• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi (4 Viewers)

  • Chương 56: Long Vương cốc

Editor: Thu Lệ

Trong phòng, gần một trăm dụng cụ gốm sứ lớn nhỏ khác nhau treo lơ lửng, trong đó phía trên các tản đá có vô số lỗ nhỏ, Dạ Hi nhìn xuyên qua những lỗ nhỏ nhìn thấy một chiếc máy xay gió phát ra âm thanh rất lớn. Tuy rằng được chế tạo vô cùng thô sơ nhưng ở thời đại này mà nói cũng đã tốt lắm rồi.

Nhìn một màn này, Dạ Hi vô cùng khâm phục người đã thiết kế ra nó. Chiếc máy xay gió chuyển động mang gió từ bên ngoài đi qua những lỗ nhỏ vào bên trong điều chỉnh tốc độ gió, sức gió, hướng gió làm cho những vật dụng treo phía trên tạo ra những ma âm có sức công kích.

Quả nhiên là thiết kế tài tình, ngay cả là người của thế kỷ hai mốt cũng không thực hiện được. Mặc dù những thứ đồ sứ đó bị vỡ nhưng Dạ Hi phát hiện trên mỗi một vật dụng đều có một lỗ nhỏ chắc chắn âm thanh phát ra từ chúng.

“Mặc, Hoàng Lăng Thiên Thần là do ai thiết kế?” Dạ Hi không nhịn được hỏi thăm, thật sự thần kì.

"Không biết, nghe nói là tổ tiên tình cờ phát hiện." Quân Mặc Hiên thành thật trả lời sự tồn tại của Hoàng Lăng Thiên Thần, hắn cũng không biết nhiều, chỉ biết từ thời Quân Vương đã phái không ít người tiến vào Hoàng lăng thăm dò nhưng hoàn toàn không có bất kỳ thu hoạch nào.

Không để vấn đề này gây phiền phức hai người đồng thời tiến về phía trước, lần này cũng không có bất kỳ chuyện kì lạ nào xảy ra, chẳng qua là hai người đã đi đến một nơi treo toàn vải trắng.

Dạ Hi cau mày, loại bố trí này nàng từng thấy qua trong phim truyền hình, có chút tương tự với trận pháp bốn phía treo vô số vải trắng kẻ địch ẩn nấp phía dưới. Nhưng trong này là Hoàng Lăng sẽ không phải có người sống?

“Trận pháp ẩn hình!" Quân Mặc Hiên giật mình, không phải vì nơi này có trận pháp mà giật mình, mà là trận pháp l.q,d ẩn hình có nghĩa trận pháp có thể ẩn thân tùy thời tùy chỗ, có hơn ba trăm sáu mươi phương thức công kích truy sát. Nhưng điều kiện tất yếu cho trận pháp này phải có người sống.

Nhưng mà hắn cùng Hi Nhi ở chỗ này lâu như vậy nhưng không phát hiện bất kỳ động tĩnh ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

Trong nhất thời hai người càng nâng cao lòng cảnh giác, có thể sống trong lăng mộ quanh năm như vậy tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản huống chi những người này có thể tránh được ánh mắt của họ.

Ngay tại thời khắc yên tĩnh này, từ phía sau lưng Dạ Hi truyền tới âm thanh của đại đao. Chỉ nghe âm thanh không thấy người, tựa như chuyện vừa rồi không hề xảy ra, chỉ có trên mặt đất xuất hiện hàng loạt vết đao ngay ngắn.

Nhìn những dấu vết này, Dạ Hi cảm thấy kinh hãi, thật may là nàng đã nhanh chóng tránh được nó, nếu trúng một đao đó chỉ có thể mất mạng.

Ngay sau đó liên tục truyền đến những âm thanh của đao rơi, hai người Dạ Hi hoàn toàn không biết những thứ đó phát ra từ đâu. Đương nhiên cũng không biết tránh né như thế nào.

May mà những người đó thật sự không linh hoạt, âm thanh đao rơi xuống cũng không phải liên tục, lúc này hai người mới có thời gian tạm nghỉ.

Đột nhiên ánh mắt Dạ Hi chợt loé, những âm thanh này tuyệt đối không phải do con người tạo ra. Lại nói không có ai có thể sống dưới nước quá lâu, coi như có thể sống cũng không thể phản ứng một cách chậm chạp, hơn nữa vết đao ngay ngắn hoàn toàn giống nhau có thể chứng minh có người đang thao túng phía sau.

Nghĩ thông suốt điểm này, Dạ Hi bình tĩnh quan sát quy luật tạo ra. Đúng như Dạ Hi phán đoán, những thứ này hoàn toàn không phải do con người tạo ra.

Sử dụng băng ti trong tay, theo quy luật phát ra xé nát những mảnh vải trắng. Tức khắc mười hai tượng gỗ máy móc điều khiển đại đao trong tay.

Quân Mặc Hiên cũng phát hiện ra quy luật này, sử dụng kiếm trong tay phá huỷ những mảnh vải trắng xung quanh. Ngay sau đó liên tiếp xuất hiện thêm một hàng tượng gỗ.

Những tượng gỗ này không có hô hấp không thể di chuyển bởi vì xung quanh có nhiều vải trắng bao quanh nên hai người đồng thời không phát hiện.

Hiện tại không có vải trắng che giấu, những tượng gỗ nhanh chóng bại lộ trước mặt hai người. Dạ Hi và Quân Mặc Hiên nhanh chóng phá được trận pháp đi ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi những tượng gỗ vẫn tiếp tục động đao trên tay thành thục chém xuống như cắt đậu hủ.

Hai người tiến về phía trước, đây đã là ải thứ ba nếu Quân Mặc Hiên đoán không lầm ải tiếp theo chính là ải cuối cùng.

Qua ba ải liên tiếp hai người cũng không phát hiện bất kỳ hài cốt chứng tỏ người trước kia cũng đã qua được ba ải.

Quả nhiên, Quân Mặc Hiên đoán không sai, sau khi hai người vừa qua trận tượng gỗ, cả hai rất nhanh đã tiến đến một tòa lăng mộ cực kỳ xa xỉ, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, ngay cả thành lăng mộ cũng được làm bằng vàng.

Ở giữa duy nhất chỉ có một cổ quan tài vô cùng sang trọng. Loại tình huống này hai người dĩ nhiên cho rằng đây là ải cuối cùng. Cả hai hưng phấn đi xung quanh tìm lối ra nhưng cho dù lật tung cả lăng mộ cũng không tìm được.

Hai người liếc nhìn nhau ánh mắt đều nhìn về phía chính giữa chiếc quan tài sang trọng.

Không phải lối ra sẽ ở trong quan tài chứ? Quân Mặc Hiên thầm nghĩ, sau đó thật cẩn thận bước đến di chuyển chiếc quan tài sang một bên. Đột nhiên người nằm trong quan tài mở to mắt.

Người đó ánh mắt có màu xanh, hoàng bào trên người phát ra mùi xác chết, giống như có người đánh thức, người nọ bỗng nhiên đứng dậy nhảy ra khỏi quan tài.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên nhanh chóng nhảy ra, lui về chỗ đứng của Dạ Hi, che chở cô phía sau mình.

"Vua… Vua… Cương thi." Dạ Hi lắp bắp nói, trong Hoàng lăng Thiên Thần có cả một vua cương thi, nhìn trang phục của y hẳn là Thiên Thần đại đế.

Vua cương thi, cái từ này Quân Mặc Hiên không hiểu nhưng từ trong quan tài đột nhiên xuất hiện một người cũng khiến cho người khác kinh sợ. Hơn nữa, vua cương thi đang tấn công về phía bọn họ.

“Mặc, nín thở.” Dạ Hi lạnh lùng nói, nói xong bắt đầu ngừng thở. Vốn cho là như vậy, vua cương thi sẽ không phát hiện ra vị trí của bọn họ.

Nhưng mà không giống như Dạ Hi suy nghĩ. Vua cương thi đã nhanh chóng tìm được vị trí chính xác của hai người, sử dụng kiếm trong tay bắt đầu công kích.

Quân Mặc Hiên phản ứng nhanh nhẹn kéo Dạ Hi tránh né nếu không đã trúng một kiếm của nó.

Nhất thời trong mắt Dạ Hi hiện lên sự lúng túng, quả nhiên không nên tin những gì trong phim ảnh. Ngay sau đó, Dạ Hi sử dụng băng ti bắt đầu tấn công.

Hai người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên liên tiếp tấn công cũng không phải là đối thủ của cương thi vương. Sau vài hiệp, Quân Mặc Hiên phát hiện vua cương thi có nội lực.

Nhìn người này có thể đoán đã chết hơn một trăm năm sao cơ thể vẫn còn nội lực. Quân Mặc Hiên cảm thấy kinh sợ.

Một người đã chết cho dù đi lại giống như người bình thường đã rất khó tin nói chi đến việc đánh nhau mà còn có nội lực. Nhìn bộ dạng của y nội lực cũng không thấp.

Dạ Hi cũng nghi hoặc sau vài lần nàng có thể khẳng định người này không phải là cương thi. Nàng khẳng định có người phía sau thao túng.

Người này giết không chết, đánh không nổi. Nhất định phải tìm được điểm yếu một kích giết chết.

Vì thế, hai người liếc nhau, trong lòng đã có quyết định. Quân Mặc Hiên chịu trách nhiệm cuốn lấy vua cương thi, mà Dạ Hi lại có nhiệm vụ tiếp cận vua cương thi tìm chỗ sơ hở.

Đột nhiên, Dạ Hi phát hiện chỉ cần cô tấn công đôi mắt của vua cương thi, y sẽ lập tức nổi giận, sau đó sẽ buông tha Quân Mặc Hiên mà tấn công nàng.

Khoé miệng Dạ Hi nhếch lên nụ cười tự tin, đưa tay ra hiệu với Quân Mặc Hiên. Sau đó liền vung băng ti, tấn công mắt trái của vua cương thi.

Cùng lúc đó, Quân Mặc Hiên cũng xuất chiêu, một kiếm đâm vào mắt phải vua cương thi.

Trong nháy mắt, vua cương thi giống như bóng cao su xì hơi từ từ ngã xuống. Xương thịt vỡ vụn thành bụi phấn, hoàng bào không còn vật đỡ tự do rơi xuống.

Quân Mặc Hiên dùng kiếm nhấc hoàng bào lên, bên trong trừ bột phấn còn vài viên bi sắt. Quân Mặc Hiên khẳng định những viên bi này là thứ điều khiển cương thi vương.

Ngoại trừ những thứ đó, từ trong hoàng bào rơi xuống một mảnh da dê.

Đó là một mảnh nhỏ của Tàng Bảo Đồ, Dạ Hi nhanh chóng bước tới nhặt tấm da dê lên. Lấy ra một mảnh nhỏ của Tàng Bảo Đồ có sẵn bắt đầu so sánh, quả nhiên, đây là một mảnh nhỏ khác của Tàng Bảo Đồ.

Tương truyền, Tàng Bảo Đồ tổng cộng có mười mảnh. Chỉ cần tập hợp đủ tất cả các mảnh nhỏ, mới có thể tìm được thần bí quốc gia, thông suốt con đường tài phú.

Hiện giờ bọn họ đã có hai cái, như vậy tám cái kia ở đâu?

“Ra ngoài nhất định chúng ta sẽ tìm được tám cái còn lại.” Quân Mặc Hiên khẳng định nói. Trước kia Phụ hoàng từng nói chỉ cần có đủ mười cái sẽ tìm được mẫu hậu, bởi vì mẫu hậu xuất thân từ Thần quốc, chắc chắn phụ hoàng cũng biết trong Hoàng lăng có Tàng Bảo Đồ nên mới cho phép hắn và Dạ Hi tiến vào.

Chưa từng thấy Quân Mặc Hiên nghiêm túc như hiện giờ, Dạ Hi khẳng định Tàng Bảo Đồ này rất quan trọng với hắn. Nếu quan trọng, nàng nhất định sẽ giúp hắn tìm được.

Sau khi tiêu diệt vua cương thi, hai người kiểm tra lại lần nữa, quả nhiên trong quan tài có cơ quan. Quân Mặc Hiên ấn nhẹ một cái từ trong quan tài xuất hiện một lối đi.

Hai người thấy thế, trong lòng vui vẻ, ngay sau đó tiến lên, tiến vào lối đi.

Rất nhanh hai người đi đến cuối đường nhưng kỳ quái phát hiện không có ánh sáng làm sao đi ra ngoài?

Quân Mặc Hiên nghi ngờ chẳng lẽ lối ra không phải ở đây? Có chút nản lòng, Quân Mặc Hiên dùng sức đánh lên bức tường phía trước. Trong nháy mắt, bức tường phía trước vỡ vụn ngoại trừ bùn đất cũng chỉ có bù đất còn có rễ cây bên ngoài.

Thấy thế, khoé miệng Dạ Hi có chút co rút đừng nói với nàng lối ra là dưới gốc cây?

Không để Dạ Hi hồi phục tinh thần, Quân Mặc Hiên dùng sức phá bỏ toàn bộ bức tường phía trước rất nhiều bùn đất rơi cùng rễ cây hiện ra.

Quân Mặc Hiên im lặng không nói, có thể thiết kế lối ra ngay dưới gốc cây đủ biết người này quả nhiên phong hoa tuyệt thế.

Quân Mặc Hiên vung tay, ngọn cây đại thụ di chuyển. Đại thụ ngã xuống ánh sáng bên ngoài len vào bên trong.

