Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
“Chuyện này là do ta gây ra, nên cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, không bằng như vậy, ta tự mình đưa các ngươi đến Bắc Hồ, lấy việc này biểu đạt sự áy náy trong lòng ta.”
Ta cười nhạt nói:
“Huynh đài sao lại khách khí như thế, Vương Chính tuy rằng đã chết, nhưng mà chúng ta vẫn còn bản đồ.”
Nhã Khắc chân thành nói:
“Đường đi ở Âm Sơn vô cùng phức tạp, nếu như không có người dẫn đường biết rõ địa hình, thì các ngươi sẽ không thể thuận lợi tới Bắc Hồ được đâu. Huống chi trong Âm Sơn này cũng không chỉ có độc bộ tộc Xoa Tháp chúng ta sinh sống, ta mang các ngươi đi, có thể tránh được những phiền phức không đáng có.”
Hắn nói đúng là có lý, ta do dự một chút, rốt cục gật đầu nói:
“Nếu như vậy thì làm phiền Nhã Khắc tráng sĩ.”
Nhã Khắc ha hà nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết, nói:
“Các ngươi sau này gọi ta là Nhã Khắc đi, đừng nên xa lạ như thế.”
Thông qua miệng của Nhã Khắc chúng ta mới biết, lần dẫn đường này không phải là chủ ý của hắn, Phổ Mạn đã nhờ hắn dẫn đường cho chúng ta, bồi thường sai lầm mà Mông Lý Đa đã giết Vương Chính.
Ta âm thầm nói:
“Tám phẩn mười Phổ Mạn nhận ra Nhã Khắc thả Mông Lý Đa, bảo hắn dẫn đường cho chúng ta là có ý bồi tội.”
Nhã Khắc đối với đường đi trên Âm Sơn quen thuộc hơn nhiều so với Vương Chính, có hắn trợ giúp, chỉ hai ngày sau chúng ta đã ra khỏi núi Âm Sơn đi tới thảo nguyên Thư Đặc.
Xuân hạ giao thời, trời cao mây trắng, thảo nguyên nuôi ngựa béo phì, cỏ xanh mơn mởn, cả vùng đất như được trải một tấm thảm nhung rộng rãi mênh mông, gió nhẹ thổi qua làm cho tấm thảm xanh này dập dờn.
Giữa biển có xanh thỉnh thoảng điểm tô những bông hoa Bồ Công Anh màu vàng, Mã Liên (sen ngựa) màu xanh, hoa Bách Hợp màu phấn hồng, Tố Châu màu trắng như tuyết, hương thơm ngát theo gió mát đưa vào tận phỏi, cảm giác trong lòng thật là thanh thản thoải mái.
Nhã Khắc nói:
“Bắc Hồ đô thành ở Khố Tô cách nơi này chỉ còn hai ngày lộ trình, trên đường đi toàn là thảo nguyên mênh mông.”
Ta nhìn thảo nguyên mênh mong không có điểm tận cùng, kìm lòng không được than thở:
“Nếu như không có ngươi dẫn đường, đứng trên thảo nguyên này không làm sao phân biệt được phương hướng.”
Nhã Khắc cười nói:
“Ở trên thảo nguyên hành tẩu, khung cảnh ở chỗ nào cũng giống nhau như đúc, không có người sinh sống ở đây dẫn đường, thì kiểu gì cũng bị lạc.”
Từ ánh mắt nóng rực của hắn ta nhận ra đây là nơi mà tổ tiên của hắn từng tung hoành ngang dọc.
Nhã Khắc nói:
“Ta còn chưa biết, các ngươi đi Ô Khố Tô thành là vì chuyện gì?”
Đến nơi này rồi cũng không cần phải giấu diếm nữa, ta thở dài nói:
“Thực không dám dấu diếm, ta chính là Đại Khang Bình vương Long Dận Không, lần này tới đây là để phúng viếng.”
Nhã Khắc ngơ ngác, một lát mới nói:
“Ngươi chính là Tuyên Thành Bình vương?”
Hắn liếc mắt đánh giá ta, rồi nói:
“Lúc mới gặp ngươi ta đã nhận ra ngươi không giống người bình thường, quả nhiên là ta không nhìn lầm ngươi.”
Hai người chúng ta đồng thời giảm tốc độ của ngựa lại, thong thả rong ruổi bước đi.
Nhã Khắc nói:
“Nghe nói khi ngươi tới Tuyên Thành đã làm cho nơi đó náo nhiệt, ta còn đang chuẩn bị đánh bất ngờ một phen.”
Hắn chẳng giấu diếm gì nói luôn ý định của mình.
Ta mỉm cười nói:
“Các ngươi còn dám quấy rầy bách tính, sợ rằng tổn thất sẽ rất thảm trọng.”
Nhã Khắc nở nụ cười, hắn lớn tiếng nói:
“Bình thường thì ta sẽ không tin, thế nhưng nếu ngươi là Tuyên Thành Bình vương, thì chuyện này ta cần phải suy nghĩ lại một lần nữa.”
Hai ngày sau chúng ta cũng tới được thủ phủ của Bắc Hồ là Ô Khố Tô thành, phong tục của ở đây khác với Trung nguyên, cho dù là nam nữ già trẻ đều dùng tuấn mã di chuyển, thảo nào họ được xưng là quốc gia trên lưng ngựa.
Tường thành của Ô Khố Tô thành cũng không nguy nga tráng lệ như trong tưởng tượng của ta, vệ binh ở cửa thành rất ít khi tiến hành tuần tra khách thương, không giống như không khí sâm nghiêm của các đô thành khác.
Ta tìm tướng lãnh thủ thành, lấy công văn ra, thông báo ý định, của mình cho đối phương.
Tướng lãnh thủ thành kia cũng khá lịch sự, khi biết ta là đặc sứ Đại Khang, thì nhiệt tình dẫn chúng ta tới dịch quán ở đông thành nghỉ ngơi, sau đó hắn đi bẩm báo với cấp trên.
Không bao lâu sau, có võ sĩ ở bên ngoài vào thông báo:
“Bình vương điện hạ, Bắc Hồ quốc thái tử Thác Bạt Thuần Chiếu đến đây cầu kiến.”
Ta cũng vừa mới tắm rửa xong, Sở Nhi đang giúp ta mặc quần áo, nghe thấy vậy thì lớn tiếng nói:
“Ngươi mời thái tử đi tới tiểu thính đợi một chút, ta sẽ tới ngay.”
Sở nhi giúp ta đeo đai lưng, sửa sang lại y phục mỉm cười nói:
“Bắc Hồ này cũng không giống như người ta đồn đại, phương diện lễ nghi vô cùng chu đáo.”
Ta đầu đội tử kim quan, dường như có điều suy nghĩ nói:
“Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của Bắc Hồ, trình độ văn minh sẽ quyết định quốc gia đó có phải là cường quốc hay không.”
Thác Bạt Thuần Chiếu lại càng trưởng thành hơn so với tưởng tượng của ta, tuy rằng hắn lớn hơn ta chừng năm tuổi, nhưng mà sương giỏ trên thảo nguyên đã để lại vết tích tang thương trên mặt của hắn, hai chòm râu dài đầy cương liệt, đôi mắt Hồ thâm thúy cực kỳ.
Hắn là lục hoàng tử của Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện, Bắc Hồ không giống với các quốc gia ở Trung Nguyên, ai có tài thì sẽ được làm thái tử, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến họ không ngừng phát triển.
Thác Bạt Thuần Chiếu mỉm cười đứng dậy, lấy giọng Bắc Hồ thuần chất, nhìn ta nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu đặc biệt tới chào đón khách nhân tôn quý.”
Ta cũng học theo lễ nghi của hắn đáp lại nói:
“Đại Khang Long Dận Không tham kiến thái tử.”
Chúng ta mỉm cười nắm tay ngồi xuống.
