Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165
“Ta nói phải là phải. Cút cho ta! Nếu không, hừ hừ….” Lợi Tư quát lạnh, cuối cùng cười hai tiếng, ý vị sâu xa, không nói tiếp. Có điều sự âm ngoan trong mắt đã nói lên tất cả.
“Nếu không thì sao?” Thích Ngạo Sương buông muỗng canh xuống, nhàn nhạt hỏi.
“Nếu không ta liền khiến ngươi tìm răng trên đất.” Lợi Tư cười lạnh, mấy thiếu niên sau hắn cũng cười lạnh theo. Lần đầu tiên thấy đệ tử mới tới kiêu ngạo như thế. Bây giờ hắn có mở miệng cầu xin tha thứ cũng muộn rồi. Nhất định phải đánh người này răng rơi đầy đất mới được!
Khóe mắt Thích Ngạo Sương liếc nhìn xung quanh. Người xung quanh dường như đã thấy quen nên không trách, chỉ dùng khóe mắt liếc bên này. Vui mừng khi người gặp họa có, đồng tình có, căm hận có, lạnh lùng có…
Nhưng không có ai bước ra ngăn cản.
Bất kể là người có sao nhiều hơn người đang khiêu khích trước mắt này hay ít hơn, toàn bộ vững như bàn thạch.
Thì ra là như vậy.
Thích Ngạo Sương chưa kịp nói gì thì đã có một giọng nói vang lên trước.
“Các huynh đều là học trưởng của chúng ta, sao lại làm vậy với đệ tử mới?” một giọng nữ dịu dàng nhưng chứa tức giận truyền tới. Tháp Lệ Na mặt đầy tức giận đi tới, đứng bên cạnh Thích Ngạo Sương.
“A, là người mới à? Cô nàng này vẫn còn rất nóng nảy nhỉ?” Lợi Tư cười ha hả, nhưng không hề nhìn Tháp Lệ Na. Học viện này có rất nhiều nữ tử xinh đẹp lại cá tính, bọn họ đã sớm miễn dịch, càng sẽ không bởi vì đối phương là mỹ nữ mà thu tay lại.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi thật có diễm phúc nha. Lại có nữ nhân chắn gió cho ngươi trước mặt mọi người.”
“Chậc chậc, không tệ, núp sau lưng nữ nhân để được vệ.”
“Tiểu bạch kiểm, chắc đây là sở trường của ngươi?”
Những lời nói nhục mạ người khác không ngừng tuôn ra từ miệng đám người Lợi Tư. Lời nói độc ác ùn ùn kéo tới. Khuôn mặt tuấn mỹ và thái độ lạnh nhạt của Thích Ngạo Sương khiến đám người Lợi Tư cắn răng nghiến lợi.
Mắt Tháp Lệ Na như muốn phun ra lửa, nhìn mọi người trước mặt đầy căm hận, rồi lại nhìn Thích Ngạo Sương đầy căng thẳng. Chỉ sợ là đã tổn thương thiếu niên này, càng sợ hắn không nhịn được kích thích này mà ra tay. Ra tay thì liền hỏng bét, căn bản không phải là đối thủ của đối phương. Nhưng có nam nhân nào chịu được vũ nhục như vậy?
Vưu Ni Á đứng bên cạnh, nói cũng không được mà không nói cũng không xong. Tình huống trước mắt đã như thế, nàng càng nói thì càng phản tác dụng. Phải làm sao đây? Vưu Ni Á lo lắng. Tìm thầy giáo à? Không thể. Ở đây, chỉ cần không phạm vào nội quy của học viện thì thầy giáo không thể quan tâm được.
“Tiểu bạch kiểm, sao vậy, câm rồi à?”
“Ha ha, hắn chỉ có thể nói chuyện với nữ nhân thôi.”
Càng nhiều tiếng giễu cợt phát ra từ miệng đám người Lợi Tư. Sắc mặt của Tháp Lệ Na càng ngày càng khó coi, bọn họ càng ngày càng vui mừng. Nhưng lúc nhìn về phía Thích Ngạo Sương thì nụ cười cứng lại. Vốn bọn hắn nghĩ rằng tiểu tử tóc đỏ này sẽ tức đến đỏ cả mặt, đau đến không muốn sống mới đúng. Vậy thì mục đích của bọn họ đã đạt được một nửa. Chờ tiểu tử tóc đỏ này không chịu nổi kích thích mà ra tay, rồi hung hăng giáo huấn hắn một trận thì thật là chuyện vui đáng hưởng thụ. Không phải bọn họ ra tay trước, có gây chuyện lớn bọn họ cũng không sợ. Những chuyện này bọn họ đã ngựa quen đường cũ rồi.
Nhưng mặt thiếu niên tóc đỏ vẫn bình tĩnh như cũ, tao nhã cắt cái bánh mì trong khay của mình. Bỗng nhiên quay sang, nhẹ nhàng nói với Tháp Lệ Na bên cạnh: “Sư tỷ, đi ăn cơm đi. Bên này hơi bẩn, sợ tỷ ăn không ngon.”
Dứt lời, Tháp Lệ Na sửng sốt, nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm, muốn tìm ra bi phẫn và che giấu trong mắt nàng, nhưng chỉ thấy một mảnh bình tĩnh và thản nhiên. Những người đó không hề ảnh hưởng chút nào tới hắn!
Hắn không sao? Hơn nữa, hắn lại biết tên của mình? Hắn nhớ tên của mình. Bây giờ tuy không phải lúc tìm hiểu chuyện này nhưng Tháp Lệ Na lại nghĩ tới điều này ngay lập tức. Mình sao vậy? Tháp Lệ Na tỉnh hồn, trong lòng hoảng loạn không ngừng.
Nhìn vào mắt Thích Ngạo Sương, giờ phút này đầu óc Tháp Lệ Na trống rỗng, quỷ thần xui khiến mà đồng ý, định xoay người đi tìm chỗ ngồi với Vưu Ni Á. Nhưng Lợi Tư lại lắc mình chắn trước mặt nàng, cười lạnh, nói: “Hai vị tiểu thư, không bằng cùng ngồi với chúng ta đi?” Không đợi Tháp Lệ Na trả lời, Lợi Tư nhìn Thích Ngạo Sương đầy khiêu khích.
Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh xuống, từ từ ngẩng đầu nhìn Lợi Tư đang đắc chí. Lợi Tư đón nhận ánh mắt của Thích Ngạo Sương, tràn đầy khiêu khích. Dần dần, nhìn ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo của nàng, Lợi Tư cảm thấy một cỗ sợ hãi dâng lên từ đáy lòng.
Ánh mắt này như thế nào nhỉ? Tựa như hồ nước lạnh sâu không thấy đáy, vừa lạnh lẽo như bầu trời đêm, như hàn băng vạn năm khiến người ta khiếp sợ.
Lợi Tư dần dần cảm thấy tay chân lạnh lẽo, rồi cả người cũng vậy.
Cảm giác này đáng sợ như đang bị rắn độc nhìn chằm chằm. Không đúng! Là giống như bị Tử Thần nhìn chằm chằm, không chỗ để trốn, cảm giác khó thở.
Tại sao có thể như vậy?!
Nụ cười của Lợi Tư lúc này đã hoàn toàn cứng lại, lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Thiếu niên này là ai? Thật chỉ là đệ tử mới của năm nay sao? Sao lại có khí thế đáng sợ như thế?
Đồng bọn của Lợi Tư đã nhận ra sự bất thường của hắn, có người cau mày, quát: “Tiểu tử, ngươi làm gì vậy?”
Thích Ngạo Sương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía mấy người đó, cười nhạt nhưng không lên tiếng, chỉ nói thật nhỏ với Tháp Lệ Na và Vưu Ni Á đang kinh ngạc: “Sư tỷ, đi ăn cơm đi.”
Tháp Lệ Na lấy lại tinh thần, gật đầu, ngồi cùng Vưu Ni Á ở bàn bên cạnh. Lần này, Lợi Tư không dám ngăn cản nữa.
“Tiểu tử, ta đang hỏi ngươi đấy!” người vừa hỏi thấy Thích Ngạo Sương chỉ là đệ tử mới mà dám không coi lời hắn ra gì, không khỏi thẹn quá hóa giận, vỗ một cái lên bàn. Tiếng động lớn này càng khiến nhiều người chú ý bên này hơn.
Trong lòng Lợi Tư như đang đánh trống. Trực giác cho hắn biết thiếu niên tóc đỏ này có điểm kỳ lạ, tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhưng tình huống đã trở nên như thế, chẳng lẽ bọn họ bỏ cuộc giữa chừng? Nếu vậy thì mặt mũi mất hết rồi còn gì.
Lúc này Thích Ngạo Sương đã ăn xong, vẫn không thèm để ý thiếu niên đang làm ầm ỹ trước mặt, mà cầm khăn ăn trắng tinh, tao nhã lau miệng.
Hành động này không thể nghi ngờ là đã giáng cho thiếu niên ầm ý đó một bạt tai. Thiếu niên thẹn quá hóa giận, không kịp suy nghĩ gì mà giáng ngay một quyền vào mặt Thích Ngạo Sương.
Tháp Lệ Na và Vưu Ni Á kêu lên một tiếng, tim nhảy lên cổ họng. Đối phương có thực lực sáu sao mà Thích Ngạo Sương chỉ là một học sinh vừa nhập học! Sao có thể tránh được một kích này?
Vậy mà, ngay sau đó, người xung quanh toàn bộ sửng sốt.
Thiếu niên vung quyền kia không có bất kỳ dấu hiệu nào mà chợt ngửa mặt, bay ra ngoài, thân thể nện mạnh lên bàn ăn phía sau, rồi nện tiếp lên mấy cái bàn nữa mới dừng lại được. Dáng vẻ vô cùng chật vật, tạm thời không thể đứng lên được.
Rất nhiều người không thấy được Thích Ngạo Sương ra tay thế nào, dùng cách gì để làm được như vậy.
Lúc bọn họ lấy lại được tinh thần thì thiếu niên làm ầm ỹ kia đã bay ra ngoài.
Nhất thời, nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh, bị một màn không thể tưởng tượng nổi trước mắt làm cho kinh hãi.
Đám người Lợi Tư này luôn tìm đệ tử mới gây phiền phức. Tuy đáng ghét nhưng không có chuyện gì lớn xảy ra, người có thực lực mạnh thì mặc kệ, người có thực lực yếu hơn thì không dám để ý tới. Nhưng một màn hôm nay khiến mọi người ngây ngẩn. Thiếu niên tóc đỏ tuấn mỹ đó…Hắn chỉ là đệ tử mới mà lại đánh bay đệ tử có thực lực sáu sao. Chuyện này là sao?
“Ngươi…” Thích Ngạo Sương từ từ đứng lên, nhìn Lợi Tư đang sững sờ trước mắt, chậm rãi nói một chữ.
Trong lòng Lợi Tư vang lên tiếng chuông cảnh giác, cả người căng cứng, nhìn Thích Ngạo Sương, lại mạnh miệng: “Ngươi! Ngươi muốn làm gì?” trong giọng nói mang theo run rẩy mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
“Ta ăn xong rồi, xin tránh ra.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói một câu.
Lợi Tư sửng sốt, há hốc miệng, khôn nói được một chữ.
“Xin tránh ra.” Thích Ngạo Sương vẫn nói lạnh nhạt, ánh mắt hơi lạnh xuống.
Lợi Tư chậm rãi di chuyển thân thể cứng ngắc, nhường đường.
“Đứng lại! Đánh người rồi muốn rời đi như không có gì xảy ra sao?” có người đi lên, đỡ thiếu niên bị Thích Ngạo Sương đánh bay, quát lên đầy phẫn nộ với Thích Ngạo Sương, trong lòng càng thêm xấu hổ. Lần đầu tiên bọn họ bị đệ tử có thực lực thấp hơn mình đánh thành như vậy!
“Ha ha.” Thích Ngạo Sương nhìn người vừa quát, nở nụ cười khiến người khác giật mình. Những người này thật đúng là mặt mũi lớn. Người khiêu khích trước là bọn hắn, ra tay trước cũng là bọn hắn mà lại dám nói mình đánh người rồi muốn rời đi như không có gì xảy ra.
Chẳng hiểu tại sao nụ cười khiến người khác giật mình của Thích Ngạo Sương khiến đám người Lợi Tư thấy mà phát lạnh nhưng rất mê hoặc lòng người. Những người khác cũng ngơ ngác nhìn. Thiếu niên này thật sự là nam nhân à? Có phải là nữ nhân giả trang không? Nhưng hầu kết ở cổ hắn không thể giả được. Sao lại có nam nhân phong hoa tuyệt đại như thế nhỉ?
“Ha ha, hôm nay ta thật sự được mở rộng tầm mắt.” Một giọng nói tràn đầy hài hước đột ngột bay vào tai mọi người, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.
Nhưng đám người Lợi Tư nghe giọng nói này thì người cứng đờ. Giọng nói này bọn họ quá quen rồi. Giọng điệu này bọn họ cũng quá quen rồi.
Vua của người có lời nói ác độc – Kiều Nạp Sâm!
Thực lực xuất sắc, hổ mặt cười, vua của người có lời nói ác độc, tuấn mỹ, làm việc theo tính tình…
Đánh giá về hắn là phức tạp nhất.
