Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
“Tất cả ngọn núi này đều là của Ô thị ư?”
Sát Cáp Thai nói:
“Đâu chỉ mỗi Thiên Mộ Phong, năm ngọn núi liên tiếp đều thuộc về Ô thị.”
Vân Na không khỏi cảm thán nói:
“Ô thị có lâm trường rộng như vậy, tại sao ta chưa từng nghe nói qua.”
Sát Cáp Thai nói:
“Ở Đông Hồ mọi việc đều chú ý xuất thân huyết thống. Lão chủ nhân xuất thân là đầy tớ, mặc dù khôi phục thân tự do, có gia tài bạc triệu, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.”
Hoàn Nhan Vân Na ánh mắt buồn bã, hiển nhiên là nàng liên tưởng tới bản thân của mình. Ta lặng lẽ cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng nàng.
Sát Cáp Thai lại nói:
“Lão chủ nhân khi còn sống chỉ thích ẩu đả đánh nhau, nhìn chuyện kinh doanh thì không có hứng thú, tất cả đều giao cho thuộc hạ đi xử lý. Cái lâm trường này là do thuộc hạ mua từ tám năm trước, bởi vì nơi này là chỗ thâm sơn, giá đất tương đối rẻ, cho nên trong tám năm đã mang lại rất nhiều tài phú cho Ô thị.”
Vân Na than thở:
“Đẳng cấp chế độ ở Đông Hồ cực kỳ khắc nghiệt, nếu như không có xuất thân quy tộc, thì không cách nào được người ta coi trọng.”
Sát Cáp Thai nói:
“Tài phú của Ô thị trong mấy năm nay như một vết dầu loang. Thuộc hạ cũng biết đạo lý cây to đón gió, nên địa bàn kinh doanh toàn là Nga La Tư, Mông Cổ, giao dịch với bát quốc thì toàn chọn con đường là Triều Tiên, không đi qua Đông Hồ bao giờ, cho nên lâm trường Thiên Mục Phong này không được mấy người biết.”
Ta có chút sầu lo nói:
“Hoàn Nhan Liệt Thái chắc chắn sẽ không bỏ qua, chúng sẽ phái người tới đây.”
Sát Cáp Thai nói:
“Chủ nhân không cần phải lo lắng, lâm trường này vốn biệt lập, giao dịch thì toàn với Triều Tiên, cho nên người ngoài rất khó tìm tới.”
Vân Na nói:
“Tổng quản Sát Cáp Thai nói rất có nói lý, nếu như ta đoán không sai, Hoàn Nhan Liệt Thái sẽ bố trí phòng thủ trọng điểm ở bờ biển, lấy tĩnh chế động, chúng ta rời khỏi Đông Hồ sẽ không dễ.”
Sát Cáp Thai chuẩn bị nơi ở cho chúng ta là một sơn cốc thiên nhiên trong lâm trường Thiên Mộ Phong, đây là một sơn cốc có hình dạng cái hồ lô, cái miệng nhỏ nối liền với bên ngoài, hoang thú và gió lạnh không thể xâm nhập vào được.
Bốn mùa ờ đây đều là mùa xuân, hơn nữa trong sơn cốc có rất nhiều suối nước nóng, đọng lại ở những chỗ trũng tạo thành những hồ nhỏ, phong cảnh đẹp tới mức líu lưỡi.
Đi vào cốc khẩu, trước mắt chúng ta nhất thời sáng ngời, thấy một hồ nước trong suốt xuất hiện ở phía trước, dưới ánh mặt trời trông như một nữ thần, hồ nước yên lặng trong tới đáy, mây trắng trên bầu trời và tuyết trắng ở bốn phương chiếu ngược vào trong nước, đem toàn bộ cảnh sắc thiên nhiên thu vào trong đáy mắt.
Sát Cáp Thai nói:
“Chủ nhân! Từ cốc khẩu đi theo hướng phải đó là Ô thị lâm đạo, đi chừng mất nửa giờ.”
Hắn chỉ vào mấy căn nhà gỗ bên hồ nói:
“Mấy căn nhà gỗ này thuộc hạ bảo công nhân đẩy nhanh tốc độ hoàn thành, bên trong có những vật dụng cần thiết, chủ nhân hết sức yên tâm ở chỗ này.”
Sát Cáp Thai làm việc quả nhiên chu đáo cẩn thận.
Ta gật đầu cười nói:
“Đã làm phiền Tổng quản rồi.”
Sát Cáp Thai nói:
“Làm việc cho chủ nhân là bổn phận của thuộc hạ.”
Hắn lại giới thiệu với ta tình huống đại khái, sau đó mới rời đi.
Dực Hổ dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, thích đùa vui vô cùng, cho nên khi vừa mới sắp xếp xong đã nhõng nhẽo lôi bằng được Tiêu Trấn Kỳ đi săn thú, cho nên cũng tạo cho ba người chúng ta một cơ hội.
Cho dù là ta hay Vân Na cũng chưa bao giờ nếm thử cuộc sống như thế này, ánh mặt trời sau ngọ ấm áp chiếu xuống, ba người chúng ta ở bên bờ hồ thưởng thức cảnh sắc tươi đẹp, thể xác và tinh thẩn phảng phất như dung nhập vào trong tự nhiên.
Vân Na và Tuệ Kiều một trái một phải dựa vào vai của ta, mơ mơ màng màng.
“Đúng là muốn vĩnh viễn ở lại nơi này.”
Vân Na nói mê man nói.
Tuệ Kiều gật đầu, trong lòng nàng có cùng cách nghĩ với Vân Na.
Ta cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía mặt hồ xa xa, gió nhẹ nhẹ phẩy, làm cho mặt hồ nổi những gợn sóng, phong cảnh trên mặt nước trở nên chập chờn, giống như từng dải lụa mỏng kéo dài trên mặt nước, lướt qua lướt lại, gió nhẹ qua đi, mặt hồ lại yên tĩnh, giống như sự ba động trong nội tâm của ta.
Ta tỉnh táo nhận ra, mình không phải theo đuổi một cuộc sống như thế nào, yên tĩnh và an nhàn chỉ có thể để cho ta hưởng thụ nhất thời, chứ không cách nào làm cho ta thỏa mãn.
Tư tưởng của ta là những nơi xa xôi như Tần quốc, Đại Khang, không biết lúc này nơi đó đã có biến hóa như thế nào?
Man Châu thất bại, tuy rằng thành công diệt trừ thế lực Bạch Quỹ, thế nhưng thực lực Tần quốc lại bị ảnh hưởng rất lớn.
Dã tâm của Yến Hưng Khải còn vượt xa so với Bạch Quỹ, Tinh Hậu chắc chắn là đã phát hiện mối quan hệ giữa hắn và Trầm Trì, nàng lúc này có hối hận gì không?
Ta chợt phát hiện, mình vẫn đang nhớ nhung nàng, sự vô tình của nữ nhân này đem lại cho ta, vậy mà ta lại không có nửa phần cừu hận.
“Huynh vẫn đang lo lắng chuyện ở Trung Nguyên?”
Vân Na nhẹ giọng nói.
Ta gật đầu, chậm rãi đứng dậy, chỉ vào bên kia tiểu hồ nói:
“Chúng ta đi qua bên kia xem đi.”
Tuệ Kiều đứng lên, nhưng đột nhiên cảm thấy choáng váng, ta vội vàng đỡ lấy, nếu không thì nàng nhất định sẽ ngã.
“Muội không sao chứ?”
Tuệ Kiều lắc đầu nói:
“Không có chuyện gì, đại khái là hai ngày nay liên tiếp người đi đường, thân thể mệt mỏi quá mức mà thôi.”
Nàng dịu dàng cười nói:
“Hai người đi thôi, muội muốn nghỉ ngơi một chút.”
Vân Na nói:
“Cũng tốt, khi Dực Hổ về không thấy chúng ta lại sốt ruột.”
