Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Dịch: Gia Cát Nô
***
Đương nhiên Trần Triệu Quân sẽ không muốn đẻ thêm đứa nữa. Lời nói của Lương Mỹ Quyên chỉ là nói nhảm thôi. Hai vợ chồng đã hơn 40 tuổi, thụ thai rất là nguy hiểm, với lại cũng chưa chắc đã chờ được đứa nữa lớn khôn.
Trần Hán Thăng còn chưa biết mẹ của mình muốn bỏ thằng con trai quý tử. Hắn đi một mạch đến Xuyên Du. Khi đặt chân xuống vùng đất này, lại có cảm giác như mình chưa có rời đi vậy.
Hắn đẩy ra chiếc cổng tre quen thuộc, trong nhà chỉ có mình cô bé A Ninh, đang ngồi trên bàn ở phòng khách làm bài, dưới chân cô bé đang hiện diện chú mèo và chú chó nhỏ ở đấy.
Giờ đây, A Ninh thấy Trần Hán Thăng đã không còn sợ hãi nữa, không nhưng thế còn chủ động lại gần chào hỏi: "Anh."
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm, lấy kẹo từ trong túi ra: "Bà nội cùng chị em đâu?"
"Bà nội qua nhà ông chú, còn chị đi đốn củi rồi."
Cô bé A Ninh cầm lấy kẹo, chưa vội vàng ăn mà chia ra từng phần nhỏ. Trần Hán Thăng ngồi cạnh cũng không lên tiếng hỏi nguyên nhân.
"Bà nội một phần, chị một phần, A Ninh một phần, anh một phần."
Trần Hán Thăng xoa tóc cô bé nói: "Phần của anh em cứ cầm lấy."
Bố của A Ninh trước kia ra ngoài làm ăn bặt vô âm tín, mẹ chờ mãi không được cuối cùng tái giá. Kết quả một tay bà nội nuôi Ấu Sở cùng A Ninh ăn học.
"Cám ơn anh."
Cô bé nói lời cảm sau, sau đó chợt nhớ ra chuyện gì, nhỏ giọng nói: "Chị ngủ mơ gọi tên của anh đấy."
"Sao A Ninh lại biết."
Trần Hán Thăng cười hỏi.
"Em ngủ cùng chị mà, toàn thấy chị nới mớ những điều linh tinh gì ấy."
A Ninh mở to cặp mắt ra trả lời.
Hai người đang ngồi nói chuyện thì Thẩm Ấu Sở cõng theo bó củi từ trên núi trở về. Tuy rằng vóc dáng của cô khá cao, nhưng mà trên lưng bó củi có vẻ hơi nhiêu, làm cho lưng và eo cong hẳn xuống.
Trần Hán Thăng đè xuống cảm giác thương cảm, cau mày nói: "Cậu không thể cõng ít hơn một chút được à? Cô bé ngốc này."
Thật ra cũng rất kỳ lạ, Trần Hán Thăng đối mặt với Tiêu Dung Ngư luôn bao dung. Nhưng bên cạnh Thẩm Ấu Sở lại có phần hà khắc.
Thẩm Ấu Sở nhìn thấy Trần Hán Thăng tỏ ra rất vui vẻ. Nhưng cô ấy sẽ không thể hiện ra bằng ngôn từ, chỉ là trong đôi mắt hồn nhiên trong sáng toát ra sự vui sướng, chợt nơi đó chảy ra một vài giọt nước trong suốt.
Chỉ là một câu trách cứ, khuôn mặt nhỏ ấy đã chuyển sang vẻ tủi thân.
Trần Hán Thăng giả bộ như không nhìn thấy, nhanh chóng đi tới trợ giúp hạ bó củi xuống: "Mình chỉ hỏi, sao cậu mang nhiều củi như vậy về làm gì?"
"Mình, mình chuẩn bị đi học rồi. Ở nhà bà nội không vác nổi."
Thẩm Ấu Sở cúi đầu giải thích. Cô sợ Trần Hán Thăng nổi giận, còn cẩn thận nói thêm một câu: "Lần sau mình sẽ không cõng nhiều như vậy nữa. Cậu đừng tức giận nữa."
