Tô Lạc bước vào điện Kim Loan, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Bắc Thần Ảnh.
Đầu tóc thằng nhỏ ấy rối bù và lộn xộn, nhìn rất chật vật. Sắc mặt hắn mang theo vẻ phong trần mệt mỏi, còn đôi mắt lại vô cùng trầm tĩnh.
Hắn khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào cây cột đỏ chạm trổ hoa văn rồng bay phượng múa, ánh mắt thâm thúy nhìn Tô Lạc mà mỉm cười.
Tô Lạc cười, vỗ lên đầu vai hắn: “Ngươi đến quá muộn rồi, không được xem trò hay. Thật là đáng tiếc mà.”
Bắc Thần Ảnh siết chặt viên tinh thạch màu tím trong tay, giấu ra sau lưng. Trên mặt hắn hiện lên một tia cảm thán: “Đúng là quá đáng tiếc.”
Khi hắn quay mặt về hướng mà Tô Lạc không nhìn rõ được, đáy mắt lại hiện lên vẻ đau buồn.
Suốt mấy ngày trời hắn không quản ngày hay đêm mà rong ruổi trên đường, chạy qua chạy lại giữa Bắc Thần cung và đế đô Đông Lăng.
Vì sợ Dao Trì Lý gia sắp xếp mai phục trên đường, hắn còn nói với Lam Tuyển và Ám Dạ Minh, bảo bọn họ cải trang thành hắn, để đánh lạc hướng mấy tên sát thủ.
Sau đó, hắn chạy thẳng đến hoàng cung. Lúc đến nơi, hắn còn tưởng có thể trực tiếp đi vào, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại bị hiểu nhầm là ăn trộm.
Hắn đã dự tính hết mọi trường hợp, nhưng chính hắn cũng không nghĩ rằng Lạc nha đầu lại tự mình thắng được ải thứ nhất.
Nên lúc này đây, hắn vẫn chưa cần phải ra tay giúp đỡ vội.
Tô phủ.
Tin tức Tô Lạc và Dao Trì tiên tử bất phân thắng bại, cùng vượt qua ải thứ nhất, lan truyền đi vô cùng nhanh chóng.
Chỉ có điều, Tô Tử An tự nhiên lại trở thành người trông mong kết quả nhất.
Khi biết tin, nội tâm hắn lập tức mừng rỡ như điên!
Hắn thật sự không ngờ rằng, nha đầu thúi kia lại có thể tham gia thi đấu, lại còn vượt qua ải cùng lúc với Dao Trì tiên tử nữa chứ.
Nếu nàng là do may mắn mà thắng, thì chắc phải nói rằng, may mắn cũng được xem là một loại thực lực.
Tô Tử An dự định đợi sau khi Tô Lạc về tới, thì hắn sẽ tán dương nàng khắp nơi, để bù đắp lại tình cảm cha con bị thiếu hụt suốt nhiều năm qua giữa bọn họ.
Tô Tử An không khỏi cảm thấy hối hận trong lòng. Mấy năm qua, ở trước mặt mọi người, hắn đối xử với Tô Lạc lạnh nhạt hơn nhiều so với những đứa con khác, toàn bỏ qua sự tồn tại của nàng. Vậy nên giữa hai cha con không có bất kì tình cảm gì.
Nhưng mà chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, sau này, hắn sẽ đối xử với nha đầu kia như viên ngọc quý, sủng ái nàng hết mực. Hắn tin rằng nếu làm như vậy thì tình cảm cha con của bọn họ sẽ ngày càng tốt lên.
Tô Tử An càng nghĩ càng thấy vui vẻ, càng nghĩ lại càng thấy cực kì phấn khích, thì bỗng nhiên, có một phong thư được phóng vào từ cửa sổ.
Bàn tay của Tô Tử An lúc này đang đặt ở trên bàn, mà con dao găm mang theo phong thư lại vừa khéo cắm vào khoảng không nhỏ xíu ở giữa hai ngón tay hắn!
Vừa nhìn đã biết người phóng dao là cao thủ tầm cỡ, nên mới có thể canh chỉnh lực ném chuẩn khác như thế.
Nên nhớ rằng Tô Tử An là cường giả cấp năm đấy.
Tô Tử An nhìn lá thư kia, trong mắt hiên lên nỗi kinh hãi, hắn lao ra ngoài, tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại phát hiện đối phương đã chạy mất từ lâu.
Nói cũng đúng. Kẻ kia có thể thần không biết quỷ không hay mà phóng dao găm vào giữa hai ngón tay của Tô Tử An, thì đã đủ để chứng mình thực lực của hắn mạnh hơn Tô Tử An rất nhiều, vậy sao hắn có thể bị Tô Tử An đuổi kịp chứ?
Cứ cho là Tô Tử An đuổi kịp hắn thì làm được gì hắn chứ?
Suy đi nghĩ lại, Tô Tử An dứt khoát quay trở về sảnh lớn, nhìn lại lá thư không rõ lý do xuất hiện trên bàn, đôi mắt hắn nheo lại đầy cảnh giác.
Hắn có một loại dự cảm không tốt.
Trời đêm đen nhánh như mực.
Tô Tử An một mình trốn đến thư phòng.
Cửa sổ được đóng chặt, xung quanh tối đen tối hù, duỗi tay còn không nhìn thấy năm ngón tay.
Ở trong đêm tối, không ai nhìn rõ được thần sắc của Tô Tử An.
Lúc này, trong tay hắn đang cầm lá thư được phóng vào sảnh lớn hồi chiều, sáp ấn dán phong bì rõ ràng đã bị mở ra.
Tô Tử An lấy thư ra, tỉ mỉ xem lại một lần nữa. Cuối cùng, hắn buồn bực mà quăng lá thư lên bàn.
Chữ viết trên giấy rõ ràng, rành mạch.
Tô Lạc không phải là con gái của Tô Tử An.
Bình luận facebook