Nam Cung Lưu Vân hơi nhướng mày, lạnh nhạt hừ một tiếng: “Cấp bảy?”
“Đúng, ông nội ta bây giờ là cường giả cấp bảy!” Liễu Thừa Phong ngạo mạn ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tự hào, giống như cường giả cấp bảy kia không phải là ông nội hắn, mà là hắn.
Ai biết Nam Cung Lưu Vân chỉ nói một câu đã khiến Liễu Thừa Phong tức muốn hộc máu.
Chỉ thấy Nam Cung Lưu Vân không nhanh không chậm thả ly trà xuống, khóe miệng kéo lên nụ cười khinh thường, thuận miệng hỏi một câu: “Liễu lão thái gia đã hơn một trăm tuổi sao?”
Ngụ ý muốn nói, một trăm tuổi mới đến cấp bảy, ngươi cũng dám cầm ra khoe khoang trước mặt bổn vương, thật mất thể diện.
Nam Cung Lưu Vân biểu hiện lạnh nhạt, trong mắt hắn chỉ có sự xem thường.
Liễu Phách Thiên nghe vậy, nhất thời bị nghẹn trong cổ.
Đôi mắt hắn trợn to như chuông đồng, hung ác nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong lòng thầm mắng: Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, hắn xem thường cấp bảy, chẳng lẽ hắn sớm đã đạt tới cấp bảy sao?
Nhưng sống lâu trong địa vị cao, định lực của Liễu Phách Thiên cũng không tệ, hắn tận lực nhịn xuống tức giận đang dâng lên trong lòng, sau đó cười lạnh: “Ánh mắt của Tấn Vương điện hạ thật quá cao quý, ngay cả cường giả cấp bảy cũng không để vào mắt. Ha ha, chỉ sợ bệ hạ cũng không lọt được vào mắt ngày?
Câu nói này quả thực quá thâm sâu.
Nếu trả lời không tốt, truyền ra bên ngoài, thì không chừng thái tử sẽ có phòng bị với Tấn Vương, bệ hạ chỉ sợ cũng… kiêng dè rất nhiều, dù sao Tấn Vương quá mức ưu tú.
Nam Cung Lưu Vân nghe vậy, ánh mắt hiện lên ánh sáng óng ánh, khóe miệng chậm rãi cười quyến rũ, giọng nói nhẹ như lông mao, mỗi chữ nói ra lại tanh mùi máu: “Liễu Phách Thiên, nói thật, bổn vương không để ngươi vào mắt.”
Liễu Phách Thiên nghe vậy, thần sắc cứng đờ, sau đó trở nên xanh mét, cơn giận dâng trào.
Tấn Vương đáng hận! Lại ở trước mặt hắn nói ra những lời này, không khác nào đang đánh hắn một bạt tai!
Sắc mặt Liễu Phách Thiên đỏ bừng, hắn đột nhiên đứng lên, nổi giận trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, Nam Cung Lưu Vân đã nhướng mày cười như không cười, chậm rãi nói: “Nhưng mà Liễu Phách Thiên, ngươi chỉ là một người học võ nhỏ bé, sao có thể luận đến phụ hoàng của bổn vương? Hay là, ngươi sớm đã có lòng muốn cướp ngôi?”
Nếu Liễu Phách Thiên có lòng muốn cướp ngôi, lời nói này của Nam Cung Lưu Vân quả thực đã giết chết tâm phổi, lục phủ ngũ tạng của hắn.
Tội danh lớn như vậy ập xuống, sao Liễu Phách Thiên có thể kiềm chế được nữa chứ? Nếu lời này truyền ra ngoài, hắn là cấp bảy thì thế nào? Lấy sức một mình hắn cũng không có cách nào bảo vệ gia tộc họ Liễu an toàn.
“Điện hạ, không nên nói xằng! Tội danh như vậy nhà họ Liễu gánh vác không nổi!” Trong mắt Liễu Phách Thiên có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lạnh nhạt trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân!
Đối với Liễu Phách Thiên đáng khinh, Nam Cung Lưu Vân không để tâm, chỉ thấy hắn chậm rãi gác chân, lười biếng dựa vào trên lưng ghế gỗ tử đàn, dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn thiên hạ nhìn Liễu Phách Thiên: “Ha, ngươi gánh vác không nổi, nhưng bắt bổn vương gánh vác thì được? cao thủ cấp bảy Liễu Phách Thiên tiếng ác thì đẩy cho người khác tiếng tốt thì dành hết cho bản thân à.”
Ngụm máu nghẹn trong cổ Liễu Phách Thiên, khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Là ai nói với hắn điện hạ lạnh nhạt, hung ác tàn bạo? Sao lại không nói cho hắn, yêu nghiệt này sống nhờ cái miệng độc, miệng như ngâm trong nước độc vậy, từng câu trực tiếp đâm vào tâm can người khác.
Bình luận facebook