• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (2 Viewers)

  • Chương 112

Trên mặt bách tính đã hiện những nụ cười, họ đều hiểu, chiến tranh sẽ kết thúc, cái thiếu chỉ là thời gian mà thôi.
Ta nheo hai mắt lại nhìn mặt trời kiều diễm, không để ý tới việc ánh mặt trời sẽ làm bỏng mắt. Không biết vì sao, lúc này ta bỗng nhiên cảm nhận được, mặt trời tồn tại là vì ta, vạn vật trên thế gian đều vì ta mà sinh ra.
“Bình vuơngđiện hạ!”
Thanh âm của Tiền Tứ Hải như động đất vang lên ở phía sau ta, khuôn mặt mập mạp được ánh mặt trời chiếu rọi trở nên xán lạn.
Sự thắng lợi của ta đã đem lại lợi nhuận cho hắn, lợi ích của hắn đã liên hệ chặt chẽ với ta, sự thực đã chứng minh Tiền Tứ Hải là một thương nhân tinh mắt.
Hắn có tất cả những điều kiện của thương nhân xưa nay, đó là ăn ý và mạo hiểm, cái nhìn thời cuộc rất nhạy cảm, và có năng lực siêu quần trong việc nắm chắc năng lực của mình, thời gian đối với hắn bây giờ là lợi ích.
“Bình vương điện hạ, ta đã chuẩn bị xong hết cho ngài, hiện tại đã sai người đưa tới Phong Lâm Các, các chi phí cần thiết của ngài ở Tần đô cứ tính lên người của ta đi.”
Ta ôm Tiền Tứ Hải nói:
“Tiền huynh, Dận Không vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên người bạn này.”
Lúc ta gặp nạn thì ta gọi hắn là Tiền lão bản, lúc ta vinh quy ta gọi hắn là Tiền huynh, tuy rằng chỉ thay đỏi cách xưng hô, nhưng mà quan hệ thì trở nên thân cận hơn rất nhiều.
Tiền Tứ Hải nói:
“Điện hạ, hai ngày này sợ rằng người bái phóng ngài sẽ rất nhiều.”
Ta mỉm cười nói:
“Càng nhiều càng tốt”
Cảnh của Phong Lâm các vẫn như cũ, đối với ta mà nói nó rất quen thuộc, đi vào cái mái nhà nhỏ kia, ta đã thấy Thải Tuyết đứng ở cuối con đường.
Thải Tuyết mặc một quần áo màu trắng, phảng phất như một đóa hoa bách hợp xuất trần đứng ở đằng xa, khi nàng nhìn thấy thân ảnh của ta, thì nước mắt giống như sương mai chảy xuống.
Ta nhớ lại lần đầu tiên ta gặp nàng là ở Cần Vương phủ, bộ quần áo hôm nay, lại làm ta nhớ lại cảnh tượng ngày đầu tiên.
Khóe mắt của ta cay cay, đã trải qua nhiều khổ sở, rất nhiều dằn vặt, nhưng chua từng làm cho ta rơi lệ, vậy mà Thải Tuyết lại làm cho ta khuất phục, ánh mắt của ta đã ươn ướt.
Chúng ta đồng thời chạy về hướng đối phương, khoảng cách chỉ chừng năm trượng, nhưng mà sao xa xôi như thế.
Thải Tuyết bỏ qua tất cả rụt rè, cố sức ôm lấy ta, thân thể mềm mại của nàng run lên như hoa trong gió.
Ta cố sức ôm chặt nàng, dường như muốn đem thân hình mềm mại của nàng hòa tan vào người ta, khi ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, ta có thể cảm nhận được nước mắt của chúng ta đã dạt dào. Trải qua bao nhiêu đau thương xa cách, chúng ta có quyền hưởng thụ tình yêu này.
Ta cầm bàn tay mềm mại của Thải Tuyết, nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta trở về đi, tất cả mọi người đang chờ.”
Thải Tuyết nhu thuận gật đầu, cùng ta bước vào trong đại môn của Phong Lâm các.
Đường Muội, Lang Thứ, Đột Tạ đang ở dưới lầu trợ giúp người khác mang lễ vật vào trong, Trần Tử Tô ngồi ở cái bàn đá trong đình viện, giúp ta chỉnh sửa lại một núi bái thiếp nhỏ.
Thấy ta vào, tất cả bọn họ đều dừng tay đứng dậy, ta nhìn bốn phía nhưng không thấy hình ảnh của Tôn Tam Phân, ngạc nhiên nói:
“Tôn tiên sinh đâu?”
Thải Tuyết nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ta, buồn bã nói:
“Tôn tiên sinh bị bệnh, đang ở phòng phía Tây dưỡng bệnh.”
“Nhanh dẫn ta đi gặp hắn.”
Nếu như không phải Thải Tuyết nói cho ta biết trước, thì ta thật sự không nhận ra lão giả sắp hấp hối trước mắt này lại là Tôn Tam Phân.
Ta quá sợ hãi chạy vội tới giường bệnh, nắm đôi bàn tay gầy trơ xương của Tôn Tam Phân nói:
“Tôn tiên sinh! Tôn tiên sinh!”
Tôn Tam Phân cố hết sức nắm bàn tay ta để đáp lại, nhưng không cách nào nói được một câu, đôi mắt vẩn đục cố sức mở ra, nhưng lại mệt mỏi bất lực nhắm lại, trong khóe mắt chảy ra hai hàng lệ.
Thải Tuyết tràn ngập ưu thương nói:
“Từ khi nghe tin công tử mất, Tôn tiên sinh lập tức ngã bệnh, muội vốn tưởng người là thần y, bệnh nhỏ này không thành vấn đề, thế nhưng không nghĩ bệnh tình của người càng lúc càng trầm trọng, ba tháng trước đột nhiên trúng gió, ngay cả nói cũng không được nữa.”
Tôn Tam Phân vẫn không nói được, dường như lão muốn nói cho ta cái gì đó, nhưng không cách nào phát ra được thanh âm.
Trong lòng ta tràn ngập bi ai, thầy thuốc không thể tự chữa cho mình, cho dù đương đại thần y như Tôn Tam Phân cũng không thoát khỏi kết cục này. Đáng tiếc Tuệ Kiều không cùng ta tới, nếu không cũng có thể chữa cho lão.
Đi khỏi phòng của Tôn Tam Phân, lòng ta đã bị bịt kín bởi sự u ám, lấy bệnh tình của Tôn Tam Phân hiện nay, sợ rằng rất khó theo ta cùng nhau trở về Đại Khang.
Đột Tạ dường như nhận ra sự phiền muộn của ta thoải mái nói:
“Tuệ Kiều cô nương và mọi người đã xuất phát tới Tần đô được mấy hôm rồi, có lẽ sẽ có cách chữa trị cho Tôn tiên sinh.”
Ta gật đầu, trước mắt chi hi vọng vào việc này.
Trần Tử Tô hướng ta nói:
“Công tử! Vừa nãy Túc vương Yến Hưng Khải đã đưa bái thiếp tới, nói là sáng mai sẽ tới bái phỏng người.”
Ta cau mày, cái tên đầu sỏ cấu kết với Đông Hồ tới gặp ta làm gì?
Trần Tử Tô cười nói:
“Tất cả đều đã nhận ra chuyện hai nước nghị hòa không thể thay đổi được nữa, bây giờ Yến Hưng Khải xuất hiện là muốn bày tỏ ý tốt với công tử.”
Ta cười thần bí:
“Chuyện trên thế gian thật là kỳ diệu, rõ ràng hắn là cừu nhân của ta, nhưng hiện giờ ta không còn cách nào khác là phải làm bằng hữu với hắn.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Xem ra công tử đã nghĩ kỹ, chỉ cần người trở lại Đại Khang, thì hắn sẽ là bằng hữu thân mật nhất của người ở Đai Tần.”
Ta gật đầu, mỉm cười nói:
“Người hiểu ta chỉ có Trần tiên sinh!”
Thời gian mà Yến Hưng Khải tới bái phỏng ta còn sớm hơn cả ta dự định, trên bái thiếp viết là ngày mai, nhưng đêm hôm đó hắn đã tới Phong Lâm Các, việc này làm ta trở tay không kịp.
Ta thấy thái độ của Yến Hưng Khải và Tinh Hậu thật sự là khác nhau, khẩu phật tâm xà, tiểu lí tàng đao, chuyện của hắn ta đã biết rõ từ lâu, cho nên ta cũng không thể rơi vào hạ phong được.
“Huynh đệ! Ca ca nhớ đệ thật muốn chết!”
Công phu đóng kịch của Yến Hưng Khải tuyệt đối là hạng nhất, khi bước vào đại môn thì nước mắt cũng như mưa.
Ta cũng dùng đôi mắt đỏ ngầu tiến lên nghênh đón, ôm chặt lấy hắn, nhưng trong lòng lại chửi hắn ngàn vạn lần.
Yến Hưng Khải một bên lau nước mắt, một bên nắm lấy tay ta, đi vào trong thư phòng:
“Huynh đệ, lúc trước ca ca đã cực khổ khuyên thái hậu đừng để đệ xuất chinh, thế nhưng không cách nào lay chuyển được ý của người, làm cho đệ... phải chịu nhiều đau khổ như vậy... Vi huynh thật là xấu hổ...”
Hắn lại dùng khăn tay lau nước mắt.
Ta giả bộ cảm động vô cùng, đôi mắt cũng đỏ lên, nói:
“Đa tạ ca ca lo lắng, kỳ thực lần này Dận Không có thể toàn mạng thoát khỏi Đông Hồ, cũng may mắn nhờ ca ca một phần.”
Yến Hưng Khải bị câu nói này của ta làm cho hồ đồ, trong lúc nhất thời hắn không biết nói gì:
“Huynh đệ...”
“Cũng vì con Hắc sư tử mà ca ca cho đệ, nếu như không có nó, thì đệ làm sao thuận lợi chạy khỏi Đông Hồ được chứ.”
Ta bịa chuyện nói.
Yến Hưng Khải cảm thán nói:
“Đúng là đệ hồng phúc tề thiên, con ngựa tồi ấy lại có thể giúp đệ được nhiều như vậy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom