Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Thấy Sở Nhi đang ngượng ngùng, ta giúp nàng cởi cái yếm, thân thể trong suốt hoàn mỹ của nàng hiện lên ở trước mắt ta.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve làn da của nàng, Sở Nhi e thẹn run rẩy muốn đẩy ta ra, nhưng trong lúc vô tình lại chạm vào bên dưới, cho nên kinh hoảng cuống quít lùi sau.
Ta bị bàn tay nhỏ nhắn của nàng trêu chọc khiến cho huyết mạch như sôi trào, một tay vòng qua ôm chặt cái eo nhỏ nhắn kéo nàng vào trong lòng.
Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, rồi dần dần di chuyển xuống dưới.
Thân thể mềm mại của Sở Nhi bị ta kích thích mà run rẩy, không kìm được rên lên một tiếng.
“Sở nhi...”
Ta nhẹ giọng gọi tên nàng.
Đôi mắt đẹp của nàng nhắm chặt, mặt cười đỏ bừng, làm tỏ ra kiều diễm động lòng người.
“Ư”
Từ trong hơi thở, nàng đáp lại ta.
Ta nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, ánh nến làm cho giường hỉ mông lung hơn nhiều.
Sở Nhi bỗng nhiên kêu lên một tiếng thống khổ, ánh trăng ngượng ngùng phải lẩn vào trong mây...
Bình minh lên, Sở Nhi ngượng ngùng giống như một con sơn dương cuộn tròn trong lòng của ta, yên lặng lắng nghe tiếng tim ta đập.
Ta hôn lên khuôn mặt kiều diễm của nàng, Sở Nhi ngượng ngùng ôm chặt lấy ta.
Ta mỉm cười từ trong chăn lấy ra một cái khăn lụa, giả vờ kinh hoảng la lên một tiếng:
“Oa!”
Sở nhi mở đôi mắt đẹp, thấy trên cái khăn lụa có một nụ hồng, thì khuôn mặt càng đỏ, áp sát vào ngực của ta, hàm răng khẽ cắn ta một cái, nói:
“Bại hoại!”
Ta nở nụ cười.
Bàn tay của ta khẽ vuốt cái mông ngọc của Sở Nhi, nói:
“Chúng ta cũng phải dậy sớm, còn đi tới kính trà cho phụ thân.”
Sở nhi lúc này mới ngẩng đầu lên, đưa tay với cái khăn lụa:
“Cho muội!”
Ta cười giấu khăn ở phía sau, nói:
“Ta muốn lưu làm kỷ niệm.”
Sở nhi nhẹ giọng phì phì nói:
“Thật hư hỏng, thứ này... có cái gì mà lưu niêm chứ?”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu vậy, thì ta đổi với muội!”
Ta cởi tấm bùa hộ mệnh bằng gỗ xuống, đeo lên người của Sở Nhi, thâm tình nói:
“Cái bùa hộ mệnh này không trân quý, thế nhưng đây là mẫu thân ta để lại cho ta, trong lòng ta nó là vô giá, cũng giống như muội…”
Những lời tâm tình này của ta đã hòa tan Sở Nhi, nàng chủ động dâng môi thơm triền miên đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của ta. Tình cảm nhất thời lại bị thiêu đốt, hai người nhập lại làm một...
Khi rời khỏi tiểu lâu, mặt trời đã lên cao, Sở nhi kéo cánh tay ta, biểu hiện tuy nhìn thì giống như ta quan tâm nàng, nhưng thực ra là nàng muốn ta đỡ đi.
Tối hôm qua ta kìm lòng không đậu, nhưng cũng không phải là không hiểu tình cảm của nàng, chân tình của Sở Nhi bộc lộ đã làm ta yêu thương nàng hơn.
Hôm nay nàng mới biết được sự khổ sở của chuyện này, cứ đi được một đoạn lại phải đứng lại nghỉ.
Ta nói:
“Có phải là rất đau, muốn ta cõng muội không?”
Sở nhi kiều mị trợn mắt nhìn ta, nhẹ giọng nói:
“Tối hôm qua sao huynh không yêu quý muội?”