Hắn là người khiến người ta kính trọng từ xa, ai cũng không dám trêu chọc hắn. Bởi vì ai nợ hắn cũng phải trả. Dù là Địch Thản Tư, khiến hắn phát bực thì cũng không thể thương lượng. Hắn khiến một trong những hoa khôi của học viện – Lan Ni thường tức giận đến hoa dung thất sắc. Một nhân vật như vậy lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây, nói một câu như thế là muốn làm gì?
Đám người Lợi Tư chợt có dự cảm xấu.
“Người này thay đổi thật nhanh. Ăn hiếp người lại biến thành bị người ăn hiếp, chậc chậc ~~~ có ý tứ.” giọng Kiều Nạp Sâm càng ngày càng gần. Hắn đi từ từ tới, tất cả mọi người tự động nhường một lối đi ở giữa cho hắn. Mặt Kiều Nạp Sâm tươi cười, đi tới trước mặt Thích Ngạo Sương, nhìn đám người Lợi Tư đầy khinh thường, chắt lưỡi cảm thán. Sau đó mặt liền biến sắc, đi quanh đám người Lợi Tư đầy nghi ngờ, sau đó nói một câu khiến đám người Lợi Tư muốn hộc máu.
“Lợi Tư, đã xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay tâm huyết dâng trào muốn diễn vai người bị ức hiếp hả? Sao? Cảm giác thế nào? Có lĩnh hội được gì tâm đắc không?” lúc Kiều Nạp Sâm nói lời này thì thái độ nghiêm túc khác thường, hoàn toàn không có ý giễu cợt chút nào. Chính vẻ mặt nghiêm túc này khiến đám người Lợi Tư muốn hộc máu. Sắm vai? Thật là sắm vai sao? Trước mặt bao nhiêu người mà không cần mặt mũi của mình, phối hợp với người khác khiến mình bị đánh bay. Có vai diễn này sao? Có người chịu bị coi thường như thế sao? Có người thiếu ngược vậy sao? Đáng tiếc là những lời này chỉ dám nói trong lòng mà không dám thốt ra.
“Kiều Nạp Sâm…” Lợi Tư nhìn khuôn mặt nghiêm túc trước mắt, không dám nói lời ngoan độc, vì tên gia hỏa này vô cùng nguy hiểm.
“Ha ha, Thích Ngạo Sương, thật là trùng hợp, đệ cũng ở đây à.” Kiều Nạp Sâm thấy Thích Ngạo Sương thì làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, không khác diễn viên thiên phú là mấy. Rõ ràng vừa vào cửa liền biết nhân vật chính của trò cười này là Thích Ngạo Sương, giờ lại bày ra vẻ mặt thì ra là thế.
Thích Ngạo Sương hờ hững gật đầu coi như trả lời.
“Đi, ta dẫn đệ đi thăm học viện một chút.” Kiều Nạp Sâm nhoẻn miệng cười, nhiệt tình mà nói.
“Không cần, tự ta đi.” Thích Ngạo Sương vẫn trả lời nhàn nhạt như cũ, lướt qua Kiều Nạp Sâm, đi về phía cửa chính.
“Ấy, đừng lạnh lùng như thế chứ. Ta dẫn đệ đi.” Kiều Nạp Sâm như cái đuôi, vội vàng đuổi theo.
Lúc này, toàn bộ người trong nhà ăn câm như hến. Đấy là Kiều Nạp Sâm à? Đó là người đứng thứ hai toàn học viện – Kiều Nạp Sâm sao? Lại có thái độ như thế với một đệ tử mới, lạch bạch đuổi theo đối phương mà người ta lại lờ đi.
Trong lòng mọi người đều nghi ngờ.
Thiếu niên tóc đỏ này là ai?
Đám người Lợi Tư nhìn Thích Ngạo Sương rời đi, không ai dám ngăn cản.
Thích Ngạo Sương cứ đi như thế, không quay đầu lại, Kiều Nạp Sâm ở phía sau hô to gọi nhỏ: “Thích Ngạo Sương, đợi chút nào ~~~”
Một người cứ đi, một người đuổi theo.
Đương nhiên là hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người trên đường. Rất nhiều người nhìn tổ hợp kỳ lạ này đầy tò mò. Thiếu niên tuấn mỹ tóc đỏ ở trước mặt đi nhanh, phía sau là nhân vật phong vân của học viện – Kiều Nạp Sâm – đuổi theo, dây dưa không ngớt.
