Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Thẩm Xuyên chạy một hồi đã thấm mệt trên mặt lấm tấm toàn mồ hôi, cậu dừng lại một lúc thở hổn hển, đằng sau mấy người kia vẫn không ngừng đuổi theo. Liên tục kêu gào "Đứng lại! Đứng lại!" trong đêm tiếng người hô hoán nhau ngày càng rõ. Lão đạo sĩ kia tạo ra một đám lửa ma chơi để dẫn đường, dường như đám lửa đó biết cậu chạy theo hướng nào vì từ nãy đến giờ, cậu đã lao đi biết bao nhiêu đường mà vẫn không cắt đuôi được họ.
"Chết tiệt!" Thẩm Xuyên thầm kêu lên, đúng là vận số xui xẻo nên xuyên không cũng chẳng khá hơn là mấy. Cậu chạy một vòng thế nào lại chạy thẳng đến bờ vực, ôi chao trong phim thường đến cảnh nào thì gay cấn, nhưng tự mình trải nghiệm thì không vui một chút nào.
"Đã hết đường rồi, tân nương mau ngoan ngoãn trở về kẻo làm quỷ vương giận giữ." Lão đạo sĩ tiến lên phía trước nhìn cậu dửng dưng nói, sau lưng ông ta bốn người khiêng kiệu cùng hai tên đệ tử kia đang đứng sẵn tư thế chuẩn bị bắt người lại.
Thẩm Xuyên ngược lại không thấy sợ hãi, nhếch môi cười nửa miệng thách thức lão đạo sĩ: "Ông có giỏi thì tiến lên một bước thử, ta lập tức sẽ nhảy xuống dưới."
Lão đạo sĩ nhìn thấy cậu có khả năng dám làm thật cũng hạ giọng: "Tịnh tiểu thư cô nhất định không được nghĩ quẩn, người nhà cùng toàn bộ bách tính thôn Vân Đàn đều dựa vào cô để sống yên ổn qua năm nay đó. Cô hành động thiếu suy nghĩ, không lo cho người nhà của mình sao?"
"Tịnh tiểu thư" nghe ba chữ này Thẩm Xuyên càng muốn chửi người hơn: "Người nhà cái rắm! Người nhà mà đẩy ta vào chỗ chết sao? Ta cũng đâu phải bồ tát mà dùng mạng mình cứu họ, có chết ta cũng phải kéo các người chết theo!"
Nói là làm Thẩm Xuyên đứng sát bờ vực ngả lưng về phía sau cho thân thể rơi tự do xuống bên dưới, vì trời tối nên không biết vực này sâu bao nhiêu chỉ thấy bên dưới là một mảng đen kịt, bên tai là gió vù vù đập thẳng vào mặt đến đau rát.
Lão đạo sĩ hốt hoảng quát vài tên đứng bên cạnh: "Còn ngơ ra đó làm gì? Mau xuống dưới núi tìm, dù tan xương nát thịt cũng phải đem đến cho quỷ vương!"
Hai tên đệ tử vội vàng chạy đi trước tìm đường xuống, lão đạo sĩ đứng đó thở dài: "Quỷ vương mà tức giận thì tất cả đều chết, máu đổ thành sông, máu đổ thành sông!"
Thẩm Xuyên rơi tự do một hồi lâu, dù cậu không muốn thành đống thịt nát nhưng cũng không thể chịu nhục mà bị tên quỷ kia ăn tươi nuốt sống. Cứ nghĩ rằng khi chạm đất thì sẽ là những hòn đó nhọn hoắt xuyên qua người, nhưng khác với tưởng tượng, Thẩm Xuyên đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay lạnh ngắt ôm chặt lấy eo mình.
Là một nam nhân vòng tay ôm lấy cậu từ trên cao hạ từ từ hạ xuống, vì trời tối dựa vào ánh trăng yếu ớt không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn có thể nhìn qua được trên gương mặt đó là chiếc mũi cao vút cùng hàng lông mi dài, cậu nằm trong lòng người kia rất sát nên dường như gương mặt kia sắp chạm đến mặt mình.