Ta ha hả cười nói:
“Ai bảo nương tử của ta mê người như vậy chứ?”
Trong đôi mắt đẹp của Sở Nhi lộ xuân tình, lại nghĩ tới chuyện tối qua, nàng nhẹ giọng nói:
“Chúng ta đi mau đi, nếu không phụ thân sẽ sốt ruột.”
Khi chúng ta tới Dực vương phủ, thì Dực vương không có ở bên trong, quản gia nói cho chúng ta biết, từ sáng sớm Dực Vương đã tới hoàng cung, hắn bảo ta và Sở Nhi ngồi đợi, khi nào xong sẽ về.
Trong lòng ta mơ hồ đoán được, lần này Dực Vương vào cung tám phần mười là có quan hệ với chuyện phong ấp.
Xem ra Hâm Đức hoàng đế đã hạ thủ với đám hoàng tử của mình, làm suy yếu lực lượng của chúng ta, tránh ảnh hưởng tới đế vị của hắn.
Thừa dịp thời gian này, Sở Nhi mang ta đi dạo trong vương phủ, chúng ta dừng lại ở hoa viên. Sở Nhi ngôi trên một cái ghế đu, bên cạnh toàn hoa tươi, ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng nói:
“Võ công của muội là do ai truyền thụ?”
Sở nhi cười nói:
“Đương nhiên là phụ thân muội, nhưng kiếm thuật là do sư phụ muội truyền.”
“Thật không nhận ra, muội còn là một nữ hiệp võ công cao cường.”
Sở nhi ngoái đâu lại nhìn ta một cái, mỉm cười nói:
“Muội tập võ chỉ dùng để phòng thân, nhưng không ngờ nó lại có công dụng. Nhưng mà sau này chúng ta cũng nên luận bàn một chút, xem đao pháp của huynh lợi hại, hay kiếm pháp của muội lợi hại.”
Ta cười hớn hở gật đầu.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.
“Sở nhi, Dận Không, các con đã tới rồi!”
Khi ta xoay người lại thì thấy Dực Vương Lâm Bi Phong đang đi tới, trên người của hắn vẫn đang mặc triều phục, hiển nhiên là nghe tới tin tức chúng ta tới, hắn không kịp thay quần áo.
“Phụ thân.”
Sở nhi cười duyên tiến lên nghênh đón.
Lâm Bi Phong ôm nữ nhi của mình một cái, rồi cầm hai vai của nàng, nói:
“Xem ra Dận Không đối với con rất tốt, nếu không bây giờ lệ rơi đầy mặt rồi.”
Sở nhi e thẹn nhìn ta một cái, khẽ gật đầu.
Lúc này ta mới đi tới cười nói:
“Nhạc phụ đại nhân mạnh khỏe?”
Lâm Bi Phong gật đầu nói:
“Các con tới Sơ Nguyệt các chờ ta, ta thay đổi y phục rồi qua ngay.”
Cơm nước đã chuẩn bị xong từ lâu, ta và Lâm Bi Phong ngồi đối diện với nhau, Sở Nhi ở bên cạnh rót rượu, ba người chúng ta cùng cạn một chén.
Lâm Bi Phong bùi ngùi than thở:
“Dận Không, vừa rồi ta vào cung là vì việc phong ấp.”
Suy đoán của ta quả nhiên là chính xác.
Lâm Bi Phong nói:
“Bệ hạ đã quyết định ở Khang Đô chỉ có Hưng vương và Cần vương, còn những hoàng tử khác sẽ bị điều tới ấp phong.”
Ta cười nói:
“Vốn con tưởng chỉ có một mình con, nhưng không ngờ các hoàng tử khác cũng bị điều ra khỏi Khang Đô.”
Lâm Bi Phong cùng ta chạm một chén nói:
“Hành động lần này của bệ hạ coi như là sáng suốt.”
“Nhạc phụ tán thành cách làm của phụ hoàng?”
Lâm Bi Phong gật đầu nói:
“Làm như vậy thì mâu thuẫn trong các hoàng tử giảm đi rất nhiều, nhưng mà…”
Ta phỏng đoán nói:
“Nhạc phụ lo lắng Cần vương và Hưng vương mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt?”
