Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Về đến nơi, Huyền Mặc nhẹ nhàng đặt Thẩm Xuyên xuống rồi dùng linh lực từ từ chữa vết thương trên người, Thẩm Xuyên chăm chú nhìn Huyền Mặc cố gắng quan sát hắn kĩ hơn, rồi kĩ hơn một chút nữa. Dù mỗi ngày đều nhìn, nhưng dù nhìn đến đâu cũng chẳng hề thấy chán gương mặt này.
Lại nghĩ đến chuyện sẽ một thời gian dài chẳng nhìn thấy Huyền Mặc, bỗng chốc gương mặt Thẩm Xuyên rầu rĩ. Từ khi đến nơi này Huyền Mặc là người duy nhất đối tốt với cậu, ở bên cậu. Ngày trước sống một mình không có bạn bè nhiều thì không sao, đột nhiên bây giờ xuất hiện một người ôn nhu như vậy, huống chi còn là người mình thích, nói phải xa tận ba tháng thực là không nỡ.
Thẩm Xuyên cắn môi dưới đến đỏ ửng, đợi đến khi thấy Huyền Mặc thu tay lại, chuẩn bị đứng lên Thẩm Xuyên mới dám dùng hết can đảm nói: "Huyền Mặc... Ba tháng này ngươi dẫn ta theo được không?"
Như sợ Huyền Mặc từ chối, Thẩm Xuyên giơ hai tay lên xua xua liên tục lắc đầu nói: "Ta hứa sẽ không gây phiền phức nữa đâu... Chỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh ngươi, nghe lời ngươi thôi được không?"
Ánh mắt Thẩm Xuyên chứa toàn sự lo lắng, vừa muốn nghe câu trả lời vừa không muốn nghe. Huyền Mặc lại lần nữa ngồi xuống, khóe môi dâng lên ý cười nói: "Ta còn có thể làm khác sao?"
"Nói như vậy là...?"
"Ca ca vừa mới rời ta nửa bước đã xảy ra chuyện, ta nào dám để ngươi ở lại đây một mình ba tháng. Huống chi trước đó ta sợ ca ca biết chuyện ta không phải là người mới không dám dẫn ngươi theo, hiện tại..."
"Thật sao?" Thẩm Xuyên nghi hoặc ngắt lời hỏi lại như sợ bản thân mình nghe nhầm, Huyền Mặc lần nữa gật đầu. Thẩm Xuyên nở nụ cười tươi hai mắt cong lên, vì quá vui mừng nên nhào người lên ôm chầm lấy cổ hắn.
"Cảm ơn Huyền Mặc." Đột nhiên bị người trước mặt nhào đến ôm chặt lấy, Huyền Mặc lúc đầu hơi ngạc nhiên rồi lại mỉm cười muốn đưa tay ra ôm lại, lúc này Thẩm Xuyên mới nhận ra hành động của mình hơi quá thân mật. Vội vàng buông người hắn ra rồi cúi gằm mặt xuống, cánh tay của Huyền Mặc cũng vì vậy mà thu lại.
"Xin lỗi... lúc nãy là do ta..." Thẩm Xuyên cúi gằm mặt xuống, che giấu hai má đang đỏ ửng lên lúng túng tìm lời giải thích, Huyền Mặc quay đầu sang một bên ho khan, lạnh lùng nói: "Vài ngày nữa sẽ lên đường."
"Chúng ta đi đâu?"
"Dĩ nhiên là đến nơi ở của ta rồi." Huyền Mặc dừng lại một chút, như sợ Thẩm Xuyên lo sợ mà hạ giọng xuống, đưa tay ra xoa nhẹ đầu cậu nói ra hai từ.
"Quỷ giới."
Nói là Thẩm Xuyên không sợ thì quả thật không đúng. Cậu sợ! Hơn nữa rất sợ là đằng khác. Ngày trước chỉ cần nhìn thấy thi thể người chết đã làm mất ăn mất ngủ vài ngày, nhưng khi đến đây đầu tiên là gặp cóc tinh, sống trong làng ma rồi gặp yêu nữ áo đỏ, rồi bước chân vào quỷ giới gặp bao nhiêu quỷ cũng không thể nào làm cậu thích ứng hơn.
