Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
“Thôi cô nương, nhanh một chút! Cùng nô tài thoát khỏi khách điếm!” Tiểu Quế Tử vội vàng lôi kéo Thôi Bán Hạ chạy về phía cửa.
Bị Tiểu Quế Tử lôi kéo chạy mấy bước, Thôi Bán Hạ phát hiện hình như không đúng, vội vàng hỏi: “Trạm Ly Tiêu đâu?” Sao lại không thấy hắn?
“Chủ tử bảo chúng ta đi trước.” Tiểu Quế Tử hầm hừ. Bởi vì bị vẩy dầu, lửa đốt cháy cực nhanh, khói dày đặc tràn ra, Tiểu Quế Tử bị sặc khói ho điên cuồng.
Thôi Bán Hạ thấy tiếp tục thế này không được, liếc đến gần đó, lập tức kéo Tiểu Quế Tử chạy đến giếng nước.
“Thôi cô nương, cô làm cái gì? Hiện tại chúng ta phải nhanh chạy ra khỏi khách điếm!” Tiểu Quế Tử kêu to.
“Câm miệng!” Thôi Bán Hạ quăng thùng gỗ xuống, nhanh chóng kéo thùng nước, dội lên người Tiểu Quế Tử: “Đừng đứng đực ra đó, mau chóng tìm chăn bông về đây!”
Tiểu Quế Tử sửng sốt, lập tức hiểu ý tứ Thôi Bán Hạ, vội vàng vọt vào gian phòng lôi hai cái chăn bông ra ngoài.
Thừa dịp Tiểu Quế Tử tìm chăn bông, Thôi Bán Hạ lại kéo thùng nước, dội ướt chính mình.
“Thôi cô nương! Chăn bông!” Tiểu Quế Tử rất nhanh ôm hai cái chăn bông tới đây.
“Làm ướt chăn bông nhanh!” Thôi Bán Hạ kêu, hai người vội vàng dội nước, thấm ướt chăn bông.
Vừa cầm chăn bông, Thôi Bán Hạ vừa hỏi: “Trạm Ly Tiêu đâu? Hắn ở đâu?” Nàng biết Trạm Ly Tiêu tuyệt đối sẽ không bỏ nàng lại mà rời đi trước, hắn nhất định là gặp phải chuyện gì.
“Chủ tử không có việc gì, ngài sai nô tài dẫn cô nương đi trốn trước, chúng ta mau oh...” Một cái chăn bông ướt nhẹp đột nhiên vứt lên đầu Tiểu Quế tử, chăn bông bị nước thấm ướt rất nặng, Tiểu Quế Tử đau đến kêu một tiếng: “Thôi cô nương, cô làm cái gì!” Hắn rống giận.
Thôi Bán Hạ cũng rống theo: “Nói cho ta biết! Trạm Ly Tiêu đâu rồi?” Không thấy Trạm Ly Tiêu nàng không yên lòng
Tiểu Quế Tử gấp gáp giậm chân: “Chủ tử gặp phải thích khách, đang đối phó với bọn chúng, chúng ta không giúp được gì, đi mau!”
Bị Tiểu Quế Tử lôi kéo chạy mấy bước, Thôi Bán Hạ phát hiện hình như không đúng, vội vàng hỏi: “Trạm Ly Tiêu đâu?” Sao lại không thấy hắn?
“Chủ tử bảo chúng ta đi trước.” Tiểu Quế Tử hầm hừ. Bởi vì bị vẩy dầu, lửa đốt cháy cực nhanh, khói dày đặc tràn ra, Tiểu Quế Tử bị sặc khói ho điên cuồng.
Thôi Bán Hạ thấy tiếp tục thế này không được, liếc đến gần đó, lập tức kéo Tiểu Quế Tử chạy đến giếng nước.
“Thôi cô nương, cô làm cái gì? Hiện tại chúng ta phải nhanh chạy ra khỏi khách điếm!” Tiểu Quế Tử kêu to.
“Câm miệng!” Thôi Bán Hạ quăng thùng gỗ xuống, nhanh chóng kéo thùng nước, dội lên người Tiểu Quế Tử: “Đừng đứng đực ra đó, mau chóng tìm chăn bông về đây!”
Tiểu Quế Tử sửng sốt, lập tức hiểu ý tứ Thôi Bán Hạ, vội vàng vọt vào gian phòng lôi hai cái chăn bông ra ngoài.
Thừa dịp Tiểu Quế Tử tìm chăn bông, Thôi Bán Hạ lại kéo thùng nước, dội ướt chính mình.
“Thôi cô nương! Chăn bông!” Tiểu Quế Tử rất nhanh ôm hai cái chăn bông tới đây.
“Làm ướt chăn bông nhanh!” Thôi Bán Hạ kêu, hai người vội vàng dội nước, thấm ướt chăn bông.
Vừa cầm chăn bông, Thôi Bán Hạ vừa hỏi: “Trạm Ly Tiêu đâu? Hắn ở đâu?” Nàng biết Trạm Ly Tiêu tuyệt đối sẽ không bỏ nàng lại mà rời đi trước, hắn nhất định là gặp phải chuyện gì.
“Chủ tử không có việc gì, ngài sai nô tài dẫn cô nương đi trốn trước, chúng ta mau oh...” Một cái chăn bông ướt nhẹp đột nhiên vứt lên đầu Tiểu Quế tử, chăn bông bị nước thấm ướt rất nặng, Tiểu Quế Tử đau đến kêu một tiếng: “Thôi cô nương, cô làm cái gì!” Hắn rống giận.
Thôi Bán Hạ cũng rống theo: “Nói cho ta biết! Trạm Ly Tiêu đâu rồi?” Không thấy Trạm Ly Tiêu nàng không yên lòng
Tiểu Quế Tử gấp gáp giậm chân: “Chủ tử gặp phải thích khách, đang đối phó với bọn chúng, chúng ta không giúp được gì, đi mau!”
Bình luận facebook