Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Ở trong Thiên Uy Các, hắn từ từ bỏ mũ xuống lộ ra gương mặt thiếu niên trẻ trắng nõn mịn màng, mà Uyển Nương mê mẩn nhìn gương mặt đó bằng ánh mắt thèm thuồng liếm liếm môi. Thấy bộ dạng nhỏ nước dãi kia, Huyền Mặc nhíu mày lạnh lùng cất giọng: "Là ta."
Uyển Nương lấy tay che miệng vội quỳ xuống: "Hóa ra là thành chủ, tiểu nhân không biết đã đắc tội rồi!"
"Được rồi." Huyền Mặc cũng muốn dẫn Thẩm Xuyên vào cùng nhưng lo sợ bại lộ thân phận nên đành để cậu ở ngoài đợi, hắn nhìn lướt qua Uyển Nương rồi nói: "Ngươi đến điện của ta lấy bừa vài món đồ coi như ta trả tiền vật này."
"Nếu là thứ thành chủ muốn tiểu nhân nào dám lấy tiền, người cứ cầm đi ạ."
"Ta bảo ngươi lấy thì lấy, bớt nhiều lời."
"Vậy thuộc hạ đành tuân lệnh." Uyển Nương cúi gằm mặt xuống, đúng là thành chủ có khác dù có trong hình thái một thiếu niên trẻ tuổi, nhưng cái khí chất này vẫn khiến kẻ đối diện sợ hãi.
Mà đồ ở điện thành chủ ở chọn bừa cái nào chẳng hơn giá viên đan dược này, Uyển Nương vừa nghĩ vừa sung sướng cười trong lòng.
Đúng lúc này, miếng ngọc trên hông Huyền Mặc mới đeo đã phát huy ngay tác dụng sáng lên rồi rung lắc dữ dội, sắc mặt của Huyền Mặc cũng theo đó mà đen lại vội vàng đi ra ngoài.
Lại có kẻ dám ở trên địa bàn của hắn động đến người của hắn?
Thẩm Xuyên ở ngoài đã gian nan một lúc khá lâu, A Tinh này rất biết nhìn người. Vừa nhìn đã biết cậu chẳng phải người tu tiên, cũng chẳng phải quỷ nên ra tay không một chút nể nang. Lôi Thẩm Xuyên đến một ngõ nhỏ rồi đánh đập không thương tiếc.
Nhìn một nam nhân bị một tiểu cô nương đánh thật mất mặt, nhưng ở thế giới này ai bảo cậu không có pháp lực, kẻ yếu thì bị đè đầu cưỡi cổ thôi.
"Ta xem ngươi hênh hoang thế nào? Đồ của ta muốn mà cũng dám ẫm tay trên, khôn hồn thì mau bảo đồng bọn của ngươi giao viên Lục Sinh Đan kia ra đây!"
A Tinh quát lên không ngừng đá vào bụng Thẩm Xuyên làm cậu đau quằn quại co cả người lại, Tô Triết ở cạnh không đành lòng nhìn kéo kéo tay cô khuyên nhủ: "A Tinh thôi đi, chúng ta như vậy chẳng phải giống cướp bóc hay sao, cũng chỉ tại ta không đủ tiền mua thôi mà!"
"Huynh thu lại cái bộ mặt vô tích sự này của mình đi, với pháp lực của ta và huynh không lẽ không đấu lại hai tên oát con này. Huống chi cha ta là chưởng môn của Thanh Khương sợ gì chứ, chỉ cần mang được đan dược về ông ấy vui mừng không hết còn sợ bị trách phạt sao?"
Tô Triết không muốn dùng hành động cướp bóc, thế nhưng lần này xuống núi không lấy được đồ về cho sư phụ nhất định sẽ bị khiển trách, nghĩ vậy y cũng đành mím môi mặc kệ. A Tinh đang định giơ chân lên đạp một lần nữa thì đột nhiên có một sức mạnh lao đến, hất bay cả người về sau một đoạn dài rồi ngã thẳng xuống dưới đất.
"A Tinh!" Tô Triết hét lên chạy lại đỡ cô, hoảng sợ thầm đánh giá xem rốt cuộc là kẻ nào mà sức mạnh ghê gớm như vậy, pháp lực của A Tinh không tệ không thể trong một chiêu mà dễ dàng bị hạ như vậy được.
Huyền Mặc vẫn đội nguyên mũ đen rộng, dù mắt đã bị che đi một nửa nhưng vẫn có thể cảm nhận được hỏa khí đang toát ra trên người. Mà Thẩm Xuyên nhìn thấy hắn như thấy cứu tinh, Huyền Mặc từng bước đi vững trãi uy nghiêm cùng vạt áo tung bay trong gió, đang một đường tiến về phía cậu.
"Ca ca có sao không?"
Thẩm Xuyên ngây người, mãi đến khi được hắn nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy dựa vào lồng ngực, cậu mới lấy lại bình tĩnh dối lòng lắc đầu.
Không sao mới lạ chuyện lạ đó! Ngươi đến muộn một chút nữa là ta cũng toi đời luôn rồi.
"Huynh còn ngồi ngây đó không mau đi trả thù cho ta!"
Biết người trước mặt có thể sẽ rất lợi hại, nhưng vì không muốn mắt mặt trước hôn thê nên Tô Triết rút kiếm ra động thủ. Huyền Mặc hơi nhíu mày nhìn vết thương của Thẩm Xuyên sau đó nhẹ giọng nói: "Ca ca đợi một chút ta sẽ quay lại ngay."
"Cẩn thận." Nhìn hắn rời đi Thẩm Xuyên lo lắng nói một câu, nhưng có lẽ câu đó của cậu thực sự rất thừa, sau vài chiêu Huyền Mặc còn chẳng thèm rút vũ khí ra đã đạp thẳng Tô Triết ngã xuống dưới đất.
Lúc này A Tinh cũng đứng lên, hai người tựa lưng vào nhau hối hận vì đã quá khinh địch. Huyền Mặc dừng lại một chút ánh mắt hơi đỏ lên, tạo ra một luồng lớn linh lực trên tay rồi đánh thẳng vào hai kẻ kia.
A Tinh và Tô Triết bị luồng linh lực ném mạnh vào tường, bức tường cao tầm bằng ba người chồng nhau bị tác động mạnh rung lên một hồi rồi thi nhau đổ vỡ, cả hai đều bị chôn vùi trong đó. Thẩm Xuyên há hốc mồm thấy Huyền Mặc vẫn không có ý định dừng lại, cậu hoảng sợ hét lên: "Huyền Mặc đủ rồi."
"Dám động vào ca ca thế này chưa là gì!"
"Đừng... đừng có giết người..." Thanh âm của Thẩm Xuyên hơi run, Huyền Mặc nghe ra trong đó xen lẫn một chút sợ hãi, bước chân đang định đi tiếp của Huyền Mặc sững lại. Cậu là đang thấy hắn đáng sợ sao?
Hắn liếc nhìn hai người bị chôn vùi trong đống gạch đổ nát kia, cuối cùng cũng thu hồi lại linh lực trong tay xoay người trở về phía Thẩm Xuyên.
Vì đánh nhau một hồi mũ trên đầu của hắn rơi xuống, lộ ra gương mặt âm trầm không rõ cảm xúc. Thấy hắn định chạm vào người mình, không hiểu sao theo bản năng Thẩm Xuyên lại tránh né, Huyền Mặc hai mắt rũ xuống buồn buồn nói: "Ca ca bị thương rồi để ta đưa ngươi về."
Không để Thẩm Xuyên lần nữa có thời cơ từ chối hắn đã bế cậu lên trên tay, nhận ra hành động vừa nãy của mình hơi quá, Thẩm Xuyên siết chặt tay lại im lặng nằm trong lồng ngực hắn. Lồng ngực của thiếu niên nhưng rất lớn và vững chắc, cậu không dám ngước nhìn xem Huyền Mặc hiện tại đang là vẻ mặt gì.
Thế nhưng sao lồng ngực của người này lạnh lẽo đến vậy? Không có hơi ấm, cũng chẳng có nhịp tim...
Uyển Nương lấy tay che miệng vội quỳ xuống: "Hóa ra là thành chủ, tiểu nhân không biết đã đắc tội rồi!"
"Được rồi." Huyền Mặc cũng muốn dẫn Thẩm Xuyên vào cùng nhưng lo sợ bại lộ thân phận nên đành để cậu ở ngoài đợi, hắn nhìn lướt qua Uyển Nương rồi nói: "Ngươi đến điện của ta lấy bừa vài món đồ coi như ta trả tiền vật này."
"Nếu là thứ thành chủ muốn tiểu nhân nào dám lấy tiền, người cứ cầm đi ạ."
"Ta bảo ngươi lấy thì lấy, bớt nhiều lời."
"Vậy thuộc hạ đành tuân lệnh." Uyển Nương cúi gằm mặt xuống, đúng là thành chủ có khác dù có trong hình thái một thiếu niên trẻ tuổi, nhưng cái khí chất này vẫn khiến kẻ đối diện sợ hãi.
Mà đồ ở điện thành chủ ở chọn bừa cái nào chẳng hơn giá viên đan dược này, Uyển Nương vừa nghĩ vừa sung sướng cười trong lòng.
Đúng lúc này, miếng ngọc trên hông Huyền Mặc mới đeo đã phát huy ngay tác dụng sáng lên rồi rung lắc dữ dội, sắc mặt của Huyền Mặc cũng theo đó mà đen lại vội vàng đi ra ngoài.
Lại có kẻ dám ở trên địa bàn của hắn động đến người của hắn?
Thẩm Xuyên ở ngoài đã gian nan một lúc khá lâu, A Tinh này rất biết nhìn người. Vừa nhìn đã biết cậu chẳng phải người tu tiên, cũng chẳng phải quỷ nên ra tay không một chút nể nang. Lôi Thẩm Xuyên đến một ngõ nhỏ rồi đánh đập không thương tiếc.
Nhìn một nam nhân bị một tiểu cô nương đánh thật mất mặt, nhưng ở thế giới này ai bảo cậu không có pháp lực, kẻ yếu thì bị đè đầu cưỡi cổ thôi.
"Ta xem ngươi hênh hoang thế nào? Đồ của ta muốn mà cũng dám ẫm tay trên, khôn hồn thì mau bảo đồng bọn của ngươi giao viên Lục Sinh Đan kia ra đây!"
A Tinh quát lên không ngừng đá vào bụng Thẩm Xuyên làm cậu đau quằn quại co cả người lại, Tô Triết ở cạnh không đành lòng nhìn kéo kéo tay cô khuyên nhủ: "A Tinh thôi đi, chúng ta như vậy chẳng phải giống cướp bóc hay sao, cũng chỉ tại ta không đủ tiền mua thôi mà!"
"Huynh thu lại cái bộ mặt vô tích sự này của mình đi, với pháp lực của ta và huynh không lẽ không đấu lại hai tên oát con này. Huống chi cha ta là chưởng môn của Thanh Khương sợ gì chứ, chỉ cần mang được đan dược về ông ấy vui mừng không hết còn sợ bị trách phạt sao?"
Tô Triết không muốn dùng hành động cướp bóc, thế nhưng lần này xuống núi không lấy được đồ về cho sư phụ nhất định sẽ bị khiển trách, nghĩ vậy y cũng đành mím môi mặc kệ. A Tinh đang định giơ chân lên đạp một lần nữa thì đột nhiên có một sức mạnh lao đến, hất bay cả người về sau một đoạn dài rồi ngã thẳng xuống dưới đất.
"A Tinh!" Tô Triết hét lên chạy lại đỡ cô, hoảng sợ thầm đánh giá xem rốt cuộc là kẻ nào mà sức mạnh ghê gớm như vậy, pháp lực của A Tinh không tệ không thể trong một chiêu mà dễ dàng bị hạ như vậy được.
