• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (1 Viewer)

  • Chương 188

Thác Bạt Thuần Chiếu đi tới trước mặt Đô Sắc Hiến, một tay giữ lấy hắn, Đô Sắc Hiến đã tỉnh lại từ lâu rồi, khi thấy Thác Bạt Thuần Chiếu, thì trên mặt hiện lên sự kinh hoàng:
“Thái... Tử...”
Thác Bạt Ngọc Nhi liều mạng kêu lên:
“Lục a ca (đại ca), bình thường huynh hiểu muội nhất, muội xin huynh tha cho hắn, chuyện này không liên quan gì tới hắn cả, đều do một mình muội làm... huynh muốn giết thì giết muội đi!”
Thác Bạt Thuần Chiếu căm tức nhìn Đô Sắc Hiến, bỗng nhiên rút đao, mũi đao nhanh như tia chớp đâm vào gáy của Đô Sắc Hiến, Đô Sắc Hiến không có phản ứng gì, từ từ ngã xuống.
Ta âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới Thác Bạt Thuần Chiếu lại xuất thủ tàn độc như vậy.
Thác Bạt Ngọc Nhi bi thảm hét lên một tiếng, lập tức hôn mê.
Thác Bạt Thuần Chiếu lạnh lùng nhìn phía ta nói:
“Ta đã làm xong một việc, cũng mong ngươi tuân thủ lời hứa.”
Sắc mặt của ta và Sở Nhi tái nhợt, bình tĩnh nói:
“Thái tử yên tâm, ngày mai ta sẽ đúng giờ tới tham gia lễ tang, ngươi có thể xóa toàn bộ vết tích.” 
Trở lại dịch quán, Sở nhi vẫn chìm trong cảnh tang thương, nàng tuy rằng võ công cao cường, thế nhưng chưa từng chứng kiến cảnh máu tanh tàn nhẫn như vậy, rơi vào trong sự khiếp sợ.
Ta lắc đầu, tràn ngập lòng tin nói.
“Thác Bạt Thuần Chiếu không phải một nhân vật tầm thường, hắn hiểu được lợi hại được mất, giết ta hắn chẳng có chỗ tốt nào, ngược lại còn mang tới một địch nhân là Đại Khang.”
Sở nhi nói:
“Sát hại hoàng huynh... không phải là công chúa ư? Lẽ nào huynh cứ như vậy buông tha nàng ta?”
Ta cười lạnh nói:
“Chuyện tàn nhẫn nhất trên đời không phải là cái chết, mà là sinh lý tử biệt, tận mắt chứng kiến người trong lòng mình chết đi, đối với Thác Bạt Ngọc Nhi là một phương thức trả thù tàn nhẫn nhất. Ta tin tưởng rằng kiếp này nàng ta sẽ sống trong thống khổ.”
Thân thể mềm mại của Sở Nhi run lên, nói:
“Dận Không... đôi khi muội có cảm giác là mình không hiểu huynh.”
Ta hôn lên cặp môi thơm kiều diễm của nàng, mỉm cười nói:
“Vậy thì chúng ta phải thành thật tìm hiểu nhau một phen.”
Cánh tay phải của ta đã luồn vào trong áo, xoa nắn bộ ngực co giãn của nàng. 
Sở Nhi thẹn thùng nói:
“Tình thế nguy hiểm như vậy, huynh vẫn còn muốn làm loại chuyện này.”
Ta ha hả cười nói:
“Lẽ nào muội không cảm thấy, dưới tình thế nguy hiểm, làm loại chuyện này càng thêm kích thích ư?”
Sở nhi nhẹ giọng phì một tiếng, hai tay chú động ôm lấy cổ của ta.
Ta nồng nhiệt xoa nắn thân hình của nàng, hô hấp của chúng ta càng trở nên gấp gáp, hiển nhiên là cả hai đã bắt đầu động tình.
Sở Nhi không kìm nén được rên rỉ, thanh âm kiều mị vang lên, nàng e thẹn vô cùng, khuôn mặt ửng hồng.
Ta nồng nhiệt công thành, thỏa thích hưởng thụ sự sung sướng do Sở Nhi mang lại.
