“Lĩnh vực!” Trong mắt Tô Lạc phụt ra ra ánh sáng lạnh, theo bản năng mà nhìn về hướng Lạc Thịnh Thiên.
Lạc lão gia tử ra tay.
Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười lạnh đạm mạc.
Tử Nghiên nói không sai, Lạc gia thật đúng là cực kì nổi tiếng trong việc bao che khuyết điểm người nhà, ngay cả tranh chấp của tiểu bối cũng phải nhúng tay vào.
Tô Lạc đón nhận tầm mắt của Lạc lão gia tử, thanh âm lãnh đạm: “Tiền bối đây là có ý gì?”
Đôi mắt lạnh nhạt của Lạc lão gia tử đảo qua Tô Lạc, đáy mắt không gợn sóng, hiển nhiên hoàn toàn không để Tô Lạc vào mắt.
Nhưng cũng thật đúng vậy, trong mắt một cao thủ như hắn thì một cấp năm nho nhỏ chẳng đáng gì.
Lạc Điệp Y đắc ý cười lạnh: “Đây là đồ của Lạc gia chúng ta, tiểu tặc, ngươi dám trộm? Vọng tưởng!”
Trong lòng Tô Lạc có chút tức giận đang dần nổi lên.
“Linh sủng nhà ta tìm thấy bảo bối trong ngọn núi này, sao bây giờ lại biến thành của Lạc gia các ngươi rồi? Chẳng lẽ khắp Khu Rừng Hắc Ám này đều là của Lạc gia các ngươi?”
Lạc Điệp Y ỷ vào việc lão gia tử nhà mình đang ở đây, trong phạm vi này hắn là chúa tế độc tôn, cho nên trong lời nói không có chút khách khí nào.
“Nếu không phải gia gia của ta ra tay, linh sủng của ngươi tìm bảo bối kiểu gì? Nếu không có Linh Đạn Cầu của chúng ta, các ngươi sớm đã chết, còn có thể đứng ở chỗ này sao?” Lạc Điệp Y kiêu căng mà liếc xéo Tô Lạc.
Tử Nghiên sắc mặt không vui: “Nếu không phải các ngươi đánh thức Kim Cương Vượn Vương thì sao sẽ có chuyện này chứ? Chúng ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi còn dám kể công!”
Lạc Điệp Y nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, thẹn quá thành giận, tức muốn hộc máu mà chỉ vào Tử Nghiên: “Cái gì? Ân cứu mạng không thèm báo đáp, còn muốn chất vấn ta? Thành Luyện Ngục các ngươi thật đúng là kiêu ngạo!”
Trong lúc bọn tiểu bối đang khắc khẩu, Lạc lão gia tử khoanh tay mà đứng, hai mắt nhìn chăm chú khối ngọc bích bóng loáng kia, vạt áo phiêu phiêu, tư thái tiên phong đạo cốt.
Nghe được ba chữ Thành Luyện Ngục, khóe mắt của hắn nhàn nhạt mà nhìn Tử Nghiên một cái.
Đối với cường giả như hắn, có thể nhìn tiểu bối một cái như vậy đã là vô cùng khó được.
Tử Nghiên lại cười lạnh liên tục: “Lạc Điệp Y, rốt cuộc là ai kiêu ngạo? Được, ngươi tiếp tục kiêu ngạo cho ta xem, xem vết thương trên mặt ngươi trị như thế nào!”
Tử Nghiên biết rõ trên người Tô Lạc có Sinh Cơ Đan, mà loại thuốc được luyện chế từ đơn thuốc thượng cổ như thế này hoàn toàn là đồ độc quyền, không có chi nhánh!
Lạc Điệp Y còn dám kiêu ngạo nữa, vậy chờ cái mặt kia của nàng bị hủy dung đi!
Nhưng mà Lạc Điệp Y hoàn toàn không biết dung mạo của mình đã bị người khác nắm trong tay, vẫn như cũ kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi.
Nàng cười lạnh mấy tiếng: “Vết thương trên mặt ta cần ngươi quan tâm làm gì? Ca ca đương nhiên sẽ tìm Sinh Cơ Đan cho ta.”
Dù ca ca tìm không được, gia gia cũng sẽ mở miệng đòi cho nàng!
Tô Lạc cười lạnh mà liếc nàng một cái: “Đại sư huynh của ta không còn luyện Sinh Cơ Đan nữa, Lạc cô nương, ngươi không cần ôm hy vọng quá lớn.”
Tô Lạc biết, thật sự nếu không nói rõ thân phận, Tiểu Thần Long sẽ phải chịu ủy khuất.
Nhưng mà, Lạc gia luôn xem nàng là cỏ dại, chưa chắc sẽ tin.
Quả nhiên, Tô Lạc vừa nói xong, Lạc Hạo Thần đã cười lạnh mấy tiếng.
Lạc gia xưa nay là thế gia luyện dược, đối với những tin tức của phương diện này vô cùng tinh thông.
Chuyện Lãnh Diễm luyện chế ra Sinh Cơ Đan, Lạc gia đã sớm rõ ràng, hơn nữa bọn họ còn phái đệ tử trung tâm của gia tộc đi thương lượng với Lãnh Diễm, muốn đổi đơn thuốc thượng cổ kia của hắn.
Nhưng ai biết, Lãnh Diễm lại trực tiếp cự tuyệt, miệng nói có chết cũng không đổi Sinh Cơ Đan phương. Khiến vị đệ tử kia của Lạc gia tức giận đến mức phất tay áo chạy mất.
Lạc Điệp Y chỉ biết Sinh Cơ Đan là của Lãnh dược sư, lại không biết quan hệ giữa Lãnh Dược Sư và nhà mình.
Bình luận facebook