Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Dịch: Gia Cát Nô
"Thời gian bên nhau quả là ngắn ngủi, hôm nay những khoảng khắc sung sướng bên nhau chuẩn bị kết thúc, để ngày mai chúng ta gặp nhau, gặp lại, các bạn học."
Bên trong căn cứ lập nghiệp 101, vang lên những âm thanh quen thuộc được phát ra bởi đài phát thanh trường. Hồ Lâm Ngữ khó chịu nói: "Trần Hán Thăng, sao cậu có thể xin cho loại người như Thương Nghiên Nghiên vào đài phát thanh trường vậy? Trước đó đã đồng ý cho tôi mạ vàng ở hội học sinh cơ mà?"
Trong lòng Hồ Lâm Ngữ, Thương Nghiên Nghiên tuyệt đối không thể tự mình vào được đài phát thanh trường, trừ khi có người giúp mà thôi.
Mà ở trong lớp ngoại trừ Trần Hán Thăng ra cũng không ai có khả năng làm được điều này.
Với lại, chính bản thân Thương Nghiên Nghiên cũng lớn tiếng hô hào, người giúp mình chính là lớp trưởng đại nhân.
Thật ra, Trần Hán Thăng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Bản thân mình cũng không ngờ tới cô nàng được nhận nhanh như vậy. Trần Thiêm Dụ không có hứng thú với những cô gái quá ngây thơ, không nghĩ tới lại chọn ngay cô gái xinh đẹp quyến rũ là Thương Nghiên Nghiên.
Nhưng có một điều quan trọng là Thương Nghiên Nghiên lại không thèm để ý một đại gia Trần Thiêm Dụ.
"Vào hội học sinh mạ vàng là chuyện nhỏ thôi, cậu gấp làm gì."
Sang năm, khả năng cao Trần Hán Thăng sẽ tiến vào vị trí phó chủ tịch hội học sinh, khi đó chủ tịch sẽ là Thích Vi. Đến lúc đó, dựa vào quan hệ giữa hai người, nhét ai đó vào hội học sinh mạ vàng là chuyện nước chảy mây trôi mà thôi.
Nhưng hắn cũng không nói quá rõ ràng cho Hồ Lâm Ngữ biết, sợ cô nàng không cẩn thận tiết lộ ra chuyện này, làm ảnh hưởng đến hình tượng đường đường chính chính của mình.
Phó chủ tịch chưa phải là mục tiêu cuối cùng, mà phải là chủ tịch mới được.
"Với lại, vị trí ở đài phát thanh có dành cho cậu cũng không được.:
Đây là lời nói rất thật lòng của Trần Hán Thăng. Tiếng địa phương của Hồ Lâm Ngữ quá nặng, nên rõ ràng không thể vào vị trí này được.
Hồ Lâm Ngữ tức giận, kéo khẩu trang xuống, nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng bĩu môi: "Theo mình, cậu nên kéo lên đi. Cậu chỉ đệ lộ ra cặp mắt vẫn có thể chấp nhận là xinh đẹp."
"Ấu Sở, cậu có thể chỉ dậy một chút cho Trần Hán Thăng có được hay không?"
Hồ Lâm Ngữ không còn cách nào khác, bèn quay qua phàn nàn với Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở có chút thẹn thùng, cúi đầu xuống. Ngoại trừ Lương Mỹ Quyên ra, còn ai có thể chỉ dạy Trần Hán Thăng đây.
"Đi, lao động là vinh quang."
11h, Trần Hán Thăng chuẩn bị đi tới nhà máy thiết bị điện tử Tân Thế Kỷ thu hàng chuyển phát. Hôm nay đến lượt hắn làm chuyện này.
Từ tháng ba bắt đầu, qua gần một tháng tiếp nhận công việc chuyển phát của nhà máy thiết bị điện tử của Hỏa Tiễn 101, vẫn chưa có việc gì phát sinh thêm, làm cho Chung Kiến Thành nhìn thấy chỉ còn cách tặc lưỡi không thôi.
Trần Hán Thăng đang định đạp chân ga, bỗng một hình bóng bước tới, trên tay cầm theo một bát nhỏ.
"Rễ tràm."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.
Sau khi Trần Hán Thăng uống xong, Thẩm Ấu Sở rửa bát mang vào phòng. Hồ Lâm Ngữ tỏ ra lo lắng: "Ấu Sở, cậu dùng hết tâm tư đặt lên một người con trai. Sau này tên đó thay đổi tính nết thì sao?"
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên nhìn Hồ Lâm Ngữ, suy nghĩ một lúc rồi mới lắc đầu nói: "Mình, mình cũng không biết."
..... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng đến nhà máy sản xuất Tân Thể Kỷ, trước tiên cũng chưa vội bắt tay vào làm việc. Sau khi đỗ xe, hắn lại chỗ bảo vệ nói chuyện cùng chém gió một lúc.
"Trần tổng."
Bảo vệ nhận lấy điếu thuốc của Trần Hán Thăng sau đó nói: "Người dưới trướng của anh chịu khó thì chịu khó thật đấy. Nhưng để tìm ra một người biết nói chuyện như ngài lại quá ít. Có một số việc chùng tôi vì ngài nên mới cố tình sắp xếp đấy."
Trần Hán Thăng cười ha hả nói: "Cám ơn các anh, cuối tháng nhận tiền lương sẽ mời các anh một bữa."
"Đấy nhìn xem, Trần tổng là người sáng sủa thông minh biết bao."
Nhưng thời điểm Trần Hán Thăng đến trước khu nhà hành chính, thì lập tức ném điếu thuốc đi, chỉnh trang lại quần áo, rồi lấy ra một bịch hoa quả bước vào trong đấy.
"Văn tỷ, hôm trước chị nói là họng không thoải mái. Nên hôm nay em cố tính mua cho chị một ít quả lê này."
Mọi người gọi cô ấy là "Văn tỷ" làm ở chỗ tiếp khác trước khu nhà hành chính, khoảng chừng 20 tuổi. Trần Hán Thăng còn chẳng nhớ nổi cô ấy họ là gì, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ mình đang rất quan tâm.
"Ôi, chuyện này... Hán Thăng, lần sau không nên khách khí như vậy nữa nhá."
Văn tỷ tươi cười cầm lấy túi lê.
Hàng hóa chuyển phát nhanh trước tiên phải đặt hết tại trước khu hành chính, sau đó thông kê phân loại rồi đăng ký. Cuối cùng mới dùng xe kéo trở đến cổng đặt lên xe chuyển phát nhanh của Thâm Thông, để họ vận chuyển đi.
Trần Hán Thăng cùng Văn tỷ quan hệ rất tốt. Hai người đứng một góc nói chuyện với nhau. Văn tỷ nói: "Hán Thăng, người bên cậu chẳng ai biết nói chuyện cả. Chỉ đến đây chăm chú vào công việc kiểm kê hàng hóa thôi, làm chị đây buồn muốn chết.
Trần Hán Thăng cười cười: "Khả năng bọn họ chưa được gặp ai xinh đẹp như Văn tỷ, nên có phần quá khẩn trương chăng."
"Ai u, cái miệng ngọt xớt này."
Văn tỷ đem lê gọt vỏ, cắt thành hai nửa nói: "Cậu cũng ăn đi."
Trần Hán Thăng không muốn cùng cô ăn cùng một trái, nhưng ngoài miệng lại nói khác: "Văn tỷ, lê không thể cắt đôi ra ăn được, tách ra sẽ có hàm ý là tách rời, có ý nghĩa không tốt."
Văn tỷ nghe những lời này cảm thấy có vẻ đúng. Hiện tại, cô thật sự rất thích Trần Hán Thăng, nên còn chưa muốn tách rời.
Đúng lúc này, chủ nhiệm phòng hành chính tên là Khúc Mỹ Hằng đi tới kèm theo tiếng giày cao gót "cạch cạch cạch". Văn tỷ nhanh chóng cúi đầu xuống, ra vẻ làm việc.
Nhưng Khúc Mỹ Hồng không phải tới tìm cô ấy, mà muốn tìm Trần Hán Thăng: "Hán Thăng, lần trước bài tập làm khó đứa bé nhà chúng ta. Cậu đã giúp làm thật sự rất chuẩn xác."
Trần Hán Thăng khiêm tốn nói: "Không phải em làm đâu. Mà em mang về nhờ bạn học làm giúp đấy."
"Tóm lại người hỗ trợ chính là cậu, lần sau có chuyện tôi còn tìm cậu nữa đấy."
"Không sao đâu, Mỹ Hồng tỷ."
..... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng dùng tất cả tài nguyên trong tay mình, hốt thuốc đúng bệnh. Hắn kết nối với tất cả nhân viên trong nhà máy Tân Thế Kỷ mà hắn có khả năng tiếp xúc.
Bao gồm cả Triệu Xuân Minh lòng tham không đáy.
1h chiều, Trần Hán Thăng đạp xe kéo chở tất cả hàng hóa đã thông qua đăng ký ra ngoài cổng. Một lát sau, xe chuyển phát nhanh của Thâm Thông đã tới để nhận hàng.
Ngay thời điểm bỏ hàng lên xe, chiếc xe thể thao màu hồng lại xuất hiện lần nữa. Đây là lần thứ hai hắn gặp được sau cái đêm hôm đó.
Chiếc xe thể thao giảm tốc độ để qua cổng, cô gái ngồi trên xe khả năng đã quên đi Trần Hán Thăng, cũng có thể hiện tại Trần Hán Thăng mặc bộ đồ chuyển phát nhanh, khác xa cái người mà cô từng hỏi đường hôm trước.
Trong lòng Trần Hán Thăng thầm tính toán, có nên sáng tạo cơ hội gặp lại lần nữa hay không. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Hán Thăng à, tôi nhìn thấy cậu ở tại cổng ra vào, chút nữa đưa cậu đi một nơi." Triêu Xuân Minh nói qua loa trong điện thoại.
Trần Hán Thăng do dự giây lát, cuối cùng cũng từ bỏ "nhân vật lớn" đang ngồi trong xe kia. Hắn nói vào trong điện thoại: "Được."
Cúp điện thoại, Trần Hán Thăng nở nụ cười lạnh lùng. Đến bây giờ, Khổng Tĩnh còn chưa có lần nào sai phó mình, không ngờ tên chó Triệu Xuân Minh này thực sự coi mình là đồ chơi, thật sự coi mình là lái xe kiêm cái máy ATM.
Hắn lấy ra máy ghi âm, kiểm tra kỹ lại một lần, sau đó bỏ vào túi. Hôm nay sẽ là cái bẫy hắn cần phải đặt.
"Quản đốc Triệu, hôm nay chúng ta đi đâu đây?"
Trần Hán Thăng cười hỏi, tỏ ra rất nhún nhường.
"Đi Thiên Thủy Nhã Tập uống trà. Tôi đã hẹn với phó xưởng trưởng rồi."
Thiên Thủy Nhã Tập là một quán trà thuộc khu Giang lăng. Thời điểm hắn bước tới cửa, Triệu Xuân Minh còn không có ý định dẫn Trần Hán Thăng đi vào, tên này quay lại nói: "Cậu chờ tôi ở chỗ này."
Trần Hán Thăng gật đầu đồng ý.
Nhưng Triệu Xuân Minh đi không được vài bước, ở đằng sau Trần Hán Thăng lớn tiếng gọi: "Quản đốc Triệu, túi của ngài này."
Triệu Xuân Minh nhìn lại, quả nhiên là cặp công văn của mình quên chưa cầm. Tên này quay lại cầm lấy rồi vội vội vàng vàng bước vào quán trà.
"Thời gian bên nhau quả là ngắn ngủi, hôm nay những khoảng khắc sung sướng bên nhau chuẩn bị kết thúc, để ngày mai chúng ta gặp nhau, gặp lại, các bạn học."
Bên trong căn cứ lập nghiệp 101, vang lên những âm thanh quen thuộc được phát ra bởi đài phát thanh trường. Hồ Lâm Ngữ khó chịu nói: "Trần Hán Thăng, sao cậu có thể xin cho loại người như Thương Nghiên Nghiên vào đài phát thanh trường vậy? Trước đó đã đồng ý cho tôi mạ vàng ở hội học sinh cơ mà?"
Trong lòng Hồ Lâm Ngữ, Thương Nghiên Nghiên tuyệt đối không thể tự mình vào được đài phát thanh trường, trừ khi có người giúp mà thôi.
Mà ở trong lớp ngoại trừ Trần Hán Thăng ra cũng không ai có khả năng làm được điều này.
Với lại, chính bản thân Thương Nghiên Nghiên cũng lớn tiếng hô hào, người giúp mình chính là lớp trưởng đại nhân.
Thật ra, Trần Hán Thăng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Bản thân mình cũng không ngờ tới cô nàng được nhận nhanh như vậy. Trần Thiêm Dụ không có hứng thú với những cô gái quá ngây thơ, không nghĩ tới lại chọn ngay cô gái xinh đẹp quyến rũ là Thương Nghiên Nghiên.
Nhưng có một điều quan trọng là Thương Nghiên Nghiên lại không thèm để ý một đại gia Trần Thiêm Dụ.
"Vào hội học sinh mạ vàng là chuyện nhỏ thôi, cậu gấp làm gì."
Sang năm, khả năng cao Trần Hán Thăng sẽ tiến vào vị trí phó chủ tịch hội học sinh, khi đó chủ tịch sẽ là Thích Vi. Đến lúc đó, dựa vào quan hệ giữa hai người, nhét ai đó vào hội học sinh mạ vàng là chuyện nước chảy mây trôi mà thôi.
Nhưng hắn cũng không nói quá rõ ràng cho Hồ Lâm Ngữ biết, sợ cô nàng không cẩn thận tiết lộ ra chuyện này, làm ảnh hưởng đến hình tượng đường đường chính chính của mình.
Phó chủ tịch chưa phải là mục tiêu cuối cùng, mà phải là chủ tịch mới được.
"Với lại, vị trí ở đài phát thanh có dành cho cậu cũng không được.:
Đây là lời nói rất thật lòng của Trần Hán Thăng. Tiếng địa phương của Hồ Lâm Ngữ quá nặng, nên rõ ràng không thể vào vị trí này được.
Hồ Lâm Ngữ tức giận, kéo khẩu trang xuống, nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng bĩu môi: "Theo mình, cậu nên kéo lên đi. Cậu chỉ đệ lộ ra cặp mắt vẫn có thể chấp nhận là xinh đẹp."
"Ấu Sở, cậu có thể chỉ dậy một chút cho Trần Hán Thăng có được hay không?"
Hồ Lâm Ngữ không còn cách nào khác, bèn quay qua phàn nàn với Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở có chút thẹn thùng, cúi đầu xuống. Ngoại trừ Lương Mỹ Quyên ra, còn ai có thể chỉ dạy Trần Hán Thăng đây.
"Đi, lao động là vinh quang."
11h, Trần Hán Thăng chuẩn bị đi tới nhà máy thiết bị điện tử Tân Thế Kỷ thu hàng chuyển phát. Hôm nay đến lượt hắn làm chuyện này.
Từ tháng ba bắt đầu, qua gần một tháng tiếp nhận công việc chuyển phát của nhà máy thiết bị điện tử của Hỏa Tiễn 101, vẫn chưa có việc gì phát sinh thêm, làm cho Chung Kiến Thành nhìn thấy chỉ còn cách tặc lưỡi không thôi.
Trần Hán Thăng đang định đạp chân ga, bỗng một hình bóng bước tới, trên tay cầm theo một bát nhỏ.
"Rễ tràm."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.
Sau khi Trần Hán Thăng uống xong, Thẩm Ấu Sở rửa bát mang vào phòng. Hồ Lâm Ngữ tỏ ra lo lắng: "Ấu Sở, cậu dùng hết tâm tư đặt lên một người con trai. Sau này tên đó thay đổi tính nết thì sao?"
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên nhìn Hồ Lâm Ngữ, suy nghĩ một lúc rồi mới lắc đầu nói: "Mình, mình cũng không biết."
..... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng đến nhà máy sản xuất Tân Thể Kỷ, trước tiên cũng chưa vội bắt tay vào làm việc. Sau khi đỗ xe, hắn lại chỗ bảo vệ nói chuyện cùng chém gió một lúc.
"Trần tổng."
Bảo vệ nhận lấy điếu thuốc của Trần Hán Thăng sau đó nói: "Người dưới trướng của anh chịu khó thì chịu khó thật đấy. Nhưng để tìm ra một người biết nói chuyện như ngài lại quá ít. Có một số việc chùng tôi vì ngài nên mới cố tình sắp xếp đấy."
Trần Hán Thăng cười ha hả nói: "Cám ơn các anh, cuối tháng nhận tiền lương sẽ mời các anh một bữa."
"Đấy nhìn xem, Trần tổng là người sáng sủa thông minh biết bao."
Nhưng thời điểm Trần Hán Thăng đến trước khu nhà hành chính, thì lập tức ném điếu thuốc đi, chỉnh trang lại quần áo, rồi lấy ra một bịch hoa quả bước vào trong đấy.
"Văn tỷ, hôm trước chị nói là họng không thoải mái. Nên hôm nay em cố tính mua cho chị một ít quả lê này."
Mọi người gọi cô ấy là "Văn tỷ" làm ở chỗ tiếp khác trước khu nhà hành chính, khoảng chừng 20 tuổi. Trần Hán Thăng còn chẳng nhớ nổi cô ấy họ là gì, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ mình đang rất quan tâm.
"Ôi, chuyện này... Hán Thăng, lần sau không nên khách khí như vậy nữa nhá."
Văn tỷ tươi cười cầm lấy túi lê.
Hàng hóa chuyển phát nhanh trước tiên phải đặt hết tại trước khu hành chính, sau đó thông kê phân loại rồi đăng ký. Cuối cùng mới dùng xe kéo trở đến cổng đặt lên xe chuyển phát nhanh của Thâm Thông, để họ vận chuyển đi.
Trần Hán Thăng cùng Văn tỷ quan hệ rất tốt. Hai người đứng một góc nói chuyện với nhau. Văn tỷ nói: "Hán Thăng, người bên cậu chẳng ai biết nói chuyện cả. Chỉ đến đây chăm chú vào công việc kiểm kê hàng hóa thôi, làm chị đây buồn muốn chết.
Trần Hán Thăng cười cười: "Khả năng bọn họ chưa được gặp ai xinh đẹp như Văn tỷ, nên có phần quá khẩn trương chăng."
"Ai u, cái miệng ngọt xớt này."
Văn tỷ đem lê gọt vỏ, cắt thành hai nửa nói: "Cậu cũng ăn đi."
Trần Hán Thăng không muốn cùng cô ăn cùng một trái, nhưng ngoài miệng lại nói khác: "Văn tỷ, lê không thể cắt đôi ra ăn được, tách ra sẽ có hàm ý là tách rời, có ý nghĩa không tốt."
Văn tỷ nghe những lời này cảm thấy có vẻ đúng. Hiện tại, cô thật sự rất thích Trần Hán Thăng, nên còn chưa muốn tách rời.
