“Vậy thì đi xem xem, hết mình chơi đùa với hắn.” Trên mặt Tô Lạc tràn đầy ý cười, đẩy Nam Cung Lưu Vân một cái: “Ngươi đi trước, ta theo sau.”
Nam Cung Lưu Vân như có suy nghĩ liếc Tô Lạc một cái, hắn hiểu rõ nha đầu này, nàng lại muốn gạt người rồi. Có điều, hắn rất thích tiểu nha đầu âm hiểm xảo trá này, thật là càng ngày càng thích nàng.
“Vậy cũng được, bổn vương giữ người lại cho ngươi, chờ ngươi tới rồi từ từ chơi đùa.” Nam Cung Lưu Vân buồn cười xoa đầu nàng. Lạc nha đầu của hắn khó có được hứng thú chơi đùa người khác, tiểu tử họ Liễu kia thật là có phúc.
Thấy bóng dáng Nam Cung Lưu Vân càng lúc càng xa, đôi mắt Tô Lạc híp lại, khóe miệng gợi lên nụ cười gian xảo.
Trong phòng lớn phủ Tấn Vương.
Tấn Vương điện hạ lười biếng dựa vào gỗ cây tử đàn trên ghế thái sư, hai cánh tay mỗi bên dựa vào tay vịn, thờ ơ liếc xéo những người ngồi bên phải.
Liễu Phách Thiên, lão thái gia Liễu phủ, đồng thời cũng là trụ cột của Liễu phủ, thật ra lúc này hắn cũng đang âm thầm đánh giá Nam Cung Lưu Vân.
Liễu Phách Thiên biết Tấn Vương điện hạ đương nhiên là thiên tài, còn nhỏ tuổi đã là cường giả cấp sáu, ở trong thế hệ trẻ quả là một nhân tài kiệt xuất, ai cũng phải ngước nhìn bóng lưng người này. Nếu là trước kia, hắn không dám đắc tội với ngôi sao mới lên là Tấn Vương điện hạ này.
Nhưng bây giờ thì sao… Khóe miệng Liễu Phách Thiên hiện lên nụ cười đắc ý. Gần đây vận may của hắn rất tốt, giống như có thần phù trợ, hôm qua lại đột phá cấp sáu, đạt tới giấc mộng lên tới cấp bảy!
Cấp bảy! Tại Đông Lăng quốc bây giờ, còn ai dám ở trước mặt Liễu Phách Thiên hắn kiêu ngạo chứ? Ngay cả Tấn Vương điện hạ, rồng cũng phải ẩn nấp rồi.
Dựa vào tâm lý đắc ý sau khi thăng cấp, rồi còn từ miệng Liễu Thừa Phong biết được viên tinh thạch xanh lá kia không cánh mà bay, ý chí chiến đấu của hắn lúc này sôi sục, muốn tìm người đánh nhau để tỏ rõ thực lực của mình, Liễu Phách Thiên làm sao mà nhịn được?
Cho nên hắn không nói nhiều lời, mang theo Liễu Thừa Phong hùng hổ tiến vào cửa thỉnh cầu ý kiến, nói là thỉnh cầu ý kiến, thực ra chính là thỉnh cầu viên tinh thạch.
Có điều, hắn còn có chút lý trí, bởi vì sợ sệt quyền thế và sức mạnh thiên phú của Tấn Vương điện hạ, cho nên lời nói cử chỉ cũng bớt phóng túng.
Thật ra Liễu Phách Thiên chỉ lo mình hưng phấn quá, lại đâu biết Tấn Vương điện hạ sớm đã hơn hắn một bước tiến vào cảnh giới cấp bảy, vì vậy lần này đã định sẵn hắn sẽ bị ngã thật đau.
Vì Liễu Phách Thiên không biết, cho nên cậy già lên giọng với Tấn Vương điện hạ.
Chỉ thấy hắn thờ ơ nhìn Tấn Vương điện hạ, lạnh giọng nói: “Điện hạ, nghe nói hôm đó tên trộm viên tinh thạch xanh lá của Liễu gia được điện hạ cho vào trong phủ, có chuyện này sao?”
Dáng vẻ ngữ khí của Liễu Phách Thiên tự cao tự đại, ngạo mạn tỏ ra thân phận hắn là cường giả cấp bảy.
Nam Cung Lưu Vân lạnh lùng liếc hắn một cái, thần sắc lạnh lùng: “Liễu Phách Thiên, ai cho ngươi lá gan đến chất vấn bổn vương?”
Liễu Phách Thiên ngạo mạn nhướng mày, tên tay sai Liễu Thừa Phong ở một bên nói: “Tấn Vương điện hạ, ông nội ta bây giờ đã là cường giả cấp bảy, ngay cả bệ hạ cũng đối xử rất thận trọng với ông nội của ta, thái độ của ngài không khỏi quá mất phong độ của hoàng tử đế quốc.”
Liễu Thừa Phong là người ba phải, lúc trước đứng đối diện với Nam Cung Lưu Vân vẫn còn sợ hãi, bây giờ biết ông nội của hắn đã lên đến cấp bảy, thái độ lập tức có sự thay đổi lớn.
Ngón tay trắng nõn thấy rõ được khớp xương của Nam Cung Lưu Vân bưng ly trà sứ Thanh Hoa lên, rũ mắt uống một ngụm, sau đó hài lòng híp mắt phượng.
Sương khói lượn lờ bốc lên cất giấu ánh sáng chợt lóe trong đôi mắt đen nhánh của hắn, ai cũng không nhìn thấy ý nghĩ sâu xa trong đôi mắt đó.
Bình luận facebook