Cuối cùng, Bắc Thần Ảnh nhìn Tô Lạc, quay người rời đi.
Tô Lạc đặt tay lên cửa, xoắn xuýt vài lần, cũng không hạ quyết tâm được.
Bên trong mơ hồ truyền tới một thanh âm bực tức: “Bưng ra ngoài!”
Tiếp đó là âm thanh đồ gốm sứ rơi xuống đất loảng xoảng.
Sau đó, cửa phòng mở ra, một nha hoàn bưng một đống mảnh sứ vụn được được thu dọn, mắt đỏ hoe bước ra, đầu ngón tay phủ đầy máu.
Cửa phòng mở ra, Tô Lạc ngửi thấy mùi rượu khó ngửi.
Cửa phòng mở rộng ra, Tô Lạc từng bước đi tới phía hắn.
Lúc này, Nam Cung đang nằm trên giường, mặt hướng vào phía bên trong, chỉ để lộ ra những đường cong thân thể cường tráng phía sau lưng.
Nhìn hắn lúc này trông không ổn chút nào.
Hắn chỉ mặc một bộ quần áo bên trong màu trắng, trên người phủ đầy các vết thương, vải xô quấn cuộn tùy ý, dường như không hề chú tâm xử lý.
“Đã nói không ăn rồi, cút ra ngoài!” Trong giọng nói của Nam Cung Lưu Vân là sự bực mình. Một chiếc gối được ném về phía trước mặt Tô Lạc.
Mặc dù chỉ là một chiếc gối, nhưng với một cường giả cấp tám như hắn, sẽ có sức mạnh kinh người biết bao?
Tô Lạc hơi nghiêng người, theo bản năng tạo ra Linh Vũ Bộ, lúc này mới thoát được một kiếp nạn.
Nếu như đổi thành nha hoàn bình thường, trên mặt đất đã là một thi thể rồi.
Nam Cung Lưu Vân không xoay người lại, vẫn mặt hướng vào tường như cũ, nằm đưa lưng về phía Tô Lạc.
Tô Lạc đứng tại chỗ, không nhúc nhích, ánh mắt nhìn bóng lưng hắn.
Nghĩ đến việc người nam nhân này chỉ vì một câu vô tâm lỡ lời của mình mà gây chiến, chỉ trong một đêm đã khiến cho cả một Long Hổ Môn mà đến triều đình cũng phải kiêng kỵ bị tiêu diệt tan tác, máu chảy thành sông.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt nàng trở nên vi diệu mà phức tạp.
Qua một hồi lâu, thấy người ở phía sau lưng không có động tĩnh gì, Nam Cung Lưu Vân sốt ruột quay người lại: “Tại sao vẫn chưa chết?”
Một chữ “chết” cứng đờ trên đôi môi đỏ xinh đẹp.
Chân mày hắn cau lại, không vui trừng mắt với Tô Lạc, hung dữ nhìn nàng: “Ai cho phép ngươi tới?”
Tô Lạc giả vờ không nghe thấy sự không vui trong lời nói của hắn, từng bước đi tới, cuối cùng đứng vững trước mặt hắn, mắt không hề chớp nhìn trộm hắn, chỉ là không nói câu nào.
Nam Cung Lưu Vân sắc mặt khó coi, hừ lạnh mấy tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Tấn Vương phủ là nơi ngươi muốn tới thì tới chắc?”
Giọng nói của hắn lạnh lẽo, tựa như hàn băng, có thể khiến cho mặt mũi người nghe không còn lại chút gì, chỉ hận không thể ôm mặt khóc mà rời đi.
Nhưng lại Tô Lạc lại nhận ra, mặc dù bộ dạng hắn hung dữ tàn nhẫn, nhưng đáy mắt lại không hề lạnh.
Trên người hắn vẫn còn lưu lại mùi rượu mạnh, mơ hồ có mùi máu tanh, khiến cho người ta láng máng tưởng tượng ra sự hung tàn của hắn tối qua.
Nghĩ đến việc hắn dùng cách này để trút giận, Tô Lạc thấy đau xót trong lòng, theo bản năng quay mặt ra chỗ khác.
Nhìn Tô Lạc đứng trước mặt mình nhưng lại không nói tiếng nào, giọng nói của Nam Cung Lưu Vân càng không vừa ý: “Chày như một khúc gỗ, không biết nói xin lỗi sao?”
Đôi mắt sáng như sao, đen như mực của Tô Lạc chỉ lặng lặng nhìn hắn, trầm mặc, không nói tiếng nào.
Ánh dương chiếu lên mặt hắn, làm tăng thêm mấy phần sức sống của các đường nét lạnh lẽo mà cứng rắn trên góc nghiêng khuôn mặt hắn.
Vẻ đẹp vốn dĩ như một vị thần, do tức giận mà càng trở nên sinh động, gần như khiến cho người ta không thể dời mắt nổi.
Nhất thời, cả hai đều trằm mặc, đưa mắt nhìn đối phương.
Thế giới như dừng lại tại thời khắc này.
Không biết qua bao lâu, Nam Cung Lưu Vân đột nhiên đứng dậy, khập khiễng đi tới kéo cửa phòng ra: “Ngươi tới đây làm gì? Đi nhanh lên! Bây giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Trán Nam Cung Lưu Vân nhăn lại, sắc mặt khó coi, vùng giữa hai lông mày càng trở nên khó chịu.
Tô Lạc vẫn đứng im như cũ, Nam Cung Lưu Vân càng bực mình.
Bình luận facebook