"A....... Phi phi phi......." Dạ Hi phun bùn đất ra ngoài, trong lòng tràn ngập oán giận. Kẻ nào ngu dốt đi thiết kế lối ra như vậy, không biết phía dưới rất dơ sao?

Sau khi hai người ra ngoài, mới phát hiện bọn họ không phải ở dưới chân núi mà là ở phía trên ngọn núi Hoàng Lăng, Dạ Hi kinh hãi, chẳng lẽ Hoàng Lăng trải dài cả ngọn núi. Người cổ đại quả nhiên giàu có. Chỉ một lăng mộ mà chiếm hết một ngọn núi.

Hoàn thành nhiệm vụ hai người không cần vội vã trở về, có một nơi cần phải đến là mặt hồ đã nhìn thấy khi đến đây. Dạ Hi vẫn còn nhớ lần gặp mặt đó nàng vẫn chưa biết nam nhân đeo mặt nạ là Quân Mặc Hiên.

"Hi Nhi, có muốn tắm không?" Quân Mặc Hiên hào phóng mời gọi. Hai người ra khỏi Hoàng lăng cả người đều là bùn đất. Trước khi trở về cần tẩy rửa sạch sẽ nếu không có người lại nói họ lăn lộn trong bùn đất.

Thật ra Quân Mặc Hiên chỉ đơn giản muốn hai người tẩy rửa cho sạch sẽ mà thôi, chỉ có điều Dạ Hi lại không nghĩ như vậy, mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn: “Mặc, đại chiến liên tiếp bốn cửa ải mà chàng còn có thể lực làm chuyện khác?”

Nói xong ánh mắt Dạ Hi từ từ rơi xuống cuối cùng dừng lại ở nơi nào đó.

Thấy vậy, khuôn mặt Quân Mặc Hiên tối sầm kéo Dạ Hi về phía mình dụ dỗ nói: “Hi nhi, thể lực của vi phu rất tốt, tái chiến một trăm tám mươi hiệp vẫn Kim Thương Bất Đảo. Nàng muốn thử một chút không?”

Hơi thở ấm áp phả vào tai Dạ Hi, trong nháy mắt xẹt qua tia điện. Trong lòng Dạ Hi thầm kêu khổ, vì sao nàng lại không để ý lời nói của mình chứ? Phải biết rằng, cái gì cũng có thể hoài nghi chỉ là tuyệt đối không thể hoài nghi nam nhân có được hay không. Nghi ngờ cũng không sao, tại sao nàng lại nói ra. Đây không phải tự mình tìm cái khổ thì là gì?

Những cửa ải trong Hoàng Lăng đã lấy đi toàn bộ sức lực của nàng. Bây giờ nàng chi muốn được tắm và ngủ không muốn tiếp tục chiến đấu, nếu không ngày mai thật sự không đứng dậy nổi.

Quân Mặc Hiên mặc kệ Dạ Hi có mệt hay không dù sao tinh thần và thể lực của hắn rất dồi dào. Ngay sau đó không biết xấu hổ nói: “Hi nhi, ban đầu vi phu muốn phục vụ nàng tắm rửa chúng ta l.q/d cùng nghĩ một lát rồi trở về. Chỉ có điều xem chừng, Hi Nhi nhà ta thật sự rất khao khát, cho nên vi phu nhất định sẽ làm cho nàng thỏa mãn!”

Quân Mặc Hiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Dạ Hi, hai bàn tay to nhanh chóng hành động lột sạch quần áo trên người nàng, sau đó kéo nàng vào trong nước.

Ngay tức khắc, nhiệt độ bốn phía lên cao, một lát sau, trong hồ nước truyền đến âm thanh ái muội.

Về phần hai người ở trong hồ làm gì, mọi người tự mình tưởng tượng đi ha. Dù sao, khi màn đêm buông xuống Dạ Hi tỉnh lại, đã là buổi tối ngày hôm sau rồi.

Lúc này, trên cây đại thụ vẫn một mảnh ôn nhu như cũ.

“Quân Mặc Hiên, giờ chàng vẫn còn có thể hung ác sao?” Hai mắt Dạ Hi tóe lửa nhìn Quân Mặc Hiên. Nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, nàng vẫn cảm thấy toàn thân mệt mỏi.

Trái lại, vẻ mặt của Quân Mặc Hiên là tinh thần sảng khoái, ước gì lại đại chiến thêm 300 hiệp nữa.

“Hi Nhi, vi phu vẫn muốn hung ác một chút, nhưng ta sợ nàng không chịu nổi.” Quân Mặc Hiên trêu ghẹo nói, đưa tay mò tới chỗ Dạ Hi.

Ra ngoài lâu như vậy, bọn họ cũng nên trở về rồi. Vì vậy, hai người sửa sang quần áo xong liền rời khỏi hồ nước xấu hổ kia.

Mà bên trong hoàng cung, Quân Tư Mặc đang không mệt mỏi, vui vẻ đếm xem rốt cuộc Quân Thiên Dịch đã đeo bao nhiêu nón xanh. Càng về sau, Quân Tư Mặc phát hiện, hoàng gia gia nhà hắn đeo vô cùng nhiều nón xanh.

Quân Mặc Hiên không khỏi đau lòng, nếu Hoàng gia gia biết ông đeo nhiều nón xanh như vậy, nhất định sẽ đau lòng, khổ sở. Vì vậy, d.đ_lqđ Quân Tư Mặc âm thầm hạ quyết tâm, tối hôm nay hắn sẽ cùng Tiểu Bạch đi bắt kẻ gian. Bắt toàn bộ đám gian phu hoàng nãi nãi bọn họ.

Đêm đó, Quân Tư Mặc không biết từ nơi nào tìm đến một con hoa xà to bằng cánh tay trẻ em, tuy không có độc, nhưng hình dáng này cũng đủ dọa người rồi.

>Chú thích: hoa xà = con rắn hoa<

Lúc này, một người một sủng đang đi dạo xung quanh hoàng cung, mà trong miệng Tiểu Bạch đang ngậm hoa xà ở phía sau.

“Tiểu Bạch, ngươi nói chúng ta tới chỗ Lý quý phi, hay là đến chỗ Lan quý phi đây? Nếu không chúng ta tới chỗ hoàng nãi nãi trẻ tuổi mới tới đi!” Tiểu Tư Mặc nhíu mày, lầm bầm lầu bầu nói.

Thấy chủ tử nhà mình rối rắm như thế, Tiểu Bạch cũng muốn chia sẻ phiền não thay chủ tử, vì vậy mở miệng lên tiếng, nhưng nó quên mất, trong miệng còn đang ngậm hoa xà.

Ngay khi Tiểu Bạch vừa mở miệng, hoa xà được tự do, lẩn đi như một làn khói.

“Tiểu Bạch, ngươi là kẻ đần sao? Vậy mà lại để cho hoa xà chạy mất.” Quân Tư Mặc không nhịn được nữa mà bùng nổ.

Tiểu Bạch uất ức, còn không phải là vì nó muốn an ủi chủ nhân, cho nên quên mất trong miệng có con hoa xà kia sao? Tiểu chủ nhân đừng tức giận, Tiểu Bạch sẽ đi bắt hoa xà trở lại ngay.

Vì vậy, một người một sủng chạy đuổi theo con hoa xà khắp hoàng cung.

Bất tri bất giác đã đi đến trong tẩm cung của Lam hoàng hậu. Khi TiểuTư Mặc thấy hoa xà đang trốn ở trên giường lớn của Lam hoàng hậu thì cả trái tim cũng nhảy lên rồi.

Đang muốn tiến lên bắt lấy hoa xà thì bên ngoài truyền đến giọng nói của hoàng thượng và Lam hoàng hậu, vì vậy, Quân Tư Mặc suy nghĩ một chút liền nhanh chóng kéo Tiểu Bạch chui xuống gầm giường.

Khi Quân Tư Mặc vừa trốn xong thì hoàng thượng và Lam hoàng hậu đã đi tới bên giường, lúc này ban đêm gió lớn, d.đ_lqđ mặc dù hoàng thượng đã gần đến năm mươi tuổi, thế nhưng phương diện kia vẫn chưa hoàn toàn nghỉ cơm, ngay sau đó, hai người hăng hái đi đến trên giường.

Bởi vì quá mức tập trung, hai người cũng không phát hiện trên giường còn có một đôi mắt khác đang hứng thú nhìn hai người biểu diễn. Chỉ chốc lát sau, hai người đã không còn mảnh vải che thân ngồi ở trên giường.

“Hoàng hậu, tóc của nàng hôm nay rất mượt!” Hoàng thượng không chút keo kiệt khen ngợi nói.

“Hoàng thượng, da thịt của ngài cũng rất trơn nhẵn, lành lạnh, sờ lên thật thoải mái!” Giọng Lam hoàng hậu thẹn thùng nói.

“Ha ha, hoàng hậu cũng thế, thân thể trẻ trung thật là đẹp, ngay cả sợi tóc cũng mềm mại như vậy, tới đây để trẫm ngửi một chút có thơm hay không.” Quân Thiên Dịch cố ý trêu đùa nói, sợi tóc của Lam hoàng hậu đã bị kéo qua.

“Đáng ghét!” Lam hoàng hậu e thẹn mắng một tiếng, nghiêng người qua để hoàng thượng có thể ngửi được tóc của mình.

“Ah, tại sao lại có mùi tanh?” Mắt Quân Thiên Dịch vốn đang nhắm liền mở ra, thì thấy một con hoa xà nhẵn thín đang thích thú khạc lưỡi rắn.

Cùng lúc đó, Lam hoàng hậu cũng sờ lên thứ gì đó vốn lành lạnh sau lưng Quân Thiên Dịch, đó cư nhiên lại là một cái đuôi rắn, trong nháy mắt, sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ thét lên chói tai: “A....... Rắn.......”

Nghe vậy, Quân Tư Mặc đang dạy bảo Tiểu Bạch ở dưới giường, vẻ mặt lúng túng bò ra ngoài.

“Ha ha....... Hoàng gia gia, Tiểu Tư Mặc đang chơi trò chơi mèo vờn chuột với con hoa xà này. Không tiện quấy rầy đến hai người, hai người tiếp tục ha, cháu sẽ mang con hoa xà này đi.” Nói xong, Quân Tư Mặc lập tức vặn vẹo cánh tay và bắp chân nhỏ, bắt lấy con hoa xà từ trên giường xuống.

Bắt chước dáng vẻ giống như đang dạy dỗ nói: “Hoa xà xấu xa, không phải bảo ngươi đi bắt kẻ thông dâm trên giường Lý quý phi sao? d.đ_lqđ Sao ngươi lại đến trên giường hoàng nãi nãi đây bắt chứ, ngươi nói ngươi, đầu đã nhỏ thì coi như xong đi, sao ngay cả chỉ số thông minh cũng thấp như vậy chứ.......” Vẻ mặt Quân Tư Mặc nghiêm trang, giống như là thật sự có chuyện như vậy.

Vậy mà con hoa xà bị Quân Mặc Hiên ném đến đầu óc choáng váng, cặp mắt choáng váng, khạc lưỡi rắn ra, vẻ mặt đau khổ không ngừng kêu gào: buông tay....... Ô ô....... Sau này nó không bao giờ muốn ra đây đi dạo nữa...... Bây giờ đi dạo cũng sẽ không đến trên giường người ta.

Mà trên giường, Lam hoàng hậu thấy Quân Tư Mặc đung đưa hoa xà trong tay, cuối cùng không chịu được nữa, hoa lệ mà hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, Tiểu Bạch chen lấn dưới giường thật lâu, cuối cùng cũng lách được ra ngoài. Nhưng mà bởi vì thân hình quá lớn, lại không có Quân Tư Mặc giúp đỡ, rất không đúng lúc chính là, nó vừa ra khỏi, giường phượng kiên cố ầm ầm sụp đổ.

Khi hoàng thượng thấy con vật khổng lồ như vậy chui từ dưới giường ra, mặc dù biết nó là sủng vật của Tiểu Tư Mặc, thế nhưng chữ vương chói lọi ở đầu kia, lại khiến cho Quân Thiên Dịch chưa nói tiếng nào đã hôn mê bất tỉnh.

Cũng may là hắn hôn mê bất tỉnh, nếu không, tiếp đó, hắn chỉ có thể tìm một cái động mà chui vào.

Giường phượng sụp xuống, tiếng động lớn như vậy, nhất định sẽ khiến cho người ở bên ngoài tẩm cung chú ý. Quả nhiên, sau khi nghe thấy tiếng động, một đoàn thái giám, cung nữ vọt vào tẩm cung.

May mà Đồ công công thông minh, không cho bọn thị vệ đi vào, nếu không đầu của hắn nhất định sẽ bị chuyển nhà. Bởi vì, không có người chủ tử nào muốn để cho người ta nhìn thấy cảnh mình đang nhếch nhác như vậy.

“Cút, tất cả đều lui ra cho ta.” Đồ công công tức giận, giọng the thé nói. Trong lòng thầm than: ôi, hoàng thượng của ta, gia cũng đã ngần này tuổi rồi có thể đừng ở đây kịch liệt hay không. Giường phượng này cũng bị làm sụp rồi, người cũng hôn mê bất tỉnh rồi, có cần thiết phải như vậy không?

Quân Tư Mặc ở bên cạnh đương nhiên không hiểu được suy nghĩ trong lòng Đồ công công, chỉ biết là hoàng thượng và hoàng hậu bị hắn dọa ngất rồi, phải nhanh chóng trốn đi. d.đ_lqđ Vì vậy, Quân Tư Mặc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu không gì sánh được lên, chân chó nói: “Đồ gia gia, người ngàn vạn lần đừng nói cho phụ thân, tối nay Tiểu Tư Mặc xuất hiện ở chỗ này nha, nếu không Tiểu Tư Mặc sẽ ngày ngày để cho Tiểu Bạch đến ngủ với người.”

Quân Tư Mặc nửa uy hiếp, nửa dụ dỗ nhìn Đồ công công, tay nhỏ bé âm thầm ra hiệu cho Tiểu Bạch nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Vẻ mặt Đồ công công ù ù cạc cạc, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng là Quân Tư Mặc đang chơi đùa ở gần đây, nghe thấy tiếng động mới đi vào. Vì vậy cũng không chút để ý, mà phân phó cung nữ giúp hoàng thượng và hoàng hậu thu dọn xong, chuyển qua Thiên viện, mời thái y tới chẩn bệnh.

Khi Quân Mặc Hiên và Dạ Hi đi vào hoàng cung báo cáo tình hình, đúng lúc nghe nói hoàng thượng và Lam hoàng hậu quá mức kích tình, chơi đùa làm cho ván giường đổ sụp xuống, ngất đi.

Hai người nửa tin nửa ngờ đi tới tẩm cung hoàng hậu, thì nghe thấy hoàng thượng gầm lên giận dữ.

“Quân Tư Mặc đâu rồi, ra ngoài tìm cho ta!” Quân Thiên Dịch tức giận ngất trời, tiểu tử này quả thật quá ham chơi, đang ở trong hoàng cung mà lại chơi xà, chơi với xà coi như xong, thế nhưng lại chơi ở trên giường hoàng hậu, đây cũng không việc gì, quan trọng là hắn lại chọn ngay lúc này mà tung tăng chơi đùa, đây không phải là dọa cho hắn sợ đến bất lực sao?

Trên thực tế, hắn thật đúng là bị dọa đến bất lực rồi.

“Phụ hoàng, đã xảy ra chuyện gì mà người bực tức như vậy?” Quân Mặc Hiên nhanh chóng tiến lên, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Dù sao cũng liên quan đến con trai mình, Dạ Hi cũng tiến lên theo. Nàng ngược lại rất muốn biết Quân Tư Mặc rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, mới khiến Quân Thiên Dịch nổi giận như này.

Nhìn thấy hai người, vẻ mặt Quân Thiên Dịch chợt hiện lên vẻ kinh ngạc. Không ngờ Dạ Hi thật sự an toàn đi ra khỏi hoàng lăng, bí mật về hoàng lăng chắc hẳn bọn họ đều biết rồi.

Chỉ là, chút kinh ngạc này rất nhanh đã bị gạt qua mà thay bằng cơn giận toàn thân của hoàng thượng, ngài quay qua Quân Mặc Hiên gầm lên giận dữ: “Quân Mặc Hiên, nhìn con trai tốt mà con nuôi xem, bình thường gây họa coi như xong, thế nhưng lần này hắn......”

Quân Thiên Dịch giận tức ngất trời nói ra tất cả cho Quân Mặc Hiên nghe, mục đích chính là để cho hắn dạy dỗ Quân Tư Mặc thật tốt. Người dễ thương như vậy, hắn không nỡ đánh, không nỡ phạt, chỉ cần vứt vấn đề này cho Quân Mặc Hiên.

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi thật sự rất muốn cười to ra tiếng, con trai nhà bọn họ có cần đáng yêu như thế không.

Thấy hai người Quân Mặc Hiên và Dạ Hi ra sức nín cười, trong lòng Quân Thiên Dịch vốn tức giận nay lại càng thêm không khống chế được nữa, ngay sau đó liền nổi giận quát lên một tiếng, đuổi hai người đi.

“Tất cả đều biến đi cho trẫm! Chậm đã, điều kiện thứ hai: đi Long Vương cốc một chuyến, tìm Long huyết trong truyền thuyết về đây!” Quân Thiên Dịch phân phó nói. Gần đây có tin tức nói Thiên Linh quốc đang tìm Long huyết, hi vọng Hiên nhi có thể tìm được Long huyết trước bọn họ.

Có lẽ dùng Long huyết làm giao dịch, Thiên Linh sẽ bỏ qua cho Dạ Hi, như vậy, Thiên Thần cũng sẽ trừ đi được tai nạn dị thường.

Ngay tại ngày thứ hai khi hai người Dạ Hi đi vào hoàng lăng, Quân Thiên Dịch đã nhận được chiếu thư của Thiên Linh, mục đích chính là Dạ Hi. d.đ_lqđ Thiên Linh không phải quốc gia nhỏ như bọn họ có thể trêu chọc nổi. Đúng lúc, hắn thăm dò được hoàng đế Thiên Linh quốc cũng đang tìm Long huyết, cho nên, hắn liền bảo Dạ Hi cũng đi tìm Long huyết.

Đi Long Vương cốc? Nhận được tin tức này, Quân Mặc Hiên rõ ràng ngẩn người một chút, người nào không biết Long Vương cốc chỉ là một truyền thuyết, trên thực tế nào có Long Vương cốc gì đó chứ.

Không biết từ lúc nào, đã bắt đầu đồn đãi tám chữ “Thiên Thần nhất tây, Thần Long ẩn hiện” này, lâu ngày, đứng đầu phía tây Thiên Thần liền bị gọi thành Long Vương cốc.

“Phụ hoàng, đổi một điều kiện khác đi, nhi thần và Hi Nhi sẽ không đi.” Quân Mặc Hiên lên tiếng ngăn cản nói, không phải hắn sợ khó khăn, mà là thứ đó chưa chắc đã có, hắn không muốn lãng phí hơi sức mà thôi.

“Không cần, phụ hoàng để cho chúng ta đi, người nhất định có dụng ý.” Trong mắt Dạ Hi hiện lên suy nghĩ sâu xa, lúc gần đi, ánh mắt tiếc hận của Quân Thiên Dịch kia rốt cuộc là vì sao chứ?

Thấy Dạ Hi nói như vậy, Quân Mặc Hiên cũng không nói gì nữa, chỉ có thể đi theo đến Long Vương cốc.

Vì vậy, ngày thứ hai, hai vợ chồng Quân Mặc Hiên, Vân Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp, Quỷ Diện, một nhóm năm người nhàn nhã lên đường. Lúc gần đi, Dạ Hi để Quân Tư Mặc ở lại hoàng cung cho Quân Thiên Dịch chăm sóc.

Khi lại thấy Quân Tư Mặc một lần nữa, Quân Thiên dịch thật sự muốn để cho hắn cút đi thật xa, quá TM phiền lòng rồi. Nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, lời đến khóe miệng đành nuốt trở vào.