Giờ này, Trần Hán Thăng mới biết mình hiểu lầm. Thẩm Ấu Sở chỉ muốn dự trữ thật nhiều củi ở nhà, rồi mới quay lại Kiến Nghiệp, lúc đó bà nội sẽ không phải vất vả vì việc này nữa.
"Khụ."
Trần Hán Thăng không có ý xin lỗi, mà còn tăng hắng sau đó nghiêm mặt hỏi: "Còn cần lấy nữa không?"
"Còn, còn, trước hết để mình nấu cho cậu ăn cái đã."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói, hướng về phía nhà bếp chuẩn bị bắc nồi lên nấu.
Trần Hán Thăng cản lại: "Mình ăn rồi. Chúng ta cùng nhau đi lấy củi đi."
Thẩm Ấu Sở dừng lại, có vẻ như không muốn Trần Hán Thăng động tay động chân.
"Đi nào."
Trần Hán Thăng thúc dục. Cô bé cuống quít chạy theo.
Đốn củi là một công việc cần kỹ thuật, không sẽ mất sức rất nhanh. Dù cho Trần Hán Thăng đã biết cách làm, nhưng chưa làm bao giờ, nên cuối cùng công việc này lại về tay Thẩm Ấu Sở. Còn Trần Hán Thăng bó lại, mang về chất vào kho.
Chạng vạng tối, bà nội trở về. Bà nhìn thấy hai người làm việc trong sân nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ kiếm miếng thịt khô làm thức ăn cho bữa tối.
Lúc ăn cơm, Trần Hán Thăng nhìn thấy có món mặn, nên đoán có liên quan đến tiền mình để lại. Thì ra muốn thay đổi một gia đình nghèo khó lại đơn giản như vậy.
Thật ra, vấn đề gia đình Thẩm Ấu Sở là vậy. Một cô bé học đại học, một đứa trẻ sắp lên tiểu học, một cụ già khả năng làm việc có hạn, thì việc kiếm tiền là điều cực kỳ khó khăn.
Nếu như không có Trần Hán Thăng trợ giúp Thẩm Ấu Sở có việc làm. Có một điều dễ hiểu là tiền ăn học của A Ninh phụ thuộc rất nhiều vào công việc Thẩm Ấu Sở làm thêm ở nhà ăn cùng thư viện. Còn bản thân cô bé, hằng ngày phải chắt chiu, mỗi bữa ăn chỉ dùng 3 xu tiền cơm.
Mọi người ăn xong bữa cơm tối, bên ngoài gió bấc bắt đầu thổi. Bên trong phòng bếp đang nhóm bằng củi vừa được chặt chiều nay, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng lách cách.
Thẩm Ấu Sở tập trung vào việc dạy dỗ A Ninh học bài, đôi khi vén vài lọn tóc buông xuống che ở mắt cài lên vành tai, lộ ra đôi vành tai đo đỏ. Còn bà nội nằm trên giường, thiu thiu ngủ. Tạo ra một khung cảnh làng quê, vô cùng yên bình, và hài hòa.
...
Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở rời khỏi Lương Sơn. Nhưng thời điểm hai người đến Thành Đô thì không đi bằng tàu hỏa mà đi bằng máy bay.
Thẩm Ấu Sở bước vào chỗ soát vé mới biết được mình sẽ đi máy bay. Cô nhẹ nhàng kéo vạt áo Trần Hán Thăng nói: "Chúng ta đi xe lửa có được hay không?"
Trần Hán Thăng biết cô đang suy nghĩ gì, nên lên tiếng an ủi: "Vé máy bay mình mua từ rất sớm, nên giá cả phải chăng. Đừng lo lắng nữa."
Đây là lời nói thât. Nhưng lần đầu tiên Thẩm Ấu Sở đi máy bay, nên cảm giác có phần lo lắng kèm theo cảm giác mới mẻ. Nhất là thời điểm máy bay cất cánh, khuôn mặt xinh xắn của cô bé trắng bệch, nắm chặt lấy tay Trần Hán Thăng.