Nếu như loại thời gian nào có thể quên đi sự sợ hãi, thì chính là thời gian nam hoan nữ ái. Sở Nhi nhận được sự ân cần và chân thành từ ta, tâm trạng đã trở nên thoải mái hơn nhiều.
Công tâm mà xem xét, ta chẳng có sợ hãi gì đối với tình huống hiện giờ, thân ở Bắc Hồ, nhưng kết cục cũng không phải hoàn toàn do người khác quyết định.
Chúng ta ôm chặt lấy nhau, Sở Nhi hổn hển nói:
“Có huynh ở bên cạnh muội... muội không sợ gì cả.”
Ta thấp giọng cười nói:
“Ta chỉ muốn ở trong thân thể muội, lúc đó ta tràn ngập dũng khí.”
Sở Nhi khuôn mặt đỏ lên, nhẹ nhàng cắn lên vai của ta một cái, ta lập tức trả thù như cuồng phong bão vũ, bóng đêm dường như cũng biết bốc cháy...
Sáng sớm hôm sau, Bắc Hồ tổ chức lễ tang cho Dận Tường theo tiêu chuẩn của hoàng thất.
Đầu tiên là dùng mười tám người khiêng quan tài của Dận Tường ra khỏi phò mã phủ, sao đó đổi cho mười sáu người khác khiêng, giơ cao vạn lá cờ.
Sau đó là hai trăm người mang đủ loại binh khí, cờ quạt, các loại hình nhân được chế tạo bằng giấy.
Ta mặc đồ tang đi phía trước quan tài, phía sau quan tài là một linh đội được võ trang đầy đủ.
Sau nữa là tới đội ngũ hoàng thất Bắc Hồ, xe kiệu không ngừng.
Trong đội ngũ đưa tang, còn có cả những tên thầy cúng cầm đủ loại pháp cụ, nhảy những điệu nhảy quái dị.
Bắc Hồ công chúa Thác Bạt Ngọc Nhi không xuất hiện trong đội ngũ đưa tang, dựa theo lời họ nói, thì do công chúa thương tâm quá độ, ốm nằm bệt giường.
Nhưng ta biết nàng ta thương tâm vì Đô Sắc Hiến, chẳng có liên quan gì tới hoàng huynh mệnh khổ của ta cả.
Bởi vì ta và Thác Bạt Thuần Chiếu đã đạt thành hiệp nghị, thi thể Dận Tường cũng không hạ táng, mà sau khi làm xong các loại nghi lễ, thì tiến hành hỏa thiêu ngay tại mộ.
Vẻ mặt ta bi phẫn cầm lấy cây đuốc, châm vào đống củi xung quanh quan tài, ánh lửa bùng lên, trong lòng ta âm thầm nói:
“Hoàng huynh, hãy yên nghỉ đi, Dận Không đã thay huynh trừng phạt con tiện nhân kia rồi!”
Sau khi hỏa thiêu, các vương công quý tộc lập tức rời đi, ta thu tro cốt của Dận Tường lại, cẩn thận cất vào trong một cái lọ.
Thác Bạt Thuần Chiếu đi tới bên người của ta.
Ta cầm lọ tro đặt vào trong tay của Đột Tạ, cùng Thác Bạt Thuần Chiếu đi tới một chỗ không người.
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
“Ta đã đem chuyện này bẩm báo với phụ hoàng, người đã đáp ứng đem Lục Hải Nguyên trả lại cho ngươi.”
Ánh mắt ta hiện lên sự vui mừng.
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
“Nhưng mà Lục Hải Nguyên có ba tòa mục trường cỡ lớn của chúng ta, nếu như muốn toàn bộ di chuyển thì phải cần một số thời gian, ngươi có thể cho chúng ta thêm hai tháng nữa?”
Ta gật đầu nói:
“Chuyện này không có gì.”
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
“Bình vương dự định lúc nào rời khỏi Ô Khố Tô?”
“Ta còn muốn thu xếp một số di vật của hoàng huynh, chừng ba hôm sau sẽ rời đi.”
Thác Bạt Thuần Chiếu mỉm cười nói:
“Như vậy thật là tốt, ta còn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với Bình vương, ngày mai ta ở Liệt Phong Lâu mời khách, ngươi ngàn vạn lần không được cự tuyệt!”
Ta gật đầu cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom