Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Hiện giờ đã là gần rạng sáng nhưng trên núi Trường Bạch vẫn tối đen mù mịt, những cơn giông bão liên tục kéo đến làm cây cối va vào nhau tạo ra những tiếng xào xạc, ở một nơi nào đó xen lẫn vào trong tiếng gió là tiếng sáo thê lương, một hắc y nhân đong đưa ngồi trên cành cổ thụ già nua hai tay đặt trên thân sáo.
Đôi mắt y sắc lạnh như dao, con ngươi xanh ngọc dường như càng nhìn rõ hơn trong đêm tối, nhìn hai kẻ một già một trẻ lăn lộn dưới đất gào thét bịt tai lại, hai tai vì tiếng sáo ma mị làm máu không ngừng chảy qua kẽ tay. Nhận ra cả hai kẻ đã dần kiệt sức Thẩm Xuyên mới bước xuống, mũi giày dẫm lên từng chiếc lá khô làm nó gãy vụn, rồi chiếc giày cứng cáp dẫm lên bàn tay nhỏ của đứa bé gái.
"Aaaaaa!" Nó kêu lên một tiếng thảm thiết mặt nhăn nhó lại, dùng móng vuốt yếu ớt của mình cào lên mũi giày. Ông cụ bên cạnh quỳ xuống liên tục dập đầu: "Đại gia lão già này khấu đầu xin người... hai ông cháu chúng ta chỉ là chẳng may đi lạc đường, người chẳng phải đã tha cho chúng ta rồi sao? Tại sao hiện tại cứ phải đuổi cùng giết tận như vậy... hai kẻ yếu đuối chúng ta thì có thể làm được gì chứ?"
Chân Thẩm Xuyên dẫm lên tay bé gái càng mạnh hơn, bàn tay mới lớn chưa được cứng cáp dường như nghe rõ tiếng xương gãy, nó đau đến mức liên tục kêu gào thét mồ hôi đầm đìa, máu từ tai vẫn không ngừng chảy ra nhìn rất thảm hại. Thẩm Xuyên từ trên cao nhìn xuống ánh mắt chỉ mang một vẻ lãnh khốc, khóe môi khẽ nhếch lên cúi đầu xuống.
"Đừng giả vờ nữa, ngươi tưởng ta không nhận ra ngươi là ai sao? Nghiêu Lâm chân nhân trưởng môn của phái Thanh Khương?"
Thẩm Xuyên vừa nói, vừa đưa tay lên từ phía cổ của lão lột ra một lớp da, cậu cầm lớp da trên tay nhìn 'ông cụ' vừa nãy đã biến thành một gã trung niên, Thẩm Xuyên ném tấm da xuống dưới đất cười khẩy: "Dù sao trước kia cũng là một trưởng môn danh tiếng vang xa, sao hôm nay lại rơi vào bước đường này, còn dập đầu quỳ xuống xin một thây ma như ta tha mạng... hả?"
Thân phận đã bị bại lộ vẻ mặt thống khổ chịu nhục bỗng chốc bay đi mất, Nghiêu Lâm đứng lên muốn lao mình quyết sống còn với Thẩm Xuyên nhưng lại bị đạp lăn ra đất, Thẩm Xuyên nhấc chân từ tay bé gái lên dẫm lên ngực gã đè xuống.
"Sư phụ!" Nhìn thấy sư phụ mình bị người khác khi dễ bé gái kêu lên, lại bị cái trừng mắt của Thẩm Xuyên làm cho im bặt.
"Đám yêu ma quỷ quái khốn nạn các ngươi. Từ Huyền, nếu không phải là ngươi thì ta rơi vào bước đường này sao? Nhi nữ và hiền tế không rõ sống chết, cả phái bị ngươi san bằng, ta lâm vào bước đường này đều là do ngươi! Đều do ngươi!"
Nghiêu Lâm kêu gào thảm thiết đôi mắt nổi lên toàn tơ máu, ông ta không ai khác chính là cha của A Tinh. Ngày đó khi Thẩm Xuyên trở về trả thù, không tìm được người cần tìm thì trút giận với đám người ở đó. Cả phái Thanh Khương chẳng mấy chốc bị đổ nát, đệ tử chết vô số trưởng môn nhanh chân chạy thoát, sau đó bạch vô âm tín không rõ tung tích.
"Ừ... đều do ta rồi ngươi làm gì được?" Thẩm Xuyên ngồi xuống dùng cây sáo của mình vuốt ve gương mặt lão, ánh mắt hơi nhếch lên mang theo ý cười nói: "Ông nóng lòng muốn trả thù đến mức tu luyện điên cuồng, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma kim đan vỡ nát, giờ không khác gì một phế nhân."
"Bây giờ không còn cách nào, chỉ biết tìm kiếm nhân tài tu luyện bồi dưỡng chúng, rồi một ngày nào đó kiếm ta trả thù phải không?" Thẩm Xuyên vừa nói, vừa liếc nhìn về phía bé gái đang hoảng sợ mặt cắt không còn giọt máu.
"Nhân tài tu luyện thế này cũng không dễ kiếm nha... ông thật là vất vả."
Nghiêu Lâm uất hận gào lên: "Từ Huyền ngươi đúng là tên cầm thú, rồi có ngày ngươi chết không được yên thân, cả cái tên Trác Mạn Thương Huyền kia nữa! Chắc chắn một ngày nào đó sẽ có người thay trời hành đạo, ngươi nghĩ đám ác nhân các ngươi sẽ yên yên ổn ổn sống cả đời sao?! Không có đâu ta sẽ nguyền rủa các ngươi, có chết ta cũng sẽ nguyền rủa các ngươi!"
Nghe đến tên Huyền Mặc ánh mắt Thẩm Xuyên bỗng chốc càng lạnh đi, lớn tiếng quát: "Các ngươi giết chúng ta thì là thay trời hành đạo, còn bọn ta giết người là ác ma không có nhân tính?"
Nghiêu Lâm nghiến răng: "Có gì sai? Yêu ma quỷ quái vốn dĩ không nên tồn tại trên đời này. Hai kẻ các ngươi đáng nhẽ phải chết từ lâu rồi, một tên đến người nhà mình cũng dám ra tay một tên thì điên cuồng nhìn thấy ai cũng giết, đáng nhẽ các ngươi phải bị trời phạt, thiên lôi xâu xé không chốn dung thân!"
"Ngươi là cái thá gì mà dám nói hắn?!" Thẩm Xuyên tức giận dùng ống sáo của mình đâm thẳng vào miệng Nghiêu Lâm, sau đó dừng lại một lúc hít một hơi sâu sau đó mới bình tĩnh nói:
"Lúc các ngươi ra tay với ta sao không nghĩ đến một ngày, nếu ta không chết ngược lại còn trở về thì đó cũng là ngày chết của các ngươi?! Chính đạo các ngươi không phải thích nói đạo lý, mê hoặc dân chúng đảo lộn trắng đen sao? Các ngươi dở trò ti tiện với bọn ta thì là các ngươi giỏi bày mưu tính kế, còn chúng ta làm gì cũng là sai?"
"Vậy ta nói cho ngươi biết hôm nay đứng ở đây, ta mạnh hơn ta chính đạo lý! Mấy thứ buồn nôn của đám đạo sĩ các ngươi đem cho chó gặm cả đi!"
Thẩm Xuyên nói xong đứng lên, hơi phủi lại quần áo, giọng đã hòa hoãn hơn một chút.
"Ngươi biết lúc nãy vì sao, ta không vạch trần hai người trước mặt Huyền Mặc mà để đến bây giờ không?"
"Huyền Mặc còn tốt chán, người không động hắn hắn cũng không tự dưng đi gây chuyện, ra tay rất dứt khoát để kẻ khác chết còn không biết tại sao mình chết, hắn không thích giở mấy trò hành hạ như mài xương róc thịt... À dĩ nhiên là trừ hai đứa con của ngươi."
Nghiêu Lâm phản ứng dữ dội mắt đỏ ửng. Giọng nói Thẩm Xuyên chợt mang theo vài phần lãnh khốc, mặc cho Nghiêu Lâm bị cây sáo cắm vào trong miệng chỉ kêu được những tiếng ú ớ, Thẩm Xuyên vuốt ve gương mặt lão nói: "Nhưng ta thì khác... ta rất thích."
"Ta thích nhìn thấy cảm giác con người đau đớn chết cũng không chết được..." Thẩm Xuyên vừa nói vừa đứng dậy tiến lại phía bé gái khóc không còn nước mắt, túm tóc nó kéo lê về phía Nghiêu Lâm.
"Chẳng phải ngươi muốn dạy nó tu luyện để giết ta sao?" Đứa bé trong tay Thẩm Xuyên đến giờ mới lấy lại bình tĩnh, cảm nhận được nguy hiểm trước mắt nước mắt giàn giụa ú ớ cầu xin: "Đừng mà... đừng..."
Thẩm Xuyên coi như không nghe thấy, năm ngón cong lên dùng một chiêu đâm qua ngực bé gái, nó trợn trừng mắt còn chẳng kịp kêu, Thẩm Xuyên moi từ trong người nó ra một quả tim vẫn còn nóng, rút cây sáo trong miệng Nghiêu Lâm ra mỉm cười nói: "Làm sao bây giờ đồ đệ của ngươi chết rồi?"
Nghiêu Lâm bị cây sáo đâm vào miệng bị thương khóe môi không ngừng chảy máu, ú ớ không nói nên lời nhưng đôi mắt toàn là nỗi uất hận.
"Này thì muốn trả thù ta..." Thẩm Xuyên đưa quả tim lên phía trước từng giọt máu nóng cứ thê rơi trên mặt gã, rồi hơi dùng sức bóp nát. Nghiêu Lâm muốn tránh không thể tránh, chỉ có thể nằm đó chịu đựng từng giọt máu liên tục tưới lên mặt.
Cảm thấy chơi đã chán, Thẩm Xuyên lôi từ trong người ra một cái bình nhỏ: "Ngày đó cũng nhờ con gái ngươi đẩy ta xuống đáy Cao Lãnh ta mới có ngày hôm nay, nể tình ân tình đó ta cũng cho ông nếm thử cảm giác tắm trong dung nham là thế nào nhé?"
Nói rồi Thẩm Xuyên dốc bình trong tay xuống, lập tức người Nghiêu Lâm phát ra những tia đỏ như lửa, gã lăn lộn gào lên cào loạn khắp người không ngừng.
"Yên tâm sẽ chết nhanh thôi... tầm mười ngày là cùng cứ từ từ mà tận hưởng. Mà cái này do tiểu muội ta làm, hồn phách cũng sẽ bị đốt đến cháy nát phòng ngừa hậu hoạn."
Thẩm Xuyên đứng nhìn gã tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong khu rừng, nếu là người khác sẽ thấy đáng sợ nhưng Thẩm Xuyên càng nghe càng vui vẻ, dựa người vào cây hai tay khoanh trước ngực đứng đó liên tục cười.
Tiếng cười cùng tiếng gào khóc hòa tan vào nhau tạo nên một thứ âm thanh quỷ dị.
Thẩm Xuyên đứng một hồi lâu cảm thấy đã thỏa mãn, lau sạch vết máu trên người mới xoay người định trở về.
Nhưng vừa xoay người lại đã chạm mặt phải gương mặt quen thuộc, Thẩm Xuyên cả người run lên đứng trân trân tại chỗ không thể nào nhúc nhích. Huyền Mặc không đeo mặt nạ, chỉ mặc một chiếc áo trong tóc cũng cột lại qua loa, đã đứng từ đằng sau lưng cậu từ lúc nào. Ánh mắt không rõ cảm xúc, nhưng cậu nhìn vào lại cảm thấy thật đau đớn.
....Hắn là đang thất vọng sao?
Bộ mặt lúc nãy của cậu hắn đã nhìn thấy cả rồi.
Huyền Mặc không thích cậu như vậy...
Thẩm Xuyên cố nén đi nỗi sợ hãi trong lòng, cậu muốn giải thích.
Đúng rồi phải giải thích, Huyền Mặc sẽ hiểu cho cậu thôi đúng không? Hắn sẽ hiểu thôi không sao...
Tuy tự trấn an mình như thế, nhưng khi cất tiếng giọng nói đã nghèn nghẹn.
"Huyền Mặc... ta..."
Đôi mắt y sắc lạnh như dao, con ngươi xanh ngọc dường như càng nhìn rõ hơn trong đêm tối, nhìn hai kẻ một già một trẻ lăn lộn dưới đất gào thét bịt tai lại, hai tai vì tiếng sáo ma mị làm máu không ngừng chảy qua kẽ tay. Nhận ra cả hai kẻ đã dần kiệt sức Thẩm Xuyên mới bước xuống, mũi giày dẫm lên từng chiếc lá khô làm nó gãy vụn, rồi chiếc giày cứng cáp dẫm lên bàn tay nhỏ của đứa bé gái.
"Aaaaaa!" Nó kêu lên một tiếng thảm thiết mặt nhăn nhó lại, dùng móng vuốt yếu ớt của mình cào lên mũi giày. Ông cụ bên cạnh quỳ xuống liên tục dập đầu: "Đại gia lão già này khấu đầu xin người... hai ông cháu chúng ta chỉ là chẳng may đi lạc đường, người chẳng phải đã tha cho chúng ta rồi sao? Tại sao hiện tại cứ phải đuổi cùng giết tận như vậy... hai kẻ yếu đuối chúng ta thì có thể làm được gì chứ?"
Chân Thẩm Xuyên dẫm lên tay bé gái càng mạnh hơn, bàn tay mới lớn chưa được cứng cáp dường như nghe rõ tiếng xương gãy, nó đau đến mức liên tục kêu gào thét mồ hôi đầm đìa, máu từ tai vẫn không ngừng chảy ra nhìn rất thảm hại. Thẩm Xuyên từ trên cao nhìn xuống ánh mắt chỉ mang một vẻ lãnh khốc, khóe môi khẽ nhếch lên cúi đầu xuống.
"Đừng giả vờ nữa, ngươi tưởng ta không nhận ra ngươi là ai sao? Nghiêu Lâm chân nhân trưởng môn của phái Thanh Khương?"
Thẩm Xuyên vừa nói, vừa đưa tay lên từ phía cổ của lão lột ra một lớp da, cậu cầm lớp da trên tay nhìn 'ông cụ' vừa nãy đã biến thành một gã trung niên, Thẩm Xuyên ném tấm da xuống dưới đất cười khẩy: "Dù sao trước kia cũng là một trưởng môn danh tiếng vang xa, sao hôm nay lại rơi vào bước đường này, còn dập đầu quỳ xuống xin một thây ma như ta tha mạng... hả?"
Thân phận đã bị bại lộ vẻ mặt thống khổ chịu nhục bỗng chốc bay đi mất, Nghiêu Lâm đứng lên muốn lao mình quyết sống còn với Thẩm Xuyên nhưng lại bị đạp lăn ra đất, Thẩm Xuyên nhấc chân từ tay bé gái lên dẫm lên ngực gã đè xuống.
"Sư phụ!" Nhìn thấy sư phụ mình bị người khác khi dễ bé gái kêu lên, lại bị cái trừng mắt của Thẩm Xuyên làm cho im bặt.
"Đám yêu ma quỷ quái khốn nạn các ngươi. Từ Huyền, nếu không phải là ngươi thì ta rơi vào bước đường này sao? Nhi nữ và hiền tế không rõ sống chết, cả phái bị ngươi san bằng, ta lâm vào bước đường này đều là do ngươi! Đều do ngươi!"
Nghiêu Lâm kêu gào thảm thiết đôi mắt nổi lên toàn tơ máu, ông ta không ai khác chính là cha của A Tinh. Ngày đó khi Thẩm Xuyên trở về trả thù, không tìm được người cần tìm thì trút giận với đám người ở đó. Cả phái Thanh Khương chẳng mấy chốc bị đổ nát, đệ tử chết vô số trưởng môn nhanh chân chạy thoát, sau đó bạch vô âm tín không rõ tung tích.
"Ừ... đều do ta rồi ngươi làm gì được?" Thẩm Xuyên ngồi xuống dùng cây sáo của mình vuốt ve gương mặt lão, ánh mắt hơi nhếch lên mang theo ý cười nói: "Ông nóng lòng muốn trả thù đến mức tu luyện điên cuồng, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma kim đan vỡ nát, giờ không khác gì một phế nhân."
"Bây giờ không còn cách nào, chỉ biết tìm kiếm nhân tài tu luyện bồi dưỡng chúng, rồi một ngày nào đó kiếm ta trả thù phải không?" Thẩm Xuyên vừa nói, vừa liếc nhìn về phía bé gái đang hoảng sợ mặt cắt không còn giọt máu.
"Nhân tài tu luyện thế này cũng không dễ kiếm nha... ông thật là vất vả."
Nghiêu Lâm uất hận gào lên: "Từ Huyền ngươi đúng là tên cầm thú, rồi có ngày ngươi chết không được yên thân, cả cái tên Trác Mạn Thương Huyền kia nữa! Chắc chắn một ngày nào đó sẽ có người thay trời hành đạo, ngươi nghĩ đám ác nhân các ngươi sẽ yên yên ổn ổn sống cả đời sao?! Không có đâu ta sẽ nguyền rủa các ngươi, có chết ta cũng sẽ nguyền rủa các ngươi!"
Nghe đến tên Huyền Mặc ánh mắt Thẩm Xuyên bỗng chốc càng lạnh đi, lớn tiếng quát: "Các ngươi giết chúng ta thì là thay trời hành đạo, còn bọn ta giết người là ác ma không có nhân tính?"
Nghiêu Lâm nghiến răng: "Có gì sai? Yêu ma quỷ quái vốn dĩ không nên tồn tại trên đời này. Hai kẻ các ngươi đáng nhẽ phải chết từ lâu rồi, một tên đến người nhà mình cũng dám ra tay một tên thì điên cuồng nhìn thấy ai cũng giết, đáng nhẽ các ngươi phải bị trời phạt, thiên lôi xâu xé không chốn dung thân!"
"Ngươi là cái thá gì mà dám nói hắn?!" Thẩm Xuyên tức giận dùng ống sáo của mình đâm thẳng vào miệng Nghiêu Lâm, sau đó dừng lại một lúc hít một hơi sâu sau đó mới bình tĩnh nói:
"Lúc các ngươi ra tay với ta sao không nghĩ đến một ngày, nếu ta không chết ngược lại còn trở về thì đó cũng là ngày chết của các ngươi?! Chính đạo các ngươi không phải thích nói đạo lý, mê hoặc dân chúng đảo lộn trắng đen sao? Các ngươi dở trò ti tiện với bọn ta thì là các ngươi giỏi bày mưu tính kế, còn chúng ta làm gì cũng là sai?"
"Vậy ta nói cho ngươi biết hôm nay đứng ở đây, ta mạnh hơn ta chính đạo lý! Mấy thứ buồn nôn của đám đạo sĩ các ngươi đem cho chó gặm cả đi!"
Thẩm Xuyên nói xong đứng lên, hơi phủi lại quần áo, giọng đã hòa hoãn hơn một chút.
"Ngươi biết lúc nãy vì sao, ta không vạch trần hai người trước mặt Huyền Mặc mà để đến bây giờ không?"
"Huyền Mặc còn tốt chán, người không động hắn hắn cũng không tự dưng đi gây chuyện, ra tay rất dứt khoát để kẻ khác chết còn không biết tại sao mình chết, hắn không thích giở mấy trò hành hạ như mài xương róc thịt... À dĩ nhiên là trừ hai đứa con của ngươi."
Nghiêu Lâm phản ứng dữ dội mắt đỏ ửng. Giọng nói Thẩm Xuyên chợt mang theo vài phần lãnh khốc, mặc cho Nghiêu Lâm bị cây sáo cắm vào trong miệng chỉ kêu được những tiếng ú ớ, Thẩm Xuyên vuốt ve gương mặt lão nói: "Nhưng ta thì khác... ta rất thích."