Cho đến khi máy bay ổn định lại, thân thể của cô vẫn còn run rẩy.
"Này, lần sau chúng ta đừng đi máy bay nữa nhá?"
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng cầu xin, những giọt nước mắt bắt đầu xuất hiện, chỉ cần cặp mắt anh đào nháy một chút lập tức lăn dài trên má.
"Cũng được, chỉ cần cậu hôn mình một cái sau này sẽ không đi máy bay nữa."
Trần Hán Thăng cười nói.
Trường hợp ở nơi công cộng thế này, quả là quá khó với Thẩm Ấu Sở. Cô quay đầu ra ngoài, ngắm nhìn những áng mây trắng, nước mắt còn vương trên những hàng mi.
Máy bay đi được một lúc, Trần Hán Thăng lắc lắc đầu ngón tay Thẩm Ấu Sở: "Cậu buông tay ra một chút, mình muốn đi vệ sinh."
"Ừ, ừ ừ."
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng buông tay, đột nhiên máy bay sóc một cái cô lại nắm chặt bàn tay ấy lại. Trong mắt chưa đầy vẻ ỷ lại.
Trần Hán Thăng thở dài: "Thôi được rồi, tè ra quần cũng không sao."
...
Hành trình hai giờ rưỡi kết thúc, hai người đã đến sân bay Lộc Nghiệp của Kiến Nghiệp, sau đó bắt xe quay trở về trường học. Trần Hán Thăng còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bắt xe quay trở về Cảng Thành.
Dù Tiêu Dung Ngư cảm thấy lý do "ra ngoài thăm người thân" của Trần Hán Thăng có chút là lạ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đến đúng giờ hẹn. Còn Trần Hán Thăng lại giả vờ giả vịt ngồi xe Tiêu Hoành Vĩ đến trường học.
Vương Tử Bác cũng ngồi cùng xe, trên đương đi ríu ra ríu rít không ngừng nghỉ. Tiêu Dung Ngư đẩy đẩy vai Trần Hán Thăng hỏi: "Tiểu Trần, cậu nói xem, qua năm mới trường học sẽ thay đổi lớn không?"
Trần Hán Thăng bĩu môi: "Thay đổi cái gì? Vẫn là như cũ thôi."
"Thôi đi, giống như cậu vừa mới nhìn thấy không bằng."
Tiêu Dung Ngư xoa miệng nói.
Đột nhiên vai Trần Hán Thăng run lên, sự thật là hắn vừa từ nơi đó trở về mà.
Bởi vì trường học Tiêu Dung Ngư cùng Trần Hán Thăng rất gần nhau, nên Tiêu Hoành Vĩ đưa các bạn khác về trường học rồi mới đến Đông Đại và Tài Viện.
"Sao còn đường này đông vậy?"
Lão Tiêu cau mày nói.
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên xem. Hai bên cổng trường đang cực kỳ đông người. Chủ yếu là sinh viên mang theo hành lý lên nhập học, cộng với những người bán hàng rong, làm cho xe đi lại vô cùng khó khăn.
"Vừa vặn là thời điểm khai giảng..."
Trần Hán Thăng vừa nói được một nửa chợt dừng lại, bởi hắn nhín thấy một bóng hình quen thuộc.
Thẩm Ấu Sở!
Cô đang khoác trên người bộ áo lông màu xanh ngọc, lại còn đứng ven đường.
"Xong, sao cô ấy lại xuất hiện ở đây nhỉ?"
Thẩm Ấu Sở đứng đó là vì mua một vài đồ cần dùng, hay đơn giản chỉ muốn đi dạo mà thôi. Nhưng vấn đề hiện giờ không phải chuyện này, trong đầu Trần Hán Thăng nhảy số liên tục.
"Tiểu Ngư Nhi, phía trước có cô gái có cái áo giống cậu kìa."
Tiêu Hoành Vĩ cũng đã thấy từ trước, nhưng trong suy nghĩ của ông đoán đây chỉ là sự trùng hợp.
"Thật sao?"
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa sổ.
Đột nhiên trái tim Trần Hán Thăng như thắt lại.
***
Đương nhiên Trần Triệu Quân sẽ không muốn đẻ thêm đứa nữa. Lời nói của Lương Mỹ Quyên chỉ là nói nhảm thôi. Hai vợ chồng đã hơn 40 tuổi, thụ thai rất là nguy hiểm, với lại cũng chưa chắc đã chờ được đứa nữa lớn khôn.
Trần Hán Thăng còn chưa biết mẹ của mình muốn bỏ thằng con trai quý tử. Hắn đi một mạch đến Xuyên Du. Khi đặt chân xuống vùng đất này, lại có cảm giác như mình chưa có rời đi vậy.
Hắn đẩy ra chiếc cổng tre quen thuộc, trong nhà chỉ có mình cô bé A Ninh, đang ngồi trên bàn ở phòng khách làm bài, dưới chân cô bé đang hiện diện chú mèo và chú chó nhỏ ở đấy.
Giờ đây, A Ninh thấy Trần Hán Thăng đã không còn sợ hãi nữa, không nhưng thế còn chủ động lại gần chào hỏi: "Anh."
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm, lấy kẹo từ trong túi ra: "Bà nội cùng chị em đâu?"
"Bà nội qua nhà ông chú, còn chị đi đốn củi rồi."
Cô bé A Ninh cầm lấy kẹo, chưa vội vàng ăn mà chia ra từng phần nhỏ. Trần Hán Thăng ngồi cạnh cũng không lên tiếng hỏi nguyên nhân.
"Bà nội một phần, chị một phần, A Ninh một phần, anh một phần."
Trần Hán Thăng xoa tóc cô bé nói: "Phần của anh em cứ cầm lấy."
Bố của A Ninh trước kia ra ngoài làm ăn bặt vô âm tín, mẹ chờ mãi không được cuối cùng tái giá. Kết quả một tay bà nội nuôi Ấu Sở cùng A Ninh ăn học.
"Cám ơn anh."
Cô bé nói lời cảm sau, sau đó chợt nhớ ra chuyện gì, nhỏ giọng nói: "Chị ngủ mơ gọi tên của anh đấy."
"Sao A Ninh lại biết."
Trần Hán Thăng cười hỏi.
"Em ngủ cùng chị mà, toàn thấy chị nới mớ những điều linh tinh gì ấy."
A Ninh mở to cặp mắt ra trả lời.
Hai người đang ngồi nói chuyện thì Thẩm Ấu Sở cõng theo bó củi từ trên núi trở về. Tuy rằng vóc dáng của cô khá cao, nhưng mà trên lưng bó củi có vẻ hơi nhiêu, làm cho lưng và eo cong hẳn xuống.
Trần Hán Thăng đè xuống cảm giác thương cảm, cau mày nói: "Cậu không thể cõng ít hơn một chút được à? Cô bé ngốc này."
Thật ra cũng rất kỳ lạ, Trần Hán Thăng đối mặt với Tiêu Dung Ngư luôn bao dung. Nhưng bên cạnh Thẩm Ấu Sở lại có phần hà khắc.
Thẩm Ấu Sở nhìn thấy Trần Hán Thăng tỏ ra rất vui vẻ. Nhưng cô ấy sẽ không thể hiện ra bằng ngôn từ, chỉ là trong đôi mắt hồn nhiên trong sáng toát ra sự vui sướng, chợt nơi đó chảy ra một vài giọt nước trong suốt.
Chỉ là một câu trách cứ, khuôn mặt nhỏ ấy đã chuyển sang vẻ tủi thân.
Trần Hán Thăng giả bộ như không nhìn thấy, nhanh chóng đi tới trợ giúp hạ bó củi xuống: "Mình chỉ hỏi, sao cậu mang nhiều củi như vậy về làm gì?"
"Mình, mình chuẩn bị đi học rồi. Ở nhà bà nội không vác nổi."
Thẩm Ấu Sở cúi đầu giải thích. Cô sợ Trần Hán Thăng nổi giận, còn cẩn thận nói thêm một câu: "Lần sau mình sẽ không cõng nhiều như vậy nữa. Cậu đừng tức giận nữa."