Lúc đầu suy đoán Huyền Mặc không phải là người cũng khiến cậu khiếp sợ, nhưng khi nghe chính miệng hắn thừa nhận lại bình tĩnh đến lạ. Cũng vì thế mà Thẩm Xuyên biết được rằng hắn chẳng phải là thiếu niên trẻ tuổi gì, đã không phải là người thì chắc chắn rằng cũng hơn tuổi cậu, nên hiện tại đối với mấy hành động như kiểu xoa đầu này nọ của Huyền Mặc, cậu cũng không còn lấy tuổi tác ra mà ý kiến.
Vài ngày sau, Huyền Mặc bước song song cùng Thẩm Xuyên trên con đường mòn. Thẩm Xuyên có chút khó chịu, rõ là lần đầu tiên gặp mặt hai người chỉ cao tương đương bằng nhau, vậy mà sau hơn tháng dường như Huyền Mặc ngày càng cao hơn thì phải. Gương mặt không hề thay đổi, nhưng với chiều cao này cũng giúp Huyền Mặc dễ dàng xoa đầu khoác vai cậu hơn.
"Đến quỷ giới tại sao không đi đường ngày trước ngươi dẫn ta đi?" Thắc mắc được một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được Thẩm Xuyên lên tiếng hỏi. Ngôn Tình Sủng
"Không phải ca ca sợ mấy cỗ tử thi kia? Ta dẫn ngươi đi đường khác."
... Vậy mà hắn quan tâm cậu không thích mấy nơi u ám đó. Thẩm Xuyên thấy trong lòng mình dâng lên một tia ấm áp khẽ mỉm cười.
Đang lúc hai người đi, không biết từ đâu có một nam hài tử chạy đến nhằm đến chân Thẩm Xuyên ôm lấy, mặt đứa bé dính toàn là nhọ đen, quần áo rách rưới đầu tóc bù xù trông rất là đáng thương. Nó khóc nức nở quỳ xuống dập đầu xuống đất van xin: "Thiếu hiệp... xin hai vị cứu cha mẹ ta."
Thẩm Xuyên nhìn đứa bé đáng thương lại nghĩ đến mình ngày xưa cũng như vậy, liền lo lắng ngồi xuống đỡ đứa bé nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu đệ cứ bình tĩnh, có chuyện gì nói cho ta nghe?"
Đứa bé tầm sáu tuổi người gầy gò lộ rõ xương, nhìn Thẩm Xuyên như có hi vọng vội vàng nói: "Cha mẹ ta sắp chết rồi... Xin hai vị cứu lấy họ, xin hai vị cứu lấy họ!"
Thấy đứa bé lại muốn tiếp tục dập đầu lần nữa, Thẩm Xuyên liền ngăn lại.
"Chuyện này..." Thẩm Xuyên ngập ngừng nhìn sang thăm dò Huyền Mặc, dù là cứu người hay làm gì không phải muốn là được. Cậu muốn nhưng chính là lực bất tòng tâm, vẫn phải cần đến cái người lợi hại đằng sau mình.
Nhìn ánh mắt như đang mong chờ của Thẩm Xuyên, tuy thường ngày Huyền Mặc sẽ chẳng phải người tốt mà làm mấy chuyện linh tinh này, nhưng lại không nỡ từ chối đành miễn cưỡng gật đầu.
Nhận được sự chấp thuận của hắn, Thẩm Xuyên thở nhẹ một hơi vội vàng quay sang đứa trẻ kia nói: "Dẫn ta đến chỗ cha mẹ đệ."
Đứa trẻ kia còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, nó tên A Ngưu sống ở trấn cách nơi này rất xa. Nơi đó đang mất mùa, lương thực thiếu thốn nên cả gia đình họ quyết định di dân đến nơi khác, nhưng đến đây thì kiệt sức thấy cha mẹ ngày càng yếu, A Ngưu mới liều mình chạy đi tìm người giúp.
Suốt đoạn đường Thẩm Xuyên nói chuyện với A Ngưu bỏ mặc Huyền Mặc đằng sau, hắn cũng im lặng không nói gì chỉ lặng lẽ đi theo.
"Cha mẹ, tỷ tỷ... Con tìm được người đến giúp rồi. Cha mẹ người xem..." A Ngưu chạy một mạch về phía sau gốc cây, mà nơi đó Thẩm Xuyên có thể thấy được người nằm đó.
Cha mẹ A Ngưu gầy yếu, quần áo rách nát chung bộ dạng. Gầy đến mức xương gò má nhô lên, bờ môi khô khốc, hai mắt nhắm nghiền lại như kiệt sức. Còn hai tỷ tỷ kia của A Ngưu là hai tỷ muội sinh đôi, gương mặt họ y hệt nhau, tuy trông mệt mỏi nhưng cũng chẳng có gì đáng ngại lắm.
