Tô Lạc nhàn nhạt liếc nàng một cái, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng tựa như gió: “Ta đến muộn rồi?”
Tô Thanh sắc mặt u ám, cười lạnh nói: “Đúng vậy, ngươi đến muộn rồi! Cho nên, ngươi đã thua rồi, ta sẽ không giết ngươi, ngươi hãy tự sát đi!”
Không đợi Tô Lạc trả lời, ánh mắt sắc bén của Nam Cung Lưu Vân đã quét qua Tô Thanh, nhìn thấy sự sợ hãi trong lòng nàng. Sau đó, hắn đưa mắt nhìn xuống đài, giọng nói lạnh lùng như băng, ung dung mà thong thả: “Các ngươi cũng thấy Tô Lạc đã tới trễ rồi ư?
“Không có!” Âm thanh đồng loạt vang lên, xuyên qua các tầng mây, vang vọng khắp trời cao.
Hoàn toàn không được nói chen vào.
Nam Cung ngoái đầu lại nhìn, trong mắt như cười như không, hàm ý một tia giễu cợt, nhếch mày liếc xéo Tô Thanh: “Nghe thấy chưa?”
“Ngài...” Trong mắt Tô Thanh lóe lên một tia hung ác nham hiểm!
Tấn Vương điện hạ thiên vị rõ ràng như thế, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được. Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng đều không có đủ can đảm để chỉ trích hắn.
Bởi vì ở đế đô này, không có ai đủ dũng khí để trêu chọc Tấn Vương điện hạ.
Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt Tô Thanh. Trong đôi mắt sâu xa lạnh lùng hiện lên sự mỉa mai, tiếp đó hắn quay đầu lại, bàn tay dày rộng nóng hầm hập thân mật xoa đầu Tô Lạc: “Chơi vui nhé! Bổn vương đợi ngươi ở dưới.”
Chơi vui?
Tô Thanh mắt liền trợn tròn, đỏ ngầu như máu, nàng nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, bàn tay bên người nắm chặt thành quyền. Đây là trận quyết chiến sinh tử giữa nàng và Tô Lạc, Tấn Vương điện hạ lại bảo Tô Lạc chơi vui nhé! Tô Lạc coi thường mình như vậy sao? Tô Thanh tức đến nỗi muốn hộc máu.
Ở trên lầu hai, vị nữ tử tuyệt mỹ siêu phàm thoát tục đó đưa đôi mắt độc ác nham hiểu nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, giống như một con rắn độc ở bên cạnh đang chờ đợi thời cơ để cắn người ta! Nàng ta vốn dĩ có dung mạo rất xinh đẹp, nhưng lúc này do lòng đố kỵ mà trở nên cực kỳ méo mó, nhìn vừa dữ tợn vừa khó coi.
Dưới đài hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ...
Ai mà ngờ được, Tấn Vương điện hạ lại nắm tay Tô Lạc kia tới đây. Ai mà ngờ rằng, cái đồ vô dụng mê trai bị người người khinh bỉ lại có khí chất siêu phàm như vậy. Ai mà ngờ nổi, Tấn Vương điện hạ lại thân thiết với nàng như thế...
Vào lúc này, đặc biệt là những nữ tử trẻ tuổi coi Tấn Vương điện hạ như thánh thần mà sùng bái ngưỡng mộ, bọn họ giống như bị sét đánh trúng, lại cũng giống như trái cà héo úa, ngây người ngồi ở nguyên chỗ, không biết nên phản ứng ra sao.
Trên đài tranh đấu.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Trong ba vị giám khảo, Hội trưởng danh dự của hiệp hội lính đánh thuê chợt ho khan một tiếng, rồi vuốt vuốt mấy sợi râu dê: “Nếu như đã tới rồi, thì bắt đầu đi!”
Ông lão mặt mũi hiền hậu này, ánh mắt khi quét qua Tô Lạc đã lóe lên một tia sáng hứng thú.
Bắc Thần Mộc, Tam gia gia của Bắc Thần Ảnh, Hội trưởng danh dự của Hiệp hội lính đánh thuê.
Bắc Thần Ảnh mặc dù trên danh nghĩa là hội trưởng Hiệp hội lính đánh thuê, nhưng vì hắn tuổi còn nhỏ, cho nên vẫn luôn theo học ông lão này.
Nếu nói Bắc Thần Ảnh là người cầm quyền của Hiệp hội lính đánh thuê, chẳng thà nói ông lão này mới là người chủ đứng sau. Trận chiến sinh tử lần này, cũng không biết là ai đã mời ông lão này tới, danh tiếng cũng lớn quá đi!
Tô Lạc thấy thấy ông lão nói cười ríu rít nhìn mình, trong lòng trở nên hồi hộp, ông lão này chẳng lẽ là do Bắc Thần Ảnh mời tới?
Lúc này, trước mắt bao nhiêu người, không khí chiến tranh tràn ngập khiến nàng không kịp suy nghĩ nhiều.
Tô Thanh lãnh ngạo liếc xéo Tô Lạc, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt giễu cợt: “Xuy! Không tới trễ? Được lắm! Nếu như ngươi đã lựa chọn cái chết đau khổ, vậy người làm tỷ tỷ là ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Tô Lạc cười nhạt, vẻ mặt ung dung: “Tô Thanh, nói thật, ta chưa từng đắc tội với ngươi. Tại sao ngươi lại hận ta như vậy?”
Trong mắt Tô Thanh bắn ra một tia tức giận: “Bớt nói nhảm!”
Bình luận facebook