Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-125
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 121: Nguyện vọng!
Trong đại điện, trước toàn thể bá quan văn võ, thánh chỉ báo viễn chinh được tuyên dõng dạc Tịnh Kỳ được đặc ân cho quỳ lĩnh chỉ thay Lục gia Từng lời, từng lời như lưỡi dao đâm vào tim nàng, đau đớn
- Lục gia trung quân ái quốc, trẫm hi vọng sẽ sớm ngày nghe tin thắng trận trở về- Hoàng thượng giọng đều đều- Còn về tam nữ Lục gia, Lục Tịnh Kỳ, nhân lúc ngươi ở đây, trẫm ban cho ngươi một nguyện vọng, coi như là phần thưởng cho Lục nguyên soái nơi sa trường, có thể an tâm chiến đấu
- Tạ hoàng thượng- Tịnh Kỳ cúi đầu, lĩnh chỉ- Tiểu nữ thân là nữ tử, nhưng từ nhỏ đã theo cha học kiếm cung, luận binh pháp Nay có được hoàng ân, không mong gì hơn, chỉ mong hoàng thượng có thể ban cho tiểu nữ một chức tướng lĩnh nhỏ trong quân đội viễn chinh của Lục đại nguyên soái
- Lục Tịnh Kỳ!- Hoàng thượng mất bình tĩnh, bật dậy Rõ ràng đã cho nàng ta một nguyện vọng bình an, nàng ta lại không như cái tên, sống an tĩnh, một lòng muốn đi vào chỗ chết
- Lục Tịnh Kỳ nguyện vì hoàng thượng, vì giang sơn mà cống hiến mạng nhỏ này Mong hoàng thượng suy xét- Tịnh Kỳ kiên quyết
Biết không thể ngăn cản quyết tâm, hoàng thượng đành ban cho Tịnh Kỳ một chức tướng lĩnh rồi bãi triều Nhiều bá quan bàn tán xôn xao, nói về nữ tướng lĩnh đầu tiên từ khi khai quốc đến nay, người ta còn nghĩ sẽ là Lâm gia- Lâm Mỹ Liên, ái nữ Lục gia, tuy có tiếng tăm nhưng luôn sống khép kín, điềm đạm Thật không ngờ lại có chí khí đến thế! Nhưng đồng thời, bọn họ cũng thấy thương thay cho Lục gia, đường đường lừng lẫy, giờ đã đến nước đến cả con gái cũng phải theo cha ra trận
Tịnh Kỳ không quan tâm lời bàn tán của bọn họ, sau khi nhận chức, chẳng kịp về nghỉ ngơi, ngay lập tức thay y phục, chuẩn bị dẫn quân hỗ trợ của triều đình, mang thánh chỉ tới Nam ải
Khi ra đi, chỉ có Bạch Thần Lãng tiễn nàng những bước cuối cùng rời cổng thành
- Tịnh Kỳ, chúng ta ở hai phe đối địch, cũng vì phụ thân ta mà ngươi đi đến bước đường này Nếu ngươi không ghét bỏ ta, tuy rằng hơi muộn nhưng chúng ta vẫn có thể là bằng hữu? - Thần Lãng lên tiếng, sợ rằng không nói ra lời này, sẽ không bao giờ nói được nữa
Tịnh Kỳ dừng bước, nâng ánh mắt u buồn phảng phất nét căm phẫn lên nhìn hắn Bằng hữu? Thần Phong đã từng là bằng hữu duy nhất của ta Vì các người mà ta mất hắn Vì sao ta lại phải kết thêm một bằng hữu mới, ta chỉ cần mình hắn mà thôi
- Vương gia, người quay về đi
- cho đến cuối cùng, ngươi vẫn không muốn kết giao với ta?- Thần Lãng đau lòng Hắn không bao giờ dám có suy nghĩ sẽ tiến xa hơn với nàng Chỉ là muốn trở thành một niềm an ủi, một kẻ đáng tin trong mắt Tịnh Kỳ
Nhưng Lục Tịnh Kỳ chẳng còn đủ lý trí mà suy nghĩ cho kẻ khác nữa rồi Trong lòng nàng giờ chỉ toàn là ích kỷ, nàng chỉ cầu cho Lục gia, Hàn gia, cho những người nàng thương yêu được sống an yên Còn những kẻ khác cuộc sống của bọn họ, nàng không quản nổi, không còn đủ sức mà nghĩ xem họ có vui vẻ hay dằn vặt nữa rồi
Qua cổng thành, Tịnh Kỳ đưa cho Thần Lãng một phong thư, giọng đều đều:
- Vương gia, nếu như người thật lòng lo nghĩ, xin hãy giao bức thư này cho Đại mẫu thân nhà ta Còn những chuyện khác, nếu như có ngày ta đặt chân trở lại kinh thành, lúc đó người sẽ có câu trả lời
