Tô Tử An lấy thư ra, tỉ mỉ xem lại một lần nữa. Cuối cùng, hắn buồn bực mà quăng lá thư lên bàn!
Chữ viết trên giấy rõ ràng, rành mạch.
Tô Lạc không phải con gái của hắn. Từ lúc mới lọt lòng, con gái của hắn đã bị người khác tráo đổi rồi.
Chuyện này thật…
Trên trán Tô Tử An nổi đầy gân xanh, sắc mặt tái mét!
Hắn tức giận đấm một quyền thật mạnh lên bàn, lập tức trên mặt bàn xuất hiện một vết lõm bằng đúng nắm tay hắn. Có thể thấy Tô Tử An thật sự sắp giận đến phát điên rồi.
Nếu biết tin này sớm hơn, hắn đã tống cổ Tô Lạc ra khỏi nhà từ lâu rồi. Làm sao có thể còn để nàng sống thoải mái ở đây đến tận bây giờ?
Tin tức này cố tình chọn ngay lúc nàng và Dao Trì tiên tử cạnh tranh vị trí đệ tử của Dung Vân đại sư, ngay lúc Tô Lạc vừa vượt qua ải thứ nhất mà xuất hiện!
Chuyện này bắt hắn xử lý thế nào bây giờ?
Tô Tử An giận dữ đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng, hắn ức chế quá, đập phá tan hoang cả thư phòng!
Lại nói đến Tô Lạc.
Sau khi nàng trở về Tử Đằng Uyển rồi không bước chân ra ngoài nữa.
Cho nên nàng cũng không hay biết tình hình ở chỗ Tô Tử An thế nào.
Lúc này, nàng đang buồn bực vì đề bài của ải thứ hai.
Dung Vân đại sư không lộ ra bất cứ câu nào liên quan đến đề bài. Vậy thì bảo nàng biết đường nào mà lần chứ?
Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long vào lòng ngực, nàng tức giận mà vò vò đầu nó: “Ngươi nói thử xem, Dung Vân đại sư sẽ ra đề gì tiếp theo hả?”
Đáp lại nàng chỉ là khuôn mặt nhỏ vô tội và mờ mịt của Tiểu Thần Long.
Tô Lạc thở dài: “Bỏ đi, hỏi ngươi thì cũng giống như không hỏi vậy. Nhưng mà, thật đúng là kì quái, tại sao Dung Vân đại sư lại đối xử tốt với ngươi như thế? Chẳng lẽ ông ta là bạn cũ của Lão Thần Long?”
Tiểu Thần Long lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nhớ tới Lão Thần Long, Tô Lạc âm thầm hừ một tiếng.
Đồ khốn Lão Thần Long! Lúc trước còn lừa gạt nàng, nói rằng nếu bóp nát ngọc giản, thì dù ở bất cứ đâu trên đại lục hay bất cứ khi nào lão đều sẽ tới cứu, nhưng ở thời điểm mấu chốt thì lại cố tình không xuất hiện.
Nếu không phải có Dung Vân đại sư đến cứu, thì hiện tại nàng và Tiểu Thần Long đều tiêu đời rồi.
Ngay lúc Tô Lạc đang ngồi xếp bằng trên giường mà thở dài chán nản, thì từ cửa sổ vang lên tiếng gõ cộc cộc.
Tô Lạc giật mình.
“Ai?”
“Là ta.”
Thanh âm của Bắc Thần Ảnh cất lên.
“Vào đây rồi nói.” Tô Lạc nói thật khẽ.
Dù sao trời cũng đã tối, lỡ đánh thức người khác thì không tốt chút nào.
Bắc Thần Ảnh nhảy từ cửa sổ vào.
Còn chưa nói được câu nào, thì đã thấy mặt mày hắn tươi cười rạng rỡ, giống như hắn vừa vào phòng đã khiến cả phòng sáng bừng lên.
Trong lòng Tô Lạc cảm thán, thật sự hy vọng hắn cả đời đều có thể lạc quan, vui vẻ như vậy.
“Tẩu tử!” Bắc Thần Ảnh cười hì hì rồi tiến sát lại người Tô Lạc, sau đó, hắn quăng vào lòng ngực nàng một túi đồ vật nặng trịch.
Tô Lạc còn chưa kịp phục hồi tinh thần, thì lại có một âm thanh vọng từ ngoài cửa sổ vào.
“Tẩu tử!” Lam Tuyển cũng nhảy vào phòng, hắn cũng ném vào lòng ngực nàng một túi đồ vật nặng trịch tương tự.
Không đợi Tô Lạc thắc mắc, Ám Dạ Minh cũng định ném cho nàng một túi y chang như vậy.
Nhưng trong lòng ngực Tô Lạc đã không còn chỗ chứa nữa, nên hắn chỉ có thể tạm thời đặt nó dưới đất.
“Các ngươi làm cái gì vậy…” Trong đầu Tô Lạc xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.
Bắc Thần Ảnh xung phong làm người phát ngôn: “Tẩu tử, vừa rồi mấy người chúng ta đi tìm Lãnh dược sư uống rượu.”
“Nhân tiện bọn ta chuốc say Lãnh dược sư luôn.” Lam Tuyển chen vào.
“Lãnh dược sư say rồi mới tiết lộ đề thi bí mật của ải thứ hai, sẽ thi sau mười ngày nữa.” Ám Dạ Minh tiếp lời.
Bắc Thần Ảnh chỉ chỉ vào ba cái bao tải trước mặt Tô Lạc: “Mười ngày sau, đề thi là khảo kiến thức lý luận luyện dược sư. Lãnh dược sư nói, tẩu tử mới chỉ là luyện dược sư sơ cấp nên thi cái này thì ngươi chẳng khác gì pháo hôi cả.”
Lam Tuyển chỉ vào những bao tải, bổ sung thêm: “Cho nên, chúng ta thừa dịp Lãnh dược sư say rượu, bắt ông ta giao ra những cuốn sách mà Dung Vân đại sư cho ông ta học lúc trước.”
Bình luận facebook