Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Dịch: Gia Cát Nô
Trần Hán Thăng cầm lấy hợp đồng, trong đó ghi rất rõ ràng, tổng số lượng 4 trường nếu đạt được 1000 kiện/ ngày, trích phần trăm sẽ thành 1 tệ/ kiện.
Dù tiêu chuẩn đã được nâng lên, nhưng việc này Trần Hán Thăng cảm thấy có thể làm được, cho nên dứt khoát ký tên lên hợp đồng.
Hợp đồng tất nhiên gồm 2 phần, Chung Kiến Thành cũng phải ký tên vào. Lão vừa ký vừa nói: "Phòng mà trường học các cậu đã cấp cho có thể dùng được rồi chứ?"
"Chìa khóa đã cầm trong tay, quét dọn 2 ngày nữa là có thể sử dụng được." Trần Hán Thăng trả lời.
Chung Kiến Thành hài lòng gật đầu. Theo hợp đồng được ký, Chung Kiến Thành và Trần Hán Thăng đã có chung lợi ích.
Trần Hán Thăng có cơ sở cùng năng lực rất tốt, nhất là thị trường đại học có khoảng mấy chục nghìn sinh viên. Chung Kiến Thành ngày càng thấy được khả năng phát triển của khối thị trường này.
"Cậu còn cần bên tôi hỗ trợ gì nữa không?"
Chung Kiến Thành khách khí hỏi một câu.
Trần Hán Thăng lại không khiêm tốn từ chối như ý định của lão: "Tôi có ý định xin một khoản làm phí tuyên truyền, 4 trường đại học này khả năng mở rộng kém, cần một lần nữa mở rộng tuyên truyền lại."
"Cậu dự định xin bao nhiêu?"
Chung Kiến Thành hỏi.
"Khoảng 5000 tệ."
Trần Hán Thăng nói một con số đại khái. Khoản tuyên truyền này bao gồm băng rôn, in tờ rơi, còn mua sắm dụng cụ nữa... vv
Nhưng Chung Kiến Thành không đồng ý.
"Quản lý Trần, nếu cậu là tôi cậu có đồng ý cấp khoản tiền này không? 5000 tệ thật ra cũng không phải là số tiền lơn. Nhưng công việc của cậu quá mức độc lập, sau này ngoại trừ tiền từ đơn hàng, thì cơ bản tôi không thể chen chân vào nghiệp vụ của cậu được."
Trần Hán Thăng nhấn mạnh: "Quản lý Chung, tôi vẫn là cấp dưới của ông mà."
Chung Kiến Thành lắc đầu: "Chuyện này chỉ là trên giấy tờ mà thôi. Còn cậu là người quyết định cho tất cả công việc làm ăn bên đấy. Tôi có thể lấy cá nhân cho cậu vay 5000 tệ, thậm chí không cần giấy nợ, nhưng cậu nhất định phải trả."
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, rồi nói ra: "Được rồi, vậy ông cho tôi mượn đi."
Chung Kiến Thành lấy ra 5000 tệ đặt trên bàn, nhưng miệng vẫn nói chuyện: "Mạnh Học Đông chuẩn bị từ chức. Tên đó muốn đến một công ty chuyển phát nhanh khác vừa mới thành lập không lâu, và cũng muốn làm tổng đại lý của trường học."
"Kệ nó đi."
Trần Hán Thăng hờ hững nói: "Tên đó làm ở đâu không quan trọng. Nhưng muốn cướp thị trường của tôi, thì tôi sẽ đập nát bát cơm của kẻ đó."
...
Nhiếp Tiểu Vũ cùng mấy người chờ ở tầng một, bọn họ bàn tán và đưa ra kết luận. Trần Hán Thăng chắc là đang kiếm tiền tài trợ.
Nhưng mọi người cảm thấy số tiền có thể kiếm được không thấy khả quan lắm. Hứa Mộng Trúc bĩu môi nói: "Công ty rách rưới thế này, tôi cảm thấy kiếm được 200 tệ đã là suất xắc lắm rồi."
Vương Nham Tùng cùng Hà Binh đang thảo luận xem nên đi tới nhà nào tiếp theo. Nhưng một lúc sau, Trần Hán Thăng đã xách theo một cái túi bước xuống tầng 1.
Nhóm người bước lại gần hỏi: "Bộ trưởng Trần, cậu xin được nhiều tiền tài trợ không? Bây giờ chúng ta đi nhà nào tiếp theo?"
Trần Hán Thăng có chút không hiểu: "Tất nhiên là chúng ta về trường rồi."
"Thế còn khoản tiền 1000 tệ tiền tài trợ đâu?"
Nhiếp Tiểu Vũ vội vàng hỏi.
Trần Hán Thăng mở cái túi ra, lộ ra một đống tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ: "Đây là 5000 tệ, có đủ hay không?"
"Đủ, đủ rồi."
Nhiếp Tiểu Vũ sợ hãi, miệng há hốc ra không khép lại được: "Sao xin được lắm tài trợ thế!"
"Tôi nói rồi, các cậu theo tôi không học được gì đâu. Bởi vì chỉ cần tôi ra tay là mọi việc sẽ được giải quyết."
Câu nói này của Trần Hán Thăng làm cho người nghe rất muốn đấm cho hắn một phát. Nhưng sự thật lại bày ra trước mắt họ, 5 nghìn tệ còn nằm chình ình trong túi làm không ai nói thêm được gì.
Mấy người mới trong bộ đối ngoại trên đường đi về tâm trạng ai nấy đều rất nặng nề.
Vẻ mặt từng người lộ ra sự uể oải. Bởi vì hành động của Trần Hán Thăng quá mức đột xuất, so với những người trong bộ phận đối ngoại thì quá mức bình thản, rõ ràng học tỷ Thích Vi cùng học trưởng Diêu Quốc Khánh đều đã cực kỳ cố gắng.
Nhưng bên trong họ lại thấy cực kỳ may mắn. Những người trẻ tuổi nhìn thấy được người cùng tuổi họ nhưng lại vượt xa họ, luôn làm người ta tò mò. Mọi người trong đội rất muốn biết Trần Hán Thăng làm sao thuyết phục những ông chủ kia tài trợ cho trường học.
Trong lòng họ cảm xúc đan xen lẫn nhau, làm cho bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Trên miệng Trần Hán Thăng phì phèo điếu thuốc, đi ở phía sau. Hắn cảm thấy bầu không khí đạt đến yêu cầu của mình, thì đột nhiên lên tiếng: "Thật ra, ngoài hội học sinh, còn có những việc làm thêm có thể giúp cho bọn mình rèn luyện thêm kĩ năng. Mà hội học sinh làm việc không công, còn việc làm thêm có thể giúp mình kiếm được tiền."
Hứa Mộng Trúc nhìn qua Trần Hán Thăng nói: "Nhưng đi đâu để kiếm được một công việc làm thêm bây giờ. Tớ không muốn làm thêm ở nhà ăn cùng thư viện đâu, mình luôn cảm thấy việc lau bàn cùng bày biện lại sách có chút gì đó gò bó."
Hà Bình cảm thấy những lời này rất có lý, còn tăng thêm suy nghĩ của mình: "Thư viện cùng nhà ăn khả năng tiếp xúc rất ít. Tớ muốn thông qua công việc, tăng lên kỹ năng giao tiếp của mình."
"Thật ra, làm việc ở đâu cũng có thể tăng thêm kỹ năng sống, quan trọng nhất là người làm những việc đó có thật sự để tâm vào không mà thôi."
Trần Hán Thăng không thể đồng tình quan điểm này, nhưng không đi quá sâu vào việc tranh luận: "Bên này tớ có một cộng việc làm thêm, không phải chỉ là công việc lau bàn, không những thế phần lớn thời gian dùng để giao tiếp."
"Công việc gì?"
Hà Binh tò mò hỏi.
Lúc này, nhóm người đã đi đến tầng một khu nhà F. Trần Hán Thăng chỉ vào 2 phòng dùng làm nhà kho để bỏ đồ hư hỏng cũ kỹ nói: "Có một công ty chuyển phát nhanh, chuẩn bị mở chi nhánh tại nơi này, tôi làm quản lý cho họ. Hiện tại người làm đang cực kỳ thiếu, đang muốn chiêu binh mãi mã phấn đấu làm nên một phen sự nghiệp."
"Ai làm trước sẽ là công thần, không những thế còn giúp tăng lên năng lực, lương thưởng cũng rất tốt, đạt tới thành tích nhất định còn đương trợ cấp thêm máy nhắn tin, thậm chi là điện thoại di động."
Trần Hán Thăng vừa nói vừa lấy ra chiếc điện thoại di động, xoa xoa màn hình một cách giả dối.
"Bộ trưởng Trần, cụ thể muốn chúng ta làm những gì?"
Vương Nham Tùng nhìn chiếc điện thoại ước ao nói.
"Phát tờ rơi, chạy đến ký túc xá giới thiệu về công ty chúng ta. Tóm lại chúng ta phải làm cho mọi người biết đến phòng 101 khu nhà F, để mọi người khi cần chuyển phát nhanh là nhớ đến chúng ta."
"Đây là hạng mục được đoàn ủy ủng hộ, không thì mình cũng không thể lấy được 2 gian phòng này."
"Khi đó, chúng ta vừa là thành viên hội học sinh, lại vừa là bạn đồng hành trong việc lập nghiệp trong trường học."
"Tất cả các bạn sẽ không gặp phải khó khăn gì, bởi vì tất cả khó khăn mình sẽ gánh chịu hết, quan trọng nhất là mọi người cần phải nghe theo sự chỉ đạo của mình, gia tăng ý thức làm việc trong tập thể."
...
Trần Hán Thăng từng bước khuyên nhủ cùng hướng dẫn mọi người. Nhiếp Tiểu Vũ là người thích mạo hiểm nên quyết định thử một lần.
"Bộ trưởng Trần, nếu như mọi người làm thêm tại đây. Thì bộ trưởng Thích Vi sẽ không có ý kiến gì chứ?"
Trần Hán Thăng trợn mắt nói: "Cô ấy thì có ý kiến gì chứ, nếu như khó quá thì mình sẽ kéo cô ấy vào làm cùng. Đến lúc đó bộ phận đối ngoại là phòng 101 khu nhà F, phòng 101 khu nhà F là bộ phận đối ngoại."
"Vậy được rồi, mình sẽ làm việc này dưới sự chỉ đạo của cậu."
Nhiếp Tiểu Vũ lập tức đồng ý. Những người khác thấy Nhiếp Tiểu Vũ đồng ý thì cũng muốn thử một lần.
"Vậy mình cám ơn mọi người tín nhiệm. Phòng 101 tòa nhà F trong tay chúng ta sẽ vang dội tại Tài Viện."
Sinh viên năm nhất ai cũng còn trẻ chưa có kinh nghiệm xã hội. Nếu như Chung Kiến Thành có mặt ở đây, nhất định lão sẽ phát hiện ra Trần Hán Thăng có ý làm nhạt đi lực ảnh hưởng của "công ty Thâm Thông", thay vào đó là "phòng 101 khu nhà F".
"Về sau đội ngũ của chúng ta sẽ ngày càng lớn mạnh, vì vậy để tăng thêm sự thú vị cùng dễ dàng phân biệt. Mọi người chúng ta cần lấy một tên hiệu hoặc biệt hiệu."
Trần Hán Thăng cười nói: "Giống như mình thích tiểu thuyết Kim Dung nên chọn là Trương Vô Kỵ, còn các cậu thích chọn gì thì chọn."
Nhiếp Tiểu Vũ rất tò mò: "Bộ trưởng Trần, vì sao cậu lại chọn tên là Trương Vô Kỵ?"
"Mình cảm thấy tên đó quá ngu, rõ ràng Chu Chỉ Nhược cùng với Tiểu Chiêu sinh đẹp như vậy sao nhất định phải cưới Triệu Mẫn. Mình cần phải sửa cái tính cách do dự của tên này. Người trưởng thành không nên lựa chọn như vậy." Trần Hán Thăng cười nói.
"Bộ trưởng Trần đúng là người phong lưu."
"Về sau, mình phải nói với bạn gái cậu mới được."
"Tranh thủ bây giờ còn chưa nói lấy trà sữa chặn miệng chúng mình lại đi."
...
Trần Hán Thăng nói những lời này, làm cho khoảng cách mọi người kéo lại gần thêm chút nữa. Nhiếp Tiểu Vũ nhanh nhảu nói: "Vậy mình gọi là Hoàng Dung."
Hứa Mộng Trúc không chịu lép vế: "Mình là Mục Niệm Từ, lúc trước đọc Hùng Xạ Điêu mình rất thích cô ấy."
"Mình tên là Đoàn Dự."
Vương Nham Tùng cũng chiếm cho mình một nhân vật kinh điển.
Hà Binh nghịch ngợm nói: "Vậy mình là Đoàn Chính Thuần."
"Móa, cậu không được phép làm cha mình."
Trần Hán Thăng cầm lấy hợp đồng, trong đó ghi rất rõ ràng, tổng số lượng 4 trường nếu đạt được 1000 kiện/ ngày, trích phần trăm sẽ thành 1 tệ/ kiện.
Dù tiêu chuẩn đã được nâng lên, nhưng việc này Trần Hán Thăng cảm thấy có thể làm được, cho nên dứt khoát ký tên lên hợp đồng.
Hợp đồng tất nhiên gồm 2 phần, Chung Kiến Thành cũng phải ký tên vào. Lão vừa ký vừa nói: "Phòng mà trường học các cậu đã cấp cho có thể dùng được rồi chứ?"
"Chìa khóa đã cầm trong tay, quét dọn 2 ngày nữa là có thể sử dụng được." Trần Hán Thăng trả lời.
Chung Kiến Thành hài lòng gật đầu. Theo hợp đồng được ký, Chung Kiến Thành và Trần Hán Thăng đã có chung lợi ích.
Trần Hán Thăng có cơ sở cùng năng lực rất tốt, nhất là thị trường đại học có khoảng mấy chục nghìn sinh viên. Chung Kiến Thành ngày càng thấy được khả năng phát triển của khối thị trường này.
"Cậu còn cần bên tôi hỗ trợ gì nữa không?"
Chung Kiến Thành khách khí hỏi một câu.
Trần Hán Thăng lại không khiêm tốn từ chối như ý định của lão: "Tôi có ý định xin một khoản làm phí tuyên truyền, 4 trường đại học này khả năng mở rộng kém, cần một lần nữa mở rộng tuyên truyền lại."
"Cậu dự định xin bao nhiêu?"
Chung Kiến Thành hỏi.
"Khoảng 5000 tệ."
Trần Hán Thăng nói một con số đại khái. Khoản tuyên truyền này bao gồm băng rôn, in tờ rơi, còn mua sắm dụng cụ nữa... vv
Nhưng Chung Kiến Thành không đồng ý.
"Quản lý Trần, nếu cậu là tôi cậu có đồng ý cấp khoản tiền này không? 5000 tệ thật ra cũng không phải là số tiền lơn. Nhưng công việc của cậu quá mức độc lập, sau này ngoại trừ tiền từ đơn hàng, thì cơ bản tôi không thể chen chân vào nghiệp vụ của cậu được."
Trần Hán Thăng nhấn mạnh: "Quản lý Chung, tôi vẫn là cấp dưới của ông mà."
Chung Kiến Thành lắc đầu: "Chuyện này chỉ là trên giấy tờ mà thôi. Còn cậu là người quyết định cho tất cả công việc làm ăn bên đấy. Tôi có thể lấy cá nhân cho cậu vay 5000 tệ, thậm chí không cần giấy nợ, nhưng cậu nhất định phải trả."
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, rồi nói ra: "Được rồi, vậy ông cho tôi mượn đi."
Chung Kiến Thành lấy ra 5000 tệ đặt trên bàn, nhưng miệng vẫn nói chuyện: "Mạnh Học Đông chuẩn bị từ chức. Tên đó muốn đến một công ty chuyển phát nhanh khác vừa mới thành lập không lâu, và cũng muốn làm tổng đại lý của trường học."
"Kệ nó đi."
Trần Hán Thăng hờ hững nói: "Tên đó làm ở đâu không quan trọng. Nhưng muốn cướp thị trường của tôi, thì tôi sẽ đập nát bát cơm của kẻ đó."
...
Nhiếp Tiểu Vũ cùng mấy người chờ ở tầng một, bọn họ bàn tán và đưa ra kết luận. Trần Hán Thăng chắc là đang kiếm tiền tài trợ.
Nhưng mọi người cảm thấy số tiền có thể kiếm được không thấy khả quan lắm. Hứa Mộng Trúc bĩu môi nói: "Công ty rách rưới thế này, tôi cảm thấy kiếm được 200 tệ đã là suất xắc lắm rồi."
Vương Nham Tùng cùng Hà Binh đang thảo luận xem nên đi tới nhà nào tiếp theo. Nhưng một lúc sau, Trần Hán Thăng đã xách theo một cái túi bước xuống tầng 1.
Nhóm người bước lại gần hỏi: "Bộ trưởng Trần, cậu xin được nhiều tiền tài trợ không? Bây giờ chúng ta đi nhà nào tiếp theo?"
Trần Hán Thăng có chút không hiểu: "Tất nhiên là chúng ta về trường rồi."
"Thế còn khoản tiền 1000 tệ tiền tài trợ đâu?"
Nhiếp Tiểu Vũ vội vàng hỏi.
Trần Hán Thăng mở cái túi ra, lộ ra một đống tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ: "Đây là 5000 tệ, có đủ hay không?"
"Đủ, đủ rồi."
Nhiếp Tiểu Vũ sợ hãi, miệng há hốc ra không khép lại được: "Sao xin được lắm tài trợ thế!"
"Tôi nói rồi, các cậu theo tôi không học được gì đâu. Bởi vì chỉ cần tôi ra tay là mọi việc sẽ được giải quyết."
Câu nói này của Trần Hán Thăng làm cho người nghe rất muốn đấm cho hắn một phát. Nhưng sự thật lại bày ra trước mắt họ, 5 nghìn tệ còn nằm chình ình trong túi làm không ai nói thêm được gì.
Mấy người mới trong bộ đối ngoại trên đường đi về tâm trạng ai nấy đều rất nặng nề.
Vẻ mặt từng người lộ ra sự uể oải. Bởi vì hành động của Trần Hán Thăng quá mức đột xuất, so với những người trong bộ phận đối ngoại thì quá mức bình thản, rõ ràng học tỷ Thích Vi cùng học trưởng Diêu Quốc Khánh đều đã cực kỳ cố gắng.
Nhưng bên trong họ lại thấy cực kỳ may mắn. Những người trẻ tuổi nhìn thấy được người cùng tuổi họ nhưng lại vượt xa họ, luôn làm người ta tò mò. Mọi người trong đội rất muốn biết Trần Hán Thăng làm sao thuyết phục những ông chủ kia tài trợ cho trường học.
Trong lòng họ cảm xúc đan xen lẫn nhau, làm cho bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Trên miệng Trần Hán Thăng phì phèo điếu thuốc, đi ở phía sau. Hắn cảm thấy bầu không khí đạt đến yêu cầu của mình, thì đột nhiên lên tiếng: "Thật ra, ngoài hội học sinh, còn có những việc làm thêm có thể giúp cho bọn mình rèn luyện thêm kĩ năng. Mà hội học sinh làm việc không công, còn việc làm thêm có thể giúp mình kiếm được tiền."
Hứa Mộng Trúc nhìn qua Trần Hán Thăng nói: "Nhưng đi đâu để kiếm được một công việc làm thêm bây giờ. Tớ không muốn làm thêm ở nhà ăn cùng thư viện đâu, mình luôn cảm thấy việc lau bàn cùng bày biện lại sách có chút gì đó gò bó."
Hà Bình cảm thấy những lời này rất có lý, còn tăng thêm suy nghĩ của mình: "Thư viện cùng nhà ăn khả năng tiếp xúc rất ít. Tớ muốn thông qua công việc, tăng lên kỹ năng giao tiếp của mình."
"Thật ra, làm việc ở đâu cũng có thể tăng thêm kỹ năng sống, quan trọng nhất là người làm những việc đó có thật sự để tâm vào không mà thôi."
Trần Hán Thăng không thể đồng tình quan điểm này, nhưng không đi quá sâu vào việc tranh luận: "Bên này tớ có một cộng việc làm thêm, không phải chỉ là công việc lau bàn, không những thế phần lớn thời gian dùng để giao tiếp."
"Công việc gì?"
Hà Binh tò mò hỏi.
Lúc này, nhóm người đã đi đến tầng một khu nhà F. Trần Hán Thăng chỉ vào 2 phòng dùng làm nhà kho để bỏ đồ hư hỏng cũ kỹ nói: "Có một công ty chuyển phát nhanh, chuẩn bị mở chi nhánh tại nơi này, tôi làm quản lý cho họ. Hiện tại người làm đang cực kỳ thiếu, đang muốn chiêu binh mãi mã phấn đấu làm nên một phen sự nghiệp."
"Ai làm trước sẽ là công thần, không những thế còn giúp tăng lên năng lực, lương thưởng cũng rất tốt, đạt tới thành tích nhất định còn đương trợ cấp thêm máy nhắn tin, thậm chi là điện thoại di động."
Trần Hán Thăng vừa nói vừa lấy ra chiếc điện thoại di động, xoa xoa màn hình một cách giả dối.
"Bộ trưởng Trần, cụ thể muốn chúng ta làm những gì?"
Vương Nham Tùng nhìn chiếc điện thoại ước ao nói.
"Phát tờ rơi, chạy đến ký túc xá giới thiệu về công ty chúng ta. Tóm lại chúng ta phải làm cho mọi người biết đến phòng 101 khu nhà F, để mọi người khi cần chuyển phát nhanh là nhớ đến chúng ta."
"Đây là hạng mục được đoàn ủy ủng hộ, không thì mình cũng không thể lấy được 2 gian phòng này."
"Khi đó, chúng ta vừa là thành viên hội học sinh, lại vừa là bạn đồng hành trong việc lập nghiệp trong trường học."
"Tất cả các bạn sẽ không gặp phải khó khăn gì, bởi vì tất cả khó khăn mình sẽ gánh chịu hết, quan trọng nhất là mọi người cần phải nghe theo sự chỉ đạo của mình, gia tăng ý thức làm việc trong tập thể."
...
Trần Hán Thăng từng bước khuyên nhủ cùng hướng dẫn mọi người. Nhiếp Tiểu Vũ là người thích mạo hiểm nên quyết định thử một lần.
"Bộ trưởng Trần, nếu như mọi người làm thêm tại đây. Thì bộ trưởng Thích Vi sẽ không có ý kiến gì chứ?"
Trần Hán Thăng trợn mắt nói: "Cô ấy thì có ý kiến gì chứ, nếu như khó quá thì mình sẽ kéo cô ấy vào làm cùng. Đến lúc đó bộ phận đối ngoại là phòng 101 khu nhà F, phòng 101 khu nhà F là bộ phận đối ngoại."
"Vậy được rồi, mình sẽ làm việc này dưới sự chỉ đạo của cậu."
Nhiếp Tiểu Vũ lập tức đồng ý. Những người khác thấy Nhiếp Tiểu Vũ đồng ý thì cũng muốn thử một lần.
"Vậy mình cám ơn mọi người tín nhiệm. Phòng 101 tòa nhà F trong tay chúng ta sẽ vang dội tại Tài Viện."
Sinh viên năm nhất ai cũng còn trẻ chưa có kinh nghiệm xã hội. Nếu như Chung Kiến Thành có mặt ở đây, nhất định lão sẽ phát hiện ra Trần Hán Thăng có ý làm nhạt đi lực ảnh hưởng của "công ty Thâm Thông", thay vào đó là "phòng 101 khu nhà F".
"Về sau đội ngũ của chúng ta sẽ ngày càng lớn mạnh, vì vậy để tăng thêm sự thú vị cùng dễ dàng phân biệt. Mọi người chúng ta cần lấy một tên hiệu hoặc biệt hiệu."
Trần Hán Thăng cười nói: "Giống như mình thích tiểu thuyết Kim Dung nên chọn là Trương Vô Kỵ, còn các cậu thích chọn gì thì chọn."
Nhiếp Tiểu Vũ rất tò mò: "Bộ trưởng Trần, vì sao cậu lại chọn tên là Trương Vô Kỵ?"
"Mình cảm thấy tên đó quá ngu, rõ ràng Chu Chỉ Nhược cùng với Tiểu Chiêu sinh đẹp như vậy sao nhất định phải cưới Triệu Mẫn. Mình cần phải sửa cái tính cách do dự của tên này. Người trưởng thành không nên lựa chọn như vậy." Trần Hán Thăng cười nói.
"Bộ trưởng Trần đúng là người phong lưu."
"Về sau, mình phải nói với bạn gái cậu mới được."
"Tranh thủ bây giờ còn chưa nói lấy trà sữa chặn miệng chúng mình lại đi."
...
Trần Hán Thăng nói những lời này, làm cho khoảng cách mọi người kéo lại gần thêm chút nữa. Nhiếp Tiểu Vũ nhanh nhảu nói: "Vậy mình gọi là Hoàng Dung."
Hứa Mộng Trúc không chịu lép vế: "Mình là Mục Niệm Từ, lúc trước đọc Hùng Xạ Điêu mình rất thích cô ấy."
"Mình tên là Đoàn Dự."
Vương Nham Tùng cũng chiếm cho mình một nhân vật kinh điển.
Hà Binh nghịch ngợm nói: "Vậy mình là Đoàn Chính Thuần."
"Móa, cậu không được phép làm cha mình."
Bình luận facebook