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
“Phụ hoàng biết hoàng tử trong hai ngày nay sẽ tới, cho nên đã đặc biệt dặn dò thủ thành, một khi thấy Bình vương tới, phải lập tức bẩm báo cho chúng ta biết.”
Ta khách khí nói:
“Đa tạ Dại Hãn ưu ái.”
Chúng ta hàn huyên một vài câu, sau đó mới tiếp nhập chính đề.
Thác Bạt Thuần Chiếu chán nản nói:
“Di thể của An vương ngày mai sẽ mai táng, Bình vương tới vừa kịp lúc tham gia tang lễ.”
Ta thấp giọng nói:
“Thái tử điện hạ, trước khi Dận Không tới đây, phụ hoàng đã từng giao phó, nhất định phải đem di thể của hoàng huynh trở về cố quốc, không biết…”
Thác Bạt Thuần Chiếu lắc đầu nói:
“Bình vương, ta cũng hiểu đạo lý lá rụng về cội, thế nhưng công chúa và An vương từ trước đến nay tình thâm ý trọng, sao có thể chịu đựng được khi An vương rời đi? Không bằng như vậy, đợi sau khi công chúa trăm tuổi ta sẽ cho hai vợ chồng họ trở về Đại Khang, thế nào?”
Lý do này của hắn đúng là chu toàn, trong lúc nhất thời ta không nghĩ ra cách cự tuyệt.
Ta thở dài nói:
“Dận Không muốn gặp hoàng huynh…”
Thác Bạt Thuần Chiếu gật đầu nói:
“Ta đã cho chuẩn bị xe ngựa, lúc nào Bình vương cũng có thể khởi hành.”
Linh đường được lập ở Phò mã phủ phía thành tây, khi tới nơi này ta mới được biết, phò mã và công chúa không ở cùng một nơi, họ chỉ ở cùng một viện mà thôi.
Phò mã nếu như muốn gặp công chúa, phải được công chúa chấp thuận, nghĩ tới điểm này ta cũng nhận ra, vị hoàng huynh này của ta đã bị giam lỏng ở đây nhiều năm.
Nhớ tới số phận thê thảm của Dận Tường, trong lòng ta dâng lên vô tận thê lương.
Ta cười nhạt nói:
“Huynh đài sao lại khách khí như thế, Vương Chính tuy rằng đã chết, nhưng mà chúng ta vẫn còn bản đồ.”
Nhã Khắc chân thành nói:
“Đường đi ở Âm Sơn vô cùng phức tạp, nếu như không có người dẫn đường biết rõ địa hình, thì các ngươi sẽ không thể thuận lợi tới Bắc Hồ được đâu. Huống chi trong Âm Sơn này cũng không chỉ có độc bộ tộc Xoa Tháp chúng ta sinh sống, ta mang các ngươi đi, có thể tránh được những phiền phức không đáng có.”
Hắn nói đúng là có lý, ta do dự một chút, rốt cục gật đầu nói:
“Nếu như vậy thì làm phiền Nhã Khắc tráng sĩ.”
Nhã Khắc ha hà nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết, nói:
“Các ngươi sau này gọi ta là Nhã Khắc đi, đừng nên xa lạ như thế.”
Thông qua miệng của Nhã Khắc chúng ta mới biết, lần dẫn đường này không phải là chủ ý của hắn, Phổ Mạn đã nhờ hắn dẫn đường cho chúng ta, bồi thường sai lầm mà Mông Lý Đa đã giết Vương Chính.
Ta âm thầm nói:
“Tám phẩn mười Phổ Mạn nhận ra Nhã Khắc thả Mông Lý Đa, bảo hắn dẫn đường cho chúng ta là có ý bồi tội.”
Nhã Khắc đối với đường đi trên Âm Sơn quen thuộc hơn nhiều so với Vương Chính, có hắn trợ giúp, chỉ hai ngày sau chúng ta đã ra khỏi núi Âm Sơn đi tới thảo nguyên Thư Đặc.
