Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Editor: Nhóc tinh nghịch
“Thật không ngờ là con lại tới nhanh như vậy.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười dịu dàng, từ từ từ từ đi lên phía trước, đứng trước mặt Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương nhìn bên trong tường thủy tinh không có sức sống, nhưng rõ ràng là người còn sống, khẽ mở miệng, run rẩy, không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
“Yên tâm, hắn chưa chết, Lãnh Lăng Vân cũng chưa chết. Bọn họ đều đang đợi ngươi.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Tạp…Mễ…” Thích Ngạo Sương thu hồi tầm mắt, nhìn nụ cười quen thuộc, gọi nhỏ tên hắn.
“Ừ. Ta biết con nhất định sẽ làm được.” Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt, “Vậy ta sẽ tuân thủ lời hứa, cứu bọn họ.”
Thích Ngạo Sương nhìn Tạp Mễ Nhĩ, không nói thêm gì. Nhưng ánh mắt thì mê ly, có gì đó lóe lên trong mắt.
“Ha ha, tiểu Ngạo Sương…” Tạp Mễ Nhĩ vươn tay theo thói quen, muốn nhẹ nhàng vuốt tóc Thích Ngạo Sương.
“Bốp ——!!!” một tiếng vang giòn tan, Thích Ngạo Sương cúi đầu, vươn tay tát mạnh vào bàn tay đang muốn vươn ra của Tạp Mễ Nhĩ.
“Tiểu Ngạo Sương, vẫn giận ta à? Trách ta sao lúc đầu không ra tay cứu Phong Dật Hiên sao?” Tạp Mễ Nhĩ xoa xoa mu bàn tay bị đau, trong giọng điệu có bất đắc dĩ và cưng chiều.
Thích Ngạo Sương vẫn cúi đầu, mắt điếc tai ngơ, rồi từ từ đi lướt qua người Tạp Mễ Nhĩ, đi về phía trước.
“Tiểu Ngạo Sương, được rồi, đừng giận dỗi nữa. Ta sẽ đổi các con lại. Ta cũng đã chuẩn bị tiểu tử Lăng Vân kia cho con. Sau này chúng ta tìm chỗ nào đó không có ai, sống cùng với nhau…” Tạp Mễ Nhĩ xoay người, vươn tay muốn kéo Thích Ngạo Sương. Bàn tay đụng phải tay nàng dần trở nên trong suốt rồi từ từ biến mất.
Thích Ngạo Sương không quay đầu lại, dứt khoát đi về phía trước, cứ như vậy mà đi qua tường thủy tinh lớn sau lưng Tạp Mễ Nhĩ, xuyên qua người bên trong.
Đang khi Thích Ngạo Sương đi qua, thân thể Tạp Mễ Nhĩ hóa thành tro bụi, tan đi. Hắn vẫn duy trì nụ cười dịu dàng tao nhã, mà người bên trong tường thủy tinh kia cũng tan theo.
Thích Ngạo Sương chậm rãi ngẩng đầu lần nữa, trong mắt là sự kiên định vô cùng và trong veo. Cảnh tượng trước mắt thay đổi, là một cầu thang dài. Cầu thang này hướng về phía học viện Tinh Thần.
Hôm qua, hôm nay, ngày mai là thật hay giả?
Giọng của Kiều Nạp Sâm vang lên bên tai Thích Ngạo Sương.
Kiều Nạp Sâm, thật ra thì, hôm qua, hôm nay, ngày mai đều là thật. Đã từng trải qua, đang xảy ra, sắp xảy ra, ai là giả? Không có giả, đều là thật….
Ảo giác vừa rồi cũng là thật. Có điều đó là tương lai, là cảnh tượng mà trong lòng Thích Ngạo Sương muốn thấy nhất.
Thì ra là những gì vừa thấy là vòng khảo hạch thứ ba?
Khảo nghiệm xem tâm trí của người ta có kiên định hay không….
Khi Thích Ngạo Sương đi tới cửa, ba người Địch Thản Tư đã chờ ở đó. Mà Thích Ngạo Sương không phải người đầu tiên thông qua khảo hạch, đi tới cửa. Người đầu tiên là nữ tử áo đỏ toàn thân tỏa ra sát khí. Bây giờ nàng đã thu lại sát khí, đứng lẳng lẳng ở một bên.
“A, ngươi tới rồi.” Kiều Nạp Sâm chủ động chạy về phía Thích Ngạo Sương, chào. Thích Ngạo Sương khẽ gật đầu, không nói gì.
Thích Ngạo Sương liếc nhìn học viện Tinh Thần. Nói là cổng học viện nhưng thật ra không có. Bởi vì cuối bậc thang cuối cùng có một cái hồ khổng lồ. Giữa hồ có hai cánh cửa đá hoa cương vĩ đại đang chuyển động từ từ. Chúng chuyển động qua lại, đổi chỗ cho nhau, chuyển động tự nhiên như một cái thang máy. Kỳ lạ là không có bất cứ vật gì đỡ cánh cửa đá, chỉ chuyển động qua lại trên mặt nước như thế.
Các đệ tử vượt qua khảo hạch tới rất nhanh. Có người mặt nhẹ nhõm, có người đầu đầy mồ hôi, chật vật không thôi. Hiển nhiên có người phải cố gắng rất nhiều mới có thể tỉnh lại từ trong ảo giác. Tháp Lệ Na cũng vượt qua thuận lợi. Những đệ tử Thiên Đạo Môn khác tuy cũng vô cùng chật vật nhưng cũng vượt qua toàn bộ. Không thể không nói đây là một kỳ tích.
Ngay cả như thế thì người qua vòng khảo hạch thứ ba cũng chỉ có một nửa. Chỉ có một nửa người vượt qua. Những đệ tử không vượt qua được sẽ như thế nào, hiển nhiên không thuộc phạm vi quan tâm của bọn họ.
“Mời những người vượt qua ghi danh ở đây, nhận thẻ bài chứng minh thân phận của mình.” Kiều Nạp Sâm cười híp mắt, dẫn đầu đưa mọi người tới hồ, đứng trên tảng đá vừa dừng lại. Ánh mắt Thích Ngạo Sương hướng qua bên này. Nàng vội vàng đi theo, những người khác cũng lục tục theo sau. Tảng đá to như thế, tất cả mọi người đứng lên vẫn còn thấy trống.
Tảng đá dừng lại một lát, mọi người lên xong thì liền chậm rãi đi về phía đối diện. Thích Ngạo Sương thầm than trong lòng. Tảng đá trôi lơ lửng trống không như thế, bên dưới không có gì đỡ, cũng không cảm thấy chút ma lực nào. Học viện Tinh Thần làm thế nào vậy?
Nhìn nước hồ xanh biếc bị tảng đá tạo thành nhiều gợn sóng, thỉnh thoảng có vài con cá vọt lên trên mặt nước, lòng mọi người dần dần từ nặng nề trở lại như cũ. Có người bắt đầu líu ríu hàn huyên.
Thích Ngạo Sương im lặng nhìn nước hồ xanh biếc. Một ánh mắt như có như không luôn hướng về phía nàng. Thích Ngạo Sương biết đó là của đệ tử Thiên Đạo Môn. Hình như là sư tỷ đứng đầu, tên là Tháp Nạp Lan. Nhưng nàng không muốn tìm hiểu thêm. Thân phận của nàng bây giờ là nam tử, nàng không muốn có rắc rối gì với nữ tử khác, khiến người ta hiểu lầm.
Lướt qua mặt hồ xanh biếc, khắc sâu vào tầm mắt là một quảng trường khổng lồ. Ngay phía sau quảng trường là một kiến trúc hùng vĩ như cung điện.
Những đệ tử mới trình thẻ bài chứng minh thân phận. Không phải Địch Thản Tư dẫn đi, cũng không phải thầy của học viện Tinh Thần mà là một đám người mặc áo xám dẫn bọn họ đi vào ký túc xá của mình. Ký túc xá được chia không rõ lắm. Có mười tòa lầu, mỗi tòa chia làm hai, vừa cho đệ tử nam ở, vừa cho đệ tử nữ ở, vào từ hai cửa khác nhau. Tòa nhà đầu tiên là nơi đệ tử mới và đệ tử không qua được tầng đầu tiên của tu luyện tinh thần ở, nên là nơi của những người có địa vị thấp nhất. Tòa nhà thứ hai là nơi của đệ tử đã qua tầng đầu tiên của tu luyện tinh thần, theo thứ tự tính dần lên. Cho nên, tòa nhà cuối cùng có điều kiện tốt nhất, môi trường tao nhã nhất cho tới nay vẫn chưa có người vào ở. Tòa nhà này cũng là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều đệ tử. Đó là nơi tượng trưng cho thực lực và thân phận.
Hai người một phòng. Ở cùng với Thích Ngạo Sương là một thiếu niên ốm yếu, trầm tĩnh ít nói. Hai người chào hỏi hờ hững, biết tên của nhau thì không tiếp xúc nhiều hơn nữa. Tính cách như vậy lại hợp với Thích Ngạo Sương. Nếu là ở cùng với người như Kiều Nạp Sâm thì Thích Ngạo Sương thật nhức đầu. Mỗi người có giường thoải mái, một thư án, một giá sách và một tủ quần áo. Trong tủ có quần áo bốn mùa, mỗi mùa hai bộ, đầy đủ mọi thứ.
Vượt qua khảo hạch và học phí đắt đỏ, những thứ này Thích Ngạo Sương không cần quan tâm. A Nhĩ Đề Tư đã sớm xử lý tốt. Trước khi đi ông giống như nhà giàu mới nổi, quăng cho Thích Ngạo Sương mấy tấm phiếu thủy tinh mệnh giá khổng lồ. Tiền bên trong có bao nhiêu thì có thể đoán ra qua giọng điệu của ông.
A Nhĩ Đề Tư hung dữ nói: “Dùng đi, dùng mạnh tay vào. Ngươi mà dùng không hết thì ta tìm ngươi tính sổ.” Sau đó lại bày ra vẻ mặt đau lòng, “A Nhĩ Đề Tư ta không có gì nhiều, chỉ có nhiều tiền đến mức khiến ta căm ghét.” Hiển nhiên là một điển hình cho con nhà giàu.
Thật ra trong học viện Tinh Thần không phải lo ăn ở tiêu dùng. Bởi vì tất cả đều được tính trong học phí đắt đỏ. Nhưng Phá Thiên vẫn cố ý để Thích Ngạo Sương nhận những phiếu thủy tinh có mệnh giá lớn, nói là có ích sau này. Đối với sự giúp đỡ của Phá Thiên, Thích Ngạo Sương ghi tạc trong lòng.
Căn cứ vào thuộc tính qua khảo nghiệm, Thích Ngạo Sương được phân vào lớp hệ Phong. Mà thiếu niên gầy yếu ở chung phòng với nàng cũng cùng lớp. Trên vách tường trong phòng có một cái bản đồ khổng lồ, tất cả các ký hiệu của học viện Tinh Thần đều được thể hiện rõ ràng. Có nơi màu xanh lá cây, có nơi là màu đỏ với dấu chéo thật lớn. Màu xanh lá cây là khu vực có thể ra vào, màu đỏ là nơi không thể ra vào tùy tiện, đều là những nơi tương đối đặc biệt.
Làm quen với học viện là chuyện của đệ tử, có đi học hay không cũng tùy họ. Có điều hàng năm sẽ có một cuộc tỷ thí để khảo hạch những đệ tử có cùng thực lực với nhau, mười người đứng cuối sẽ bị hạ bậc. Ví dụ như, mười đệ tử tám sao đứng cuối sẽ bị hạ xuống còn bảy sao. Mà cấp thấp nhất, không có sao nào thì mười người đứng cuối sau khảo hạch sẽ bị học viện xóa tên.
Quy định này khiến Thích Ngạo Sương tán thưởng. Không có áp lực thì không có động lực. Vấn đề này học viện Tinh Thần làm rất tốt. Đệ tử bị xóa tên có thể thông qua khảo hạch mà vào học viện lần nữa, tiếp tục khiêu chiến. Điều này trở thành vòng tuần hoàn, thúc đẩy con người ta tiến bộ.
Nghỉ ngơi xong, thiếu niên gầy yếu xoay người tới phòng tắm, thay đồng phục đệ tử màu trắng, trầm mặc ra cửa. Lúc bụng Thích Ngạo Sương phát ra tiếng kêu bất nhã thì nàng mới nhớ ra nên ăn cơm. Chắc là bạn cùng phòng của nàng cũng đi ăn cơm. Thích Ngạo Sương nhìn bản đồ trên vách tường, thay quần áo, đeo thẻ bài chứng minh thân phận trước ngực, đi ra cửa, hướng về phía nhà ăn.
Học viện này chỉ có một nhà ăn, nhưng phía tây học viện có một con đường phồn hoa, có rất nhiều cửa hàng, còn có một cái quán cơm xa hoa nhất.
Đang giờ cơm nên người ra vào nhà ăn không ít. Nhưng nhà ăn lớn như thế lại không hề phải chen lấn mà rất trật tự ngay ngắn.
Thích Ngạo Sương cầm một phần thức ăn tiêu chuẩn trước cửa sổ, tìm một bàn không có người để ngồi. Trong mâm là cơm trộn và một chén canh. Xem ra mùi vị cũng không tệ lắm. Thích Ngạo Sương cầm dao nĩa lên, từ từ thưởng thức.
Lúc này, ở cửa nhà ăn, Tháp Lệ Na và một thiếu nữ nữa bước vào. Tháp Lệ Na liếc mắt một cái là tìm thấy được Thích Ngạo Sương đang ngồi trong góc nhà ăn. Thiếu niên kia có một mái tóc màu đỏ đặc biệt, nhưng trên mặt rất bình tĩnh, im lặng ngồi đó, lẳng lặng ăn bữa trưa của hắn.
“Sao vậy Tháp Lệ Na?” thiếu nữ bên cạnh thấy Tháp Lệ Na đột nhiên dừng bước, hơi thất thần thì không khỏi nghi ngờ, lên tiếng hỏi.
“A, không có gì. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào Vưu Ni Á.” Tháp Lệ Na quay sang cười với thiếu nữ bên cạnh. Thiếu nữ này là vừa quen, ở cùng phòng, tính tình cởi mở phóng khoáng. Bọn họ vừa quen thì liền trở thành bằng hữu.
“Ừ. Sớm nghe nói đồ ăn của học viện Tinh Thần rất ngon. Chúng ta nếm thử chút đi.” Vưu Ni Á như trẻ con, nói đầy hưng phấn.
Tháp Lệ Na mỉm cười, gật đầu, cùng đi với Vưu Ni Á đến trước cửa sổ lấy cơm. Mới vừa lấy đầy đĩa thì thấy mấy người đi về phía Thích Ngạo Sương, sắc mặt không tốt lắm.
Lúc này, tiếng bàn luận xôn xao truyền vào tai Tháp Lệ Na và Vưu Ni Á.
“Chậc chậc, tiểu tử tóc đỏ này là đệ tử mới à?”
“Ngươi nói thật nhảm. Không thấy thẻ bài chứng minh thân phận trước ngực tiểu tử kia à?”
“Khó trách. Hắn gặp xui rồi. Tên khốn Lợi Tư kia thích ăn hiếp đệ tử mới.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi. Ngươi mới có năm sao, Lợi Tư sáu sao rồi. Không liên quan tới chúng ta thì nói ít thôi.”
“Tiểu tử kia thật xui xẻo. Chắc là mái tóc đỏ chói của hắn gây nên chuyện.”
“Cả khuôn mặt xinh đẹp kia nữa….”
Sắc mặt Tháp Lệ Na đại biến. Đệ tử sáu sao lại muốn gây chuyện với người kia. Hắn chỉ vừa mới nhập học mà thôi. Tháp Lệ Na cắn môi, thầm suy nghĩ. Là đệ tử của Thiên Đạo Môn, nàng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng tình thế rất rõ ràng. Bọn họ vừa mới nhập học, tuyệt đối không phải là đối thủ của đệ tử sáu sao được. Phải làm thế nào đây?
“Chậc, Tháp Lệ Na, đi thôi. Đừng xem, coi chừng rước họa vào người.” Vưu Ni Á không biết mối quan hệ giữa Tháp Lệ Na và thiếu niên tóc đỏ kia nên lên tiếng khuyên ngăn. Theo ý nàng, thiếu niên kia đúng là xui xẻo. Sáu sao đó, thực lực không tầm thường đâu.
“Không được. Hắn là sư đệ của ta, là đệ tử của Thiên Đạo Môn ta. Ta không thể khoanh tay đứng nhìn.” Tháp Lệ Na cắn răng, nói đầy kiên định.
“Hả?” Vưu Ni Á hơi sững sờ. Thiếu niên tóc đỏ này là sư đệ của Tháp Lệ Na? Vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc này, Thích Ngạo Sương cũng chú ý tới mấy người tới gần nàng. Quần áo màu trắng, đeo huy hiệu có sáu ngôi sao nhỏ màu vàng. A, đều đã vượt qua tu luyện ở tầng thứ sáu trong tháp Tinh Thần Thiên sao? Nhìn vẻ mặt của bọn họ thì chắc là không có ý tốt rồi.
“Tiểu tử! Ngươi đang ngồi ở chỗ của chúng ta, cút ngay!” Đệ tử sáu sao cầm đầu vứt thứ đang cầm trong tay xuống trước mặt Thích Ngạo Sương, nét mặt khinh thường, quát lạnh.
Tên cầm đầu chính là Lợi Tư. Hắn đột nhiên vứt xuống khiến nước canh văng khắp nơi trên bàn, có một ít bay về phía quần áo trắng như tuyết của Thích Ngạo Sương và khuôn mặt tuấn mỹ kia. Mọi người đều cho rằng nước canh sẽ dính lên người nàng nhưng chúng lại như có mắt, quay lại, văng lên bàn.
“Chỗ của ngươi? Trên đó có khắc tên ngươi không?” Thích Ngạo Sương mỉm cười, cầm muỗng lên, không nhanh không chậm múc một muỗng canh, tao nhã nhấp.
Nụ cười này ngàn vạn phong tình, tao nhã tuyệt đại.
Lợi Tư sửng sốt, mà người phía sau hắn cũng đều ngơ ngác.
Thiếu niên này, trong khoảnh khắc đó còn đẹp hơn cả nữ nhân.
Ảo giác, ảo giác!
Tiểu bạch kiểm đáng chết! Lợi Tư lấy lại tinh thần, trong mắt lóe lên tức giận. Hắn giận mình vừa nãy lại bị một nụ cười của nam nhân khiến mất cả hồn vía.
“Ta nói phải là phải. Cút cho ta! Nếu không, hừ hừ….” Lợi Tư quát lạnh, cuối cùng cười hai tiếng, ý vị sâu xa, không nói tiếp. Có điều sự âm ngoan trong mắt đã nói lên tất cả.
“Thật không ngờ là con lại tới nhanh như vậy.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười dịu dàng, từ từ từ từ đi lên phía trước, đứng trước mặt Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương nhìn bên trong tường thủy tinh không có sức sống, nhưng rõ ràng là người còn sống, khẽ mở miệng, run rẩy, không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
“Yên tâm, hắn chưa chết, Lãnh Lăng Vân cũng chưa chết. Bọn họ đều đang đợi ngươi.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Tạp…Mễ…” Thích Ngạo Sương thu hồi tầm mắt, nhìn nụ cười quen thuộc, gọi nhỏ tên hắn.
“Ừ. Ta biết con nhất định sẽ làm được.” Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt, “Vậy ta sẽ tuân thủ lời hứa, cứu bọn họ.”
Thích Ngạo Sương nhìn Tạp Mễ Nhĩ, không nói thêm gì. Nhưng ánh mắt thì mê ly, có gì đó lóe lên trong mắt.
“Ha ha, tiểu Ngạo Sương…” Tạp Mễ Nhĩ vươn tay theo thói quen, muốn nhẹ nhàng vuốt tóc Thích Ngạo Sương.
“Bốp ——!!!” một tiếng vang giòn tan, Thích Ngạo Sương cúi đầu, vươn tay tát mạnh vào bàn tay đang muốn vươn ra của Tạp Mễ Nhĩ.
“Tiểu Ngạo Sương, vẫn giận ta à? Trách ta sao lúc đầu không ra tay cứu Phong Dật Hiên sao?” Tạp Mễ Nhĩ xoa xoa mu bàn tay bị đau, trong giọng điệu có bất đắc dĩ và cưng chiều.
Thích Ngạo Sương vẫn cúi đầu, mắt điếc tai ngơ, rồi từ từ đi lướt qua người Tạp Mễ Nhĩ, đi về phía trước.
“Tiểu Ngạo Sương, được rồi, đừng giận dỗi nữa. Ta sẽ đổi các con lại. Ta cũng đã chuẩn bị tiểu tử Lăng Vân kia cho con. Sau này chúng ta tìm chỗ nào đó không có ai, sống cùng với nhau…” Tạp Mễ Nhĩ xoay người, vươn tay muốn kéo Thích Ngạo Sương. Bàn tay đụng phải tay nàng dần trở nên trong suốt rồi từ từ biến mất.
Thích Ngạo Sương không quay đầu lại, dứt khoát đi về phía trước, cứ như vậy mà đi qua tường thủy tinh lớn sau lưng Tạp Mễ Nhĩ, xuyên qua người bên trong.
Đang khi Thích Ngạo Sương đi qua, thân thể Tạp Mễ Nhĩ hóa thành tro bụi, tan đi. Hắn vẫn duy trì nụ cười dịu dàng tao nhã, mà người bên trong tường thủy tinh kia cũng tan theo.
Thích Ngạo Sương chậm rãi ngẩng đầu lần nữa, trong mắt là sự kiên định vô cùng và trong veo. Cảnh tượng trước mắt thay đổi, là một cầu thang dài. Cầu thang này hướng về phía học viện Tinh Thần.
Hôm qua, hôm nay, ngày mai là thật hay giả?
Giọng của Kiều Nạp Sâm vang lên bên tai Thích Ngạo Sương.
Kiều Nạp Sâm, thật ra thì, hôm qua, hôm nay, ngày mai đều là thật. Đã từng trải qua, đang xảy ra, sắp xảy ra, ai là giả? Không có giả, đều là thật….
Ảo giác vừa rồi cũng là thật. Có điều đó là tương lai, là cảnh tượng mà trong lòng Thích Ngạo Sương muốn thấy nhất.
Thì ra là những gì vừa thấy là vòng khảo hạch thứ ba?
Khảo nghiệm xem tâm trí của người ta có kiên định hay không….
Khi Thích Ngạo Sương đi tới cửa, ba người Địch Thản Tư đã chờ ở đó. Mà Thích Ngạo Sương không phải người đầu tiên thông qua khảo hạch, đi tới cửa. Người đầu tiên là nữ tử áo đỏ toàn thân tỏa ra sát khí. Bây giờ nàng đã thu lại sát khí, đứng lẳng lẳng ở một bên.
“A, ngươi tới rồi.” Kiều Nạp Sâm chủ động chạy về phía Thích Ngạo Sương, chào. Thích Ngạo Sương khẽ gật đầu, không nói gì.
Thích Ngạo Sương liếc nhìn học viện Tinh Thần. Nói là cổng học viện nhưng thật ra không có. Bởi vì cuối bậc thang cuối cùng có một cái hồ khổng lồ. Giữa hồ có hai cánh cửa đá hoa cương vĩ đại đang chuyển động từ từ. Chúng chuyển động qua lại, đổi chỗ cho nhau, chuyển động tự nhiên như một cái thang máy. Kỳ lạ là không có bất cứ vật gì đỡ cánh cửa đá, chỉ chuyển động qua lại trên mặt nước như thế.
Các đệ tử vượt qua khảo hạch tới rất nhanh. Có người mặt nhẹ nhõm, có người đầu đầy mồ hôi, chật vật không thôi. Hiển nhiên có người phải cố gắng rất nhiều mới có thể tỉnh lại từ trong ảo giác. Tháp Lệ Na cũng vượt qua thuận lợi. Những đệ tử Thiên Đạo Môn khác tuy cũng vô cùng chật vật nhưng cũng vượt qua toàn bộ. Không thể không nói đây là một kỳ tích.
Ngay cả như thế thì người qua vòng khảo hạch thứ ba cũng chỉ có một nửa. Chỉ có một nửa người vượt qua. Những đệ tử không vượt qua được sẽ như thế nào, hiển nhiên không thuộc phạm vi quan tâm của bọn họ.
“Mời những người vượt qua ghi danh ở đây, nhận thẻ bài chứng minh thân phận của mình.” Kiều Nạp Sâm cười híp mắt, dẫn đầu đưa mọi người tới hồ, đứng trên tảng đá vừa dừng lại. Ánh mắt Thích Ngạo Sương hướng qua bên này. Nàng vội vàng đi theo, những người khác cũng lục tục theo sau. Tảng đá to như thế, tất cả mọi người đứng lên vẫn còn thấy trống.
Tảng đá dừng lại một lát, mọi người lên xong thì liền chậm rãi đi về phía đối diện. Thích Ngạo Sương thầm than trong lòng. Tảng đá trôi lơ lửng trống không như thế, bên dưới không có gì đỡ, cũng không cảm thấy chút ma lực nào. Học viện Tinh Thần làm thế nào vậy?
Nhìn nước hồ xanh biếc bị tảng đá tạo thành nhiều gợn sóng, thỉnh thoảng có vài con cá vọt lên trên mặt nước, lòng mọi người dần dần từ nặng nề trở lại như cũ. Có người bắt đầu líu ríu hàn huyên.
Thích Ngạo Sương im lặng nhìn nước hồ xanh biếc. Một ánh mắt như có như không luôn hướng về phía nàng. Thích Ngạo Sương biết đó là của đệ tử Thiên Đạo Môn. Hình như là sư tỷ đứng đầu, tên là Tháp Nạp Lan. Nhưng nàng không muốn tìm hiểu thêm. Thân phận của nàng bây giờ là nam tử, nàng không muốn có rắc rối gì với nữ tử khác, khiến người ta hiểu lầm.
Lướt qua mặt hồ xanh biếc, khắc sâu vào tầm mắt là một quảng trường khổng lồ. Ngay phía sau quảng trường là một kiến trúc hùng vĩ như cung điện.
Những đệ tử mới trình thẻ bài chứng minh thân phận. Không phải Địch Thản Tư dẫn đi, cũng không phải thầy của học viện Tinh Thần mà là một đám người mặc áo xám dẫn bọn họ đi vào ký túc xá của mình. Ký túc xá được chia không rõ lắm. Có mười tòa lầu, mỗi tòa chia làm hai, vừa cho đệ tử nam ở, vừa cho đệ tử nữ ở, vào từ hai cửa khác nhau. Tòa nhà đầu tiên là nơi đệ tử mới và đệ tử không qua được tầng đầu tiên của tu luyện tinh thần ở, nên là nơi của những người có địa vị thấp nhất. Tòa nhà thứ hai là nơi của đệ tử đã qua tầng đầu tiên của tu luyện tinh thần, theo thứ tự tính dần lên. Cho nên, tòa nhà cuối cùng có điều kiện tốt nhất, môi trường tao nhã nhất cho tới nay vẫn chưa có người vào ở. Tòa nhà này cũng là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều đệ tử. Đó là nơi tượng trưng cho thực lực và thân phận.
Hai người một phòng. Ở cùng với Thích Ngạo Sương là một thiếu niên ốm yếu, trầm tĩnh ít nói. Hai người chào hỏi hờ hững, biết tên của nhau thì không tiếp xúc nhiều hơn nữa. Tính cách như vậy lại hợp với Thích Ngạo Sương. Nếu là ở cùng với người như Kiều Nạp Sâm thì Thích Ngạo Sương thật nhức đầu. Mỗi người có giường thoải mái, một thư án, một giá sách và một tủ quần áo. Trong tủ có quần áo bốn mùa, mỗi mùa hai bộ, đầy đủ mọi thứ.
