Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại trông mất hồn mất vía thế kia?”
Lạc Mịch tràn ngập sợ hãi nói:
“Dịch quý phi... tự vẫn rồi...”
Ta hơi sững sờ, Dịch quý phi mà chết thì chuyện của nàng với Cần vương cho dù thật hay giả cũng kết thúc, nhưng lại không thể loại bỏ được hiểm nghi thông dâm, vĩnh viễn là một bóng ma trong lòng Hâm Đức hoàng đế.
Ta thấy trong tay của Lạc Mịch cầm một phong thư, thấp giọng nói:
“Đây là cái gì?”
Lạc Mịch lau mồ hôi trên mặt, nói:
“Trước khi chết... Dịch quý phi... lưu lại một phong thư.”
Ta đi tới vỗ vai Lạc Mịch, hạ giọng nói:
“Tâm tình của bệ hạ lúc này cực kém, nếu như ngươi đi vào thông báo tin Dịch quý phi chết, thì người nhất định trị tội ngươi.”
Lạc Mịch hít một hơi lạnh, hắn biết rõ tính tình Hâm Đức hoàng đế, đối với những lời ta nói không có chút nghi ngờ gì cả.
Ta giật lấy bức thư trong tay Lạc Mịch, hắn hơi sững sờ, nhưng không dám nói lời nào.
Ta mở bức thư ra, thì thấy trong đó là một bức họa Dịch quý phi, khóe miệng nàng còn hơi cười nhạt, ta lập tức xé vụn phong thư, nếu như bức thư này rơi vào trong tay Hâm Đức hoàng đế, thì chẳng phải là Cần vương sẽ rửa sạch được nỗi oan hay sao.
Lạc Mịch cả kinh, há to miệng:
“Điện hạ... người...”
Ta lạnh lùng nhìn hắn nói:
“Ngươi ở trong cung nhiều năm, chuyện gì nên nói, chuyên gì không nên nói ngươi cũng biết rồi phải không.”
Lạc Mịch thấp thỏm lo âu gật đầu. Ta vỗ vỗ vai hắn:
“Mấy ngày nữa, ta sẽ an bài một công việc tốt cho ngươi.”
“Tạ ơn điện hạ!”
Ta xoay người nhìn Dưỡng Tâm Điện một chút, thấp giọng nói:
“Tin Dịch quý phi chết tốt hơn hết là ngươi đi nói với Trân Phi nương nương, bảo người bẩm báo lại cho hoàng thượng.”
Lạc Mịch vái chào thật sâu, nói:
“Tạ ơn điện hạ chỉ điểm.”
Nghĩ tới tình cảnh của Cẩn vương, trong lòng ta không khỏi đắc ý, chuyện Dịch quý phi đột nhiên chết sẽ là một cái họa không ngờ với hắn.
Rời khỏi hoàng cung, ta về phủ của mình lấy lễ vật, sau đó đi tới Dực vương phủ.
Khi tới Dực vương phủ ta mới biết, Tĩnh Đức phi và An Dung công chúa đều có ở đây, cơ hội như thế này, ta có thể buông tha hay sao.
Tĩnh Đức nhìn thấy ta, thì giống như gặp lại cừu nhân, hai mắt đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói:
“Dận Không, ngươi đã làm được chuyện tốt rồi đó!”
Ta cười nói:
“Nương nương gần đây có khỏe không?”
Tĩnh Đức phi cả giận nói:
“Khỏe? Thiếu chút nữa bị ngươi làm cho tức chết!”
Dực Vương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mở miệng giúp ta giải vây nói:
“Dận Không, con đã đi gặp bệ hạ chưa?”
Ta cung kính đáp:
“Hài nhi mới từ hoàng cung trở về.”
Tĩnh Đức phi lạnh lùng nói:
“Hai người các ngươi đừng có kẻ tung người hứng chuyển trọng tâm câu chuyện, hôm nay ta mang theo An Dung tới đây, chính là muốn răn dạy tên hỗn trướng không nói tình nghĩa như ngươi.”
Ta xấu hổ cười nói:
“Nương nương có chuyện gì xin cứ nói thẳng.”
Tĩnh Đức phi nói:
“An Dung tuy rằng không phải muội muội cùng mẹ sinh ra với ngươi, thế nhưng dù sao nó cũng là muội muội, sao ngươi có thể đẩy nó vào trong hố lửa cơ chứ?”
Ta cười nói:
“Nương nương đã hiểu nhầm nhi thần rồi, nhi thần sao có thể làm chuyện nhẫn tâm như vậy.”
Tĩnh Đức mi liễu dựng thẳng nói:
“Giỏi cho Dận Không, tới bây giờ ngươi vẫn còn chống chế, nói! Tại sao ngươi lại lén lút đáp ứng chuyện cầu hôn của Bắc Hồ?”
Ta ngượng ngùng cười cười nói:
“Lúc nãy hài nhi đã giải thích với phụ hoàng, chuyện cầu hôn không phải là do hài nhi đưa ra. Thái tử Bắc Hồ là Thác Bạt Thuần Chiếu ngưỡng mộ tuyệt đại tao nhã của hoàng muội cho nên mới hướng hài nhi cầu thân, hài như sao dám đáp ứng. Mặc dù Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện đã nói trước mặt mọi người, nhưng mà con đã nói là phải trở về xin ý kiến của phụ hoàng.”
Tĩnh Đức phi nữa tin nửa ngờ nói:
“Có thật không?”
Ta lớn tiếng nói:
“Dận Không nếu như nói lời giả dối, thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tim, chết không được tử tế.”
Tĩnh Đức phì phì phì nói:
“Đang tốt lành, sao phải thề độc làm gì.”
Ta thấy ánh mắt của nàng chuyển biến, dường như đã thôi tức giận, ta và Dực Vương liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười.
Đúng lúc này, An Dung công chúa tản bộ trở về, nếu như không có Tĩnh Đức phi gọi nàng, thì ta không thể nào nhận ra được. Mấy năm trước, An Dung chỉ là một tiểu nha đâu ngây ngô, vậy mà bây giờ đã là một thiếu nữ dung mạo xuất chúng.
Ta mỉm cười nói:
“Hoàng muội, còn nhớ ta không?”
An Dung rụt rè cười:
“Dận Không ca ca, muội đương nhiên là nhớ, phụ hoàng vẫn thường khen huynh là người thông minh nhất trong số các vị ca ca.”
Trong lòng ta cười thầm, An Dung là người kiêu ngạo, không thể nào khen ta trước mặt được, hơn nữa, chúng ta gặp mặt khi còn nhỏ, bây giờ nàng cũng chẳng thể nào nhớ được hình dạng của ta.
Dực Vương nói:
“Ta đã cho người chuẩn bị cơm, tối nay cả nhà chúng ta đoàn tụ.”
Tĩnh Đức phi lạnh nhạt nói:
“Không cần, ta phải về.”
Ta chợt nhớ tới chuyện Dịch quý phi, cuống quít nói:
“Nương nương, hài nhi vừa nghe được một việc, Dịch quý phi đã tự vẫn.”
“Cái gì?”
Tĩnh Đức phi bỗng nhiên đứng đậy, nàng thay quyền hoàng hậu chấp chướng nội cung, chuyện này đương nhiên nằm trong trách nhiệm của nàng.
“Tại sao không cho ta biết sớm?”
Tĩnh Đức phi không nhiều lời, vội vã rời đi, Dực vương đứng dậy tiễn.
An Dung không đi theo, vừa vặn tạo một cơ hội cho ta trò chuyện riêng với nàng.
An Dung nói:
“Việc cầu thân có phải là do huynh đưa ra không?”
Ta lắc đầu nói:
“Chuyện này ta đã giải thích rất nhiều lần, sự thực là thái tử Bắc Hồ Thác Bạt Thuần Chiếu chủ động đưa ra, không biết từ đâu hắn nghe được sự tao nhã của muội, một lòng muốn lấy muội làm vợ.”
An Dung cười mặt đỏ hồng, thấp giọng nói:
“Muội rất ghét đám người man rợ này.”
Xem ra nàng không có hảo cảm gì với người Bắc Hồ.
Ta cười nói:
“Bắc Hồ cũng không phải là không ra gì như muội tưởng tượng, Thác Bạt Thuần Chiếu cũng không dã man như vậy.”
An Dung hứng thú nói:
“Vậy thì hắn là người như thế nào?”
Ta nhấp một hớp trà, nói:
“Hắn năm nay hai mươi lăm tuổi, thấp thoáng đã có phong phạm vương giả, là nhân vật quyền lực nhất sau Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện. Thông qua vài lần tiếp xúc với hắn ta phát hiện người này ẩn giấu trí lớn, học vấn võ công đều rất nổi tiếng.”
Đôi mắt đẹp của An Dung sáng ngời.
Lạc Mịch tràn ngập sợ hãi nói:
“Dịch quý phi... tự vẫn rồi...”
Ta hơi sững sờ, Dịch quý phi mà chết thì chuyện của nàng với Cần vương cho dù thật hay giả cũng kết thúc, nhưng lại không thể loại bỏ được hiểm nghi thông dâm, vĩnh viễn là một bóng ma trong lòng Hâm Đức hoàng đế.
Ta thấy trong tay của Lạc Mịch cầm một phong thư, thấp giọng nói:
“Đây là cái gì?”
Lạc Mịch lau mồ hôi trên mặt, nói:
“Trước khi chết... Dịch quý phi... lưu lại một phong thư.”
Ta đi tới vỗ vai Lạc Mịch, hạ giọng nói:
“Tâm tình của bệ hạ lúc này cực kém, nếu như ngươi đi vào thông báo tin Dịch quý phi chết, thì người nhất định trị tội ngươi.”
Lạc Mịch hít một hơi lạnh, hắn biết rõ tính tình Hâm Đức hoàng đế, đối với những lời ta nói không có chút nghi ngờ gì cả.
Ta giật lấy bức thư trong tay Lạc Mịch, hắn hơi sững sờ, nhưng không dám nói lời nào.
Ta mở bức thư ra, thì thấy trong đó là một bức họa Dịch quý phi, khóe miệng nàng còn hơi cười nhạt, ta lập tức xé vụn phong thư, nếu như bức thư này rơi vào trong tay Hâm Đức hoàng đế, thì chẳng phải là Cần vương sẽ rửa sạch được nỗi oan hay sao.
Lạc Mịch cả kinh, há to miệng:
“Điện hạ... người...”
Ta lạnh lùng nhìn hắn nói:
“Ngươi ở trong cung nhiều năm, chuyện gì nên nói, chuyên gì không nên nói ngươi cũng biết rồi phải không.”
Lạc Mịch thấp thỏm lo âu gật đầu. Ta vỗ vỗ vai hắn:
“Mấy ngày nữa, ta sẽ an bài một công việc tốt cho ngươi.”
“Tạ ơn điện hạ!”
Ta xoay người nhìn Dưỡng Tâm Điện một chút, thấp giọng nói:
“Tin Dịch quý phi chết tốt hơn hết là ngươi đi nói với Trân Phi nương nương, bảo người bẩm báo lại cho hoàng thượng.”
Lạc Mịch vái chào thật sâu, nói:
“Tạ ơn điện hạ chỉ điểm.”
Nghĩ tới tình cảnh của Cẩn vương, trong lòng ta không khỏi đắc ý, chuyện Dịch quý phi đột nhiên chết sẽ là một cái họa không ngờ với hắn.
Rời khỏi hoàng cung, ta về phủ của mình lấy lễ vật, sau đó đi tới Dực vương phủ.
Khi tới Dực vương phủ ta mới biết, Tĩnh Đức phi và An Dung công chúa đều có ở đây, cơ hội như thế này, ta có thể buông tha hay sao.
Tĩnh Đức nhìn thấy ta, thì giống như gặp lại cừu nhân, hai mắt đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói:
“Dận Không, ngươi đã làm được chuyện tốt rồi đó!”
Ta cười nói:
“Nương nương gần đây có khỏe không?”
Tĩnh Đức phi cả giận nói:
“Khỏe? Thiếu chút nữa bị ngươi làm cho tức chết!”
Dực Vương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mở miệng giúp ta giải vây nói:
“Dận Không, con đã đi gặp bệ hạ chưa?”
Ta cung kính đáp:
“Hài nhi mới từ hoàng cung trở về.”
Tĩnh Đức phi lạnh lùng nói:
“Hai người các ngươi đừng có kẻ tung người hứng chuyển trọng tâm câu chuyện, hôm nay ta mang theo An Dung tới đây, chính là muốn răn dạy tên hỗn trướng không nói tình nghĩa như ngươi.”
Ta xấu hổ cười nói:
“Nương nương có chuyện gì xin cứ nói thẳng.”
Tĩnh Đức phi nói:
“An Dung tuy rằng không phải muội muội cùng mẹ sinh ra với ngươi, thế nhưng dù sao nó cũng là muội muội, sao ngươi có thể đẩy nó vào trong hố lửa cơ chứ?”
Ta cười nói:
“Nương nương đã hiểu nhầm nhi thần rồi, nhi thần sao có thể làm chuyện nhẫn tâm như vậy.”
Tĩnh Đức mi liễu dựng thẳng nói:
“Giỏi cho Dận Không, tới bây giờ ngươi vẫn còn chống chế, nói! Tại sao ngươi lại lén lút đáp ứng chuyện cầu hôn của Bắc Hồ?”
Ta ngượng ngùng cười cười nói:
“Lúc nãy hài nhi đã giải thích với phụ hoàng, chuyện cầu hôn không phải là do hài nhi đưa ra. Thái tử Bắc Hồ là Thác Bạt Thuần Chiếu ngưỡng mộ tuyệt đại tao nhã của hoàng muội cho nên mới hướng hài nhi cầu thân, hài như sao dám đáp ứng. Mặc dù Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện đã nói trước mặt mọi người, nhưng mà con đã nói là phải trở về xin ý kiến của phụ hoàng.”
Tĩnh Đức phi nữa tin nửa ngờ nói:
“Có thật không?”
Ta lớn tiếng nói:
“Dận Không nếu như nói lời giả dối, thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tim, chết không được tử tế.”
Tĩnh Đức phì phì phì nói:
“Đang tốt lành, sao phải thề độc làm gì.”
Ta thấy ánh mắt của nàng chuyển biến, dường như đã thôi tức giận, ta và Dực Vương liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười.
Đúng lúc này, An Dung công chúa tản bộ trở về, nếu như không có Tĩnh Đức phi gọi nàng, thì ta không thể nào nhận ra được. Mấy năm trước, An Dung chỉ là một tiểu nha đâu ngây ngô, vậy mà bây giờ đã là một thiếu nữ dung mạo xuất chúng.
Ta mỉm cười nói:
“Hoàng muội, còn nhớ ta không?”
An Dung rụt rè cười:
“Dận Không ca ca, muội đương nhiên là nhớ, phụ hoàng vẫn thường khen huynh là người thông minh nhất trong số các vị ca ca.”
Trong lòng ta cười thầm, An Dung là người kiêu ngạo, không thể nào khen ta trước mặt được, hơn nữa, chúng ta gặp mặt khi còn nhỏ, bây giờ nàng cũng chẳng thể nào nhớ được hình dạng của ta.
Dực Vương nói:
“Ta đã cho người chuẩn bị cơm, tối nay cả nhà chúng ta đoàn tụ.”
Tĩnh Đức phi lạnh nhạt nói:
“Không cần, ta phải về.”
Ta chợt nhớ tới chuyện Dịch quý phi, cuống quít nói:
“Nương nương, hài nhi vừa nghe được một việc, Dịch quý phi đã tự vẫn.”
“Cái gì?”
Tĩnh Đức phi bỗng nhiên đứng đậy, nàng thay quyền hoàng hậu chấp chướng nội cung, chuyện này đương nhiên nằm trong trách nhiệm của nàng.
“Tại sao không cho ta biết sớm?”
Tĩnh Đức phi không nhiều lời, vội vã rời đi, Dực vương đứng dậy tiễn.
An Dung không đi theo, vừa vặn tạo một cơ hội cho ta trò chuyện riêng với nàng.
An Dung nói:
“Việc cầu thân có phải là do huynh đưa ra không?”
Ta lắc đầu nói:
“Chuyện này ta đã giải thích rất nhiều lần, sự thực là thái tử Bắc Hồ Thác Bạt Thuần Chiếu chủ động đưa ra, không biết từ đâu hắn nghe được sự tao nhã của muội, một lòng muốn lấy muội làm vợ.”
An Dung cười mặt đỏ hồng, thấp giọng nói:
“Muội rất ghét đám người man rợ này.”
Xem ra nàng không có hảo cảm gì với người Bắc Hồ.
Ta cười nói:
“Bắc Hồ cũng không phải là không ra gì như muội tưởng tượng, Thác Bạt Thuần Chiếu cũng không dã man như vậy.”
An Dung hứng thú nói:
“Vậy thì hắn là người như thế nào?”
Ta nhấp một hớp trà, nói:
“Hắn năm nay hai mươi lăm tuổi, thấp thoáng đã có phong phạm vương giả, là nhân vật quyền lực nhất sau Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện. Thông qua vài lần tiếp xúc với hắn ta phát hiện người này ẩn giấu trí lớn, học vấn võ công đều rất nổi tiếng.”
Đôi mắt đẹp của An Dung sáng ngời.
Bình luận facebook