"Ta thích nhìn thấy cảm giác con người đau đớn chết cũng không chết được..." Thẩm Xuyên vừa nói vừa đứng dậy tiến lại phía bé gái khóc không còn nước mắt, túm tóc nó kéo lê về phía Nghiêu Lâm.
"Chẳng phải ngươi muốn dạy nó tu luyện để giết ta sao?" Đứa bé trong tay Thẩm Xuyên đến giờ mới lấy lại bình tĩnh, cảm nhận được nguy hiểm trước mắt nước mắt giàn giụa ú ớ cầu xin: "Đừng mà... đừng..."
Thẩm Xuyên coi như không nghe thấy, năm ngón cong lên dùng một chiêu đâm qua ngực bé gái, nó trợn trừng mắt còn chẳng kịp kêu, Thẩm Xuyên moi từ trong người nó ra một quả tim vẫn còn nóng, rút cây sáo trong miệng Nghiêu Lâm ra mỉm cười nói: "Làm sao bây giờ đồ đệ của ngươi chết rồi?"
Nghiêu Lâm bị cây sáo đâm vào miệng bị thương khóe môi không ngừng chảy máu, ú ớ không nói nên lời nhưng đôi mắt toàn là nỗi uất hận.
"Này thì muốn trả thù ta..." Thẩm Xuyên đưa quả tim lên phía trước từng giọt máu nóng cứ thê rơi trên mặt gã, rồi hơi dùng sức bóp nát. Nghiêu Lâm muốn tránh không thể tránh, chỉ có thể nằm đó chịu đựng từng giọt máu liên tục tưới lên mặt.
Cảm thấy chơi đã chán, Thẩm Xuyên lôi từ trong người ra một cái bình nhỏ: "Ngày đó cũng nhờ con gái ngươi đẩy ta xuống đáy Cao Lãnh ta mới có ngày hôm nay, nể tình ân tình đó ta cũng cho ông nếm thử cảm giác tắm trong dung nham là thế nào nhé?"
Nói rồi Thẩm Xuyên dốc bình trong tay xuống, lập tức người Nghiêu Lâm phát ra những tia đỏ như lửa, gã lăn lộn gào lên cào loạn khắp người không ngừng.
"Yên tâm sẽ chết nhanh thôi... tầm mười ngày là cùng cứ từ từ mà tận hưởng. Mà cái này do tiểu muội ta làm, hồn phách cũng sẽ bị đốt đến cháy nát phòng ngừa hậu hoạn."
Thẩm Xuyên đứng nhìn gã tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong khu rừng, nếu là người khác sẽ thấy đáng sợ nhưng Thẩm Xuyên càng nghe càng vui vẻ, dựa người vào cây hai tay khoanh trước ngực đứng đó liên tục cười.
Tiếng cười cùng tiếng gào khóc hòa tan vào nhau tạo nên một thứ âm thanh quỷ dị.
Thẩm Xuyên đứng một hồi lâu cảm thấy đã thỏa mãn, lau sạch vết máu trên người mới xoay người định trở về.
Nhưng vừa xoay người lại đã chạm mặt phải gương mặt quen thuộc, Thẩm Xuyên cả người run lên đứng trân trân tại chỗ không thể nào nhúc nhích. Huyền Mặc không đeo mặt nạ, chỉ mặc một chiếc áo trong tóc cũng cột lại qua loa, đã đứng từ đằng sau lưng cậu từ lúc nào. Ánh mắt không rõ cảm xúc, nhưng cậu nhìn vào lại cảm thấy thật đau đớn.
....Hắn là đang thất vọng sao?
Bộ mặt lúc nãy của cậu hắn đã nhìn thấy cả rồi.
Huyền Mặc không thích cậu như vậy...
Thẩm Xuyên cố nén đi nỗi sợ hãi trong lòng, cậu muốn giải thích.
Đúng rồi phải giải thích, Huyền Mặc sẽ hiểu cho cậu thôi đúng không? Hắn sẽ hiểu thôi không sao...
Tuy tự trấn an mình như thế, nhưng khi cất tiếng giọng nói đã nghèn nghẹn.
"Huyền Mặc... ta..."
Bình luận facebook