Vượt qua khảo hạch và học phí đắt đỏ, những thứ này Thích Ngạo Sương không cần quan tâm. A Nhĩ Đề Tư đã sớm xử lý tốt. Trước khi đi ông giống như nhà giàu mới nổi, quăng cho Thích Ngạo Sương mấy tấm phiếu thủy tinh mệnh giá khổng lồ. Tiền bên trong có bao nhiêu thì có thể đoán ra qua giọng điệu của ông.
A Nhĩ Đề Tư hung dữ nói: “Dùng đi, dùng mạnh tay vào. Ngươi mà dùng không hết thì ta tìm ngươi tính sổ.” Sau đó lại bày ra vẻ mặt đau lòng, “A Nhĩ Đề Tư ta không có gì nhiều, chỉ có nhiều tiền đến mức khiến ta căm ghét.” Hiển nhiên là một điển hình cho con nhà giàu.
Thật ra trong học viện Tinh Thần không phải lo ăn ở tiêu dùng. Bởi vì tất cả đều được tính trong học phí đắt đỏ. Nhưng Phá Thiên vẫn cố ý để Thích Ngạo Sương nhận những phiếu thủy tinh có mệnh giá lớn, nói là có ích sau này. Đối với sự giúp đỡ của Phá Thiên, Thích Ngạo Sương ghi tạc trong lòng.
Căn cứ vào thuộc tính qua khảo nghiệm, Thích Ngạo Sương được phân vào lớp hệ Phong. Mà thiếu niên gầy yếu ở chung phòng với nàng cũng cùng lớp. Trên vách tường trong phòng có một cái bản đồ khổng lồ, tất cả các ký hiệu của học viện Tinh Thần đều được thể hiện rõ ràng. Có nơi màu xanh lá cây, có nơi là màu đỏ với dấu chéo thật lớn. Màu xanh lá cây là khu vực có thể ra vào, màu đỏ là nơi không thể ra vào tùy tiện, đều là những nơi tương đối đặc biệt.
Làm quen với học viện là chuyện của đệ tử, có đi học hay không cũng tùy họ. Có điều hàng năm sẽ có một cuộc tỷ thí để khảo hạch những đệ tử có cùng thực lực với nhau, mười người đứng cuối sẽ bị hạ bậc. Ví dụ như, mười đệ tử tám sao đứng cuối sẽ bị hạ xuống còn bảy sao. Mà cấp thấp nhất, không có sao nào thì mười người đứng cuối sau khảo hạch sẽ bị học viện xóa tên.
Quy định này khiến Thích Ngạo Sương tán thưởng. Không có áp lực thì không có động lực. Vấn đề này học viện Tinh Thần làm rất tốt. Đệ tử bị xóa tên có thể thông qua khảo hạch mà vào học viện lần nữa, tiếp tục khiêu chiến. Điều này trở thành vòng tuần hoàn, thúc đẩy con người ta tiến bộ.
Nghỉ ngơi xong, thiếu niên gầy yếu xoay người tới phòng tắm, thay đồng phục đệ tử màu trắng, trầm mặc ra cửa. Lúc bụng Thích Ngạo Sương phát ra tiếng kêu bất nhã thì nàng mới nhớ ra nên ăn cơm. Chắc là bạn cùng phòng của nàng cũng đi ăn cơm. Thích Ngạo Sương nhìn bản đồ trên vách tường, thay quần áo, đeo thẻ bài chứng minh thân phận trước ngực, đi ra cửa, hướng về phía nhà ăn.
Học viện này chỉ có một nhà ăn, nhưng phía tây học viện có một con đường phồn hoa, có rất nhiều cửa hàng, còn có một cái quán cơm xa hoa nhất.
Đang giờ cơm nên người ra vào nhà ăn không ít. Nhưng nhà ăn lớn như thế lại không hề phải chen lấn mà rất trật tự ngay ngắn.
Thích Ngạo Sương cầm một phần thức ăn tiêu chuẩn trước cửa sổ, tìm một bàn không có người để ngồi. Trong mâm là cơm trộn và một chén canh. Xem ra mùi vị cũng không tệ lắm. Thích Ngạo Sương cầm dao nĩa lên, từ từ thưởng thức.
Lúc này, ở cửa nhà ăn, Tháp Lệ Na và một thiếu nữ nữa bước vào. Tháp Lệ Na liếc mắt một cái là tìm thấy được Thích Ngạo Sương đang ngồi trong góc nhà ăn. Thiếu niên kia có một mái tóc màu đỏ đặc biệt, nhưng trên mặt rất bình tĩnh, im lặng ngồi đó, lẳng lặng ăn bữa trưa của hắn.
“Sao vậy Tháp Lệ Na?” thiếu nữ bên cạnh thấy Tháp Lệ Na đột nhiên dừng bước, hơi thất thần thì không khỏi nghi ngờ, lên tiếng hỏi.
“A, không có gì. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào Vưu Ni Á.” Tháp Lệ Na quay sang cười với thiếu nữ bên cạnh. Thiếu nữ này là vừa quen, ở cùng phòng, tính tình cởi mở phóng khoáng. Bọn họ vừa quen thì liền trở thành bằng hữu.
“Ừ. Sớm nghe nói đồ ăn của học viện Tinh Thần rất ngon. Chúng ta nếm thử chút đi.” Vưu Ni Á như trẻ con, nói đầy hưng phấn.
Tháp Lệ Na mỉm cười, gật đầu, cùng đi với Vưu Ni Á đến trước cửa sổ lấy cơm. Mới vừa lấy đầy đĩa thì thấy mấy người đi về phía Thích Ngạo Sương, sắc mặt không tốt lắm.
Lúc này, tiếng bàn luận xôn xao truyền vào tai Tháp Lệ Na và Vưu Ni Á.
“Chậc chậc, tiểu tử tóc đỏ này là đệ tử mới à?”
“Ngươi nói thật nhảm. Không thấy thẻ bài chứng minh thân phận trước ngực tiểu tử kia à?”
“Khó trách. Hắn gặp xui rồi. Tên khốn Lợi Tư kia thích ăn hiếp đệ tử mới.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi. Ngươi mới có năm sao, Lợi Tư sáu sao rồi. Không liên quan tới chúng ta thì nói ít thôi.”
“Tiểu tử kia thật xui xẻo. Chắc là mái tóc đỏ chói của hắn gây nên chuyện.”
“Cả khuôn mặt xinh đẹp kia nữa….”
Sắc mặt Tháp Lệ Na đại biến. Đệ tử sáu sao lại muốn gây chuyện với người kia. Hắn chỉ vừa mới nhập học mà thôi. Tháp Lệ Na cắn môi, thầm suy nghĩ. Là đệ tử của Thiên Đạo Môn, nàng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng tình thế rất rõ ràng. Bọn họ vừa mới nhập học, tuyệt đối không phải là đối thủ của đệ tử sáu sao được. Phải làm thế nào đây?
“Chậc, Tháp Lệ Na, đi thôi. Đừng xem, coi chừng rước họa vào người.” Vưu Ni Á không biết mối quan hệ giữa Tháp Lệ Na và thiếu niên tóc đỏ kia nên lên tiếng khuyên ngăn. Theo ý nàng, thiếu niên kia đúng là xui xẻo. Sáu sao đó, thực lực không tầm thường đâu.
“Không được. Hắn là sư đệ của ta, là đệ tử của Thiên Đạo Môn ta. Ta không thể khoanh tay đứng nhìn.” Tháp Lệ Na cắn răng, nói đầy kiên định.
“Hả?” Vưu Ni Á hơi sững sờ. Thiếu niên tóc đỏ này là sư đệ của Tháp Lệ Na? Vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc này, Thích Ngạo Sương cũng chú ý tới mấy người tới gần nàng. Quần áo màu trắng, đeo huy hiệu có sáu ngôi sao nhỏ màu vàng. A, đều đã vượt qua tu luyện ở tầng thứ sáu trong tháp Tinh Thần Thiên sao? Nhìn vẻ mặt của bọn họ thì chắc là không có ý tốt rồi.
“Tiểu tử! Ngươi đang ngồi ở chỗ của chúng ta, cút ngay!” Đệ tử sáu sao cầm đầu vứt thứ đang cầm trong tay xuống trước mặt Thích Ngạo Sương, nét mặt khinh thường, quát lạnh.
Tên cầm đầu chính là Lợi Tư. Hắn đột nhiên vứt xuống khiến nước canh văng khắp nơi trên bàn, có một ít bay về phía quần áo trắng như tuyết của Thích Ngạo Sương và khuôn mặt tuấn mỹ kia. Mọi người đều cho rằng nước canh sẽ dính lên người nàng nhưng chúng lại như có mắt, quay lại, văng lên bàn.
“Chỗ của ngươi? Trên đó có khắc tên ngươi không?” Thích Ngạo Sương mỉm cười, cầm muỗng lên, không nhanh không chậm múc một muỗng canh, tao nhã nhấp.
Nụ cười này ngàn vạn phong tình, tao nhã tuyệt đại.
Lợi Tư sửng sốt, mà người phía sau hắn cũng đều ngơ ngác.
Thiếu niên này, trong khoảnh khắc đó còn đẹp hơn cả nữ nhân.
Ảo giác, ảo giác!
Tiểu bạch kiểm đáng chết! Lợi Tư lấy lại tinh thần, trong mắt lóe lên tức giận. Hắn giận mình vừa nãy lại bị một nụ cười của nam nhân khiến mất cả hồn vía.
“Ta nói phải là phải. Cút cho ta! Nếu không, hừ hừ….” Lợi Tư quát lạnh, cuối cùng cười hai tiếng, ý vị sâu xa, không nói tiếp. Có điều sự âm ngoan trong mắt đã nói lên tất cả.
Bình luận facebook