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Trong đại điện, trước toàn thể bá quan văn võ, thánh chỉ báo viễn chinh được tuyên dõng dạc Tịnh Kỳ được đặc ân cho quỳ lĩnh chỉ thay Lục gia Từng lời, từng lời như lưỡi dao đâm vào tim nàng, đau đớn
- Lục gia trung quân ái quốc, trẫm hi vọng sẽ sớm ngày nghe tin thắng trận trở về- Hoàng thượng giọng đều đều- Còn về tam nữ Lục gia, Lục Tịnh Kỳ, nhân lúc ngươi ở đây, trẫm ban cho ngươi một nguyện vọng, coi như là phần thưởng cho Lục nguyên soái nơi sa trường, có thể an tâm chiến đấu
- Tạ hoàng thượng- Tịnh Kỳ cúi đầu, lĩnh chỉ- Tiểu nữ thân là nữ tử, nhưng từ nhỏ đã theo cha học kiếm cung, luận binh pháp Nay có được hoàng ân, không mong gì hơn, chỉ mong hoàng thượng có thể ban cho tiểu nữ một chức tướng lĩnh nhỏ trong quân đội viễn chinh của Lục đại nguyên soái
- Lục Tịnh Kỳ!- Hoàng thượng mất bình tĩnh, bật dậy Rõ ràng đã cho nàng ta một nguyện vọng bình an, nàng ta lại không như cái tên, sống an tĩnh, một lòng muốn đi vào chỗ chết
- Lục Tịnh Kỳ nguyện vì hoàng thượng, vì giang sơn mà cống hiến mạng nhỏ này Mong hoàng thượng suy xét- Tịnh Kỳ kiên quyết
Biết không thể ngăn cản quyết tâm, hoàng thượng đành ban cho Tịnh Kỳ một chức tướng lĩnh rồi bãi triều Nhiều bá quan bàn tán xôn xao, nói về nữ tướng lĩnh đầu tiên từ khi khai quốc đến nay, người ta còn nghĩ sẽ là Lâm gia- Lâm Mỹ Liên, ái nữ Lục gia, tuy có tiếng tăm nhưng luôn sống khép kín, điềm đạm Thật không ngờ lại có chí khí đến thế! Nhưng đồng thời, bọn họ cũng thấy thương thay cho Lục gia, đường đường lừng lẫy, giờ đã đến nước đến cả con gái cũng phải theo cha ra trận
Tịnh Kỳ không quan tâm lời bàn tán của bọn họ, sau khi nhận chức, chẳng kịp về nghỉ ngơi, ngay lập tức thay y phục, chuẩn bị dẫn quân hỗ trợ của triều đình, mang thánh chỉ tới Nam ải
Khi ra đi, chỉ có Bạch Thần Lãng tiễn nàng những bước cuối cùng rời cổng thành
- Tịnh Kỳ, chúng ta ở hai phe đối địch, cũng vì phụ thân ta mà ngươi đi đến bước đường này Nếu ngươi không ghét bỏ ta, tuy rằng hơi muộn nhưng chúng ta vẫn có thể là bằng hữu? - Thần Lãng lên tiếng, sợ rằng không nói ra lời này, sẽ không bao giờ nói được nữa
Tịnh Kỳ dừng bước, nâng ánh mắt u buồn phảng phất nét căm phẫn lên nhìn hắn Bằng hữu? Thần Phong đã từng là bằng hữu duy nhất của ta Vì các người mà ta mất hắn Vì sao ta lại phải kết thêm một bằng hữu mới, ta chỉ cần mình hắn mà thôi
- Vương gia, người quay về đi
- cho đến cuối cùng, ngươi vẫn không muốn kết giao với ta?- Thần Lãng đau lòng Hắn không bao giờ dám có suy nghĩ sẽ tiến xa hơn với nàng Chỉ là muốn trở thành một niềm an ủi, một kẻ đáng tin trong mắt Tịnh Kỳ
Nhưng Lục Tịnh Kỳ chẳng còn đủ lý trí mà suy nghĩ cho kẻ khác nữa rồi Trong lòng nàng giờ chỉ toàn là ích kỷ, nàng chỉ cầu cho Lục gia, Hàn gia, cho những người nàng thương yêu được sống an yên Còn những kẻ khác cuộc sống của bọn họ, nàng không quản nổi, không còn đủ sức mà nghĩ xem họ có vui vẻ hay dằn vặt nữa rồi
Qua cổng thành, Tịnh Kỳ đưa cho Thần Lãng một phong thư, giọng đều đều:
- Vương gia, nếu như người thật lòng lo nghĩ, xin hãy giao bức thư này cho Đại mẫu thân nhà ta Còn những chuyện khác, nếu như có ngày ta đặt chân trở lại kinh thành, lúc đó người sẽ có câu trả lời
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook