Lý Ngạo Khung trong lòng đang buồn bực không có chỗ phát tiết, chờ người nói ra câu nào hợp ý, lời này nói ra vô cùng hợp tâm ý hắn: “Đánh cược như thế nào?”
Nam Cung Lưu Vân gương mặt vô cùng an nhàn cười nhẹ: “Chờ sau khi hai bên kết thúc việc lựa chọn, sẽ so sánh tinh thạch thu được, bên nào thua sẽ phải bỏ ra một ngàn viên tinh thạch xanh lá cho bên thắng.”
“Một ngàn viên tinh thạch màu xanh lá? Chỉ với nàng ta mà dám đánh cược?” Ở trong mắt Lý Ngạo Khung, Tô Lạc chỉ là một con kiến nhỏ nhặt không danh tiếng, đừng nói là một ngàn viên, một viên chưa chắc nàng đã có thể lấy ra được?
“Nàng không có, Bổn vương có.” Nam Cung Lưu Vân sao có thể không hiểu được ánh mắt của Lý Ngạo Khung? Liền nói chắc như đinh đóng cột..
“Ngươi… Thật sự là bị ma quỷ che mắt rồi!” Lý Ngạo Khung buồn bực hừ lạnh.
Dao Trì Lý gia nhìn trúng con rể, hôn phu tương lai của Dao Dao vậy mà hắn cứ lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác đi giúp đỡ người khác! Chuyện như vậy làm sao có thể nhẫn nhịn được!
Hắn ngó trái ngó phải, nhìn trên nhìn dưới, nhìn không ra nha đầu thúi này có chỗ nào hơn người. Nếu xét theo ý kiến của hắn, quả thực kém xa Dao Dao về mọi thứ.
Lúc này, hai người đi lên, nâng một cái rương, đem một cái rương đầy nguyên thạch đổ ra hết trên bàn.
Vừa cảm nhận được nguyên thạch bên ngoài, Tiểu Thần Long thật thà chất phác đang ngủ say trong không gian liền tức khắc bật dậy như có công tắc.
“Ngao ô ngao ô…” Tiểu Thần Long hai chân đứng thẳng, hai móng vuốt nhỏ hưng phấn mà vỗ vào vách tường không gian, trong miệng kiềm chế không được nước dãi chảy ròng ròng.
Đồ tốt đồ tốt… Ô ô ô, thật là muốn ăn. Tiểu Thần Long nước dãi chảy ra một tràng dài.
Có thể làm cho Tiểu Thần Long kích động thành như vậy, xem ra tinh thạch bên trong nguyên thạch này quả nhiên là cấp bậc cao. Tô Lạc trong lòng âm thầm gật đầu.
Lúc này, đứng ở bên cạnh bàn dài chỉ có hai người.
Một bên là Tô Lạc, một bên khác là cao thủ Lý Ngạo Khung mời đến đổ thạch.
Nhân xưng Tân tinh thạch vương Vương Trung Quỳ.
Vương Trung Quỳ tuổi tác cỡ chừng ba bốn mươi tuổi, một đôi mắt sắc bén như đao, cái mũi lại hơi cong, điển hình mũi ưng, vừa thấy liền biết là người khôn khéo không dễ trêu.
Lúc này Vương Trung Quỳ cũng đang âm thầm đánh giá Tô Lạc.
Nhìn thấy người mà đối phương chờ tới chờ đi chờ lại như vậy lại là một tiểu cô nương trẻ tuổi, Vương Trung Quỳ trong lòng không tiếng động mà cười, khóe miệng chậm rãi gợi lên một ý cười đầy sự khinh thường.
Còn tưởng rằng đối phương sẽ mời lão tinh thạch vương đến đấu, không ngờ lại mời đến một tiểu nha đầu vô danh tiểu tốt. Nhưng như vậy lại càng tốt, làm cho nàng ta phải thua đến mức khóc trời long đất lở, mới không làm thất vọng Lý đại công tử đã hứa hẹn đủ thứ tốt đẹp.
“Xôn xao…” lại thêm một cái rương bị nâng lên đem sang, nguyên thạch bên trong bị đổ hết lên mặt bàn, phát ra một trận âm thanh vang lên vô cùng thanh thúy.
Bắc Thần Ảnh nói với Tô Lạc: “Quy tắc rất đơn giản, chính là ngươi thấy rằng nguyên thạch nào biểu hiện tốt thì cứ nhặt lên ném vào trong rương của chúng ta bên này, rương này sẽ chứa đồ vật của chúng ta. Đương nhiên, mỗi một lần chỉ có thể lấy một viên.”
Tô Lạc gật gật đầu, tỏ vẻ nàng đã minh bạch.
Trận chia của này, không chỉ so về nhãn lực, còn có cả đua tốc độ.
Nếu không, dù là có nhãn lực tốt nhưng tốc độ lại không có, thì thứ tốt tự nhiên đều sẽ không kịp lấy mà bị người khác cầm đi mất.
Nhìn Tô Lạc kia thần sắc trấn định tự nhiên, Lý Ngạo Khung cùng Vương Trung Quỳ đôi mắt híp lại, đáy mắt đồng thời hiện lên ý mỉa mai cười lạnh.
Bọn họ thực sự khinh thường nàng nha đầu thúi Tô Lạc tuổi còn trẻ như vậy, phải biết rằng, đổ thạch chính là thi nhãn lực cùng kinh nghiệm, nha đầu miệng còn hôi sữa này thì có thể biết cái gì? Cho nên bọn họ đều cảm thấy trận đánh cược này ngay cả so tài cũng không cần, căn bản là chắc chắn sẽ thắng rồi!
“Nhặt cho thật tốt, Dao Trì cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.” Lý Ngạo Khung thả lỏng người, vỗ vỗ vai Vương Trung Quỳ. Sau đó, hắn liếc mắt ngó Tô Lạc một cái, khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, đi đến một bên chờ đợi.
Bị Dao Trì Lý gia đại công tử ký thác kỳ vọng cao, Vương Trung Quỳ hai mắt chứa đầy kích động, dùng sức gật đầu, tỏ vẻ nhất định cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, tiện đà, miệt thị mà liếc mắt ngó Tô Lạc một cái.
Bình luận facebook