Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
“Hai ngày nay, ngày nào ta cũng mơ thấy hoàng huynh của mình, ta thấy huynh ấy không ngừng khóc lóc kể lể với ta. Nếu như ta không đích thân tới Bắc Hồ, thì sợ rằng kiếp này ta không an lòng được.”
Ta không nói với các nàng tình hình thực tế như thế nào, mà cũng chẳng có chuyện Dận Tường báo mộng cho ta.
Sở dĩ ta nói điều này, là vì muốn các nàng bỏ ý niệm khuyên ta ở lại, hoàng mệnh thì khó cãi, lần hành trình tới Đông Hồ này như mũi tên đã kéo căng, không bắn ra không được.
Sở nhi từ đầu tới giờ không có ý kiến, bỗng nhiên nói:
“Muội cùng với huynh tới Bắc Hồ!”
Ta chấn động, xoay người nhìn lại, thấy đôi mắt sáng ngời của Sở Nhi đang nhìn ta, nàng nhẹ giọng nói:
“Muội muốn theo huynh, đi là có lý do chính đáng, thứ nhất muội là Bình vương phi, đi theo huynh tới phúng viếng là hợp lễ nghi. Thứ hai có muội ở bên cạnh, huynh không cần lo lắng chuyện công chúa Bắc Hồ nhìn trúng huynh, đem huynh lưu lại làm phò mã.”
Yến Lâm lớn tiếng nói:
“Muội cũng muốn đi.”
Sở nhi nhẹ giọng nói:
“Lâm tỷ tỷ, lần đi này không phải chuyện đùa, nếu như Dận Không mang theo nhiều nữ quyến thì trong mắt của người Bắc Hồ mình có còn được nghiêm túc không?”
Sở nhi nói:
“Hơn nữa, trong mấy người chúng ta chỉ có Vân Na tỷ tỷ là võ công tốt nhắt. Nhưng mà Vân Na tỷ tỷ, Dao Như và Tư Hầu đều mang bầu, tất cả còn phải dựa vào tỷ tỷ chiếu cố. Trong khi chúng ta đi tới Bắc Hồ, sự tình vương phủ sẽ do tỷ quyết định, trọng trách trên người của tỷ sẽ rất nặng nề.”
Yến Lâm rưng rưng gật đầu.
Trong lòng ta tấm tắc lấy làm kỳ, Sở nhi quả nhiên không giống người thường, Yến Lâm từ trước đến nay ngang ngược kiêu ngạo nhưng khi ở trước mặt nàng lại nghe lời, ta đúng là không chọn sai vương phi.
Vân Na nhìn ta một cái, hiển nhien là vô cùng thưởng thức với biểu hiện của Sở Nhi, nàng cười nói:
“Có Sở Nhi muội tử ở bên cạnh chiếu cố cho huynh, muội cũng yên lòng.”
Yến Lâm lau sạch nước mắt nói:
“Nếu Sở nhi muội tử đã bảo tỷ ở lại, thi tỷ sẽ ở lại. Nhưng mà... muội phải coi chừng cái tên hoa tâm này nghiêm ngặt, đừng thông đồng với hắn mang mấy Hồ nữ yêu mị trở về.”
Nàng nói chuyện từ trước tới nay không suy nghĩ, câu này vừa mới nói ra thì Vân Na đã xấu hổ đỏ bừng, nũng nịu trách mắng:
“Nha đầu chết tiệt kia, có phải là đang mắng tỷ không!”
Yến Lâm thè lưỡi, cười nói:
“Muội không có ý đó, quên mất Vân Na tỷ cũng là Hồ nữ yêu mị!”
Tất cả mọi người bị câu nói của Yến Lâm chọc cho bật cười, tạm thời quên mất buồn bã.
Tuyên Thành mới khởi sắc, nhưng mà ta đã phải rời đi, trong lòng ta chứa nhiều điều lưu luyến không rời.
Ta đem toàn bộ kế hoạch và cách nghĩ của mình giao lại cho Vân Na, trong khoảng thời gian ta rời đi, tất cả sự vụ ở Tuyên Thành đều do nàng chủ trì.
Vân Na nói:
“Lần này huynh đi phải mau chóng trở về, chuyện mỏ vàng Tuyên Thành đã làm cho toàn bộ Đại Khang sôi lên sùng sục, phụ hoàng huynh không có khả năng là không nghe không thấy.”
Ta cười nhạt nói:
“Lần này hắn phái ta tới Bắc Hồ phúng viếng, cũng không ngoại trừ nguyên nhân này.”
Vân Na cảm thán nói:
“Cây cao thì đón gió, ở đâu cũng không tránh được chuyện này. Muội lo lắng không phải là phụ hoàng huynh sẽ có lòng đối phó với huynh, mà sợ có người thừa dịp huynh đi Bắc Hồ làm náo loạn.”
Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu, trước kia khi ta đi Đại Tần đã có người phái sát thủ giết ta ở trên sông, có ý muốn làm cho quan hệ Khang Tần trở nên hỗn loạn, lần này cũng không thể đảm bảo rằng trò cũ không lập lại.
Vân Na nói:
“Lộ tuyến đi Bắc Hồ lần này huynh phải suy nghĩ cho kỹ, ngàn vạn lần đừng để xuất hiện nguy hiểm.”
Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nói:
“Ta quyết định đi đường tắt, từ Âm sơn tiến nhập Bắc Hồ.”
“Cái gì?”
Vân Na kinh hô:
“Huynh biết rõ ở Âm sơn có những bộ lạc dã man, sao còn chọn con đường này?”
Ta thấp giọng nói:
“Vị trí của con đường này vô cùng bí mật, đa phần đều xuyên qua núi rừng, bây giờ lại là mùa hạ, đa số các bộ lạc dã man đều ở trong những mục trường ở phía Bắc Âm sơn, cách con đường này rất xa, chúng ta sẽ không gặp họ. Mà quan trọng nhất là, ta muốn tới được Bắc Hồ trước khi hoàng huynh hạ huyệt, cho nên chỉ có đi con đường này, sau đó vòng qua hướng tây. Đi con đường này thứ nhất là kịp thời gian, thứ hai là đi đường lớn sẽ bị người khác biết, đi đường nhỏ sẽ tránh được những nguy hiểm ngoài ý muốn.”
Vân Na ôn nhu nói:
“Nếu như huynh đã quyết định, muội sẽ không nói gì, chỉ cần huynh đều nhớ kỹ, bọn muôi ở đây ngày đêm chờ huynh là được.”
Trong lòng ta cảm động, bàn tay chui vào trong áo, xoa xoa cái bụng của nàng, Vân Na nũng nịu nói:
“Huynh đừng ở chỗ này hô đồ, Yến Lâm và Tuệ Kiều còn đang ở trong phòng chờ ngươi.”
Ta ha hả cười nói:
“Chuyện này không phải là chủ ý của muội đó chứ?”
Vân Na cười duyên ôm lấy ta nói:
“Chuyện đêm nay không phải là chủ ý của muội, mà là do Vân Na an bài, không có nhận ra hay không, kiến thức của Sở Nhi vượt trên tất cả các tỷ muội?”
Ta nâng cằm của nàng lên, nói:
“Nhưng ta lại cảm giác Hoàn Nhan đại tướng quân lại càng lợi hại.”
Vân Na khuôn mặt đỏ lên, nàng đương nhiên là hiểu ý ta nói tới cái gì, cho nên hôn lên mặt của ta một cái, nói:
“Mau đi đi, đừng để Lâm nhi và Tuệ Kiều ở bên trong phòng đau khổ chờ đợi.”
Lúc này ta mới lưu luyến rời khỏi phòng nàng, trở về phòng mình.
Quả nhiên là Yến Lâm và Tuệ Kiều đang ở trong phòng chờ ta, ta ôm lấy hai người, mang tới cho mỗi người những nụ hôn nóng bỏng, triền miên đi tới bên giường.
Hai người giúp ta cởi quần áo, đồng thời chui vào trong chăn.
Bởi vì sắp sửa ly biệt, Tuệ Kiều đã không còn rụt rè như ngày xưa nữa, cùng với Yến Lâm nóng bỏng dị thường, rúc vào trong lòng của ta.
Ta nhẹ giọng dặn dò Tuệ Kiều nói:
“Trong thời gian ta đi tới Bắc Hồ, ba sinh linh bé bỏng giao cho nàng chiếu cố.”
Tuệ Kiều nói:
“Tướng công yên tâm, Tuệ Kiều nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mấy nàng.”
Yến Lâm nhẹ giọng khóc nức nở lên, ta tưởng nàng thương tâm vì ta sắp đi xa, thấp giọng khuyên lơn:
‘‘Lâm nhi, muội không cần thương tâm, nhiêu nhất là trong vòng một tháng ta sẽ trở về.”
Yến Lâm bỗng nhiên ôm cổ ta nói:
“Muội biết... mình thực vô dụng... chuyện gì cũng... không làm được”
Ta thâm tình nói:
“Lâm nhi, ở trong lòng ta, các muội đều trọng yếu như nhau, muội vĩnh viễn là Lâm nhi có tình cảm chân thành nhất!”
Yến Lâm khóc như mưa hoa lê đầy trời, trong đôi mắt đẹp tỏa ra quang mang nhiếp hồn câu phách, mũi thở nhẹ nhàng, môi anh đào khẽ mở, dụ người tới cực điểm, hương thơm thoang thoảng từ trên người nàng bay vào trong mũi của ta, làm cho tình cảm mãnh liệt trong lòng ta dâng trào.
Ta kéo nàng xuống dưới, Yến Lâm nhẹ giọng rên rỉ, trong phòng xuân ý dạt dào, cái giường rung lên, tiếng rên rỉ mê người của Tuệ Kiều cũng vang lên, hai âm thanh đan vào nhau tạo thành một dạ khúc triền miên sâu sắc động lòng người...
Ta không nói với các nàng tình hình thực tế như thế nào, mà cũng chẳng có chuyện Dận Tường báo mộng cho ta.
Sở dĩ ta nói điều này, là vì muốn các nàng bỏ ý niệm khuyên ta ở lại, hoàng mệnh thì khó cãi, lần hành trình tới Đông Hồ này như mũi tên đã kéo căng, không bắn ra không được.
Sở nhi từ đầu tới giờ không có ý kiến, bỗng nhiên nói:
“Muội cùng với huynh tới Bắc Hồ!”
Ta chấn động, xoay người nhìn lại, thấy đôi mắt sáng ngời của Sở Nhi đang nhìn ta, nàng nhẹ giọng nói:
“Muội muốn theo huynh, đi là có lý do chính đáng, thứ nhất muội là Bình vương phi, đi theo huynh tới phúng viếng là hợp lễ nghi. Thứ hai có muội ở bên cạnh, huynh không cần lo lắng chuyện công chúa Bắc Hồ nhìn trúng huynh, đem huynh lưu lại làm phò mã.”
Yến Lâm lớn tiếng nói:
“Muội cũng muốn đi.”
Sở nhi nhẹ giọng nói:
“Lâm tỷ tỷ, lần đi này không phải chuyện đùa, nếu như Dận Không mang theo nhiều nữ quyến thì trong mắt của người Bắc Hồ mình có còn được nghiêm túc không?”
Sở nhi nói:
“Hơn nữa, trong mấy người chúng ta chỉ có Vân Na tỷ tỷ là võ công tốt nhắt. Nhưng mà Vân Na tỷ tỷ, Dao Như và Tư Hầu đều mang bầu, tất cả còn phải dựa vào tỷ tỷ chiếu cố. Trong khi chúng ta đi tới Bắc Hồ, sự tình vương phủ sẽ do tỷ quyết định, trọng trách trên người của tỷ sẽ rất nặng nề.”
Yến Lâm rưng rưng gật đầu.
Trong lòng ta tấm tắc lấy làm kỳ, Sở nhi quả nhiên không giống người thường, Yến Lâm từ trước đến nay ngang ngược kiêu ngạo nhưng khi ở trước mặt nàng lại nghe lời, ta đúng là không chọn sai vương phi.
Vân Na nhìn ta một cái, hiển nhien là vô cùng thưởng thức với biểu hiện của Sở Nhi, nàng cười nói:
“Có Sở Nhi muội tử ở bên cạnh chiếu cố cho huynh, muội cũng yên lòng.”
Yến Lâm lau sạch nước mắt nói:
“Nếu Sở nhi muội tử đã bảo tỷ ở lại, thi tỷ sẽ ở lại. Nhưng mà... muội phải coi chừng cái tên hoa tâm này nghiêm ngặt, đừng thông đồng với hắn mang mấy Hồ nữ yêu mị trở về.”
Nàng nói chuyện từ trước tới nay không suy nghĩ, câu này vừa mới nói ra thì Vân Na đã xấu hổ đỏ bừng, nũng nịu trách mắng:
“Nha đầu chết tiệt kia, có phải là đang mắng tỷ không!”
Yến Lâm thè lưỡi, cười nói:
“Muội không có ý đó, quên mất Vân Na tỷ cũng là Hồ nữ yêu mị!”
Tất cả mọi người bị câu nói của Yến Lâm chọc cho bật cười, tạm thời quên mất buồn bã.
Tuyên Thành mới khởi sắc, nhưng mà ta đã phải rời đi, trong lòng ta chứa nhiều điều lưu luyến không rời.
Ta đem toàn bộ kế hoạch và cách nghĩ của mình giao lại cho Vân Na, trong khoảng thời gian ta rời đi, tất cả sự vụ ở Tuyên Thành đều do nàng chủ trì.
Vân Na nói:
“Lần này huynh đi phải mau chóng trở về, chuyện mỏ vàng Tuyên Thành đã làm cho toàn bộ Đại Khang sôi lên sùng sục, phụ hoàng huynh không có khả năng là không nghe không thấy.”
Ta cười nhạt nói:
“Lần này hắn phái ta tới Bắc Hồ phúng viếng, cũng không ngoại trừ nguyên nhân này.”
Vân Na cảm thán nói:
“Cây cao thì đón gió, ở đâu cũng không tránh được chuyện này. Muội lo lắng không phải là phụ hoàng huynh sẽ có lòng đối phó với huynh, mà sợ có người thừa dịp huynh đi Bắc Hồ làm náo loạn.”
Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu, trước kia khi ta đi Đại Tần đã có người phái sát thủ giết ta ở trên sông, có ý muốn làm cho quan hệ Khang Tần trở nên hỗn loạn, lần này cũng không thể đảm bảo rằng trò cũ không lập lại.
Vân Na nói:
“Lộ tuyến đi Bắc Hồ lần này huynh phải suy nghĩ cho kỹ, ngàn vạn lần đừng để xuất hiện nguy hiểm.”
Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nói:
“Ta quyết định đi đường tắt, từ Âm sơn tiến nhập Bắc Hồ.”
“Cái gì?”
Vân Na kinh hô:
“Huynh biết rõ ở Âm sơn có những bộ lạc dã man, sao còn chọn con đường này?”
Ta thấp giọng nói:
“Vị trí của con đường này vô cùng bí mật, đa phần đều xuyên qua núi rừng, bây giờ lại là mùa hạ, đa số các bộ lạc dã man đều ở trong những mục trường ở phía Bắc Âm sơn, cách con đường này rất xa, chúng ta sẽ không gặp họ. Mà quan trọng nhất là, ta muốn tới được Bắc Hồ trước khi hoàng huynh hạ huyệt, cho nên chỉ có đi con đường này, sau đó vòng qua hướng tây. Đi con đường này thứ nhất là kịp thời gian, thứ hai là đi đường lớn sẽ bị người khác biết, đi đường nhỏ sẽ tránh được những nguy hiểm ngoài ý muốn.”
Vân Na ôn nhu nói:
“Nếu như huynh đã quyết định, muội sẽ không nói gì, chỉ cần huynh đều nhớ kỹ, bọn muôi ở đây ngày đêm chờ huynh là được.”
Trong lòng ta cảm động, bàn tay chui vào trong áo, xoa xoa cái bụng của nàng, Vân Na nũng nịu nói:
“Huynh đừng ở chỗ này hô đồ, Yến Lâm và Tuệ Kiều còn đang ở trong phòng chờ ngươi.”
Ta ha hả cười nói:
“Chuyện này không phải là chủ ý của muội đó chứ?”
Vân Na cười duyên ôm lấy ta nói:
“Chuyện đêm nay không phải là chủ ý của muội, mà là do Vân Na an bài, không có nhận ra hay không, kiến thức của Sở Nhi vượt trên tất cả các tỷ muội?”
Ta nâng cằm của nàng lên, nói:
“Nhưng ta lại cảm giác Hoàn Nhan đại tướng quân lại càng lợi hại.”
Vân Na khuôn mặt đỏ lên, nàng đương nhiên là hiểu ý ta nói tới cái gì, cho nên hôn lên mặt của ta một cái, nói:
“Mau đi đi, đừng để Lâm nhi và Tuệ Kiều ở bên trong phòng đau khổ chờ đợi.”
Lúc này ta mới lưu luyến rời khỏi phòng nàng, trở về phòng mình.
Quả nhiên là Yến Lâm và Tuệ Kiều đang ở trong phòng chờ ta, ta ôm lấy hai người, mang tới cho mỗi người những nụ hôn nóng bỏng, triền miên đi tới bên giường.
Hai người giúp ta cởi quần áo, đồng thời chui vào trong chăn.
Bởi vì sắp sửa ly biệt, Tuệ Kiều đã không còn rụt rè như ngày xưa nữa, cùng với Yến Lâm nóng bỏng dị thường, rúc vào trong lòng của ta.
Ta nhẹ giọng dặn dò Tuệ Kiều nói:
“Trong thời gian ta đi tới Bắc Hồ, ba sinh linh bé bỏng giao cho nàng chiếu cố.”
Tuệ Kiều nói:
“Tướng công yên tâm, Tuệ Kiều nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mấy nàng.”
Yến Lâm nhẹ giọng khóc nức nở lên, ta tưởng nàng thương tâm vì ta sắp đi xa, thấp giọng khuyên lơn:
‘‘Lâm nhi, muội không cần thương tâm, nhiêu nhất là trong vòng một tháng ta sẽ trở về.”
Yến Lâm bỗng nhiên ôm cổ ta nói:
“Muội biết... mình thực vô dụng... chuyện gì cũng... không làm được”
Ta thâm tình nói:
“Lâm nhi, ở trong lòng ta, các muội đều trọng yếu như nhau, muội vĩnh viễn là Lâm nhi có tình cảm chân thành nhất!”
Yến Lâm khóc như mưa hoa lê đầy trời, trong đôi mắt đẹp tỏa ra quang mang nhiếp hồn câu phách, mũi thở nhẹ nhàng, môi anh đào khẽ mở, dụ người tới cực điểm, hương thơm thoang thoảng từ trên người nàng bay vào trong mũi của ta, làm cho tình cảm mãnh liệt trong lòng ta dâng trào.
Ta kéo nàng xuống dưới, Yến Lâm nhẹ giọng rên rỉ, trong phòng xuân ý dạt dào, cái giường rung lên, tiếng rên rỉ mê người của Tuệ Kiều cũng vang lên, hai âm thanh đan vào nhau tạo thành một dạ khúc triền miên sâu sắc động lòng người...
Bình luận facebook