Thẩm Xyên trong bộ hỷ phục màu đỏ thẫm tung bay trong gió, tóc buông lõa xõa có vài sợi che cả mắt, còn nam nhân kia hình như cũng mặc y phục màu đỏ, gương mặt lạnh lùng ôm lấy cậu nhẹ nhàng tiếp đất. Nhìn qua trông thật giống tân lang cùng tân nương, vừa thực hiện một màn tình cảm mạo hiểm trong đêm tân hôn.
Thẩm Xuyên thầm tự vả cho mình một cái, lập tức xóa cái suy nghĩ này ra khỏi đầu. Tân nương cái khỉ gì chứ, bị người ta ép làm tân nương lại nghĩ mình là tân nương luôn rồi sao?
"Vị ca ca này có thể bỏ ta ra được chưa?" Một giọng nói lạnh lùng cất lên kéo Thẩm Xuyên ra khỏi dòng suy nghĩ, giờ cậu mới nhận ra vì lúc nãy quá sợ hãi nên vẫn ôm chặt lấy cổ người kia. Thẩm Xuyên ngại ngùng từ trên tay nhảy xuống cười nham nhở nói: "Thất lễ, thất lễ rồi."
"Ấy mà sao anh bạn.... ý nhầm vị tiểu đệ này sao nhìn ra ta là nam nhân?" Thẩm Xuyên quan sát người trước mặt, giờ đã ở dưới đất nên ánh trăng cũng rõ hơn, có thể nhìn ra người kia thế mà lại là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi. Ở thế giới này những người trẻ đều giỏi như vậy? Đều biết bay sao?
"Ta nhìn một cái liền nhận ra."
Thẩm Xuyên thật khâm phục người trước mặt, nói thân chủ này có nhan sắc không tệ, dù là nô bộc làm nhiều việc nặng nhọc nhưng da mặt vẫn trắng nõn. Đặc biệt lúc thoa phấn son lên, cậu cũng thực sự lầm tưởng mình là một mỹ nhân, đặc biệt dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ trông thật yêu nghiệt, vậy mà người này nhìn một cái liền nhận ra thật là không thể coi thường.
"Nếu huynh đã không sao vậy ta xin phép đi trước."
"A... từ từ." Khó khăn lắm mới gặp được một người lợi hại như vậy, Thẩm Xuyên lại dễ dàng cho đi như vậy sao, huống hồ trong hoàn cảnh này, thân cô thế cô cũng không biết đi đâu. Nhìn tuổi tác của thân chủ cũng phải hơn hai mươi, bằng tuổi cậu của kiếp trước nên Thẩm Xuyên cũng lựa lời nói: "Tiểu đệ, ơn cứu mạng này không biết nên báo đáp thế nào." Cậu cố học theo mấy câu nói trong bộ phim kiếm hiệp mình hay xem. Biết đâu bám được theo người lợi hại trước mặt còn có chỗ trú mưa trú nắng.
Thiếu niên nhìn bàn tay đột nhiên bị Thẩm Xuyên nắm lấy, cậu lúc này mới để ý cười hì hì ngại ngùng buông ra.
"Ca ca muốn lấy gì trả ơn cho ta?" Giọng nói cất lên, tuy người còn trẻ nhưng lạnh lùng đến lạ làm sống lưng Thẩm Xuyên khẽ run. Cậu cố bỏ qua cái cảm giác này nở nụ cười giả tạo hết sức, cậu đâu lôi được ra cái gì mà trả ơn chứ, tiền thì không có trên người còn mỗi bộ y phục.
Mà không phải như trong kịch bản người kia sẽ nói "Chỉ là tiện tay giúp không cần báo đáp" sao? Thẩm Xuyên gãi đầu nói: "Thực ra ta cũng không có gì... Nếu là nữ nhân còn có thể lấy thân báo đáp, thật tiếc ta lại là nam nhân."
"Nam nhân thì sao?"
"Hả?" Thẩm Xuyên giật mình, không thể ngờ người kia lại hỏi lại mình câu này.
"Nam nhân thì không thể lấy thân báo đáp?"
Thẩm Xuyên lắp bắp: "Chuyện này..."
"Không phải ca ca muốn trả ơn ta?" Thiếu niên khẽ mỉm cười, tuy trẻ tuổi nhưng chiều cao lại ngang bằng nhau, hắn tiến lại gần nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu làm tim Thẩm Xuyên như muốn nhảy ra ngoài.
"Chi bằng lấy thân báo đáp đi."
"Chết tiệt!" Thẩm Xuyên thầm kêu lên, đúng là vận số xui xẻo nên xuyên không cũng chẳng khá hơn là mấy. Cậu chạy một vòng thế nào lại chạy thẳng đến bờ vực, ôi chao trong phim thường đến cảnh nào thì gay cấn, nhưng tự mình trải nghiệm thì không vui một chút nào.
"Đã hết đường rồi, tân nương mau ngoan ngoãn trở về kẻo làm quỷ vương giận giữ." Lão đạo sĩ tiến lên phía trước nhìn cậu dửng dưng nói, sau lưng ông ta bốn người khiêng kiệu cùng hai tên đệ tử kia đang đứng sẵn tư thế chuẩn bị bắt người lại.
Thẩm Xuyên ngược lại không thấy sợ hãi, nhếch môi cười nửa miệng thách thức lão đạo sĩ: "Ông có giỏi thì tiến lên một bước thử, ta lập tức sẽ nhảy xuống dưới."
Lão đạo sĩ nhìn thấy cậu có khả năng dám làm thật cũng hạ giọng: "Tịnh tiểu thư cô nhất định không được nghĩ quẩn, người nhà cùng toàn bộ bách tính thôn Vân Đàn đều dựa vào cô để sống yên ổn qua năm nay đó. Cô hành động thiếu suy nghĩ, không lo cho người nhà của mình sao?"
"Tịnh tiểu thư" nghe ba chữ này Thẩm Xuyên càng muốn chửi người hơn: "Người nhà cái rắm! Người nhà mà đẩy ta vào chỗ chết sao? Ta cũng đâu phải bồ tát mà dùng mạng mình cứu họ, có chết ta cũng phải kéo các người chết theo!"
Nói là làm Thẩm Xuyên đứng sát bờ vực ngả lưng về phía sau cho thân thể rơi tự do xuống bên dưới, vì trời tối nên không biết vực này sâu bao nhiêu chỉ thấy bên dưới là một mảng đen kịt, bên tai là gió vù vù đập thẳng vào mặt đến đau rát.
Lão đạo sĩ hốt hoảng quát vài tên đứng bên cạnh: "Còn ngơ ra đó làm gì? Mau xuống dưới núi tìm, dù tan xương nát thịt cũng phải đem đến cho quỷ vương!"
Hai tên đệ tử vội vàng chạy đi trước tìm đường xuống, lão đạo sĩ đứng đó thở dài: "Quỷ vương mà tức giận thì tất cả đều chết, máu đổ thành sông, máu đổ thành sông!"
Thẩm Xuyên rơi tự do một hồi lâu, dù cậu không muốn thành đống thịt nát nhưng cũng không thể chịu nhục mà bị tên quỷ kia ăn tươi nuốt sống. Cứ nghĩ rằng khi chạm đất thì sẽ là những hòn đó nhọn hoắt xuyên qua người, nhưng khác với tưởng tượng, Thẩm Xuyên đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay lạnh ngắt ôm chặt lấy eo mình.
Là một nam nhân vòng tay ôm lấy cậu từ trên cao hạ từ từ hạ xuống, vì trời tối dựa vào ánh trăng yếu ớt không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn có thể nhìn qua được trên gương mặt đó là chiếc mũi cao vút cùng hàng lông mi dài, cậu nằm trong lòng người kia rất sát nên dường như gương mặt kia sắp chạm đến mặt mình.
Thẩm Xyên trong bộ hỷ phục màu đỏ thẫm tung bay trong gió, tóc buông lõa xõa có vài sợi che cả mắt, còn nam nhân kia hình như cũng mặc y phục màu đỏ, gương mặt lạnh lùng ôm lấy cậu nhẹ nhàng tiếp đất. Nhìn qua trông thật giống tân lang cùng tân nương, vừa thực hiện một màn tình cảm mạo hiểm trong đêm tân hôn.