Rốt cuộc, Thích Ngạo Sương dừng lại, tức giận mà nhìn Kiều Nạp Sâm đã đuổi tới, nói: “Huynh muốn thế nào đây?”
“Nếu không thì sao?” Thích Ngạo Sương buông muỗng canh xuống, nhàn nhạt hỏi.
“Nếu không ta liền khiến ngươi tìm răng trên đất.” Lợi Tư cười lạnh, mấy thiếu niên sau hắn cũng cười lạnh theo. Lần đầu tiên thấy đệ tử mới tới kiêu ngạo như thế. Bây giờ hắn có mở miệng cầu xin tha thứ cũng muộn rồi. Nhất định phải đánh người này răng rơi đầy đất mới được!
Khóe mắt Thích Ngạo Sương liếc nhìn xung quanh. Người xung quanh dường như đã thấy quen nên không trách, chỉ dùng khóe mắt liếc bên này. Vui mừng khi người gặp họa có, đồng tình có, căm hận có, lạnh lùng có…
Nhưng không có ai bước ra ngăn cản.
Bất kể là người có sao nhiều hơn người đang khiêu khích trước mắt này hay ít hơn, toàn bộ vững như bàn thạch.
Thì ra là như vậy.
Thích Ngạo Sương chưa kịp nói gì thì đã có một giọng nói vang lên trước.
“Các huynh đều là học trưởng của chúng ta, sao lại làm vậy với đệ tử mới?” một giọng nữ dịu dàng nhưng chứa tức giận truyền tới. Tháp Lệ Na mặt đầy tức giận đi tới, đứng bên cạnh Thích Ngạo Sương.
“A, là người mới à? Cô nàng này vẫn còn rất nóng nảy nhỉ?” Lợi Tư cười ha hả, nhưng không hề nhìn Tháp Lệ Na. Học viện này có rất nhiều nữ tử xinh đẹp lại cá tính, bọn họ đã sớm miễn dịch, càng sẽ không bởi vì đối phương là mỹ nữ mà thu tay lại.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi thật có diễm phúc nha. Lại có nữ nhân chắn gió cho ngươi trước mặt mọi người.”
“Chậc chậc, không tệ, núp sau lưng nữ nhân để được vệ.”
“Tiểu bạch kiểm, chắc đây là sở trường của ngươi?”
Những lời nói nhục mạ người khác không ngừng tuôn ra từ miệng đám người Lợi Tư. Lời nói độc ác ùn ùn kéo tới. Khuôn mặt tuấn mỹ và thái độ lạnh nhạt của Thích Ngạo Sương khiến đám người Lợi Tư cắn răng nghiến lợi.
Mắt Tháp Lệ Na như muốn phun ra lửa, nhìn mọi người trước mặt đầy căm hận, rồi lại nhìn Thích Ngạo Sương đầy căng thẳng. Chỉ sợ là đã tổn thương thiếu niên này, càng sợ hắn không nhịn được kích thích này mà ra tay. Ra tay thì liền hỏng bét, căn bản không phải là đối thủ của đối phương. Nhưng có nam nhân nào chịu được vũ nhục như vậy?
Vưu Ni Á đứng bên cạnh, nói cũng không được mà không nói cũng không xong. Tình huống trước mắt đã như thế, nàng càng nói thì càng phản tác dụng. Phải làm sao đây? Vưu Ni Á lo lắng. Tìm thầy giáo à? Không thể. Ở đây, chỉ cần không phạm vào nội quy của học viện thì thầy giáo không thể quan tâm được.
“Tiểu bạch kiểm, sao vậy, câm rồi à?”
“Ha ha, hắn chỉ có thể nói chuyện với nữ nhân thôi.”
Càng nhiều tiếng giễu cợt phát ra từ miệng đám người Lợi Tư. Sắc mặt của Tháp Lệ Na càng ngày càng khó coi, bọn họ càng ngày càng vui mừng. Nhưng lúc nhìn về phía Thích Ngạo Sương thì nụ cười cứng lại. Vốn bọn hắn nghĩ rằng tiểu tử tóc đỏ này sẽ tức đến đỏ cả mặt, đau đến không muốn sống mới đúng. Vậy thì mục đích của bọn họ đã đạt được một nửa. Chờ tiểu tử tóc đỏ này không chịu nổi kích thích mà ra tay, rồi hung hăng giáo huấn hắn một trận thì thật là chuyện vui đáng hưởng thụ. Không phải bọn họ ra tay trước, có gây chuyện lớn bọn họ cũng không sợ. Những chuyện này bọn họ đã ngựa quen đường cũ rồi.
