Xuyên qua khuôn mặt nàng, đôi mắt Dung Vân đại sư dường như vượt qua thời gian và không gian, thấy lại đoạn hồi ức xưa cũ ngày trước.
Nữ nhân kia xinh đẹp như thần tiên, nàng mặc một bộ y phục màu tím, dáng vẻ như băng cơ ngọc cốt, khuôn mặt tuyết thế không ai so sánh được.
Trong cung điện tối om, nàng lạnh lùng mà đứng thẳng.
Đối diện với nàng là một nam nhân đeo mặt nạ quỷ, toàn thân hắn tỏa ra hơi thở thô bạo lại bá đạo.
“Rầm!” Hắn ném một quyển sách thật dày thật nặng về phía nữ nhân tuyệt sắc kia.
“Nếu ngươi thật lòng muốn cứu hắn, vậy thì người phải học thuộc làu làu cuốn sách này trong vòng ba ngày.”
Nàng nhặt quyển sách kia lên, kiên quyết xoay người bỏ đi.
Ba ngày sau, vẫn tại cung điện âm u cũ.
Nữ nhân tuyệt sắc đoan trang đứng giữa điện, cất giọng lanh lảnh đọc: “…Cao cấp Trung Dược đan có thể dùng thường xuyên, không giới hạn liều lượng, Thần Sương Mù Cương Cường dược thảo…”
Dung Vân đại sư đắm chìm trong hồi ức.
Nhất thời, trong đôi mắt vốn dĩ lạnh nhạt lại xuất hiện vẻ ôn nhu say long người.
Đôi mắt ông ta mải miết nhìn Tô Lạc, không có dấu hiệu sẽ rời đi.
Trong long Tô Lạc xuất hiện một mối nghi ngờ.
Tuy rằng, mỹ nhân sư phụ đang nhìn nàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được rất rõ, ông ta đang tưởng tượng ra một người khác.
Chỉ là nàng không biết người đó là ai. Là ai mà có thể khiến mỹ nhân sư phụ trước giờ vô dục vô cầu, lại có thể xuất hiện vẻ mặt dịu dàng như vậy?
“…Đọc xong rồi ạ.”
Đọc đến nỗi khát khô cả họng, cuối cùng Tô Lạc cũng đọc xong rồi.
Từ đầu đến cuối đều không ngừng nghỉ.
Đọc suốt mấy canh giờ, nhưng nàng vẫn đều đều tiếp tục.
Dung Vân đại sư bị câu nói kia của Tô Lạc làm giật mình, lập tức quay về thực tại.
Khuôn mặt ông ta vốn dĩ chỉ có một biểu cảm, nhưng lúc này lại xuất hiện vẻ bối rối.
Ngay sau đó, ông ta nhíu mày, trừng Tô Lạc: “Đọc xong rồi?”
“Chẳng lẽ nãy giờ sư phụ không nghe gì sao?” Tô Lạc phản bác lại.
Trong mắt Dung Vân đại sư xẹt qua một tia chật vật, chỉ là tốc độ nó biến mất rất nhanh, nên không ai thấy được.
Dung Vân đại sư cầm chén trà lên, nhấp một ngụm. Xong đâu đấy, ông ta mới nói với Tô Lạc: “Trong vòng ba ngày mà học thuộc quyển sách này, lại còn đọc làu làu như vậy, trên đời này chỉ có mình ngươi thôi. Sao, ngươi thấy tự hào lắm hả?”
Tô Lạc âm thầm liếc mắt.
Nàng tự hào lúc nào chứ? Sao mỹ nhân sư phụ cứ có thành kiến với nàng như vậy chứ?
Nhưng mà Tô Lạc cũng đã quen với tính tình của mỹ nhân sư phụ rồi, dù ông ta hay chỉ trích nàng nhưng lại không để bụng bao giờ.
Tâm tình Dung Vân đại sư hôm nay không tốt lắm. Ông ta chỉ ném lại một câu: “Trong vòng nửa tháng tới, ngươi phải thăng cấp lên luyện dược sư trung cấp.”
Nói xong, ông ta lập tức xoay người bỏ đi.
Để lại Tô Lạc vẫn đang há hốc mồm.
Ông ta còn chưa dạy nàng cái gì, mà bắt nàng đột phá là sao? Có loại sư phụ như vậy hả trời? Làm sư phụ như ông ta thật dễ như ăn kẹo luôn.
Nhưng ngay lúc này, Tử Nhiên cười nói với Tô Lạc: “Tiểu sư muội, mau đi theo ta. Ta sẽ dẫn muội đến phòng luyện dược.”
Tô Lạc vừa kịp kéo não lại, thì túm lấy Tử Nhiên hỏi: “Ngươi cũng là luyện dược sư sao?”
“Ta chỉ là dược đồng của sư phụ thôi.” Tử Nhiên khiêm tốn nói.
“Đã đạt cấp gì rồi?” Tô Lạc dò hỏi tới cùng.
“Chỉ mới cao cấp thôi.” Tử Nhiên cười nói.
Chỉ mới… cao cấp?
Người có thể ở bên cạnh hầu hạ mỹ nhân sư phụ, quả nhiên không phải là kẻ đơn giản.
Ngay cả là dược đồng mà cũng đã đạt tới luyện dược sư cao cấp rồi. Nếu Tử Nhiên sống bên ngoài, vậy thì hắn nhất định sẽ trở thành đối tượng mà các thế lực sẵn long tranh đoạt.
“Đi thôi. Tư chất của tiểu sư muội thật đáng kinh ngạc đấy. Sau này, thành tựu của muội chắc chắn rất to lớn.”
Trước đây, Tử Nhiên đối với Tô Lạc chỉ là khách khí ngoài mặt, nhưng từ lúc hắn nhìn thấy Tô Lạc thể hiện lúc nãy, hắn thực sự bị chấn động.
Người có thể đọc thuộc lòng Thảo Dược Điển Tịch từ đầu đến cuối, cả đời này, hắn cũng chưa từng gặp được.
Ngay cả kiếp sau, hắn cũng chưa chắc gặp được ai giống như vậy.
Bình luận facebook