• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi (1 Viewer)

  • Chương 54: Cảnh giới chỉnh người cao nhất

Editor: Tiêu Tương


Một khắc đồng hồ tiếp theo, hai người Dạ Hi gần như đã lục lọi khắp Lạc gia bảo nhưng vẫn không hề tìm được nơi gọi là căn cứ quân sự kia. Dạ Hi nhiều lần nghi ngờ, có phải căn cứ quân sự không có ở Lạc gia bảo này hay không.

"Mặc, ở đây không có!" Dạ Hi cau mày, rốt cuộc thì căn cứ quân sự của Tuyết Dung quốc ở đâu?

"Không thể nào, tình báo của ta tuyệt đối không thể sai được." Quân Mặc Hiên nhìn về phía trước, trong lòng vẫn tin chắc căn cứ quân sự nhất định ở Lạc gia bảo.

Dạ Hi không nói gì. Ngay cả dụng cụ dò xét cũng sẽ có thể bị sai sót, huống chi là tình báo chứ?

Đột nhiên, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên một tia sáng. Vẫn còn một nơi bọn họ chưa từng tìm qua, ngay sau đó hắn lôi kéo Dạ Hi tiến về phía sau núi.

Ngay khi Dạ Hi nhìn thấy phần mộ gần như chiếm nửa đỉnh núi thì trong mắt hiện lên vẻ sáng tỏ. Lạc gia bảo chính là gia tộc lâu đời đã mấy trăm năm, phía sau đỉnh núi này đều là tài sản của Lạc gia. Xây dựng căn cứ quân sự ở đây vừa an toàn lại bí mật, Lạc bảo chủ này quả thật quá thông minh rồi.

Chỉ là, bọn họ không sợ động tĩnh quá lớn sẽ quấy rầy sự thanh tu của tổ tiên, ban đêm sẽ quay trở về tìm đến bọn hắn sao? Dạ Hi oán thầm trong lòng.

Vậy mà, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi gần như đã tìm khắp cả đỉnh núi một lượt, nhưng vẫn không phát hiện có bất kỳ chỗ nào khả nghi thì hai người có chút nản lòng.

Quân Mặc Hiên chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục tìm một lát. Đột nhiên, từng trận tiếng vó ngựa truyền đến, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn không tránh được lỗ tai bén nhạy của hai người.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lần theo tiếng vó ngựa đi tới trước một mộ phần, nhìn qua niên đại, chỗ mộ phần này là mộ phần lâu đời nhất trong tổ phần của Lạc gia.

"Mặc, chàng chắc chắn là chỗ này?" Dạ Hi nghi ngờ lên tiếng. Chỗ này nhìn thế nào cũng không giống căn cứ quân sự mà.

Miệng Quân Mặc Hiên nhếch lên nụ cười tự tin, tiến lên vỗ lên xung quanh bia mộ. Chỉ chốc lát sau, bia mộ này di động, một con đường nhỏ đi thông dưới đất xuất hiện ở trước mặt hai người Dạ Hi.

Sau khi bia mộ di động, tiếng vó ngựa vốn hơi yếu đã trở nên rõ ràng, xuyên thấu qua lối vào truyền đến tai hai người Dạ Hi.

Hai người cẩn thận tiến vào, càng đi sâu vào bên trong, tiếng vó ngựa càng lớn, mà sắc mặt của Dạ Hi cũng càng ngày càng khó coi. Căn cứ quân sự ngầm, thì ra là căn cứ quân sự ngầm, lực chiến đấu của Tuyết Dung quốc rốt cục mạnh đến mức nào, mà lại xây dựng được một trụ sở quân sự lớn như vậy chứ.

Căn cứ quân sự ngầm giống như một mê cung khổng lồ, hai người Dạ Hi ở bên trong nhanh chóng vọt tới vọt lui. Nếu không phải có tiếng vó ngựa kia, căn bản sẽ không tìm được đường dẫn đến cửa đi ra ngoài.

Ngay khi hai người Dạ Hi đi vào trong mê cung thì trong một sân huấn luyện khổng lồ, mấy ngàn Thiết Kỵ Hoàng Gia đang cưỡi ngựa huấn luyện thuật bắn cung. Vì vậy, hai người tìm một nơi bí mật âm thầm quan sát. Một hồi huấn luyện trôi qua, ngay cả người hiện đại như Dạ Hi cũng rất kinh hãi.

Chỉ thấy, Thiết Kỵ Hoàng Gia của Tuyết Dung quốc chia làm hai đội, cách huấn luyện thật giống như hai phe đang giao chiến. Mà phía sau mê cung chính là chiến trường của bọn họ. Đoàn người xuống ngựa, tiến vào mê cung, tất cả mọi thứ đều chỉnh tề.

Hai người Dạ Hi bám theo một đoạn, phát hiện trong mê cung có thêm rất nhiều trạm gác ngầm, mà những Thiết Kỵ Hoàng Gia kia vừa lùng bắt, đối phó kẻ địch, vừa phải đề phòng trạm gác ngầm, mặc dù như vậy nhưng bọn họ vẫn không hề có vẻ bối rối.

Quân Mặc Hiên quan sát ở bên cạnh cũng kinh hãi. Phương thức huấn luyện như thế, Thiết Kỵ Hoàng Gia cường đại như vậy, sợ là Hắc Thiết Kỵ tốt nhất của Thiên Thần cũng không phải là đối thủ rồi. Không được, phải hủy diệt nơi này, Quân Mặc Hiên thầm nghĩ, bàn tay hắn vung lên, chuẩn bị hủy diệt nơi này.

"Chàng điên rồi!" Dạ Hi ngăn cản nói. Quân Mặc Hiên ra tay nhất định sẽ kinh động người ở đây, nàng cũng không cho rằng chỉ bằng lực lượng của hai người bọn họ sẽ có thể đối phó với mấy ngàn người Thiết Kỵ Hoàng Gia này. Hơn nữa, bọn họ còn đang ở trong mê cung ngầm xa lạ này đấy.

Thấy Dạ Hi ngăn cản, Quân Mặc Hiên cũng tỉnh táo lại. Để hủy diệt căn cứ quân sự của Tuyết Dung quốc, bọn họ phải lên kế hoạch lâu dài. Vì vậy, hai người lặng lẽ rời đi.

Sau khi trở về, Quân Mặc Hiên dựa vào trí nhớ của mình, vẽ lại một phần bản đồ căn cứ ngầm, hy vọng có thể có chút tác dụng nào đó.

"Mặc, chàng định làm như thế nào?" Lúc này, Dạ Hi đang tựa vào trong ngực Quân Mặc Hiên, lười biếng nói.

"Không vội." Quân Mặc Hiên nói như không chút để ý. Căn cứ quân sự thì cũng có thể trở thành nơi cất giấu bảo tàng, chỉ cần thả tin tức ra nói có bảo tàng nằm ở dưới đất tổ phần của Lạc gia bảo, đến lúc đó nhất định sẽ có người đi tìm bảo khố.

Dạ Hi ù ù cạc cạc, mới vừa rồi không biết là người nào nóng vội ngay cả tính mạng của bản thân cũng không để ý đấy. Thấy Quân Mặc Hiên bình tĩnh như thế, Dạ Hi cũng không quá lo lắng, nàng tin tưởng nam nhân của nàng cũng không kém.

Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ hai, bên trong An Thành đồn đãi mộ phần tổ tiên của Lạc gia có bảo tang. Vì vậy, các lộ nhân mã vốn đã sớm đi xa lại quay trở về.

Tin tức này vừa truyền ra, Lạc gia bảo cũng ra sức nghĩ cách để bác bỏ tin đồn, ngay cả kinh đô cũng truyền tin tức tới nói Lạc gia bảo không có bảo tàng, nhưng lại không có một người nào tin tưởng. Dù sao bọn họ thà tin rằng có bảo tàng vẫn hơn là không có.

Vì vậy, đêm đó, đoàn người lặng lẽ đi vào phía sau núi của Lạc gia, mà mấy người Quân Mặc Hiên cũng đi theo. Có mấy người Quân Mặc Hiên nói bóng nói gió dẫn đường, mọi người nhanh chóng tìm được nơi chứa "bảo tàng".

Khi bia mộ của mộ phần tổ tiên Lạc gia bảo được mở ra, mọi người vui mừng, thế này còn không phải bảo tàng sao! Nhất thời, trong lòng mỗi người đều xúc động. Nhưng mà, bọn họ không biết, chờ đợi bọn họ ở trong đó chính là một đám Diêm La đòi mạng.

Nhóm người thứ nhất tiến vào, sau một hồi kêu la thảm thiết thì dần dần biến mất, yên ắng không một tiếng động. Ngay sau đó, nhóm người thứ hai cũng biến mất sau một hồi kêu thảm thiết. Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, người phía sau sợ hãi, rối rít suy đoán bên trong rốt cuộc có cái gì.

Chỉ là, sức hấp dẫn của bảo tàng vô cùng lớn, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn có người đi vào. Dạ Hi, Quân Mặc Hiên và mấy người Vân Thanh Phong cũng theo sát phía sau đoàn người đi vào trong.

Nhưng khi bọn hắn tiến vào, trong mắt Dạ Hi hiện lên vẻ kinh ngạc. Nơi này có chút không giống với lần trước khi nàng và Quân Mặc Hiên tới.

Đang lúc mọi người hết sức nghi hoặc, vô số mũi tên nhọn từ xung quanh bắn nhanh đến chỗ đám người Dạ Hi.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên thầm kêu không tốt, hoảng sợ hô lên: "Đây là Thần Xạ Thủ của Tuyết Dung quốc!" Ngay sau đó, liền dẫn theo đám người Dạ Hi nhanh chóng thoát đi.

Tránh thoát mũi tên nhọn, Dạ Hi không nhịn được khẽ nguyền rủa: Đáng chết, rốt cuộc Tuyết Dung quốc còn có bao nhiêu nội tình. Mũi tên nhọn vừa rồi có chỗ nào giống như mưa tên bình thường chứ, hoàn toàn rõ ràng là cung tên cỡ lớn đời sau phát tài minh ra. Cách xa như vậy, nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được độ mạnh yếu của loại cung tên này.

Giống như Dạ Hi, vẻ mặt mấy người Quân Mặc Hiên cũng nặng nề. Loại mũi tên đó bọn họ đều biết, cung tên cỡ lớn kia là vũ khí mới ra của Lăng Nguyệt Sơn Trang, lực xuyên thấu của mũi tên nhọn kia hết sức mạnh mẽ, gần như có thể xuyên qua lá chắn quân dụng phòng hộ.

Mấy tháng trước, Quân Mặc Hiên từng bảo Vân Thanh Phong đi mua loại cung tên này, nhưng bị Lăng Vân Tiêu cự tuyệt. Vậy mà, không nghĩ đến hắn lại cho Tuyết Dung quốc mua đi.

Mưa tên qua đi, rất nhiều bộ binh ẩn núp trong mê cung, truy kích đám người Dạ Hi.

Thấy thế, đám người Dạ Hi nhanh chóng rút lui, trực tiếp rời khỏi căn cứ quân sự. Thật may là, những người đó không đuổi theo.

"Mặc, làm sao bây giờ?" Vân Thanh Phong lên tiếng hỏi. Hắn đã từng thấy Thiết Kỵ Hoàng Gia của Tuyết Dung quốc, lại thêm những binh khí này. Nếu khai chiến, Thiên Thần bọn họ nhất định sẽ thua.

Khóe miệng Quân Mặc Hiên nâng lên một nụ cười tà ác, chậm rãi phun ra hai chữ: "Phá hủy."

Cùng lúc đó, vẻ mặt Dạ Hi cũng lộ ra một nụ cười âm hiểm. Căn cứ quân sự ngầm đúng không, nàng sẽ khiến nó trở thành biển lửa ngầm.

Đám người Vân Thanh Phong ở bên cạnh, nhìn nét mặt hai người Dạ Hi, trong lòng yên lặng mặc niệm cho những người ở bên trong.

Quả nhiên, chưa tới một khắc đồng hồ, hai người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên không biết lấy ra từ đâu vài vò rượu và một cây đuốc cháy, từ lối vào ném thẳng xuống.

Nhất thời, ánh lửa lan tràn, bên trong truyền đến từng trận tiếng kêu rên. Mặc dù căn cứ quân sự dưới đất bí mật, chỉ khi nào bị người phát hiện, mới đúng là bất lợi cho vây đánh.

Thật ra thì căn cứ quân sự ngầm của Tuyết Dung quốc người ta rất cường hãn, người bình thường cũng sẽ không chọn dùng hỏa công. Chiến mã và binh khí bên trong ai không muốn làm của riêng ngoại trừ hai đóa hoa tuyệt thế là Dạ Hi và Quân Mặc Hiên này, lại trực tiếp đi phá hủy kia chứ. Biết những mũi tên hạng nặng kia bao nhiêu tiền một thanh không? Bán hai đồng tiền đấy.

"Có phải chúng ta có chút tàn nhẫn rồi không?" Vân Thanh Phong sờ lỗ mũi một cái, chen miệng nói.

Quân Mặc Hiên liếc Vân Thanh Phong một cái, không nhìn hắn lên cơn điên, xoay người rời đi. Mà ở nơi xa, vẻ mặt đám nhân sĩ giang hồ may mắn sống sót nhìn mấy người Dạ Hi đều hoảng sợ. Bởi vì mấy người Dạ Hi đều đã dịch dung, cho nên cũng không có người nào nhận ra bọn họ.

Chỉ là, ở bên trong càng ngày càng nhiều tiếng kêu gào thảm thiết, nhân sĩ giang hồ cũng không gắng gượng được nữa liền rối rít thoát đi. Có lẽ nơi này vốn không có bảo tàng, mà là căn cứ luyện binh của Lạc gia bảo, mà mấy người kia chính là phụng mệnh tới hủy diệt.

Trong lúc nhất thời đã lưu truyền các loại lời đồn, hơn nữa có đám người Dạ Hi thêm dầu thêm mỡ, Lạc gia bảo hưng thịnh mấy trăm năm cuối cùng đã bị hoàng tộc Tuyết Dung theo dõi. Dù sao một gia tộc nắm giữ thế lực lợi hại nhất của Tuyết Dung quốc, không thể không khiến cho người ta hoài nghi bọn họ có mưu đồ này nọ.

Đối với kết quả này, Quân Mặc Hiên rất hài lòng. Mặc dù không thể phá hủy Tuyết Dung toàn bộ Thiết Kỵ Hoàng Gia, nhưng mâu thuẫn giữa hoàng tộc Tuyết Dung và Lạc gia bảo đã trở nên gay gắt. Cuối cùng thì Thiên Thần bọn họ cũng có cơ hội thở dốc rồi.

Quan trọng là, hoàng đế Tuyết Dung đau đầu, sẽ không có thời gian gả nữ nhi đi, mà hắn cũng sẽ không phải bị Hi Nhi ngược rồi. Nghĩ tới ngày tháng tốt đẹp trong tương lai, Quân Mặc Hiên lại bắt đầu suy nghĩ tà ác, đưa tay ôm Dạ Hi. Năm năm không gặp, có phải bọn họ nên làm chút chuyện yêu đương rồi hay không đây.

Khi Quân Mặc Hiên đang suy nghĩ phải làm chút gì đó thì Vân Thanh Phong sát phong cảnh xông ra.

"Mặc, lần này ngay cả Mỹ Nam Kế ta cũng đã dùng tới, nhưng mà Lăng Vân Tiêu không chịu nể mặt, nể mũi." Vân Thanh Phong thở hổn hển nói. Vì Mặc, hắn mạo hiểm bị đánh mà tiếp cận Lăng Vi Vi, để nàng khuyên Lăng Vân Tiêu bán cung tên cho Thiên Thần.

Nhưng cho dù Lăng Vi Vi bằng lòng ra tay, cũng vô dụng. Lăng Vân Tiêu kia cuối cùng vẫn nhất định không chịu thỏa hiệp.

"Mỹ Nam Kế? Ngươi cảm thấy Lăng Vân Tiêu sẽ thích ngươi sao?" Dạ Hi khinh bỉ nhìn Vân Thanh Phong, không ngờ hắn còn có hứng thú đặc biệt với nam nhân đấy. Coi trọng muội muội coi như xong đi, ngay cả ca ca của người ta mà hắn cũng muốn.

Nghe vậy, trán Vân Thanh Phong toát mồ hôi, lời của hắn khiến người nghe rất khó hiểu sao? Ngay sau đó hắn liền lên tiếng giải thích.

Khi Quân Mặc Hiên nghe Vân Thanh Phong giải thích xong, trong mắt hiện lên vẻ nặng nề. Lăng Vân Tiêu này thật đúng là lại yêu nước, không phải thương nhân hám lợi sao? Vậy mà hắn lại chỉ bán cung tên này cho Tuyết Nhung.

Dạ Hi ở bên cạnh cũng chau mày. Biết rõ tầm quan trọng của vũ khí đối với một đội quân, nhưng Lăng Vân Tiêu không bán, bọn họ cũng không thể miễn cưỡng cướp đoạt.

Cung tên cỡ lớn sao? Dạ Hi nhiều lần suy tư, nghiêm túc nói: "Thanh Phong, có thể chuẩn bị cho ta một chiếc cung tên cỡ lớn tới đây không? Cho ta thời gian ba ngày, ta sẽ cho các ngươi thấy kỳ tích." Nếu Lăng Vân Tiêu không bán, nàng đây sẽ tự mình làm, nàng cũng không tin, ngay cả súng cũng có thể thiết kế, cái loại mũi tên cổ đại này còn có thể làm khó nàng sao.

Rất nhanh, Vân Thanh Phong đã lấy được một cây cung tên. Dạ Hi nhốt mình ở trong phòng suốt ba ngày, thỉnh thoảng trong phòng truyền đến tiếng vang đinh đinh đương đương. Mãi đến ngày thứ ba thì cuối cùng Dạ Hi cũng hài lòng lấy tác phẩm của mình ra ngoài.

Ban đầu nàng cũng từng nghĩ tới sẽ dùng súng, nhưng mà làm vậy rất tốn kém tiền hơn nữa, chế tạo cũng rất khó khăn. Đồ vật như vậy không thuộc về thời đại này, nàng không muốn dùng với quy mô lớn.

Nhưng mà, bộ cung tên này của nàng không khác với sung là bao, đều là bóp cò bắn. Chỉ là một cái là đạn, một cái khác là mũi tên nhọn mà thôi.

"Nhìn đây, ta dạy các ngươi dùng." Dạ Hi tự tin nói. Nói xong, nàng lấy ra cung tên xinh đẹp, nhắm ngay lá cây đang bay xuống ở phía xa. Cò súng di động kháp trở về thì mũi tên nhọn bắn ra, xuyên qua lá cây bắn vào đại thụ ở phía đối diện.

Thấy thế, mọi người giật mình. Cung tên còn có thể sử dụng như vậy sao?

Không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dạ Hi tiếp tục giải thích: "Loại cung tên này nhẹ, hơn nữa lại tiết kiệm sức lực, tầm bắn cũng xa hơn. Mặc dù uy lực không lớn như cây cung cỡ lớn của Lăng Vân Tiêu, nhưng linh hoạt hơn hẳn, có thể bắn ra với tần số nhanh, rất thích hợp dùng cho tác chiến quân sự."

Nghe Dạ Hi giải thích xong, Quân Mặc Hiên tiến lên hôn Dạ Hi một cái thật sâu sắc, sau đó kích động nói: "Nương tử, nàng đã giúp vi phu một đại ân! Có nó, Thiên Thần sẽ không còn e ngại Thần Xạ Thủ của Tuyết Dung quốc nữa."

Dạ Hi vuốt vuốt cánh tay ê ẩm, vẻ mặt vui mừng nói: "Giữa chúng ta cần gì nói những lời này, của ta chính là của chàng, của chàng cũng chính là của ta."

Nghe vậy, trong mắt Quân Mặc Hiên hiện lên vẻ cảm động, sao hắn lại có thể may mắn có được một nương tử như Hi Nhi đây chứ.

Không quấy rầy thời khắc ấm áp của hai người, đám người Vân Thanh Phong rất thức thời rời đi. Vậy mà, thời khắc tốt đẹp luôn có người thích sát phong cảnh.

"Mẫu thân, nếu người không trả Tiểu Bạch lại cho con, Tiểu Tư Mặc sẽ chết, là buồn ngủ chết đó." Quân Tư Mặc ở phía xa yếu ớt gào thét. Hắn rất mệt mỏi, mỗi ngày đều không được ngủ thoải mái, hắn đã khó chịu lắm rồi. Hắn còn phải trải qua cuộc sống này bao lâu nữa đây? Ôi. . . . . . . Tiểu Bạch, ngươi đang ở đâu?
Nghe thấy giọng nói của Quân Tư Mặc, hai người Dạ Hi nhanh chóng tách ra. Quân Mặc Hiên đen mặt nhìn Quân Tư Mặc, hắn có thể đừng xuất hiện đúng vào thời khắc mấu chốt được không.