Nhưng mặt thiếu niên tóc đỏ vẫn bình tĩnh như cũ, tao nhã cắt cái bánh mì trong khay của mình. Bỗng nhiên quay sang, nhẹ nhàng nói với Tháp Lệ Na bên cạnh: “Sư tỷ, đi ăn cơm đi. Bên này hơi bẩn, sợ tỷ ăn không ngon.”
Dứt lời, Tháp Lệ Na sửng sốt, nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm, muốn tìm ra bi phẫn và che giấu trong mắt nàng, nhưng chỉ thấy một mảnh bình tĩnh và thản nhiên. Những người đó không hề ảnh hưởng chút nào tới hắn!
Hắn không sao? Hơn nữa, hắn lại biết tên của mình? Hắn nhớ tên của mình. Bây giờ tuy không phải lúc tìm hiểu chuyện này nhưng Tháp Lệ Na lại nghĩ tới điều này ngay lập tức. Mình sao vậy? Tháp Lệ Na tỉnh hồn, trong lòng hoảng loạn không ngừng.
Nhìn vào mắt Thích Ngạo Sương, giờ phút này đầu óc Tháp Lệ Na trống rỗng, quỷ thần xui khiến mà đồng ý, định xoay người đi tìm chỗ ngồi với Vưu Ni Á. Nhưng Lợi Tư lại lắc mình chắn trước mặt nàng, cười lạnh, nói: “Hai vị tiểu thư, không bằng cùng ngồi với chúng ta đi?” Không đợi Tháp Lệ Na trả lời, Lợi Tư nhìn Thích Ngạo Sương đầy khiêu khích.
Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh xuống, từ từ ngẩng đầu nhìn Lợi Tư đang đắc chí. Lợi Tư đón nhận ánh mắt của Thích Ngạo Sương, tràn đầy khiêu khích. Dần dần, nhìn ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo của nàng, Lợi Tư cảm thấy một cỗ sợ hãi dâng lên từ đáy lòng.
Ánh mắt này như thế nào nhỉ? Tựa như hồ nước lạnh sâu không thấy đáy, vừa lạnh lẽo như bầu trời đêm, như hàn băng vạn năm khiến người ta khiếp sợ.
Lợi Tư dần dần cảm thấy tay chân lạnh lẽo, rồi cả người cũng vậy.
Cảm giác này đáng sợ như đang bị rắn độc nhìn chằm chằm. Không đúng! Là giống như bị Tử Thần nhìn chằm chằm, không chỗ để trốn, cảm giác khó thở.
Tại sao có thể như vậy?!
Nụ cười của Lợi Tư lúc này đã hoàn toàn cứng lại, lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Thiếu niên này là ai? Thật chỉ là đệ tử mới của năm nay sao? Sao lại có khí thế đáng sợ như thế?
Đồng bọn của Lợi Tư đã nhận ra sự bất thường của hắn, có người cau mày, quát: “Tiểu tử, ngươi làm gì vậy?”
Thích Ngạo Sương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía mấy người đó, cười nhạt nhưng không lên tiếng, chỉ nói thật nhỏ với Tháp Lệ Na và Vưu Ni Á đang kinh ngạc: “Sư tỷ, đi ăn cơm đi.”
Tháp Lệ Na lấy lại tinh thần, gật đầu, ngồi cùng Vưu Ni Á ở bàn bên cạnh. Lần này, Lợi Tư không dám ngăn cản nữa.
“Tiểu tử, ta đang hỏi ngươi đấy!” người vừa hỏi thấy Thích Ngạo Sương chỉ là đệ tử mới mà dám không coi lời hắn ra gì, không khỏi thẹn quá hóa giận, vỗ một cái lên bàn. Tiếng động lớn này càng khiến nhiều người chú ý bên này hơn.
Trong lòng Lợi Tư như đang đánh trống. Trực giác cho hắn biết thiếu niên tóc đỏ này có điểm kỳ lạ, tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhưng tình huống đã trở nên như thế, chẳng lẽ bọn họ bỏ cuộc giữa chừng? Nếu vậy thì mặt mũi mất hết rồi còn gì.
Lúc này Thích Ngạo Sương đã ăn xong, vẫn không thèm để ý thiếu niên đang làm ầm ỹ trước mặt, mà cầm khăn ăn trắng tinh, tao nhã lau miệng.
Hành động này không thể nghi ngờ là đã giáng cho thiếu niên ầm ý đó một bạt tai. Thiếu niên thẹn quá hóa giận, không kịp suy nghĩ gì mà giáng ngay một quyền vào mặt Thích Ngạo Sương.
Tháp Lệ Na và Vưu Ni Á kêu lên một tiếng, tim nhảy lên cổ họng. Đối phương có thực lực sáu sao mà Thích Ngạo Sương chỉ là một học sinh vừa nhập học! Sao có thể tránh được một kích này?
Vậy mà, ngay sau đó, người xung quanh toàn bộ sửng sốt.
Thiếu niên vung quyền kia không có bất kỳ dấu hiệu nào mà chợt ngửa mặt, bay ra ngoài, thân thể nện mạnh lên bàn ăn phía sau, rồi nện tiếp lên mấy cái bàn nữa mới dừng lại được. Dáng vẻ vô cùng chật vật, tạm thời không thể đứng lên được.
Rất nhiều người không thấy được Thích Ngạo Sương ra tay thế nào, dùng cách gì để làm được như vậy.
Lúc bọn họ lấy lại được tinh thần thì thiếu niên làm ầm ỹ kia đã bay ra ngoài.
Nhất thời, nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh, bị một màn không thể tưởng tượng nổi trước mắt làm cho kinh hãi.
Đám người Lợi Tư này luôn tìm đệ tử mới gây phiền phức. Tuy đáng ghét nhưng không có chuyện gì lớn xảy ra, người có thực lực mạnh thì mặc kệ, người có thực lực yếu hơn thì không dám để ý tới. Nhưng một màn hôm nay khiến mọi người ngây ngẩn. Thiếu niên tóc đỏ tuấn mỹ đó…Hắn chỉ là đệ tử mới mà lại đánh bay đệ tử có thực lực sáu sao. Chuyện này là sao?
“Ngươi…” Thích Ngạo Sương từ từ đứng lên, nhìn Lợi Tư đang sững sờ trước mắt, chậm rãi nói một chữ.
Trong lòng Lợi Tư vang lên tiếng chuông cảnh giác, cả người căng cứng, nhìn Thích Ngạo Sương, lại mạnh miệng: “Ngươi! Ngươi muốn làm gì?” trong giọng nói mang theo run rẩy mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
“Ta ăn xong rồi, xin tránh ra.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói một câu.
Lợi Tư sửng sốt, há hốc miệng, khôn nói được một chữ.
“Xin tránh ra.” Thích Ngạo Sương vẫn nói lạnh nhạt, ánh mắt hơi lạnh xuống.
Lợi Tư chậm rãi di chuyển thân thể cứng ngắc, nhường đường.
“Đứng lại! Đánh người rồi muốn rời đi như không có gì xảy ra sao?” có người đi lên, đỡ thiếu niên bị Thích Ngạo Sương đánh bay, quát lên đầy phẫn nộ với Thích Ngạo Sương, trong lòng càng thêm xấu hổ. Lần đầu tiên bọn họ bị đệ tử có thực lực thấp hơn mình đánh thành như vậy!
“Ha ha.” Thích Ngạo Sương nhìn người vừa quát, nở nụ cười khiến người khác giật mình. Những người này thật đúng là mặt mũi lớn. Người khiêu khích trước là bọn hắn, ra tay trước cũng là bọn hắn mà lại dám nói mình đánh người rồi muốn rời đi như không có gì xảy ra.
Chẳng hiểu tại sao nụ cười khiến người khác giật mình của Thích Ngạo Sương khiến đám người Lợi Tư thấy mà phát lạnh nhưng rất mê hoặc lòng người. Những người khác cũng ngơ ngác nhìn. Thiếu niên này thật sự là nam nhân à? Có phải là nữ nhân giả trang không? Nhưng hầu kết ở cổ hắn không thể giả được. Sao lại có nam nhân phong hoa tuyệt đại như thế nhỉ?
“Ha ha, hôm nay ta thật sự được mở rộng tầm mắt.” Một giọng nói tràn đầy hài hước đột ngột bay vào tai mọi người, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.
Nhưng đám người Lợi Tư nghe giọng nói này thì người cứng đờ. Giọng nói này bọn họ quá quen rồi. Giọng điệu này bọn họ cũng quá quen rồi.
Vua của người có lời nói ác độc – Kiều Nạp Sâm!
Thực lực xuất sắc, hổ mặt cười, vua của người có lời nói ác độc, tuấn mỹ, làm việc theo tính tình…
Đánh giá về hắn là phức tạp nhất.