Đúng lúc này, chủ nhiệm phòng hành chính tên là Khúc Mỹ Hằng đi tới kèm theo tiếng giày cao gót "cạch cạch cạch". Văn tỷ nhanh chóng cúi đầu xuống, ra vẻ làm việc.
Nhưng Khúc Mỹ Hồng không phải tới tìm cô ấy, mà muốn tìm Trần Hán Thăng: "Hán Thăng, lần trước bài tập làm khó đứa bé nhà chúng ta. Cậu đã giúp làm thật sự rất chuẩn xác."
Trần Hán Thăng khiêm tốn nói: "Không phải em làm đâu. Mà em mang về nhờ bạn học làm giúp đấy."
"Tóm lại người hỗ trợ chính là cậu, lần sau có chuyện tôi còn tìm cậu nữa đấy."
"Không sao đâu, Mỹ Hồng tỷ."
..... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng dùng tất cả tài nguyên trong tay mình, hốt thuốc đúng bệnh. Hắn kết nối với tất cả nhân viên trong nhà máy Tân Thế Kỷ mà hắn có khả năng tiếp xúc.
Bao gồm cả Triệu Xuân Minh lòng tham không đáy.
1h chiều, Trần Hán Thăng đạp xe kéo chở tất cả hàng hóa đã thông qua đăng ký ra ngoài cổng. Một lát sau, xe chuyển phát nhanh của Thâm Thông đã tới để nhận hàng.
Ngay thời điểm bỏ hàng lên xe, chiếc xe thể thao màu hồng lại xuất hiện lần nữa. Đây là lần thứ hai hắn gặp được sau cái đêm hôm đó.
Chiếc xe thể thao giảm tốc độ để qua cổng, cô gái ngồi trên xe khả năng đã quên đi Trần Hán Thăng, cũng có thể hiện tại Trần Hán Thăng mặc bộ đồ chuyển phát nhanh, khác xa cái người mà cô từng hỏi đường hôm trước.
Trong lòng Trần Hán Thăng thầm tính toán, có nên sáng tạo cơ hội gặp lại lần nữa hay không. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Hán Thăng à, tôi nhìn thấy cậu ở tại cổng ra vào, chút nữa đưa cậu đi một nơi." Triêu Xuân Minh nói qua loa trong điện thoại.
Trần Hán Thăng do dự giây lát, cuối cùng cũng từ bỏ "nhân vật lớn" đang ngồi trong xe kia. Hắn nói vào trong điện thoại: "Được."
Cúp điện thoại, Trần Hán Thăng nở nụ cười lạnh lùng. Đến bây giờ, Khổng Tĩnh còn chưa có lần nào sai phó mình, không ngờ tên chó Triệu Xuân Minh này thực sự coi mình là đồ chơi, thật sự coi mình là lái xe kiêm cái máy ATM.
Hắn lấy ra máy ghi âm, kiểm tra kỹ lại một lần, sau đó bỏ vào túi. Hôm nay sẽ là cái bẫy hắn cần phải đặt.
"Quản đốc Triệu, hôm nay chúng ta đi đâu đây?"
Trần Hán Thăng cười hỏi, tỏ ra rất nhún nhường.
"Đi Thiên Thủy Nhã Tập uống trà. Tôi đã hẹn với phó xưởng trưởng rồi."
Thiên Thủy Nhã Tập là một quán trà thuộc khu Giang lăng. Thời điểm hắn bước tới cửa, Triệu Xuân Minh còn không có ý định dẫn Trần Hán Thăng đi vào, tên này quay lại nói: "Cậu chờ tôi ở chỗ này."
Trần Hán Thăng gật đầu đồng ý.
Nhưng Triệu Xuân Minh đi không được vài bước, ở đằng sau Trần Hán Thăng lớn tiếng gọi: "Quản đốc Triệu, túi của ngài này."
Triệu Xuân Minh nhìn lại, quả nhiên là cặp công văn của mình quên chưa cầm. Tên này quay lại cầm lấy rồi vội vội vàng vàng bước vào quán trà.
Bình luận facebook