>>Chú thích: TM ở đây là một câu chửi thề.<<

Thôi, Tư Mặc vẫn là một đứa bé, không nên trách cứ nó. Được hoàng thượng đặc xá, Quân Tư Mặc ở hoàng cung càng coi trời bằng vung. Hai người Dạ Hi gần như bỏ lại hắn, một mình hắn liền tức giận rời đi trút cả lên người Quân Thiên Dịch.

Quân Tư Mặc không ngừng gây phiền toái cho Quân Thiên Dịch, nhất thời, cả hoàng cung náo loạn.

Mà đám người Dạ Hi đã đi xa, không chút nào hay biết. Khi họ trở về, hoàng cung đã là một cảnh tượng khác.

Ba ngày sau, một nhóm năm người Dạ Hi đi tới phía tây Dung Thành của Thiên Thần, bởi vì nơi này xa xôi, gần như không có ai biết đến đám người Quân Mặc Hiên.

Để cho tiện, mấy người bọn họ cũng không để lộ thân phận, mà chỉ tùy ý tìm một khách sạn yên tĩnh để ở. Vậy mà khiến cho người ta bất ngờ chính là, hai huynh muội Lăng gia cũng ở đây.

“Vi Vi, anh rể, thật đúng lúc nha!” Vân Thanh Phong chân chó tiến đến, kể từ lần từ biệt trước ở Tuyết Dung quốc, bọn họ đã rất lâu không gặp mặt.

“Cút!” Lăng Vi Vi tức giận nhìn Vân Thanh Phong, thật không rõ, trước kia khi nàng kề cận Vân Thanh Phong, hắn không thích, bây giờ nàng không quấn lấy hắn nữa, thế nhưng Vân Thanh Phong này da mặt dày lại cứ dán tới đây.

Đều nói nữ nhân bị coi thường, còn Lăng Vi Vi, đụng vào nam nhân hèn hạ, vẻ mặt nàng thật sự là không muốn đến cực điểm.

Vân Thanh Phong uất ức, Lăng Vi Vi có thể đối xử tốt với hắn một chút được không, đã ròng rã ba năm, thế nhưng nữ nhân chết bầm này vẫn không để ý đến hắn, cho dù là tảng băng, cũng đã sớm tan ra rồi.

Ở nơi này bị Lăng Vi Vi từ chối, Vân Thanh Phong ảo não rời đi.

Mà đám người Dạ Hi không quen với hai huynh muội Lăng Vân Tiêu, cho nên cũng không tiến lên chào hỏi. Dù sao cũng không phải người một nước, cho dù yêu thích, cũng không thể trở thành huynh đệ.

"Mặc, chàng nói hai huynh muội Lăng gia đến Dung Thành làm gì?" Trở lại trong phòng, Dạ Hi nghi ngờ lên tiếng hỏi Quân Mặc Hiên.

"Ngoài Long huyết còn có thể là cái gì? Không riêng gì Tuyết Nhung quốc, thái tử Tề quốc Bắc Thần Huyên, người của Lạc gia bảo cũng tới, nghe nói cũng có cả người của Thiên Linh Quốc." Quân Mặc Hiên nghiêm túc nói. d.đ_lqđ Cả đại lục Long Đằng này, Thiên Linh Quốc là quốc gia mạnh nhất, mấy trăm năm qua, vẫn hùng mạnh nhất phía tây đại lục Long Đằng.

Chỉ là, người Thiên Linh rất khiêm tốn, vô luận những quốc gia khác tranh đấu thế nào, chỉ cần không nguy hại đến lãnh thổ của bọn họ. Thiên Linh cũng sẽ không can dự vào.

Lâu ngày, Thiên Linh liền bị những quốc gia khác gạt ra bên ngoài. Đương nhiên, vua của mỗi nước cũng sẽ không quên Thiên Linh quốc này vẫn là bá chủ một phương.

"Không ngờ thật náo nhiệt, bọn họ cũng muốn có Long huyết?" Khóe miệng Dạ Hi hiện lên một nụ cười. Không biết chuyến đi đến Long Vương cốc lần này, có thể gặp phải chuyện thú vị gì hay không đây.

"Nói thừa, Long huyết chính là linh dược thượng hạng, có thể trị bách bệnh không nói, người bình thường ăn vào cũng sẽ tăng thêm sáu mươi năm công lực, thứ tốt như vậy, ai không muốn!" Quân Mặc Hiên lên tiếng giải thích.

Chỉ là thứ long huyết này, đến cùng có thật hay không, thì không ai không biết được.

Nghe vậy, trong mắt Dạ Hi hiện lên vẻ nặng nề, xem ra muốn lấy được Long huyết, cần phải tốn một chút suy nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, hai người Dạ Hi dậy thật sớm, vậy mà vừa xuống lầu, thì đã thấy Lý Nhược Tuyết, hai huynh muội Lạc gia đi vào khách điếm.

Khi Lý Nhược Tuyết nhìn thấy Dạ Hi, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, nhớ tới lần trước bị vũ nhục, Lý Nhược Tuyết liền nén giận trong lòng. Lạc Song Nhi ở bên cạnh cũng giống Lý Nhược Tuyết, vẻ mặt đang tức giận nhìn Dạ Hi.

"Ơ, đây không phải là Hiên vương phi Dạ Hi sao? Sao lại đổi tình nhân rồi?" Lạc Song Nhi không vui nói. Lần trước bên cạnh Dạ Hi là một nam tử anh tuấn, hôm nay lại đổi một người khác.

Ngoài Hiên vương, rốt cuộc nàng ta còn có bao nhiêu nam nhân chứ. Nghĩ đến nhiều nam nhân anh tuấn đều thích Dạ Hi như thế, vẻ đố kỵ trong mắt Lạc Song Nhi càng sâu.

"Đúng vậy, dù sao so với một bà cô vẫn chưa xuất giá được như ngươi, lớn lên như vậy xem ra cũng sẽ không có ai dám lấy ngươi." Dạ Hi hào phóng thừa nhận, nói xong còn đưa tay khoác lên người Quân Mặc Hiên.

Hừ, ngay cả hình dáng Quân Mặc Hiên thế nào cũng chưa biết rõ, lại dám tuyên bố muốn gả cho Quân Mặc Hiên, bày trò đùa cho nước khác hả.

"Hiên vương phi, nói chuyện chú ý chừng mực, thật không hiểu tại sao Hiên vương lại coi trọng một nữ tử lẳng lơ như ngươi.” Lý Nhược Tuyết lên tiếng phụ họa. d.đ_lqđ Mà Lạc thiếu bảo chủ Lạc Gia Thành vẫn không nói chen vào, chiến tranh của nữ nhân, vẫn là để các nàng tự giải quyết thì tốt hơn.

Lẳng lơ? Con mắt nào của hai người này nhìn thấy nàng lẳng lơ vậy?

"Ta nói công chúa Nhược Tuyết này, Hiên vương không thích ta, chẳng lẽ sẽ thích người sao? Bình hoa ngực lớn nhưng không có đầu óc?" Cuối cùng, Dạ Hi đọc lên từng chữ, từng chữ một.

Dạ Hi vừa nói ra lời này, thành công nhìn thấy sắc mặt Lý Nhược Tuyết thay đổi.

"Dạ Hi, ngươi nói cái gì chứ? Hiên vương không thích người như ta đây, chẳng lẽ sẽ thích loại nữ nhân không biết xấu hổ ngươi?" Lý Nhược Tuyết thật sự tức giận, mới có thể nói ra những lời không có chừng mực như vậy.

Là công chúa một nước, lại đang chửi đổng trên đường cái như một nữ nhân chanh chua, nhất là ở địa bàn người khác, quả thật là tổn hại đến hình tượng Tuyết Nhung quốc. Nhưng mà, hiện tại Lý Nhược Tuyết mặc kệ những thứ này rồi, chỉ cần trong lòng nàng thoải mái, nghĩ thế nào liền làm như thế.

"Vậy sao, ngươi chắc chắn bổn vương sẽ thích loại nữ nhân chanh chua như ngươi?" Quân Mặc Hiên vẫn ở bên cạnh quan sát cuộc chiến lạnh lùng lên tiếng.

Thế nhưng, không ngờ chính là, Quân Mặc Hiên đã tự báo thân phận, vậy mà hai nữ nhân xấu xí này không nhận ra Quân Mặc Hiên, nhất là Lạc Song Nhi, lại lên tiếng đáp trả.

"Ha ha ha....... Làm ta buồn cười chết mất, một mặt trắng nhỏ cũng dám tự xưng là bổn vương! Lúc này tiếng xấu của Dạ Hi đã lan rộng, cũng chỉ có dạng mặt trắng nhỏ ăn cơm chùa bằng lòng cùng đi với nàng thôi!" Lạc Song Nhi không khách khí cười nhạo nói.

Bởi vì giọng nói quá lớn, mọi người xung quanh nhao nhao cười phát ra tiếng. Sáng sớm xem tuồng vui miễn phí cũng không tồi. Nhất là ba người Vân Thanh Phong ở trong góc, thật lòng bội phục chỉ số thông minh của Lạc Song Nhi, đây không phải làm cho người ta khó chịu bình thường nữa.

Dạ Hi bình tĩnh nhìn hai tỷ muội Lạc Song Nhi và Lý Nhược Tuyết cười đến phát bệnh động kinh, mà trong lòng âm thầm cảm thán, nữ nhân ngu xuẩn chính là ngu xuẩn nữ, dạy như thế nào cũng vẫn ngu xuẩn như vậy.

Ngay lúc Lạc Song Nhi cười ra tiếng thì Hoa Hồ Điệp chậm rãi đi tới, cung kính hành lễ với Quân Mặc Hiên và Dạ Hi: "Hiên vương, Hiên vương phi, chúng ta có thể lên đường rồi."

Hoa Hồ Điệp vừa nói ra lời này, nụ cười trên mặt Lạc Song Nhi cứng đờ, tên mặt trắng nhỏ này sẽ không phải thật sự là Hiên vương chứ.

Nhưng mà nghĩ lại, làm sao có thể chứ, không phải Hiên vương tổ chức yến tiệc tuyển phi sao, tùy tiện chọn một nữ nhân cũng sẽ tốt hơn so với Dạ Hi, sao lại xuất hiện ở đây với Dạ Hi chứ. Trong lòng Lạc Song Nhi tự an ủi, xoay người, ánh mắt dừng ở trên người của kẻ vừa nói chuyện.

Nháy mắt, Lạc Song Nhi giận dữ.

"Phản đồ, chỉ bằng ngươi mà cũng xứng biết Hiên vương sao, nằm mơ đi." Lạc Song Nhi khinh bỉ nói, Hoa Hồ Điệp này rõ ràng là con cháu Lạc gia, lại đi làm hái hoa tặc, làm hái hoa tặc coi như xong, bây giờ lại còn trắng trợn mở thanh lâu. Thật may là gia gia cơ trí nên đã sớm đuổi hắn ra khỏi Lạc gia bảo, nếu không, mặt mũi của bọn họ đều sẽ mất hết.

"Song Nhi câm miệng!" Lúc này, Lạc Gia Thành lên tiếng ngăn cản. Hoa Hồ Điệp hắn vốn dĩ đã không phải là Hoa Hồ Điệp rồi. Song nhi này sao lại không có đầu óc như vậy chứ.

Quả nhiên, Lạc Gia Thành vừa dứt lời, Hoa Hồ Điệp tiến lên một bước lớn, bóp cổ của Lạc Song Nhi, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, là bản thiếu gia khinh thường quay trở về ở cái nơi xấu xa bẩn thỉu của Lạc gia bảo kia. Nói thêm câu phản đồ nữa, bản thiếu gia vặn rơi cổ của ngươi."

Hoa Hồ Điệp hừ lạnh một tiếng, hất Lạc Song Nhi ra.

Lạc Song Nhi lấy lại tự do, muốn tiến lên tấn công Hoa Hồ Điệp, lại bị Lạc Gia Thành ngăn lại.

Ở phía xa, cuối cùng Vân Thanh Phong cũng đã xem diễn trò đủ, vì vậy, hắn nhàn nhã đi tới.

"Lão Hoa, lúc nào thì lẫn vào tệ như vậy rồi, ngay cả lời nói thật, cũng không ai tin." Vân Thanh Phong vừa đến, liền đưa tay khoác lên vai Hoa Hồ Điệp.

"Cút!" Hoa Hồ Điệp không vui nói, không nhìn thấy hắn đang mất hứng sao, vậy mà Vân Thanh Phong chết tiệt kia còn đến bỏ đá xuống giếng.

Ở bên cạnh, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi híp mắt nhìn Vân Thanh Phong, tiểu tử này thật không biết nhìn sắc mặt người, hắn không nhìn thấy mặt chủ nhà đã tái đi rồi à. Vậy mà còn có ý muốn trêu đùa.

"Vân Thanh Phong, ngươi có thể để chậm một chút nữa không?" Quân Mặc Hiên ngầm cân nhắc lên tiếng nói.

Nghe vậy, Vân Thanh Phong biết điều thu tay lại, vẻ mặt phối hợp nói: "Hiên vương, ngài có gì phân phó, bản thiếu gia nhất định lên núi đao xuống biển lửa, cũng sẽ lo liệu ổn thỏa cho người."

Vân Thanh Phong vừa nói ra lời này, trên mặt đám người Lạc Song Nhi thoáng hiện vẻ lúng túng, ngay cả Lạc Gia Thành ở bên cạnh cũng muốn tìm một cái động để chui vào. Hiên vương đường đường là chiến thần lại bị họ nói thành mặt trắng nhỏ, đây còn chưa tính, trước đó còn nói người khác lẳng lơ ngay trước mặt tướng công người ta, vậy cũng không có chuyện gì, dù sao thì người không biết không có tội được.

Nhưng là, có thể hay không ngay cả người cũng không nhận ra, lại dõng dạc nói muốn gả cho Hiên vương, hơn nữa còn là ở trước mặt chính chủ. Đây cũng quá TM mất mặt rồi.

Nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt ba người, Dạ Hi hài lòng, lạnh nhạt khẽ nói: "Thế nào? Công chúa Nhược Tuyết còn muốn ngăn cản đường đi của bổn vương phi? Khuyên ngươi một câu, lần sau muốn gả người, trước tiên nhận biết đúng người rồi hãy mở miệng, để tránh mất thể diện."

Nói xong, Dạ Hi không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nhược Tuyết đỏ lên, cười lớn rời đi. Quân Mặc Hiên theo sát phía sau, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không, cũng đi theo Dạ Hi rời khỏi.

"Lạc gia đúng là nơi đầy đủ kẻ ngu xuẩn." Hoa Hồ Điệp nói một câu kỳ quái, cùng nhau rời đi theo Vân Thanh Phong.

"Hoa Hồ Điệp, không phải chính ngươi cũng là người của Lạc gia sao!" Lạc Gia Thành thẹn quá hóa giận nói.

"Thật xin lỗi, ngay từ rất nhiều năm trước, ta đã không phải người của Lạc gia rồi, chẳng lẽ người không phải biết sao? Lạc thiếu bảo chủ!" Hoa Hồ Điệp giễu cợt nói, trong mắt lại như có như không ẩn giấu vẻ thương cảm.

Vân Thanh Phong thấy thế, đưa tay khoác lên vai Hoa Hồ Điệp, lên tiếng an ủi: "Lão Hoa, ngươi còn có chúng ta đây! Còn những người khác kia, đừng để ý đến bọn hắn."

Nói xong, liền kéo Hoa Hồ Điệp rời đi.

Sau khi năm người rời khỏi, liền đi thẳng đến Long Vương cốc. Nơi này là một khu rừng rậm rạp, có chút giống rừng rậm nguyên thủy. Vậy mà, khi đoàn người tiến vào rừng rậm thì Dạ Hi mới phát hiện suy nghĩ của nàng là buồn cười cỡ nào.

Đây đâu phải là rừng rậm nguyên thủy, căn bản chính là Kỷ Jura có được không? Vẫn chưa đi vào bên trong, Dạ Hi đã có thể cảm giác được vô số đôi mắt ở xung quanh đang nhìn bọn họ chằm chằm.

"Mặc, chàng chắc chắn đây là Long Vương cốc, mà không phải là Kỷ Jura?" Dạ Hi nghi ngờ lên tiếng hỏi. Rừng rậm nguyên thủy đã quá kinh khủng rồi, Long Đằng này vẫn còn có nơi giống như thời đại Kỷ Jura. Chẳng lẽ bọn họ nói Thần Long, thật ra là khủng long?

"Kỷ Jura là nơi nào? Rất khinh khủng sao?" Vân Thanh Phong nghi ngờ lên tiếng. Hắn không cảm thấy chỗ này có gì kinh khủng, d.đ_lqđ không phải là rừng rậm thông thường, nhiều động vật hơn một chút thôi sao. Hơn nữa, bọn họ đều là người có võ công, lão hổ gì gì đó, bọn họ mới sẽ không sợ đâu.

"Không phải rất kinh khủng, bình thường mà thôi. Ở một nơi rất xa có một thời đại gọi là Kỷ Jura, nơi đó không có loài người, chỉ có khủng long. Ừm, ngươi biết khủng long không? Chính là lớn gấp mấy lần so với lão hổ, là động vật ăn thịt khổng lồ có tốc độ nhanh gấp mấy lần so với báo săn." Dạ Hi nhẹ nhàng nói. Mà dáng vẻ bình tĩnh này, đích thực là dáng vẻ đang nói giỡn.

Nhưng mà, Vân Thanh Phong biết, Dạ Hi cũng không nói đùa. Ngay khi hắn đang rối rắm hình dạng động vật khổng lồ này thế nào thì tiếng bước chân rung trời ở xung quanh, đã giải thích cho hắn biết.

Mọi người thấy rất nhiều động vật khổng lồ cao hơn mình hiện ra ở trước mặt, một đám trợn mắt há mồm nhìn chúng nó. Đồng thời, Vân Thanh Phong còn bày ra vẻ mặt tình trạng hỏi: "Tiểu Hi, đây sẽ không phải động vật gọi là khủng long gì đó mà ngươi nói chứ?"

Dạ Hi liếc Vân Thanh Phong một cái, kẻ ngốc cũng biết là đúng được không? Mặc dù có chút khác biệt với khủng long, nhưng Dạ Hi dám khẳng định, cái nơi rừng rậm nguyên thủy của đại lục Long Đằng này nhất định là từ thời kỳ thượng cổ truyền lại.

Khó trách lại bị người ta gọi là Long Vương cốc, đây nào phải Long Vương cốc gì đó, khu vực này nhiều dã thú không còn sai biệt lắm.

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hoa Hồ Điệp nhìn mấy con vật to lớn, đầu óc hắn như bị chập mạch hỏi.

"Làm thế nào? làm thế nào sao, đương nhiên là chạy rồi, chẳng lẽ ngươi muốn đến dùng sức mạnh đấu với nó?" Dạ Hi rống giận lên tiếng. Đến lúc nào rồi, mấy người này còn có ý định nói giỡn vậy, chẳng lẽ vừa rồi nàng giải thích vẫn chưa rõ ràng lắm?

Dạ Hi vừa nói ra lời này, mấy người lập tức xốc lại mười hai phần tinh thần, nhanh chóng chạy về phía trước. Không biết sẽ kéo dài bao lâu, mấy người Quân Mặc Hiên cũng không dám dùng khinh công, như vậy sẽ tiêu hao thể lực.

Nhưng mà, không cần khinh công, chỉ bằng vào lực chân của mấy người, làm sao có thể chạy trốn thoát khỏi những động vật khổng lồ chân dài, phản ứng nhạy bén kia.

Không tới một khắc đồng hồ, đám người Dạ Hi đã bị đám động vật khổng lồ kia vây lại lần nữa.

"Rống rống rống......." Vài tiếng rống từ trong miệng những động vật kia phát ra giống như kêu gọi đồng bạn. Nháy mắt, động vật từ bốn phương tám hướng xông ra nhiều hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom