“Đồ đệ của Dung Vân không hiểu Thảo Dược Điển Tịch là cái gì, tin này mà lan truyền ra ngoài chẳng phải bôi tro trét trấu lên mặt ta sao!”
Dung Vân đại sư hừ lạnh một tiếng: “Chỉ biết đầu cơ trục lợi thì có lợi ích gì hả? Trong vòng ba ngày, ngươi không những phải học thuộc Thảo Dược Điển Tịch, còn phải nắm rõ tinh túy của nó!”
Sau khi ném cho Tô Lạc những lời này, Dung Vân đại sư xoay người bỏ đi.
Đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia mờ mịt, hai bàn tay nàng siết chặt thành nắm đấm.
Hừ! Lão sư phụ đáng ghét đúng là chỉ giỏi làm mù mắt thiên hạ bằng nhan sắc!
Nàng nhất định phải chứng minh cho hắn biết, Tô Lạc này không cần phải đầu cơ trục lợi thì vẫn có thể làm tốt mọi chuyện.
Chỉ là…
Cuốn Thảo Dược Điển Tích này hình như có rất nhiều từ cổ, lại còn dày hơn cả viên gạch nữa.
Trong vòng ba ngày, nàng phải xử lí xong nó sao?
Lão sư phụ khắc nghiệt này quả thật hạ quyết tâm muốn đuổi nàng xuống núi rồi!
Chỉ đáng tiếc là lão sư phụ không hề biết, nàng có một không gian mà thời gian trong đó có thể chạy nhanh gấp một trăm lần bình thường.
Tô Lạc không chờ đợi gì nữa, vác cục gạch to bự kia trở về phòng mình.
Về phương diện ăn, mặc, ở và đi lại, thì Dung Vân đại sư không hề bạc đãi nàng.
Ở đây, ngoại trừ Dung Vân đại sư và Tô Lạc, thì còn có hai người khác.
Hai người đó là người hầu bên cạnh đại sư.
Bọn họ là anh em song sinh, một người là Tử Nhiên, một người là Tử Vũ.
Tử Nhiên nhìn có vẻ ôn hòa, ngày thường hắn phụ trách chuyện ăn uống của đại sư.
Tử Vũ lại có vẻ lạnh lùng, hờ hững, hắn bình thường không cách xa đại sư dù chỉ một tấc, là cận vệ của đại sư.
Lúc Tô Lạc vừa đến đây, thì Tử Nhiên là người sắp xếp phòng ở cho nàng.
Đó là một tòa tiểu viện độc lập, xung quanh có rất nhiều cây cỏ, mái viện uốn lượn như sóng nước, vừa nhìn sẽ thấy rất tinh tế, xinh đẹp.
Nhưng điều quan trọng nhất chính là Tô Lạc ẩn ẩn cảm thấy linh khí ở chỗ này nồng đậm hơn tất cả những chỗ còn lại.
Hơn nữa, điều khiến Tô Lạc ngạc nhiên nhất là so với phòng của Tử Nhiên và Tử Vũ thì phòng của nàng ở gần chỗ đại sư nhất.
Khi nàng thắc mắc chuyện này, Tử Nhiên cười nói: “Sắp xếp như vậy là để thuận tiện cho Tiểu sư muội đi thỉnh giáo sư phụ.”
Tử Nhiên và Tử Vũ được Dung Vân đại sư nuôi nấng từ nhỏ, được đại sư thu nhận làm đệ tử ngoại môn, cũng không hẳn bị xem là người hầu.
Tuy rằng, Tô Lạc cảm thấy lời nói của Tử Nhiên cũng hợp lí, nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn có một loại cảm giác kì lạ.
Nhưng mà nàng mới đến đây, còn chưa hiểu hết mọi chuyện, cho nên Tô Lạc cười mà không nói gì, cứ thế chấp nhận sự sắp xếp này.
Chỉ là Tô Lạc vẫn cẩn thận mà lén liếc mắt nhìn Tử Nhiên, lại vô tình nhìn thấy trong mắt hắn vụt lên một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất.
Kinh ngạc? Tử Nhiên kinh ngạc chuyện gì? Là vì tiểu viện này sao?
Tô Lạc tỉ mỉ mà kiểm tra tiểu viện này từ trên xuống dưới một lượt, nhưng lại không phát hiện có điều gì bất thường.
Bỏ đi, tới đâu hay tới đó, nàng phải học tập luyện dược thuật thật tốt, đây mới là việc chính.
Như vậy thì nàng mới không bị mỹ nhân sư phụ xem thường nữa!
Sau khi nàng nói Tử Nhiên đừng tới tìm mình trong mấy ngày tới, Tô Lạc đóng cửa phòng lại. Sau đó, nàng ngồi xếp bằng trên giường, mang theo cục gạch sách kia vào không gian.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ban đêm cũng như ban ngày cứ nhẹ nhàng thay đổi luân phiên nhau.
Tới một ngày, Tô Lạc cuối cùng cũng trực tiếp ném cục gạch Thảo Dược Điển Tịch sang một bên, hô to một câu: “Mệt chết ta rồi.”
Sau đó, đầu nàng nghiêng sang một bên, lập tức ngã lưng xuống giường, ngủ mất tiêu.
Tiểu Thần Long lẳng lặng mà lại gần khuôn mặt của Tô Lạc, nhìn thấy tiểu chủ nhân mệt mỏi như vậy, trên mặt nó hiện lên vẻ xót xa.
Nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi nó dùng hai tay bưng một cái ly lại chỗ nàng.
Bên trong cái lý là thiên linh thủy.
Tiểu Thần Long giúp Tô Lạc uống hết cả ly.
Sau đó, nó cuộn cả người lại thành một cái gối, lăn vào trong lòng nàng, an an tĩnh tĩnh mà ngủ cùng với nàng.
Bất tri bất giác, đã ba mươi ngày trôi qua.
Đương nhiên, thời gian bên ngoài mới chỉ qua ba ngày.
Bình luận facebook