Nam Cung Lưu Vân là con rể Dao Trì cung nhìn trúng, phu quân tương lai mà Dao Dao nhìn trúng, làm cho ca ca như hắn luôn cảm thấy vui mừng, vậy mà mới không bao lâu, sự tình đã biến chuyển nhiều như vậy?
Nam Cung Lưu Vân hất văng móng vuốt của hắn, ánh mắt lãnh đạm bắn về phía hắn: “Lúc này lúc kia, đứng núi này trông núi nọ? Bổn vương lúc này lúc kia với ai? Đứng núi này trông núi nọ với ai? Dám đem Lạc nha đầu nhà ta ra làm trò, Lý Ngạo Khung, ngươi nói rõ ràng cho Bổn Vương!"
Nam Cung Lưu Vân xưa nay chưa từng quan tâm đến sự trong sạch của mình nhiều như vậy.
Những chuyện khác bị bôi nhọ hắn cũng kệ, nhưng đây là sự trong sạch của hắn, điểm này cần phải làm cho rõ ràng. Lạc nha đầu của hắn xưa nay hẹp hòi nhất rồi, nếu để tạo thành hiểu lầm, nỗ lực mấy ngày nay có thể trở thành uổng phí.
Nghe vậy, Lý Ngạo Khung quả thực khó có thể tin, ngay sau đó, tức giận nảy lên trong lòng.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi dám thề với trời là ngươi không hề động tâm với Dao Dao? Ngươi dám thề với trời đất là ngươi không làm gì có lỗi với Dao Dao hay không?” Lý Ngạo Khung nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm độc gắt gao trừng Nam Cung Lưu Vân.
Dao Trì Lý gia trước giờ vẫn xem Nam Cung Lưu Vân là con rể, hiện tại hắn lại giở trò trước mặt mọi người, nói ra những lời này?
Ai ngờ, Nam Cung Lưu Vân thằng nhãi này thật sự đưa thẳng lên hai ngón tay lên trời thề: “Trời cao đất dày minh giám. Ta Nam Cung Lưu Vân suốt cuộc đời chỉ thích duy nhất Tô Lạc, chưa bao giờ động một tia pahfm tâm với bất kì nữ tử nào khác, nếu như có vi phạm lời thề, ta lập tức mất mạng!”
Hắn mặc một bộ y phục màu trắng nhẹ nhàng, mái tóc đen nhánh phiêu dật trong gió, được cột tùy ý bằng một dải lụa màu đỏ, tà mị quyến rũ, quả thực mị hoặc chúng sinh.
Hắn đứng hiên ngang, đôi mắt đen nhánh lộ ra sự kiêu căng, mũi nhọn ngạo nghễ tuyệt thế, quanh thân tràn ngập ngạo khí cao quý không ai bì nổi.
Gương mặt làm chúng sinh điên đảo, nét cười mang theo muôn phần tà khí, mang theo sự kiên quyết hiên ngang,
Lời thề lại vô cùng rõ ràng lưu loát, không chút dây dưa bẩn thỉu, quả thực làm cho người khác phải vỗ tay tán dương.
Xong rồi, hắn còn mặt mày mỉm cười, rũ mắt ngóng nhìn Tô Lạc, thâm tình chân thành, mắt gợn từng đợt sóng: “Ngươi xem, ta thề cũng đã thề rồi, còn không gả cho ta sao?”
Đường đường Tấn Vương điện hạ, vô số người tôn sùng cúng bái, mỗi người đều đoán hắn sau này chắc chắn đột phá thần vị, có thể vĩnh sinh.
Tấn Vương điện hạ xuất chúng như vậy, lại ăn nói khép nép với một nữ tử, lại vẫn cầu mà không được?
Đây quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ, nhưng việc này đã xảy ra như vậy.
Lý Ngạo Khung hoàn toàn không ngờ tới Nam Cung Lưu Vân sẽ thề! Theo hiểu biết của hắn về Nam Cung Lưu Vân, thằng nhãi này không thể nào tự ý làm những chuyện như vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, nha đầu này ở trong lòng hắn xác xác thật thật rất có trọng lượng.
Lý Ngạo Thiên mắt âm độc nhìn chằm chằm Tô Lạc, giống như rắn độc lẫn trong bụi cỏ, độc ác mà âm hiểm.
Mặt mũi Dao Trì Lý gia… Quả thực bị Nam Cung Lưu Vân giẫm đạp! Hắn cư nhiên dám làm như vậy!
Đối mặt với lời thề của Nam Cung Lưu Vân, nếu nói Tô Lạc trong lòng không có một tia xúc động, đó là giả. Người nào phải cỏ cây mà có thể vô tình?
Nam Cung Lưu Vân lại nắm đúng điểm yếu Tô Lạc thích mềm không thích cứng, từng đợt nhẹ nhàng tấn công liên miên không dứt, Tô Lạc khó có thể không động lòng.
Dù sao cũng đã có hẹn ước ba tháng, Tô Lạc tự nhiên sẽ không ngốc mà hứa hẹn ngay lúc này.
Chỉ thấy nàng tức giận mà đẩy Nam Cung Lưu Vân một phen: “Được rồi, trước mặt mọi người tán tỉnh, ngươi không sợ mất mặt nhưng ta sợ, nói như thế là đủ rồi.”
Nam Cung Lưu Vân trong lòng đau khổ, vì nha đầu này, hắn đường đường Tấn Vương điện hạ mặt mũi cũng đã sớm ném đi rồi, làm gì còn mặt mũi? Hắn đã vất hết thể diện nhận định chắc chắn mình nàng rồi.
Thấy hai người trước mặt mọi người tình chàng ý thiếp, Bắc Thần Ảnh ba người cũng không thấy vấn đề gì, trải qua chuyện trong Tử Ngư điện, bọn họ đã miễn dịch.
Bình luận facebook