Bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn đến độ nổi da gà, Tô Lạc khẽ ho nhẹ hai tiếng: “Không phải chỉ là đoán mò thôi sao? Vận khí tốt, còn có thể thế nào được?
Bắc Thần Ảnh bán tín bán nghi.
Nếu như nói Tô Lạc hoàn toàn chỉ dựa vào may mắn, đương nhiên hắn sẽ không tin.
Còn nếu như nói Tô Lạc không dựa vào may mắn, vậy sẽ phải giải thích như thế nào?
Tô Lạc không muốn để lộ ra năng lực đặc biệt của Tiểu Thần Long, bởi vì bé con này rất thần kỳ, nàng không muốn nó bị truy đuổi bởi thế lực ở khắp mọi nơi.
Bởi vì nếu như vậy, nàng căn bản sẽ không có cách nào để bảo vệ nó được an toàn.
“Không tin được lắm!” Bắc Thần Ảnh vẫn giữ vững quan điểm của mình.
“Vậy thì tùy ngươi. Có điều, ngươi phải kín miệng một chút, đừng có nói cho người khác biết. Nếu không, mọi người sẽ chạy đến tìm ta để giám định nguyên thạch, lúc đó ta sẽ bận chết mất.” Nàng không mở nguyên thạch ra trước mặt Lý Ngạo Khung cũng chính là vì chú ý đến điểm này.
Mở tất cả nguyên thạch ra, mỗi viên đều chứa đựng tinh thạch, thành tích chiến đấu như vậy quả thật rất sảng khoái và bắt mắt.
Thế nhưng, hậu quả thì sao?
Tinh thạch là tài nguyên khan hiếm như thế nào? Nếu như để người khác biết được nàng có năng lực kì lạ này, đến lúc đó nàng còn có thể sống yên ổn được nữa hay không?
Còn về Lý Ngạo Khung, lần này hắn thua thảm như vậy, tin rằng với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không nói ra.
Vương Trung Quỳ cũng giống vậy.
“Còn cần ngươi dặn dò chắc, lão nhị đã sớm căn dặn rồi!” Bắc Thần Ảnh tức giận nói.
Nam Cung Lưu Vân há có thể để Tô Lạc có một phần vạn cơ hội phải mạo hiểm chứ? Hắn đã sớm thay Tô Lạc suy tính chu toàn rồi.
“Hắn… Hắn dặn dò lúc nào vậy?” Rõ ràng hôm qua hắn tức giận mà rời đi, tức giận đến nỗi dường như hai người sẽ không bao giờ gặp lại nữa, giống như mỗi người mỗi ngả vậy.
“Hôm qua lúc rời đi.” Bắc Thần Ảnh thuận miệng trả lời.
Hôm qua lúc rời đi? Trái tim Tô Lạc chợt thắt lại, túm chặt lấy Bắc Thần Ảnh: ‘Ngươi không nhớ nhầm chứ?”
“Sao lại nhớ nhầm được? Sau khi ngươi đi, tính khí của lão nhị thật sự không tốt, giống như bị cuồng phong bão táp bao phủ, cũng may mà không dọa chết mấy người bọn ta. Việc quan trọng như vậy, làm sao ta nhớ lầm được?” Đôi mắt to xinh đẹp của Bắc Thần Ảnh lóe lên vẻ nhiều chuyện: “Đúng rồi, rốt cuộc tại sao hôm qua ngươi lại chọc giận hắn? Ta chưa bao giờ thấy lão nhị tức giận như vậy.”
Tô Lạc ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm qua, hắn tức giận không kiềm chế được, tức đến nỗi mất lý trí, nhưng lại vẫn nhắc nhở đám người Bắc Thần những điều này… Sau khi nàng đối xử với hắn như vậy, hắn vẫn chu đáo giải trừ hậu họa về sau cho nàng.
Lồng ngực Tô Lạc nơi gần trái tim nhất quặn thắt lại, nàng chợt thấy mình thật sự rất xấu xa.
Bắc Thần Ảnh nặng nề thở dài một tiếng: “Tô Lạc, ta có thể hỏi ngươi một câu hỏi được không?”
Từ sau khi Tô Lạc quen biết Bắc Thần Ảnh, đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng.
Trịnh trọng, nghiêm túc như vậy.
“Ngươi hỏi đi.” Tô Lạc nghiêm nghị nhìn lại hắn.
“Ngươi nói xem, ngươi đối với mấy người bọn ta đều rất tốt, nhưng tại sao lại cứ thờ ơ với Nam Cung Lưu Vân như vậy?” Bắc Thần Ảnh cực kỳ nghi hoặc.
Có biết bao nhiêu người muốn tranh cướp giành giật, muốn đối xử tốt với Nam Cung Lưu Vân. Nếu như nói chính xác, cả đế đô này có thể vây lại xếp thành một vòng.
Thế nhưng, Nam Cung Lưu Vân lại cứ thích Tô Lạc, mà Tô Lạc lại cứ một mực không đếm xỉa tới hắn. Thật sự khiến cho mấy người đứng ngoài như bọn họ cảm thấy xoắn xuýt.
Một câu này của Bắc Thần Ảnh, quả thực là hỏi khó Tô Lạc rồi.
“Liệu có phải đạt được quá dễ dàng, ngược lại sẽ không cảm thấy quý trọng?” Bắc Thần Ảnh thấy Tô Lạc trầm mặc không nói gì, lại thêm một câu.
Hai tay Tô Lạc vân vê vạt váy, tiếp tục trầm mặc.
Lẽ nào thật sự là do đạt được quá dễ dàng, ngược lại không thấy quý trọng? Tô Lạc để tay lên ngực tự hỏi, nhưng lại xót xa nhận ra, nàng thật sự cũng không hiểu.
Bình luận facebook