Chúng ta đỡ Tuệ Kiều trở về phòng ngủ, sau đó mới cưỡi chung một con tuấn mã đi tới bên kia hồ, thân thể của Vân Na không ngừng ma sát vào người ta, ta đâu có thể buông tha một cơ hội thân cận tốt như thế này được.
Ta ôm lấy nàng, hai tay không an phận vuốt ve cái mông ngọc của nàng.
Vân Na gắt giọng:
“Huynh lại không thành thật, muội đá huynh xuống ngựa bây giờ.”
Ta ha hả cười nói:
“Hoàn Nhan đại tướng quân nếu như muốn đá, thì Dận Không chỉ còn cách là chấp nhận mà thôi.”
Tay phải của ta đặt lên bộ ngực co giãn phập phồng của nàng, thân thể mềm mại của Vân Na run lên, bỗng nhiên hai chân nàng thúc một cái, con ngựa đột nhiên lồng lên chạy như bay.
Ta bất ngờ không kịp đề phòng, từ trên lưng ngựa ngã xuống, cũng may là bên hồ toàn bãi cỏ, cho nên không đau lắm.
Vân Na cười như chuông bạc, thấy ta nằm im không nhúc nhích, nhất thời hoảng lên, đi tới bên cạnh ta, kinh hoàng nói:
“Dận Không! Huynh không nên làm muội sợ!”
Ta rốt cục nhịn không được nữa nở nụ cười, một tay tóm lấy Vân Na, đem thân thể mềm mại của nàng đặt dưới thân.
Vân Na kêu to một tiếng:
“Tên bại hoại này, lại dám gạt muội...”
Ta cười nói:
“Nàng có ý đồ mưu sát thân phu, hôm nay ta nhất định phải trừng phạt nàng một phen.”
Vân Na mặt cười đỏ bừng:
“Huynh muốn như thế nào?”
Ta mê đắm nhìn nàng nói:
“Muội cứ nói đi?”
Vân Na ngượng ngập nói:
“Huynh... nếu như khi dễ muội… muội liền hô cứu mạng”
Thần thái của nàng vô cùng xấu hổ, còn đâu là một đại tướng quân thống lĩnh vạn quân.
Sát Cáp Thai nói:
“Đâu chỉ mỗi Thiên Mộ Phong, năm ngọn núi liên tiếp đều thuộc về Ô thị.”
Vân Na không khỏi cảm thán nói:
“Ô thị có lâm trường rộng như vậy, tại sao ta chưa từng nghe nói qua.”
Sát Cáp Thai nói:
“Ở Đông Hồ mọi việc đều chú ý xuất thân huyết thống. Lão chủ nhân xuất thân là đầy tớ, mặc dù khôi phục thân tự do, có gia tài bạc triệu, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.”
Hoàn Nhan Vân Na ánh mắt buồn bã, hiển nhiên là nàng liên tưởng tới bản thân của mình. Ta lặng lẽ cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng nàng.
Sát Cáp Thai lại nói:
“Lão chủ nhân khi còn sống chỉ thích ẩu đả đánh nhau, nhìn chuyện kinh doanh thì không có hứng thú, tất cả đều giao cho thuộc hạ đi xử lý. Cái lâm trường này là do thuộc hạ mua từ tám năm trước, bởi vì nơi này là chỗ thâm sơn, giá đất tương đối rẻ, cho nên trong tám năm đã mang lại rất nhiều tài phú cho Ô thị.”
Vân Na than thở:
“Đẳng cấp chế độ ở Đông Hồ cực kỳ khắc nghiệt, nếu như không có xuất thân quy tộc, thì không cách nào được người ta coi trọng.”
Sát Cáp Thai nói:
“Tài phú của Ô thị trong mấy năm nay như một vết dầu loang. Thuộc hạ cũng biết đạo lý cây to đón gió, nên địa bàn kinh doanh toàn là Nga La Tư, Mông Cổ, giao dịch với bát quốc thì toàn chọn con đường là Triều Tiên, không đi qua Đông Hồ bao giờ, cho nên lâm trường Thiên Mục Phong này không được mấy người biết.”
Ta có chút sầu lo nói:
“Hoàn Nhan Liệt Thái chắc chắn sẽ không bỏ qua, chúng sẽ phái người tới đây.”
Sát Cáp Thai nói:
“Chủ nhân không cần phải lo lắng, lâm trường này vốn biệt lập, giao dịch thì toàn với Triều Tiên, cho nên người ngoài rất khó tìm tới.”
Vân Na nói:
“Tổng quản Sát Cáp Thai nói rất có nói lý, nếu như ta đoán không sai, Hoàn Nhan Liệt Thái sẽ bố trí phòng thủ trọng điểm ở bờ biển, lấy tĩnh chế động, chúng ta rời khỏi Đông Hồ sẽ không dễ.”
Sát Cáp Thai chuẩn bị nơi ở cho chúng ta là một sơn cốc thiên nhiên trong lâm trường Thiên Mộ Phong, đây là một sơn cốc có hình dạng cái hồ lô, cái miệng nhỏ nối liền với bên ngoài, hoang thú và gió lạnh không thể xâm nhập vào được.
Bốn mùa ờ đây đều là mùa xuân, hơn nữa trong sơn cốc có rất nhiều suối nước nóng, đọng lại ở những chỗ trũng tạo thành những hồ nhỏ, phong cảnh đẹp tới mức líu lưỡi.
Đi vào cốc khẩu, trước mắt chúng ta nhất thời sáng ngời, thấy một hồ nước trong suốt xuất hiện ở phía trước, dưới ánh mặt trời trông như một nữ thần, hồ nước yên lặng trong tới đáy, mây trắng trên bầu trời và tuyết trắng ở bốn phương chiếu ngược vào trong nước, đem toàn bộ cảnh sắc thiên nhiên thu vào trong đáy mắt.
Sát Cáp Thai nói:
“Chủ nhân! Từ cốc khẩu đi theo hướng phải đó là Ô thị lâm đạo, đi chừng mất nửa giờ.”
Hắn chỉ vào mấy căn nhà gỗ bên hồ nói:
“Mấy căn nhà gỗ này thuộc hạ bảo công nhân đẩy nhanh tốc độ hoàn thành, bên trong có những vật dụng cần thiết, chủ nhân hết sức yên tâm ở chỗ này.”
Sát Cáp Thai làm việc quả nhiên chu đáo cẩn thận.
Ta gật đầu cười nói:
“Đã làm phiền Tổng quản rồi.”
Sát Cáp Thai nói:
“Làm việc cho chủ nhân là bổn phận của thuộc hạ.”
Hắn lại giới thiệu với ta tình huống đại khái, sau đó mới rời đi.
Dực Hổ dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, thích đùa vui vô cùng, cho nên khi vừa mới sắp xếp xong đã nhõng nhẽo lôi bằng được Tiêu Trấn Kỳ đi săn thú, cho nên cũng tạo cho ba người chúng ta một cơ hội.
Cho dù là ta hay Vân Na cũng chưa bao giờ nếm thử cuộc sống như thế này, ánh mặt trời sau ngọ ấm áp chiếu xuống, ba người chúng ta ở bên bờ hồ thưởng thức cảnh sắc tươi đẹp, thể xác và tinh thẩn phảng phất như dung nhập vào trong tự nhiên.
Vân Na và Tuệ Kiều một trái một phải dựa vào vai của ta, mơ mơ màng màng.
“Đúng là muốn vĩnh viễn ở lại nơi này.”
Vân Na nói mê man nói.
Tuệ Kiều gật đầu, trong lòng nàng có cùng cách nghĩ với Vân Na.
Ta cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía mặt hồ xa xa, gió nhẹ nhẹ phẩy, làm cho mặt hồ nổi những gợn sóng, phong cảnh trên mặt nước trở nên chập chờn, giống như từng dải lụa mỏng kéo dài trên mặt nước, lướt qua lướt lại, gió nhẹ qua đi, mặt hồ lại yên tĩnh, giống như sự ba động trong nội tâm của ta.