Thẩm Xuyên thầm tự vả cho mình một cái, lập tức xóa cái suy nghĩ này ra khỏi đầu. Tân nương cái khỉ gì chứ, bị người ta ép làm tân nương lại nghĩ mình là tân nương luôn rồi sao?
"Vị ca ca này có thể bỏ ta ra được chưa?" Một giọng nói lạnh lùng cất lên kéo Thẩm Xuyên ra khỏi dòng suy nghĩ, giờ cậu mới nhận ra vì lúc nãy quá sợ hãi nên vẫn ôm chặt lấy cổ người kia. Thẩm Xuyên ngại ngùng từ trên tay nhảy xuống cười nham nhở nói: "Thất lễ, thất lễ rồi."
"Ấy mà sao anh bạn.... ý nhầm vị tiểu đệ này sao nhìn ra ta là nam nhân?" Thẩm Xuyên quan sát người trước mặt, giờ đã ở dưới đất nên ánh trăng cũng rõ hơn, có thể nhìn ra người kia thế mà lại là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi. Ở thế giới này những người trẻ đều giỏi như vậy? Đều biết bay sao?
"Ta nhìn một cái liền nhận ra."
Thẩm Xuyên thật khâm phục người trước mặt, nói thân chủ này có nhan sắc không tệ, dù là nô bộc làm nhiều việc nặng nhọc nhưng da mặt vẫn trắng nõn. Đặc biệt lúc thoa phấn son lên, cậu cũng thực sự lầm tưởng mình là một mỹ nhân, đặc biệt dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ trông thật yêu nghiệt, vậy mà người này nhìn một cái liền nhận ra thật là không thể coi thường.
"Nếu huynh đã không sao vậy ta xin phép đi trước."
"A... từ từ." Khó khăn lắm mới gặp được một người lợi hại như vậy, Thẩm Xuyên lại dễ dàng cho đi như vậy sao, huống hồ trong hoàn cảnh này, thân cô thế cô cũng không biết đi đâu. Nhìn tuổi tác của thân chủ cũng phải hơn hai mươi, bằng tuổi cậu của kiếp trước nên Thẩm Xuyên cũng lựa lời nói: "Tiểu đệ, ơn cứu mạng này không biết nên báo đáp thế nào." Cậu cố học theo mấy câu nói trong bộ phim kiếm hiệp mình hay xem. Biết đâu bám được theo người lợi hại trước mặt còn có chỗ trú mưa trú nắng.
Thiếu niên nhìn bàn tay đột nhiên bị Thẩm Xuyên nắm lấy, cậu lúc này mới để ý cười hì hì ngại ngùng buông ra.
"Ca ca muốn lấy gì trả ơn cho ta?" Giọng nói cất lên, tuy người còn trẻ nhưng lạnh lùng đến lạ làm sống lưng Thẩm Xuyên khẽ run. Cậu cố bỏ qua cái cảm giác này nở nụ cười giả tạo hết sức, cậu đâu lôi được ra cái gì mà trả ơn chứ, tiền thì không có trên người còn mỗi bộ y phục.
Mà không phải như trong kịch bản người kia sẽ nói "Chỉ là tiện tay giúp không cần báo đáp" sao? Thẩm Xuyên gãi đầu nói: "Thực ra ta cũng không có gì... Nếu là nữ nhân còn có thể lấy thân báo đáp, thật tiếc ta lại là nam nhân."
"Nam nhân thì sao?"
"Hả?" Thẩm Xuyên giật mình, không thể ngờ người kia lại hỏi lại mình câu này.
"Nam nhân thì không thể lấy thân báo đáp?"
Thẩm Xuyên lắp bắp: "Chuyện này..."
"Không phải ca ca muốn trả ơn ta?" Thiếu niên khẽ mỉm cười, tuy trẻ tuổi nhưng chiều cao lại ngang bằng nhau, hắn tiến lại gần nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu làm tim Thẩm Xuyên như muốn nhảy ra ngoài.
"Chi bằng lấy thân báo đáp đi."
Bình luận facebook