Quân Tư Mặc nhìn phụ thân không rõ vì sao, mỗi lần hắn xuất hiện, sắc mặt của phụ thân hắn đều có vẻ không vui, đây rốt cuộc là tại sao vậy?

Tại sao ư? Đương nhiên vì lúc này ngươi chính là cây nến nhỏ quấy rầy chuyện tốt của hắn. Chỉ là điểm này, không lâu sau đó Quân Tư Mặc liền hiểu, vì vậy, hắn bày ra một động tác kinh ngạc.

"Tiểu Tư Mặc, trẻ nhỏ không thể quá mê ngủ biết không? Như vậy sẽ sinh bệnh." Dạ Hi trịnh trọng dạy dỗ nói. Đến lúc nào thì nàng mới có thể sửa được tật xấu mê ngủ của Quân Tư Mặc đây.

"Nhưng mà mẫu thân, sẽ lập tức phải trở về Thiên Thần rồi, Tiểu Tư Mặc ra cửa không có Tiểu Bạch sẽ bị xe ngựa đâm vào, đến lúc đó sẽ không phải đơn giản là ngã bệnh nữa, mà là gãy tay gãy chân đấy." Quân Tư Mặc tiếp tục giả vờ đáng thương. Buổi chiều sẽ lên đường, không có Tiểu Bạch chẳng lẽ lại để cho hắn đi bộ sao, đùa gì thế?

Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi run rẩy lợi hại, ra ngoài bị xe ngựa đâm vào mà hắn cũng có thể nghĩ ra được. Đúng là vì Tiểu Bạch, cái gì cũng nói ra được.

"Hi Nhi, hay là đưa Tiểu Bạch cho con đi." Quân Mặc Hiên chợt nhớ mình đã từng đã đồng ý Tiểu Tư Mặc, giúp hắn xin lại tiểu Bạch, vì vậy, lên tiếng bênh vực.

Nghe vậy, Quân Tư Mặc khinh bỉ nhìn phụ thân mình, tưởng rằng lúc này giúp hắn nói chuyện, hắn sẽ tha thứ cho lão cha lật lọng này sao? Vân Thúc Thúc nói đúng, phụ thân đúng là một người sợ vợ, hiện tại tốt hơn hết là hắn tự trông cậy vào mình còn hơn là trông cậy vào phụ thân.

Quân Mặc Hiên vô tội sờ mũi, vẻ mặt bình tĩnh ôm Dạ Hi, dùng ánh mắt van xin: Hi Nhi, chừa cho ta chút mặt mũi đi.

Dạ Hi liếc Quân Mặc Hiên một cái, cân nhắc đến đường xá xa xôi, ngay sau đó nàng liền trả Tiểu Bạch lại cho Quân Tư Mặc.

. . . . . . .

Trên đường trở về Thiên Thần, đoàn người đi thong dong, hai người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên ngồi xe ngựa, mấy người Vân Thanh Phong cưỡi ngựa, còn tiểu Tư Mặc lại trực tiếp nằm ở trên lưng Tiểu Bạch ngáy to ngủ.

Đi một ngày một đêm, đám người Quân Mặc Hiên cuối cùng đến vùng biên giới Thiên Thần. Quân Mặc Hiên đi tới trạm dịch thì lấy ra thân phận của mình, rất nhanh liền có người đến tiếp đón.

Chỉ là không ngờ, ở trạm dịch, bọn họ lại gặp phải trưởng tôn nữ của Âu thái phó, Âu Thanh Dao. Nàng ta từng được hoàng thượng phong làm công chúa lấy chồng xa ở Tề quốc, hiện tại phải là vương phi Tề quốc.

Mấy năm không gặp, Âu Thanh Dao cũng không có gì thay đổi. Lúc rời đi, nàng cũng chỉ có mười lăm tuổi, hiện tại vừa đúng hai mươi hai tuổi, cũng không tính là quá già.

Khi Vân Thanh Phong nhìn thấy Âu Thanh Dao thì nhớ lại đủ thứ chuyện năm đó, thì lúc này lại bắt đầu mắc tật xấu tật xấu tiện miệng.

"Mặc, đây không phải là Âu Thanh Dao, mối tình đầu của ngươi sao?" Vân Thanh Phong trêu ghẹo nói, hai mắt mập mờ nhìn Quân Mặc Hiên.

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thanh Phong một cái. Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.

"Mối tình đầu nha! Sao ta không biết chàng còn có chuyện mối tình đầu này?" Dạ Hi cười híp mắt nhìn Quân Mặc Hiên, tay nhỏ bé gắt gao bấm vào chỗ thịt bên hông của Quân Mặc Hiên.

"Hi Nhi, chuyện năm tuổi trước đây, chúng ta đừng nhắc đến nữa." Quân Mặc Hiên chân chó nói. Không phải vậy sao? Năm đó bốn tuổi, khi hắn bị người bắt nạt, Âu Thanh Dao đã cứu hắn. Cho nên Quân Mặc Hiên vẫn xem Âu Thanh Dao là nữ thần của hắn, nhưng bởi vì vấn đề thân phận, hắn vẫn không nói mà thôi.

Mà Âu Thanh Dao lại gả đến một nước khác ở xa, đương nhiên Quân Mặc Hiên sẽ không nói rồi. Nhất là sau này gặp được Dạ Hi, hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện này rồi.

Âu Thanh Dao ở phía xa nghe thấy Vân Thanh Phong kêu to, mỉm cười đi tới, dịu dàng nói nói: "Thanh Dao ra mắt Hiên vương." Thể hiện rõ vẻ dịu dàng nhưng không yếu ớt như tiểu thư nhà giàu, đúng là một tiểu thư khuê các.

Nhưng mà trực giác của nữ nhân, Dạ Hi có thể cảm giác được, vừa rồi trong ánh mắt của Âu Thanh Dao có chứa địch ý. Chẳng lẽ nàng ta trở về là nhằm vào Quân Mặc Hiên. Dù sao cũng là cổ đại, tình cảm lúc nhỏ cũng sẽ có thể giữ cả đời.

"Lễ vương phi!" Quân Mặc Hiên đạm mạc nói, tỏ vẻ tôn trọng. Âu Thanh Dao là thê tử Bắc Thần Lễ của Tề quốc, hắn tôn trọng gọi nàng một tiếng Lễ vương phi cũng không sao.

Nghe vậy, trong mắt Âu Thanh Dao hiện lên vẻ lúng túng. Ba chữ Lễ vương phi giống như là một cái tát đánh lên mặt nàng, khiến cho nàng nhục nhã. Nhưng mà cũng không có gì đáng trách, Quân Mặc Hiên nói đúng là sự thật.

"Hiên vương không biết sao? Thanh Dao đã không còn là Lễ vương phi nữa rồi. Từ sau khi phu quân Bắc Thần lễ của Thanh Dao qua đời, hoàng thượng đã phái người đón Thanh Dao về nước rồi." Âu Thanh Dao nhu nhược nói, giọng nói dịu dàng đáng thương.

Lọt vào trong tai Dạ Hi là đặc biệt chói tai, ngay sau đó, nàng lên tiếng châm chọc nói: "Âu tiểu thư, gả cũng đã gả cho người ta, cho dù tướng công đã chết, ngươi vẫn là Lễ vương phi như trước, tuyệt đối sẽ không trở thành Hiên vương phi."

Bị người chọc trúng ý định, trên mặt Âu Thanh Dao chợt hiện vẻ tức giận, chỉ là rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng, thê thảm nói: "Vị cô nương này, chúng ta đều là nữ nhân, vì sao cô nương lại nhục nhã ta như vậy."

Nghe vậy, Dạ Hi run rẩy nổi da gà toàn thân. Nàng vẫn không tin, Âu Thanh Dao lại không biết nàng là Hiên vương phi. Nàng có thể nhớ rất rõ ràng, mới vừa rồi Quân Mặc Hiên đã báo cho biết thân phận của nàng.

Vậy mà Âu Thanh Dao lại gọi Dạ Hi là vị cô nương, đây rõ ràng không phải là không thừa nhận thân phận của Dạ Hi sao. Lòng dạ Âu Thanh Dao này rõ ràng như thế, Dạ Hi làm sao có thể để nàng dễ chịu đây?

"Âu tiểu thư, bổn vương phi thật sự không có vũ nhục ngươi. Có một số người nhất định phải biết tự trọng, nếu trượng phu đã chết, thì an phận một chút, không phải mỗi người đều sẽ bằng lòng tiếp nhận một thứ đồ đã cũ." Dạ Hi không khách khí nói, nàng mới không cần cho Âu Thanh Dao mặt mũi. Tóm lại một câu: Dám cướp đoạt nam nhân của nàng, thì phải chuẩn bị tốt bị nàng ngược chết.

"Ngươi. . . . . . ." Âu Thanh Dao tức giận tới đỏ mặt tía tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta vốn dịu dàng cũng trở nên méo mó. Lúc nàng ta đang chuẩn bị lên tiếng phản bác, Quân Tư Mặc nằm ngủ ở trên lưng Tiểu Bạch đột nhiên mở mắt ra.

"Ôi ôi, đại thẩm ngươi muốn giành phụ thân với ta sao? Nói cho ngươi biết nha, giành phụ thân Tiểu Tư Mặc, Tiểu Tư Mặc sẽ để cho Tiểu Bạch cắn chết người." Vẻ mặt Quân Tư Mặc thuần lương nói.

Quân Tư Mặc vừa nói ra lời này, Tiểu Bạch vốn nằm nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm Âu Thanh Dao.

Thấy thế, trên mặt Âu Thanh Dao thoáng hiện vẻ sợ hãi. Vừa rồi nàng còn tưởng rằng cái thứ màu trắng này là một con chó sủng vật đấy, bộ dạng lúc này, có chỗ nào giống một con chó sủng vật chứ.

"Đây là đứa trẻ nhà ai, người lớn đâu, đều mặc kệ sao? Tuổi còn nhỏ mà miệng lại thúi như vậy." Âu Thanh Dao vỗ vỗ ngực, vẻ mặt tức giận nói.

"Con trai của bổn vương, Lễ vương phi có ý kiến?" Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói, nói xong, tiến lên ôm Quân Tư Mặc kéo Dạ Hi rời đi, để lại Âu Thanh Dao với vẻ mặt ngu ngơ.

Cùng lúc đó, ba người Vân Thanh Phong cũng rời đi theo. Lúc gần đi, Vân Thanh Phong tốt bụng nhắc nhở: "Âu tiểu thư, có vài thứ không phải là của ngươi thì cũng đừng nên cưỡng cầu, nếu không, sẽ chỉ tự rước lấy nhục mà thôi."

Suy nghĩ của Âu Thanh Dao, ngay cả bọn hắn cũng thấy rõ ràng, chẳng qua là nể mặt mũi của Âu Tư Hằng, lên tiếng nhắc nhở mà thôi. Nếu như không phải là Âu Tư Hằng, bọn họ mới lười phải nghía đến nàng!

Nhìn đoàn người rời đi, trong mắt Âu Thanh Dao hiện lên vẻ độc ác. Dạ Hi, Quân Tư Mặc, nàng nhất định sẽ khiến bọn họ mất mặt.

Đám người Dạ Hi nghỉ ngơi một lát thì lên đường rời đi, có Âu Thanh Dao ở đây, bọn hắn cũng không muốn nán lại ở chỗ này. Lại nói, giải quyết vấn đề của Tuyết Nhung quốc, Quân Mặc Hiên hiếm có khi rảnh rỗi, vì vậy, hắn liền dẫn hai mẹ con Dạ Hi cùng nhau du sơn ngoạn thủy.

Khi bọn hắn đến được kinh đô Thiên Thần thì đã là bảy ngày sau đó. Vừa đến, Quân Mặc Hiên đã bị hoàng thượng gọi vào cung, mà ba người Vân Thanh Phong cũng từng người tự rời đi. Chỉ còn lại Dạ Hi và Quân Tư Mặc, không muốn đến hoàng cung với Quân Mặc Hiên, hai người liền quyết định trở về Hiên vương phủ trước.

Vì vậy, trên đường cái, một vị nữ tử áo trắng đi theo sau một đầu sủng vật to lớn, trên lưng sủng vật này còn có một đứa trẻ. Một bộ hình ảnh kỳ quái như vậy đã đẫn tới sự chú ý của mọi người.

Vậy mà, ngay khi Dạ Hi đi qua một hẻm nhỏ thì lại nghe thấy mấy đại mụ* đang nói xấu nàng, ngay sau đó nàng liền tiến lên tìm hiểu ngọn ngành.

CHÚ THÍCH: (*) đại mụ = bác gái, bà bác… (chỉ người phụ nữ lớn tuổi)

"Đại thẩm, các người đang nói chuyện gì đấy?" Dạ Hi nghi ngờ hỏi, nàng dường như đã năm năm chưa trở lại, sao vừa trở về thì danh tiếng lại tệ vậy chứ.

"Vị cô nương này, cô vẫn còn chưa biết hả, nghe nói Hiên vương phi trở về, còn dẫn theo một đứa con hoang đấy? Năm năm không trở lại, thì ra là đi tìm nam nhân hoang dã nha. . . . . . ." Một vị đại thẩm tốt bụng bát quái nói.

Dạ Hi cười lạnh, mở miệng nói: "Thật sao? Không phải năm năm rồi Dạ Hi chưa trở lại hả, làm sao mà các ngươi biết được?"

Đại thẩm khó hiểu nhìn thoáng qua Dạ Hi, ngay sau đó lên tiếng nói: "Chuyện này tất cả người kinh thành đều biết rồi, vậy mà ngươi lại không biết?"

Nghe vậy, trong lòng Dạ Hi nảy lên vẻ tàn khốc. Không ngờ, bọn nàng năm năm không trở về, còn có người nghĩ nàng như vậy. Thật sự là không có lúc nào là không muốn chỉnh nàng tới chết cả mà!

"A, ta thật đúng là chưa biết đây! Thì ra là năm năm qua, ta vẫn vẻ vang như vậy à!" Trong mắt Dạ Hi hiện lên vẻ khinh miệt.

Nghe vậy, mấy vị đại thẩm sững sờ, lúc này mới cẩn thận đánh giá Dạ Hi. Rất xinh đẹp, hơn nữa còn đi phía sau một đầu sủng vật màu trắng to lớn. Chuyện này. . . . . . Người này là Dạ Hi?

Nhất thời, trong mắt mọi người thoáng hiện vẻ lúng túng. Nói như vậy ngay chính trước mặt chủ nhân người ta, vẫn có chút không thể nói nổi. Vì vậy, mấy vị đại thẩm cúi đầu, trong mắt đều là vẻ xấu hổ.

"Nói đi, sao không nói nữa rồi, con ta là con hoang? A, các ngươi thật đúng là dám nói!" Đột nhiên Dạ Hi cao giọng nói. Hai mắt tức giận nhìn chằm chằm nhóm người đại thẩm.

Thấy khí thế bức người của Dạ Hi, mấy vị đại thẩm kia lại càng sợ hãi, năm đó có ai không biết Dạ Hi dung mãnh chứ.

"Hiên vương phi, chúng ta cũng là nghe người ta nói, ngài. . . . . . . Ngài tạm tha cho chúng ta đi." Mấy vị đại thẩm sợ hãi nói.

"Bịa đặt, nói xấu xung quanh hoàng tộc, chính là phải chu di cửu tộc nha!" Dạ Hi không chút để ý nói, trong mắt đều là uy hiếp.

Quân Tư Mặc ở phía sau ngủ được một giấc thỏa thuê tỉnh lại, thì thấy mẫu thân mình đang giáo huấn người khác. Vì vậy, Quân Tư Mặc hăng hái, chuyện tốt như thế làm sao sẽ thiếu hắn chứ?

"Mẫu thân, loại chuyện bức cung này giao cho Tiểu Tư Mặc là được rồi, Tiểu Tư Mặc thích làm nhất." Quân Tư Mặc sung sướng nói. Vừa nói vừa ra hiệu cho Tiểu Bạch nhà hắn bắt đầu làm việc.

Nhận được tín hiệu của chủ tử nhà mình, toàn thân Tiểu Bạch xù lông, miệng há to ra như chậu máu, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn mấy đại thẩm.

Thấy thế, sắc mặt mấy vị đại thẩm trắng bệch, cùng nhau hôn mê bất tỉnh.

"Ặc, không nhát gan như vậy chứ?" Quân Tư Mặc lúng túng nói. Biết mình đã gây họa, vẻ mặt Quân Tư Mặc xám xịt trở lại trên lưng Tiểu Bạch, giả bộ ngủ.

Dạ Hi bất đắc dĩ lắc đầu, thôi, hỏi không ra chủ mưu là ai, nàng cũng có thể đoán được. Ngoại trừ Âu Thanh Dao vừa trở về, còn có ai biết nàng có con chứ.

Ngay sau đó, nàng và Quân Tư Mặc liền cùng nhau rời khỏi. Hai người một sủng tiếp tục đi về phía vương phủ, bởi vì Quân Tư Mặc đã tỉnh, cho nên Dạ Hi bắt hắn xuống đi bộ.

Đúng lúc gặp phải Âu Thanh Dao và cả một người nữa là Dạ Ngữ ở khúc quanh. Mặc dù đã năm năm không gặp, nhưng Dạ Hi vẫn nhận ra được người kia chính là Dạ Ngữ.

Không ngờ, tư tưởng của Dạ Ngữ lại tốt như vậy, bị cưỡng bức mà vẫn có dũng khí ra ngoài đi dạo phố. Không phải nữ nhân cổ đại đều rất chú trọng trinh tiết sao? Chẳng lẽ Dạ Ngữ là một loại khác.

Trong khi Dạ Hi đánh giá hai người, Dạ Ngữ cũng đã nhìn thấy Dạ Hi, nhất thời, cơn tức giận nổi lên. Hơn nữa lại nghe được những chuyện thê thảm biểu tỷ mình đã trải qua, thì cơn tức giận vọt thẳng lên.

"Dạ Hi, kẻ tiện nhân ngươi, tự mình trở lại coi như xong, vậy mà còn dẫn theo con hoang." Dạ Ngữ lên tiếng nhục mạ.

Nghe vậy, Dạ Hi nổi giận, mắng nàng, nàng có thể nhịn, nhưng mắng con trai nàng, đó chính là tự tìm cái chết.

"Thế nào, Dạ Ngữ, năm năm không gặp, lần trước nhục nhã còn chưa đủ? Có phải đám khất cái kia chưa đủ thỏa mãn ngươi hay không, còn muốn một lần nữa?" Dạ Hi lạnh lùng nói, không biết người nào bịa đặt dựng truyện. Mặc dù nàng không biết Dạ Ngữ bị người nào cưỡng bức, nhưng tóm lại là đã bị làm nhục rồi.
"Dạ Hi, ngươi nói bậy." Dạ Ngữ xấu hổ, tức giận nói. Nói xong, vung roi dài trong tay lên, muốn tấn công Dạ Hi. Năm năm qua, nàng khổ luyện võ công, chính là để một ngày này có thể đánh bại Dạ Hi.

Thấy thế, khóe miệng Dạ Hi nhếch lên một nụ cười lạnh, khinh miệt nói: "Không biết tự lượng sức mình." Ngay sau đó, nàng rút băng ti ra quấn lên roi của Dạ Ngữ, lại tiếp tục kéo nhẹ một cái, roi trong tay Dạ Ngữ đã ở trong tay Dạ Hi.

Dạ Hi vung roi, hai tiếng roi "Bành bạch" vang lên, trên mặt Dạ Ngữ đã có thêm hai vết roi thương.

"Nể mặt mũi lão tổ tông, đến đây bổn vương phi coi như xong. Nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Dạ Hi hừ lạnh một tiếng nói.

"Dạ Hi, có phải ngươi quá phách lối rồi hay không?" Âu Thanh Dao ở bên cạnh thật sự nhìn không đành, bất bình dùm.

"Phách lối? Âu Thanh Dao, ta nói cho ngươi biết, người ngay không làm việc mờ ám. Đừng tưởng rằng ngươi rêu rao khắp nơi về tiểu Tư Mặc, nói hắn là con hoang, nhưng hắn là con trai ruột Hiên vương đấy. Ngươi biết vũ nhục hoàng tộc là tội gì không?" Dạ Hi ngang ngược nói.

Nghe vậy, trong lòng Âu Thanh Dao thầm kinh ngạc, không ngờ Dạ Hi thông minh như vậy, lại có thể đoán được là nàng làm. Chỉ là, không có chứng cớ, nàng cũng sẽ không ngốc đến thừa nhận, vì vậy lên tiếng phản bác, lại bị Dạ Hi ngăn cản.

"Nói cho ngươi biết, Âu Thanh Dao, chỉ cần có bổn vương phi ở đây, ngươi muốn làm Hiên vương phi, đời này cũng đừng diễn trò! Chỉ là, bổn vương phi thích ngươi đến tìm ngược, như vậy sẽ cho cuộc sống nhàm chán của ta thêm rất nhiều niềm vui thú. Hừ!" Dạ Hi phách lối nói.

Nói xong, dẫn Tiểu Mặc Mặc rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong mắt Âu Thanh Dao hiện vẻ độc ác. Dạ Hi, chờ ngươi trở về vương phủ, sẽ tự có người đối phó ngươi.

"Mẫu thân, người thật lợi hại, động động miệng một chút đã tiêu diệt được hai tình địch." Quân Tư Mặc mặt chân chó nói. Sau này hắn muốn học tập mẫu thân, tranh thủ không động thủ, chỉ nói chuyện là có thể tức chết người.

Dạ Hi liếc Quân Tư Mặc một cái, kéo hắn bước nhanh đi về phía trước. Rất nhanh, hai mẫu tử Dạ Hi đã đến Hiên vương phủ. Khi bọn hắn muốn vào cửa thì lại bị thị vệ giữ cửa cản lại.

"Đứng lại, đây là Hiên vương phủ, những người không liên quan không được đi vào." Một thị vệ kiêu căng nói.

Dạ Hi cau mày, lúc nào thì vương phủ đổi người, ngay cả nàng cũng không nhận ra rồi. "Ta là Hiên vương phi Dạ Hi, biết điều thì tránh ra cho ta."

Nàng vừa nói ra lời này, thị vệ kia cười nói: "Vị phu nhân này, ngài chớ có nói đùa. Quản gia của chúng ta nói rồi, dung mạo vương phi rất bình thường, tuyệt đối không phải là đại mỹ nữ như ngài đây."

Dung mạo của nàng rất bình thường sao? Cũng đúng, thật sự là năm năm trước dung mạo của nàng không có gì đặc biệt, dù sao thì nàng đã dịch dung. Nhưng mà, lúc gần đi, nàng cũng đã lộ ra chân dung. Tại sao những người này lại không biết nàng. Còn quản gia là ai? Không phải là hắn bị Quân Mặc Hiên xử rồi sao?

"Tránh ra, ta thật sự là Hiên vương phi." Dạ Hi tiếp tục giải thích, nói xong liền muốn đi vào trong phủ.

"Đứng lại, mau mau rời đi, tiếp tục gây sự nữa, chúng ta sẽ không khách khí!" Vẻ mặt thị vệ nghiêm túc nói. Trường thương trong tay cản lối đi của Dạ Hi.

"Tốt lắm, bổn vương phi nhớ kỹ các ngươi!" Dạ Hi phất tay, xoay người ngồi ở trên thân Tiểu Bạch. Trong lòng thầm mắng: Chết tiệt, năm năm không trở lại, những người này thật sự cho rằng nàng dễ ức hiếp lắm có phải không?

Quân Tư Mặc ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn mẫu thân mình, đây là muốn làm gì? Cưỡi Tiểu Bạch xông vào Vương phủ? Nhưng mà Hiên vương phủ không phải là nhà của bọn họ sao? Còn cần phải xông vào?

Khi vẻ mặt Quân Tư Mặc đang hết sức nghi vấn, Dạ Hi đã ngầm ra hiệu cho Tiểu Bạch xông thẳng vào.

Mà Tiểu Bạch đang hết sức tiếp thu lấy mệnh lệnh của Dạ Hi, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, dữ tợn xông vào vương phủ. Mấy thị vệ còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Bạch đã xông vào.

Nhất thời, từng trận tiếng thét chói tai vang lên trong vương phủ. Nhất là đám nữ nhân mới tới hậu viện của vương phủ, càng lớn tiếng thét chói tai.

"A. . . . . . Súc sinh này ở đâu đến, người đâu, kéo ra ngoài chém cho bổn cung!" Một nữ tử mặc y phục tơ lụa thượng đẳng, giọng bực bội the thé la mắng.

Tự xưng là bổn cung? Trong mắt Dạ Hi hiện vẻ nghi ngờ, những người này là trắc phi của Quân Mặc Hiên? Tốt lắm, vừa trở về, Quân Mặc Hiên đã cho nàng một lễ lớn như vậy, nàng không đáp lễ thật tốt một chút chẳng phải sẽ có lỗi với hắn sao.

Thật ra thì Quân Mặc Hiên oan uổng biết bao, vương phủ đột nhiên có thêm đám nữ nhân, hắn cũng không biết có được hay không?

"Phấn Điệp đang ở đâu?" Dạ Hi tức giận quát.

Giờ phút này, Phấn Điệp đang chờ Vương phi nhà mình ở trong sân nghe tiếng liền vội vội vàng vàng chạy tới, thì lại thấy một đám nữ nhân vô cùng thê thảm nằm trên mặt đất.

Vương phi nhà mình thì ngược lại, vẻ mặt khí phách ngồi ở trên lưng một sủng vật to lớn, tư thế hận không thể đá chết đám nữ nhân kia. Thấy vương phi tức giận như thế, Phấn Điệp run rẩy lên tiếng: "Vương. . . . . . Vương phi!"

"Giải thích một chút, chuyện này là thế nào?" Dạ Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn Phấn Điệp, ngay cả vẻ mặt Tiểu Tư Mặc đi vào sau cũng tức giận chờ Phấn Điệp giải thích.

Hắn cũng còn chưa nhận tổ quy tông, những người này đã ra oai phủ đầu hắn, quá đáng ghét rồi.

"Hồi vương phi, những nữ nhân này là hoàng thượng đưa tới, vương gia người không hề biết!" Phấn Điệp thận trọng giải thích. Trong lòng yên lặng cầu nguyện: Chủ tử, người mau trở lại đi, Phấn Điệp sắp không chịu nổi cơn giận của Vương phi rồi.

Phấn Điệp giải thích xong, thì những nữ nhân vốn đang nằm trên mặt đất cũng đã biết nữ tử cưỡi sủng vật to lớn này là Hiên vương phi. Trong lòng càng thêm tức giận, không phải đã dặn người ngăn Dạ Hi lại rồi sao? Tại sao còn có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa còn lớn lốí như thế.

Nữ tử có dáng dấp xinh đẹp nhất trong đó không ưa Dạ Hi hung hăng càn quấy, vẻ mặt tức giận nói: "Hiên vương phi, dù nói thế nào, chúng ta cũng là nữ nhân của vương gia, vậy mà ngươi lại đối xử với chúng ta như vậy!"

"Nữ nhân của vương gia, bổn vương phi thừa nhận sao? Vương gia thừa nhận sao? Hừ, ta thấy các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Phấn Điệp, đi gọi lão Hoa, chuẩn bị đưa tất cả các nàng đi Yên Vũ các tiếp khách. Ta ngược lại muốn nhìn, một con gà, vương gia có còn muốn hay không." Dạ Hi phách lối nói, hai mắt tức giận nhìn đám người kia.

Dạ Hi vừa nói ra lời này, đám nữ nhân kia càng khóc dữ dội hơn.

Mà bàn chân Phấn Điệp như được bôi dầu, chạy thật nhanh. Hoa công tử tới cũng tốt, ít nhất có thể giúp mình gánh một phần tức giận của Vương phi.

Phấn Điệp vừa mới xuất phát, Quân Mặc Hiên liền trở lại. Nhìn vẻ đồng tình trong mắt Phấn Điệp, Quân Mặc Hiên có chút không hiểu. Nhưng mà, khi hắn đi vào hậu viện thì cuối cùng Quân Mặc Hiên cũng biết vì sao Phấn Điệp lại đồng tình với hắn. Bởi vì, hắn thật sự rất đáng được đồng tình.

"Hi Nhi, nàng nghe vi phu giải thích." Quân Mặc Hiên lo lắng tiến lên. Tại sao vừa rồi vào cung mà phụ hoàng không nói cho hắn chuyện này chứ. Lần này thì xong rồi, Hi Nhi có thể sẽ không tha thứ hắn hay không.

Đám nữ nhân nằm trên đất kia thấy vương gia tới, một nữ tử xinh đẹp kêu khóc lên tiếng: "Vương Gia, ngài cần phải làm chủ cho chúng thiếp, vương phi nàng. . . . . . Nàng lại muốn đưa chúng thiếp đi thanh lâu. . . . . ."

"Im miệng, đưa đi thanh lâu thì thế nào chứ? Chỉ cần Hi Nhi vui lòng, giết chết các ngươi cũng không quá đáng!" Quân Mặc Hiên tức giận nói. Hắn đã tai vạ đến nơi rồi, những nữ nhân này còn dám thêm dầu vào lửa, không phải là muốn chết sao?

Nghe vậy, nữ nhân nằm trên đất cũng không dám lên tiếng nữa. Dạ Hi thì ngược lại, vẻ mặt nhẹ nhàng nói: "Ta đây thiện lương như vậy làm sao có thể giết chết các ngươi chứ. Nhiều nhất chỉ là để cho các ngươi sống không bằng chết mà thôi."

Nàng vừa nói ra lời này, vẻ mặt Tiểu Tư Mặc ở bên cạnh im lặng nhìn mẫu thân mình. Có cần phải tổn thương người như vậy hay không!

Hắn cũng có thể học tập mẫu thân, vì vậy, đáng yêu lên tiếng nói: "Mẫu thân, để các nàng ở lại đây đi, ban ngày nhìn người và phụ thân ân ái, buổi tối tiếp Tiểu Bạch nhà ta đi ngủ, tàn phá thân thể như thế, hành hạ tâm hồn mới đúng là cảnh giới chỉnh người cao nhất nha!"

Nghĩ đến không được ngủ cùng Tiểu Bạch, vẻ mặt tiểu Tư Mặc đau khổ. Nhưng mà một đám mỹ nữ vây quanh Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hẳn là sẽ rất cao hứng.

Quân Tư Mặc vừa nói ra lời này, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn đầu sủng vật to lớn gọi là Tiểu Bạch kia. Nếu các nàng không nhìn lầm, trên đầu kia là một chữ Vương thì phải.

Nháy mắt, mọi người hoảng sợ, ngủ cùng hổ, bọn họ không có lá gan này!

Ở bên cạnh, vẻ mặt Quân Mặc Hiên và Dạ Hi cũng im lặng. Tiểu tử này lấy ở đâu ra nhiều thủ đoạn chỉnh người như vậy? Ngủ cùng Tiểu Bạch, chỉ tưởng tượng thôi cũng làm người ta rợn cả tóc gáy rồi.

Vậy mà một giây kế tiếp, lời Dạ Hi nói, lại khiến cho đám nữ nhân kia cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa, mà hôn mê.

"Tiểu Tư Mặc nói không sai, đúng lúc Tiểu Bạch cũng đang đến thời kỳ động dục, cần giống cái ngủ cùng!" Dạ Hi nhẹ nhàng nói, không cảm thấy lời này thật đáng đánh đòn chút nào.

Dạ hi vừa nói vậy, thì vẻ mặt Tiểu Tư Mặc bội phục nhìn mẫu thân mình, vẫn là mẫu thân lợi hại, tùy tiện đầu nói một câu là có thể dọa người ngất xỉu. Ài, lúc nào thì hắn mới có thể đến cảnh giới này đây.

Ở bên cạnh, vẻ mặt Quân Mặc Hiên cũng chân chó nhìn nương tử mình, hi vọng nương tử có thể tha thứ cho khuyết điểm của hắn.

"Mặc, có phải ta rất tàn nhẫn không? Có phải bụng dạ rất hẹp hòi hay không?" Dạ Hi cười híp mắt nói.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên đột nhiên nuốt nước miếng. Hắn dám đánh cuộc, nếu như hắn dám nói phải một tiếng, hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không được vào cửa phòng ngủ. Ngay sau đó, trên mặt Quân Mặc Hiên càng chân chó nói: "Nương tử nàng thiện lương, độ lượng như vậy, sao là tàn nhẫn chứ? Huống hồ, đây là họ tự chuốc lấy, không trách nương tử được."

Nghe vậy, vẻ mặt Dạ Hi cười đến buồn bực. Nàng tiến lên, bàn chân giẫm lên chân Quân Mặc Hiên. Nhất thời, một tiếng hét thảm vang khắp cả Hiên vương phủ.

Đúng lúc đó, Hoa Hồ Điệp vội vã chạy tới, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ, bức bách của Quân Mặc Hiên, trong nháy mắt hắn liền vui mừng.

"Mặc, đây là sao? Có Hi Nhi rồi còn chưa đủ, mà vẫn còn tìm một đoàn mỹ nữ. Không sợ buổi tối không chịu nổi, sẽ gãy sống lưng hả?" Hoa Hồ Điệp cười trêu ghẹo.

"Biến, mau bắt bọn họ lấy đi!" Quân Mặc Hiên thúc giục.

Thấy thế, Hoa Hồ Điệp cũng không dám ở lại, vội vàng phân phó người khiêng mấy vị mỹ nữ rời đi. Chỉ là, Hoa Hồ Điệp kia miệng thật sự rộng đã không giữ kín chuyện.

Chưa tới một khắc đồng hồ, chuyện Dạ Hi giận ngất, ngay cả trắc phi của Hiên vương cũng đưa đi Yên Vũ các tiếp khách đã truyền khắp cả Kinh Thành. Đến lúc này, tên tuổi của Dạ Hi sau năm năm trở về lại lần nữa đại chấn.

Đau khổ, bức bách nhất là thị vệ giữ cửa trong vương phủ, mỗi ngày trong lòng đều run sợ, chỉ sợ Dạ Hi sẽ quay lại tìm bọn họ để gây sự.

Rất nhanh, chuyện này đã truyền tới tai Quân Thiên Dịch. Nháy mắt, liền nổi giận dữ dội. Vốn nghe Âu Thanh Dao nói Dạ Hi phách lối, hắn vẫn không tin, nhưng sự thật ngay trước mắt, Dạ Hi hoàn toàn không để vị hoàng đế là hắn này vào trong mắt.

Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, hoàng thượng liền sai người mời Dạ Hi vào cung. Hắn muốn nhìn một chút, sau năm năm, cuối cùng thì Dạ Hi đã phách lối thành cái dạng người gì.

Sáng sớm, Dạ Hi đã nhận được lệnh của hoàng đế. Nhưng nàng cũng không để ở trong lòng, mà là lật người ngủ tiếp. Mãi đến giữa trưa, nàng mới chậm rãi đi vào hoàng cung.

Mà giờ khắc này, trong điện Dưỡng Tâm, vẻ mặt hoàng thượng đang tức giận chờ Dạ Hi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom