Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
"A ca ca đã về!" Vừa nhìn thấy Thẩm Xuyên, A Ngưu đã vui mừng reo lên chạy lại đón. Chính vì đã nói chuyện một hồi lâu nên hai người hiện tại cũng coi như là khá thân thiết, hai tỷ muội Tiểu Thanh và Tiểu Hạ cũng vui mừng, vì tính tình nhút nhát chẳng dám chạy lại gần.
"Xem ta mang gì về này." Thẩm Xuyên cười cười dơ hai gà một thỏ lên khoe thành tích, A Ngưu đã lâu chẳng biết đến thịt vị như thế nào, nghĩ mình sắp được ăn hai mắt sáng lên.
Lúc này Tiểu Thanh đang ngồi im lại đột nhiên đến gần. Thẩm Xuyên hơi ngạc nhiên, theo ánh mắt cô bé Thẩm Xuyên thấy Tiểu Thanh chăm chú nhìn vào con thỏ trắng trên tay. Vì Huyền Mặc dùng linh lực bắt nên trên người chúng chẳng một chút thương tích, bị Thẩm Xuyên túm lấy chân đang mở hai mắt to tròn lên thỉnh thoảng dãy dụa.
Thực ra lúc thấy con thỏ này, Thẩm Xuyên dự định giữ lại nuôi không muốn giết, nhìn nó đáng yêu như vậy cũng là có một chút không nỡ. Mà đứa trẻ nào chẳng thích những con vật trông đáng yêu, vừa nhìn đã biết Tiểu Thanh muốn gì Thẩm Xuyên mỉm cười, ngồi xuống dơ thỏ lên trước mặt Tiểu Thanh nói: "Muội thích không?"
Tiểu Thanh mím môi gật gật đầu, tuy gương mặt không được sạch lắm nhưng đôi mắt sáng trong như biết nói.
"Nếu thích thì giữ lại muốn nuôi hay thả tùy muội."
Thẩm Xuyên nghe đằng sau mình có tiếng 'Hừm' nhẹ, không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Đằng nào con này cũng là do Huyền Mặc bắt về, dù hắn chẳng mất công sức gì nhưng vẫn là của hắn, Thẩm Xuyên quay qua mỉm cười dối lòng nói: "Gà cũng đủ rồi ta ăn ít lắm."
"Có lòng thương xót như vậy sao ca ca không thả luôn hai con gà kia luôn."
"Ta vẫn muốn sống."
"Nếu không thể làm người tốt đến nơi đến chốn thì đừng làm."
Thẩm Xuyên mím môi, từ trước đến nay Huyền Mặc không bao giờ nói mấy câu châm chọc như này.
Hôm nay cậu vô tình chọc giận hắn chỗ nào sao?
Nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc Huyền Mặc tức giận cái gì, Thẩm Xuyên liền bỏ nó sang một bên. Lâm bá sức khỏe đã đỡ hơn nhiều, cùng với cậu ra bờ suối gần đây bắt đầu mổ thịt. Bận rộn một hồi đổi lại thành quả là hai con gà vàng ươm thơm nức mũi.
Trời đã về đêm, mỡ trên thân gà rơi xuống lửa thỉnh thoảng kêu lên tanh tách, mấy đứa nhỏ bụng đã kêu gào từ lúc nãy liên tục chăm chú nhìn con gà như muốn lập tức nuốt thẳng nó xuống bụng.
"Chín rồi ăn thôi."
Thẩm Xuyên reo lên một tiếng rồi đưa một con gà đã chín xuống, vì vẫn còn nóng vừa chạm vào Thẩm Xuyên đã rụt tay lại đưa hai tay lên tai. Phải mất vài lần cuối cùng mới rút ra được một cái đùi gà, cậu đưa cái đầu tiên cho A Ngưu. Lại tiếp một cái nữa, cậu đưa cho Tiểu Thanh rồi đến Tiểu Hạ.
Cũng may vừa đủ bốn cái đùi, Thẩm Xuyên nhìn cái cuối cùng trên tay mình nhìn về phía Huyền Mặc đang ngồi phía xa. Do dự một lúc cuối cùng vẫn tiến lại phía đó.
"Huyền Mặc chắc cũng đói rồi cái này cho ngươi..."
"Không ăn." Huyền Mặc không mở mắt nhìn Thẩm Xuyên lấy một cái lạnh lùng trả lời. Thẩm Xuyên biết hắn không phải là người, không ăn cũng chẳng có vấn đề gì nên 'Ừm' một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh, tự đưa đùi lên miệng cắn lấy một cái.
Huyền Mặc nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được động tác của người bên cạnh, nhịn không được đành trừng mắt nhìn cậu một cái. Thẩm Xuyên cũng trừng mắt nhìn lại rồi chớp chớp.
