Thời gian quyết chiến từng giây từng phút tới gần.
Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người không thể tưởng tượng được chính là, tới bây giờ Tô Lạc vẫn chưa xuất hiện.
Trên đài chiến đấu, khóe miệng Tô Thanh kéo lên, cười lạnh châm biếm.
“Tô Lạc sợ sao? Không dám đến sao? Người như vậy, sao có thể xứng đôi với Tấn Vương điện hạ? Ngươi dựa vào cái gì được ngài ấy đối xử tốt chứ? Ngươi không xứng! Hoàn toàn không xứng!”
Ánh mắt Tô Thanh âm u, lẳng lặng đứng trên đài chiến đấu, trong lòng cười lạnh lẽo.
Nếu như Tô Lạc không tới, không chỉ biểu hiện Tô Lạc là người nhu nhược, mà Tô Thanh nàng sẽ phát lệnh truy nã trên khắp đại lục, khi đó Tô Lạc đừng mong có ngày bình yên!
Ai trên đại lục cũng sùng bái người mạnh, luôn xem thường kẻ yếu.
Cho nên mới có quy định nếu một người không dám tham gia trận chiến sinh tử sẽ trực tiếp phát lệnh truy nã khắp đại lục, treo giải thưởng giá cao, ai cũng sẽ cố gắng lùng bắt kẻ đó.
Tô Thanh rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên tàn độc nham hiểm.
Cùng lúc đó, trong nhã gian lầu hai, cửa phòng đóng chặt.
Một người con gái tuyệt đẹp không dính khói lửa bụi trần đang ngồi ngay ngắn, hai mắt nàng không hề chớp, nhìn chằm chằm vào dưới đài chiến đấu, ánh mắt cao sâu khó đoán, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.
Bên tay phải nàng là một cái mũ có màn che, chiếc mũ có thể che cả nửa người này đen như mực, đen như đôi mắt của nàng vậy.
Dưới đài bàn luận sôi nổi, mặc kệ đội ngũ của Lam Tuyển trấn an hay gây xích mích thế nào, Tô Lạc vẫn không xuất hiện, lại khiến cho những người này cảm thấy bản thân bị lừa gạt, giống như cùng chung mối thù, xưa nay chưa từng đoàn kết như vậy.
Lam Tuyển ấn huyệt thái dương không ngừng nhảy lên, trong lòng không khỏi than khổ: Lúc này chị dâu còn chưa xong, chỉ sợ việc này sẽ không tốt lắm.
“Còn ba phút, nhưng người quyết đấu còn lại vẫn chưa xuất hiện.” Trọng tài đi đến trên đài chiến đấu, nhìn xung quanh, giọng nói lãnh đạm: “Mọi người đã biết, mặc kệ nguyên nhân thế nào, ký khế ước sinh tử mà lại không lên đài, sau này chắn chắn sẽ bị toàn bộ cao thủ trên đại lục nhắm vào.”
Trọng tài nói được một chút, thời gian một phút nữa lại trôi qua.
“Còn hai phút cuối.”
Theo trọng tài nói, phía dưới lập tức bàn luận sôi nổi.
“Không phải chứ? Vị Tô cô nương kia thật sự không dám tới?”
“Đúng vậy, lại có người nhút nhát như vậy. Nghe nói vị cô nương này luôn tỏ ra vô dụng nhưng thực ra là âm thầm tu luyện, ta còn tưởng lợi hại thế nào, thật không ngờ...”
“Đúng vậy, vốn ta cũng rất xem trọng vị cô nương Tô Lạc này. Ta muốn xem tiết mục thứ nữ phản kích như thế nào, ai biết, người ta vốn không dám hiện thân.”
Thanh âm lạnh nhạt của trọng tài vang lên lần nữa: “Còn một phút cuối cùng.”
Nhất thời, mọi người đều yên tĩnh, ai cũng nín thở, lẳng lặng chờ giây phút cuối cùng đã đến.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Mọi người chưa bao giờ cảm thấy, thời gian trôi chậm như vậy, giống như toàn bộ thế giới đang ngừng chuyển động.
“Mười, chín, tám, bảy...” Giờ phút này trong lòng mọi người đều đang đếm ngược, tràn ngập đủ loại cảm xúc vô cùng kích động.
Theo âm thanh, mọi người bên dưới cũng đang đếm ngược.
Trên lầu hai, một cô gái đẹp tuyệt mỹ, vẻ đẹp siêu phàm thoát tục, khóe miệng chậm rãi kéo ra ý cười, cười tươi như hoa rực rỡ.
Nụ cười lạnh trên khóe miệng nàng càng thêm nồng nhiệt: Tô Lạc, không ngờ đơn giản như vậy là đã có thể đánh bại được ngươi, thật là làm người khác không có cảm giác đạt được thành tựu.
Nhưng mà rất nhanh, khóe miệng đang cười của nàng lập tức cứng đờ, cả người giống như bị điểm trúng huyệt đạo, sống lưng cứng ngắc không có cách nào nhúc nhích được.
Bình luận facebook