Lâm Bi Phong ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên là ta nói trúng tâm sự của hắn.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve làn da của nàng, Sở Nhi e thẹn run rẩy muốn đẩy ta ra, nhưng trong lúc vô tình lại chạm vào bên dưới, cho nên kinh hoảng cuống quít lùi sau.
Ta bị bàn tay nhỏ nhắn của nàng trêu chọc khiến cho huyết mạch như sôi trào, một tay vòng qua ôm chặt cái eo nhỏ nhắn kéo nàng vào trong lòng.
Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, rồi dần dần di chuyển xuống dưới.
Thân thể mềm mại của Sở Nhi bị ta kích thích mà run rẩy, không kìm được rên lên một tiếng.
“Sở nhi...”
Ta nhẹ giọng gọi tên nàng.
Đôi mắt đẹp của nàng nhắm chặt, mặt cười đỏ bừng, làm tỏ ra kiều diễm động lòng người.
“Ư”
Từ trong hơi thở, nàng đáp lại ta.
Ta nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, ánh nến làm cho giường hỉ mông lung hơn nhiều.
Sở Nhi bỗng nhiên kêu lên một tiếng thống khổ, ánh trăng ngượng ngùng phải lẩn vào trong mây...
Bình minh lên, Sở Nhi ngượng ngùng giống như một con sơn dương cuộn tròn trong lòng của ta, yên lặng lắng nghe tiếng tim ta đập.
Ta hôn lên khuôn mặt kiều diễm của nàng, Sở Nhi ngượng ngùng ôm chặt lấy ta.
Ta mỉm cười từ trong chăn lấy ra một cái khăn lụa, giả vờ kinh hoảng la lên một tiếng:
“Oa!”
Sở nhi mở đôi mắt đẹp, thấy trên cái khăn lụa có một nụ hồng, thì khuôn mặt càng đỏ, áp sát vào ngực của ta, hàm răng khẽ cắn ta một cái, nói:
“Bại hoại!”
Ta nở nụ cười.
Bàn tay của ta khẽ vuốt cái mông ngọc của Sở Nhi, nói:
“Chúng ta cũng phải dậy sớm, còn đi tới kính trà cho phụ thân.”
Sở nhi lúc này mới ngẩng đầu lên, đưa tay với cái khăn lụa:
“Cho muội!”
Ta cười giấu khăn ở phía sau, nói:
“Ta muốn lưu làm kỷ niệm.”
Sở nhi nhẹ giọng phì phì nói:
“Thật hư hỏng, thứ này... có cái gì mà lưu niêm chứ?”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu vậy, thì ta đổi với muội!”
Ta cởi tấm bùa hộ mệnh bằng gỗ xuống, đeo lên người của Sở Nhi, thâm tình nói:
“Cái bùa hộ mệnh này không trân quý, thế nhưng đây là mẫu thân ta để lại cho ta, trong lòng ta nó là vô giá, cũng giống như muội…”
Những lời tâm tình này của ta đã hòa tan Sở Nhi, nàng chủ động dâng môi thơm triền miên đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của ta. Tình cảm nhất thời lại bị thiêu đốt, hai người nhập lại làm một...
Khi rời khỏi tiểu lâu, mặt trời đã lên cao, Sở nhi kéo cánh tay ta, biểu hiện tuy nhìn thì giống như ta quan tâm nàng, nhưng thực ra là nàng muốn ta đỡ đi.
Tối hôm qua ta kìm lòng không đậu, nhưng cũng không phải là không hiểu tình cảm của nàng, chân tình của Sở Nhi bộc lộ đã làm ta yêu thương nàng hơn.
Hôm nay nàng mới biết được sự khổ sở của chuyện này, cứ đi được một đoạn lại phải đứng lại nghỉ.
Ta nói:
“Có phải là rất đau, muốn ta cõng muội không?”
Sở nhi kiều mị trợn mắt nhìn ta, nhẹ giọng nói:
“Tối hôm qua sao huynh không yêu quý muội?”
Ta ha hả cười nói:
“Ai bảo nương tử của ta mê người như vậy chứ?”
Trong đôi mắt đẹp của Sở Nhi lộ xuân tình, lại nghĩ tới chuyện tối qua, nàng nhẹ giọng nói:
“Chúng ta đi mau đi, nếu không phụ thân sẽ sốt ruột.”
Khi chúng ta tới Dực vương phủ, thì Dực vương không có ở bên trong, quản gia nói cho chúng ta biết, từ sáng sớm Dực Vương đã tới hoàng cung, hắn bảo ta và Sở Nhi ngồi đợi, khi nào xong sẽ về.
Trong lòng ta mơ hồ đoán được, lần này Dực Vương vào cung tám phần mười là có quan hệ với chuyện phong ấp.
Xem ra Hâm Đức hoàng đế đã hạ thủ với đám hoàng tử của mình, làm suy yếu lực lượng của chúng ta, tránh ảnh hưởng tới đế vị của hắn.
Thừa dịp thời gian này, Sở Nhi mang ta đi dạo trong vương phủ, chúng ta dừng lại ở hoa viên. Sở Nhi ngôi trên một cái ghế đu, bên cạnh toàn hoa tươi, ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng nói:
“Võ công của muội là do ai truyền thụ?”
Sở nhi cười nói:
“Đương nhiên là phụ thân muội, nhưng kiếm thuật là do sư phụ muội truyền.”
“Thật không nhận ra, muội còn là một nữ hiệp võ công cao cường.”
Sở nhi ngoái đâu lại nhìn ta một cái, mỉm cười nói:
“Muội tập võ chỉ dùng để phòng thân, nhưng không ngờ nó lại có công dụng. Nhưng mà sau này chúng ta cũng nên luận bàn một chút, xem đao pháp của huynh lợi hại, hay kiếm pháp của muội lợi hại.”
Ta cười hớn hở gật đầu.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.
“Sở nhi, Dận Không, các con đã tới rồi!”
Khi ta xoay người lại thì thấy Dực Vương Lâm Bi Phong đang đi tới, trên người của hắn vẫn đang mặc triều phục, hiển nhiên là nghe tới tin tức chúng ta tới, hắn không kịp thay quần áo.
“Phụ thân.”
Sở nhi cười duyên tiến lên nghênh đón.
Lâm Bi Phong ôm nữ nhi của mình một cái, rồi cầm hai vai của nàng, nói:
“Xem ra Dận Không đối với con rất tốt, nếu không bây giờ lệ rơi đầy mặt rồi.”
Sở nhi e thẹn nhìn ta một cái, khẽ gật đầu.
Lúc này ta mới đi tới cười nói:
“Nhạc phụ đại nhân mạnh khỏe?”
Lâm Bi Phong gật đầu nói:
“Các con tới Sơ Nguyệt các chờ ta, ta thay đổi y phục rồi qua ngay.”
Cơm nước đã chuẩn bị xong từ lâu, ta và Lâm Bi Phong ngồi đối diện với nhau, Sở Nhi ở bên cạnh rót rượu, ba người chúng ta cùng cạn một chén.
Lâm Bi Phong bùi ngùi than thở:
“Dận Không, vừa rồi ta vào cung là vì việc phong ấp.”
Suy đoán của ta quả nhiên là chính xác.
Lâm Bi Phong nói:
“Bệ hạ đã quyết định ở Khang Đô chỉ có Hưng vương và Cần vương, còn những hoàng tử khác sẽ bị điều tới ấp phong.”
Ta cười nói:
“Vốn con tưởng chỉ có một mình con, nhưng không ngờ các hoàng tử khác cũng bị điều ra khỏi Khang Đô.”
Lâm Bi Phong cùng ta chạm một chén nói:
“Hành động lần này của bệ hạ coi như là sáng suốt.”
“Nhạc phụ tán thành cách làm của phụ hoàng?”
Lâm Bi Phong gật đầu nói:
“Làm như vậy thì mâu thuẫn trong các hoàng tử giảm đi rất nhiều, nhưng mà…”
Ta phỏng đoán nói:
“Nhạc phụ lo lắng Cần vương và Hưng vương mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt?”
Lâm Bi Phong ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên là ta nói trúng tâm sự của hắn.
Bình luận facebook