Xuân hạ giao thời, trời cao mây trắng, thảo nguyên nuôi ngựa béo phì, cỏ xanh mơn mởn, cả vùng đất như được trải một tấm thảm nhung rộng rãi mênh mông, gió nhẹ thổi qua làm cho tấm thảm xanh này dập dờn.
Giữa biển có xanh thỉnh thoảng điểm tô những bông hoa Bồ Công Anh màu vàng, Mã Liên (sen ngựa) màu xanh, hoa Bách Hợp màu phấn hồng, Tố Châu màu trắng như tuyết, hương thơm ngát theo gió mát đưa vào tận phỏi, cảm giác trong lòng thật là thanh thản thoải mái.
Nhã Khắc nói:
“Bắc Hồ đô thành ở Khố Tô cách nơi này chỉ còn hai ngày lộ trình, trên đường đi toàn là thảo nguyên mênh mông.”
Ta nhìn thảo nguyên mênh mong không có điểm tận cùng, kìm lòng không được than thở:
“Nếu như không có ngươi dẫn đường, đứng trên thảo nguyên này không làm sao phân biệt được phương hướng.”
Nhã Khắc cười nói:
“Ở trên thảo nguyên hành tẩu, khung cảnh ở chỗ nào cũng giống nhau như đúc, không có người sinh sống ở đây dẫn đường, thì kiểu gì cũng bị lạc.”
Từ ánh mắt nóng rực của hắn ta nhận ra đây là nơi mà tổ tiên của hắn từng tung hoành ngang dọc.
Nhã Khắc nói:
“Ta còn chưa biết, các ngươi đi Ô Khố Tô thành là vì chuyện gì?”
Đến nơi này rồi cũng không cần phải giấu diếm nữa, ta thở dài nói:
“Thực không dám dấu diếm, ta chính là Đại Khang Bình vương Long Dận Không, lần này tới đây là để phúng viếng.”
Nhã Khắc ngơ ngác, một lát mới nói:
“Ngươi chính là Tuyên Thành Bình vương?”
Hắn liếc mắt đánh giá ta, rồi nói:
“Lúc mới gặp ngươi ta đã nhận ra ngươi không giống người bình thường, quả nhiên là ta không nhìn lầm ngươi.”
Hai người chúng ta đồng thời giảm tốc độ của ngựa lại, thong thả rong ruổi bước đi.
Nhã Khắc nói:
“Nghe nói khi ngươi tới Tuyên Thành đã làm cho nơi đó náo nhiệt, ta còn đang chuẩn bị đánh bất ngờ một phen.”
Hắn chẳng giấu diếm gì nói luôn ý định của mình.
Ta mỉm cười nói:
“Các ngươi còn dám quấy rầy bách tính, sợ rằng tổn thất sẽ rất thảm trọng.”
Nhã Khắc nở nụ cười, hắn lớn tiếng nói:
“Bình thường thì ta sẽ không tin, thế nhưng nếu ngươi là Tuyên Thành Bình vương, thì chuyện này ta cần phải suy nghĩ lại một lần nữa.”
Hai ngày sau chúng ta cũng tới được thủ phủ của Bắc Hồ là Ô Khố Tô thành, phong tục của ở đây khác với Trung nguyên, cho dù là nam nữ già trẻ đều dùng tuấn mã di chuyển, thảo nào họ được xưng là quốc gia trên lưng ngựa.
Tường thành của Ô Khố Tô thành cũng không nguy nga tráng lệ như trong tưởng tượng của ta, vệ binh ở cửa thành rất ít khi tiến hành tuần tra khách thương, không giống như không khí sâm nghiêm của các đô thành khác.
Ta tìm tướng lãnh thủ thành, lấy công văn ra, thông báo ý định, của mình cho đối phương.
Tướng lãnh thủ thành kia cũng khá lịch sự, khi biết ta là đặc sứ Đại Khang, thì nhiệt tình dẫn chúng ta tới dịch quán ở đông thành nghỉ ngơi, sau đó hắn đi bẩm báo với cấp trên.
Không bao lâu sau, có võ sĩ ở bên ngoài vào thông báo:
“Bình vương điện hạ, Bắc Hồ quốc thái tử Thác Bạt Thuần Chiếu đến đây cầu kiến.”
Ta cũng vừa mới tắm rửa xong, Sở Nhi đang giúp ta mặc quần áo, nghe thấy vậy thì lớn tiếng nói:
“Ngươi mời thái tử đi tới tiểu thính đợi một chút, ta sẽ tới ngay.”
Sở nhi giúp ta đeo đai lưng, sửa sang lại y phục mỉm cười nói:
“Bắc Hồ này cũng không giống như người ta đồn đại, phương diện lễ nghi vô cùng chu đáo.”
Ta đầu đội tử kim quan, dường như có điều suy nghĩ nói:
“Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của Bắc Hồ, trình độ văn minh sẽ quyết định quốc gia đó có phải là cường quốc hay không.”
Thác Bạt Thuần Chiếu lại càng trưởng thành hơn so với tưởng tượng của ta, tuy rằng hắn lớn hơn ta chừng năm tuổi, nhưng mà sương giỏ trên thảo nguyên đã để lại vết tích tang thương trên mặt của hắn, hai chòm râu dài đầy cương liệt, đôi mắt Hồ thâm thúy cực kỳ.
Hắn là lục hoàng tử của Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện, Bắc Hồ không giống với các quốc gia ở Trung Nguyên, ai có tài thì sẽ được làm thái tử, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến họ không ngừng phát triển.
Thác Bạt Thuần Chiếu mỉm cười đứng dậy, lấy giọng Bắc Hồ thuần chất, nhìn ta nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu đặc biệt tới chào đón khách nhân tôn quý.”
Ta cũng học theo lễ nghi của hắn đáp lại nói:
“Đại Khang Long Dận Không tham kiến thái tử.”
Chúng ta mỉm cười nắm tay ngồi xuống.
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
“Phụ hoàng biết hoàng tử trong hai ngày nay sẽ tới, cho nên đã đặc biệt dặn dò thủ thành, một khi thấy Bình vương tới, phải lập tức bẩm báo cho chúng ta biết.”
Ta khách khí nói:
“Đa tạ Dại Hãn ưu ái.”
Chúng ta hàn huyên một vài câu, sau đó mới tiếp nhập chính đề.
Thác Bạt Thuần Chiếu chán nản nói:
“Di thể của An vương ngày mai sẽ mai táng, Bình vương tới vừa kịp lúc tham gia tang lễ.”
Ta thấp giọng nói:
“Thái tử điện hạ, trước khi Dận Không tới đây, phụ hoàng đã từng giao phó, nhất định phải đem di thể của hoàng huynh trở về cố quốc, không biết…”
Thác Bạt Thuần Chiếu lắc đầu nói:
“Bình vương, ta cũng hiểu đạo lý lá rụng về cội, thế nhưng công chúa và An vương từ trước đến nay tình thâm ý trọng, sao có thể chịu đựng được khi An vương rời đi? Không bằng như vậy, đợi sau khi công chúa trăm tuổi ta sẽ cho hai vợ chồng họ trở về Đại Khang, thế nào?”
Lý do này của hắn đúng là chu toàn, trong lúc nhất thời ta không nghĩ ra cách cự tuyệt.
Ta thở dài nói:
“Dận Không muốn gặp hoàng huynh…”
Thác Bạt Thuần Chiếu gật đầu nói:
“Ta đã cho chuẩn bị xe ngựa, lúc nào Bình vương cũng có thể khởi hành.”
Linh đường được lập ở Phò mã phủ phía thành tây, khi tới nơi này ta mới được biết, phò mã và công chúa không ở cùng một nơi, họ chỉ ở cùng một viện mà thôi.
Phò mã nếu như muốn gặp công chúa, phải được công chúa chấp thuận, nghĩ tới điểm này ta cũng nhận ra, vị hoàng huynh này của ta đã bị giam lỏng ở đây nhiều năm.
Nhớ tới số phận thê thảm của Dận Tường, trong lòng ta dâng lên vô tận thê lương.
Bình luận facebook