Bởi vì, phía trước có một thứ rất hấp dẫn nó.
Mà nơi nó đang tiến đến lại chính là chiến trường của hai cao thủ tuyệt đỉnh!
Thật là muốn bảo bối không muốn sống nữa mà! Tô Lạc gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Thần Long, mày nhíu chặt: “Có bảo bối gì mà còn quan trọng hơn tính mạng chứ! Cứ chạy lên như vậy chắc chắn sẽ mất mạng!”
Vừa rồi khi Tiểu Thần Long ngoái đầu nhìn lại, truyền tin cho Tô Lạc, nói nó muốn đi lấy bảo bối.
Nhưng mà ở trong lòng Tô Lạc, bất kì loại bảo bối nào đều không thể so sánh với sự an toàn của Tiểu Thần Long.
Tô Lạc gấp đến độ không biết phải làm gì.
Bởi vì bên ngoài núi đất đang sụp đổ, đá vụn rơi đầy, bụi đất đầy trời, đá bay tán loạn, Tiểu Thần Long còn có lớp da cứng rắn, thế nhưng phòng ngự của Tô Lạc sẽ bị phá tan rất dễ dàng.
Đúng lúc này!
Lạc lão gia tử đập một quyền thật mạnh về phía Kim Cương Vượn Vương!
Lực lượng mãnh liệt mênh mông, thế không thể đỡ!
“Đùng!”
Thanh âm mạnh mẽ vang lên, Kim Cương Vượn Vương bị một quyền đánh trúng, thân thể cao to như tháp sắt ngay tức khắc bắn ngược về phía sau.
“Đùng! Đùng! Đùng!” Kim Cương Vượn Vương đụng thẳng vào một vách núi trơn nhẵn.
Nhưng mà, không biết Kim Cương Vượn Vương đụng phải cái gì, trong nháy mắt, vách núi bóng loáng kia dường như đã hiện lên vòng bảo bộ trong suốt, sao đó từng nét vẽ phong ấn phiền phức dần dần hiện lên!
Lúc này vòng bảo bộ trên vách đá mở rộng ra như sóng thần, ánh sáng lóe lên chớp động, loá mắt dị thường, đẹp đến mức làm người ta phải đui mù!
Cỗ uy áp này trong chợp mắt mãnh liệt phát nổ!
Đột nhiên, Kim Cương Vượn Vương dường như đã chạm vào tối kị của vách đá kia, bị đâm cho trực tiếp phát nổ ngay tại chỗ.
Máu tươi giống như hoa vũ bay tán loạn, nhiễm đỏ hơn một nửa ngọn núi.
Nhìn thảm trạng này của Kim Cương Vượn Vương, đám người Tô Lạc đều hít vào một hơi.
Vách núi kia rốt cuộc đang chứa đựng cán khôn bí mật gì? Sao lại có sức mạnh khủng bố đến như vậy?
Đôi mắt của Lạc lão gia tử lại đột nhiên sáng ngời.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, từ trên trời một đạo sấm sét kịch liệt đánh xuống, ầm ầm ầm rung động, thanh âm chấn tới mức khiến lòng người nhiễu loạn.
Chữ khắc bên trên vách đá trơn nhẵn đó từ từ hiện lên đầy đủ.
Một đống chữ phức tạp xuất hiện trước mắt mọi người.
Đám người Tô Lạc quả thật đều xem đến ngây ngẩn cả người.
Ai cũng không thể tưởng được, vách núi mà Kim Cương Vượn Vương vô tình đụng phải, sau đó còn nổ tung nhiễm đỏ cả nửa ngon núi sẽ xuất hiện cảnh tượng kỳ diệu như thế.
“Trên đó viết cái gì vậy?” Tô Lạc nhìn chằm chằm câu chữ kia, từng chữ từng chữ nàng đều biết, nhưng toàn bộ câu nói có ý nghĩa gì thì nàng lại không hiểu nổi.
“Thỉ Nanh sau khi chết được mai tang tại đây.” Tử Nghiên nhìn chằm chằm câu nói kia, hít sâu một hơi, trong thanh âm mang theo một tia run rẩy: “Thỉ Nanh, người thủ hộ thứ nhất của thần mộ Bát Hoang trong truyền thuyết, nghe nói tại nơi mai táng của hắn có cất giấu bản đồ đi đến thần mộ Bát Hoan!”
Mặc dù là người bình tĩnh như Tử Nghiên, môi cũng run nhè nhẹ khi nói đến chuyện này.
Bản đồ thần mộ Bát Hoang? Tô hơi kinh hãi, sắc mặt lại bình tĩnh không gợn sóng.
Trên tay nàng đã có hai mảnh bản đồ thần mộ Bát Hoang, chẳng lẽ nơi này còn một mảnh khác?
Thanh âm của Tử Nghiên run rẩy, dừng lại nói: “Mười thế lực lớn trên đại lục, trải qua vô số năm, đều đang tìm bản đồ thần mộ Bát Hoang, chỉ tiếc cho tới bây giờ, ngay cả một mảnh cũng không tìm được.”
Tô Lạc yên lặng mà quay mặt qua chỗ khác. Bọn họ đương nhiên không tìm thấy, bởi vì trong tay nàng đã có hai mảnh bản đồ rồi.
Tử Nghiên lại nói: “Thành Luyện Ngục yết giá rất rõ ràng, nguyện đổi mười viên tinh thạch màu tím lấy một mảnh bản đồ thần mộ Bát Hoang, đáng tiếc… Vài thập niên qua cũng không có một chút động tĩnh nào.”
Mười viên tinh thạch màu tím đổi một một mảnh bản đồ thần mộ Bát Hoang? Tô Lạc nghe vậy, không khỏi líu lưỡi.
Quý đến thế nha… Tô phủ đáng thương, lúc trước bị mình trộm đi vô cùng dễ dàng luôn.
Bình luận facebook