Ta tỉnh táo nhận ra, mình không phải theo đuổi một cuộc sống như thế nào, yên tĩnh và an nhàn chỉ có thể để cho ta hưởng thụ nhất thời, chứ không cách nào làm cho ta thỏa mãn.
Tư tưởng của ta là những nơi xa xôi như Tần quốc, Đại Khang, không biết lúc này nơi đó đã có biến hóa như thế nào?
Man Châu thất bại, tuy rằng thành công diệt trừ thế lực Bạch Quỹ, thế nhưng thực lực Tần quốc lại bị ảnh hưởng rất lớn.
Dã tâm của Yến Hưng Khải còn vượt xa so với Bạch Quỹ, Tinh Hậu chắc chắn là đã phát hiện mối quan hệ giữa hắn và Trầm Trì, nàng lúc này có hối hận gì không?
Ta chợt phát hiện, mình vẫn đang nhớ nhung nàng, sự vô tình của nữ nhân này đem lại cho ta, vậy mà ta lại không có nửa phần cừu hận.
“Huynh vẫn đang lo lắng chuyện ở Trung Nguyên?”
Vân Na nhẹ giọng nói.
Ta gật đầu, chậm rãi đứng dậy, chỉ vào bên kia tiểu hồ nói:
“Chúng ta đi qua bên kia xem đi.”
Tuệ Kiều đứng lên, nhưng đột nhiên cảm thấy choáng váng, ta vội vàng đỡ lấy, nếu không thì nàng nhất định sẽ ngã.
“Muội không sao chứ?”
Tuệ Kiều lắc đầu nói:
“Không có chuyện gì, đại khái là hai ngày nay liên tiếp người đi đường, thân thể mệt mỏi quá mức mà thôi.”
Nàng dịu dàng cười nói:
“Hai người đi thôi, muội muốn nghỉ ngơi một chút.”
Vân Na nói:
“Cũng tốt, khi Dực Hổ về không thấy chúng ta lại sốt ruột.”
Chúng ta đỡ Tuệ Kiều trở về phòng ngủ, sau đó mới cưỡi chung một con tuấn mã đi tới bên kia hồ, thân thể của Vân Na không ngừng ma sát vào người ta, ta đâu có thể buông tha một cơ hội thân cận tốt như thế này được.
Ta ôm lấy nàng, hai tay không an phận vuốt ve cái mông ngọc của nàng.
Vân Na gắt giọng:
“Huynh lại không thành thật, muội đá huynh xuống ngựa bây giờ.”
Ta ha hả cười nói:
“Hoàn Nhan đại tướng quân nếu như muốn đá, thì Dận Không chỉ còn cách là chấp nhận mà thôi.”
Tay phải của ta đặt lên bộ ngực co giãn phập phồng của nàng, thân thể mềm mại của Vân Na run lên, bỗng nhiên hai chân nàng thúc một cái, con ngựa đột nhiên lồng lên chạy như bay.
Ta bất ngờ không kịp đề phòng, từ trên lưng ngựa ngã xuống, cũng may là bên hồ toàn bãi cỏ, cho nên không đau lắm.
Vân Na cười như chuông bạc, thấy ta nằm im không nhúc nhích, nhất thời hoảng lên, đi tới bên cạnh ta, kinh hoàng nói:
“Dận Không! Huynh không nên làm muội sợ!”
Ta rốt cục nhịn không được nữa nở nụ cười, một tay tóm lấy Vân Na, đem thân thể mềm mại của nàng đặt dưới thân.
Vân Na kêu to một tiếng:
“Tên bại hoại này, lại dám gạt muội...”
Ta cười nói:
“Nàng có ý đồ mưu sát thân phu, hôm nay ta nhất định phải trừng phạt nàng một phen.”
Vân Na mặt cười đỏ bừng:
“Huynh muốn như thế nào?”
Ta mê đắm nhìn nàng nói:
“Muội cứ nói đi?”
Vân Na ngượng ngập nói:
“Huynh... nếu như khi dễ muội… muội liền hô cứu mạng”
Thần thái của nàng vô cùng xấu hổ, còn đâu là một đại tướng quân thống lĩnh vạn quân.
Bình luận facebook