Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
“Mau! Mau ra cửa thành!” Thôi Bán Hạ la hét.
Trạm Ly Tiêu ôm nàng nhanh chóng bay ra khỏi thành, Thôi Bán Hạ vẫn nhìn chằm chằm về phía sau, thấy không có truy binh, nàng cuối cùng cũng nhẹ thở phào một hơi.
“Trạm Ly Tiêu, không có truy binh rồi. Nhanh, cho ta xem thương thế của ngươi.”
Trạm Ly Tiêu không lên tiếng, vẫn ôm nàng, bước chân chạy đi cũng không chậm lại.
Còn chưa đủ xa, bây giờ vẫn không thể dừng... Hắn mím môi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vẫn tỉnh táo sắc bén.
Thôi Bán Hạ nghe tiếng hắn hô hấp bất thường, ngẩng đầu, thấy khóe miệng hắn tràn ra máu đen, nàng sửng sốt một chút, vội vàng nhìn về phía vai hắn, máu chảy ra cũng là đen.
Nhát kiếm kia có độc.
Lúc này Trạm Ly Tiêu đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân hình dừng lại, không thể tiếp tục khống chế lực, ôm Thôi Bán Hạ rơi xuống, trước khi ngã trên mặt đất, hắn không quên che chở nàng, để bản thân rơi xuống đất trước.
“Trạm Ly Tiêu!” Thôi Bán Hạ nhanh chóng bò dậy.
“Hạ Hạ, nàng có bị thương không?” Hắn hỏi nàng, khuôn mặt tái nhợt nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười.
Thôi Bán Hạ cảm giác trong lòng vừa chua vừa chát, nàng giận trừng hắn: “Bị thương là ngươi! Ngu ngốc! Trúng độc sao không nói! Còn vận nội lực, ngươi biết rõ như thế càng khiến độc phát nhanh hơn!” Hơn nữa lúc rơi xuống đất vẫn không quên dùng thân thể bảo vệ nàng... Kẻ ngốc!
Thấy nàng gấp đến độ giống như sắp khóc, Trạm Ly Tiêu trong lòng hoảng hốt, muốn nói cho nàng biết hắn không có việc gì, đừng lo lắng, vừa muốn mở miệng, lại nôn ra một ngụm máu đen.
Hắn dường như nghe thấy Thôi Bán Hạ đang gọi tên hắn, hắn muốn trấn an nàng, nhưng cuối cùng vẫn ngất đi.
Trước khi mất đi ý thức, hắn dường như còn thấy nàng khóc...
Trạm Ly Tiêu ôm nàng nhanh chóng bay ra khỏi thành, Thôi Bán Hạ vẫn nhìn chằm chằm về phía sau, thấy không có truy binh, nàng cuối cùng cũng nhẹ thở phào một hơi.
“Trạm Ly Tiêu, không có truy binh rồi. Nhanh, cho ta xem thương thế của ngươi.”
Trạm Ly Tiêu không lên tiếng, vẫn ôm nàng, bước chân chạy đi cũng không chậm lại.
Còn chưa đủ xa, bây giờ vẫn không thể dừng... Hắn mím môi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vẫn tỉnh táo sắc bén.
Thôi Bán Hạ nghe tiếng hắn hô hấp bất thường, ngẩng đầu, thấy khóe miệng hắn tràn ra máu đen, nàng sửng sốt một chút, vội vàng nhìn về phía vai hắn, máu chảy ra cũng là đen.
Nhát kiếm kia có độc.
Lúc này Trạm Ly Tiêu đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân hình dừng lại, không thể tiếp tục khống chế lực, ôm Thôi Bán Hạ rơi xuống, trước khi ngã trên mặt đất, hắn không quên che chở nàng, để bản thân rơi xuống đất trước.
“Trạm Ly Tiêu!” Thôi Bán Hạ nhanh chóng bò dậy.
“Hạ Hạ, nàng có bị thương không?” Hắn hỏi nàng, khuôn mặt tái nhợt nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười.
Thôi Bán Hạ cảm giác trong lòng vừa chua vừa chát, nàng giận trừng hắn: “Bị thương là ngươi! Ngu ngốc! Trúng độc sao không nói! Còn vận nội lực, ngươi biết rõ như thế càng khiến độc phát nhanh hơn!” Hơn nữa lúc rơi xuống đất vẫn không quên dùng thân thể bảo vệ nàng... Kẻ ngốc!
Thấy nàng gấp đến độ giống như sắp khóc, Trạm Ly Tiêu trong lòng hoảng hốt, muốn nói cho nàng biết hắn không có việc gì, đừng lo lắng, vừa muốn mở miệng, lại nôn ra một ngụm máu đen.
Hắn dường như nghe thấy Thôi Bán Hạ đang gọi tên hắn, hắn muốn trấn an nàng, nhưng cuối cùng vẫn ngất đi.
Trước khi mất đi ý thức, hắn dường như còn thấy nàng khóc...
Bình luận facebook