Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Thẩm Xuyên đưa tay lên ôm chặt lấy lồng ngực, khó thở quá... Nếu biết được chuyện hắn coi cậu là thế thân là đau một, thì khi biết được hóa ra hắn chưa từng để cậu vào trong mắt còn đau hơn gấp trăm gấp vạn lần.
Cố ý tiếp cận để cậu can tâm tình nguyện dâng mình lên? Tính thật tốt, thật hay! Hắn tính nước này đúng lắm ha ha!
Dường như thấy Thẩm Xuyên còn chưa đủ thảm, Sở Thiên Ca còn nói thêm: "Ngươi xem, đến 'Lạc Thành' chẳng phải cũng lấy từ 'Lạc' trong Lạc Tranh, ma khí của hắn 'Thanh' trong 'Thanh Trừng' cũng nghe gần giống với một chữ 'Tranh' đó sao?"
"Ngươi câm miệng! Đừng nói nữa ta không muốn nghe... không muốn nghe!" Thẩm Xuyên vội đưa hai tay lên bịt chặt tai, cậu không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì cả.
"Trong kí ức của hắn chỉ có Lạc Tranh mà mình gặp thời niên thiếu đó, ngay cả cái hai từ 'ca ca' kia cũng là ngày trước hắn từng gọi Lạc Tranh như vậy. Từ đầu đến cuối một chút thứ thuộc về ngươi cũng không hề có, hắn chỉ cần ngươi làm vật để hồi sinh người mà mình yêu thôi!"
Thẩm Xuyên gào lên át đi lời Sở Thiên Ca.
Tại sao phải để cậu nghe những chuyện này? Tại sao cứ phải để cậu chìm đắm trong hạnh phúc, rồi lại đạp ngã xuống vực sâu hết lần này đến lần khác, đến bên vớt cậu khỏi nơi tăm tối đó lại rồi lại lần nữa đẩy xuống. Mỗi lần rơi xuống là bên bờ tuyệt vọng mãi không thấy lối ra.
Trêu đùa người khác vui lắm sao? Hắn đứng ở trên cao nắm cậu trong lòng bàn tay, còn cậu coi hắn như ánh mặt trời của đời mình mà đối đáp.
Cậu vì một lời nói ngọt ngào, một cái ôm ấm áp của hắn mà dâng ra cả trái tim, còn hắn lại vô tình lấy trái tim rướm máu kia ra đạp dưới chân không thương tiếc. Hắn vốn dĩ không cần cậu... Dù cậu có nguyện ý làm thế thân thì hắn cũng không cần.
Chẳng biết qua bao lâu mới có một thanh âm đặc khàn cất lên, ngay chính Thẩm Xuyên cũng không nhận ra đây chính là giọng nói của mình: "Được... ta cho hắn là được chứ gì..."
"...Ngươi nói gì?" Sở Thiên Ca nhíu mày chưa kịp hiểu lời Thẩm Xuyên nói.
Thẩm Xuyên mỉm cười: "Nếu đã yêu người kia như vậy... Ta tác thành cho hắn là được chứ gì?"
"Ngươi..." Sở Thiên Ca có chút tức giận: "Ngươi không lẽ một chút oán giận cũng không có?"
"Sao có thể không có?" Cậu cũng là người mà cũng có trái tim bằng da bằng thịt, bị người ta đánh cũng biết đau, cũng biết cười, biết khóc. Hơn nữa cậu cũng đâu phải là thánh mẫu trong truyền thuyết, đến một chút oán hận cũng không có?
"Nhưng một người đau không phải sẽ tốt hơn sao?" Dù sao cũng quen rồi.
Thẩm Xuyên khóe môi tuy mỉm cười nhưng nhìn còn thảm hại hơn là khóc, nụ cười vừa miễn cưỡng vừa có chút bất cần. Sở Thiên Ca sững người lại như không tin vào tai mình, mãi một lúc sau mới thốt lên: "Ngươi điên rồi!"
...Ừ, cậu cũng thấy mình điên thật. Nếu là trước kia có người hỏi, có bằng lòng hy sinh bản thân để cho người yêu mình hạnh phúc với người khác không? Cậu nhất định sẽ cười và dứt khoát trả lời là không bao giờ, không phải điều đó thật ngu ngốc sao?
Vì cớ gì mình chịu đau khổ nhìn người khác hạnh phúc chứ? Xung quanh còn người thân gia đình, sao phải vì một người xa lạ mà làm đau lòng họ?
Nhưng cậu hiện tại ngoài Huyền Mặc ra làm gì có ai?
Cậu có gia đình? Có bạn bè? Tất cả đều không.
Không biết từ bao giờ Huyền Mặc đã trở thành người bạn, người yêu, người thân duy nhất của cậu, đến hắn cũng không cần thì lý do cậu tồn tại trên đời này là gì?
Đến bây giờ Thẩm Xuyên mới phát hiện, hóa ra mình yêu hắn nhiều đến vậy...
"Chuyện ngươi muốn ta giúp là gì, bây giờ nói được chưa? Nhưng nói trước dù Huyền Mặc có đối xử với ta không tốt thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không vì vậy mà làm hại hắn."
Sở Thiên Ca thở dài, không ngờ Thẩm Xuyên đến một chút tức giận cũng không có. Mọi chuyện đều khác với dự tính thành ra hắn có chút do dự, một lúc sau mới lặng lẽ đặt vào trong tay Thẩm Xuyên một đồ vật. Thẩm Xuyên mở gói giấy nhỏ ra, bên trong là một thứ bột mịn giống như là tro, cậu nhíu mày hỏi: "Đây là thứ gì?"
"Yên tâm không phải độc dược gì đâu, chỉ là một chút thuốc mê không tin ngươi có thể nếm thử."
"Vì cớ gì muốn ta làm chuyện này?"
"Trước khi đạt được mục đích thành chủ vẫn sẽ đối tốt với ngươi, vài hôm nữa hắn sẽ bế quan chỉ có duy nhất ngươi mới có thể tiếp cận hắn." Sở Thiên Ca ngồi xuống, ánh mắt có chút khó xử ngập ngừng nói: "Lúc nãy vào hang động kia, ngươi có nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi bị nhốt riêng biệt trong đó không?"
Lúc đó có quá nhiều người, Thẩm Xuyên không kịp để ý kỹ nên không có một chút ấn tượng nào.
"Y là người ta yêu." Sở Thiên Ca mỉm cười, lần đầu tiên Thẩm Xuyên nhìn thấy nụ cười của hắn dịu dàng đến vậy.
"Trong một lần ra ngoài y bị thành chủ bắt về nơi đó nhốt lại, ta thường xuyên đến canh giữ nên cũng tiếp xúc với y vài lần. Ngày ngày nói chuyện không biết mình đã nảy sinh tình cảm từ lúc nào."
"Ngươi muốn cứu y ra? Chẳng phải Huyền Mặc rất tín nhiệm ngươi, xin hắn tha một người không lẽ hắn cũng không đồng ý?"
Sở Thiên Ca thở dài: "Ngươi không đứng ở vị trí của hắn nên không hiểu, thành chủ đối với ta cũng chỉ là ba phần tín nhiệm bảy phần đề phòng, nếu ta để lộ sơ hở mình có điểm yếu, hắn sẽ dễ dàng buông tha như vậy sao? Hắn là quỷ vương không phải nguyệt lão."
Thẩm Xuyên cúi đầu xuống không biết nên nói gì.
"Xung quanh đều bố trí trận pháp, mang một người ra nhất định sẽ đánh động đến hắn, chỉ khi hắn chìm vào trong cơn mê ta mới có cơ hội." Sở Thiên Ca hạ giọng xuống như là van xin: "Thẩm Xuyên ngươi giúp ta đi được không?"
Thấy Thẩm Xuyên vẫn còn do dự Sở Thiên Ca lại nói tiếp: "Thành chủ dù có độc ác hơn hắn cũng là ân nhân của ta, ta nhất định sẽ không làm hại hắn. Mục đích duy nhất chỉ là cứu người kia mà thôi."
"Làm như vậy không sợ hắn sẽ giết ngươi sao?"
"Ngươi vì hắn mà lựa chọn như thế có hối hận không?" Sở Thiên Ca mỉm cười: "Ta đã chết một lần rồi, có chết thêm lần nữa cũng đâu có sao miễn người kia hạnh phúc."
"Ngươi không có ý định rời đi cùng y, cả hai cùng bỏ trốn?"
"Đâu phải cứ thích là người ta cũng đáp lại tình cảm của mình."
Bây giờ Thẩm Xuyên mới nhận ra, thường ngày Sở Thiên Ca lạnh lùng như vậy khi yêu vào cũng thật ấm áp, thật giống Huyền Mặc... Nghĩ đến hắn hai mắt Thẩm Xuyên lại thoáng buồn có chút đồng cảm với Sở Thiên Ca.
"Một người bình thường như ngươi còn dám vì người mình yêu mà không tiếc sinh mạng, không lẽ không cho ta làm anh hùng một lần sao? Chỉ cần y rời khỏi đây đến một nơi bình yên, sống vui vẻ hết quãng đời còn lại, ta bị thành chủ phạt ra sao cũng can tâm tình nguyện."
Lần này đến lượt Thẩm Xuyên thở dài, nếu không phải cậu thấy mình cũng rất đáng thương, thực muốn mắng hắn là một kẻ si tình đến ngốc nghếch, vì một người không yêu mình mà làm đến mức này. Nhưng hiện tại cậu mà nói hắn không phải là chó chê mèo lắm lông sao?
Sở Thiên Ca có khuyên nhủ thêm vài câu nhưng Thẩm Xuyên vẫn chưa đồng ý, đem mê dược cẩn thận cất gọn vào trong áo.
Lúc đến đây Huyền Mặc từng nói đừng lừa hắn, nếu cậu giúp Sở Thiên Ca có gọi là lừa hắn không?
Cố ý tiếp cận để cậu can tâm tình nguyện dâng mình lên? Tính thật tốt, thật hay! Hắn tính nước này đúng lắm ha ha!
Dường như thấy Thẩm Xuyên còn chưa đủ thảm, Sở Thiên Ca còn nói thêm: "Ngươi xem, đến 'Lạc Thành' chẳng phải cũng lấy từ 'Lạc' trong Lạc Tranh, ma khí của hắn 'Thanh' trong 'Thanh Trừng' cũng nghe gần giống với một chữ 'Tranh' đó sao?"
"Ngươi câm miệng! Đừng nói nữa ta không muốn nghe... không muốn nghe!" Thẩm Xuyên vội đưa hai tay lên bịt chặt tai, cậu không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì cả.
"Trong kí ức của hắn chỉ có Lạc Tranh mà mình gặp thời niên thiếu đó, ngay cả cái hai từ 'ca ca' kia cũng là ngày trước hắn từng gọi Lạc Tranh như vậy. Từ đầu đến cuối một chút thứ thuộc về ngươi cũng không hề có, hắn chỉ cần ngươi làm vật để hồi sinh người mà mình yêu thôi!"
Thẩm Xuyên gào lên át đi lời Sở Thiên Ca.
Tại sao phải để cậu nghe những chuyện này? Tại sao cứ phải để cậu chìm đắm trong hạnh phúc, rồi lại đạp ngã xuống vực sâu hết lần này đến lần khác, đến bên vớt cậu khỏi nơi tăm tối đó lại rồi lại lần nữa đẩy xuống. Mỗi lần rơi xuống là bên bờ tuyệt vọng mãi không thấy lối ra.
Trêu đùa người khác vui lắm sao? Hắn đứng ở trên cao nắm cậu trong lòng bàn tay, còn cậu coi hắn như ánh mặt trời của đời mình mà đối đáp.
Cậu vì một lời nói ngọt ngào, một cái ôm ấm áp của hắn mà dâng ra cả trái tim, còn hắn lại vô tình lấy trái tim rướm máu kia ra đạp dưới chân không thương tiếc. Hắn vốn dĩ không cần cậu... Dù cậu có nguyện ý làm thế thân thì hắn cũng không cần.
Chẳng biết qua bao lâu mới có một thanh âm đặc khàn cất lên, ngay chính Thẩm Xuyên cũng không nhận ra đây chính là giọng nói của mình: "Được... ta cho hắn là được chứ gì..."
"...Ngươi nói gì?" Sở Thiên Ca nhíu mày chưa kịp hiểu lời Thẩm Xuyên nói.
Thẩm Xuyên mỉm cười: "Nếu đã yêu người kia như vậy... Ta tác thành cho hắn là được chứ gì?"
"Ngươi..." Sở Thiên Ca có chút tức giận: "Ngươi không lẽ một chút oán giận cũng không có?"
"Sao có thể không có?" Cậu cũng là người mà cũng có trái tim bằng da bằng thịt, bị người ta đánh cũng biết đau, cũng biết cười, biết khóc. Hơn nữa cậu cũng đâu phải là thánh mẫu trong truyền thuyết, đến một chút oán hận cũng không có?
"Nhưng một người đau không phải sẽ tốt hơn sao?" Dù sao cũng quen rồi.
Thẩm Xuyên khóe môi tuy mỉm cười nhưng nhìn còn thảm hại hơn là khóc, nụ cười vừa miễn cưỡng vừa có chút bất cần. Sở Thiên Ca sững người lại như không tin vào tai mình, mãi một lúc sau mới thốt lên: "Ngươi điên rồi!"
...Ừ, cậu cũng thấy mình điên thật. Nếu là trước kia có người hỏi, có bằng lòng hy sinh bản thân để cho người yêu mình hạnh phúc với người khác không? Cậu nhất định sẽ cười và dứt khoát trả lời là không bao giờ, không phải điều đó thật ngu ngốc sao?
Vì cớ gì mình chịu đau khổ nhìn người khác hạnh phúc chứ? Xung quanh còn người thân gia đình, sao phải vì một người xa lạ mà làm đau lòng họ?
Nhưng cậu hiện tại ngoài Huyền Mặc ra làm gì có ai?
Cậu có gia đình? Có bạn bè? Tất cả đều không.
Không biết từ bao giờ Huyền Mặc đã trở thành người bạn, người yêu, người thân duy nhất của cậu, đến hắn cũng không cần thì lý do cậu tồn tại trên đời này là gì?
Đến bây giờ Thẩm Xuyên mới phát hiện, hóa ra mình yêu hắn nhiều đến vậy...
"Chuyện ngươi muốn ta giúp là gì, bây giờ nói được chưa? Nhưng nói trước dù Huyền Mặc có đối xử với ta không tốt thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không vì vậy mà làm hại hắn."
Sở Thiên Ca thở dài, không ngờ Thẩm Xuyên đến một chút tức giận cũng không có. Mọi chuyện đều khác với dự tính thành ra hắn có chút do dự, một lúc sau mới lặng lẽ đặt vào trong tay Thẩm Xuyên một đồ vật. Thẩm Xuyên mở gói giấy nhỏ ra, bên trong là một thứ bột mịn giống như là tro, cậu nhíu mày hỏi: "Đây là thứ gì?"
"Yên tâm không phải độc dược gì đâu, chỉ là một chút thuốc mê không tin ngươi có thể nếm thử."
"Vì cớ gì muốn ta làm chuyện này?"
"Trước khi đạt được mục đích thành chủ vẫn sẽ đối tốt với ngươi, vài hôm nữa hắn sẽ bế quan chỉ có duy nhất ngươi mới có thể tiếp cận hắn." Sở Thiên Ca ngồi xuống, ánh mắt có chút khó xử ngập ngừng nói: "Lúc nãy vào hang động kia, ngươi có nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi bị nhốt riêng biệt trong đó không?"