...Ngươi nói không ăn thì ta ăn sao lại tức giận nữa?
"Hình như ngươi có chuyện không vui?"
Còn phải hỏi chắc? Nhìn nét mặt rõ như vậy, Thẩm Xuyên định chọc cho hắn mở lời trước nhưng Huyền Mặc vẫn im lặng như cũ, cậu đành phải tìm cách bắt chuyện.
"Ca ca còn nhớ đến ta sao?"
Không hiểu sao Thẩm Xuyên nhìn ra trong đó mang theo vài phần giận dỗi, đúng là suốt cả ngày nay vì mải trò chuyện với mấy đứa nhỏ kia không quan tâm đến Huyền Mặc, nhưng vì cái này mà giận thì cũng có hơi quá vô lý. Thẩm Xuyên cười gượng: "Hóa ra chỉ vì chuyện này thôi sao?"
Huyền Mặc im lặng không nói.
Bỗng nhiên Thẩm Xuyên cười phá lên, nhìn thẳng vào mắt hắn nói đùa: "Sao đệ cứ như là đang ghen vậy?"
Cứ nghĩ rằng hắn sẽ lập tức chối bỏ, nhưng Huyền Mặc chỉ im lặng ngoảnh mặt về hướng khác. Với vẻ mặt non nớt này của hắn, Thẩm Xuyên không khỏi nghĩ đến có khác gì mấy đứa nhỏ vì bị thất sủng mà cáu kỉnh. Khóe môi Thẩm Xuyên khẽ cong lên hỏi lại: "Thật sao?"
"..."
"Thật sự là đệ ghen sao?"
Bị hỏi dồn dập Huyền Mặc cuối cùng cũng quay mặt lại: "Lạ lắm sao?"
Khóe môi Thẩm Xuyên đột nhiên cứng ngắc, trong lòng có vài phần hối hận.
Biết vậy lúc nãy không trêu hắn để tránh rơi vào hoàn cảnh khó xử này.
Huyền Mặc thấy Thẩm Xuyên không nói gì khẽ thở dài, rũ hai mắt xuống giọng nói tuy bé nhưng vẫn đủ nghe thấy: "Ca ca cả ngày nay không để ý đến ta."
Thẩm Xuyên mím môi, đang định trả lời thì Huyền Mặc lại nói tiếp: "Vậy mà ta còn nghĩ ngươi thích ta."
"...Hả?" Thẩm Xuyên thấy tim mình như nổi trống. Cậu có nghe nhầm không Huyền Mặc vừa nói là...
"Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi." Nhìn gương mặt hốt hoảng của Thẩm Xuyên, Huyền Mặc thoáng buồn đứng dậy lúc này Thẩm Xuyên mới lấy lại ý thức, vội vàng nắm chặt lấy tay hắn. Bàn tay Huyền Mặc vẫn lạnh như ngày đầu tiên gặp, nhưng cậu vẫn muốn nắm lấy nó.
"Không phải nghĩ nhiều đâu, ta thích ngươi." Thẩm Xuyên nuốt khan có giữ cho bản thân mình bình tĩnh, ánh mắt hướng lên nhìn hắn đôi mắt đen như chứa cả ngàn vì sao chân thành thổ lộ với một người.
"Thẩm Xuyên huynh, huynh mau kể cho bọn đệ nghe nốt câu chuyện lúc nãy đi."
Đột nhiên tiếng A Ngưu vang lên làm Thẩm Xuyên khẽ đỏ mặt ngượng ngùng buông tay hắn ra. Như nắm được cọng rơm cứu mạng mà vội chạy chối chết, để lại đằng sau Huyền Mặc nhìn bàn tay mới được nắm qua sờ nhẹ nở ra nụ cười ấm áp.
Lúc nãy Thẩm Xuyên đang kể cho ba đứa nhỏ nghe câu chuyện của sói và cáo.
Sói ngốc và cáo trắng là kẻ thù của nhau, có một hôm sói bị thương lại đúng lúc gặp được cáo, sói nghĩ 'Hôm nay xem ra đúng là ngày chết của ta rồi.' Cáo độc ác như thế lẽ nào lại tha cho sói. Thế nhưng ngược lại cáo chỉ lặng lẽ quan sát nó rồi rời đi, một lát sau trở về với một đống thảo dược giúp nó băng bó lại vết thương. Sói ngơ ngác như không tin vào mắt mình, cứ nghĩ cáo còn mục đích khác nhưng ngày qua ngày, cáo vẫn bên cạnh chăm sóc mang thức ăn cho sói đến lúc nó khỏi hẳn. Đến một hôm sói không nhịn được liền hỏi: "Sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Tiểu Thanh không nén nổi tò mò nói xen vào: "Cáo trả lời thế nào?"
Thẩm Xuyên cười: "Nó nói: 'Ta vẫn luôn đối xử tốt với ngươi, chẳng qua là ngươi chưa từng để ý."
"Xem ta mang gì về này." Thẩm Xuyên cười cười dơ hai gà một thỏ lên khoe thành tích, A Ngưu đã lâu chẳng biết đến thịt vị như thế nào, nghĩ mình sắp được ăn hai mắt sáng lên.
Lúc này Tiểu Thanh đang ngồi im lại đột nhiên đến gần. Thẩm Xuyên hơi ngạc nhiên, theo ánh mắt cô bé Thẩm Xuyên thấy Tiểu Thanh chăm chú nhìn vào con thỏ trắng trên tay. Vì Huyền Mặc dùng linh lực bắt nên trên người chúng chẳng một chút thương tích, bị Thẩm Xuyên túm lấy chân đang mở hai mắt to tròn lên thỉnh thoảng dãy dụa.
Thực ra lúc thấy con thỏ này, Thẩm Xuyên dự định giữ lại nuôi không muốn giết, nhìn nó đáng yêu như vậy cũng là có một chút không nỡ. Mà đứa trẻ nào chẳng thích những con vật trông đáng yêu, vừa nhìn đã biết Tiểu Thanh muốn gì Thẩm Xuyên mỉm cười, ngồi xuống dơ thỏ lên trước mặt Tiểu Thanh nói: "Muội thích không?"
Tiểu Thanh mím môi gật gật đầu, tuy gương mặt không được sạch lắm nhưng đôi mắt sáng trong như biết nói.
"Nếu thích thì giữ lại muốn nuôi hay thả tùy muội."
Thẩm Xuyên nghe đằng sau mình có tiếng 'Hừm' nhẹ, không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Đằng nào con này cũng là do Huyền Mặc bắt về, dù hắn chẳng mất công sức gì nhưng vẫn là của hắn, Thẩm Xuyên quay qua mỉm cười dối lòng nói: "Gà cũng đủ rồi ta ăn ít lắm."
"Có lòng thương xót như vậy sao ca ca không thả luôn hai con gà kia luôn."
"Ta vẫn muốn sống."
"Nếu không thể làm người tốt đến nơi đến chốn thì đừng làm."
Thẩm Xuyên mím môi, từ trước đến nay Huyền Mặc không bao giờ nói mấy câu châm chọc như này.
Hôm nay cậu vô tình chọc giận hắn chỗ nào sao?
Nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc Huyền Mặc tức giận cái gì, Thẩm Xuyên liền bỏ nó sang một bên. Lâm bá sức khỏe đã đỡ hơn nhiều, cùng với cậu ra bờ suối gần đây bắt đầu mổ thịt. Bận rộn một hồi đổi lại thành quả là hai con gà vàng ươm thơm nức mũi.
Trời đã về đêm, mỡ trên thân gà rơi xuống lửa thỉnh thoảng kêu lên tanh tách, mấy đứa nhỏ bụng đã kêu gào từ lúc nãy liên tục chăm chú nhìn con gà như muốn lập tức nuốt thẳng nó xuống bụng.
"Chín rồi ăn thôi."
Thẩm Xuyên reo lên một tiếng rồi đưa một con gà đã chín xuống, vì vẫn còn nóng vừa chạm vào Thẩm Xuyên đã rụt tay lại đưa hai tay lên tai. Phải mất vài lần cuối cùng mới rút ra được một cái đùi gà, cậu đưa cái đầu tiên cho A Ngưu. Lại tiếp một cái nữa, cậu đưa cho Tiểu Thanh rồi đến Tiểu Hạ.
Cũng may vừa đủ bốn cái đùi, Thẩm Xuyên nhìn cái cuối cùng trên tay mình nhìn về phía Huyền Mặc đang ngồi phía xa. Do dự một lúc cuối cùng vẫn tiến lại phía đó.
"Huyền Mặc chắc cũng đói rồi cái này cho ngươi..."
"Không ăn." Huyền Mặc không mở mắt nhìn Thẩm Xuyên lấy một cái lạnh lùng trả lời. Thẩm Xuyên biết hắn không phải là người, không ăn cũng chẳng có vấn đề gì nên 'Ừm' một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh, tự đưa đùi lên miệng cắn lấy một cái.
Huyền Mặc nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được động tác của người bên cạnh, nhịn không được đành trừng mắt nhìn cậu một cái. Thẩm Xuyên cũng trừng mắt nhìn lại rồi chớp chớp.
...Ngươi nói không ăn thì ta ăn sao lại tức giận nữa?
"Hình như ngươi có chuyện không vui?"
Còn phải hỏi chắc? Nhìn nét mặt rõ như vậy, Thẩm Xuyên định chọc cho hắn mở lời trước nhưng Huyền Mặc vẫn im lặng như cũ, cậu đành phải tìm cách bắt chuyện.
"Ca ca còn nhớ đến ta sao?"
Không hiểu sao Thẩm Xuyên nhìn ra trong đó mang theo vài phần giận dỗi, đúng là suốt cả ngày nay vì mải trò chuyện với mấy đứa nhỏ kia không quan tâm đến Huyền Mặc, nhưng vì cái này mà giận thì cũng có hơi quá vô lý. Thẩm Xuyên cười gượng: "Hóa ra chỉ vì chuyện này thôi sao?"
Huyền Mặc im lặng không nói.
Bỗng nhiên Thẩm Xuyên cười phá lên, nhìn thẳng vào mắt hắn nói đùa: "Sao đệ cứ như là đang ghen vậy?"
Cứ nghĩ rằng hắn sẽ lập tức chối bỏ, nhưng Huyền Mặc chỉ im lặng ngoảnh mặt về hướng khác. Với vẻ mặt non nớt này của hắn, Thẩm Xuyên không khỏi nghĩ đến có khác gì mấy đứa nhỏ vì bị thất sủng mà cáu kỉnh. Khóe môi Thẩm Xuyên khẽ cong lên hỏi lại: "Thật sao?"
"..."
"Thật sự là đệ ghen sao?"
Bị hỏi dồn dập Huyền Mặc cuối cùng cũng quay mặt lại: "Lạ lắm sao?"
Khóe môi Thẩm Xuyên đột nhiên cứng ngắc, trong lòng có vài phần hối hận.
Biết vậy lúc nãy không trêu hắn để tránh rơi vào hoàn cảnh khó xử này.
Huyền Mặc thấy Thẩm Xuyên không nói gì khẽ thở dài, rũ hai mắt xuống giọng nói tuy bé nhưng vẫn đủ nghe thấy: "Ca ca cả ngày nay không để ý đến ta."
Thẩm Xuyên mím môi, đang định trả lời thì Huyền Mặc lại nói tiếp: "Vậy mà ta còn nghĩ ngươi thích ta."
"...Hả?" Thẩm Xuyên thấy tim mình như nổi trống. Cậu có nghe nhầm không Huyền Mặc vừa nói là...
"Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi." Nhìn gương mặt hốt hoảng của Thẩm Xuyên, Huyền Mặc thoáng buồn đứng dậy lúc này Thẩm Xuyên mới lấy lại ý thức, vội vàng nắm chặt lấy tay hắn. Bàn tay Huyền Mặc vẫn lạnh như ngày đầu tiên gặp, nhưng cậu vẫn muốn nắm lấy nó.
"Không phải nghĩ nhiều đâu, ta thích ngươi." Thẩm Xuyên nuốt khan có giữ cho bản thân mình bình tĩnh, ánh mắt hướng lên nhìn hắn đôi mắt đen như chứa cả ngàn vì sao chân thành thổ lộ với một người.
"Thẩm Xuyên huynh, huynh mau kể cho bọn đệ nghe nốt câu chuyện lúc nãy đi."
Đột nhiên tiếng A Ngưu vang lên làm Thẩm Xuyên khẽ đỏ mặt ngượng ngùng buông tay hắn ra. Như nắm được cọng rơm cứu mạng mà vội chạy chối chết, để lại đằng sau Huyền Mặc nhìn bàn tay mới được nắm qua sờ nhẹ nở ra nụ cười ấm áp.
Lúc nãy Thẩm Xuyên đang kể cho ba đứa nhỏ nghe câu chuyện của sói và cáo.
Sói ngốc và cáo trắng là kẻ thù của nhau, có một hôm sói bị thương lại đúng lúc gặp được cáo, sói nghĩ 'Hôm nay xem ra đúng là ngày chết của ta rồi.' Cáo độc ác như thế lẽ nào lại tha cho sói. Thế nhưng ngược lại cáo chỉ lặng lẽ quan sát nó rồi rời đi, một lát sau trở về với một đống thảo dược giúp nó băng bó lại vết thương. Sói ngơ ngác như không tin vào mắt mình, cứ nghĩ cáo còn mục đích khác nhưng ngày qua ngày, cáo vẫn bên cạnh chăm sóc mang thức ăn cho sói đến lúc nó khỏi hẳn. Đến một hôm sói không nhịn được liền hỏi: "Sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Tiểu Thanh không nén nổi tò mò nói xen vào: "Cáo trả lời thế nào?"
Thẩm Xuyên cười: "Nó nói: 'Ta vẫn luôn đối xử tốt với ngươi, chẳng qua là ngươi chưa từng để ý."