Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Ngoài những kẻ vừa được nhắc đến, trong đây chỉ còn hai người Ngọc Tịnh Yên và Tử Linh Lan. Ngay cả Ngọc Tịnh Yên cũng suy đoán được phần nào, cô ngơ ngác chầm chậm xoay đầu nhìn sang bên cạnh.
Tử Linh Lan hơi cúi đầu xuống không nhìn rõ mặt, trên người phát ra thứ ma khí gì đó rất lạ, nghe giọng Nhiễm Cảnh cũng không hề phản ứng. Ngọc Tịnh Yên lắc đầu không muốn tin, môi mấp máy khó khăn lắm mới cất lên giọng gọi thử: "Tỷ... tỷ tỷ?"
Không có tiếng trả lời.
Hy vọng lại nhỏ nhoi thêm một chút, Ngọc Tịnh Yên không muốn tin. Tử Linh Lan của cô không thể nào cùng phe với tên kia được, nếu đó là sự thật vậy chẳng phải những ngày qua đều là lừa dối cả sao? Tử Linh Lan tốt với cô đều là đang đóng kịch?
Ngọc Tịnh Yên cả người khẽ run lên, cô nhấc tay muốn chạm vào người Tử Linh Lan, muốn kéo lấy nàng về phía mình. Muốn nàng nói với cô mọi chuyện đều không như mọi người nghĩ, nàng không hề quen biết gì Nhiễm Cảnh, người lúc nãy hắn ra lệnh cũng không phải là nàng!
Thế nhưng bàn tay chưa kịp chạm đến, Ngọc Tịnh Yên đã bị một chiêu đẩy ngược lại ngã mạnh xuống. Tử Linh Lan đến một cái liếc nhìn cũng không có, bước qua người Ngọc Tịnh Yên tiến về phía trước.
Ngọc Tịnh Yên bị đẩy ngã nằm trên sàn thất thần không tin vào mắt mình, đến sức đứng dậy cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn người tỷ tỷ từng rất thân thiết trước mặt. Cảm giác bị phản bội còn đau hơn bất cứ thứ gì, hơn nữa còn là người mình rất mực trân trọng.
Cô tin Tử Linh Lan đến vậy mà, tuy thời gian quen nhau không dài nhưng Tử Linh Lan là người từng chứng kiến cô khóc, là người vì dỗ cô cười mà làm đủ mọi cách. Tại sao hiện tại lại xa lạ đến vậy, tại sao lại trở nên như vậy?
Tử Linh Lan tiến về phía ba món binh khí, ánh sáng từ quả cầu phát ra chiếu vàng cả khuôn mặt. Ngọc Tịnh Yên lắc đầu, mang theo thanh âm khàn khàn vội vàng gọi với lại: "Tỷ tỷ... tỷ tỷ...!"
Tử Linh Lan không hề quay đầu lại, ả đứng đó tiếp tục đi về phía pháp trận Huyền Mặc tạo nên. Thẩm Xuyên, Yến Thanh Ngọc và cả Huyền Mặc cũng không ngừng lo lắng, hiện tại mọi chuyện sắp thành chỉ còn một chút nữa thôi là có thể bức được Nhiễm Cảnh ra khỏi thân xác Hỏa Ly, nếu bị phá hủy thì chắc chắn sẽ thất bại, nhưng hiện tại cả ba đều không thể rời vị trí. Ngọc Tịnh Yên thì bàng hoàng ngã dưới đất, càng không thể trông mong vào đám tu sĩ bị trói kia.
Huyền Mặc tức giận quát lớn: "Huyết Y!"
Ngọc Tịnh Yên thất vọng đến cùng cực, nước mắt cứ thế rơi xuống mọi vật trước mặt đều không còn nhìn rõ, cũng không muốn nhìn. Tử Linh Lan ngày càng tiến đến pháp trận mà Ngọc Tịnh Yên không thể làm gì, miệng không ngừng phát ra những tiếng khe khẽ: "Đừng... đừng... Tỷ tỷ đừng làm vậy, muội không muốn..."
Không muốn hai chúng ta trở tha thành kẻ thù của nhau như vậy đâu!
Không phải Ngọc Tịnh Yên bị đánh cho đến mức không thể đứng dậy, nhưng cả người như bị thứ gì đó đè chặt lại. Vừa nặng vừa đau một chút cũng không thể cử động, quên mất rằng mình phải tiến lên phía trước ngăn cản Tử Linh Lan, không thể để nàng làm hại những người khác.
Nhưng cô không thể làm được...
Tỷ ấy thương cô vậy mà, cô đã nói không muốn rồi tỷ ấy sẽ dừng lại thôi phải không?
Tỷ ấy sẽ nghe thấy giọng cô thôi phải không?
Tử Linh Lan con ngươi chợt lay động, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc rất nhanh liền biến mất. Ả lạnh lùng lấy bàn tay không của mình đưa vào trong quả cầu, dùng sức rút mạnh một trong ba thanh kiếm ra. Không còn gì cố định quả cầu lập tức vỡ nát tạo nên một tiếng nổ lớn, sợi dây bám lấy Hỏa Ly cũng rời rạc tan tành thành từng đoạn, sức mạnh lập tức phản phệ đánh ngược lại về phía ba người Thẩm Xuyên. Ở trong cự ly gần không thể tránh, lực sát thương rất lớn cả ba bị văng ra xa mỗi người một hướng, lần này bị thương không nhẹ Thẩm Xuyên vừa tiếp đất đã mù mịt đầu óc, thử cử động mới miễn cưỡng nhích được ngón tay.
Ngọc Tịnh Yên nhìn một vòng ba người bị thương ngã dưới đất rồi lại nhìn Tử Linh Lan, ở hướng này chỉ có thể nhìn thấy một tấm lưng gầy. Ngọc Tịnh Yên nước mắt liên tục rơi xuống, bao nhiêu sự tin tưởng đều bị vùi dập, cô vừa uất ức vừa thất vọng. Dùng hết sức bình sinh mà gào lên chất vấn: "Tại... tại sao chứ? Tại sao tỷ lại làm như vậy?!"
"Tại sao ư?" Tử Linh Lan không quay người nhìn về phía Ngọc Tịnh Yên, ả bước về phía trước nhặt một thanh kiếm dưới đất lên, thanh âm nhẹ nhàng bình tĩnh cất tiếng: "Yên Nhi muội muội ngốc, muội nghĩ ai cũng tốt như muội sao? Trên đời này đừng dễ tin tưởng một ai, không phải tất cả những người tốt với muội đều thực sự tốt đâu."
Ngọc Tịnh Yên lắc đầu phủ nhận, nàng không muốn tin một chút cũng không muốn tin.
"Không phải, tỷ tỷ rất tốt... muội cảm nhận được tỷ tốt với muội là thật mà... Tỷ bị tên kia ép đúng không? Tỷ đừng sợ còn có muội, tỷ lại đây với muội đi, đừng bước thêm nữa!" Ngọc Tịnh Yên vừa khóc vừa nói, bàn tay tự vỗ vào ngực như bảo đảm.
Tỷ lại đây với muội, tỷ đừng bước thêm nữa, chỉ cần tỷ quay đầu lại còn có muội ở cạnh tỷ.
Tử Linh Lan coi như không nghe thấy, cầm trên tay thanh kiếm đi ngược về phía Thẩm Xuyên. Huyền Mặc thấy có điều không ổn, muốn ngồi dậy thì bị Hỏa Ly dùng chân ngăn lại. Tử Linh Lan đứng cách Thẩm Xuyên một khoảng gần, ánh mắt ả chứa toàn là thù hận, hết nhìn về phía Huyền Mặc rồi nhìn Thẩm Xuyên sau đó cười lớn: "Yên Nhi ta không bị ai ép cả, muội có còn nhớ ta từng kể, trước kia ta cũng từng yêu một người rất sâu đậm không? Ta nói với muội ta buông bỏ được rồi... nhưng thật sự không phải."
Tử Linh Lan như nhớ lại gì đó hai tay buông thõng xuống, đôi mắt đỏ lên vừa đau lòng vừa oán hận nhìn về phía Huyền Mặc, sau đó lại nở nụ cười tự chế giễu: "Ngày đó vì có người đưa tay ra cứu ta một mạng, đặt cho ta một cái tên dễ nghe hơn những người khác mà ta đem lòng yêu người ấy suốt trăm năm, tình nguyện ở bên người đó suốt năm trăm năm, nguyện cả đời này chỉ một lòng sống chết vì người. Nhưng rồi thì sao, bao nhiêu cố gắng của ta đổi lại được cái gì?!"
Tử Linh Lan trừng mắt, dùng kiếm chỉ về phía Thẩm Xuyên nói lớn: "Đều vì hắn, tất cả đều vì hắn!"
Sau đó lại điên cuồng quay qua nhìn Huyền Mặc cười, run run đưa tay lên để lộ ra phần giữa cổ tay có một lỗ đen lớn, là vết tích năm xưa Huyền Mặc hạ pháp chú mãi mãi không thể xóa bỏ.
"Ta theo ngươi lâu như vậy, ngươi không yêu ta cũng không hề oán trách. Ngươi đáng lẽ cũng nên cứ như vậy, không yêu ta thì cũng đừng nên có một ai cả, dù không thuộc về ta cũng đừng thuộc về người khác! Nhưng sau đó thì sao? Từ khi hắn xuất hiện ngươi vì hắn mà đánh ta, vì hắn mà đeo pháp chú đáng sợ kia lên người ta, rồi đày ta xuống làm một nô bộc ngày ngày chỉ có thể đi quét dọn không thể rời khỏi quỷ giới!"
Tử Linh Lan vừa dơ tay ra vừa điên cuồng gào lên, như mọi nhẫn nhịn chịu đựng tích tụ lại suốt chừng ấy năm đợi ngay thời khắc này mà bùng phát.
Ả hận chứ! Sao có thể không hận, thử trong hoàn cảnh của ả xem có thể tươi cười mà sống tiếp không? Nói ả độc ác cũng được, ích kỷ cũng được, nếu ngày đó Nhiễm Cảnh không reo rắc ý niệm trả thù vào trong đầu, chỉ sợ lúc này ả đã tự reo chính bản thân mình xuống đáy dung nham, tan thành khói bụi rồi!
Tử Linh Lan nắm chặt lấy cổ tay, gương mặt vặn vẹo nhớ lại lúc mình mới bị hạ pháp chú, quay về phía Ngọc Tịnh Yên nói: "Yên Nhi, muội có biết cảm giác bị từng cây đinh dài cắm lên tứ chi như thế nào không? Đau lắm... Ta còn cảm nhận được nó từng chút một xuyên vào trong da, từng mảnh xương vỡ nát. Mỗi một lần cử động cơn đau ấy vẫn như ngày đầu tiên, mỗi một bước đi phải cảm nhận từng nỗi đau xé da xé thịt... Muội thử tưởng tượng đi, nếu là muội... muội chịu được không? Vậy mà ta phải đeo nó suốt năm mươi năm! Ta như một phế nhân suốt năm mươi năm!"
Nghe những lời oán hận của Tử Linh Lan, Huyền Mặc vẫn không cảm xúc. Hắn không hối hận, năm đó ả ta đắc tội với Thẩm Xuyên là thật, nếu không nể tình từng theo hắn bao năm có khi đã dùng một chưởng giết chết. Còn Thẩm Xuyên cũng chỉ cười nhẹ, cậu thì thấy hơi hối hận một chút, đúng là không nên tha cho một ai cả, người nên giết đáng nhẽ phải giết từ đầu!
Chỉ có mỗi Ngọc Tịnh Yên nước mắt giàn giụa, cô nắm lấy vạt áo của Tử Linh Lan ngước đầu lên cầu xin: "Tỷ tỷ, muội biết tỷ từng chịu khổ... sau này sẽ không như thế nữa, cả quãng đời về sau muội bảo vệ tỷ có được không? Không để ai làm tổn thương tỷ nữa, không ai dám động vào tỷ. Tỷ đừng làm như thế, tỷ dừng lại đi được không? Linh Lan mà muội quen không phải như thế đâu!"
Tử Linh Lan mặt không cảm xúc, giật vạt áo của mình ra lạnh lùng nói: "Yên Nhi à đều đã muộn rồi, có những chuyện không phải cứ muốn là được đâu. Nhưng muội yên tâm, ta tiếp cận muội phần lớn là vì lợi dụng nhưng thời gian qua ở bên cạnh muội cũng không phải là giả, ta sẽ không giết muội..."
Ngọc Tịnh Yên lắc đầu nước mắt rơi cả xuống mu bàn tay, vừa là thất vọng vừa là đau lòng. Đau lòng vì cô không thể gặp Tử Linh Lan sớm hơn, cô mà gặp tỷ ấy sớm hơn một chút thì tốt rồi, mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy.