Huyền Mặc vẫn đội nguyên mũ đen rộng, dù mắt đã bị che đi một nửa nhưng vẫn có thể cảm nhận được hỏa khí đang toát ra trên người. Mà Thẩm Xuyên nhìn thấy hắn như thấy cứu tinh, Huyền Mặc từng bước đi vững trãi uy nghiêm cùng vạt áo tung bay trong gió, đang một đường tiến về phía cậu.
"Ca ca có sao không?"
Thẩm Xuyên ngây người, mãi đến khi được hắn nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy dựa vào lồng ngực, cậu mới lấy lại bình tĩnh dối lòng lắc đầu.
Không sao mới lạ chuyện lạ đó! Ngươi đến muộn một chút nữa là ta cũng toi đời luôn rồi.
"Huynh còn ngồi ngây đó không mau đi trả thù cho ta!"
Biết người trước mặt có thể sẽ rất lợi hại, nhưng vì không muốn mắt mặt trước hôn thê nên Tô Triết rút kiếm ra động thủ. Huyền Mặc hơi nhíu mày nhìn vết thương của Thẩm Xuyên sau đó nhẹ giọng nói: "Ca ca đợi một chút ta sẽ quay lại ngay."
"Cẩn thận." Nhìn hắn rời đi Thẩm Xuyên lo lắng nói một câu, nhưng có lẽ câu đó của cậu thực sự rất thừa, sau vài chiêu Huyền Mặc còn chẳng thèm rút vũ khí ra đã đạp thẳng Tô Triết ngã xuống dưới đất.
Lúc này A Tinh cũng đứng lên, hai người tựa lưng vào nhau hối hận vì đã quá khinh địch. Huyền Mặc dừng lại một chút ánh mắt hơi đỏ lên, tạo ra một luồng lớn linh lực trên tay rồi đánh thẳng vào hai kẻ kia.
A Tinh và Tô Triết bị luồng linh lực ném mạnh vào tường, bức tường cao tầm bằng ba người chồng nhau bị tác động mạnh rung lên một hồi rồi thi nhau đổ vỡ, cả hai đều bị chôn vùi trong đó. Thẩm Xuyên há hốc mồm thấy Huyền Mặc vẫn không có ý định dừng lại, cậu hoảng sợ hét lên: "Huyền Mặc đủ rồi."
"Dám động vào ca ca thế này chưa là gì!"
"Đừng... đừng có giết người..." Thanh âm của Thẩm Xuyên hơi run, Huyền Mặc nghe ra trong đó xen lẫn một chút sợ hãi, bước chân đang định đi tiếp của Huyền Mặc sững lại. Cậu là đang thấy hắn đáng sợ sao?
Hắn liếc nhìn hai người bị chôn vùi trong đống gạch đổ nát kia, cuối cùng cũng thu hồi lại linh lực trong tay xoay người trở về phía Thẩm Xuyên.
Vì đánh nhau một hồi mũ trên đầu của hắn rơi xuống, lộ ra gương mặt âm trầm không rõ cảm xúc. Thấy hắn định chạm vào người mình, không hiểu sao theo bản năng Thẩm Xuyên lại tránh né, Huyền Mặc hai mắt rũ xuống buồn buồn nói: "Ca ca bị thương rồi để ta đưa ngươi về."
Không để Thẩm Xuyên lần nữa có thời cơ từ chối hắn đã bế cậu lên trên tay, nhận ra hành động vừa nãy của mình hơi quá, Thẩm Xuyên siết chặt tay lại im lặng nằm trong lồng ngực hắn. Lồng ngực của thiếu niên nhưng rất lớn và vững chắc, cậu không dám ngước nhìn xem Huyền Mặc hiện tại đang là vẻ mặt gì.
Thế nhưng sao lồng ngực của người này lạnh lẽo đến vậy? Không có hơi ấm, cũng chẳng có nhịp tim...
Bình luận facebook