Nàng vẫn luôn nhớ lại chuyện của ngày hôm qua.
Tự giễu nồng đậm kia của Nam Cung Lưu Vân, ánh mắt bi thống của hắn cứ tràn đầy trong đầu nàng không chịu đi.
Làm hại Tô Lạc vẫn luôn áy náy vì chuyện ngày hôm qua, chỉ là không dám hạ mình đi tìm Nam Cung Lưu Vân xin lỗi, cho nên sự tình vẫn tiếp tục giằng co.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Bắc Thần đại nhân, đây là khuê phòng của tiểu thư, ngài không thể đi vào…” Tiếng ma ma bên ngoài sân vang lên.
Nhưng là tiếng bước chân kia không hề dừng lại một chút nào, chạy như bay mà bước vào trong phòng của Tô Lạc.
Rèm cửa xốc lên, gương mặt nôn nóng kia của Bắc Thần Ảnh ánh vào mi mắt Tô Lạc.
“Tẩu tử, mau theo ta đi!” Bắc Thần Ảnh vội vã kéo Tô Lạc.
Lòng Tô Lạc lộp bộp một chút, ẩn ẩn hiện lên dự cảm bất thường.
“Có phải Nam Cung Lưu Vân đã xảy ra chuyện hay không?” Lúc này, Tô Lạc có thể rõ ràng mà nghe được tiếng tim đập của mình.
“Phù phù, phù phù!”
Kịch liệt mà rõ ràng.
Giờ khắc này, nàng mới rõ ràng mà ý thức được, nàng khẩn trương và quan tâm Nam Cung Lưu Vân như thế nào.
“Đúng vậy, lão Nhị đã xảy ra chuyện, trên đường từ từ nói với ngươi, chúng ta đi mau!” Bắc Thần Ảnh nôn nóng mà vội vàng.
“Được, ta hiện tại đi theo ngươi.” Tô Lạc đang mặc một chiếc váy màu trắng bợt, không kịp thay quần áo đã chạy như bay theo Bắc Thần Ảnh.
“Tiểu thư...” Lục La mới vừa bưng cho Tô Lạc một chung chè hạt sen nấm tuyết, ngẩng đầu lên thì Tô Lạc đã bay đi như một ngọn gió rồi.
Trong thùng xe rất yên tĩnh.
Một lát sau, Bắc Thần Ảnh vẫn là người thiếu kiên nhẫn trước, mở miệng hỏi: “Hôm qua đa tạ tẩu tử tặng quà.”
“Những cái đó vốn dĩ là của các ngươi.” Tô Lạc rất bình tĩnh. Chuyện ngày hôm qua là nỗi đau trong lòng nàng, nếu như không cần thiết thì không cần phải nhắc lại.
Nhưng mà…
Nếu Bắc Thần Ảnh còn có tâm tư nói giỡn với nàng thì nghĩa là Nam Cung Lưu Vân sự còn chưa tới mức nguy hiểm lắm.
Cho nên, lo sợ của nàng cũng đã chậm rãi hạ xuống.
Bắc Thần Ảnh lại lắc đầu, cặp mắt to xinh đẹp thanh triệt kia nhìn chằm chằm Tô Lạc: “Ngươi biết bên trong những khối nguyên thạch đó là cái gì không?”
“Là cái gì?” Tô Lạc ra vẻ tùy ý nói. Trên thực tế, bên trong là cái gì, Tô Lạc sao lại không biết chứ?
“Mỗi một khối nguyên thạch đều có chứa tinh thạch! Là mỗi một khối nguyên thạch!” Bắc Thần Ảnh khó có thể tin mà lắc đầu, vẻ mặt hơi mang kích động: “Tẩu tử, ngươi rốt cuộc đã làm như thế nào? Sự tình này căn bản là không có khả năng phát sinh!”
Gia tộc lớn như Bắc Thần đương nhiên cũng sẽ dưỡng không ít đổ thạch sư, đổ thạch ra tinh thạch cung ứng cho việc tu luyện của đệ tử trong gia tộc.
Nhưng Bắc Thần Ảnh từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua sự tồn tại thần kỳ nào giống như Tô Lạc.
Hắn có thể tin tưởng chuyện này không liên quan đến bất kì thủ đoạn gian lận nào, bởi vì nguyên thạch là do hắn cung cấp, hơn nữa mọi chuyện đều phát sinh dưới tầm mắt của bọn họ.
Tô Lạc lựa chọn nguyên thạch rất bậy bạ, nhưng mỗi một khối đều có chứa tinh thạch, lại còn đều là tinh thạch quý hiếm!
Chẳng lẽ đôi mắt của Tiểu Lạc có thể xuyên thấu qua vỏ ngoài cứng rắn của nguyên thạch, nhìn đến tinh thạch bên trong?
Ánh mắt của Bắc Thần Ảnh nóng bỏng giống như xem thần linh vậy, nhìn chằm chằm đôi mắt của Tô Lạc.
Nhưng mà, Bắc Thần Ảnh ngay sau đó lại tự lật đổ chính giả thiết của mình. Hắn kiên quyết lắc đầu, không có khả năng, Tô Lạc có thực lực yếu như vậy, cặp mắt kia luyện như thế nào cũng không có khả năng luyện thành tuyệt chiêu nhìn xuyên thấu qua vỏ đá nguyên thạch được.
Không thể không nói, Bắc Thần Ảnh ngươi đã biết rõ chân tướng, chính là, ngươi lại tự mình lật đổ chân tướng...
Bình luận facebook