Giờ này, Trần Hán Thăng mới biết mình hiểu lầm. Thẩm Ấu Sở chỉ muốn dự trữ thật nhiều củi ở nhà, rồi mới quay lại Kiến Nghiệp, lúc đó bà nội sẽ không phải vất vả vì việc này nữa.
"Khụ."
Trần Hán Thăng không có ý xin lỗi, mà còn tăng hắng sau đó nghiêm mặt hỏi: "Còn cần lấy nữa không?"
"Còn, còn, trước hết để mình nấu cho cậu ăn cái đã."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói, hướng về phía nhà bếp chuẩn bị bắc nồi lên nấu.
Trần Hán Thăng cản lại: "Mình ăn rồi. Chúng ta cùng nhau đi lấy củi đi."
Thẩm Ấu Sở dừng lại, có vẻ như không muốn Trần Hán Thăng động tay động chân.
"Đi nào."
Trần Hán Thăng thúc dục. Cô bé cuống quít chạy theo.
Đốn củi là một công việc cần kỹ thuật, không sẽ mất sức rất nhanh. Dù cho Trần Hán Thăng đã biết cách làm, nhưng chưa làm bao giờ, nên cuối cùng công việc này lại về tay Thẩm Ấu Sở. Còn Trần Hán Thăng bó lại, mang về chất vào kho.
Chạng vạng tối, bà nội trở về. Bà nhìn thấy hai người làm việc trong sân nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ kiếm miếng thịt khô làm thức ăn cho bữa tối.
Lúc ăn cơm, Trần Hán Thăng nhìn thấy có món mặn, nên đoán có liên quan đến tiền mình để lại. Thì ra muốn thay đổi một gia đình nghèo khó lại đơn giản như vậy.
Thật ra, vấn đề gia đình Thẩm Ấu Sở là vậy. Một cô bé học đại học, một đứa trẻ sắp lên tiểu học, một cụ già khả năng làm việc có hạn, thì việc kiếm tiền là điều cực kỳ khó khăn.
Nếu như không có Trần Hán Thăng trợ giúp Thẩm Ấu Sở có việc làm. Có một điều dễ hiểu là tiền ăn học của A Ninh phụ thuộc rất nhiều vào công việc Thẩm Ấu Sở làm thêm ở nhà ăn cùng thư viện. Còn bản thân cô bé, hằng ngày phải chắt chiu, mỗi bữa ăn chỉ dùng 3 xu tiền cơm.
Mọi người ăn xong bữa cơm tối, bên ngoài gió bấc bắt đầu thổi. Bên trong phòng bếp đang nhóm bằng củi vừa được chặt chiều nay, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng lách cách.
Thẩm Ấu Sở tập trung vào việc dạy dỗ A Ninh học bài, đôi khi vén vài lọn tóc buông xuống che ở mắt cài lên vành tai, lộ ra đôi vành tai đo đỏ. Còn bà nội nằm trên giường, thiu thiu ngủ. Tạo ra một khung cảnh làng quê, vô cùng yên bình, và hài hòa.
...
Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở rời khỏi Lương Sơn. Nhưng thời điểm hai người đến Thành Đô thì không đi bằng tàu hỏa mà đi bằng máy bay.
Thẩm Ấu Sở bước vào chỗ soát vé mới biết được mình sẽ đi máy bay. Cô nhẹ nhàng kéo vạt áo Trần Hán Thăng nói: "Chúng ta đi xe lửa có được hay không?"
Trần Hán Thăng biết cô đang suy nghĩ gì, nên lên tiếng an ủi: "Vé máy bay mình mua từ rất sớm, nên giá cả phải chăng. Đừng lo lắng nữa."
Đây là lời nói thât. Nhưng lần đầu tiên Thẩm Ấu Sở đi máy bay, nên cảm giác có phần lo lắng kèm theo cảm giác mới mẻ. Nhất là thời điểm máy bay cất cánh, khuôn mặt xinh xắn của cô bé trắng bệch, nắm chặt lấy tay Trần Hán Thăng.
Cho đến khi máy bay ổn định lại, thân thể của cô vẫn còn run rẩy.
"Này, lần sau chúng ta đừng đi máy bay nữa nhá?"
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng cầu xin, những giọt nước mắt bắt đầu xuất hiện, chỉ cần cặp mắt anh đào nháy một chút lập tức lăn dài trên má.
"Cũng được, chỉ cần cậu hôn mình một cái sau này sẽ không đi máy bay nữa."
Trần Hán Thăng cười nói.
Trường hợp ở nơi công cộng thế này, quả là quá khó với Thẩm Ấu Sở. Cô quay đầu ra ngoài, ngắm nhìn những áng mây trắng, nước mắt còn vương trên những hàng mi.
Máy bay đi được một lúc, Trần Hán Thăng lắc lắc đầu ngón tay Thẩm Ấu Sở: "Cậu buông tay ra một chút, mình muốn đi vệ sinh."
"Ừ, ừ ừ."
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng buông tay, đột nhiên máy bay sóc một cái cô lại nắm chặt bàn tay ấy lại. Trong mắt chưa đầy vẻ ỷ lại.
Trần Hán Thăng thở dài: "Thôi được rồi, tè ra quần cũng không sao."
...
Hành trình hai giờ rưỡi kết thúc, hai người đã đến sân bay Lộc Nghiệp của Kiến Nghiệp, sau đó bắt xe quay trở về trường học. Trần Hán Thăng còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bắt xe quay trở về Cảng Thành.
Dù Tiêu Dung Ngư cảm thấy lý do "ra ngoài thăm người thân" của Trần Hán Thăng có chút là lạ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đến đúng giờ hẹn. Còn Trần Hán Thăng lại giả vờ giả vịt ngồi xe Tiêu Hoành Vĩ đến trường học.
Vương Tử Bác cũng ngồi cùng xe, trên đương đi ríu ra ríu rít không ngừng nghỉ. Tiêu Dung Ngư đẩy đẩy vai Trần Hán Thăng hỏi: "Tiểu Trần, cậu nói xem, qua năm mới trường học sẽ thay đổi lớn không?"
Trần Hán Thăng bĩu môi: "Thay đổi cái gì? Vẫn là như cũ thôi."
"Thôi đi, giống như cậu vừa mới nhìn thấy không bằng."
Tiêu Dung Ngư xoa miệng nói.
Đột nhiên vai Trần Hán Thăng run lên, sự thật là hắn vừa từ nơi đó trở về mà.
Bởi vì trường học Tiêu Dung Ngư cùng Trần Hán Thăng rất gần nhau, nên Tiêu Hoành Vĩ đưa các bạn khác về trường học rồi mới đến Đông Đại và Tài Viện.
"Sao còn đường này đông vậy?"
Lão Tiêu cau mày nói.
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên xem. Hai bên cổng trường đang cực kỳ đông người. Chủ yếu là sinh viên mang theo hành lý lên nhập học, cộng với những người bán hàng rong, làm cho xe đi lại vô cùng khó khăn.
"Vừa vặn là thời điểm khai giảng..."
Trần Hán Thăng vừa nói được một nửa chợt dừng lại, bởi hắn nhín thấy một bóng hình quen thuộc.
Thẩm Ấu Sở!
Cô đang khoác trên người bộ áo lông màu xanh ngọc, lại còn đứng ven đường.
"Xong, sao cô ấy lại xuất hiện ở đây nhỉ?"
Thẩm Ấu Sở đứng đó là vì mua một vài đồ cần dùng, hay đơn giản chỉ muốn đi dạo mà thôi. Nhưng vấn đề hiện giờ không phải chuyện này, trong đầu Trần Hán Thăng nhảy số liên tục.
"Tiểu Ngư Nhi, phía trước có cô gái có cái áo giống cậu kìa."
Tiêu Hoành Vĩ cũng đã thấy từ trước, nhưng trong suy nghĩ của ông đoán đây chỉ là sự trùng hợp.
"Thật sao?"
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa sổ.
Đột nhiên trái tim Trần Hán Thăng như thắt lại.
Bình luận facebook