A Ngưu lay một hồi không thấy cha mẹ mình tỉnh, liền hướng ánh mắt cầu cứu đến Thẩm Xuyên.
Lại nghĩ đến chuyện sẽ một thời gian dài chẳng nhìn thấy Huyền Mặc, bỗng chốc gương mặt Thẩm Xuyên rầu rĩ. Từ khi đến nơi này Huyền Mặc là người duy nhất đối tốt với cậu, ở bên cậu. Ngày trước sống một mình không có bạn bè nhiều thì không sao, đột nhiên bây giờ xuất hiện một người ôn nhu như vậy, huống chi còn là người mình thích, nói phải xa tận ba tháng thực là không nỡ.
Thẩm Xuyên cắn môi dưới đến đỏ ửng, đợi đến khi thấy Huyền Mặc thu tay lại, chuẩn bị đứng lên Thẩm Xuyên mới dám dùng hết can đảm nói: "Huyền Mặc... Ba tháng này ngươi dẫn ta theo được không?"
Như sợ Huyền Mặc từ chối, Thẩm Xuyên giơ hai tay lên xua xua liên tục lắc đầu nói: "Ta hứa sẽ không gây phiền phức nữa đâu... Chỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh ngươi, nghe lời ngươi thôi được không?"
Ánh mắt Thẩm Xuyên chứa toàn sự lo lắng, vừa muốn nghe câu trả lời vừa không muốn nghe. Huyền Mặc lại lần nữa ngồi xuống, khóe môi dâng lên ý cười nói: "Ta còn có thể làm khác sao?"
"Nói như vậy là...?"
"Ca ca vừa mới rời ta nửa bước đã xảy ra chuyện, ta nào dám để ngươi ở lại đây một mình ba tháng. Huống chi trước đó ta sợ ca ca biết chuyện ta không phải là người mới không dám dẫn ngươi theo, hiện tại..."
"Thật sao?" Thẩm Xuyên nghi hoặc ngắt lời hỏi lại như sợ bản thân mình nghe nhầm, Huyền Mặc lần nữa gật đầu. Thẩm Xuyên nở nụ cười tươi hai mắt cong lên, vì quá vui mừng nên nhào người lên ôm chầm lấy cổ hắn.
"Cảm ơn Huyền Mặc." Đột nhiên bị người trước mặt nhào đến ôm chặt lấy, Huyền Mặc lúc đầu hơi ngạc nhiên rồi lại mỉm cười muốn đưa tay ra ôm lại, lúc này Thẩm Xuyên mới nhận ra hành động của mình hơi quá thân mật. Vội vàng buông người hắn ra rồi cúi gằm mặt xuống, cánh tay của Huyền Mặc cũng vì vậy mà thu lại.
"Xin lỗi... lúc nãy là do ta..." Thẩm Xuyên cúi gằm mặt xuống, che giấu hai má đang đỏ ửng lên lúng túng tìm lời giải thích, Huyền Mặc quay đầu sang một bên ho khan, lạnh lùng nói: "Vài ngày nữa sẽ lên đường."
"Chúng ta đi đâu?"
"Dĩ nhiên là đến nơi ở của ta rồi." Huyền Mặc dừng lại một chút, như sợ Thẩm Xuyên lo sợ mà hạ giọng xuống, đưa tay ra xoa nhẹ đầu cậu nói ra hai từ.
"Quỷ giới."
Nói là Thẩm Xuyên không sợ thì quả thật không đúng. Cậu sợ! Hơn nữa rất sợ là đằng khác. Ngày trước chỉ cần nhìn thấy thi thể người chết đã làm mất ăn mất ngủ vài ngày, nhưng khi đến đây đầu tiên là gặp cóc tinh, sống trong làng ma rồi gặp yêu nữ áo đỏ, rồi bước chân vào quỷ giới gặp bao nhiêu quỷ cũng không thể nào làm cậu thích ứng hơn.
Lúc đầu suy đoán Huyền Mặc không phải là người cũng khiến cậu khiếp sợ, nhưng khi nghe chính miệng hắn thừa nhận lại bình tĩnh đến lạ. Cũng vì thế mà Thẩm Xuyên biết được rằng hắn chẳng phải là thiếu niên trẻ tuổi gì, đã không phải là người thì chắc chắn rằng cũng hơn tuổi cậu, nên hiện tại đối với mấy hành động như kiểu xoa đầu này nọ của Huyền Mặc, cậu cũng không còn lấy tuổi tác ra mà ý kiến.