Hắn là người khiến người ta kính trọng từ xa, ai cũng không dám trêu chọc hắn. Bởi vì ai nợ hắn cũng phải trả. Dù là Địch Thản Tư, khiến hắn phát bực thì cũng không thể thương lượng. Hắn khiến một trong những hoa khôi của học viện – Lan Ni thường tức giận đến hoa dung thất sắc. Một nhân vật như vậy lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây, nói một câu như thế là muốn làm gì?
Đám người Lợi Tư chợt có dự cảm xấu.
“Người này thay đổi thật nhanh. Ăn hiếp người lại biến thành bị người ăn hiếp, chậc chậc ~~~ có ý tứ.” giọng Kiều Nạp Sâm càng ngày càng gần. Hắn đi từ từ tới, tất cả mọi người tự động nhường một lối đi ở giữa cho hắn. Mặt Kiều Nạp Sâm tươi cười, đi tới trước mặt Thích Ngạo Sương, nhìn đám người Lợi Tư đầy khinh thường, chắt lưỡi cảm thán. Sau đó mặt liền biến sắc, đi quanh đám người Lợi Tư đầy nghi ngờ, sau đó nói một câu khiến đám người Lợi Tư muốn hộc máu.
“Lợi Tư, đã xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay tâm huyết dâng trào muốn diễn vai người bị ức hiếp hả? Sao? Cảm giác thế nào? Có lĩnh hội được gì tâm đắc không?” lúc Kiều Nạp Sâm nói lời này thì thái độ nghiêm túc khác thường, hoàn toàn không có ý giễu cợt chút nào. Chính vẻ mặt nghiêm túc này khiến đám người Lợi Tư muốn hộc máu. Sắm vai? Thật là sắm vai sao? Trước mặt bao nhiêu người mà không cần mặt mũi của mình, phối hợp với người khác khiến mình bị đánh bay. Có vai diễn này sao? Có người chịu bị coi thường như thế sao? Có người thiếu ngược vậy sao? Đáng tiếc là những lời này chỉ dám nói trong lòng mà không dám thốt ra.
“Kiều Nạp Sâm…” Lợi Tư nhìn khuôn mặt nghiêm túc trước mắt, không dám nói lời ngoan độc, vì tên gia hỏa này vô cùng nguy hiểm.
“Ha ha, Thích Ngạo Sương, thật là trùng hợp, đệ cũng ở đây à.” Kiều Nạp Sâm thấy Thích Ngạo Sương thì làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, không khác diễn viên thiên phú là mấy. Rõ ràng vừa vào cửa liền biết nhân vật chính của trò cười này là Thích Ngạo Sương, giờ lại bày ra vẻ mặt thì ra là thế.
Thích Ngạo Sương hờ hững gật đầu coi như trả lời.
“Đi, ta dẫn đệ đi thăm học viện một chút.” Kiều Nạp Sâm nhoẻn miệng cười, nhiệt tình mà nói.
“Không cần, tự ta đi.” Thích Ngạo Sương vẫn trả lời nhàn nhạt như cũ, lướt qua Kiều Nạp Sâm, đi về phía cửa chính.
“Ấy, đừng lạnh lùng như thế chứ. Ta dẫn đệ đi.” Kiều Nạp Sâm như cái đuôi, vội vàng đuổi theo.
Lúc này, toàn bộ người trong nhà ăn câm như hến. Đấy là Kiều Nạp Sâm à? Đó là người đứng thứ hai toàn học viện – Kiều Nạp Sâm sao? Lại có thái độ như thế với một đệ tử mới, lạch bạch đuổi theo đối phương mà người ta lại lờ đi.
Trong lòng mọi người đều nghi ngờ.
Thiếu niên tóc đỏ này là ai?
Đám người Lợi Tư nhìn Thích Ngạo Sương rời đi, không ai dám ngăn cản.
Thích Ngạo Sương cứ đi như thế, không quay đầu lại, Kiều Nạp Sâm ở phía sau hô to gọi nhỏ: “Thích Ngạo Sương, đợi chút nào ~~~”
Một người cứ đi, một người đuổi theo.
Đương nhiên là hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người trên đường. Rất nhiều người nhìn tổ hợp kỳ lạ này đầy tò mò. Thiếu niên tuấn mỹ tóc đỏ ở trước mặt đi nhanh, phía sau là nhân vật phong vân của học viện – Kiều Nạp Sâm – đuổi theo, dây dưa không ngớt.
Rốt cuộc, Thích Ngạo Sương dừng lại, tức giận mà nhìn Kiều Nạp Sâm đã đuổi tới, nói: “Huynh muốn thế nào đây?”
Bình luận facebook