ăn nói bậy bạ.
Thương Tiêu trong mắt người đời là một người không biết buồn vui, không biết đau thương, vô cùng đẹp đẽ và vô cùng mạnh mẽ. Hắn hoàn mỹ gần như là thần.
Nhưng người đời không nhìn thấy sự cô độc lạnh lẽo của Thương Tiêu khi một mình hắn đứng trên đỉnh Hàn Ngọc; không nhìn thấy sự mệt mỏi cùng cực của hắn sau mỗi cuộc chiến, sự buồn bã khi ngắm trăng đêm. Thương Tiêu dù mạnh mẽ như thế nào cũng vẫn có máu có thịt! Nhập ma thì sao chứ? Đối với Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu vẫn tồn tại đầy sức sống, vẫn là nam tử nấu cho cô một bát mỳ suông dính bết, biết tức giận, biết ghen tuông, đằng sau sự lạnh lùng của hắn là tính cách trẻ con khiến người ta bực bội; hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đau đớn.
Thương Tiêu chưa bao giờ là vương giả, chàng chỉ là Tiêu hồ ly của Nhan Nhược Nhất.
Đứng trên sàn thuyền, vẫn còn cách luồng gió lốc rất xa, nhưng gió đã cứa vào da mặt cô đau nhói.
Huân Trì cau mày: “Không thể lại gần hơn được nữa, nếu lại gần thì chiếc thuyền này sẽ bị gió quất cho tan tành”.
Nhược Nhất kiên định nhìn trận gió lốc phía xa: “Huân Trì, ngươi đi trước đi”. Cô dang hai tay, nín thở, tập trung tinh thần xác định hướng gió, mặc cho gió cuốn đi, sau đó cô nhanh chóng cuốn vào vòng lốc xoáy.
Huân Trì muốn kéo cô lại cũng không kịp. Hắn rất lo lắng, Nhược Nhất mới học được thuật đi trên nước không lâu, chưa thể hoàn toàn không chế linh lực trong cơ thể, tùy tiện đi như vậy… Nếu Nhược Nhất may mắn sống sót thì cũng sẽ bị trọng thương!
Tầm Tầm đọc được tiếng lòng của Mạc Mặc,
nó giãy mạnh trong lòng cô, lớn tiếng nói: “Không được bỏ Tầm Tầm! Không được bỏ Tầm Tầm! Tầm Tầm muốn ở với phụ thân cơ!”.
Mạc Mặc vỗ vỗ mông nó: “Đừng làm ồn nữa!”.
Quý Tử Hiên vẫn cười: “Ta rất muốn gặp phụ thân của đứa trẻ này, kẻ đó có phong thái như thế nào mà có thể khiến nó yêu quý như vậy”.
Mạc Mặc nhếch mép gượng cười. Bỗng nghe thấy một tiếng thét kinh hãi từ xa vọng tới: “Mạc Mặc!”, Nhược Nhất từ trên núi đi xuống.
Quý Tử Hiên cười nói: “Ồ, xem ra lần trước Mạc cô nương tới Tầm Thường cung làm khách đã giấu giếm ta rất nhiều chuyện”.
Mạc Mặc an ủi Tầm Tầm xong, đột nhiên nói với Quý Tử Hiên: “Vậy vì sao Quý cung chủ không mời ta tới Tầm Thường cung làm khách thêm lần nữa, lần này ta nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện với ngươi”.
Quý Tử Hiên càng cười tươi: “Phụ thân của đứa trẻ cũng đi cùng chứ?”.
“Quý cung chủ nên biết rõ mới phải, đây là chuyện giữa hai chúng ta”.
“Mạc Mặc!”. Nhược Nhất chạy tới bên cạnh Mạc Mặc, kéo cô ấy, thấp giọng hỏi: “Cô làm gì đó?”.
Mạc Mặc không đáp lời Nhược Nhất, ném Tầm Tầm về phía Quý Tử Hiên, nói: “Đỡ lấy”. Nhược Nhất rùng mình, Quý Tử Hiên không nhìn thấy! Hắn không nhìn thấy!
Cho dù Quý Tử Hiên không nhìn thấy, nhưng với tu vi của hắn, một người bị ném về phía hắn như vậy, hắn vẫn có thể phân biệt phương hướng chính xác. Cơ thể hắn vụt qua, trong nháy mắt Tầm Tầm liền rơi vào trong vòng tay hắn.
Huyệt Thái Dương của hắn bất giác giật giật: “Thường ngày cô đối xử với nó như vậy sao?”.
“Thằng bé là con ta, đương nhiên ta thích thế nào thì làm thế ấy. Phiền Quý cung chủ đợi ở đây một lát, ta còn có chuyện muốn nói với Nhược Nhất”. Nói rồi Mạc Mặc không thèm quan tâm tới sắc mặt xám đen của Quý Tử Hiên, kéo Nhược Nhất ra xa.
Quý Tử Hiên xoa đầu Tầm Tầm, thằng bé có mái tóc mềm mại rất giống hắn: “Mẫu thân của cháu thật vô tình”.
Tầm Tầm nghiêng đầu nghĩ một lúc: “Mẫu thân còn đỡ, phụ thân mới vô tình”.
“Ồ?”. Nụ cười bên môi Quý Tử Hiên cứng đờ, “Ta rất tò mò về phụ thân cháu”.
Sau khi bụi cây đã che khuất hình bóng của Quý Tử Hiên, Mạc Mặc mới kéo Nhược Nhất dừng lại. Nhược Nhất vội nói: “Cô đến Tầm Thường cung làm cái gì chứ! Nếu Quý Tử Hiên muốn hại Tầm Tầm…”.
Mạc Mặc lắc đầu, nói như nghĩ ngợi điều gì đó: “Tôi thấy bộ dạng của hắn không giống như sẽ giết Tầm Tầm. Có lẽ là trước đây chúng ta đã nghĩ hắn quá tàn nhẫn”. Nhược Nhất nhớ tới bộ dạng của Quý Tử Hiên khi hắn vội vàng đỡ Tầm Tầm lúc nãy, cô im lặng. Mạc Mặc hỏi: “Chuyện của Thương Tiêu thế nào?”.
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Nhược Nhất u ám: “Chàng đã thật sự nhập ma, bị giam trên một hòn đảo ngoài biển”.
Mạc Mặc cau mày: “Cô định làm thế nào?”.
“Đi tìm chàng”. Lòng bàn tay của Nhược Nhất khẽ nắm lại, ánh mắt kiên định.
Mạc Mặc nghĩ một lúc: “Nếu đã vậy, chúng ta hãy chia nhau hành sự, cô đi tìm Thương Tiêu, tôi đưa Tầm Tầm tới Tầm Thường cung. Nếu Quý Tử Hiên muốn hại Tầm Tầm, tôi sẽ liều mạng đưa Tầm Tầm ra ngoài. Nếu hắn đối xử tốt với Tầm Tầm… vậy thì tôi có thể an tâm quay trở về”.
“Quay trở về?”. Nhược Nhất giật nảy mình.
Mạc Mặc vén tay áo lên, xòe lòng bàn tay ra: “Không quay về thì tôi sẽ vĩnh viễn ở lại đây”.
Nhược Nhất sững sờ nhìn vết màu xanh ở khắp lòng bàn tay Mạc Mặc, giống như một con rắn độc uốn lượn lên cổ tay cô ấy, men theo cánh tay bò lên trên. Nhược Nhất tròn mắt nhìn: “Chuyện này… chuyện này là thế nào?”.
“Linh lực bài trừ lẫn nhau”, Mạc Mặc nói rất khẽ, “Đây không phải thế giới của tôi, không chứa nổi tôi”.
Nhược Nhất chỉ thấy cổ họng mình khô rát: “Chẳng phải cô nói, cô có kết giới có thể bảo vệ mình sao… Chuyện này bắt đầu từ lúc nào vậy?”.
“Tôi không phải thần, không thể thay đổi được vòng quay của số phận. Kết giới ư, giữa trời đất mênh mông này, kết giới của tôi chẳng là gì”.
Nhược Nhất tức giận: “Vì sao cô không nói sớm! Cô lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ! Sinh Tầm Tầm xong, dưỡng thương xong, cô có thể quay trở về, đâu phải cô không quay về được…”.
“Tôi không nỡ. Nghĩ tới Đồ hại cha vừa chào đời đã không có cha, tôi không thể để nó không có mẹ. Hơn nữa, nếu tôi quay trở về… Nhược Nhất, cô ở trái đất hai năm thì bên này chớp mắt đã là hai trăm năm. Nếu tôi quay trở về, vết thương của tôi cũng phải mất ba đến năm năm mới khỏi được. Nếu tôi cáo biệt cô, thì sẽ là năm trăm năm sau chúng ta mới gặp lại. Đến lúc ấy cô có còn nhớ tôi không? Cho dù cô nhớ, nhưng Tầm Tầm chắc chắn sẽ không biết tôi là ai. Bây giờ Đồ hại cha đã nhận ra tôi, nó cũng có cha rồi, vừa đúng như tâm ý ban đầu của tôi muốn chơi cha nó một vố, lại không cần tôi lo lắng nó sẽ sống không tốt. Ha, cô thấy đấy, Quý Tử Hiên dù gì cũng là thủ lĩnh tiên tộc, dưới trướng hắn có hàng ngàn hàng vạn đệ tử,, hắn nhất định có thể dạy bảo được Tầm Tầm”.
Nhược Nhất im lặng nhìn Mạc Mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Nếu cô đã quyết định rồi, tôi còn có thể nói gì được nữa. Mạc Mặc, cho dù năm trăm năm sau gặp lại, tôi cũng vẫn sẽ nhớ cô”.
Mạc Mặc nhếch mép cười, vỗ vai Nhược Nhất nói: “Chỉ cần lần này cô không cùng tên Thương Tiêu đó đồng quy vu tận, năm trăm năm sau, tôi cũng vẫn nhớ cô”.
Nhược Nhất bước lên, ôm chặt Mạc Mặc: “Phù thủy thối, bảo trọng nhé”.
“Nha đầu đáng chết, cô cũng vậy nhé”.
“Nếu cô quay về nhớ phải trông nom Tiểu Hắc Ốc Bên Bờ Hồ Đại Minh của tôi thật tốt. Đừng để kẻ trộm đột nhập đấy”.
“Ha”. Mạc Mặc cười, rồi lại nghiêm mặt nói với Nhược Nhất: “Cô là người thiếu quyết đoán, nếu việc gì nên quyết đoán mà cô lại do dự thì cô sẽ gặp rắc rối đấy. Nhược Nhất, cô hãy nhớ, cô càng muốn có mọi thứ thì càng chẳng thể giữ được. Hãy suy nghĩ thật kỹ thứ gì là quan trọng nhất rồi liều mạng giữ lấy nó”.
“Mạc Mặc, cô đã biết cái gì mới là quan trọng nhất với mình rồi sao?”.
Mạc Mặc sững người, lắc đầu cười nói: “Nhan Nhược Nhất, không thể không nói cũng có lúc cô nhạy bén ra trò. Quả nhiên nói bao giờ cũng dễ. Thứ quan trọng nhất với tôi…”. Cô ấy nhìn người cách mấy bụi cây. “Có lẽ là tự do, có lẽ là Tầm Tầm… hoặc có lẽ là thứ khác”.
“Dù sao thì thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng!”. Mạc Mặc mỉm cười sảng khoái, vỗ vai Nhược Nhất. “Cuối cùng chị đây tặng cô một câu, khi làm chuyện đó cô phải đeo bao cao su, nếu không, tới khi ‘trúng giải’ rồi, món quà ấy thật sự là mối họa to lớn!”. Mạc Mặc vẫy tay, bước đi phóng khoáng.
Khi Nhược Nhất nhìn thấy Quý Tử Hiên đưa Mạc Mặc và Tầm Tầm bay lên, cô nghĩ, cái gì mà thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, đó chẳng phải đều là đưa ra lựa chọn trước sự ép buộc của cuộc đời hay sao… Mạc Mặc, thì ra cách thuận theo tự nhiên của cô là chấp nhận vận mệnh hay sao…
Còn vận mệnh chính là chuyện đã chắc như đinh đóng cột mà chúng ta không thể thay đổi dù chỉ một chút sao?…
***
Thứ Tử Đàn đưa cho Nhược Nhất là một tấm bản đồ hàng hải chi tiết.
Tuy Nhược Nhất không hiểu, nhưng Huân Trì có thể giảng giải rõ ràng, chi tiết về tất cả những thứ được đánh dấu trên bản đồ, khiến Nhược Nhất nghe mà cảm khái vô cùng: “Huân Trì, có thật là ngươi chỉ sống trong Không Tang sơn không?”.
Hắn cười như mây bay gió thoảng: “Ta vốn không có việc gì làm nên thích đọc sách, linh vật trong núi đã đem về cho ta rất nhiều loại sách. Sách về hàng hải, tuy ta không hứng thú lắm những cũng có đọc qua”.
Nhược Nhất gật đầu, tưởng cách đọc qua của hắn chỉ là tìm hiểu đôi chút. Nhưng đến khi thật sự ra biển, Nhược Nhất mới biết, từ “đọc qua” mà Huân Trì nói quả thực là khiêm tốn vô cùng!
Một con thuyền lớn có thể đi ra biển, Huân Trì mượn linh lực đẩy nó đi. Hắn thông thạo cách làm thế nào để căng buồm, làm thế nào để điều khiển gió, chỗ nào có dòng chảy ngược, chỗ nào có đá ngầm, giống hệt như một lão thuyền phu sống cả đời trên biển.
Nhược Nhất càng cảm thấy Huân Trì cao thâm khó dò. Huân Trì chỉ đáp lại bằng nụ cười ôn hòa: “Chẳng qua là do ta sống lâu hơn cô nương một chút mà thôi”.
Sống từ thời đại thần diệt đến bây giờ, có lẽ là rất rất rất lâu rồi. Nhờ vào cái sự “sống lâu hơn một chút” của Huân Trì, nên cuộc sống trên biển của Nhược Nhất cũng coi như thuận lợi. Huân Trì không bao giờ hỏi Mạc Mặc và Tầm Tầm đã đi đâu, giống như Nhược Nhất cũng không hỏi hôm ấy hắn đã nói những gì với Tử Đàn sau khi cô đi. Đối với Huân Trì, hắn có thể đoán được hướng đi của mẹ con Mạc Mặc. Còn đối với Nhược Nhất, đã là bạn bè thì phải tuyệt đối tin tưởng nhau.
Trăng trên biển lúc nào cũng sáng hơn khi ở đất liền. Nhược Nhất thường xuyên bị hoa mắt. Hằng đêm, cứ ngủ đến một giờ nhất định là cô lại bị ánh sáng của song nguyệt đánh thức. Nhìn hai đường tròn ngày một gần nhau, cảm giác trong lòng cô khó có thể diễn tả thành lời.
Có kịp không? Nhất định phải tới kịp. Bỏ lỡ nhiều lần như vậy rồi, lần này cô nhất định phải chúc mừng sinh thần Thương Tiêu, sinh thần mà cô chọn cho hắn.
Một buổi sáng sớm, Nhược Nhất lơ mơ ngủ, bỗng thấy có người lay mình dậy, có chút vội vã. Nhược Nhất mở mắt nhìn thấy Huân Trì hơi cau mày, hắn kéo cô xuống giường, đưa cô ra ngoài. Khoảnh khắc bước lên sàn thuyền, Nhược Nhất hơi sững sờ: “Đó là cái gì thế?”.
Một cơn gió lốc đang không ngừng xoay tròn một chỗ, nước biển bị gió lốc cuốn lên bắn thẳng lên trời. Nhìn từ xa, cảnh tượng ấy vô cùng hùng vĩ, khiến lòng người hoang mang run sợ.
Huân Trì mở tấm bản đồ trên tay, chỉ cho Nhược Nhất xem: “Chỗ đó là hòn đảo mà Thương Tiêu bị giam”.
Nhược Nhất ngây người: “Cái gì cơ?”. Thì ra gió lốc cố định một chỗ là bởi vì nó xoay tròn quanh hòn đảo ấy. Nhìn thế trận này, với sức gió này thì có lẽ bất cứ con thuyền nào lại gần cũng chỉ có kết cục bị quật cho tan tành.
Nhược Nhất khàn giọng, nhớ tới lời Tử Đàn đã nói: “Kẻ ở ngôi cao phải quyết đoán trong việc giết phạt, không được mềm lòng”. Nhược Nhất lẩm nhẩm như không thể tin nổi: “Không được mềm lòng là phải đối xử tuyệt tình với Thương Tiêu như vậy sao? Mãi mãi giam chàng ở hòn đảo này… thật sự muốn mãi mãi giam chàng ở hòn đảo này sao?”.
Huân Trì lại cau mày nói: “Thế trận này chư chắc đã là do Tử Đàn làm. Một là, người thi triển thuật này chắc chắn sẽ hao tổn rất nhiều yêu lực, nhưng chúng ta gặp Tử Đàn trên U Đô, hơi thở của nàng ấy bình ổn, yêu lực dồi dào, không hề giống bộ dạng một người vừa thi triển phép thuật này; Hai là, nhìn kỹ gió lốc này mà xem, giống như là gió cuốn từ trong ra ngoài. Có lẽ là do chính người ở trên đảo thi triển phép thuật”. Huân Trì thở dài, “Đây có lẽ là thuật Thương Tiêu tự thi triển ình. Ngăn ma khí bên ngoài xâm nhập, cản ma khí bên trong thoát ra, cũng là để phòng khi bản thân nhập ma quay về Cửu Châu… Đến bây giờ, ta thật sự cảm thấy Thương Tiêu không hổ là bá vương của Cửu Châu”.
Nhược Nhất chỉ muốn mắng Huân Trì ăn nói bậy bạ.
Thương Tiêu trong mắt người đời là một người không biết buồn vui, không biết đau thương, vô cùng đẹp đẽ và vô cùng mạnh mẽ. Hắn hoàn mỹ gần như là thần.
Nhưng người đời không nhìn thấy sự cô độc lạnh lẽo của Thương Tiêu khi một mình hắn đứng trên đỉnh Hàn Ngọc; không nhìn thấy sự mệt mỏi cùng cực của hắn sau mỗi cuộc chiến, sự buồn bã khi ngắm trăng đêm. Thương Tiêu dù mạnh mẽ như thế nào cũng vẫn có máu có thịt! Nhập ma thì sao chứ? Đối với Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu vẫn tồn tại đầy sức sống, vẫn là nam tử nấu cho cô một bát mỳ suông dính bết, biết tức giận, biết ghen tuông, đằng sau sự lạnh lùng của hắn là tính cách trẻ con khiến người ta bực bội; hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đau đớn.
Thương Tiêu chưa bao giờ là vương giả, chàng chỉ là Tiêu hồ ly của Nhan Nhược Nhất.
Đứng trên sàn thuyền, vẫn còn cách luồng gió lốc rất xa, nhưng gió đã cứa vào da mặt cô đau nhói.
Huân Trì cau mày: “Không thể lại gần hơn được nữa, nếu lại gần thì chiếc thuyền này sẽ bị gió quất cho tan tành”.
Nhược Nhất kiên định nhìn trận gió lốc phía xa: “Huân Trì, ngươi đi trước đi”. Cô dang hai tay, nín thở, tập trung tinh thần xác định hướng gió, mặc cho gió cuốn đi, sau đó cô nhanh chóng cuốn vào vòng lốc xoáy.
Huân Trì muốn kéo cô lại cũng không kịp. Hắn rất lo lắng, Nhược Nhất mới học được thuật đi trên nước không lâu, chưa thể hoàn toàn không chế linh lực trong cơ thể, tùy tiện đi như vậy… Nếu Nhược Nhất may mắn sống sót thì cũng sẽ bị trọng thương!
Bình luận facebook