Lúc đó có quá nhiều người, Thẩm Xuyên không kịp để ý kỹ nên không có một chút ấn tượng nào.
"Y là người ta yêu." Sở Thiên Ca mỉm cười, lần đầu tiên Thẩm Xuyên nhìn thấy nụ cười của hắn dịu dàng đến vậy.
"Trong một lần ra ngoài y bị thành chủ bắt về nơi đó nhốt lại, ta thường xuyên đến canh giữ nên cũng tiếp xúc với y vài lần. Ngày ngày nói chuyện không biết mình đã nảy sinh tình cảm từ lúc nào."
"Ngươi muốn cứu y ra? Chẳng phải Huyền Mặc rất tín nhiệm ngươi, xin hắn tha một người không lẽ hắn cũng không đồng ý?"
Sở Thiên Ca thở dài: "Ngươi không đứng ở vị trí của hắn nên không hiểu, thành chủ đối với ta cũng chỉ là ba phần tín nhiệm bảy phần đề phòng, nếu ta để lộ sơ hở mình có điểm yếu, hắn sẽ dễ dàng buông tha như vậy sao? Hắn là quỷ vương không phải nguyệt lão."
Thẩm Xuyên cúi đầu xuống không biết nên nói gì.
"Xung quanh đều bố trí trận pháp, mang một người ra nhất định sẽ đánh động đến hắn, chỉ khi hắn chìm vào trong cơn mê ta mới có cơ hội." Sở Thiên Ca hạ giọng xuống như là van xin: "Thẩm Xuyên ngươi giúp ta đi được không?"
Thấy Thẩm Xuyên vẫn còn do dự Sở Thiên Ca lại nói tiếp: "Thành chủ dù có độc ác hơn hắn cũng là ân nhân của ta, ta nhất định sẽ không làm hại hắn. Mục đích duy nhất chỉ là cứu người kia mà thôi."
"Làm như vậy không sợ hắn sẽ giết ngươi sao?"
"Ngươi vì hắn mà lựa chọn như thế có hối hận không?" Sở Thiên Ca mỉm cười: "Ta đã chết một lần rồi, có chết thêm lần nữa cũng đâu có sao miễn người kia hạnh phúc."
"Ngươi không có ý định rời đi cùng y, cả hai cùng bỏ trốn?"
"Đâu phải cứ thích là người ta cũng đáp lại tình cảm của mình."
Bây giờ Thẩm Xuyên mới nhận ra, thường ngày Sở Thiên Ca lạnh lùng như vậy khi yêu vào cũng thật ấm áp, thật giống Huyền Mặc... Nghĩ đến hắn hai mắt Thẩm Xuyên lại thoáng buồn có chút đồng cảm với Sở Thiên Ca.
"Một người bình thường như ngươi còn dám vì người mình yêu mà không tiếc sinh mạng, không lẽ không cho ta làm anh hùng một lần sao? Chỉ cần y rời khỏi đây đến một nơi bình yên, sống vui vẻ hết quãng đời còn lại, ta bị thành chủ phạt ra sao cũng can tâm tình nguyện."
Lần này đến lượt Thẩm Xuyên thở dài, nếu không phải cậu thấy mình cũng rất đáng thương, thực muốn mắng hắn là một kẻ si tình đến ngốc nghếch, vì một người không yêu mình mà làm đến mức này. Nhưng hiện tại cậu mà nói hắn không phải là chó chê mèo lắm lông sao?
Sở Thiên Ca có khuyên nhủ thêm vài câu nhưng Thẩm Xuyên vẫn chưa đồng ý, đem mê dược cẩn thận cất gọn vào trong áo.
Lúc đến đây Huyền Mặc từng nói đừng lừa hắn, nếu cậu giúp Sở Thiên Ca có gọi là lừa hắn không?
Bình luận facebook