Tử Linh Lan hơi cúi đầu xuống không nhìn rõ mặt, trên người phát ra thứ ma khí gì đó rất lạ, nghe giọng Nhiễm Cảnh cũng không hề phản ứng. Ngọc Tịnh Yên lắc đầu không muốn tin, môi mấp máy khó khăn lắm mới cất lên giọng gọi thử: "Tỷ... tỷ tỷ?"
Không có tiếng trả lời.
Hy vọng lại nhỏ nhoi thêm một chút, Ngọc Tịnh Yên không muốn tin. Tử Linh Lan của cô không thể nào cùng phe với tên kia được, nếu đó là sự thật vậy chẳng phải những ngày qua đều là lừa dối cả sao? Tử Linh Lan tốt với cô đều là đang đóng kịch?
Ngọc Tịnh Yên cả người khẽ run lên, cô nhấc tay muốn chạm vào người Tử Linh Lan, muốn kéo lấy nàng về phía mình. Muốn nàng nói với cô mọi chuyện đều không như mọi người nghĩ, nàng không hề quen biết gì Nhiễm Cảnh, người lúc nãy hắn ra lệnh cũng không phải là nàng!
Thế nhưng bàn tay chưa kịp chạm đến, Ngọc Tịnh Yên đã bị một chiêu đẩy ngược lại ngã mạnh xuống. Tử Linh Lan đến một cái liếc nhìn cũng không có, bước qua người Ngọc Tịnh Yên tiến về phía trước.
Ngọc Tịnh Yên bị đẩy ngã nằm trên sàn thất thần không tin vào mắt mình, đến sức đứng dậy cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn người tỷ tỷ từng rất thân thiết trước mặt. Cảm giác bị phản bội còn đau hơn bất cứ thứ gì, hơn nữa còn là người mình rất mực trân trọng.
Cô tin Tử Linh Lan đến vậy mà, tuy thời gian quen nhau không dài nhưng Tử Linh Lan là người từng chứng kiến cô khóc, là người vì dỗ cô cười mà làm đủ mọi cách. Tại sao hiện tại lại xa lạ đến vậy, tại sao lại trở nên như vậy?
Tử Linh Lan tiến về phía ba món binh khí, ánh sáng từ quả cầu phát ra chiếu vàng cả khuôn mặt. Ngọc Tịnh Yên lắc đầu, mang theo thanh âm khàn khàn vội vàng gọi với lại: "Tỷ tỷ... tỷ tỷ...!"
Tử Linh Lan không hề quay đầu lại, ả đứng đó tiếp tục đi về phía pháp trận Huyền Mặc tạo nên. Thẩm Xuyên, Yến Thanh Ngọc và cả Huyền Mặc cũng không ngừng lo lắng, hiện tại mọi chuyện sắp thành chỉ còn một chút nữa thôi là có thể bức được Nhiễm Cảnh ra khỏi thân xác Hỏa Ly, nếu bị phá hủy thì chắc chắn sẽ thất bại, nhưng hiện tại cả ba đều không thể rời vị trí. Ngọc Tịnh Yên thì bàng hoàng ngã dưới đất, càng không thể trông mong vào đám tu sĩ bị trói kia.
Huyền Mặc tức giận quát lớn: "Huyết Y!"
Ngọc Tịnh Yên thất vọng đến cùng cực, nước mắt cứ thế rơi xuống mọi vật trước mặt đều không còn nhìn rõ, cũng không muốn nhìn. Tử Linh Lan ngày càng tiến đến pháp trận mà Ngọc Tịnh Yên không thể làm gì, miệng không ngừng phát ra những tiếng khe khẽ: "Đừng... đừng... Tỷ tỷ đừng làm vậy, muội không muốn..."
Không muốn hai chúng ta trở tha thành kẻ thù của nhau như vậy đâu!
Không phải Ngọc Tịnh Yên bị đánh cho đến mức không thể đứng dậy, nhưng cả người như bị thứ gì đó đè chặt lại. Vừa nặng vừa đau một chút cũng không thể cử động, quên mất rằng mình phải tiến lên phía trước ngăn cản Tử Linh Lan, không thể để nàng làm hại những người khác.
Nhưng cô không thể làm được...
Tỷ ấy thương cô vậy mà, cô đã nói không muốn rồi tỷ ấy sẽ dừng lại thôi phải không?
Tỷ ấy sẽ nghe thấy giọng cô thôi phải không?
Tử Linh Lan con ngươi chợt lay động, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc rất nhanh liền biến mất. Ả lạnh lùng lấy bàn tay không của mình đưa vào trong quả cầu, dùng sức rút mạnh một trong ba thanh kiếm ra. Không còn gì cố định quả cầu lập tức vỡ nát tạo nên một tiếng nổ lớn, sợi dây bám lấy Hỏa Ly cũng rời rạc tan tành thành từng đoạn, sức mạnh lập tức phản phệ đánh ngược lại về phía ba người Thẩm Xuyên. Ở trong cự ly gần không thể tránh, lực sát thương rất lớn cả ba bị văng ra xa mỗi người một hướng, lần này bị thương không nhẹ Thẩm Xuyên vừa tiếp đất đã mù mịt đầu óc, thử cử động mới miễn cưỡng nhích được ngón tay.
Ngọc Tịnh Yên nhìn một vòng ba người bị thương ngã dưới đất rồi lại nhìn Tử Linh Lan, ở hướng này chỉ có thể nhìn thấy một tấm lưng gầy. Ngọc Tịnh Yên nước mắt liên tục rơi xuống, bao nhiêu sự tin tưởng đều bị vùi dập, cô vừa uất ức vừa thất vọng. Dùng hết sức bình sinh mà gào lên chất vấn: "Tại... tại sao chứ? Tại sao tỷ lại làm như vậy?!"
"Tại sao ư?" Tử Linh Lan không quay người nhìn về phía Ngọc Tịnh Yên, ả bước về phía trước nhặt một thanh kiếm dưới đất lên, thanh âm nhẹ nhàng bình tĩnh cất tiếng: "Yên Nhi muội muội ngốc, muội nghĩ ai cũng tốt như muội sao? Trên đời này đừng dễ tin tưởng một ai, không phải tất cả những người tốt với muội đều thực sự tốt đâu."
Ngọc Tịnh Yên lắc đầu phủ nhận, nàng không muốn tin một chút cũng không muốn tin.
"Không phải, tỷ tỷ rất tốt... muội cảm nhận được tỷ tốt với muội là thật mà... Tỷ bị tên kia ép đúng không? Tỷ đừng sợ còn có muội, tỷ lại đây với muội đi, đừng bước thêm nữa!" Ngọc Tịnh Yên vừa khóc vừa nói, bàn tay tự vỗ vào ngực như bảo đảm.
Tỷ lại đây với muội, tỷ đừng bước thêm nữa, chỉ cần tỷ quay đầu lại còn có muội ở cạnh tỷ.
Tử Linh Lan coi như không nghe thấy, cầm trên tay thanh kiếm đi ngược về phía Thẩm Xuyên. Huyền Mặc thấy có điều không ổn, muốn ngồi dậy thì bị Hỏa Ly dùng chân ngăn lại. Tử Linh Lan đứng cách Thẩm Xuyên một khoảng gần, ánh mắt ả chứa toàn là thù hận, hết nhìn về phía Huyền Mặc rồi nhìn Thẩm Xuyên sau đó cười lớn: "Yên Nhi ta không bị ai ép cả, muội có còn nhớ ta từng kể, trước kia ta cũng từng yêu một người rất sâu đậm không? Ta nói với muội ta buông bỏ được rồi... nhưng thật sự không phải."
Tử Linh Lan như nhớ lại gì đó hai tay buông thõng xuống, đôi mắt đỏ lên vừa đau lòng vừa oán hận nhìn về phía Huyền Mặc, sau đó lại nở nụ cười tự chế giễu: "Ngày đó vì có người đưa tay ra cứu ta một mạng, đặt cho ta một cái tên dễ nghe hơn những người khác mà ta đem lòng yêu người ấy suốt trăm năm, tình nguyện ở bên người đó suốt năm trăm năm, nguyện cả đời này chỉ một lòng sống chết vì người. Nhưng rồi thì sao, bao nhiêu cố gắng của ta đổi lại được cái gì?!"
Tử Linh Lan trừng mắt, dùng kiếm chỉ về phía Thẩm Xuyên nói lớn: "Đều vì hắn, tất cả đều vì hắn!"
Sau đó lại điên cuồng quay qua nhìn Huyền Mặc cười, run run đưa tay lên để lộ ra phần giữa cổ tay có một lỗ đen lớn, là vết tích năm xưa Huyền Mặc hạ pháp chú mãi mãi không thể xóa bỏ.
"Ta theo ngươi lâu như vậy, ngươi không yêu ta cũng không hề oán trách. Ngươi đáng lẽ cũng nên cứ như vậy, không yêu ta thì cũng đừng nên có một ai cả, dù không thuộc về ta cũng đừng thuộc về người khác! Nhưng sau đó thì sao? Từ khi hắn xuất hiện ngươi vì hắn mà đánh ta, vì hắn mà đeo pháp chú đáng sợ kia lên người ta, rồi đày ta xuống làm một nô bộc ngày ngày chỉ có thể đi quét dọn không thể rời khỏi quỷ giới!"
Tử Linh Lan vừa dơ tay ra vừa điên cuồng gào lên, như mọi nhẫn nhịn chịu đựng tích tụ lại suốt chừng ấy năm đợi ngay thời khắc này mà bùng phát.
Ả hận chứ! Sao có thể không hận, thử trong hoàn cảnh của ả xem có thể tươi cười mà sống tiếp không? Nói ả độc ác cũng được, ích kỷ cũng được, nếu ngày đó Nhiễm Cảnh không reo rắc ý niệm trả thù vào trong đầu, chỉ sợ lúc này ả đã tự reo chính bản thân mình xuống đáy dung nham, tan thành khói bụi rồi!
Tử Linh Lan nắm chặt lấy cổ tay, gương mặt vặn vẹo nhớ lại lúc mình mới bị hạ pháp chú, quay về phía Ngọc Tịnh Yên nói: "Yên Nhi, muội có biết cảm giác bị từng cây đinh dài cắm lên tứ chi như thế nào không? Đau lắm... Ta còn cảm nhận được nó từng chút một xuyên vào trong da, từng mảnh xương vỡ nát. Mỗi một lần cử động cơn đau ấy vẫn như ngày đầu tiên, mỗi một bước đi phải cảm nhận từng nỗi đau xé da xé thịt... Muội thử tưởng tượng đi, nếu là muội... muội chịu được không? Vậy mà ta phải đeo nó suốt năm mươi năm! Ta như một phế nhân suốt năm mươi năm!"
Nghe những lời oán hận của Tử Linh Lan, Huyền Mặc vẫn không cảm xúc. Hắn không hối hận, năm đó ả ta đắc tội với Thẩm Xuyên là thật, nếu không nể tình từng theo hắn bao năm có khi đã dùng một chưởng giết chết. Còn Thẩm Xuyên cũng chỉ cười nhẹ, cậu thì thấy hơi hối hận một chút, đúng là không nên tha cho một ai cả, người nên giết đáng nhẽ phải giết từ đầu!
Chỉ có mỗi Ngọc Tịnh Yên nước mắt giàn giụa, cô nắm lấy vạt áo của Tử Linh Lan ngước đầu lên cầu xin: "Tỷ tỷ, muội biết tỷ từng chịu khổ... sau này sẽ không như thế nữa, cả quãng đời về sau muội bảo vệ tỷ có được không? Không để ai làm tổn thương tỷ nữa, không ai dám động vào tỷ. Tỷ đừng làm như thế, tỷ dừng lại đi được không? Linh Lan mà muội quen không phải như thế đâu!"
Tử Linh Lan mặt không cảm xúc, giật vạt áo của mình ra lạnh lùng nói: "Yên Nhi à đều đã muộn rồi, có những chuyện không phải cứ muốn là được đâu. Nhưng muội yên tâm, ta tiếp cận muội phần lớn là vì lợi dụng nhưng thời gian qua ở bên cạnh muội cũng không phải là giả, ta sẽ không giết muội..."
Ngọc Tịnh Yên lắc đầu nước mắt rơi cả xuống mu bàn tay, vừa là thất vọng vừa là đau lòng. Đau lòng vì cô không thể gặp Tử Linh Lan sớm hơn, cô mà gặp tỷ ấy sớm hơn một chút thì tốt rồi, mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy.
Bình luận facebook