Vài ngày sau, Huyền Mặc bước song song cùng Thẩm Xuyên trên con đường mòn. Thẩm Xuyên có chút khó chịu, rõ là lần đầu tiên gặp mặt hai người chỉ cao tương đương bằng nhau, vậy mà sau hơn tháng dường như Huyền Mặc ngày càng cao hơn thì phải. Gương mặt không hề thay đổi, nhưng với chiều cao này cũng giúp Huyền Mặc dễ dàng xoa đầu khoác vai cậu hơn.
"Đến quỷ giới tại sao không đi đường ngày trước ngươi dẫn ta đi?" Thắc mắc được một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được Thẩm Xuyên lên tiếng hỏi. Ngôn Tình Sủng
"Không phải ca ca sợ mấy cỗ tử thi kia? Ta dẫn ngươi đi đường khác."
... Vậy mà hắn quan tâm cậu không thích mấy nơi u ám đó. Thẩm Xuyên thấy trong lòng mình dâng lên một tia ấm áp khẽ mỉm cười.
Đang lúc hai người đi, không biết từ đâu có một nam hài tử chạy đến nhằm đến chân Thẩm Xuyên ôm lấy, mặt đứa bé dính toàn là nhọ đen, quần áo rách rưới đầu tóc bù xù trông rất là đáng thương. Nó khóc nức nở quỳ xuống dập đầu xuống đất van xin: "Thiếu hiệp... xin hai vị cứu cha mẹ ta."
Thẩm Xuyên nhìn đứa bé đáng thương lại nghĩ đến mình ngày xưa cũng như vậy, liền lo lắng ngồi xuống đỡ đứa bé nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu đệ cứ bình tĩnh, có chuyện gì nói cho ta nghe?"
Đứa bé tầm sáu tuổi người gầy gò lộ rõ xương, nhìn Thẩm Xuyên như có hi vọng vội vàng nói: "Cha mẹ ta sắp chết rồi... Xin hai vị cứu lấy họ, xin hai vị cứu lấy họ!"
Thấy đứa bé lại muốn tiếp tục dập đầu lần nữa, Thẩm Xuyên liền ngăn lại.
"Chuyện này..." Thẩm Xuyên ngập ngừng nhìn sang thăm dò Huyền Mặc, dù là cứu người hay làm gì không phải muốn là được. Cậu muốn nhưng chính là lực bất tòng tâm, vẫn phải cần đến cái người lợi hại đằng sau mình.
Nhìn ánh mắt như đang mong chờ của Thẩm Xuyên, tuy thường ngày Huyền Mặc sẽ chẳng phải người tốt mà làm mấy chuyện linh tinh này, nhưng lại không nỡ từ chối đành miễn cưỡng gật đầu.
Nhận được sự chấp thuận của hắn, Thẩm Xuyên thở nhẹ một hơi vội vàng quay sang đứa trẻ kia nói: "Dẫn ta đến chỗ cha mẹ đệ."
Đứa trẻ kia còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, nó tên A Ngưu sống ở trấn cách nơi này rất xa. Nơi đó đang mất mùa, lương thực thiếu thốn nên cả gia đình họ quyết định di dân đến nơi khác, nhưng đến đây thì kiệt sức thấy cha mẹ ngày càng yếu, A Ngưu mới liều mình chạy đi tìm người giúp.
Suốt đoạn đường Thẩm Xuyên nói chuyện với A Ngưu bỏ mặc Huyền Mặc đằng sau, hắn cũng im lặng không nói gì chỉ lặng lẽ đi theo.
"Cha mẹ, tỷ tỷ... Con tìm được người đến giúp rồi. Cha mẹ người xem..." A Ngưu chạy một mạch về phía sau gốc cây, mà nơi đó Thẩm Xuyên có thể thấy được người nằm đó.
Cha mẹ A Ngưu gầy yếu, quần áo rách nát chung bộ dạng. Gầy đến mức xương gò má nhô lên, bờ môi khô khốc, hai mắt nhắm nghiền lại như kiệt sức. Còn hai tỷ tỷ kia của A Ngưu là hai tỷ muội sinh đôi, gương mặt họ y hệt nhau, tuy trông mệt mỏi nhưng cũng chẳng có gì đáng ngại lắm.
A Ngưu lay một hồi không thấy cha mẹ mình tỉnh, liền hướng ánh mắt cầu cứu đến Thẩm Xuyên.
Bình luận facebook